Theo Tô lão xuất hiện, tất cả chấp sự Đan Minh ở đây, bao gồm các luyện đan sư đều theo chân Tô lão ra khỏi đại sảnh, đi nghênh đón người được gọi là Tề đại sư này.
Phương Lâm thân là luyện đan sư nhị đỉnh của Đan Minh, tất nhiên cũng không ngoại lệ. Hắn nói với huynh muội Chung gia một tiếng, sau đó cũng đi theo ra bên ngoài cửa chính.
Chỉ thấy ở bên ngoài, Tô lão đang cùng một người lão nhân mặc áo bào đen chào nhau, lão nhân mặc áo bào màu đen này không phải đi một mình, phía sau còn dẫn theo hai người thanh niên cũng mặc áo bào đen, tuy rằng mặt không đổi sắc, nhưng từ trong ánh mắt của hai người thanh niên này, vẫn có thể nhìn ra được vài phần cao ngạo.
Loại cao ngạo này, lại giống như là người trong thành đi tới nông thôn, khinh thường người nông thôn.
- Tề đại sư đại giá quang lâm, chúng ta không tiếp đón từ xa, thật sự thất lễ.
Tô lão cười ha hả nói với lão nhân mặc áo bào màu đen này.
Lão già mặc áo bào màu đen khoát tay, cũng cười nhạt nói:
- Không sao, hôm nay các ngươi sát hạch công khai, tất nhiên có nhiều chuyện phải lo hơn, không thể đích thân ra đón tiếp chúng ta, cũng có thể hiểu được.
Lời này nói ra, khiến cho không ít người của Đan Minh đều hơi nhíu mày. Tuy rằng lão già mặc áo bào màu đen này nói ra vô cùng tùy ý, nhưng người sáng suốt vẫn có thể nghe được, lão nhân này hơi có bất mãn.
- Ha hả, Tề đại sư mời vào.
Tô lão vẫn là vẻ mặt tươi cười, đón ba người lão già mặc áo bào màu đen này vào.
Vừa vào đại sảnh, lão già mặc áo bào màu đen lại nhìn thấy được trong góc có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ. Hắn chỉ tùy ý liếc mắt một cái, lại thu hồi ánh mắt, hoàn toàn không lưu ý.
Ngược lại những thiếu nam thiếu nữ đó bị loại tư thế này dọa cho khiếp sợ, ai nấy ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Tô lão và mấy chấp sự Đan Minh dẫn ba người Tề đại sư vào trong nội sảnh. Tô lão và Tề đại sư này lần lượt ngồi xuống, sớm đã có người pha trà thuốc đưa lên.
- Tề đại sư lần này đến đây, thật sự là làm vẻ vang cho Đan Minh ở Càn quốc ta. Thời điểm sát hạch, mong rằng Tề đại sư chỉ điểm nhiều hơn cho những tiểu bối đó. Tô lão vừa cười vừa nói.
Tề đại sư khẽ gật đầu:
- Đó là tất nhiên.
Nói xong, hắn uống một ngụm trà thuốc, lại nhíu mày.
Tô lão thấy Tề đại sư này nhíu mày, lập tức nói với chấp sự ở bên cạnh:
- Nhanh lấy trà thuốc tốt nhất ra đây.
Trên mặt chấp sự này lộ ra vẻ lúng túng:
- Đây là trà thuốc tốt nhất của Đan Minh chúng ta.
Tô lão nghe vậy, cũng thoáng ngẩn người ra. Hắn bình thường không mấy khi uống trà thuốc, tự nhiên không quá rõ.
Tề đại sư này khoát tay áo, để chén trà xuống:
- Thôi đi, ta cũng không phải tới uống trà, vẫn nói vào chuyện chính đi.
Tô lão mở miệng nói:
- Lần này sát hạch công khai chắc hẳn sẽ phải có hơn ba trăm người sát hạch, buổi chiều mới có thể chính thức bắt đầu. Về sát hạch thảo mộc và sát hạch phương pháp luyện đan, Tề đại sư có thể không cần đứng ra. Thời điểm đến cửa thứ ba luyện đan, mong rằng Tề đại sư đứng ra chỉ điểm.
Tề đại sư gật đầu, không nói gì thêm.
- Tô lão, nghe nói ở chỗ các ngươi xuất hiện một thiên tài, gọi là Phương Lâm gì đó. Có người nói hắn trong một ngày tiến hành hai lần sát hạch thăng cấp, còn đều lấy rất thành tích hoàn mỹ thông qua. Không biết có thể có chuyện này hay không?
Một thanh niên áo bào đen đứng ở phía sau Tề đại sư này mở miệng hỏi.
Tô lão nhíu mày, trong lòng âm thầm tức giận. Ngươi một hậu sinh vãn bối, tự nhiên cũng dám sử dụng loại giọng điệu này nói chuyện với ta?
- Tô lão, hai đồ nhi này của ta luôn luôn hết sức tò mò về các nhân vật thiên tài, không biết Phương Lâm này có ở bên trong Đan Minh này hay không? Không bằng để cho chúng ta gặp một lần, xem có thiên tài đúng như lời đồn hay không.
Tề đại sư không nhanh không chậm nói.
Được rồi, ngay cả vị đại gia này cũng lên tiếng, Tô lão cũng chỉ có thể cười làm lành, phân phó thủ hạ đi dẫn Phương Lâm đến.
Vừa rồi khi ở trong đại sảnh, Tô lão đã nhìn thấy Phương Lâm. Chỉ có điều bởi vì lúc đó vội vàng nghênh đón Tề đại sư, cho nên hắn không nói gì.
Phương Lâm đang ở bên ngoài đại sảnh nói chuyện phiếm cùng Huynh muội Chung gia, biết được Tề đại sư này lại muốn thấy mình, hắn không khỏi có chút nghi ngờ. Ngay sau đó hắn theo chấp sự này đi vào trong nội sảnh.
Vừa vào nội sảnh, Phương Lâm lại nhìn thấy được hai thanh niên áo bào đen này không chút kiêng kỵ quan sát mình từ đầu đến chân, lại từ chân đến đầu, giống như muốn nhìn hết toàn thân mình trên dưới một lần.
Tề đại sư này cũng liếc mắt nhìn qua, chỉ có điều lại rất bình thản đưa mắt đi, giống như đang nhìn một nhân vật nhỏ không quan trọng.
Mà trên thực tế, ở trong mắt của Tề đại sư, Phương Lâm cũng chính xác là một nhân vật nhỏ. Cho dù nghe đồn hắn thiên tài đi nữa, cuối cùng cũng chỉ là thiên tài ở loại địa phương nhỏ Càn quốc này mà thôi, căn bản không tính là cái gì.
- Phương Lâm, qua bái kiến Tề đại sư.
Tô lão kêu lên, đồng thời âm thầm lấy ánh mắt ra hiệu cho Phương Lâm, bảo hắn chú ý một chút.
Phương Lâm ngầm hiểu, đi tới gần, rất cung kính chào Tề đại sư.
- Vãn bối Phương Lâm, bái kiến Tề đại sư.
Trong miệng Phương Lâm nói, cúi đầu xuống, cũng không có đi quan sát Tề đại sư này.
Tề đại sư chỉ ừ một tiếng. Ngược lại, trên mặt hai thanh niên áo bào đen này lộ ra vẻ nghiền ngẫm và khinh thường.
- Ngươi chính là Phương Lâm?
Chỉ nghe người thanh niên áo bào đen bên trái kia mở miệng hỏi.
Trong lòng Phương Lâm hơi giận. Giọng điệu của người này khi nói chuyện nghe thế nào lại đáng giận như vậy, ra vẻ ta đây như vậy.
- Đúng vậy.
Phương Lâm trầm giọng nói.
Người thanh niên áo bào đen bên phải khẽ lắc đầu:
- Ta thấy chẳng qua cũng chỉ như vậy, xem ra lời đồn không thể tin được.
Tề đại sư mở miệng nói:
- Không được càn rỡ.
Chỉ có điều nhìn thế nào, Tề đại sư này cũng không giống như là đang răn dạy.
Hai người thanh niên áo bào đen này cười hì hì, hoàn toàn không để ý tới.
- Tô lão, hai đồ nhi này của ta bình thường lại vô cùng không tốt, đã khiến cho ngươi chê cười rồi.
Tề đại sư mặt không thay đổi nói.
Tô lão khoát tay, nói:
- Cao đồ của Tề đại sư, tất nhiên tất cả đều là hạng người thiên tài, có chút cá tính là chuyện đương nhiên.
Tề đại sư giới thiệu:
- Hắn là đại đồ đệ của ta Tôn Khai, đây là nhị đồ đệ của ta Trương Thiên Đức.
Nói tới đây, hai người Tôn Khai và Trương Thiên Đức cũng ôm quyền hành lễ về phía Tô lão. Chỉ có điều xem ra bọn họ chỉ làm cho có lệ, có vẻ vô cùng tùy ý.
Trong lòng mấy chấp sự Đan Minh ở đây đều tức giận. Hai người này cũng thật sự không thể tưởng tượng nổi. Cho dù ngươi là đệ tử của Tề đại sư, nhưng Tô lão cũng là tiền bối của hai người các ngươi, hành lễ cũng tùy ý như vậy, hoàn toàn là không để Tô lão vào trong mắt.
Trong lòng Phương Lâm cũng thầm cười lạnh, trên cơ bản đã biết sư đồ ba người này là dạng người gì. Có dạng đồ đệ gì, sẽ có dạng sư phụ đó, từ lời nói và việc làm của hai người đồ đệ này có thể thấy, Tề đại sư này chắc hẳn cũng không phải là hạng người tốt đẹp gì.
- Phương Lâm phải không? Có người nói ngươi còn có thể Chấn Tam Sơn gì đó, nào nào nào, thi triển ra cho chúng ta xem đi. Ta dù thế nào cũng không tin.
Tôn Khai này vừa cười vừa nói.
Trên mặt Trương Thiên Đức cũng hiện ra vẻ châm biếm nhìn Phương Lâm. Hắn lại không tin người từ một địa phương nhỏ đi ra, còn có thể biết được thủ pháp luyện đan cổ xưa thất truyền đã lâu. Đây tuyệt đối là người khác nghe nhầm đồn bậy mà thôi.
Phương Lâm thật sự nổi giận. Ngươi coi ta là cái gì? Còn thi triển ra cho các ngươi nhìn? Ở chỗ này xem xiếc khỉ à?
Ngay lập tức, Phương Lâm cũng ngẩng đầu lên, trên mặt khôi phục lại thần sắc trước sau như một của hắn:
- Thi triển một hồi ngược lại cũng không sao, chỉ là ta sợ hai vị kiến thức nông cạn, không nhìn ra chỗ tinh diệu của Chấn Tam Sơn.
Phương Lâm thân là luyện đan sư nhị đỉnh của Đan Minh, tất nhiên cũng không ngoại lệ. Hắn nói với huynh muội Chung gia một tiếng, sau đó cũng đi theo ra bên ngoài cửa chính.
Chỉ thấy ở bên ngoài, Tô lão đang cùng một người lão nhân mặc áo bào đen chào nhau, lão nhân mặc áo bào màu đen này không phải đi một mình, phía sau còn dẫn theo hai người thanh niên cũng mặc áo bào đen, tuy rằng mặt không đổi sắc, nhưng từ trong ánh mắt của hai người thanh niên này, vẫn có thể nhìn ra được vài phần cao ngạo.
Loại cao ngạo này, lại giống như là người trong thành đi tới nông thôn, khinh thường người nông thôn.
- Tề đại sư đại giá quang lâm, chúng ta không tiếp đón từ xa, thật sự thất lễ.
Tô lão cười ha hả nói với lão nhân mặc áo bào màu đen này.
Lão già mặc áo bào màu đen khoát tay, cũng cười nhạt nói:
- Không sao, hôm nay các ngươi sát hạch công khai, tất nhiên có nhiều chuyện phải lo hơn, không thể đích thân ra đón tiếp chúng ta, cũng có thể hiểu được.
Lời này nói ra, khiến cho không ít người của Đan Minh đều hơi nhíu mày. Tuy rằng lão già mặc áo bào màu đen này nói ra vô cùng tùy ý, nhưng người sáng suốt vẫn có thể nghe được, lão nhân này hơi có bất mãn.
- Ha hả, Tề đại sư mời vào.
Tô lão vẫn là vẻ mặt tươi cười, đón ba người lão già mặc áo bào màu đen này vào.
Vừa vào đại sảnh, lão già mặc áo bào màu đen lại nhìn thấy được trong góc có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ. Hắn chỉ tùy ý liếc mắt một cái, lại thu hồi ánh mắt, hoàn toàn không lưu ý.
Ngược lại những thiếu nam thiếu nữ đó bị loại tư thế này dọa cho khiếp sợ, ai nấy ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Tô lão và mấy chấp sự Đan Minh dẫn ba người Tề đại sư vào trong nội sảnh. Tô lão và Tề đại sư này lần lượt ngồi xuống, sớm đã có người pha trà thuốc đưa lên.
- Tề đại sư lần này đến đây, thật sự là làm vẻ vang cho Đan Minh ở Càn quốc ta. Thời điểm sát hạch, mong rằng Tề đại sư chỉ điểm nhiều hơn cho những tiểu bối đó. Tô lão vừa cười vừa nói.
Tề đại sư khẽ gật đầu:
- Đó là tất nhiên.
Nói xong, hắn uống một ngụm trà thuốc, lại nhíu mày.
Tô lão thấy Tề đại sư này nhíu mày, lập tức nói với chấp sự ở bên cạnh:
- Nhanh lấy trà thuốc tốt nhất ra đây.
Trên mặt chấp sự này lộ ra vẻ lúng túng:
- Đây là trà thuốc tốt nhất của Đan Minh chúng ta.
Tô lão nghe vậy, cũng thoáng ngẩn người ra. Hắn bình thường không mấy khi uống trà thuốc, tự nhiên không quá rõ.
Tề đại sư này khoát tay áo, để chén trà xuống:
- Thôi đi, ta cũng không phải tới uống trà, vẫn nói vào chuyện chính đi.
Tô lão mở miệng nói:
- Lần này sát hạch công khai chắc hẳn sẽ phải có hơn ba trăm người sát hạch, buổi chiều mới có thể chính thức bắt đầu. Về sát hạch thảo mộc và sát hạch phương pháp luyện đan, Tề đại sư có thể không cần đứng ra. Thời điểm đến cửa thứ ba luyện đan, mong rằng Tề đại sư đứng ra chỉ điểm.
Tề đại sư gật đầu, không nói gì thêm.
- Tô lão, nghe nói ở chỗ các ngươi xuất hiện một thiên tài, gọi là Phương Lâm gì đó. Có người nói hắn trong một ngày tiến hành hai lần sát hạch thăng cấp, còn đều lấy rất thành tích hoàn mỹ thông qua. Không biết có thể có chuyện này hay không?
Một thanh niên áo bào đen đứng ở phía sau Tề đại sư này mở miệng hỏi.
Tô lão nhíu mày, trong lòng âm thầm tức giận. Ngươi một hậu sinh vãn bối, tự nhiên cũng dám sử dụng loại giọng điệu này nói chuyện với ta?
- Tô lão, hai đồ nhi này của ta luôn luôn hết sức tò mò về các nhân vật thiên tài, không biết Phương Lâm này có ở bên trong Đan Minh này hay không? Không bằng để cho chúng ta gặp một lần, xem có thiên tài đúng như lời đồn hay không.
Tề đại sư không nhanh không chậm nói.
Được rồi, ngay cả vị đại gia này cũng lên tiếng, Tô lão cũng chỉ có thể cười làm lành, phân phó thủ hạ đi dẫn Phương Lâm đến.
Vừa rồi khi ở trong đại sảnh, Tô lão đã nhìn thấy Phương Lâm. Chỉ có điều bởi vì lúc đó vội vàng nghênh đón Tề đại sư, cho nên hắn không nói gì.
Phương Lâm đang ở bên ngoài đại sảnh nói chuyện phiếm cùng Huynh muội Chung gia, biết được Tề đại sư này lại muốn thấy mình, hắn không khỏi có chút nghi ngờ. Ngay sau đó hắn theo chấp sự này đi vào trong nội sảnh.
Vừa vào nội sảnh, Phương Lâm lại nhìn thấy được hai thanh niên áo bào đen này không chút kiêng kỵ quan sát mình từ đầu đến chân, lại từ chân đến đầu, giống như muốn nhìn hết toàn thân mình trên dưới một lần.
Tề đại sư này cũng liếc mắt nhìn qua, chỉ có điều lại rất bình thản đưa mắt đi, giống như đang nhìn một nhân vật nhỏ không quan trọng.
Mà trên thực tế, ở trong mắt của Tề đại sư, Phương Lâm cũng chính xác là một nhân vật nhỏ. Cho dù nghe đồn hắn thiên tài đi nữa, cuối cùng cũng chỉ là thiên tài ở loại địa phương nhỏ Càn quốc này mà thôi, căn bản không tính là cái gì.
- Phương Lâm, qua bái kiến Tề đại sư.
Tô lão kêu lên, đồng thời âm thầm lấy ánh mắt ra hiệu cho Phương Lâm, bảo hắn chú ý một chút.
Phương Lâm ngầm hiểu, đi tới gần, rất cung kính chào Tề đại sư.
- Vãn bối Phương Lâm, bái kiến Tề đại sư.
Trong miệng Phương Lâm nói, cúi đầu xuống, cũng không có đi quan sát Tề đại sư này.
Tề đại sư chỉ ừ một tiếng. Ngược lại, trên mặt hai thanh niên áo bào đen này lộ ra vẻ nghiền ngẫm và khinh thường.
- Ngươi chính là Phương Lâm?
Chỉ nghe người thanh niên áo bào đen bên trái kia mở miệng hỏi.
Trong lòng Phương Lâm hơi giận. Giọng điệu của người này khi nói chuyện nghe thế nào lại đáng giận như vậy, ra vẻ ta đây như vậy.
- Đúng vậy.
Phương Lâm trầm giọng nói.
Người thanh niên áo bào đen bên phải khẽ lắc đầu:
- Ta thấy chẳng qua cũng chỉ như vậy, xem ra lời đồn không thể tin được.
Tề đại sư mở miệng nói:
- Không được càn rỡ.
Chỉ có điều nhìn thế nào, Tề đại sư này cũng không giống như là đang răn dạy.
Hai người thanh niên áo bào đen này cười hì hì, hoàn toàn không để ý tới.
- Tô lão, hai đồ nhi này của ta bình thường lại vô cùng không tốt, đã khiến cho ngươi chê cười rồi.
Tề đại sư mặt không thay đổi nói.
Tô lão khoát tay, nói:
- Cao đồ của Tề đại sư, tất nhiên tất cả đều là hạng người thiên tài, có chút cá tính là chuyện đương nhiên.
Tề đại sư giới thiệu:
- Hắn là đại đồ đệ của ta Tôn Khai, đây là nhị đồ đệ của ta Trương Thiên Đức.
Nói tới đây, hai người Tôn Khai và Trương Thiên Đức cũng ôm quyền hành lễ về phía Tô lão. Chỉ có điều xem ra bọn họ chỉ làm cho có lệ, có vẻ vô cùng tùy ý.
Trong lòng mấy chấp sự Đan Minh ở đây đều tức giận. Hai người này cũng thật sự không thể tưởng tượng nổi. Cho dù ngươi là đệ tử của Tề đại sư, nhưng Tô lão cũng là tiền bối của hai người các ngươi, hành lễ cũng tùy ý như vậy, hoàn toàn là không để Tô lão vào trong mắt.
Trong lòng Phương Lâm cũng thầm cười lạnh, trên cơ bản đã biết sư đồ ba người này là dạng người gì. Có dạng đồ đệ gì, sẽ có dạng sư phụ đó, từ lời nói và việc làm của hai người đồ đệ này có thể thấy, Tề đại sư này chắc hẳn cũng không phải là hạng người tốt đẹp gì.
- Phương Lâm phải không? Có người nói ngươi còn có thể Chấn Tam Sơn gì đó, nào nào nào, thi triển ra cho chúng ta xem đi. Ta dù thế nào cũng không tin.
Tôn Khai này vừa cười vừa nói.
Trên mặt Trương Thiên Đức cũng hiện ra vẻ châm biếm nhìn Phương Lâm. Hắn lại không tin người từ một địa phương nhỏ đi ra, còn có thể biết được thủ pháp luyện đan cổ xưa thất truyền đã lâu. Đây tuyệt đối là người khác nghe nhầm đồn bậy mà thôi.
Phương Lâm thật sự nổi giận. Ngươi coi ta là cái gì? Còn thi triển ra cho các ngươi nhìn? Ở chỗ này xem xiếc khỉ à?
Ngay lập tức, Phương Lâm cũng ngẩng đầu lên, trên mặt khôi phục lại thần sắc trước sau như một của hắn:
- Thi triển một hồi ngược lại cũng không sao, chỉ là ta sợ hai vị kiến thức nông cạn, không nhìn ra chỗ tinh diệu của Chấn Tam Sơn.