Nam tử trung niên từ này lấy từ trong bình ngọc ra một viên đan dược màu xám, đồng thời nói với mọi người:
- Món ăn khai vị đầu tiên, các vị có thể lên đây quan sát viên đan dược này, sau đó viết xuống phương pháp chế luyện viên đan dược này, xem ai có thể viết ra toàn diện hơn.
Nói xong, nam tử trung niên ra hiệu cho mọi người có thể tiến lên trước.
Triệu Thần Không là người đầu tiên đứng dậy, hắn đi tới gần, hắn cũng không có gấp đi lấy viên đan dược đó, mà ôm quyền hành lễ về phía nam tử trung niên trước.
Lại sau đó, Triệu Thần Không mới bắt đầu kiểm tra viên đan dược màu xám này.
Rất nhanh, trên mặt Triệu Thần Không lộ ra vài phần suy nghĩ, sau đó hắn thả viên đan dược xuống, trong lòng đã có dự tính đi trở về.
Quách Chân đứng dậy, mặt không đổi sắc, đi tới gần, trực tiếp cầm lấy đan dược lại nhìn, còn đặt ở trước mũi ngửi.
Sau đó từng người lần lượt tiến lên, kiểm tra đan dược màu xám này, thời gian cũng có dài có ngắn, giống như Triệu Thần Không và Quách Chân sẽ tốn thời gian ít hơn, một số người lại tốn nhiều thời gian để nhìn đan dược hơn.
Tô Tiểu Đồng tiến lên, đặt đan dược ở trong tay sờ một chút, sau đó lại để xuống, không có làm nhiều chuyện khác, nàng cũng là người tốn thời gian ngắn nhất.
Điều này ngược lại khiến cho không ít người âm thầm kinh ngạc, tốn thời gian quan sát đan dược càng dài, lại có thể làm ra phán đoán chuẩn xác hơn.
Tô Tiểu Đồng chỉ sờ đan dược một chút, như vậy đã có thể có được bao nhiêu tin tức liên quan tới đan dược?
Chỉ có điều không ai cảm thấy khinh thường Tô Tiểu Đồng, trái lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, thiên tài giống như nàng vậy, chắc hẳn là không giống người thường.
Còn có một người cũng đặc biệt khiến cho người ta chú ý.
Đó chính là Phương Lâm.
Chỉ thấy Phương Lâm đi tới trước mặt, liếc mắt nhìn đan dược màu xám, mũi hơi nhúc nhích, sau đó đi trở về.
Cảnh tượng như vậy khiến cho nam tử trung niên kia khẽ nhíu mày, những người khác thấy vậy cũng cảm thấy đặc biệt bất ngờ và vô cùng kinh ngạc.
Trong lúc Phương Lâm muốn trở về, nam tử trung niên kia không nhịn được mở miệng:
- Ngươi không xem nhiều hơn sao?
Phương Lâm hơi ôm quyền nói:
- Đủ rồi.
Nói xong, hắn trực tiếp trở lại chỗ của đám người Càn quốc.
Nam tử trung niên khẽ lắc đầu, hắn thấy Phương Lâm thậm chí còn không chạm vào viên đan dược, chỉ liếc mắt nhìn thì có thể thấy cái gì?
Đã thấy người khinh suất, nhưng chưa từng gặp phải người nào khinh suất như vậy.
Đối với Phương Lâm, ấn tượng đầu tiên của nam tử trung niên là đặc biệt không tốt, theo cái nhìn ban đầu của hắn, chính là Phương Lâm quá tự cao tự đại.
Một viên đan dược, ngươi ngay cả sờ cũng không sờ một cái, làm sao có thể biết thành phần cơ bản nhất của đan dược này?
Cho dù là luyện đan sư có kinh nghiệm phong phú, muốn chỉ dựa vào đôi mắt có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ trong một viên đan dược, sợ rằng cũng khó có thể làm được.
Phương Lâm ngươi mới bao nhiêu tuổi? Thậm chí còn chưa tới hai mươi tuổi, lại cuồng vọng tự cao tự đại như vậy, thật sự khiến cho người ta khó có thể tiếp nhận được.
- Tô lão đầu, Phương Lâm này tuổi không lớn lắm, ngược lại quá điên cuồng, ngay cả ta chỉ liếc mắt cũng không thể nhìn ra được thành phần của viên đan dược.
Lão nhân họ Nghiêm trêu tức nói.
Trên mặt của Tô lão lộ ra xem thường:
- Đó là bởi vì Nghiêm đầu trọc ngươi không tốt, ngươi làm không được, không có nghĩa là người khác làm không được.
Mặt lão nhân họ Nghiêm có phần giận dữ:
- Đợi đến khi Phương Lâm này xấu mặt, xem Tô lão đầu ngươi còn lời gì để nói nữa.
Cốc bà tử ở bên cạnh lạnh lùng nói:
- Phương Lâm dù có điên cuồng, cũng kém hơn Triệu Thần Không của Vân quốc ngươi, người này mặc dù có thiên phú, nhưng gỗ tốt ở rừng gió nhất định sẽ bị phá, cẩn thận quá mức chói mắt lại chết non.
Lời này vừa ra, khiến cho sắc mặt của lão nhân họ Nghiêm càng thêm khó coi, hung hăng trừng mắt với Cốc bà tử.
- Nếu như ngươi dám động tay động chân gì đó, lão tử giết chết vạn người của Mạnh quốc ngươi chôn cùng!
Thần sắc lão nhân họ Nghiêm vô cùng không tốt nói.
Cốc bà tử cười lạnh, nhưng không nói một lời nào, chỉ có điều bầu không khí giữa hai người lại có chút nghiêm trọng.
Lúc này, các luyện đan sư ba nước đều đang bắt đầu viết ra phương pháp luyện đan, chỉ có điều mỗi người đều không được phép giao lưu cùng những người khác, cũng không thể nhìn phương pháp luyện đan của những người khác, chỉ có thể tự mình viết mình.
Sau nửa canh giờ, tất cả mọi người đã viết xong, sau đó cùng giao đến trong tay của người nam tử trung niên kia.
- Chờ một c hút!
Phương Lâm là người giao cuối cùng.
Nam tử trung niên có chút bất mãn liếc mắt nhìn Phương Lâm, chỉ có điều vừa nhìn thứ Phương Lâm giao lên, hắn lập tức lại sửng sốt.
Người khác đều viết một tờ giấy, có một tờ giấy cũng còn viết không hết, nhưng Phương Lâm lại lưu loát viết tới ba tờlớn.
Nam tử trung niên có chút bất ngờ, nói:
- Ngươi viết ba tờ?
Phương Lâm gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Không phải cần viết phương pháp luyện đan sao?
Nam tử trung niên có chút há hốc mồm:
- Ngươi thế nào lại viết tới ba tờ?
Phương Lâm trợn trừng mắt:
- Chẳng lẽ không thể viết ba tờ sao?
Nam tử trung niên không nói gì, gật đầu, ba tờ thì ba tờ, ta thật ra muốn xem thử tiểu tử ngươi viết ba tờ lại có thể viết ra thứ gì.
Ngay lập tức, nam tử trung niên cầm phương pháp luyện đan cùng hai người chấp sự Đan Minh khác nhanh chóng xem xét.
Ở trong quá trình này, các luyện đan sư xung quanh đều bàn luận ầm ĩ, thảo luận xem ai sẽ viết ra phương pháp luyện đan toàn diện nhất.
Đương nhiên, phần lớn mọi người cho rằng ba người Triệu Thần Không, Quách Chân cùng với Tô Tiểu Đồng sẽ viết được toàn diện nhất.
- Phương Lâm, ta thấy ngươi viết ba tờ, ngươi viết cái gì vậy?
Lý Kiến Long ngồi ở bên cạnh, nhìn Phương Lâm hỏi.
Những người khác nghe vậy, đều quay đầu lại kinh ngạc nhìn Phương Lâm.
Phương Lâm xoa xoa mũi, nói:
- Nhìn ta làm gì? Viết ba tờ rất kỳ quái sao?
Lý Kiến Long cười nói:
- Chính là Trấn Hỏa Đan, nửa trang giấy đã có thể viết hết phương pháp luyện đan, cần gì phải dùng tới ba tờ?
Phương Lâm bĩu môi:
- Ta cam tâm tình nguyện, ngươi quản được sao?
Lý Kiến Long cười ha hả, những người khác đều lộ ra vẻ khác thường.
Lúc này, nam tử trung niên kia nhìn ba trang giấy của Phương Lâm, trong mắt đầy vẻ chấn động.
- Thế nào?
Hai người khác thấy thế, cũng đi tới.
Nam tử trung niên không nói gì, mà giao ba trang giấy cho bọn họ nhìn.
Vừa nhìn tới, hai người cũng há hốc mồm.
- Sao có thể như vậy được?
Hai người gần như cùng lúc mở miệng, bọn họ nhìn đối phương, đều nhìn thấy được vẻ hoảng sợ trong mắt đối phương.
Nam tử trung niên cười gượng:
- Ta cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng đây chính là sự thực.
Hai người im lặng, một lúc lâu, một người trong đó nói:
- Chắc hẳn nên để cho Gia Cát thành chủ bọn họ xem qua.
- Đúng!
Người còn lại phụ họa.
Ngay lập tức, nam tử trung niên gật đầu, cầm ba trang giấy đi tới chỗ của Chư Cát Thương.
Sau khi Chư Cát Thương xem qua phương pháp luyện đan, cũng giật mình kinh ngạc, sau đó hắn im lặng không lên tiếng, để cho Trần Mộc và Lục Vô Vi bên cạnh nhìn.
Sau khi Lục Vô Vi xem xong, lập tức hô to gọi nhỏ:
- Tô lão đầu, Phương Lâm của Càn quốc các ngươi không bình thường.
Tô lão lộ ra vẻ mặt mờ mịt, đây là phát sinh chuyện gì vậy? Thế nào lại không bình thường?
Chư Cát Thương cười nói:
- Ba vị đều tới xem một chút.
Ba người Tô lão, lão nhân họ Nghiêm cùng với Cốc bà tử đều đi tới, Chư Cát Thương giao ba trang giấy cho bọn họ.
Sau một lát, trên gương mặt Tô lão tươi cười, lộ ra vẻ vui mừng, lão nhân họ Nghiêm và Cốc bà tử lại có thần sắc kinh ngạc.
- Phương diện này nhất định có vấn đề!
Lão nhân họ Nghiêm quát.
- Món ăn khai vị đầu tiên, các vị có thể lên đây quan sát viên đan dược này, sau đó viết xuống phương pháp chế luyện viên đan dược này, xem ai có thể viết ra toàn diện hơn.
Nói xong, nam tử trung niên ra hiệu cho mọi người có thể tiến lên trước.
Triệu Thần Không là người đầu tiên đứng dậy, hắn đi tới gần, hắn cũng không có gấp đi lấy viên đan dược đó, mà ôm quyền hành lễ về phía nam tử trung niên trước.
Lại sau đó, Triệu Thần Không mới bắt đầu kiểm tra viên đan dược màu xám này.
Rất nhanh, trên mặt Triệu Thần Không lộ ra vài phần suy nghĩ, sau đó hắn thả viên đan dược xuống, trong lòng đã có dự tính đi trở về.
Quách Chân đứng dậy, mặt không đổi sắc, đi tới gần, trực tiếp cầm lấy đan dược lại nhìn, còn đặt ở trước mũi ngửi.
Sau đó từng người lần lượt tiến lên, kiểm tra đan dược màu xám này, thời gian cũng có dài có ngắn, giống như Triệu Thần Không và Quách Chân sẽ tốn thời gian ít hơn, một số người lại tốn nhiều thời gian để nhìn đan dược hơn.
Tô Tiểu Đồng tiến lên, đặt đan dược ở trong tay sờ một chút, sau đó lại để xuống, không có làm nhiều chuyện khác, nàng cũng là người tốn thời gian ngắn nhất.
Điều này ngược lại khiến cho không ít người âm thầm kinh ngạc, tốn thời gian quan sát đan dược càng dài, lại có thể làm ra phán đoán chuẩn xác hơn.
Tô Tiểu Đồng chỉ sờ đan dược một chút, như vậy đã có thể có được bao nhiêu tin tức liên quan tới đan dược?
Chỉ có điều không ai cảm thấy khinh thường Tô Tiểu Đồng, trái lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, thiên tài giống như nàng vậy, chắc hẳn là không giống người thường.
Còn có một người cũng đặc biệt khiến cho người ta chú ý.
Đó chính là Phương Lâm.
Chỉ thấy Phương Lâm đi tới trước mặt, liếc mắt nhìn đan dược màu xám, mũi hơi nhúc nhích, sau đó đi trở về.
Cảnh tượng như vậy khiến cho nam tử trung niên kia khẽ nhíu mày, những người khác thấy vậy cũng cảm thấy đặc biệt bất ngờ và vô cùng kinh ngạc.
Trong lúc Phương Lâm muốn trở về, nam tử trung niên kia không nhịn được mở miệng:
- Ngươi không xem nhiều hơn sao?
Phương Lâm hơi ôm quyền nói:
- Đủ rồi.
Nói xong, hắn trực tiếp trở lại chỗ của đám người Càn quốc.
Nam tử trung niên khẽ lắc đầu, hắn thấy Phương Lâm thậm chí còn không chạm vào viên đan dược, chỉ liếc mắt nhìn thì có thể thấy cái gì?
Đã thấy người khinh suất, nhưng chưa từng gặp phải người nào khinh suất như vậy.
Đối với Phương Lâm, ấn tượng đầu tiên của nam tử trung niên là đặc biệt không tốt, theo cái nhìn ban đầu của hắn, chính là Phương Lâm quá tự cao tự đại.
Một viên đan dược, ngươi ngay cả sờ cũng không sờ một cái, làm sao có thể biết thành phần cơ bản nhất của đan dược này?
Cho dù là luyện đan sư có kinh nghiệm phong phú, muốn chỉ dựa vào đôi mắt có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ trong một viên đan dược, sợ rằng cũng khó có thể làm được.
Phương Lâm ngươi mới bao nhiêu tuổi? Thậm chí còn chưa tới hai mươi tuổi, lại cuồng vọng tự cao tự đại như vậy, thật sự khiến cho người ta khó có thể tiếp nhận được.
- Tô lão đầu, Phương Lâm này tuổi không lớn lắm, ngược lại quá điên cuồng, ngay cả ta chỉ liếc mắt cũng không thể nhìn ra được thành phần của viên đan dược.
Lão nhân họ Nghiêm trêu tức nói.
Trên mặt của Tô lão lộ ra xem thường:
- Đó là bởi vì Nghiêm đầu trọc ngươi không tốt, ngươi làm không được, không có nghĩa là người khác làm không được.
Mặt lão nhân họ Nghiêm có phần giận dữ:
- Đợi đến khi Phương Lâm này xấu mặt, xem Tô lão đầu ngươi còn lời gì để nói nữa.
Cốc bà tử ở bên cạnh lạnh lùng nói:
- Phương Lâm dù có điên cuồng, cũng kém hơn Triệu Thần Không của Vân quốc ngươi, người này mặc dù có thiên phú, nhưng gỗ tốt ở rừng gió nhất định sẽ bị phá, cẩn thận quá mức chói mắt lại chết non.
Lời này vừa ra, khiến cho sắc mặt của lão nhân họ Nghiêm càng thêm khó coi, hung hăng trừng mắt với Cốc bà tử.
- Nếu như ngươi dám động tay động chân gì đó, lão tử giết chết vạn người của Mạnh quốc ngươi chôn cùng!
Thần sắc lão nhân họ Nghiêm vô cùng không tốt nói.
Cốc bà tử cười lạnh, nhưng không nói một lời nào, chỉ có điều bầu không khí giữa hai người lại có chút nghiêm trọng.
Lúc này, các luyện đan sư ba nước đều đang bắt đầu viết ra phương pháp luyện đan, chỉ có điều mỗi người đều không được phép giao lưu cùng những người khác, cũng không thể nhìn phương pháp luyện đan của những người khác, chỉ có thể tự mình viết mình.
Sau nửa canh giờ, tất cả mọi người đã viết xong, sau đó cùng giao đến trong tay của người nam tử trung niên kia.
- Chờ một c hút!
Phương Lâm là người giao cuối cùng.
Nam tử trung niên có chút bất mãn liếc mắt nhìn Phương Lâm, chỉ có điều vừa nhìn thứ Phương Lâm giao lên, hắn lập tức lại sửng sốt.
Người khác đều viết một tờ giấy, có một tờ giấy cũng còn viết không hết, nhưng Phương Lâm lại lưu loát viết tới ba tờlớn.
Nam tử trung niên có chút bất ngờ, nói:
- Ngươi viết ba tờ?
Phương Lâm gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Không phải cần viết phương pháp luyện đan sao?
Nam tử trung niên có chút há hốc mồm:
- Ngươi thế nào lại viết tới ba tờ?
Phương Lâm trợn trừng mắt:
- Chẳng lẽ không thể viết ba tờ sao?
Nam tử trung niên không nói gì, gật đầu, ba tờ thì ba tờ, ta thật ra muốn xem thử tiểu tử ngươi viết ba tờ lại có thể viết ra thứ gì.
Ngay lập tức, nam tử trung niên cầm phương pháp luyện đan cùng hai người chấp sự Đan Minh khác nhanh chóng xem xét.
Ở trong quá trình này, các luyện đan sư xung quanh đều bàn luận ầm ĩ, thảo luận xem ai sẽ viết ra phương pháp luyện đan toàn diện nhất.
Đương nhiên, phần lớn mọi người cho rằng ba người Triệu Thần Không, Quách Chân cùng với Tô Tiểu Đồng sẽ viết được toàn diện nhất.
- Phương Lâm, ta thấy ngươi viết ba tờ, ngươi viết cái gì vậy?
Lý Kiến Long ngồi ở bên cạnh, nhìn Phương Lâm hỏi.
Những người khác nghe vậy, đều quay đầu lại kinh ngạc nhìn Phương Lâm.
Phương Lâm xoa xoa mũi, nói:
- Nhìn ta làm gì? Viết ba tờ rất kỳ quái sao?
Lý Kiến Long cười nói:
- Chính là Trấn Hỏa Đan, nửa trang giấy đã có thể viết hết phương pháp luyện đan, cần gì phải dùng tới ba tờ?
Phương Lâm bĩu môi:
- Ta cam tâm tình nguyện, ngươi quản được sao?
Lý Kiến Long cười ha hả, những người khác đều lộ ra vẻ khác thường.
Lúc này, nam tử trung niên kia nhìn ba trang giấy của Phương Lâm, trong mắt đầy vẻ chấn động.
- Thế nào?
Hai người khác thấy thế, cũng đi tới.
Nam tử trung niên không nói gì, mà giao ba trang giấy cho bọn họ nhìn.
Vừa nhìn tới, hai người cũng há hốc mồm.
- Sao có thể như vậy được?
Hai người gần như cùng lúc mở miệng, bọn họ nhìn đối phương, đều nhìn thấy được vẻ hoảng sợ trong mắt đối phương.
Nam tử trung niên cười gượng:
- Ta cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng đây chính là sự thực.
Hai người im lặng, một lúc lâu, một người trong đó nói:
- Chắc hẳn nên để cho Gia Cát thành chủ bọn họ xem qua.
- Đúng!
Người còn lại phụ họa.
Ngay lập tức, nam tử trung niên gật đầu, cầm ba trang giấy đi tới chỗ của Chư Cát Thương.
Sau khi Chư Cát Thương xem qua phương pháp luyện đan, cũng giật mình kinh ngạc, sau đó hắn im lặng không lên tiếng, để cho Trần Mộc và Lục Vô Vi bên cạnh nhìn.
Sau khi Lục Vô Vi xem xong, lập tức hô to gọi nhỏ:
- Tô lão đầu, Phương Lâm của Càn quốc các ngươi không bình thường.
Tô lão lộ ra vẻ mặt mờ mịt, đây là phát sinh chuyện gì vậy? Thế nào lại không bình thường?
Chư Cát Thương cười nói:
- Ba vị đều tới xem một chút.
Ba người Tô lão, lão nhân họ Nghiêm cùng với Cốc bà tử đều đi tới, Chư Cát Thương giao ba trang giấy cho bọn họ.
Sau một lát, trên gương mặt Tô lão tươi cười, lộ ra vẻ vui mừng, lão nhân họ Nghiêm và Cốc bà tử lại có thần sắc kinh ngạc.
- Phương diện này nhất định có vấn đề!
Lão nhân họ Nghiêm quát.