Lý Trường Hải dẫn theo hai người con cháu của Lý gia nghênh ngang đi tới. Bọn họ hoàn toàn không để ý tới ánh mắt bài xích của đám người Tử Hà tông và hoàng thất Đại Càn.
- Lý Trường Hải, ngươi tới làm cái gì?
Dương Hoằng Nghị vô cùng lạnh lùng hỏi.
Lý Trường Hải mỉm cười, nhường đường cho hai người phía sau:
- Thấy các ngươi ở đây trò chuyện rôm rả, ta cũng nhân cơ hội này giới thiệu cho các ngươi làm quen với hai hậu bối không tệ của tộc ta.
- Sao?
Mọi người nhìn thấy hai người Lý gia này đều là biến sắc.
Phương Lâm cũng đang quan sát một nam một nữ kia. Chỉ có điều hắn cũng không nhìn ra manh mối gì.
Nhưng trực giác nói cho Phương Lâm biết, Lý gia cũng không có ý tốt.
- Lý Thông Thiên!
Tứ hoàng tử này đột nhiên nhìn chằm chằm vào người thanh niên trong hai người. Hắn đi một bước về phía trước, ý chí chiến đấu lẫm liệt.
Khóe miệng của người thanh niên kia cong lên, hiện ra một nụ cười lạnh:
- Ta còn tưởng là ai? Hóa ra là bại tướng dưới tay.
Tứ hoàng tử giận dữ, lại muốn ra tay với người thanh niên kia.
Chỉ có điều Dương Hoằng Nghị lại kéo hắn lại, ngăn lại hắn.
Mà những người khác nghe được lời Lý Thông Thiên này nói, trong lòng bọn họ đều cảm thấy hoảng hốt. Nhất là đám người của hoàng thất càng cảm thấy khó có thể tin nổi.
Đường đường là tứ hoàng tử của Đại Càn quốc, không ngờ đã từng là bại tướng dưới tay của Lý Thông Thiên này?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ phẫn nộ của tứ hoàng tử này, rõ ràng Lý Thông Thiên nói như vậy đã có tám chín phần mười là sự thật.
- Dương Thiên Quân, xem ra bọn họ còn chưa biết chuyện năm ngoái ngươi thua ta.
Lý Thông Thiên không chút kiêng kỵ cười nói.
Trên mặt tứ hoàng tử đầy vẻ giận dữ. Hắn quát lớn:
- Chúng ta lại chiến đấu một trận, xem ai sẽ là bại tướng dưới tay ai?
Lý Thông Thiên cười giễu cợt một tiếng:
- Cho dù lại chiến đấu nữa, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta. Cần gì phải lãng phí thời gian chứ?
Tứ hoàng tử này thực sự tức giận đến mức kêu loạn. Hắn không giỏi ăn nói, nói cũng nói không lại Lý Thông Thiên này.
Mà nữ tử Lý gia này lại có thêm phần hứng thú nhìn Phương Lâm.
Vẻ mặt Phương Lâm ngây thơ nhìn nàng:
- Nàng nhìn ta làm cái gì? Không phải nàng có ý với ta chứ? Nhưng nói cho nàng biết, ta không thích nữ nhân có bộ dạng không xinh đẹp.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều khiếp sợ tới mức ngây người. Bất luận là đám người của hoàng thất hay đám người Lý gia, đều có biểu tình cực kỳ đặc sắc.
Nữ tử Lý gia này tức giận đến mức mặt chợt trắng bệch.
Có người nào nói chuyện giống như ngươi sao? Ngươi cũng thật sự không biết xấu hổ! Ta có ý với ngươi lúc nào? Hơn nữa, ta có chỗ nào không đẹp?
- Phương Lâm, nếu như ngươi còn nói hươu nói vượn nữa, ta xé nát miệng của ngươi ra!
Nữ tử Lý gia này nghiến răng nghiến lợi nói.
Phương Lâm giả vờ kinh ngạc:
- Nàng lại còn biết tên của ta. Xem ra nàng đã có tình ý thâm sâu với đã lâu. Đáng tiếc, ta ngay cả nàng là ai cũng không biết. Thật ngại quá.
- A!!! Ta muốn giết ngươi!
Nữ tử Lý gia cuối cùng nổi giận. Dưới sự tức giận, nàng lại muốn ra tay với Phương Lâm.
Chỉ có điều Lý Trường Hải cũng ngăn cản nàng, ánh mắt lạnh nhìn chằm chằm vào Phương Lâm.
- Thật hay cho một Phương Lâm ngươi. Ta vốn cho rằng ngươi chỉ có chút thiên phú đan đạo, không nghĩ tới da mặt của ngươi lại dầy như vậy.
Giọng điệu của Lý Trường Hải thâm trầm nói.
Trên gương mặt của Phương Lâm lộ ra vẻ ngại ngùng:
- Quá khen quá khen. So với quý tộc Lý Thông Thiên, da mặt của ta vẫn tính là mỏng.
Lời này thoáng cái đã kéo cả Lý Thông Thiên vào. Nhất thời trong mắt Lý Thông Thiên đầy sát cơ trừng mắt với Phương Lâm.
Lúc này, bất luận là nữ tử Lý gia hay Lý Thông Thiên này đều hận không thể tiến lên đâm ở trên người Phương Lâm mười mấy lỗ thủng.
Nữ tử Lý gia hít sâu mấy hơi, cố gắng hết mức khiến cho mình bình tĩnh trở lại, lúc này mới lên tiếng nói:
- Phương Lâm, ngươi tốt nhất không nên gặp phải ta ở bên trong hang động vô tận dưới lòng đất. Bằng không ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là đau khổ.
Lý Thông Thiên cũng cười lạnh nói:
- Ngươi cũng đừng gặp phải ta. Nếu không, sợ rằng ngươi thậm chí còn không lưu lại được toàn thây đâu.
Phương Lâm sờ sờ mũi, chỉ vào hai người nói:
- Vậy các ngươi cũng đừng gặp phải ta. Con người ta ghét nhất chính là những kẻ có bộ dạng xấu. Ta lại cảm thấy kỳ quái. Vì sao Lý gia các ngươi đều có bộ dạng xấu như vậy. Bộ dạng đã xấu thì thôi, còn ra ngoài dọa người. Điểm này lại là các ngươi không đúng.
Lời này lại thiếu chút nữa khiến cho Lý Thông Thiên và nữ tử Lý gia bạo phát. Ngay cả Lý Trường Hải đều rất muốn lập tức ra tay giết chết Phương Lâm. Miệng của người này thật sự quá thối đi.
- Nhớ kỹ tên của ta, ta là Lý U Băng! Nếu không, đến lúc đó chết rồi, ngươi cũng không biết là ai giết ngươi.
Nữ tử Lý gia lưu lại những lời này, sau đó xoay người muốn bỏ chạy.
Phương Lâm cau mày thầm nói:
- Ngươi có bệnh sao? Cái tên này ngược lại thật thú vị.
Bước chân của Lý U Băng thoáng lảo đảo một cái. Nàng tàn bạo quay đầu lại, dường như muốn một ngụm nuốt trọn Phương Lâm vậy.
- Ta phải giết ngươi!
Lý U Băng giận dữ gầm thét lên.
Phương Lâm móc móc lỗ tai, bộ dạng không thèm để ý chút nào. Nhìn hắn như vậy, thật khiến cho người ta muốn làm thịt hắn.
Nghiêm Trạch và Dương Hoằng Nghị đều cảm thấy cổ quái nhìn Phương Lâm. Nhất là đám con cháu hoàng thất. Biểu tình trên mặt mỗi người bọn họ đều co rút. Thậm chí có mấy người còn phải nín cười.
- Khụ khụ, Phương Lâm, ngươi dù sao cũng là đệ tử chân truyền của Tử Hà tông ta, phải có chút hình tượng.
Nghiêm Trạch mở miệng nói.
Thần sắc Phương Lâm xấu hổ, cười nói:
- Đã khiến cho tông môn mất thể diện, thật ngại quá.
Dương Hoằng Nghị cười to nói:
- Tiểu tử nhà ngươi ngược lại rất thú vị. Nếu như ngươi có thể còn sống đi ra khỏi hang động vô tận dưới lòng đất, có thể tới hoàng thành vui đùa một trận.
Phương Lâm ôm quyền:
- Nhất định nhất định.
Trong mắt tứ hoàng tử Dương Thiên Quân này cũng lộ ra thiện cảm với Phương Lâm.
Thế lực ba phương đứng ở trước lối vào của hang động vô tận dưới lòng đất, nhìn khe nứt sâu không thấy này. Trong lòng của mọi người đều cảm thấy bỡ ngỡ.
Cho dù là một số ít người trước đó không mấy khẩn trương, lúc này sắc mặt cũng có phần biến hóa.
- Quy củ cũ. Ba phương chúng ta đi vào trước, sau đó những người khác mới có thể tiến vào.
Dương Hoằng Nghị quay về phía mọi người ở đây cao giọng nói.
Những thế lực nhị lưu, tam lưu cùng với rất nhiều võ giả tán tu đều không có ý kiến gì. Hơn nữa bọn họ cũng không muốn đi vào trước lắm. Vừa lúc ba thế lực lớn có thể xung phong đi đầu, thăm dò tìm kiếm đường đi phía trước.
Nghiêm Trạch nhìn một đám đệ tử Tử Hà tông, trên mặt rõ ràng lộ ra vẻ lo âu. Nhưng hắn vẫn cố gắng hết mức khiến cho bản thân mình xem ra thoải mái hơn.
- Không cần quá mức khẩn trương. Sau khi các ngươi đi vào, nhớ kỹ không nên tách nhau xa, lại càng không được tự ý hành động. Tất cả đều phải nghe theo sự chỉ huy của Thanh Kiếm Tử.
Nghiêm Trạch dặn dò.
Mà hai phương mặt khác, Dương Hoằng Nghị và Lý Thông Thiên này đều đang căn dặn tộc nhân của mình. Dù sao hang động vô tận dưới lòng đất này không phải là đất lành, nguy hiểm vô số. Trong lòng bọn họ cũng không quá vững tin.
- Đi đi, sống sót trở về!
Nghiêm Trạch vỗ nhẹ vào vai của Thanh Kiếm Tử, lại nhìn Phương Lâm, sau đó lập tức nói.
Thanh Kiếm Tử đi ở phía trước, thần sắc bình tĩnh. Các đệ tử Tử Hà tông khác đi theo phía sau lưng hắn, chậm rãi tiến về phía lối vào của hang động dưới lòng đất.
Hoàng thất cùng với Lý gia cũng xuất phát đi về phía hang dưới lòng đất. Thế lực ba phương gần như không phân ra trước sau.
Một số người đi tới một hồi, chân lại mềm nhũn. Nhưng bọn họ vẫn phải kiên trì đi xuống. Dù sao có nhiều người nhìn như vậy, nếu như lúc này làm vậy, quá mất mặt rồi.
Cuối cùng, ba đoàn người đông nghịt đi vào bên trong khe nứt lớn này. Đứng ở bên ngoài đã không nhìn thấy được tình huống bên trong.
- Ở đây tại sao lại thối như thế?
Trong huyễn cảnh u ám đầy áp lực, có người oán giận nói.
- Là mùi thối của thi thể!
Có người lập tức trả lời.
Vèo!
Đột nhiên có tiếng xé gió vang lên. Một luồng ánh sáng màu tím từ chỗ tối hiện ra, lao thẳng đến chỗ đám người của Tử Hà tông bên này.
- Lý Trường Hải, ngươi tới làm cái gì?
Dương Hoằng Nghị vô cùng lạnh lùng hỏi.
Lý Trường Hải mỉm cười, nhường đường cho hai người phía sau:
- Thấy các ngươi ở đây trò chuyện rôm rả, ta cũng nhân cơ hội này giới thiệu cho các ngươi làm quen với hai hậu bối không tệ của tộc ta.
- Sao?
Mọi người nhìn thấy hai người Lý gia này đều là biến sắc.
Phương Lâm cũng đang quan sát một nam một nữ kia. Chỉ có điều hắn cũng không nhìn ra manh mối gì.
Nhưng trực giác nói cho Phương Lâm biết, Lý gia cũng không có ý tốt.
- Lý Thông Thiên!
Tứ hoàng tử này đột nhiên nhìn chằm chằm vào người thanh niên trong hai người. Hắn đi một bước về phía trước, ý chí chiến đấu lẫm liệt.
Khóe miệng của người thanh niên kia cong lên, hiện ra một nụ cười lạnh:
- Ta còn tưởng là ai? Hóa ra là bại tướng dưới tay.
Tứ hoàng tử giận dữ, lại muốn ra tay với người thanh niên kia.
Chỉ có điều Dương Hoằng Nghị lại kéo hắn lại, ngăn lại hắn.
Mà những người khác nghe được lời Lý Thông Thiên này nói, trong lòng bọn họ đều cảm thấy hoảng hốt. Nhất là đám người của hoàng thất càng cảm thấy khó có thể tin nổi.
Đường đường là tứ hoàng tử của Đại Càn quốc, không ngờ đã từng là bại tướng dưới tay của Lý Thông Thiên này?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ phẫn nộ của tứ hoàng tử này, rõ ràng Lý Thông Thiên nói như vậy đã có tám chín phần mười là sự thật.
- Dương Thiên Quân, xem ra bọn họ còn chưa biết chuyện năm ngoái ngươi thua ta.
Lý Thông Thiên không chút kiêng kỵ cười nói.
Trên mặt tứ hoàng tử đầy vẻ giận dữ. Hắn quát lớn:
- Chúng ta lại chiến đấu một trận, xem ai sẽ là bại tướng dưới tay ai?
Lý Thông Thiên cười giễu cợt một tiếng:
- Cho dù lại chiến đấu nữa, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta. Cần gì phải lãng phí thời gian chứ?
Tứ hoàng tử này thực sự tức giận đến mức kêu loạn. Hắn không giỏi ăn nói, nói cũng nói không lại Lý Thông Thiên này.
Mà nữ tử Lý gia này lại có thêm phần hứng thú nhìn Phương Lâm.
Vẻ mặt Phương Lâm ngây thơ nhìn nàng:
- Nàng nhìn ta làm cái gì? Không phải nàng có ý với ta chứ? Nhưng nói cho nàng biết, ta không thích nữ nhân có bộ dạng không xinh đẹp.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều khiếp sợ tới mức ngây người. Bất luận là đám người của hoàng thất hay đám người Lý gia, đều có biểu tình cực kỳ đặc sắc.
Nữ tử Lý gia này tức giận đến mức mặt chợt trắng bệch.
Có người nào nói chuyện giống như ngươi sao? Ngươi cũng thật sự không biết xấu hổ! Ta có ý với ngươi lúc nào? Hơn nữa, ta có chỗ nào không đẹp?
- Phương Lâm, nếu như ngươi còn nói hươu nói vượn nữa, ta xé nát miệng của ngươi ra!
Nữ tử Lý gia này nghiến răng nghiến lợi nói.
Phương Lâm giả vờ kinh ngạc:
- Nàng lại còn biết tên của ta. Xem ra nàng đã có tình ý thâm sâu với đã lâu. Đáng tiếc, ta ngay cả nàng là ai cũng không biết. Thật ngại quá.
- A!!! Ta muốn giết ngươi!
Nữ tử Lý gia cuối cùng nổi giận. Dưới sự tức giận, nàng lại muốn ra tay với Phương Lâm.
Chỉ có điều Lý Trường Hải cũng ngăn cản nàng, ánh mắt lạnh nhìn chằm chằm vào Phương Lâm.
- Thật hay cho một Phương Lâm ngươi. Ta vốn cho rằng ngươi chỉ có chút thiên phú đan đạo, không nghĩ tới da mặt của ngươi lại dầy như vậy.
Giọng điệu của Lý Trường Hải thâm trầm nói.
Trên gương mặt của Phương Lâm lộ ra vẻ ngại ngùng:
- Quá khen quá khen. So với quý tộc Lý Thông Thiên, da mặt của ta vẫn tính là mỏng.
Lời này thoáng cái đã kéo cả Lý Thông Thiên vào. Nhất thời trong mắt Lý Thông Thiên đầy sát cơ trừng mắt với Phương Lâm.
Lúc này, bất luận là nữ tử Lý gia hay Lý Thông Thiên này đều hận không thể tiến lên đâm ở trên người Phương Lâm mười mấy lỗ thủng.
Nữ tử Lý gia hít sâu mấy hơi, cố gắng hết mức khiến cho mình bình tĩnh trở lại, lúc này mới lên tiếng nói:
- Phương Lâm, ngươi tốt nhất không nên gặp phải ta ở bên trong hang động vô tận dưới lòng đất. Bằng không ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là đau khổ.
Lý Thông Thiên cũng cười lạnh nói:
- Ngươi cũng đừng gặp phải ta. Nếu không, sợ rằng ngươi thậm chí còn không lưu lại được toàn thây đâu.
Phương Lâm sờ sờ mũi, chỉ vào hai người nói:
- Vậy các ngươi cũng đừng gặp phải ta. Con người ta ghét nhất chính là những kẻ có bộ dạng xấu. Ta lại cảm thấy kỳ quái. Vì sao Lý gia các ngươi đều có bộ dạng xấu như vậy. Bộ dạng đã xấu thì thôi, còn ra ngoài dọa người. Điểm này lại là các ngươi không đúng.
Lời này lại thiếu chút nữa khiến cho Lý Thông Thiên và nữ tử Lý gia bạo phát. Ngay cả Lý Trường Hải đều rất muốn lập tức ra tay giết chết Phương Lâm. Miệng của người này thật sự quá thối đi.
- Nhớ kỹ tên của ta, ta là Lý U Băng! Nếu không, đến lúc đó chết rồi, ngươi cũng không biết là ai giết ngươi.
Nữ tử Lý gia lưu lại những lời này, sau đó xoay người muốn bỏ chạy.
Phương Lâm cau mày thầm nói:
- Ngươi có bệnh sao? Cái tên này ngược lại thật thú vị.
Bước chân của Lý U Băng thoáng lảo đảo một cái. Nàng tàn bạo quay đầu lại, dường như muốn một ngụm nuốt trọn Phương Lâm vậy.
- Ta phải giết ngươi!
Lý U Băng giận dữ gầm thét lên.
Phương Lâm móc móc lỗ tai, bộ dạng không thèm để ý chút nào. Nhìn hắn như vậy, thật khiến cho người ta muốn làm thịt hắn.
Nghiêm Trạch và Dương Hoằng Nghị đều cảm thấy cổ quái nhìn Phương Lâm. Nhất là đám con cháu hoàng thất. Biểu tình trên mặt mỗi người bọn họ đều co rút. Thậm chí có mấy người còn phải nín cười.
- Khụ khụ, Phương Lâm, ngươi dù sao cũng là đệ tử chân truyền của Tử Hà tông ta, phải có chút hình tượng.
Nghiêm Trạch mở miệng nói.
Thần sắc Phương Lâm xấu hổ, cười nói:
- Đã khiến cho tông môn mất thể diện, thật ngại quá.
Dương Hoằng Nghị cười to nói:
- Tiểu tử nhà ngươi ngược lại rất thú vị. Nếu như ngươi có thể còn sống đi ra khỏi hang động vô tận dưới lòng đất, có thể tới hoàng thành vui đùa một trận.
Phương Lâm ôm quyền:
- Nhất định nhất định.
Trong mắt tứ hoàng tử Dương Thiên Quân này cũng lộ ra thiện cảm với Phương Lâm.
Thế lực ba phương đứng ở trước lối vào của hang động vô tận dưới lòng đất, nhìn khe nứt sâu không thấy này. Trong lòng của mọi người đều cảm thấy bỡ ngỡ.
Cho dù là một số ít người trước đó không mấy khẩn trương, lúc này sắc mặt cũng có phần biến hóa.
- Quy củ cũ. Ba phương chúng ta đi vào trước, sau đó những người khác mới có thể tiến vào.
Dương Hoằng Nghị quay về phía mọi người ở đây cao giọng nói.
Những thế lực nhị lưu, tam lưu cùng với rất nhiều võ giả tán tu đều không có ý kiến gì. Hơn nữa bọn họ cũng không muốn đi vào trước lắm. Vừa lúc ba thế lực lớn có thể xung phong đi đầu, thăm dò tìm kiếm đường đi phía trước.
Nghiêm Trạch nhìn một đám đệ tử Tử Hà tông, trên mặt rõ ràng lộ ra vẻ lo âu. Nhưng hắn vẫn cố gắng hết mức khiến cho bản thân mình xem ra thoải mái hơn.
- Không cần quá mức khẩn trương. Sau khi các ngươi đi vào, nhớ kỹ không nên tách nhau xa, lại càng không được tự ý hành động. Tất cả đều phải nghe theo sự chỉ huy của Thanh Kiếm Tử.
Nghiêm Trạch dặn dò.
Mà hai phương mặt khác, Dương Hoằng Nghị và Lý Thông Thiên này đều đang căn dặn tộc nhân của mình. Dù sao hang động vô tận dưới lòng đất này không phải là đất lành, nguy hiểm vô số. Trong lòng bọn họ cũng không quá vững tin.
- Đi đi, sống sót trở về!
Nghiêm Trạch vỗ nhẹ vào vai của Thanh Kiếm Tử, lại nhìn Phương Lâm, sau đó lập tức nói.
Thanh Kiếm Tử đi ở phía trước, thần sắc bình tĩnh. Các đệ tử Tử Hà tông khác đi theo phía sau lưng hắn, chậm rãi tiến về phía lối vào của hang động dưới lòng đất.
Hoàng thất cùng với Lý gia cũng xuất phát đi về phía hang dưới lòng đất. Thế lực ba phương gần như không phân ra trước sau.
Một số người đi tới một hồi, chân lại mềm nhũn. Nhưng bọn họ vẫn phải kiên trì đi xuống. Dù sao có nhiều người nhìn như vậy, nếu như lúc này làm vậy, quá mất mặt rồi.
Cuối cùng, ba đoàn người đông nghịt đi vào bên trong khe nứt lớn này. Đứng ở bên ngoài đã không nhìn thấy được tình huống bên trong.
- Ở đây tại sao lại thối như thế?
Trong huyễn cảnh u ám đầy áp lực, có người oán giận nói.
- Là mùi thối của thi thể!
Có người lập tức trả lời.
Vèo!
Đột nhiên có tiếng xé gió vang lên. Một luồng ánh sáng màu tím từ chỗ tối hiện ra, lao thẳng đến chỗ đám người của Tử Hà tông bên này.