Cũng khó trách lão nhân họ Nghiêm này lộ vẻ nghi ngờ, trên thực tế không ít người ở đây đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bên trong tế đàn này ẩn chứa bí cảnh không thể coi thường được, trước kia kỷ lục nhanh nhất cũng phải một ngày một đêm mới tỉnh lại.
Nhưng Phương Lâm thì sao? Chỉ hai canh giờ, hắn lại từ trong bí cảnh này đi ra, bởi vậy nghĩ thế nào cũng thấy có chút khó tin.
- Phương Lâm, ngươi ở đây bên trong bí cảnh đã gặp phải chuyện gì?
Chư Cát Thương liếc mắt nhìn lão nhân họ Nghiêm, lập tức mở miệng hỏi.
Phương Lâm vô cùng bình tĩnh nói:
- Cái gọi là bí cảnh, chính là một thế giới trong đỉnh mà thôi, ta nhìn ra bản chất của thế giới trong đỉnh này, lại đi ra thôi.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều biến sắc, những người vốn còn hoài nghi Phương Lâm, lúc này đều im lặng không nói.
Mặt lão nhân họ Nghiêm cũng trở nên thâm trầm, nhưng hắn không nói thêm gì nữa.
- Hai canh giờ lại nhìn thấu thế giới trong đỉnh, tiểu tử ngươi thật đúng là khiến cho chúng ta giật mình kinh ngạc.
Chư Cát Thương cười nói, trong lời nói đầy sự tán thưởng đối với Phương Lâm.
Tô Tiểu Đồng và Triệu Thần Không lại lộ ra thần sắc phức tạp, bọn họ cũng bị vây ở bên trong thế giới trong đỉnh, nhưng không có nhìn thấu được thế giới trong đỉnh, trước sau đều nhiều lần chịu đựng hành hạ, ngay cả đi ra thế nào cũng không biết.
Vừa so với Phương Lâm, thật sự tồn tại sự chênh lệch lớn.
- Được rồi, đại hội luyện đan sư lần này đến đây cũng kết thúc, các vị đều giải tán đi, ba ngày sau lại sẽ mở ra Đan Cực tháp.
Chư Cát Thương nói.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều lộ vẻ hâm mộ nhìn ba người Phương Lâm, ba ngày sau, ba người này lại đi vào Đan Cực tháp, đây chính là cơ duyên cực lớn, từ nay về sau bọn họ sẽ một lần bay lên trời, trở thành tồn tại long phượng trong loài người.
Cho dù là Triệu Thần Không và Tô Tiểu Đồng, trong lòng cũng hết sức kích động, Đan Cực tháp ở trong hạ tam quốc chính là thánh địa của luyện đan sư, tất cả luyện đan sư đều có thể tiến vào trong đó.
Chỉ có Phương Lâm quay đầu lại nhìn tháp cao bảy tầng với phong cách cổ xưa, cũng không có gì chờ mong.
Mọi người tản đi, các luyện đan sư hạ tam quốc đều trở về nơi nghỉ ngơi của mình.
Ngoại trừ Lý Kiến Long và Lý Phong ra, đám người Càn quốc đều xoay quanh Phương Lâm và Tô Tiểu Đồng, giống như các vì sao vây quanh mặt trăng.
- Lần này Càn quốc chúng ta thể hiện ra danh tiếng lớn!
- Ai nói không phải chứ? Đó là nhờ có Phương Lâm và Tô cô nương.
- Mặt Triệu Thần Không này đã tức tới trắng bệch, quả thực buồn cười quá.
- Những người Mạnh quốc đó càng thảm hại hơn, lần này xem như là mất mặt lớn.
...
Mọi người ngươi một lời ta một lời, đều đang biểu đạt vẻ hưng phấn.
Cùng lúc đó, kết quả cuối cùng của đại hội luyện đan sư cũng truyền tới ba nước Vân, Mạnh, Càn.
Khi các luyện đan sư của hạ tam quốc biết được Phương Lâm trở thành đài chủ mạnh nhất, đã gây ra chấn động cực lớn.
Tối thiểu là hơn chín phần luyện đan sư đều không ngờ được sẽ có một kết quả như vậy, thậm chí không ít người còn đang chất vấn độ chuẩn xác của tin tức này.
Nhưng theo từng tin tức càng chính xác hơn truyền trở về, những người nghi ngờ cũng phải thừa nhận.
Tuy rằng cảm thấy rất khó có thể tin nổi, nhưng một kết quả như vậy khiến cho người ta không tưởng được, lại để cho các luyện đan sư của hạ tam quốc nói chuyện say sưa.
Nhất là ở Càn quốc, trên dưới Càn quốc có thể nói là hoàn toàn sôi trào, những luyện đan sư kia đều mừng như điên, mỗi một chạy đến trên đường phố hô to gọi nhỏ.
Ngay cả Dương Kiến Nghiệp, hoàng đế Đại Càn, đều hiện thân ở trước bách tính, khen Phương Lâm làm Càn quốc vẻ vang, chính là anh hùng của Càn quốc.
Bên trong Tử Hà tông cũng vui mừng một mảnh, rất nhiều đệ tử Đan tông đều hoan hô, la lên tên của Phương Lâm.
Cổ Đạo Phong đứng ở trong đại điện, nghe trên dưới Đan tông hoan hô, khuôn mặt hắn thâm trầm đến mức đáng sợ, xoay người tiến vào trong bóng tối.
Tỷ muội Hàn gia cùng Hàn Lạc Vân đứng ở trên Tử Hà Phong, nhìn về phía Hắc Đỉnh thành, ba người đều lộ ra thần sắc phức tạp.
- Người này thật sự không thể đoán trước được.
Hàn Lạc Vân thở dài nói.
Đôi mi thanh tú của Hàn Ngâm Nguyệt nhíu lại, nói:
- Phụ thân, Phương Lâm ưu tú như vậy, vì sao phụ thân còn muốn thở dài?
Hàn Lạc Vân nhìn nàng, cười nói:
- Nếu Phương Lâm tiếp tục trưởng thành nữa, Tử Hà tông cuối cùng sẽ trở quá nhỏ, khó có thể chứa chấp được hắn.
Nghe vậy, Hàn Ngâm Nguyệt hiểu rõ, phụ thân của mình đang lo lắng Phương Lâm càng lúc càng chói mắt, sẽ rời khỏi Tử Hà tông, đi tới thiên địa càng rộng lớn hơn.
- Nếu như thật sự có ngày đó, cũng không có cách nào, long phượng trong loài người, sẽ không cam lòng ở lại một địa phương nhỏ.
Hàn Ngâm Nguyệt nói.
Hàn Hiểu Tinh im lặng không nói, hai mắt của nàng thoáng có một tia dao động, nhưng chỉ có như vậy mà thôi.
Bên trong Tử Hà tông đều vui mừng, lúc này, từ trên xuống dưới Lý gia lại hoàn toàn thâm trầm.
Phương Lâm càng thiên tài như thế, Lý gia lại càng cảm giác áp lực.
Nhất là khi Lý gia biết được Lý Kiến Long thất bại hai lần, đồng thời mất đi Thiên Thanh Dịch và máu tươi Huyền Kim Tước cho Phương Lâm lúc, các cao tầng Lý gia đều tức tới giậm chân.
Ngay cả gia chủ Lý gia Lý Chấn Đông cũng tức giận buông lời, bảo hai người Lý Kiến Long và Lý Phong không cần trở về.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là nói lẫy mà thôi, dù sao là hai thiên tài trong gia tộc, làm sao có thể nói không cần là không cần.
Chỉ có điều, sau khi trở về, hai người bọn họ khó tránh khỏi sẽ bị phạt nặng một trận.
Hơn nữa, bởi vì Phương Lâm biểu hiện quá mức yêu nghiệt, Lý gia cũng càng thêm kiên định, quyết tâm phải trừ hết Phương Lâm.
Ở Mạnh quốc, sĩ khí cả nước trên dưới có thể nói là hạ tới cực điểm, đồng thời bởi vì Quách Chân bị Phương Lâm đánh bại, lại khiêu chiến Tô Tiểu Đồng thất bại, dẫn đến trong nước bài xích độc đan sư tới một đỉnh.
Ngay cả Hoàng Đế Đô Mạnh quốc xem cũng bày tỏ bất mãn đối với độc đan sư.
Trong lúc nhất thời, những độc đan sư ở Mạnh quốc bị bài xích và xem thường, dáng vẻ kiêu ngạo, cao cao tại thượng bình thường cũng hoàn toàn không thấy nữa.
Cũng khó trách, lần này Mạnh quốc thật sự rất thảm, ba lôi chủ không có một người nào đến từ Mạnh quốc không nói, hơn nữa còn là do độc đan sư dẫn đầu tham gia đại hội luyện đan sư, đối với các luyện đan sư Mạnh quốc, điều này quả thực chính là sỉ nhục trong sỉ nhục.
Mà bầu không khí trong Vân quốc cũng tương đối nghiêm trọng, đại hội luyện đan sư lần này, đội hình Vân quốc có thể nói là rất khoa trương, tất cả đều là thiên tài, Triệu Thần Không càng là thiên tài trong thiên tài, tất cả mọi người nhận định Triệu Thần Không ở đại hội luyện đan sư lần này có thể một lần hành động đoạt giải nhất, đồng thời dùng lực ép quần hùng.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới, trăm triệu lần không nghĩ tới, kết quả cuối cùng không ngờ là Phương Lâm ở các phương diện dường như còn xa mới bằng được Triệu Thần Không, lại trở thành nhà thắng lớn nhất.
Vác luyện đan sư Vân quốc đều cảm giác trên mặt nóng hừng hực khó chịu, bầu không khí vốn rất cao, trong khoảnh khắc cũng biến thành hư ảo.
Không có cách nào tiếp nhận được. Đối với các luyện đan sư Vân quốc, chỉ có thể sử dụng mấy từ không có cách nào tiếp nhận để hình dung.
Bất kể như thế nào, các tên Phương Lâm này đã vang vọng trong toàn bộ hạ tam quốc, vào thời khắc này tất cả luyện đan sư đều đang lẩm bẩm tên của Phương Lâm.
Trong một rừng rậm cách Hắc Đỉnh thành trăm dặm, một đôi mắt đỏ như máu đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào Hắc Đỉnh thành, ở phía sau hắn mơ hồ có thể thấy được từng bóng người tản ra khí tức lạnh lẽo.
Nhưng Phương Lâm thì sao? Chỉ hai canh giờ, hắn lại từ trong bí cảnh này đi ra, bởi vậy nghĩ thế nào cũng thấy có chút khó tin.
- Phương Lâm, ngươi ở đây bên trong bí cảnh đã gặp phải chuyện gì?
Chư Cát Thương liếc mắt nhìn lão nhân họ Nghiêm, lập tức mở miệng hỏi.
Phương Lâm vô cùng bình tĩnh nói:
- Cái gọi là bí cảnh, chính là một thế giới trong đỉnh mà thôi, ta nhìn ra bản chất của thế giới trong đỉnh này, lại đi ra thôi.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều biến sắc, những người vốn còn hoài nghi Phương Lâm, lúc này đều im lặng không nói.
Mặt lão nhân họ Nghiêm cũng trở nên thâm trầm, nhưng hắn không nói thêm gì nữa.
- Hai canh giờ lại nhìn thấu thế giới trong đỉnh, tiểu tử ngươi thật đúng là khiến cho chúng ta giật mình kinh ngạc.
Chư Cát Thương cười nói, trong lời nói đầy sự tán thưởng đối với Phương Lâm.
Tô Tiểu Đồng và Triệu Thần Không lại lộ ra thần sắc phức tạp, bọn họ cũng bị vây ở bên trong thế giới trong đỉnh, nhưng không có nhìn thấu được thế giới trong đỉnh, trước sau đều nhiều lần chịu đựng hành hạ, ngay cả đi ra thế nào cũng không biết.
Vừa so với Phương Lâm, thật sự tồn tại sự chênh lệch lớn.
- Được rồi, đại hội luyện đan sư lần này đến đây cũng kết thúc, các vị đều giải tán đi, ba ngày sau lại sẽ mở ra Đan Cực tháp.
Chư Cát Thương nói.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều lộ vẻ hâm mộ nhìn ba người Phương Lâm, ba ngày sau, ba người này lại đi vào Đan Cực tháp, đây chính là cơ duyên cực lớn, từ nay về sau bọn họ sẽ một lần bay lên trời, trở thành tồn tại long phượng trong loài người.
Cho dù là Triệu Thần Không và Tô Tiểu Đồng, trong lòng cũng hết sức kích động, Đan Cực tháp ở trong hạ tam quốc chính là thánh địa của luyện đan sư, tất cả luyện đan sư đều có thể tiến vào trong đó.
Chỉ có Phương Lâm quay đầu lại nhìn tháp cao bảy tầng với phong cách cổ xưa, cũng không có gì chờ mong.
Mọi người tản đi, các luyện đan sư hạ tam quốc đều trở về nơi nghỉ ngơi của mình.
Ngoại trừ Lý Kiến Long và Lý Phong ra, đám người Càn quốc đều xoay quanh Phương Lâm và Tô Tiểu Đồng, giống như các vì sao vây quanh mặt trăng.
- Lần này Càn quốc chúng ta thể hiện ra danh tiếng lớn!
- Ai nói không phải chứ? Đó là nhờ có Phương Lâm và Tô cô nương.
- Mặt Triệu Thần Không này đã tức tới trắng bệch, quả thực buồn cười quá.
- Những người Mạnh quốc đó càng thảm hại hơn, lần này xem như là mất mặt lớn.
...
Mọi người ngươi một lời ta một lời, đều đang biểu đạt vẻ hưng phấn.
Cùng lúc đó, kết quả cuối cùng của đại hội luyện đan sư cũng truyền tới ba nước Vân, Mạnh, Càn.
Khi các luyện đan sư của hạ tam quốc biết được Phương Lâm trở thành đài chủ mạnh nhất, đã gây ra chấn động cực lớn.
Tối thiểu là hơn chín phần luyện đan sư đều không ngờ được sẽ có một kết quả như vậy, thậm chí không ít người còn đang chất vấn độ chuẩn xác của tin tức này.
Nhưng theo từng tin tức càng chính xác hơn truyền trở về, những người nghi ngờ cũng phải thừa nhận.
Tuy rằng cảm thấy rất khó có thể tin nổi, nhưng một kết quả như vậy khiến cho người ta không tưởng được, lại để cho các luyện đan sư của hạ tam quốc nói chuyện say sưa.
Nhất là ở Càn quốc, trên dưới Càn quốc có thể nói là hoàn toàn sôi trào, những luyện đan sư kia đều mừng như điên, mỗi một chạy đến trên đường phố hô to gọi nhỏ.
Ngay cả Dương Kiến Nghiệp, hoàng đế Đại Càn, đều hiện thân ở trước bách tính, khen Phương Lâm làm Càn quốc vẻ vang, chính là anh hùng của Càn quốc.
Bên trong Tử Hà tông cũng vui mừng một mảnh, rất nhiều đệ tử Đan tông đều hoan hô, la lên tên của Phương Lâm.
Cổ Đạo Phong đứng ở trong đại điện, nghe trên dưới Đan tông hoan hô, khuôn mặt hắn thâm trầm đến mức đáng sợ, xoay người tiến vào trong bóng tối.
Tỷ muội Hàn gia cùng Hàn Lạc Vân đứng ở trên Tử Hà Phong, nhìn về phía Hắc Đỉnh thành, ba người đều lộ ra thần sắc phức tạp.
- Người này thật sự không thể đoán trước được.
Hàn Lạc Vân thở dài nói.
Đôi mi thanh tú của Hàn Ngâm Nguyệt nhíu lại, nói:
- Phụ thân, Phương Lâm ưu tú như vậy, vì sao phụ thân còn muốn thở dài?
Hàn Lạc Vân nhìn nàng, cười nói:
- Nếu Phương Lâm tiếp tục trưởng thành nữa, Tử Hà tông cuối cùng sẽ trở quá nhỏ, khó có thể chứa chấp được hắn.
Nghe vậy, Hàn Ngâm Nguyệt hiểu rõ, phụ thân của mình đang lo lắng Phương Lâm càng lúc càng chói mắt, sẽ rời khỏi Tử Hà tông, đi tới thiên địa càng rộng lớn hơn.
- Nếu như thật sự có ngày đó, cũng không có cách nào, long phượng trong loài người, sẽ không cam lòng ở lại một địa phương nhỏ.
Hàn Ngâm Nguyệt nói.
Hàn Hiểu Tinh im lặng không nói, hai mắt của nàng thoáng có một tia dao động, nhưng chỉ có như vậy mà thôi.
Bên trong Tử Hà tông đều vui mừng, lúc này, từ trên xuống dưới Lý gia lại hoàn toàn thâm trầm.
Phương Lâm càng thiên tài như thế, Lý gia lại càng cảm giác áp lực.
Nhất là khi Lý gia biết được Lý Kiến Long thất bại hai lần, đồng thời mất đi Thiên Thanh Dịch và máu tươi Huyền Kim Tước cho Phương Lâm lúc, các cao tầng Lý gia đều tức tới giậm chân.
Ngay cả gia chủ Lý gia Lý Chấn Đông cũng tức giận buông lời, bảo hai người Lý Kiến Long và Lý Phong không cần trở về.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là nói lẫy mà thôi, dù sao là hai thiên tài trong gia tộc, làm sao có thể nói không cần là không cần.
Chỉ có điều, sau khi trở về, hai người bọn họ khó tránh khỏi sẽ bị phạt nặng một trận.
Hơn nữa, bởi vì Phương Lâm biểu hiện quá mức yêu nghiệt, Lý gia cũng càng thêm kiên định, quyết tâm phải trừ hết Phương Lâm.
Ở Mạnh quốc, sĩ khí cả nước trên dưới có thể nói là hạ tới cực điểm, đồng thời bởi vì Quách Chân bị Phương Lâm đánh bại, lại khiêu chiến Tô Tiểu Đồng thất bại, dẫn đến trong nước bài xích độc đan sư tới một đỉnh.
Ngay cả Hoàng Đế Đô Mạnh quốc xem cũng bày tỏ bất mãn đối với độc đan sư.
Trong lúc nhất thời, những độc đan sư ở Mạnh quốc bị bài xích và xem thường, dáng vẻ kiêu ngạo, cao cao tại thượng bình thường cũng hoàn toàn không thấy nữa.
Cũng khó trách, lần này Mạnh quốc thật sự rất thảm, ba lôi chủ không có một người nào đến từ Mạnh quốc không nói, hơn nữa còn là do độc đan sư dẫn đầu tham gia đại hội luyện đan sư, đối với các luyện đan sư Mạnh quốc, điều này quả thực chính là sỉ nhục trong sỉ nhục.
Mà bầu không khí trong Vân quốc cũng tương đối nghiêm trọng, đại hội luyện đan sư lần này, đội hình Vân quốc có thể nói là rất khoa trương, tất cả đều là thiên tài, Triệu Thần Không càng là thiên tài trong thiên tài, tất cả mọi người nhận định Triệu Thần Không ở đại hội luyện đan sư lần này có thể một lần hành động đoạt giải nhất, đồng thời dùng lực ép quần hùng.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới, trăm triệu lần không nghĩ tới, kết quả cuối cùng không ngờ là Phương Lâm ở các phương diện dường như còn xa mới bằng được Triệu Thần Không, lại trở thành nhà thắng lớn nhất.
Vác luyện đan sư Vân quốc đều cảm giác trên mặt nóng hừng hực khó chịu, bầu không khí vốn rất cao, trong khoảnh khắc cũng biến thành hư ảo.
Không có cách nào tiếp nhận được. Đối với các luyện đan sư Vân quốc, chỉ có thể sử dụng mấy từ không có cách nào tiếp nhận để hình dung.
Bất kể như thế nào, các tên Phương Lâm này đã vang vọng trong toàn bộ hạ tam quốc, vào thời khắc này tất cả luyện đan sư đều đang lẩm bẩm tên của Phương Lâm.
Trong một rừng rậm cách Hắc Đỉnh thành trăm dặm, một đôi mắt đỏ như máu đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào Hắc Đỉnh thành, ở phía sau hắn mơ hồ có thể thấy được từng bóng người tản ra khí tức lạnh lẽo.