Dương Phá Quân gãi đầu một cái, cười nói:
- Vậy muội nói làm sao bây giờ?
Vẻ mặt Dương Yến Ngọc không tốt nhìn chằm chằm vào Phương Lâm:
- Người này vừa nhìn lại không phải là người tốt lành gì. Ta muốn trói hắn lại, sau đó vứt xuống trong sông đào bảo vệ thành.
Dương Phá Quân và Phương Lâm đều bất đắc dĩ một hồi. Nha đầu kia thật đúng là quá giỏi, biết rõ hắn là Phương Lâm, còn muốn vứt người ta xuống sông đào bảo vệ thành, đây không phải là làm cho Tử Hà tông khó xử sao?
Lúc này Phương Lâm ngược lại trở nên ngang ngạnh:
- Ta nói này, nàng dù gì cũng là một công chúa, thế nào lại không có một chút hình tượng công chúa nào vậy? Động một chút là chặt tay với ném sông, người không biết còn tưởng rằng nàng là du côn lưu manh từ đâu tới?
Dương Phá Quân xấu hổ cười. Ngược lại hắn cảm thấy Phương Lâm nói rất sinh động, muội muội này của hắn quả thật có phần giống du côn lưu manh.
Dương Yến Ngọc tức giận đến mức trong ngực lên xuống, la hét nhất định phải ném Phương Lâm vào sông đào bảo vệ thành.
- Dương Phá Quân, trước đó khi ngươi ở hang động vô tận dưới lòng đất, không phải nói sẽ giới thiệu công chúa của hoàng thất làm thê tử của ta sao? Chỉ có điều ngàn vạn lần không nên giới thiệu người giống như nàng vậy, quá hung ác, chắc hẳn cả đời này cũng không ai thèm lấy.
Phương Lâm có chút xúc động nói.
Biểu tình của Dương Yến Ngọc sửng sốt, lập tức nhe nanh múa vuốt gào thét muốn giết Phương Lâm. Dương Phá Quân vội vàng ngăn cản nàng. Với bản lĩnh này của Dương Yến Ngọc, muốn chống lại Phương Lâm sợ rằng chỉ ba hai cái sẽ bị đánh ngã.
- Tên dâm tặc này, chuyện này ta không để cho ngươi được yên đâu!
Dương Yến Ngọc bị Dương Phá Quân thật vất vả mới khuyên cho rời đi. Chỉ có điều nàng vẫn bỏ lại lời đe dọa Phương Lâm.
Đối với điều này, Phương Lâm hoàn toàn không có để ý tới, đối với hắn, người đe dọa hắn lại rất nhiều. Hắn cũng không quan tâm có thêm một Dương Yến Ngọc.
Sau khi Dương Phá Quân đưa Dương Yến Ngọc đi, lại trở về bên cạnh Phương Lâm, đứng nói chuyện phiếm với hắn.
Đối với lần cạnh tranh tuyển chọn dự bị này, Dương Phá Quân vì sao không có tham gia? Phương Lâm vẫn rất nghi ngờ, vừa lúc hỏi hắn.
Dương Phá Quân nói cho Phương Lâm, vốn hắn muốn cạnh tranh một chút vị trí dự bị này, nhưng chẳng biết tại sao, Dương Kiến Nghiệp lại không đồng ý.
Trong lòng Dương Phá Quân không hiểu được, vẫn vài lần thỉnh cầu Dương Kiến Nghiệp, hi vọng có thể đồng ý cho hắn tham gia cạnh tranh.
Kết quả không chỉ không được đồng ý, còn bị khiển trách một trận. Vì thế Dương Phá Quân cũng rầu rĩ không vui chừng mấy ngày.
-Vậy vì sao phụ hoàng ngươi không cho ngươi tham gia?
Phương Lâm nhíu mày hỏi.
Dương Phá Quân thở dài một tiếng:
- Dụng ý của phụ hoàng, lúc đó ta cũng không cảm nhận được. Sau đó vẫn là mẫu thân của ta nói cho ta biết, không chỉ có là ta, thất hoàng đệ, tam hoàng huynh, bát hoàng huynh bọn họ cũng không có được phụ hoàng đồng ý. Chỉ có nhị hoàng huynh, lục hoàng huynh và cửu hoàng huynh được phép tham gia cạnh tranh. Chỉ có điều thực lực của ba người nhị hoàng huynh xem như là bình thường nhất ở trong những hoàng tử chúng ta. Cho dù tham gia cạnh tranh, cũng rất khó tranh qua được ngươi và người của Lý gia. Lúc này ta mới hiểu được, phụ hoàng căn bản cũng không muốn có bất kỳ một vị hoàng tử nào nhận được vị trí dự bị này.
- A? Tại sao vậy?
Phương Lâm vẫn còn có chút không hiểu nguyên nhân.
Dương Phá Quân liếc mắt nhìn Phương Lâm, cười gượng nói:
- Bởi vì phụ hoàng không muốn để cho những hoàng tử chúng ta có tư cách chống lại đại hoàng huynh. Vị trí thái tử này tuy rằng còn chưa có xác định, nhưng ta đã biết, phụ hoàng từ lâu đã chuẩn bị lập đại hoàng huynh làm thái tử, sau này trở thành người kế vị, kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước.
Nghe đến đó, Phương Lâm xem như đã hiểu rõ. Hóa ra đây là hoàng đế Đại Càn Dương Kiến Nghiệp đang lót đường, dọn sạch cản trở cho đại hoàng tử Dương Huyền Phong.
Vị trí dự bị này nếu như bị những hoàng tử khác nhận được, như vậy sẽ hình thành vốn liếng đối đầu với Dương Huyền Phong. Đối với Dương Huyền Phong mà nói, đây lại không phải là chuyện gì tốt lành.
Dương Kiến Nghiệp từ lâu đã quyết định lập Dương Huyền Phong làm thái tử, hơn nữa Dương Huyền Phong còn là một trong ba người được lựa chọn đi thi đấu ba nước. Nếu như người dự bị cũng là hoàng tử, như vậy khẳng định sẽ ảnh hưởng đến địa vị và uy vọng Dương Huyền Phong.
Cho nên, Dương Kiến Nghiệp không cho đám hoàng tử có thực lực như Dương Phá Quân tham dự, chỉ để cho ba người hoàng tử Dương Vạn Sơn có thực lực bình thường tham gia, chính là không để cho bất kỳ một vị hoàng tử nào nhận được vị trí dự bị.
Phương Lâm nghĩ thông suốt những điều này. Hắn không nhịn được âm thầm cảm thán. Sinh ra ở hoàng gia, tuy rằng có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, sợ rằng cái gì cũng không làm, lại có thể suốt đời không lo.
Nhưng chung quy vẫn có một ít phiền não không có cách nào tránh khỏi, tranh đoạt thái tử, tranh đoạt người kế vị, tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, ba cửa ải này lại diễn ra ở trước mặt tất cả hoàng tử. Cho dù ngươi không có lòng đi tranh đoạt, nhưng người khác cũng sẽ không cho là như vậy. Sống ở hoàng gia, có đôi khi sẽ phải tiếp nhận một ít bất đắc dĩ.
Theo Phương Lâm, Dương Phá Quân mặc dù là một kẻ vũ phu, nhưng hắn cũng có dã tâm, cũng muốn tranh vị trí thái tử, do đó sau này đi kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước.
Nhưng hiện tại xem ra, không chỉ có Dương Phá Quân, tất cả hoàng tử khác đều không có cơ hội gì. Dương Kiến Nghiệp lựa chọn ai mới là quan trọng nhất, bằng không bất kể các ngươi biểu hiện thế nào, cũng chỉ là công dã tràng mà thôi.
Phương Lâm vỗ nhẹ vào vai của Dương Phá Quân, an ủi:
- Bất cứ việc gì cũng không có tuyệt đối. Ta thấy trong rất nhiều hoàng tử ở đây, ngươi xem như là tương đối ưu tú. Chỉ cần ngươi cố gắng tu luyện, vượt qua đại hoàng huynh ngươi, đến lúc đó vị trí thái tử, tám chín phần mười sẽ là của ngươi.
Dương Phá Quân nghe vậy, miễn cưỡng cười một tiếng:
- Ta cũng muốn, nhưng ngươi chưa từng thấy qua đại hoàng huynh nên không biết. Muốn vượt qua hắn, thật sự quá khó khăn, trên cơ bản không có bất kỳ hy vọng nào. Có hắn đè nặng ở phía trên, những hoàng tử chúng ta muốn ra mặt căn bản cũng không có khả năng.
Phương Lâm nhất thời lại có chút ngạc nhiên, hỏi:
- Đại hoàng huynh của ngươi rất lợi hại sao?
Dương Phá Quân nói:
- Nào chỉ là lợi hại, đại hoàng huynh của ta Dương Huyền Phong hiện tại hai mươi tám tuổi cũng đã là Địa Nguyên cửu trọng đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là bước vào cảnh giới Thiên Nguyên, toàn bộ Càn quốc, ngoại trừ Lý Quan Tâm của Lý gia ra, không tìm được nhân vật thứ hai có thể địch nổi hắn. Cho dù là Lý Quan Tâm, trong mắt của ta, so với đại hoàng huynh của ta sợ rằng cũng phải yếu hơn.
Phương Lâm chắt lưỡi, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc. Dương Phá Quân chính là một người rất mạnh mẽ, nhưng từ giọng điệu của hắn có thể thấy, hắn vô cùng bội phục Dương Huyền Phong, bởi vậy có thể thấy được Dương Huyền Phong này là một nhân vật lợi hại tới mức nào.
Chỉ có điều Phương Lâm vẫn còn có chút không chịu phục, nói:
- Ta không cho là như vậy. Nữ nhi thứ hai của sư phụ ta Hàn Hiểu Tinh cũng là Địa Nguyên cửu trọng đỉnh phong, không nhất thiết sẽ thua đại hoàng huynh.
Dương Phá Quân thoáng ngẩn người ra, lập tức cười nói:
- Hàn Hiểu Tinh quả thật rất lợi hại, chỉ có điều dù sao hai mắt của nàng bị mù, đây là nhược điểm lớn nhất. Nếu như giao đấu, đại hoàng huynh của ta có thể đánh bại nàng, hơn nữa hai năm trước, hai người bọn họ đã từng so tài.
Phương Lâm vội vàng truy hỏi:
- Vậy kết quả thế nào?
Dương Phá Quân nói:
- Đại hoàng huynh của ta thắng một chiêu, chỉ có điều sau đó ta mới biết được, đại hoàng huynh thấy hai mắt của Hàn Hiểu Tinh mù, cho nên vẫn có chút nương tay, nếu không lại không phải chỉ thắng một chiêu.
Phương Lâm im lặng, trong lòng âm thầm cảm thán. Dương Huyền Phong tất nhiên lợi hại, nhưng Hàn Hiểu Tinh lẽ nào lại không lợi hại sao?
Theo Phương Lâm, hai mắt của Hàn Hiểu Tinh mù, nếu so với Dương Huyền Phong, Lý Quan Tâm càng đáng được kính trọng hơn. Bởi vì nàng từ nhỏ cái gì cũng nhìn không thấy, lại có thể đi tới bước này. Phương Lâm cảm thấy nếu như hai mắt của Hàn Hiểu Tinh khôi phục lại bình thường, tuyệt đối sẽ không bại bởi Dương Huyền Phong.
- Phương Lâm, tứ đệ, các ngươi ở chỗ này làm cái gì?
Lúc này, phía xa có mấy bóng người đã đi tới. Đi đầu không ngờ chính là nhị hoàng tử Dương Vạn Sơn, giữa ban ngày thua ở trong tay của Phương Lâm.
- Vậy muội nói làm sao bây giờ?
Vẻ mặt Dương Yến Ngọc không tốt nhìn chằm chằm vào Phương Lâm:
- Người này vừa nhìn lại không phải là người tốt lành gì. Ta muốn trói hắn lại, sau đó vứt xuống trong sông đào bảo vệ thành.
Dương Phá Quân và Phương Lâm đều bất đắc dĩ một hồi. Nha đầu kia thật đúng là quá giỏi, biết rõ hắn là Phương Lâm, còn muốn vứt người ta xuống sông đào bảo vệ thành, đây không phải là làm cho Tử Hà tông khó xử sao?
Lúc này Phương Lâm ngược lại trở nên ngang ngạnh:
- Ta nói này, nàng dù gì cũng là một công chúa, thế nào lại không có một chút hình tượng công chúa nào vậy? Động một chút là chặt tay với ném sông, người không biết còn tưởng rằng nàng là du côn lưu manh từ đâu tới?
Dương Phá Quân xấu hổ cười. Ngược lại hắn cảm thấy Phương Lâm nói rất sinh động, muội muội này của hắn quả thật có phần giống du côn lưu manh.
Dương Yến Ngọc tức giận đến mức trong ngực lên xuống, la hét nhất định phải ném Phương Lâm vào sông đào bảo vệ thành.
- Dương Phá Quân, trước đó khi ngươi ở hang động vô tận dưới lòng đất, không phải nói sẽ giới thiệu công chúa của hoàng thất làm thê tử của ta sao? Chỉ có điều ngàn vạn lần không nên giới thiệu người giống như nàng vậy, quá hung ác, chắc hẳn cả đời này cũng không ai thèm lấy.
Phương Lâm có chút xúc động nói.
Biểu tình của Dương Yến Ngọc sửng sốt, lập tức nhe nanh múa vuốt gào thét muốn giết Phương Lâm. Dương Phá Quân vội vàng ngăn cản nàng. Với bản lĩnh này của Dương Yến Ngọc, muốn chống lại Phương Lâm sợ rằng chỉ ba hai cái sẽ bị đánh ngã.
- Tên dâm tặc này, chuyện này ta không để cho ngươi được yên đâu!
Dương Yến Ngọc bị Dương Phá Quân thật vất vả mới khuyên cho rời đi. Chỉ có điều nàng vẫn bỏ lại lời đe dọa Phương Lâm.
Đối với điều này, Phương Lâm hoàn toàn không có để ý tới, đối với hắn, người đe dọa hắn lại rất nhiều. Hắn cũng không quan tâm có thêm một Dương Yến Ngọc.
Sau khi Dương Phá Quân đưa Dương Yến Ngọc đi, lại trở về bên cạnh Phương Lâm, đứng nói chuyện phiếm với hắn.
Đối với lần cạnh tranh tuyển chọn dự bị này, Dương Phá Quân vì sao không có tham gia? Phương Lâm vẫn rất nghi ngờ, vừa lúc hỏi hắn.
Dương Phá Quân nói cho Phương Lâm, vốn hắn muốn cạnh tranh một chút vị trí dự bị này, nhưng chẳng biết tại sao, Dương Kiến Nghiệp lại không đồng ý.
Trong lòng Dương Phá Quân không hiểu được, vẫn vài lần thỉnh cầu Dương Kiến Nghiệp, hi vọng có thể đồng ý cho hắn tham gia cạnh tranh.
Kết quả không chỉ không được đồng ý, còn bị khiển trách một trận. Vì thế Dương Phá Quân cũng rầu rĩ không vui chừng mấy ngày.
-Vậy vì sao phụ hoàng ngươi không cho ngươi tham gia?
Phương Lâm nhíu mày hỏi.
Dương Phá Quân thở dài một tiếng:
- Dụng ý của phụ hoàng, lúc đó ta cũng không cảm nhận được. Sau đó vẫn là mẫu thân của ta nói cho ta biết, không chỉ có là ta, thất hoàng đệ, tam hoàng huynh, bát hoàng huynh bọn họ cũng không có được phụ hoàng đồng ý. Chỉ có nhị hoàng huynh, lục hoàng huynh và cửu hoàng huynh được phép tham gia cạnh tranh. Chỉ có điều thực lực của ba người nhị hoàng huynh xem như là bình thường nhất ở trong những hoàng tử chúng ta. Cho dù tham gia cạnh tranh, cũng rất khó tranh qua được ngươi và người của Lý gia. Lúc này ta mới hiểu được, phụ hoàng căn bản cũng không muốn có bất kỳ một vị hoàng tử nào nhận được vị trí dự bị này.
- A? Tại sao vậy?
Phương Lâm vẫn còn có chút không hiểu nguyên nhân.
Dương Phá Quân liếc mắt nhìn Phương Lâm, cười gượng nói:
- Bởi vì phụ hoàng không muốn để cho những hoàng tử chúng ta có tư cách chống lại đại hoàng huynh. Vị trí thái tử này tuy rằng còn chưa có xác định, nhưng ta đã biết, phụ hoàng từ lâu đã chuẩn bị lập đại hoàng huynh làm thái tử, sau này trở thành người kế vị, kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước.
Nghe đến đó, Phương Lâm xem như đã hiểu rõ. Hóa ra đây là hoàng đế Đại Càn Dương Kiến Nghiệp đang lót đường, dọn sạch cản trở cho đại hoàng tử Dương Huyền Phong.
Vị trí dự bị này nếu như bị những hoàng tử khác nhận được, như vậy sẽ hình thành vốn liếng đối đầu với Dương Huyền Phong. Đối với Dương Huyền Phong mà nói, đây lại không phải là chuyện gì tốt lành.
Dương Kiến Nghiệp từ lâu đã quyết định lập Dương Huyền Phong làm thái tử, hơn nữa Dương Huyền Phong còn là một trong ba người được lựa chọn đi thi đấu ba nước. Nếu như người dự bị cũng là hoàng tử, như vậy khẳng định sẽ ảnh hưởng đến địa vị và uy vọng Dương Huyền Phong.
Cho nên, Dương Kiến Nghiệp không cho đám hoàng tử có thực lực như Dương Phá Quân tham dự, chỉ để cho ba người hoàng tử Dương Vạn Sơn có thực lực bình thường tham gia, chính là không để cho bất kỳ một vị hoàng tử nào nhận được vị trí dự bị.
Phương Lâm nghĩ thông suốt những điều này. Hắn không nhịn được âm thầm cảm thán. Sinh ra ở hoàng gia, tuy rằng có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, sợ rằng cái gì cũng không làm, lại có thể suốt đời không lo.
Nhưng chung quy vẫn có một ít phiền não không có cách nào tránh khỏi, tranh đoạt thái tử, tranh đoạt người kế vị, tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, ba cửa ải này lại diễn ra ở trước mặt tất cả hoàng tử. Cho dù ngươi không có lòng đi tranh đoạt, nhưng người khác cũng sẽ không cho là như vậy. Sống ở hoàng gia, có đôi khi sẽ phải tiếp nhận một ít bất đắc dĩ.
Theo Phương Lâm, Dương Phá Quân mặc dù là một kẻ vũ phu, nhưng hắn cũng có dã tâm, cũng muốn tranh vị trí thái tử, do đó sau này đi kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước.
Nhưng hiện tại xem ra, không chỉ có Dương Phá Quân, tất cả hoàng tử khác đều không có cơ hội gì. Dương Kiến Nghiệp lựa chọn ai mới là quan trọng nhất, bằng không bất kể các ngươi biểu hiện thế nào, cũng chỉ là công dã tràng mà thôi.
Phương Lâm vỗ nhẹ vào vai của Dương Phá Quân, an ủi:
- Bất cứ việc gì cũng không có tuyệt đối. Ta thấy trong rất nhiều hoàng tử ở đây, ngươi xem như là tương đối ưu tú. Chỉ cần ngươi cố gắng tu luyện, vượt qua đại hoàng huynh ngươi, đến lúc đó vị trí thái tử, tám chín phần mười sẽ là của ngươi.
Dương Phá Quân nghe vậy, miễn cưỡng cười một tiếng:
- Ta cũng muốn, nhưng ngươi chưa từng thấy qua đại hoàng huynh nên không biết. Muốn vượt qua hắn, thật sự quá khó khăn, trên cơ bản không có bất kỳ hy vọng nào. Có hắn đè nặng ở phía trên, những hoàng tử chúng ta muốn ra mặt căn bản cũng không có khả năng.
Phương Lâm nhất thời lại có chút ngạc nhiên, hỏi:
- Đại hoàng huynh của ngươi rất lợi hại sao?
Dương Phá Quân nói:
- Nào chỉ là lợi hại, đại hoàng huynh của ta Dương Huyền Phong hiện tại hai mươi tám tuổi cũng đã là Địa Nguyên cửu trọng đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là bước vào cảnh giới Thiên Nguyên, toàn bộ Càn quốc, ngoại trừ Lý Quan Tâm của Lý gia ra, không tìm được nhân vật thứ hai có thể địch nổi hắn. Cho dù là Lý Quan Tâm, trong mắt của ta, so với đại hoàng huynh của ta sợ rằng cũng phải yếu hơn.
Phương Lâm chắt lưỡi, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc. Dương Phá Quân chính là một người rất mạnh mẽ, nhưng từ giọng điệu của hắn có thể thấy, hắn vô cùng bội phục Dương Huyền Phong, bởi vậy có thể thấy được Dương Huyền Phong này là một nhân vật lợi hại tới mức nào.
Chỉ có điều Phương Lâm vẫn còn có chút không chịu phục, nói:
- Ta không cho là như vậy. Nữ nhi thứ hai của sư phụ ta Hàn Hiểu Tinh cũng là Địa Nguyên cửu trọng đỉnh phong, không nhất thiết sẽ thua đại hoàng huynh.
Dương Phá Quân thoáng ngẩn người ra, lập tức cười nói:
- Hàn Hiểu Tinh quả thật rất lợi hại, chỉ có điều dù sao hai mắt của nàng bị mù, đây là nhược điểm lớn nhất. Nếu như giao đấu, đại hoàng huynh của ta có thể đánh bại nàng, hơn nữa hai năm trước, hai người bọn họ đã từng so tài.
Phương Lâm vội vàng truy hỏi:
- Vậy kết quả thế nào?
Dương Phá Quân nói:
- Đại hoàng huynh của ta thắng một chiêu, chỉ có điều sau đó ta mới biết được, đại hoàng huynh thấy hai mắt của Hàn Hiểu Tinh mù, cho nên vẫn có chút nương tay, nếu không lại không phải chỉ thắng một chiêu.
Phương Lâm im lặng, trong lòng âm thầm cảm thán. Dương Huyền Phong tất nhiên lợi hại, nhưng Hàn Hiểu Tinh lẽ nào lại không lợi hại sao?
Theo Phương Lâm, hai mắt của Hàn Hiểu Tinh mù, nếu so với Dương Huyền Phong, Lý Quan Tâm càng đáng được kính trọng hơn. Bởi vì nàng từ nhỏ cái gì cũng nhìn không thấy, lại có thể đi tới bước này. Phương Lâm cảm thấy nếu như hai mắt của Hàn Hiểu Tinh khôi phục lại bình thường, tuyệt đối sẽ không bại bởi Dương Huyền Phong.
- Phương Lâm, tứ đệ, các ngươi ở chỗ này làm cái gì?
Lúc này, phía xa có mấy bóng người đã đi tới. Đi đầu không ngờ chính là nhị hoàng tử Dương Vạn Sơn, giữa ban ngày thua ở trong tay của Phương Lâm.