Lý Thông Thiên nhìn thấy cả người Lý U Băng đều là máu, nhất thời nhíu mày lại. Hắn không lập tức có động tác gì, hỏi:
- Ngươi tại sao lại ở chỗ này? Những người khác đâu?
Trên mặt Lý U Băng lộ vẻ hoảng sợ:
- Chúng ta tiến vào băng cung. Bên trong có một bảo vật. Chúng ta muốn qua lấy bảo vật, kết quả bị một con yêu thú bên trong công kích, chỉ có ta trốn thoát.
Nghe vậy, đám người Lý gia đều cực kỳ hoảng sợ, không ít người thoáng đồng tình nhìn Lý U Băng.
Lý Thông Thiên nghe được mười mấy con cháu Lý gia này đều chết hết, sắc mặt cũng khẽ biến đổi. Nhưng nghe được Lý U Băng nói trong băng cung thần bí này lại có bảo vật, ánh mắt hắn lập tức sáng lên, hỏi tới:
- Bảo vật gì?
Thấy Lý Thông Thiên này tự nhiên quan tâm nhất chính là bảo vật, trong lòng Lý U Băng càng thêm thất vọng. Nàng vốn còn do dự rốt cuộc có nên hạ thủ hay không, hiện tại thoáng cái lại không do dự nữa.
Phù phù!
Lý U Băng thoáng cái té lăn quay trên mặt băng, sau đó không nhúc nhích, giống như đã bị ngất đi.
Trong lòng Lý Thông Thiên nhớ tới bảo vật trong băng cung, cũng không có suy nghĩ nhiều. Hắn dẫn theo mọi người lập tức tiến lên kiểm tra thương thế của Lý U Băng.
- Sao?
Lý Thông Thiên vừa mới đi tới bên cạnh Lý U Băng, nhất thời thần sắc đại biến. Hắn hình như nhận ra được điều gì.
- Không tốt! Nhanh lui ra ngoài!
Lý Thông Thiên quát to. Trong lòng hắn tức giận đến cực điểm, xoay người lại chạy về phía sau. Những người khác chẳng biết tại sao, nhưng lập tức theo Lý Thông Thiên chạy về phía sau.
Lúc này vẻ mặt Lý U Băng đã trở nên lạnh lùng. Trong mắt nàng có thêm vài phần châm chọc và thương hại.
Ầm ầm ầm!!!
Lý Thông Thiên đụng thật mạnh ở trên vách tường vô hình. Đám con cháu Lý gia khác cũng ào ào bị đụng phải, lùi trở về phía sau.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Đám người Lý gia cực kỳ hoảng sợ, hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra.
Lý Thông Thiên tốn công vô ích dùng nắm đấm đập vài cái ở trên bức tường vô hình kia, sau đó xoay người trở lại, căm tức nhìn Lý U Băng.
- Ngươi cố ý dụ chúng ta vào trong này!
Sắc mặt của Lý Thông Thiên thâm trầm, quát to.
Lúc này, đám người Lý gia môn cũng phát hiện ra, bọn họ đều không có cách nào vận dụng được nội kình. Nhất thời mỗi người đều hoảng hồn, không biết nên làm thế nào cho phải.
Lý U Băng cười lạnh:
- Không sai. Chính là ta muốn dẫn các ngươi tiến vào.
Lý Thông Thiên giận dữ, vọt thẳng đến chỗ của Lý U Băng mặc dù không có nội kình, nhưng hiện tại hắn vẫn muốn giết chết Lý U Băng.
- Ha ha ha ha, Lý Thông Thiên, tên khốn kiếp nhà ngươi cuối cùng đã mắc lừa!
Đúng lúc này, Phương Lâm cười to một tiếng. Hắn cùng đám người Thanh Kiếm Tử, Dương Phá Quân từ trong chỗ tối vọt ra.
Lý Thông Thiên nhìn thấy đám người của hoàng thất và Tử Hà tông đều ở trong này, nhất thời trong lòng thầm nghĩ không ổn. Thân hình hắn lập tức ngừng, đồng thời không ngừng lui về phía sau.
- Lý U Băng, ngươi điên rồi phải không? Tự nhiên liên hợp với người ngoài hãm hại chúng ta!
Lý Thông Thiên mắng lớn. Hắn thực sự hối hận. Nếu sớm biết rằng Lý U Băng này sẽ liên thủ cùng Tử Hà tông cùng hoàng thất, hắn đáng lẽ phải quyết định thật nhanh, ở thời điểm Lý U Băng này muốn mỗi người đi một ngả, trực tiếp ra tay giết chết nàng.
Đáng tiếc, tất cả đều đã muộn. Lý Thông Thiên nhìn thấy số lượng người của đối phương rất nhiều, đã hiểu được mình sợ rằng phải bỏ cái mạng này ở đây.
Mất đi nội kình, hắn cũng sẽ không mạnh hơn người bình thường bao nhiêu. Lúc này, ưu thế số lượng người lại hoàn toàn thể hiện ra.
Bên nào nhiều người, lực lượng bên đó lại thắng. Cho dù là một đệ tử Tử Hà tông bình thường, chắc hẳn cũng có thể đánh Lý Thông Thiên ngã trên mặt đất.
Thần sắc của Dương Phá Quân và Thanh Kiếm Tử đều có thêm vài phần hưng phấn. Lý Thông Thiên này chính là một con cá lớn. Hắn ở Lý gia có địa vị rất cao, hơn nữa thiên phú hơn người, có thể nói là một trong những thanh niên tài tuấn xuất sắc nhất của Lý gia hiện nay.
Bất luận là hoàng thất hay Tử Hà tông, đều không hy vọng Lý Thông Thiên này trưởng thành lên. Một khi để mặc cho hắn trưởng thành, trong tương lai không lâu, Lý gia sẽ xuất hiện thêm một vị cường giả đáng sợ. Đối với hoàng thất và Tử Hà tông, điều này không có khả năng là chuyện gì tốt lành.
Lần này xuống hang động vô tận dưới lòng đất, bất luận là cao tầng của Tử Hà tông hay là cao tầng của hoàng thất đều ngầm đã phân phó Thanh Kiếm Tử và Dương Phá Quân, nếu như tìm được cơ hội, nhất định phải giết chết Lý Thông Thiên. Tuyệt đối không thể để cho hắn còn sống đi ra khỏi hang động vô tận dưới lòng đất.
Nhưng Lý Thông Thiên này chính là một nhân vật cực kỳ khó chơi. Hắn có thực lực cường hãn không nói, tâm tư cũng rất nhiều. Rất khó đùa giỡn âm mưu quỷ kế gì với hắn.
Nếu như không phải Lý U Băng và Lý Thông Thiên xích mích, đám người Phương Lâm căn bản không có cơ hội bố trí một cái bẫy như thế. Nếu như không có Lý U Băng này gần như lấy diễn tốt như vậy sợ rằng, Lý Thông Thiên căn bản sẽ không trúng phải cái bẫy này.
Lý Thông Thiên và hơn hai mươi người con cháu Lý gia tập trung lại một chỗ. Những người của Lý gia bình thường tự cảm thấy mình tài trí hơn người, lúc này lại run rẩy, trên mặt đầy vẻ kinh hoàng và tuyệt vọng.
Bọn họ lại không ngốc. Giờ phút này, tình thế hiện tại chính là kết cục bọn họ hẳn phải chết.
Sắc mặt của Lý Thông Thiên trắng bệch. Đến lúc này, hắn cũng có phần mờ mịt luống cuống, không biết nên làm thế nào cho phải.
Lý U Băng xoay người sang chỗ khác, không nhìn về phía bọn họ. Trong lòng vẫn cảm thấy cực kỳ phức tạp. Dù sao đều là tộc người, nàng không muốn nhìn thấy một cảnh tượng tàn nhẫn tanh mùi máu này.
- Lý Thông Thiên, trước đây ngươi không phải rất kiêu ngạo sao? Còn muốn lấy mạng của ba người chúng ta sao? Chúng ta bây giờ lại ở trong này, ngươi tới lấy đi.
Phương Lâm chống lưng, cười ha ha, bộ dạng như vậy miễn bàn có bao nhiêu đắc ý.
Thanh Kiếm Tử ho khan một tiếng, ra hiệu Phương Lâm chú ý tới hình tượng của mình, đừng giống như một tiểu nhân đắc chí.
Lý Thông Thiên đặt một tay ở trên túi Cửu Cung, đồng thời mở miệng nói:
- Các ngươi là muốn cá chết lưới rách với Lý gia ta sao?
Thanh Kiếm Tử cười lạnh:
- Chỉ sợ là cá chết, lưới không rách.
Dương Phá Quân không muốn nói chuyện, trực tiếp lấy trường thương ra, vẻ mặt không kịp chờ đợi.
Lý U Băng đưa lưng về phía đám người Lý gia, mở miệng nói:
- Hôm nay chỉ được giết chết một mình Lý Thông Thiên. Những người khác nếu như trợ giúp ta bắt giữ Lý Thông Thiên này, có thể sống sót. Người chống cự giết chết không tha!
Nghe nàng nói như thế, sắc mặt của Lý Thông Thiên trở nên càng khó coi hơn. Trong đám con cháu Lý gia, ánh mắt không ít người đều lóe lên.
Lý Thông Thiên cắn răng, trong giây lát móc ra một vật, muốn làm tranh đấu cuối cùng.
Nhưng sau một khắc, hắn đã bị mấy người con cháu Lý gia trực tiếp ấn ngã xuống đất. Vật trong tay hắn còn chưa kịp sử dụng, đã bị người đoạt đi.
- Khốn kiếp! Các ngươi đều không được chết tử tế!
Lý Thông Thiên mắng lớn. Trong lòng cũng hoàn toàn bi ai. Hắn không ngờ mình tự nhiên sẽ chết ở trong tay của người cùng tộc.
Dương Phá Quân tiến lên, không nói lời gì, trực tiếp một thương đi tới, hung hăng đâm vào chỗ tim của Lý Thông Thiên.
Trên mặt Lý Thông Thiên hiện ra cười thảm, nằm xuống đất, trong mắt đầy sự oán độc và tuyệt vọng, trong miệng không ngừng chảy ra máu tươi.
Đám con cháu Lý gia khác đều lùi đến phía xa, trong lòng thấp thỏm lo âu. Bọn họ rất sợ Dương Phá Quân tiếp tục ra tay với bọn họ.
Chỉ có điều Dương Phá Quân chỉ giết một mình Lý Thông Thiên, xong lập tức lại thu hồi trường thương.
Lúc này, Lý U Băng mới xoay người lại. Nhìn thấy Lý Thông Thiên đã chết, trên mặt nàng có vài phần bi thương, thở dài một hơi.
Mà đúng lúc này, trong lúc bất chợt thi thể của Lý Thông Thiên nhảy lên. Ở dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, thi thể của Lý Thông Thiên trực tiếp bay về phía băng cung này.
- Ngươi tại sao lại ở chỗ này? Những người khác đâu?
Trên mặt Lý U Băng lộ vẻ hoảng sợ:
- Chúng ta tiến vào băng cung. Bên trong có một bảo vật. Chúng ta muốn qua lấy bảo vật, kết quả bị một con yêu thú bên trong công kích, chỉ có ta trốn thoát.
Nghe vậy, đám người Lý gia đều cực kỳ hoảng sợ, không ít người thoáng đồng tình nhìn Lý U Băng.
Lý Thông Thiên nghe được mười mấy con cháu Lý gia này đều chết hết, sắc mặt cũng khẽ biến đổi. Nhưng nghe được Lý U Băng nói trong băng cung thần bí này lại có bảo vật, ánh mắt hắn lập tức sáng lên, hỏi tới:
- Bảo vật gì?
Thấy Lý Thông Thiên này tự nhiên quan tâm nhất chính là bảo vật, trong lòng Lý U Băng càng thêm thất vọng. Nàng vốn còn do dự rốt cuộc có nên hạ thủ hay không, hiện tại thoáng cái lại không do dự nữa.
Phù phù!
Lý U Băng thoáng cái té lăn quay trên mặt băng, sau đó không nhúc nhích, giống như đã bị ngất đi.
Trong lòng Lý Thông Thiên nhớ tới bảo vật trong băng cung, cũng không có suy nghĩ nhiều. Hắn dẫn theo mọi người lập tức tiến lên kiểm tra thương thế của Lý U Băng.
- Sao?
Lý Thông Thiên vừa mới đi tới bên cạnh Lý U Băng, nhất thời thần sắc đại biến. Hắn hình như nhận ra được điều gì.
- Không tốt! Nhanh lui ra ngoài!
Lý Thông Thiên quát to. Trong lòng hắn tức giận đến cực điểm, xoay người lại chạy về phía sau. Những người khác chẳng biết tại sao, nhưng lập tức theo Lý Thông Thiên chạy về phía sau.
Lúc này vẻ mặt Lý U Băng đã trở nên lạnh lùng. Trong mắt nàng có thêm vài phần châm chọc và thương hại.
Ầm ầm ầm!!!
Lý Thông Thiên đụng thật mạnh ở trên vách tường vô hình. Đám con cháu Lý gia khác cũng ào ào bị đụng phải, lùi trở về phía sau.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Đám người Lý gia cực kỳ hoảng sợ, hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra.
Lý Thông Thiên tốn công vô ích dùng nắm đấm đập vài cái ở trên bức tường vô hình kia, sau đó xoay người trở lại, căm tức nhìn Lý U Băng.
- Ngươi cố ý dụ chúng ta vào trong này!
Sắc mặt của Lý Thông Thiên thâm trầm, quát to.
Lúc này, đám người Lý gia môn cũng phát hiện ra, bọn họ đều không có cách nào vận dụng được nội kình. Nhất thời mỗi người đều hoảng hồn, không biết nên làm thế nào cho phải.
Lý U Băng cười lạnh:
- Không sai. Chính là ta muốn dẫn các ngươi tiến vào.
Lý Thông Thiên giận dữ, vọt thẳng đến chỗ của Lý U Băng mặc dù không có nội kình, nhưng hiện tại hắn vẫn muốn giết chết Lý U Băng.
- Ha ha ha ha, Lý Thông Thiên, tên khốn kiếp nhà ngươi cuối cùng đã mắc lừa!
Đúng lúc này, Phương Lâm cười to một tiếng. Hắn cùng đám người Thanh Kiếm Tử, Dương Phá Quân từ trong chỗ tối vọt ra.
Lý Thông Thiên nhìn thấy đám người của hoàng thất và Tử Hà tông đều ở trong này, nhất thời trong lòng thầm nghĩ không ổn. Thân hình hắn lập tức ngừng, đồng thời không ngừng lui về phía sau.
- Lý U Băng, ngươi điên rồi phải không? Tự nhiên liên hợp với người ngoài hãm hại chúng ta!
Lý Thông Thiên mắng lớn. Hắn thực sự hối hận. Nếu sớm biết rằng Lý U Băng này sẽ liên thủ cùng Tử Hà tông cùng hoàng thất, hắn đáng lẽ phải quyết định thật nhanh, ở thời điểm Lý U Băng này muốn mỗi người đi một ngả, trực tiếp ra tay giết chết nàng.
Đáng tiếc, tất cả đều đã muộn. Lý Thông Thiên nhìn thấy số lượng người của đối phương rất nhiều, đã hiểu được mình sợ rằng phải bỏ cái mạng này ở đây.
Mất đi nội kình, hắn cũng sẽ không mạnh hơn người bình thường bao nhiêu. Lúc này, ưu thế số lượng người lại hoàn toàn thể hiện ra.
Bên nào nhiều người, lực lượng bên đó lại thắng. Cho dù là một đệ tử Tử Hà tông bình thường, chắc hẳn cũng có thể đánh Lý Thông Thiên ngã trên mặt đất.
Thần sắc của Dương Phá Quân và Thanh Kiếm Tử đều có thêm vài phần hưng phấn. Lý Thông Thiên này chính là một con cá lớn. Hắn ở Lý gia có địa vị rất cao, hơn nữa thiên phú hơn người, có thể nói là một trong những thanh niên tài tuấn xuất sắc nhất của Lý gia hiện nay.
Bất luận là hoàng thất hay Tử Hà tông, đều không hy vọng Lý Thông Thiên này trưởng thành lên. Một khi để mặc cho hắn trưởng thành, trong tương lai không lâu, Lý gia sẽ xuất hiện thêm một vị cường giả đáng sợ. Đối với hoàng thất và Tử Hà tông, điều này không có khả năng là chuyện gì tốt lành.
Lần này xuống hang động vô tận dưới lòng đất, bất luận là cao tầng của Tử Hà tông hay là cao tầng của hoàng thất đều ngầm đã phân phó Thanh Kiếm Tử và Dương Phá Quân, nếu như tìm được cơ hội, nhất định phải giết chết Lý Thông Thiên. Tuyệt đối không thể để cho hắn còn sống đi ra khỏi hang động vô tận dưới lòng đất.
Nhưng Lý Thông Thiên này chính là một nhân vật cực kỳ khó chơi. Hắn có thực lực cường hãn không nói, tâm tư cũng rất nhiều. Rất khó đùa giỡn âm mưu quỷ kế gì với hắn.
Nếu như không phải Lý U Băng và Lý Thông Thiên xích mích, đám người Phương Lâm căn bản không có cơ hội bố trí một cái bẫy như thế. Nếu như không có Lý U Băng này gần như lấy diễn tốt như vậy sợ rằng, Lý Thông Thiên căn bản sẽ không trúng phải cái bẫy này.
Lý Thông Thiên và hơn hai mươi người con cháu Lý gia tập trung lại một chỗ. Những người của Lý gia bình thường tự cảm thấy mình tài trí hơn người, lúc này lại run rẩy, trên mặt đầy vẻ kinh hoàng và tuyệt vọng.
Bọn họ lại không ngốc. Giờ phút này, tình thế hiện tại chính là kết cục bọn họ hẳn phải chết.
Sắc mặt của Lý Thông Thiên trắng bệch. Đến lúc này, hắn cũng có phần mờ mịt luống cuống, không biết nên làm thế nào cho phải.
Lý U Băng xoay người sang chỗ khác, không nhìn về phía bọn họ. Trong lòng vẫn cảm thấy cực kỳ phức tạp. Dù sao đều là tộc người, nàng không muốn nhìn thấy một cảnh tượng tàn nhẫn tanh mùi máu này.
- Lý Thông Thiên, trước đây ngươi không phải rất kiêu ngạo sao? Còn muốn lấy mạng của ba người chúng ta sao? Chúng ta bây giờ lại ở trong này, ngươi tới lấy đi.
Phương Lâm chống lưng, cười ha ha, bộ dạng như vậy miễn bàn có bao nhiêu đắc ý.
Thanh Kiếm Tử ho khan một tiếng, ra hiệu Phương Lâm chú ý tới hình tượng của mình, đừng giống như một tiểu nhân đắc chí.
Lý Thông Thiên đặt một tay ở trên túi Cửu Cung, đồng thời mở miệng nói:
- Các ngươi là muốn cá chết lưới rách với Lý gia ta sao?
Thanh Kiếm Tử cười lạnh:
- Chỉ sợ là cá chết, lưới không rách.
Dương Phá Quân không muốn nói chuyện, trực tiếp lấy trường thương ra, vẻ mặt không kịp chờ đợi.
Lý U Băng đưa lưng về phía đám người Lý gia, mở miệng nói:
- Hôm nay chỉ được giết chết một mình Lý Thông Thiên. Những người khác nếu như trợ giúp ta bắt giữ Lý Thông Thiên này, có thể sống sót. Người chống cự giết chết không tha!
Nghe nàng nói như thế, sắc mặt của Lý Thông Thiên trở nên càng khó coi hơn. Trong đám con cháu Lý gia, ánh mắt không ít người đều lóe lên.
Lý Thông Thiên cắn răng, trong giây lát móc ra một vật, muốn làm tranh đấu cuối cùng.
Nhưng sau một khắc, hắn đã bị mấy người con cháu Lý gia trực tiếp ấn ngã xuống đất. Vật trong tay hắn còn chưa kịp sử dụng, đã bị người đoạt đi.
- Khốn kiếp! Các ngươi đều không được chết tử tế!
Lý Thông Thiên mắng lớn. Trong lòng cũng hoàn toàn bi ai. Hắn không ngờ mình tự nhiên sẽ chết ở trong tay của người cùng tộc.
Dương Phá Quân tiến lên, không nói lời gì, trực tiếp một thương đi tới, hung hăng đâm vào chỗ tim của Lý Thông Thiên.
Trên mặt Lý Thông Thiên hiện ra cười thảm, nằm xuống đất, trong mắt đầy sự oán độc và tuyệt vọng, trong miệng không ngừng chảy ra máu tươi.
Đám con cháu Lý gia khác đều lùi đến phía xa, trong lòng thấp thỏm lo âu. Bọn họ rất sợ Dương Phá Quân tiếp tục ra tay với bọn họ.
Chỉ có điều Dương Phá Quân chỉ giết một mình Lý Thông Thiên, xong lập tức lại thu hồi trường thương.
Lúc này, Lý U Băng mới xoay người lại. Nhìn thấy Lý Thông Thiên đã chết, trên mặt nàng có vài phần bi thương, thở dài một hơi.
Mà đúng lúc này, trong lúc bất chợt thi thể của Lý Thông Thiên nhảy lên. Ở dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, thi thể của Lý Thông Thiên trực tiếp bay về phía băng cung này.