Triệu Thần Không cũng không thể tiếp tục ngồi nhìn Phương Lâm ở bên trong Đan Cực tháp thu được càng nhiều lợi ích hơn, cho nên hắn mới có thể lấy phong thái vô cùng cứng rắn ngang ngược ngăn cản Phương Lâm.
Trên mặt Phương Lâm vẫn vẻ tươi cười, trước sau không có lộ ra nửa phần tức giận, có vẻ vô cùng bình tĩnh.
- Ngươi là đang ghen tỵ với ta sao?
Bỗng nhiên, Phương Lâm nói.
Triệu Thần Không vừa nghe, sắc mặt lại trở nên vô cùng thâm trầm, trong mắt lộ ra sát cơ!
Trên thực tế, Triệu Thần Không quả thật đang ghen tỵ với Phương Lâm, hắn đố kị tất cả mọi thứ của Phương Lâm, hắn oán hận Phương Lâm, vì sao ngươi phải xuất hiện chứ?
- Ngươi đang chọc giận ta!
Triệu Thần Không lạnh lùng nói.
Phương Lâm bĩu môi, cũng không nói thừa với hắn, bước chân thoáng lướt đi, bóng người giống như quỷ mỵ đã vòng qua Triệu Thần Không, trực tiếp đi về phía bia cổ không có chữ.
- Ngươi dám!
Triệu Thần Không giận dữ, bỗng nhiên hắn ra tay, một chưởng đánh về phía sau lưng của Phương Lâm.
Sắc mặt Triệu Thần Không dữ tợn, một chưởng này của hắn có thể nói là nén giận đánh ra với lực đạo mười phần, ra tay hoàn toàn ôm dự định giết chết Phương Lâm.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng thấy vậy, mí mắt khẽ giật, nhưng cũng không có nói lời ngăn cản, hắn cũng không có quá mức lo lắng, một khi xuất hiện nguy cấp tới sinh mạng, Đan Cực tháp sẽ lập tức đưa ra phản ứng.
Khi một chưởng này của Triệu Thần Không sắp rơi xuống giữa lưng của Phương Lâm, Phương Lâm bỗng nhiên quay đầu, một quyền mạnh mẽ vô cùng đánh ra.
Ầm!
Nắm đấm và bàn tay va chạm mạnh vào nhau, giống như hai tảng đá va chạm, phát ra tiếng động nặng nề.
Trong phút chốc, Phương Lâm nhếch miệng cười, mà thần sắc Triệu Thần Không lại đại biến, thân hình lảo đảo lùi về phía sau.
- Làm sao có thể? Hắn làm sao có thể mạnh như vậy?
Trong lòng Triệu Thần Không hoảng hốt, cảm giác được cánh tay phải này đã tê dại, gần như cũng sắp mất đi tri giác.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng cũng cả kinh, không nghĩ tới thực lực võ đạo của Phương Lâm cũng không tầm thường như vậy, lại có thể một quyền đẩy lui Triệu Thần Không là Địa Nguyên bát trọng.
Hai người chính là chênh lệch một cảnh giới nhỏ, nếu như không phải thực lực không tầm thường, không có khả năng dễ dàng bù đắp như vậy.
Sắc mặt Triệu Thần Không cũng biến đổi, hắn cuối cùng đã hiểu rõ, mình lại một lần nữa xem thường Phương Lâm, hắn cũng giống như mình, có thiên phú đan đạo không nói, thực lực võ đạo cũng hoàn toàn không kém.
Chỉ có điều, Triệu Thần Không dù sao có ưu thế về cảnh giới, hắn tự tin cho dù Phương Lâm cũng có vài phần thực lực, nhưng vẫn không phải là đối thủ của mình.
Ngay lập tức, chỉ thấy dưới chân Triệu Thần Không đạp một cái, toàn thân giống như một mũi tên vừa rời khỏi cung, nhanh chóng xông về phía Phương Lâm, hai nắm tay hắn xiết chặt, nội kình dồi dào điên cuồng phun ra.
Phương Lâm hoàn toàn không tỏ ra yếu kém, hai tay cũng đánh ra.
Ầm ầm ầm!!!
Liên tiếp có từng tiếng công kích vang lên, Triệu Thần Không lại bị đánh lui, sắc mặt hắn hoảng sợ, hai cánh tay của hắn không ngừng run rẩy, cảm giác được đau đớn kịch liệt, dường như xương bị đánh gãy vậy.
- Triệu Thần Không, ngươi rốt cuộc dừng lại được chưa?
Giọng nói của Phương Lâm vang lên, mang theo vài phần đùa giỡn cùng với xem thường.
Triệu Thần Không tức giận, vỗ vào túi Cửu Cung, một cây trường thương xuất hiện ở trong tay hắn, hắn lại một lần nữa xông về phía Phương Lâm.
Phương Lâm cũng không khinh thường, sờ một cái vào túi Cửu Cung, gậy xương lớn xuất hiện, hắn trực tiếp vung mạnh đập về phía Triệu Thần Không.
Lại là một hồi giao đấu ngắn, Triệu Thần Không không địch lại Phương Lâm, bị gậy xương lớn nện mạnh trúng ngực, ngay lập tức Triệu Thần Không kêu thảm một tiếng, máu tươi phun ra, xương sườn thoáng cái lại gãy không biết bao nhiêu cái.
Phương Lâm cũng sẽ không cho Triệu Thần Không bất kỳ cơ hội thở dốc nào, hắn vung mạnh gậy xương lớn đuổi theo, muốn đập xuống đầu.
Lần này, nếu như thật sự đập xuống, đầu của Triệu Thần Không chắc hẳn phải nổ tung ra.
Đúng lúc này, một đường ánh sáng màu vàng từ bên trong túi Cửu Cung của Triệu Thần Không bay ra, Phương Lâm cảm thấy uy hiếp, vội vàng lui nhanh lại.
Ánh sáng màu vàng kia hóa thành một thanh trường kiếm, lao theo Phương Lâm, trên thân kiếm có một khí tức cực kỳ đáng sợ, dường như có thể xé rách tất cả.
Phương Lâm nhíu mày, thanh kiếm này có uy lực không tầm thường, vừa nhìn lại biết Triệu Thần Không không thể vận dụng, hiển nhiên là bảo vật của hoàng thất Vân quốc, để cho Triệu Thần Không sử dụng bảo đảm tính mạng.
Trường kiếm kéo tới, Phương Lâm hừ một tiếng, hoàn toàn không sợ hãi chút nào, trực tiếp một gậy đập tới.
Keng một tiếng, cánh tay của Phương Lâm tê dại, trên tay xuất hiện mấy vết máu, đây là do kiếm khí của trường kiếm kia cắt xuống.
Gậy xương lớn tuy rằng hoàn toàn không có tổn hại nào, nhưng hiển nhiên cũng không làm gì được trường kiếm màu vàng kia, lúc này trường kiếm thoáng lệch khỏi quỹ đạo, lại vọt tới.
- Phương Lâm, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Triệu Thần Không đã đứng dậy, tuy rằng thương thế không nhẹ, nhưng hắn vẫn dữ tợn cười lớn, dường như đã thấy được cảnh tượng Phương Lâm bị trường kiếm màu vàng kia mổ bụng.
Phương Lâm nhíu mày:
- Ngươi nghĩ rằng ta không làm gì được thanh kiếm này sao?
Nói xong, Phương Lâm vỗ vào túi Cửu Cung, lấy ra trường kiếm huyết sắc.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng nhìn thấy Phương Lâm lại lấy ra trường kiếm huyết sắc, sắc mặt hắn lập tức đại biến, nghĩ đến cảnh tượng Phương Lâm trước đó mạnh mẽ phá vỡ Bất Hủ Dược các.
Phương Lâm vung trường kiếm huyết sắc lên, trong giây lát va chạm vào kiếm quang bay tới.
Chỉ nghe một tiếng gãy vang lên, trường kiếm màu vàng kim này lúc trước vẫn uy thế không tầm thường, thoáng cái bị cắt thành hai đoạn.
Hai đoạn thân kiếm rơi xuống đất, mất đi tất cả ánh sáng, trường kiếm huyết sắc lại hoàn toàn không có tổn hại nào, khí tức quỷ dị cường đại.
Biểu tình của Triệu Thần Không lập tức lại đông cứng lại, trong mắt đầy vẻ hoảng hốt và sợ hãi.
Trường kiếm màu vàng kia chính là vật bảo toàn tính mạng của hắn, là hoàng đế Vân quốc đưa cho hắn, hoàn toàn có thể đánh một trận cùng cao thủ Địa Nguyên cửu trọng.
Nhưng không nghĩ tới, vật bảo toàn tính mạng của mình lại có thể bị hủy như thế?
Phá hủy vật bảo toàn tính mạng này của Triệu Thần Không, Phương Lâm lập tức bỏ trường kiếm huyết sắc vào trong túi, hắn đã cảm giác được trường kiếm huyết sắc có chút nóng nảy, muốn hút máu tươi của mình.
Thần sắc Phương Lâm lạnh lùng, đi từng bước một về phía Triệu Thần Không.
Khuôn mặt Triệu Thần Không tái nhợt, không ngừng lui về phía sau, nhìn Phương Lâm, giống như nhìn một con mãnh thú tàn nhẫn vậy.
- Ngươi muốn làm gì? Ta là hoàng tử của Vân quốc, nếu như ngươi dám đụng đến ta, Vân quốc sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Triệu Thần Không có chút lo lắng quát.
Phương Lâm cười lạnh:
- Hoàng thất của Vân quốc tính là cái gì? Nếu như ta giết ngươi, bọn họ lẽ nào sẽ vì ngươi tới đánh Càn quốc sao?
Trong lòng Triệu Thần Không hoang mang một hồi, Phương Lâm nói không sai, tất nhiên Triệu Thần Không hắn rất quan trọng đối với Vân quốc, nhưng nếu nói muốn đánh Càn quốc, đây là chuyện không có khả năng.
Bất kỳ một quốc gia hạ tam quốc nào dám hành động thiếu suy nghĩ, đều sẽ tự chịu diệt vong.
Hơn nữa, Triệu Thần Không không muốn chết, hắn vừa mới bộc lộ tài năng, chính là thời điểm tốt nhất, làm sao nỡ đi tìm chết được?
- Phương Lâm, chỗ của ta có rất nhiều bảo vật và thiên tài địa bảo, chỉ cần ngươi buông tha cho ta, những thứ này đều là của ngươi.
Triệu Thần Không vội vàng dâng túi Cửu Cung lên, tuy rằng vô cùng đau lòng, nhưng có thể sống mới là mấu chốt, những cái khác đều là vật ngoài thân.
Phương Lâm vô cùng tự nhiên nhận túi Cửu Cung của Triệu Thần Không, trong lúc Triệu Thần Không muốn thở phào một cái, Phương Lâm bỗng nhiên lại nói:
- Đồ đã giao cho ta, ngươi có thể lên đường.
Triệu Thần Không sửng sốt, lên đường? Lên đường gì?
Chỉ thấy Phương Lâm lại lấy ra gậy xương lớn, vung lên, trực tiếp rơi xuống đầu của Triệu Thần Không.
Trên mặt Phương Lâm vẫn vẻ tươi cười, trước sau không có lộ ra nửa phần tức giận, có vẻ vô cùng bình tĩnh.
- Ngươi là đang ghen tỵ với ta sao?
Bỗng nhiên, Phương Lâm nói.
Triệu Thần Không vừa nghe, sắc mặt lại trở nên vô cùng thâm trầm, trong mắt lộ ra sát cơ!
Trên thực tế, Triệu Thần Không quả thật đang ghen tỵ với Phương Lâm, hắn đố kị tất cả mọi thứ của Phương Lâm, hắn oán hận Phương Lâm, vì sao ngươi phải xuất hiện chứ?
- Ngươi đang chọc giận ta!
Triệu Thần Không lạnh lùng nói.
Phương Lâm bĩu môi, cũng không nói thừa với hắn, bước chân thoáng lướt đi, bóng người giống như quỷ mỵ đã vòng qua Triệu Thần Không, trực tiếp đi về phía bia cổ không có chữ.
- Ngươi dám!
Triệu Thần Không giận dữ, bỗng nhiên hắn ra tay, một chưởng đánh về phía sau lưng của Phương Lâm.
Sắc mặt Triệu Thần Không dữ tợn, một chưởng này của hắn có thể nói là nén giận đánh ra với lực đạo mười phần, ra tay hoàn toàn ôm dự định giết chết Phương Lâm.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng thấy vậy, mí mắt khẽ giật, nhưng cũng không có nói lời ngăn cản, hắn cũng không có quá mức lo lắng, một khi xuất hiện nguy cấp tới sinh mạng, Đan Cực tháp sẽ lập tức đưa ra phản ứng.
Khi một chưởng này của Triệu Thần Không sắp rơi xuống giữa lưng của Phương Lâm, Phương Lâm bỗng nhiên quay đầu, một quyền mạnh mẽ vô cùng đánh ra.
Ầm!
Nắm đấm và bàn tay va chạm mạnh vào nhau, giống như hai tảng đá va chạm, phát ra tiếng động nặng nề.
Trong phút chốc, Phương Lâm nhếch miệng cười, mà thần sắc Triệu Thần Không lại đại biến, thân hình lảo đảo lùi về phía sau.
- Làm sao có thể? Hắn làm sao có thể mạnh như vậy?
Trong lòng Triệu Thần Không hoảng hốt, cảm giác được cánh tay phải này đã tê dại, gần như cũng sắp mất đi tri giác.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng cũng cả kinh, không nghĩ tới thực lực võ đạo của Phương Lâm cũng không tầm thường như vậy, lại có thể một quyền đẩy lui Triệu Thần Không là Địa Nguyên bát trọng.
Hai người chính là chênh lệch một cảnh giới nhỏ, nếu như không phải thực lực không tầm thường, không có khả năng dễ dàng bù đắp như vậy.
Sắc mặt Triệu Thần Không cũng biến đổi, hắn cuối cùng đã hiểu rõ, mình lại một lần nữa xem thường Phương Lâm, hắn cũng giống như mình, có thiên phú đan đạo không nói, thực lực võ đạo cũng hoàn toàn không kém.
Chỉ có điều, Triệu Thần Không dù sao có ưu thế về cảnh giới, hắn tự tin cho dù Phương Lâm cũng có vài phần thực lực, nhưng vẫn không phải là đối thủ của mình.
Ngay lập tức, chỉ thấy dưới chân Triệu Thần Không đạp một cái, toàn thân giống như một mũi tên vừa rời khỏi cung, nhanh chóng xông về phía Phương Lâm, hai nắm tay hắn xiết chặt, nội kình dồi dào điên cuồng phun ra.
Phương Lâm hoàn toàn không tỏ ra yếu kém, hai tay cũng đánh ra.
Ầm ầm ầm!!!
Liên tiếp có từng tiếng công kích vang lên, Triệu Thần Không lại bị đánh lui, sắc mặt hắn hoảng sợ, hai cánh tay của hắn không ngừng run rẩy, cảm giác được đau đớn kịch liệt, dường như xương bị đánh gãy vậy.
- Triệu Thần Không, ngươi rốt cuộc dừng lại được chưa?
Giọng nói của Phương Lâm vang lên, mang theo vài phần đùa giỡn cùng với xem thường.
Triệu Thần Không tức giận, vỗ vào túi Cửu Cung, một cây trường thương xuất hiện ở trong tay hắn, hắn lại một lần nữa xông về phía Phương Lâm.
Phương Lâm cũng không khinh thường, sờ một cái vào túi Cửu Cung, gậy xương lớn xuất hiện, hắn trực tiếp vung mạnh đập về phía Triệu Thần Không.
Lại là một hồi giao đấu ngắn, Triệu Thần Không không địch lại Phương Lâm, bị gậy xương lớn nện mạnh trúng ngực, ngay lập tức Triệu Thần Không kêu thảm một tiếng, máu tươi phun ra, xương sườn thoáng cái lại gãy không biết bao nhiêu cái.
Phương Lâm cũng sẽ không cho Triệu Thần Không bất kỳ cơ hội thở dốc nào, hắn vung mạnh gậy xương lớn đuổi theo, muốn đập xuống đầu.
Lần này, nếu như thật sự đập xuống, đầu của Triệu Thần Không chắc hẳn phải nổ tung ra.
Đúng lúc này, một đường ánh sáng màu vàng từ bên trong túi Cửu Cung của Triệu Thần Không bay ra, Phương Lâm cảm thấy uy hiếp, vội vàng lui nhanh lại.
Ánh sáng màu vàng kia hóa thành một thanh trường kiếm, lao theo Phương Lâm, trên thân kiếm có một khí tức cực kỳ đáng sợ, dường như có thể xé rách tất cả.
Phương Lâm nhíu mày, thanh kiếm này có uy lực không tầm thường, vừa nhìn lại biết Triệu Thần Không không thể vận dụng, hiển nhiên là bảo vật của hoàng thất Vân quốc, để cho Triệu Thần Không sử dụng bảo đảm tính mạng.
Trường kiếm kéo tới, Phương Lâm hừ một tiếng, hoàn toàn không sợ hãi chút nào, trực tiếp một gậy đập tới.
Keng một tiếng, cánh tay của Phương Lâm tê dại, trên tay xuất hiện mấy vết máu, đây là do kiếm khí của trường kiếm kia cắt xuống.
Gậy xương lớn tuy rằng hoàn toàn không có tổn hại nào, nhưng hiển nhiên cũng không làm gì được trường kiếm màu vàng kia, lúc này trường kiếm thoáng lệch khỏi quỹ đạo, lại vọt tới.
- Phương Lâm, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Triệu Thần Không đã đứng dậy, tuy rằng thương thế không nhẹ, nhưng hắn vẫn dữ tợn cười lớn, dường như đã thấy được cảnh tượng Phương Lâm bị trường kiếm màu vàng kia mổ bụng.
Phương Lâm nhíu mày:
- Ngươi nghĩ rằng ta không làm gì được thanh kiếm này sao?
Nói xong, Phương Lâm vỗ vào túi Cửu Cung, lấy ra trường kiếm huyết sắc.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng nhìn thấy Phương Lâm lại lấy ra trường kiếm huyết sắc, sắc mặt hắn lập tức đại biến, nghĩ đến cảnh tượng Phương Lâm trước đó mạnh mẽ phá vỡ Bất Hủ Dược các.
Phương Lâm vung trường kiếm huyết sắc lên, trong giây lát va chạm vào kiếm quang bay tới.
Chỉ nghe một tiếng gãy vang lên, trường kiếm màu vàng kim này lúc trước vẫn uy thế không tầm thường, thoáng cái bị cắt thành hai đoạn.
Hai đoạn thân kiếm rơi xuống đất, mất đi tất cả ánh sáng, trường kiếm huyết sắc lại hoàn toàn không có tổn hại nào, khí tức quỷ dị cường đại.
Biểu tình của Triệu Thần Không lập tức lại đông cứng lại, trong mắt đầy vẻ hoảng hốt và sợ hãi.
Trường kiếm màu vàng kia chính là vật bảo toàn tính mạng của hắn, là hoàng đế Vân quốc đưa cho hắn, hoàn toàn có thể đánh một trận cùng cao thủ Địa Nguyên cửu trọng.
Nhưng không nghĩ tới, vật bảo toàn tính mạng của mình lại có thể bị hủy như thế?
Phá hủy vật bảo toàn tính mạng này của Triệu Thần Không, Phương Lâm lập tức bỏ trường kiếm huyết sắc vào trong túi, hắn đã cảm giác được trường kiếm huyết sắc có chút nóng nảy, muốn hút máu tươi của mình.
Thần sắc Phương Lâm lạnh lùng, đi từng bước một về phía Triệu Thần Không.
Khuôn mặt Triệu Thần Không tái nhợt, không ngừng lui về phía sau, nhìn Phương Lâm, giống như nhìn một con mãnh thú tàn nhẫn vậy.
- Ngươi muốn làm gì? Ta là hoàng tử của Vân quốc, nếu như ngươi dám đụng đến ta, Vân quốc sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Triệu Thần Không có chút lo lắng quát.
Phương Lâm cười lạnh:
- Hoàng thất của Vân quốc tính là cái gì? Nếu như ta giết ngươi, bọn họ lẽ nào sẽ vì ngươi tới đánh Càn quốc sao?
Trong lòng Triệu Thần Không hoang mang một hồi, Phương Lâm nói không sai, tất nhiên Triệu Thần Không hắn rất quan trọng đối với Vân quốc, nhưng nếu nói muốn đánh Càn quốc, đây là chuyện không có khả năng.
Bất kỳ một quốc gia hạ tam quốc nào dám hành động thiếu suy nghĩ, đều sẽ tự chịu diệt vong.
Hơn nữa, Triệu Thần Không không muốn chết, hắn vừa mới bộc lộ tài năng, chính là thời điểm tốt nhất, làm sao nỡ đi tìm chết được?
- Phương Lâm, chỗ của ta có rất nhiều bảo vật và thiên tài địa bảo, chỉ cần ngươi buông tha cho ta, những thứ này đều là của ngươi.
Triệu Thần Không vội vàng dâng túi Cửu Cung lên, tuy rằng vô cùng đau lòng, nhưng có thể sống mới là mấu chốt, những cái khác đều là vật ngoài thân.
Phương Lâm vô cùng tự nhiên nhận túi Cửu Cung của Triệu Thần Không, trong lúc Triệu Thần Không muốn thở phào một cái, Phương Lâm bỗng nhiên lại nói:
- Đồ đã giao cho ta, ngươi có thể lên đường.
Triệu Thần Không sửng sốt, lên đường? Lên đường gì?
Chỉ thấy Phương Lâm lại lấy ra gậy xương lớn, vung lên, trực tiếp rơi xuống đầu của Triệu Thần Không.