Phương Lâm ngoan độc, đã không quan tâm gì nữa, hắn phải dồn vào tử địa sau đó tìm đường sinh, đi hấp thu một giọt tinh huyết bất diệt.
Chỉ thấy Phương Lâm giãy dụa bò về phía chỗ mi tâm của yêu thú, ở nơi đó có một đường ánh sáng đỏ lúc ẩn lúc hiện, Phương Lâm suy đoán tinh huyết bất diệt là ở chỗ này.
Lúc này cũng không để ý tới chuyện đi xác nhận gì cả, Phương Lâm chỉ có một ý nghĩ, chính là nhất định phải bò đi tới nơi đó.
Khoảng cách vài chục bước ngắn ngủi, nhưng đối với Phương Lâm mà nói lại là giới hạn sống hay chết.
Nếu như có thể bò tới đó trước khi chết, hắn có thể còn có một đường sống. Nhưng nếu như bò không tới đó, hấp thu không được tinh huyết bất diệt, vậy yêu khí trong cơ thể bạo phát ra, Phương Lâm hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Đương nhiên, Phương Lâm chắc chắn sẽ không để mình dễ dàng lại chết ở chỗ này như vậy.
Phương Lâm đã đặt Đại Hoàn đan do Hàn Ngâm Nguyệt đưa cho hắn ở trong miệng, chỉ cần phát hiện mình không kiên trì nổi, hắn sẽ lại lập tức nuốt Đại Hoàn đan vào, giữ lại cho mình một hơi thở.
Cũng chính bởi vì có Đại Hoàn đan tồn tại, Phương Lâm mới có suy nghĩ đi đọ sức một lần
Phương Lâm thong thả nhúc nhích, hai chân hắn đã không đứng lên nổi, mặc dù là hai cánh tay, cũng là máu tươi đầm đìa. Mỗi lần nhúc nhích, bất luận là hai tay, hai chân hay nội tạng đều sẽ làm Phương Lâm cảm thấy đau đớn khó nhịn.
Mắt thường có thể thấy được, ở nơi Phương Lâm bò qua, lưu lại một mảng lớn vết máu, ánh sáng trong mắt của hắn ảm đạm, màu xanh đen trên mặt đậm đến cực hạn, ngay cả màu sắc của môi cũng thay đổi.
Bởi vì ngũ tạng lục phủ bị yêu khí gây thương tích, thỉnh thoảng lại thấy có máu tươi từ trong mũi trong miệng của Phương Lâm tràn ra, mỗi lần tràn ra một ít máu tươi, sức sống của Phương Lâm lại giảm bớt một phần.
Trước mắt đã trở nên vô cùng mơ hồ, nhất là ý thức, bất kỳ thời khắc nào cũng đang cảm thấy mệt mỏi, rất muốn lập tức nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhưng Phương Lâm vẫn đang kiên trì, vẫn cắn chặt răng, sử dụng một ít sức lực còn sót lại bò về phía trước.
Phụt!
Lại là một dòng máu tươi từ trong mũi Phương Lâm chảy xuôi xuống, trước mắt Phương Lâm tối sầm, cảm giác lại muốn mất đi ý thức.
Giờ phút này, Phương Lâm chỉ cách tử vong có một đường, lục phủ ngũ tạng của hắn gần như hoàn toàn rơi hỏng.
Ừng ực!
Phương Lâm nuốt viên Đại Hoàn đan này xuống, sau đó lại nằm ở chỗ này, vẫn không nhúc nhích, nhắm hai mắt lại, trong ngực không lại nhấp nhô, giống như đã tắt thở.
Nếu như lúc này có người nhìn thấy được Phương Lâm, tất nhiên cũng sẽ cho rằng Phương Lâm là một thi thể, ngay cả một tia khí tức cũng hoàn toàn không cảm giác được.
Cứ như vậy qua thời gian nửa chén trà nhỏ, bỗng nhiên Phương Lâm mở mắt, nặng nề hít vào một hơi, sức sống vốn tĩnh mịch, thoáng cái khôi phục không ít.
- Ông trời của ta, thiếu chút nữa lại mất mạng, hiệu lực của Đại Hoàn đan này có hơi yếu.
Trong lòng Phương Lâm hô to may mắn.
Đại Hoàn đan chung quy vẫn phát huy tác dụng, ở giây phút nguy hiểm nhất bảo vệ tính mạng của Phương Lâm, duy trì một hơi sức sống cho Phương Lâm.
Chỉ có điều dược tính của Đại Hoàn đan này phát huy có chút chậm, thiếu chút nữa lại khiến Phương Lâm mất mạng, nếu như chính bản thân Phương Lâm tự tay chế luyện Đại Hoàn đan, sau khi nuốt vào có thể lập tức phát huy ra hiệu quả.
Nhưng cũng không có cách nào, chắc hẳn trình độ người chế luyện ra Đại Hoàn đan này có hạn, có thể đạt được mức độ này, coi như là miễn cưỡng không có trở ngại.
Bất kể nói thế nào, Phương Lâm tạm thời không chết được.
Phương Lâm lại phát ra lực chân khí, bò về phía chỗ mi tâm của con yêu thú kia.
Tuy rằng Đại Hoàn đan có thể tạm thời bảo vệ được tính mạng của Phương Lâm, nhưng cũng không thể loại bỏ yêu khí khổng lồ trong cơ thể Phương Lâm. Đợi đến khi dược tính của Đại Hoàn đan qua, nên chết vẫn phải chết.
Mà dược tính này chắc hẳn cũng sẽ không kiên trì quá lâu, thương thế của Phương Lâm dù sao quá nghiêm trọng, Đại Hoàn đan chỉ có thể dùng để cứu cấp, lại không thể trị tận gốc.
Cũng may Đại Hoàn đan khôi phục một ít khí lực của Phương Lâm, khiến cho hắn có thể leo đến giữa mi tâm của yêu thú.
Đến vị trí này, Phương Lâm móc ra một thanh kiếm, hung hăng cắm xuống.
Răng rắc!
Kết quả trường kiếm thoáng cái đã bị đứt đoạn, nơi mi tâm của yêu thú kia chỉ lưu lại một điểm trắng nhỏ.
Phương Lâm há hốc mồm, không phải lúc này đây diệt tinh huyết lại ở phía dưới, nhưng da của yêu thú này cũng quá cứng rắn, vậy có thể làm thế nào mới tốt?
Loại cảm giác ngồi ở phía trên núi bảo, lại không lấy được bảo vật, khiến cho Phương Lâm khóc không ra nước mắt.
- Chẳng lẽ để cho ta sử dụng thanh kiếm kia?
Phương Lâm có phần sầu muộn, thanh trường kiếm huyết sắc này ngược lại chắc hẳn có thể phá vỡ da của yêu thú này, nhưng nếu chẳng may thanh thanh kiếm kia đột nhiên phát điên, hút đi tinh huyết bất diệt, vậy Phương Lâm hắn đã có thể xong đời.
Dù sao Phương Lâm căn bản không cách nào khống chế thanh trường kiếm huyết sắc này, nắm ở trong tay ngay cả máu của mình nó cũng hút, nếu như thật sự sử dụng nó tới phá vỡ da của yêu thú này, chắc hẳn tinh huyết bất diệt nhất định cũng bị nó hút.
Phương Lâm lại không có thời gian ở chỗ này suy nghĩ nữa. Hắn lập tức cũng nghĩ ra được biện pháp, trực tiếp móc ra một cái bình ngọc, đổ một ít chất lỏng vào trên lớp da của yêu thú kia.
Xì xì xì.
Lập tức lại có tiếng ăn mòn truyền đến. Da của yêu thú này tất nhiên cứng rắn, nhưng không chịu được nước độc này ăn mòn, hơn nữa yêu thú này đã chết không biết bao nhiêu năm, sử dụng nọc độc tới ăn mòn đặc biệt dễ dàng.
Trong chốc lát, nơi mi tâm của yêu thú này đã bị nọc độc ăn mòn ra một cái lỗ lớn, chỉ có điều trong cơ thể của yêu thú này đã không có máu tươi, cho nên phía dưới lớp da trống rỗng.
Phương Lâm kiên trì chờ đợi một hồi, cuối cùng nhìn thấy được ở trên xương mi tâm của con yêu thú kia lơ lửng một giọt máu màu đỏ lớn bằng nắm tay.
Trên giọt máu, mơ hồ có ảo ảnh của một con yêu thú đang tức giận gào thét, khí tức dâng trào đập vào mặt.
Đây là một giọt tinh huyết bất diệt, tập trung tất cả lực lượng trong cơ thể và tinh hoa sinh mệnh của con yêu thú này, còn có lực thiên phú của con yêu thú này dung nhập trong đó.
Cho dù trải qua vô số năm tháng, một giọt tinh huyết bất diệt này vẫn tồn tại, thậm chí có thể vẫn tồn tại tiếp, mãi đến khi bị người luyện hóa.
Trên mặt Phương Lâm lộ vẻ vui mừng, trực tiếp vươn tay ra, muốn nắm lấy tinh huyết bất diệt trong tay.
Kết quả tinh huyết bất diệt dường như có linh tính, nhẹ nhàng tránh bàn tay của Phương Lâm.
- A?
Chân mày của Phương Lâm hơi nhíu, Không ngờ tinh huyết bất diệt lại có một tia linh trí. Phương Lâm có phần không có nghĩ tới điều này.
Tinh huyết bất diệt này ở trên xương lông mày của yêu thú lắc lư, hình như muốn tìm cơ hội bay ra ngoài, lại ở một khắc khi nó muốn bay ra ngoài, Phương Lâm trực tiếp mở miệng, cắn lấy nó, sau đó không nói lời gì, trực tiếp nuốt vào bụng.
Sau một khắc, Phương Lâm cũng cảm giác toàn thân dường như muốn nổ tung, trong cơ thể như có thứ gì đó trái xông phải đụng, muốn từ trong cơ thể của mình trốn ra.
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là tinh huyết bất diệt này.
Phương Lâm cắn răng, điều động nội kình toàn thân không còn bao nhiêu, hung hăng trấn áp luyện hóa nó.
Ầm!!!
Thi thể yêu thú dưới thân Phương Lâm đột nhiên biến thành một quầng sáng, bao bọc Phương Lâm ở trong đó.
- Đáng chết!
Phong Thiên Thu cách đó không xa nhanh chóng bay tới, nhưng vẫn muộn một bước, Phương Lâm đã bị quầng sáng bao vây lại, bên ngoài căn bản không nhìn thấy được bất kỳ tình huống gì bên trong.
Sắc mặt Phong Thiên Thu khó coi, hắn vừa áp chế được yêu khí xâm nhập trong cơ thể, nhìn thấy Phương Lâm muốn thu lấy tinh huyết bất diệt, lập tức lại muốn tới ngăn cản, nhưng không nghĩ tới tinh huyết bất diệt tự mình nhảy ra ngoài, bị Phương Lâm mở miệng nuốt vào.
Chỉ thấy Phương Lâm giãy dụa bò về phía chỗ mi tâm của yêu thú, ở nơi đó có một đường ánh sáng đỏ lúc ẩn lúc hiện, Phương Lâm suy đoán tinh huyết bất diệt là ở chỗ này.
Lúc này cũng không để ý tới chuyện đi xác nhận gì cả, Phương Lâm chỉ có một ý nghĩ, chính là nhất định phải bò đi tới nơi đó.
Khoảng cách vài chục bước ngắn ngủi, nhưng đối với Phương Lâm mà nói lại là giới hạn sống hay chết.
Nếu như có thể bò tới đó trước khi chết, hắn có thể còn có một đường sống. Nhưng nếu như bò không tới đó, hấp thu không được tinh huyết bất diệt, vậy yêu khí trong cơ thể bạo phát ra, Phương Lâm hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Đương nhiên, Phương Lâm chắc chắn sẽ không để mình dễ dàng lại chết ở chỗ này như vậy.
Phương Lâm đã đặt Đại Hoàn đan do Hàn Ngâm Nguyệt đưa cho hắn ở trong miệng, chỉ cần phát hiện mình không kiên trì nổi, hắn sẽ lại lập tức nuốt Đại Hoàn đan vào, giữ lại cho mình một hơi thở.
Cũng chính bởi vì có Đại Hoàn đan tồn tại, Phương Lâm mới có suy nghĩ đi đọ sức một lần
Phương Lâm thong thả nhúc nhích, hai chân hắn đã không đứng lên nổi, mặc dù là hai cánh tay, cũng là máu tươi đầm đìa. Mỗi lần nhúc nhích, bất luận là hai tay, hai chân hay nội tạng đều sẽ làm Phương Lâm cảm thấy đau đớn khó nhịn.
Mắt thường có thể thấy được, ở nơi Phương Lâm bò qua, lưu lại một mảng lớn vết máu, ánh sáng trong mắt của hắn ảm đạm, màu xanh đen trên mặt đậm đến cực hạn, ngay cả màu sắc của môi cũng thay đổi.
Bởi vì ngũ tạng lục phủ bị yêu khí gây thương tích, thỉnh thoảng lại thấy có máu tươi từ trong mũi trong miệng của Phương Lâm tràn ra, mỗi lần tràn ra một ít máu tươi, sức sống của Phương Lâm lại giảm bớt một phần.
Trước mắt đã trở nên vô cùng mơ hồ, nhất là ý thức, bất kỳ thời khắc nào cũng đang cảm thấy mệt mỏi, rất muốn lập tức nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhưng Phương Lâm vẫn đang kiên trì, vẫn cắn chặt răng, sử dụng một ít sức lực còn sót lại bò về phía trước.
Phụt!
Lại là một dòng máu tươi từ trong mũi Phương Lâm chảy xuôi xuống, trước mắt Phương Lâm tối sầm, cảm giác lại muốn mất đi ý thức.
Giờ phút này, Phương Lâm chỉ cách tử vong có một đường, lục phủ ngũ tạng của hắn gần như hoàn toàn rơi hỏng.
Ừng ực!
Phương Lâm nuốt viên Đại Hoàn đan này xuống, sau đó lại nằm ở chỗ này, vẫn không nhúc nhích, nhắm hai mắt lại, trong ngực không lại nhấp nhô, giống như đã tắt thở.
Nếu như lúc này có người nhìn thấy được Phương Lâm, tất nhiên cũng sẽ cho rằng Phương Lâm là một thi thể, ngay cả một tia khí tức cũng hoàn toàn không cảm giác được.
Cứ như vậy qua thời gian nửa chén trà nhỏ, bỗng nhiên Phương Lâm mở mắt, nặng nề hít vào một hơi, sức sống vốn tĩnh mịch, thoáng cái khôi phục không ít.
- Ông trời của ta, thiếu chút nữa lại mất mạng, hiệu lực của Đại Hoàn đan này có hơi yếu.
Trong lòng Phương Lâm hô to may mắn.
Đại Hoàn đan chung quy vẫn phát huy tác dụng, ở giây phút nguy hiểm nhất bảo vệ tính mạng của Phương Lâm, duy trì một hơi sức sống cho Phương Lâm.
Chỉ có điều dược tính của Đại Hoàn đan này phát huy có chút chậm, thiếu chút nữa lại khiến Phương Lâm mất mạng, nếu như chính bản thân Phương Lâm tự tay chế luyện Đại Hoàn đan, sau khi nuốt vào có thể lập tức phát huy ra hiệu quả.
Nhưng cũng không có cách nào, chắc hẳn trình độ người chế luyện ra Đại Hoàn đan này có hạn, có thể đạt được mức độ này, coi như là miễn cưỡng không có trở ngại.
Bất kể nói thế nào, Phương Lâm tạm thời không chết được.
Phương Lâm lại phát ra lực chân khí, bò về phía chỗ mi tâm của con yêu thú kia.
Tuy rằng Đại Hoàn đan có thể tạm thời bảo vệ được tính mạng của Phương Lâm, nhưng cũng không thể loại bỏ yêu khí khổng lồ trong cơ thể Phương Lâm. Đợi đến khi dược tính của Đại Hoàn đan qua, nên chết vẫn phải chết.
Mà dược tính này chắc hẳn cũng sẽ không kiên trì quá lâu, thương thế của Phương Lâm dù sao quá nghiêm trọng, Đại Hoàn đan chỉ có thể dùng để cứu cấp, lại không thể trị tận gốc.
Cũng may Đại Hoàn đan khôi phục một ít khí lực của Phương Lâm, khiến cho hắn có thể leo đến giữa mi tâm của yêu thú.
Đến vị trí này, Phương Lâm móc ra một thanh kiếm, hung hăng cắm xuống.
Răng rắc!
Kết quả trường kiếm thoáng cái đã bị đứt đoạn, nơi mi tâm của yêu thú kia chỉ lưu lại một điểm trắng nhỏ.
Phương Lâm há hốc mồm, không phải lúc này đây diệt tinh huyết lại ở phía dưới, nhưng da của yêu thú này cũng quá cứng rắn, vậy có thể làm thế nào mới tốt?
Loại cảm giác ngồi ở phía trên núi bảo, lại không lấy được bảo vật, khiến cho Phương Lâm khóc không ra nước mắt.
- Chẳng lẽ để cho ta sử dụng thanh kiếm kia?
Phương Lâm có phần sầu muộn, thanh trường kiếm huyết sắc này ngược lại chắc hẳn có thể phá vỡ da của yêu thú này, nhưng nếu chẳng may thanh thanh kiếm kia đột nhiên phát điên, hút đi tinh huyết bất diệt, vậy Phương Lâm hắn đã có thể xong đời.
Dù sao Phương Lâm căn bản không cách nào khống chế thanh trường kiếm huyết sắc này, nắm ở trong tay ngay cả máu của mình nó cũng hút, nếu như thật sự sử dụng nó tới phá vỡ da của yêu thú này, chắc hẳn tinh huyết bất diệt nhất định cũng bị nó hút.
Phương Lâm lại không có thời gian ở chỗ này suy nghĩ nữa. Hắn lập tức cũng nghĩ ra được biện pháp, trực tiếp móc ra một cái bình ngọc, đổ một ít chất lỏng vào trên lớp da của yêu thú kia.
Xì xì xì.
Lập tức lại có tiếng ăn mòn truyền đến. Da của yêu thú này tất nhiên cứng rắn, nhưng không chịu được nước độc này ăn mòn, hơn nữa yêu thú này đã chết không biết bao nhiêu năm, sử dụng nọc độc tới ăn mòn đặc biệt dễ dàng.
Trong chốc lát, nơi mi tâm của yêu thú này đã bị nọc độc ăn mòn ra một cái lỗ lớn, chỉ có điều trong cơ thể của yêu thú này đã không có máu tươi, cho nên phía dưới lớp da trống rỗng.
Phương Lâm kiên trì chờ đợi một hồi, cuối cùng nhìn thấy được ở trên xương mi tâm của con yêu thú kia lơ lửng một giọt máu màu đỏ lớn bằng nắm tay.
Trên giọt máu, mơ hồ có ảo ảnh của một con yêu thú đang tức giận gào thét, khí tức dâng trào đập vào mặt.
Đây là một giọt tinh huyết bất diệt, tập trung tất cả lực lượng trong cơ thể và tinh hoa sinh mệnh của con yêu thú này, còn có lực thiên phú của con yêu thú này dung nhập trong đó.
Cho dù trải qua vô số năm tháng, một giọt tinh huyết bất diệt này vẫn tồn tại, thậm chí có thể vẫn tồn tại tiếp, mãi đến khi bị người luyện hóa.
Trên mặt Phương Lâm lộ vẻ vui mừng, trực tiếp vươn tay ra, muốn nắm lấy tinh huyết bất diệt trong tay.
Kết quả tinh huyết bất diệt dường như có linh tính, nhẹ nhàng tránh bàn tay của Phương Lâm.
- A?
Chân mày của Phương Lâm hơi nhíu, Không ngờ tinh huyết bất diệt lại có một tia linh trí. Phương Lâm có phần không có nghĩ tới điều này.
Tinh huyết bất diệt này ở trên xương lông mày của yêu thú lắc lư, hình như muốn tìm cơ hội bay ra ngoài, lại ở một khắc khi nó muốn bay ra ngoài, Phương Lâm trực tiếp mở miệng, cắn lấy nó, sau đó không nói lời gì, trực tiếp nuốt vào bụng.
Sau một khắc, Phương Lâm cũng cảm giác toàn thân dường như muốn nổ tung, trong cơ thể như có thứ gì đó trái xông phải đụng, muốn từ trong cơ thể của mình trốn ra.
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là tinh huyết bất diệt này.
Phương Lâm cắn răng, điều động nội kình toàn thân không còn bao nhiêu, hung hăng trấn áp luyện hóa nó.
Ầm!!!
Thi thể yêu thú dưới thân Phương Lâm đột nhiên biến thành một quầng sáng, bao bọc Phương Lâm ở trong đó.
- Đáng chết!
Phong Thiên Thu cách đó không xa nhanh chóng bay tới, nhưng vẫn muộn một bước, Phương Lâm đã bị quầng sáng bao vây lại, bên ngoài căn bản không nhìn thấy được bất kỳ tình huống gì bên trong.
Sắc mặt Phong Thiên Thu khó coi, hắn vừa áp chế được yêu khí xâm nhập trong cơ thể, nhìn thấy Phương Lâm muốn thu lấy tinh huyết bất diệt, lập tức lại muốn tới ngăn cản, nhưng không nghĩ tới tinh huyết bất diệt tự mình nhảy ra ngoài, bị Phương Lâm mở miệng nuốt vào.