Trong lòng Phương Lâm âm thầm kêu khổ, không nói thực lực của người thanh niên áo trắng này rất mạnh, thủ đoạn lại có thể nhiều như vậy, hắn thật sự gặp phải phiền toái lớn rồi.
Ngay lập tức, Phương Lâm cũng không tiếp tục e ngại nữa, hắn ném ra rất nhiều khói độc độc phấn, cố gắng ngăn cản người thanh niên áo trắng này truy kích.
Người thanh niên áo trắng nhìn thấy khói độc tràn ngập phía trước, mắt hắn híp lại, nhưng không có quá mức liều lĩnh lao vào trong.
Chỉ thấy người thanh niên áo trắng lấy từ bên trong túi Cửu Cung ra một vật, đó là một viên hạt châu màu xanh lục, trôi lơ lửng ở trên người người thanh niên áo trắng, bất kỳ khói độc độc phấn nào đều bị hút vào trong hạt châu kia.
Có vật ấy mở đường, người thanh niên áo trắng cũng không thể bị ngăn cản, Phương Lâm nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng liên tục mắng thầm.
- Tiểu tử, ngươi có thủ đoạn gì nhanh sử dụng ra đi, nếu không chúng ta đều phải chết ở chỗ này thôi!
Thi Nhân Sâm nghìn năm kêu loạn.
Trong lòng Phương Lâm cảm thấy bất đắc dĩ, ta ngược lại có khả năng chết, nhưng con người ngươi đánh cũng đánh không nát, sợ rằng căn bản không chết được.
Trong quá trình bị người thanh niên áo trắng truy kích, Phương Lâm cũng lại giương cung kéo mũi tên, muốn mượn cái này ngăn cản người thanh niên áo trắng này.
Nhưng trong tay của người thanh niên áo trắng cũng có không ít pháp bảo, một mặt gương đồng bay ra, ánh sáng chiếu xuống dưới, mũi tên bắn ra tới nửa đường lại mất đi uy lực.
- Đáng chết! Người này làm sao có nhiều bảo bối như vậy?
Phương Lâm quả thực muốn phát điên rồi, hắn thu hồi cung tiễn, tiếp tục chạy trốn.
Trong lúc Phương Lâm bị đuổi kịp hai lần trước, người thanh niên áo trắng đánh cho Phương Lâm nôn ra máu bay ngược, chỉ có điều Phương Lâm trước sau cắn răng, không dây dưa cùng người thanh niên áo trắng, toàn tâm toàn ý muốn bỏ trốn.
Người thanh niên áo trắng mãi không có cách nào thực hiện được ý định, hắn cũng có chút tức giận, hắn không nghĩ tới Phương Lâm lại có thể trơn trượt như vậy, vài lần đều sắp thực hiện được lại để cho hắn trốn thoát.
- Sao?
Đột nhiên, người thanh niên áo trắng phát hiện ra một vài điểm không thích hợp, sự vật xung quanh tại sao lại giống như trở nên hư ảo.
- Không tốt! Huyễn trận!
Người thanh niên áo trắng lập tức phát giác ra, mình chắc là tiến nhầm vào trong một chỗ huyễn trận.
Cùng lúc đó, Phương Lâm đã chạy được một đoạn, hắn quay đầu liếc mắt nhìn qua, thấy người thanh niên áo trắng này đứng tại chỗ sững sờ, trong lòng hắn thầm cười lạnh.
Pháp trận này là do Phương Lâm trong lúc vội vàng sử dụng mấy khối ngọc giản bày ra, tuy rằng vô cùng đơn sơ, nhưng ít ra có thể tạm thời mê hoặc được người thanh niên áo trắng này.
- Xem ra ngươi còn không chết được!
Phương Lâm không lo lo chạy trốn, mà trực tiếp búng Vô Giới thạch ra.
Vô Giới thạch lao nhanh, vọt vào bên trong pháp trận, mặc dù người thanh niên áo trắng này có dự đoán trước, nhưng vẫn bất ngờ không kịp đề phòng, trong lúc cố gắng hết sức né tránh, vẫn bị Vô Giới thạch đập trúng vào cánh tay.
Phụt!!!
Chỉ thấy cánh tay trái của người thanh niên áo trắng lập tức biến thành thịt nát, đồng thời một phần vai cũng hoàn toàn bị đập nát.
Người thanh niên áo trắng kêu lên thảm thiết, hắn nhất thời sơ suất, lại có thể bị tổn thương nặng nề, thấy vậy tình thế đã hoàn toàn thay đổi qua.
Phương Lâm thấy thực hiện được mục đích, lập tức dừng bước, vọt về phía người thanh niên áo trắng.
- Ha ha ha ha! Giết chết người này đi!
Thi Nhân Sâm nghìn năm cũng kêu to, có vẻ vô cùng hưng phấn.
Người thanh niên áo trắng, không đúng, hiện tại chắc là người thanh niên áo đỏ rồi. Toàn thân hắn đều bị máu tươi của mình nhuộm đỏ, thoạt nhìn vô cùng khủng khiếp.
Nhìn thấy Phương Lâm vọt tới, trong lòng người thanh niên áo trắng hoảng loạn, lập tức muốn lui về phía sau.
Phương Lâm cười lạnh, phất tay, Vô Giới thạch trở lại trong tay hắn, sau đó hắn lại ném về phía người thanh niên áo trắng.
Lúc này, Vô Giới thạch này lại giống như bùa đòi mạng của người thanh niên áo trắng này, nhìn thấy nó lại bay về phía mình, hắn khiếp sợ đến mức mặt không còn chút máu, tránh né sang một bên.
Vô Giới thạch không đánh trúng người thanh niên áo trắng, chỉ thấy người này giơ một tay lên ôm đầu vai, giống như chó nhà có tang, chạy trốn về phía sâu bên trong rừng rậm.
Phương Lâm rất muốn đuổi bắt người thanh niên áo trắng, nhất là mấy cái bảo vật trên thân người thanh niên áo trắng này, khiến cho Phương Lâm rất động tâm.
Chỉ có điều, lúc này chạy thoát thân vẫn quan trọng hơn, Phương Lâm không có quá nhiều do dự, tiếp tục chạy nhanh về phía ngoài rừng rậm.
Lúc này, tuy rằng tạm thời thoát khỏi truy kích, nhưng chính bản thân Phương Lâm cũng đầy những vết thương, lúc này nếu không phải là có hiệu lực của Huyết Sát đan chống đỡ, cùng với các loại đan dược chữa thương giảm bớt thương thế, Phương Lâm đã sớm không nhịn được, muốn ngã trên mặt đất hôn mê mất.
Phương Lâm biết nguy hiểm vẫn chưa qua, trong cánh rừng rậm này rất có thể còn có cường giả của Ẩn Sát đường tồn tại, nếu như mình chạy ra khỏi rừng rậm muộn, trước sau sẽ lại gặp phải truy sát.
Chính bản thân Phương Lâm cũng không biết đã chạy được bao lâu, tay chân hắn dần dần có cảm giác nặng nề, trước mắt hoa lên từng đợt, thương thế bên trong cơ thể cuối cùng bạo phát.
Bịch!
Dưới chân Phương Lâm chợt không có lực, bản thân ngã xuống đất, máu tươi từ trong miệng chảy ra, hắn cảm giác trước mắt trời đất quay cuồng.
- Không được! Bây giờ còn không thể dừng lại được!
Phương Lâm cắn rách đầu lưỡi, đau đớn khiến cho hắn lập tức tỉnh táo lại không ít, tuy rằng toàn thân trên dưới đều khó chịu được, nhưng Phương Lâm vẫn tiếp tục chạy thoát thân.
Vì để cho mình có thể chịu đựng, Phương Lâm lấy Tinh Hoa thảo ra, hung hăng cắn một đoạn, sau đó nuốt xuống.
Tinh Hoa thảo vừa vào cơ thể, lập tức hóa thành một dược lực ôn hòa dồi dào, không ngừng chữa trị thân thể bị tổn thương của Phương Lâm, nhanh chóng giảm bớt thương thế của Phương Lâm.
Phương Lâm lập tức cũng cảm giác được thân thể thư thái hơn rất nhiều, sức lực dường như cũng khôi phục lại vài phần, hắn tiếp tục cắn răng, chạy về phía ngoài rừng rậm.
Cuối cùng, thời điểm màn đêm buông xuống, Phương Lâm trốn ra khỏi rừng rậm, hắn đã cách biên giới của Càn quốc không xa.
Nhưng ở bên ngoài rừng rậm, Phương Lâm lại là nhìn thấy được một người làm bản thân hắn vạn phần tuyệt vọng - Cổ Đạo Phong!
Không sai, Cổ Đạo Phong thủ tọa của Đan tông, không ngờ cũng xuất hiện ở đây, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn hình như đã ở chỗ này chờ Phương Lâm từ lâu.
Phương Lâm nụ cười thảm, Cổ Đạo Phong bình tĩnh nhìn Phương Lâm, hình như hoàn toàn không có hận ý và sát cơ đối với Phương Lâm.
Nhưng Cổ Đạo Phong xuất hiện ở nơi này, khẳng định không phải vì du sơn ngoạn thủy, Phương Lâm không cần đoán cũng biết, Cổ Đạo Phong đã sớm liên hệ với Cổ Hàn Sơn, đồng thời cũng tham dự vào lần hành động chặn giết này.
Chỉ là Cổ Đạo Phong vô cùng thâm hiểm, hắn dù sao cũng là thủ tọa của Đan tông, không thể có qua nhiều dính dáng với Ẩn Sát đường. Bởi vậy hắn chỉ chờ ở con đường nhất định phải qua mới có thể tiến vào Càn quốc này. Nếu như Phương Lâm chết ở trong rừng, như vậy sẽ không cần Cổ Đạo Phong ra tay.
Nếu như Phương Lâm trốn thoát, vậy hắn sẽ phải đối mặt với Cổ Đạo Phong, kẻ địch khó có thể vượt qua nhất.
Lần này bọn họ mai phục hết vòng này tới vòng khác, có thể nói là nguy cơ trùng trùng, đổi lại thành người bình thường, đã sớm chết từ lâu, cũng chỉ có Phương Lâm mới có thể cứng rắn chống đỡ đến bây giờ, còn trốn ra khỏi rừng rậm.
Mà lúc này, Phương Lâm phải đối mặt chính là Cổ Đạo Phong càng đáng sợ hơn.
- Thủ tọa tới đây, chẳng lẽ là vì nghênh đón đệ tử sao?
Phương Lâm cười ha ha, hoàn toàn không có vẻ gì khẩn trương và hoảng loạn như đối mặt với tuyệt cảnh, ngược lại lộ ra vẻ thả lỏng.
Cổ Đạo Phong mỉm cười:
- Chuyện cho tới bây giờ, ngươi tưởng rằng còn có thể xoay chuyển được thế cục sao?
Phương Lâm nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ khinh thường:
- Vì đối phó với ta, lại có thể cho các ngươi làm lớn chuyện như vậy, ngay cả ngươi cũng tự mình ra tay, thực sự là vinh hạnh cho ta.
Ngay lập tức, Phương Lâm cũng không tiếp tục e ngại nữa, hắn ném ra rất nhiều khói độc độc phấn, cố gắng ngăn cản người thanh niên áo trắng này truy kích.
Người thanh niên áo trắng nhìn thấy khói độc tràn ngập phía trước, mắt hắn híp lại, nhưng không có quá mức liều lĩnh lao vào trong.
Chỉ thấy người thanh niên áo trắng lấy từ bên trong túi Cửu Cung ra một vật, đó là một viên hạt châu màu xanh lục, trôi lơ lửng ở trên người người thanh niên áo trắng, bất kỳ khói độc độc phấn nào đều bị hút vào trong hạt châu kia.
Có vật ấy mở đường, người thanh niên áo trắng cũng không thể bị ngăn cản, Phương Lâm nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng liên tục mắng thầm.
- Tiểu tử, ngươi có thủ đoạn gì nhanh sử dụng ra đi, nếu không chúng ta đều phải chết ở chỗ này thôi!
Thi Nhân Sâm nghìn năm kêu loạn.
Trong lòng Phương Lâm cảm thấy bất đắc dĩ, ta ngược lại có khả năng chết, nhưng con người ngươi đánh cũng đánh không nát, sợ rằng căn bản không chết được.
Trong quá trình bị người thanh niên áo trắng truy kích, Phương Lâm cũng lại giương cung kéo mũi tên, muốn mượn cái này ngăn cản người thanh niên áo trắng này.
Nhưng trong tay của người thanh niên áo trắng cũng có không ít pháp bảo, một mặt gương đồng bay ra, ánh sáng chiếu xuống dưới, mũi tên bắn ra tới nửa đường lại mất đi uy lực.
- Đáng chết! Người này làm sao có nhiều bảo bối như vậy?
Phương Lâm quả thực muốn phát điên rồi, hắn thu hồi cung tiễn, tiếp tục chạy trốn.
Trong lúc Phương Lâm bị đuổi kịp hai lần trước, người thanh niên áo trắng đánh cho Phương Lâm nôn ra máu bay ngược, chỉ có điều Phương Lâm trước sau cắn răng, không dây dưa cùng người thanh niên áo trắng, toàn tâm toàn ý muốn bỏ trốn.
Người thanh niên áo trắng mãi không có cách nào thực hiện được ý định, hắn cũng có chút tức giận, hắn không nghĩ tới Phương Lâm lại có thể trơn trượt như vậy, vài lần đều sắp thực hiện được lại để cho hắn trốn thoát.
- Sao?
Đột nhiên, người thanh niên áo trắng phát hiện ra một vài điểm không thích hợp, sự vật xung quanh tại sao lại giống như trở nên hư ảo.
- Không tốt! Huyễn trận!
Người thanh niên áo trắng lập tức phát giác ra, mình chắc là tiến nhầm vào trong một chỗ huyễn trận.
Cùng lúc đó, Phương Lâm đã chạy được một đoạn, hắn quay đầu liếc mắt nhìn qua, thấy người thanh niên áo trắng này đứng tại chỗ sững sờ, trong lòng hắn thầm cười lạnh.
Pháp trận này là do Phương Lâm trong lúc vội vàng sử dụng mấy khối ngọc giản bày ra, tuy rằng vô cùng đơn sơ, nhưng ít ra có thể tạm thời mê hoặc được người thanh niên áo trắng này.
- Xem ra ngươi còn không chết được!
Phương Lâm không lo lo chạy trốn, mà trực tiếp búng Vô Giới thạch ra.
Vô Giới thạch lao nhanh, vọt vào bên trong pháp trận, mặc dù người thanh niên áo trắng này có dự đoán trước, nhưng vẫn bất ngờ không kịp đề phòng, trong lúc cố gắng hết sức né tránh, vẫn bị Vô Giới thạch đập trúng vào cánh tay.
Phụt!!!
Chỉ thấy cánh tay trái của người thanh niên áo trắng lập tức biến thành thịt nát, đồng thời một phần vai cũng hoàn toàn bị đập nát.
Người thanh niên áo trắng kêu lên thảm thiết, hắn nhất thời sơ suất, lại có thể bị tổn thương nặng nề, thấy vậy tình thế đã hoàn toàn thay đổi qua.
Phương Lâm thấy thực hiện được mục đích, lập tức dừng bước, vọt về phía người thanh niên áo trắng.
- Ha ha ha ha! Giết chết người này đi!
Thi Nhân Sâm nghìn năm cũng kêu to, có vẻ vô cùng hưng phấn.
Người thanh niên áo trắng, không đúng, hiện tại chắc là người thanh niên áo đỏ rồi. Toàn thân hắn đều bị máu tươi của mình nhuộm đỏ, thoạt nhìn vô cùng khủng khiếp.
Nhìn thấy Phương Lâm vọt tới, trong lòng người thanh niên áo trắng hoảng loạn, lập tức muốn lui về phía sau.
Phương Lâm cười lạnh, phất tay, Vô Giới thạch trở lại trong tay hắn, sau đó hắn lại ném về phía người thanh niên áo trắng.
Lúc này, Vô Giới thạch này lại giống như bùa đòi mạng của người thanh niên áo trắng này, nhìn thấy nó lại bay về phía mình, hắn khiếp sợ đến mức mặt không còn chút máu, tránh né sang một bên.
Vô Giới thạch không đánh trúng người thanh niên áo trắng, chỉ thấy người này giơ một tay lên ôm đầu vai, giống như chó nhà có tang, chạy trốn về phía sâu bên trong rừng rậm.
Phương Lâm rất muốn đuổi bắt người thanh niên áo trắng, nhất là mấy cái bảo vật trên thân người thanh niên áo trắng này, khiến cho Phương Lâm rất động tâm.
Chỉ có điều, lúc này chạy thoát thân vẫn quan trọng hơn, Phương Lâm không có quá nhiều do dự, tiếp tục chạy nhanh về phía ngoài rừng rậm.
Lúc này, tuy rằng tạm thời thoát khỏi truy kích, nhưng chính bản thân Phương Lâm cũng đầy những vết thương, lúc này nếu không phải là có hiệu lực của Huyết Sát đan chống đỡ, cùng với các loại đan dược chữa thương giảm bớt thương thế, Phương Lâm đã sớm không nhịn được, muốn ngã trên mặt đất hôn mê mất.
Phương Lâm biết nguy hiểm vẫn chưa qua, trong cánh rừng rậm này rất có thể còn có cường giả của Ẩn Sát đường tồn tại, nếu như mình chạy ra khỏi rừng rậm muộn, trước sau sẽ lại gặp phải truy sát.
Chính bản thân Phương Lâm cũng không biết đã chạy được bao lâu, tay chân hắn dần dần có cảm giác nặng nề, trước mắt hoa lên từng đợt, thương thế bên trong cơ thể cuối cùng bạo phát.
Bịch!
Dưới chân Phương Lâm chợt không có lực, bản thân ngã xuống đất, máu tươi từ trong miệng chảy ra, hắn cảm giác trước mắt trời đất quay cuồng.
- Không được! Bây giờ còn không thể dừng lại được!
Phương Lâm cắn rách đầu lưỡi, đau đớn khiến cho hắn lập tức tỉnh táo lại không ít, tuy rằng toàn thân trên dưới đều khó chịu được, nhưng Phương Lâm vẫn tiếp tục chạy thoát thân.
Vì để cho mình có thể chịu đựng, Phương Lâm lấy Tinh Hoa thảo ra, hung hăng cắn một đoạn, sau đó nuốt xuống.
Tinh Hoa thảo vừa vào cơ thể, lập tức hóa thành một dược lực ôn hòa dồi dào, không ngừng chữa trị thân thể bị tổn thương của Phương Lâm, nhanh chóng giảm bớt thương thế của Phương Lâm.
Phương Lâm lập tức cũng cảm giác được thân thể thư thái hơn rất nhiều, sức lực dường như cũng khôi phục lại vài phần, hắn tiếp tục cắn răng, chạy về phía ngoài rừng rậm.
Cuối cùng, thời điểm màn đêm buông xuống, Phương Lâm trốn ra khỏi rừng rậm, hắn đã cách biên giới của Càn quốc không xa.
Nhưng ở bên ngoài rừng rậm, Phương Lâm lại là nhìn thấy được một người làm bản thân hắn vạn phần tuyệt vọng - Cổ Đạo Phong!
Không sai, Cổ Đạo Phong thủ tọa của Đan tông, không ngờ cũng xuất hiện ở đây, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn hình như đã ở chỗ này chờ Phương Lâm từ lâu.
Phương Lâm nụ cười thảm, Cổ Đạo Phong bình tĩnh nhìn Phương Lâm, hình như hoàn toàn không có hận ý và sát cơ đối với Phương Lâm.
Nhưng Cổ Đạo Phong xuất hiện ở nơi này, khẳng định không phải vì du sơn ngoạn thủy, Phương Lâm không cần đoán cũng biết, Cổ Đạo Phong đã sớm liên hệ với Cổ Hàn Sơn, đồng thời cũng tham dự vào lần hành động chặn giết này.
Chỉ là Cổ Đạo Phong vô cùng thâm hiểm, hắn dù sao cũng là thủ tọa của Đan tông, không thể có qua nhiều dính dáng với Ẩn Sát đường. Bởi vậy hắn chỉ chờ ở con đường nhất định phải qua mới có thể tiến vào Càn quốc này. Nếu như Phương Lâm chết ở trong rừng, như vậy sẽ không cần Cổ Đạo Phong ra tay.
Nếu như Phương Lâm trốn thoát, vậy hắn sẽ phải đối mặt với Cổ Đạo Phong, kẻ địch khó có thể vượt qua nhất.
Lần này bọn họ mai phục hết vòng này tới vòng khác, có thể nói là nguy cơ trùng trùng, đổi lại thành người bình thường, đã sớm chết từ lâu, cũng chỉ có Phương Lâm mới có thể cứng rắn chống đỡ đến bây giờ, còn trốn ra khỏi rừng rậm.
Mà lúc này, Phương Lâm phải đối mặt chính là Cổ Đạo Phong càng đáng sợ hơn.
- Thủ tọa tới đây, chẳng lẽ là vì nghênh đón đệ tử sao?
Phương Lâm cười ha ha, hoàn toàn không có vẻ gì khẩn trương và hoảng loạn như đối mặt với tuyệt cảnh, ngược lại lộ ra vẻ thả lỏng.
Cổ Đạo Phong mỉm cười:
- Chuyện cho tới bây giờ, ngươi tưởng rằng còn có thể xoay chuyển được thế cục sao?
Phương Lâm nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ khinh thường:
- Vì đối phó với ta, lại có thể cho các ngươi làm lớn chuyện như vậy, ngay cả ngươi cũng tự mình ra tay, thực sự là vinh hạnh cho ta.