- Chỉ cần ở chỗ này, ta chính là vĩnh viễn bất diệt, bất kể ngươi sử dụng thanh trường mâu này giết ta bao nhiêu lần, vẫn không có cách nào thật sự hủy diệt được ta!
Giọng nói của nữ tử lại một lần nữa vang lên, giống như ác mộng vậy, khiến da đầu của Phương Lâm tê dại.
- Đáng chết! Không có cách nào nữa!
Phương Lâm mắng một tiếng, mắt thấy nữ tử váy trắng này đang dần dần lại một lần nữa ngưng tụ thành hình, nếu để cho nàng thành hình, mình sợ rằng lại xong đời.
Thi Nhân Sâm nghìn năm đã sớm khiếp sợ đến mức mất hồn mất vía, rất muốn bỏ lại Phương Lâm còn chính mình chạy trốn, đáng tiếc còn không chờ nó hành động, đã bị Phương Lâm bắt lại.
- Làm gì? Bản đại gia cũng không muốn chết cùng với ngươi! Mau buông ra!
Thi Nhân Sâm nghìn năm kêu to, nó cho rằng Phương Lâm muốn kéo nó làm đệm lưng.
Phương Lâm cười hì hì, trên mặt ngược lại không có vẻ gì lo âu, vô cùng ung dung thu trường mâu vào trong túi, sau đó lấy ra một vật.
Vật ấy chính là một đài sen tuyệt đạp, tản ra mùi thơm ngát, chỉ liếc mắt nhìn lại khiến cho người ta yêu thích.
- Thứ gì vậy? Có thể ăn được không o?
Thi Nhân Sâm nghìn năm nhìn chằm chằm vào đài sen này, mở miệng hỏi một câu.
- Ăn cái đầu ngươi đấy! Đây là thứ dùng để chạy thoát thân!
Phương Lâm đảo mắt, hắn lập tức cắn rách đầu lưỡi, phun ra một búng máu nhỏ xuống ở phía trên đài sen này.
Chỉ thấy đài sen này lập tức phóng ra ánh sáng năm màu, dường như sống lại vậy, Phương Lâm và Thi Nhân Sâm nghìn năm đều bị ánh sáng năm màu này bao phủ.
Thân thể của nữ tử váy trắng hoàn toàn thành hình, khí tức khủng khiếp lại một lần nữa cuốn ra khắp nơi, nhưng chính là vào lúc này, đài sen mang theo Phương Lâm và Thi Nhân Sâm nghìn năm, thoáng cái đã lập tức biến mất.
Nữ tử váy trắng lộ ra khuôn mặt dữ tợn, phát ra tiếng kêu giống như lệ quỷ vậy, có vẻ vô cùng khiếp sợ và không cam lòng, đã bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên có người trốn khỏi nơi đây.
Hồ máu khô cạn, núi quỷ vẫn còn!
Ở trong một chỗ thâm sơn của Càn quốc, nơi đây rất hiếm có dấu chân của con người, phần nhiều là nơi chim bay cá nhảy tập trung, nơi sâu nhất trong núi còn có mấy con yêu thú tương đối lợi hại tồn tại.
Đúng lúc này, một ánh sáng năm màu từ trên cao hạ xuống, khiến một ít dã thú ở đây kinh sợ, đều chạy trốn, hoặc là ẩn nấp ở trong bóng tối cẩn thận quan sát.
Dưới ánh sáng năm màu bao phủ, một cái đài sen tuyệt đẹp xuất hiện, mà ở trên đài sen còn có một người thiếu niên sắc mặt tái nhợt, cùng với một cây nhân sâm lớn giống như người vậy.
Phương Lâm cầm lấy Thi Nhân Sâm nghìn năm, từ trên đài sen nhảy xuống, thu món bảo vật này vào trong túi, hắn nhìn bốn phía xung quanh một chút, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
- Cuối cùng đã trốn ra được.
Phương Lâm cười nói, dựa vào lực lượng kỳ dị của đài sen, hắn trở thành người đầu tiên trong trăm ngàn năm qua, từ Núi Quỷ Hồ Máu trốn ra được.
- Hù chết bản đại gia, có đồ tốt như vậy, vì sao tiểu tử ngươi không sớm lấy ra dùng chứ? Có phải đầu óc bị hỏng rồi hay không?
Giọng điệu Thi Nhân Sâm nghìn năm khó chịu nói.
Phương Lâm không để ý đến những lời nói thừa của nó, bảo nó hộ pháp cho mình, hắn lập tức ở tại chỗ bắt đầu chữa thương khôi phục khí lực.
- Ai, bản đại gia lại phải cực khổ rồi, lần trước ngươi nợ ta hai mươi gốc dược liệu cổ, hiện tại lại làm phiền tới bản đại gia, cho dù ba mươi gốc cũng không thể được, bằng không bản đại gia sẽ trở mặt nữa.
Thi Nhân Sâm nghìn năm thì thầm trong miệng, chỉ có điều công tác hộ pháp ngược lại không có thả lỏng, đôi mắt đáng khinh của nó nhìn chằm chằm vào xung quanh, những dã thú nấp trong bóng tối đều bị khí thế của Thi Nhân Sâm nghìn năm chấn áp, nằm rạp trên mặt đất run lẩy bẩy.
Phương Lâm cũng không lo lắng gì, ở đây chắc hẳn được xem là tương đối an toàn, hắn có thể hoàn toàn yên lòng khôi phục thương thế.
Về phần đài sen này, trên thực tế là bảo vật Phương Lâm nhận được từ tầng thứ ba của Đan Cực tháp, có thể tiến hành đại na di, có thể nói là một món chí bảo.
Chính bởi vì có đài sen này tồn tại, cho dù Phương Lâm là tiến vào nơi núi quỷ khủng khiếp này, cũng có đường lui có thể đi, không cần lo lắng bị nhốt ở trong núi quỷ.
Đương nhiên, sử dụng đài sen này cũng có hạn chế, hơn nữa hạn chế rất lớn, sau khi dùng qua một lần, trong vòng mười ngày sẽ không có cách nào lại sử dụng lần nữa, đồng thời khoảng cách đại na di cũng căn cứ vào thực lực của người sử dụng để tiến hành.
Lấy thực lực của Phương Lâm, nhiều lắm là sử dụng đài sen na di vài trăm dặm mà thôi.
Chỉ có điều ở chỗ núi quỷ này, cũng hoàn toàn đủ để Phương Lâm rời khỏi hiểm cảnh.
Lại nói tiếp, lần này có thể nói là Phương Lâm ba lần bốn lượt gặp phải nguy hiểm, lại từ trong nguy hiểm trốn khỏi kiếp nạn, chính bản thân Phương Lâm nhớ tới, cũng thấy toàn thân mồ hôi lạnh.
Cũng may tất cả những điều này đều đã qua, mình còn sống mới là quan trọng nhất, đồng thời còn nhận được không ít lợi ích, còn giết chết Cổ Đạo Phong, uy hiếp ẩn bên trong này.
Đương nhiên, đáng tiếc nhất là không có giết chết được Cổ Hàn Sơn và nữ tử áo xanh này, hai người này có uy hiếp cực lớn đối với Phương Lâm, đồng thời bọn họ đều là người của Ẩn Sát đường, có trời mới biết bọn họ sẽ lại ra tay với mình lúc nào, nhất định phải thường xuyên cẩn thận.
Mặt khác, chỗ cấm địa Núi Quỷ Hồ Máu này, hiện tại có thể chỉ còn lại có núi quỷ, bí mật trong hồ máu đã bị Phương Lâm vạch trần, đồng thời hồ máu cũng đã khô cạn.
Sau một canh giờ, Phương Lâm cảm giác được ngọc giản đưa tin có chút động tĩnh, hắn lấy nó ra, hóa ra là Tô lão đang liên hệ với Phương Lâm.
Sau khi liên hệ, Phương Lâm biết được Tô lão cũng bình yên vô sự, lúc hắn đang cùng ba cường giả Thiên Nguyên kia dây dưa, được đám người Chư Cát Thương của Hắc Đỉnh thành đến cứu.
Chỉ có điều Tô lão cũng bị trọng thương, cũng may hắn kịp thời dùng bảo dược chữa thương, không có nguy hiểm đến tính mạng.
Tô lão lo lắng cho an nguy Phương Lâm, sau khi vừa tỉnh táo lại đã lập tức sử dụng ngọc giản đưa tin tiến hành liên hệ, cũng may Phương Lâm vẫn còn sống. Tô lão thở phào nhẹ nhõm, hắn lập tức căn dặn Phương Lâm nhanh chóng trở lại Tử Hà tông, chỉ có bên trong Tử Hà tông mới là an toàn nhất.
Sau khi kết thúc liên hệ với Tô lão, tin tức từ chỗ Tử Hà tông lại truyền tới, hóa ra Hàn Ngâm Nguyệt nhận thấy được tin tức Cổ Đạo Phong lặng lẽ rời khỏi Đan tông từ lâu, không biết đi tới nơi nào, đồng thời biết được Phương Lâm và Tô lão ở biên giới Càn quốc gặp phải tập kích, vì lo lắng mới gửi tin hỏi thăm.
Phương Lâm báo cáo sơ qua mọi chuyện, tất nhiên là chuyện nên nói thì nói, chuyện không nên nói thì lại che giấu đi.
Hàn Ngâm Nguyệt bảo Phương Lâm báo vị trí, nàng sẽ lập tức phái người đến tiếp ứng.
Phương Lâm nhìn xung quanh, hoàn toàn không biết mình đang ở chỗ nào, hắn chỉ có thể nói cho Hàn Ngâm Nguyệt, đợi đến khi hắn xác nhận mình ở chỗ nào lại nói cho nàng biết.
Sau khi kết thúc liên hệ, Phương Lâm tiếp tục ngồi tĩnh tọa, mãi cho đến màn đêm tản đi, ban ngày đến, Phương Lâm mới đứng dậy.
Thương thế của hắn đã khỏi hẳn, nội kình và khí lực cũng gần như đều khôi phục lại, lần này Phương Lâm không có keo kiệt, trực tiếp móc ra ba gốc dược liệu cổ đưa cho Thi Nhân Sâm nghìn năm.
- Này này này, tại sao chỉ có ba gốc, đáng lẽ phải là ba mươi gốc mới đúng chứ? Ngươi lừa gạt bản đại gia sao?
Thi Nhân Sâm nghìn năm cực kỳ bất mãn kháng nghị nói.
Phương Lâm cười hì hì, không nói lời gì, nắm Thi Nhân Sâm nghìn năm lại nhét vào trong túi Cửu Cung.
Tiếp sau đó, Phương Lâm rời khỏi núi sâu, đi mấy canh giờ, cuối cùng hắn mới tới một chỗ thôn trấn.
Phương Lâm sử dụng ngọc giản đưa tin liên hệ với Hàn Ngâm Nguyệt xong, hắn ở lại trong trấn tĩnh tâm chờ đợi.
Hai ngày sau, người của Tử Hà tông cuối cùng đã đến, Phương Lâm theo bọn họ quay về Tử Hà tông.
Trở lại Tử Hà tông, Phương Lâm lại trực tiếp đi gặp mặt Hàn Lạc Vân, sư đồ hai người mật đàm một canh giờ, Phương Lâm mới rời đi.
Vừa định quay về sân nghỉ ngơi, không ngờ Hàn Ngâm Nguyệt đã dẫn theo Hàn Hiểu Tinh đi qua, Phương Lâm cảm thấy bất đắc dĩ, xem ra chính mình không thể nghỉ ngơi được rồi.
Giọng nói của nữ tử lại một lần nữa vang lên, giống như ác mộng vậy, khiến da đầu của Phương Lâm tê dại.
- Đáng chết! Không có cách nào nữa!
Phương Lâm mắng một tiếng, mắt thấy nữ tử váy trắng này đang dần dần lại một lần nữa ngưng tụ thành hình, nếu để cho nàng thành hình, mình sợ rằng lại xong đời.
Thi Nhân Sâm nghìn năm đã sớm khiếp sợ đến mức mất hồn mất vía, rất muốn bỏ lại Phương Lâm còn chính mình chạy trốn, đáng tiếc còn không chờ nó hành động, đã bị Phương Lâm bắt lại.
- Làm gì? Bản đại gia cũng không muốn chết cùng với ngươi! Mau buông ra!
Thi Nhân Sâm nghìn năm kêu to, nó cho rằng Phương Lâm muốn kéo nó làm đệm lưng.
Phương Lâm cười hì hì, trên mặt ngược lại không có vẻ gì lo âu, vô cùng ung dung thu trường mâu vào trong túi, sau đó lấy ra một vật.
Vật ấy chính là một đài sen tuyệt đạp, tản ra mùi thơm ngát, chỉ liếc mắt nhìn lại khiến cho người ta yêu thích.
- Thứ gì vậy? Có thể ăn được không o?
Thi Nhân Sâm nghìn năm nhìn chằm chằm vào đài sen này, mở miệng hỏi một câu.
- Ăn cái đầu ngươi đấy! Đây là thứ dùng để chạy thoát thân!
Phương Lâm đảo mắt, hắn lập tức cắn rách đầu lưỡi, phun ra một búng máu nhỏ xuống ở phía trên đài sen này.
Chỉ thấy đài sen này lập tức phóng ra ánh sáng năm màu, dường như sống lại vậy, Phương Lâm và Thi Nhân Sâm nghìn năm đều bị ánh sáng năm màu này bao phủ.
Thân thể của nữ tử váy trắng hoàn toàn thành hình, khí tức khủng khiếp lại một lần nữa cuốn ra khắp nơi, nhưng chính là vào lúc này, đài sen mang theo Phương Lâm và Thi Nhân Sâm nghìn năm, thoáng cái đã lập tức biến mất.
Nữ tử váy trắng lộ ra khuôn mặt dữ tợn, phát ra tiếng kêu giống như lệ quỷ vậy, có vẻ vô cùng khiếp sợ và không cam lòng, đã bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên có người trốn khỏi nơi đây.
Hồ máu khô cạn, núi quỷ vẫn còn!
Ở trong một chỗ thâm sơn của Càn quốc, nơi đây rất hiếm có dấu chân của con người, phần nhiều là nơi chim bay cá nhảy tập trung, nơi sâu nhất trong núi còn có mấy con yêu thú tương đối lợi hại tồn tại.
Đúng lúc này, một ánh sáng năm màu từ trên cao hạ xuống, khiến một ít dã thú ở đây kinh sợ, đều chạy trốn, hoặc là ẩn nấp ở trong bóng tối cẩn thận quan sát.
Dưới ánh sáng năm màu bao phủ, một cái đài sen tuyệt đẹp xuất hiện, mà ở trên đài sen còn có một người thiếu niên sắc mặt tái nhợt, cùng với một cây nhân sâm lớn giống như người vậy.
Phương Lâm cầm lấy Thi Nhân Sâm nghìn năm, từ trên đài sen nhảy xuống, thu món bảo vật này vào trong túi, hắn nhìn bốn phía xung quanh một chút, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
- Cuối cùng đã trốn ra được.
Phương Lâm cười nói, dựa vào lực lượng kỳ dị của đài sen, hắn trở thành người đầu tiên trong trăm ngàn năm qua, từ Núi Quỷ Hồ Máu trốn ra được.
- Hù chết bản đại gia, có đồ tốt như vậy, vì sao tiểu tử ngươi không sớm lấy ra dùng chứ? Có phải đầu óc bị hỏng rồi hay không?
Giọng điệu Thi Nhân Sâm nghìn năm khó chịu nói.
Phương Lâm không để ý đến những lời nói thừa của nó, bảo nó hộ pháp cho mình, hắn lập tức ở tại chỗ bắt đầu chữa thương khôi phục khí lực.
- Ai, bản đại gia lại phải cực khổ rồi, lần trước ngươi nợ ta hai mươi gốc dược liệu cổ, hiện tại lại làm phiền tới bản đại gia, cho dù ba mươi gốc cũng không thể được, bằng không bản đại gia sẽ trở mặt nữa.
Thi Nhân Sâm nghìn năm thì thầm trong miệng, chỉ có điều công tác hộ pháp ngược lại không có thả lỏng, đôi mắt đáng khinh của nó nhìn chằm chằm vào xung quanh, những dã thú nấp trong bóng tối đều bị khí thế của Thi Nhân Sâm nghìn năm chấn áp, nằm rạp trên mặt đất run lẩy bẩy.
Phương Lâm cũng không lo lắng gì, ở đây chắc hẳn được xem là tương đối an toàn, hắn có thể hoàn toàn yên lòng khôi phục thương thế.
Về phần đài sen này, trên thực tế là bảo vật Phương Lâm nhận được từ tầng thứ ba của Đan Cực tháp, có thể tiến hành đại na di, có thể nói là một món chí bảo.
Chính bởi vì có đài sen này tồn tại, cho dù Phương Lâm là tiến vào nơi núi quỷ khủng khiếp này, cũng có đường lui có thể đi, không cần lo lắng bị nhốt ở trong núi quỷ.
Đương nhiên, sử dụng đài sen này cũng có hạn chế, hơn nữa hạn chế rất lớn, sau khi dùng qua một lần, trong vòng mười ngày sẽ không có cách nào lại sử dụng lần nữa, đồng thời khoảng cách đại na di cũng căn cứ vào thực lực của người sử dụng để tiến hành.
Lấy thực lực của Phương Lâm, nhiều lắm là sử dụng đài sen na di vài trăm dặm mà thôi.
Chỉ có điều ở chỗ núi quỷ này, cũng hoàn toàn đủ để Phương Lâm rời khỏi hiểm cảnh.
Lại nói tiếp, lần này có thể nói là Phương Lâm ba lần bốn lượt gặp phải nguy hiểm, lại từ trong nguy hiểm trốn khỏi kiếp nạn, chính bản thân Phương Lâm nhớ tới, cũng thấy toàn thân mồ hôi lạnh.
Cũng may tất cả những điều này đều đã qua, mình còn sống mới là quan trọng nhất, đồng thời còn nhận được không ít lợi ích, còn giết chết Cổ Đạo Phong, uy hiếp ẩn bên trong này.
Đương nhiên, đáng tiếc nhất là không có giết chết được Cổ Hàn Sơn và nữ tử áo xanh này, hai người này có uy hiếp cực lớn đối với Phương Lâm, đồng thời bọn họ đều là người của Ẩn Sát đường, có trời mới biết bọn họ sẽ lại ra tay với mình lúc nào, nhất định phải thường xuyên cẩn thận.
Mặt khác, chỗ cấm địa Núi Quỷ Hồ Máu này, hiện tại có thể chỉ còn lại có núi quỷ, bí mật trong hồ máu đã bị Phương Lâm vạch trần, đồng thời hồ máu cũng đã khô cạn.
Sau một canh giờ, Phương Lâm cảm giác được ngọc giản đưa tin có chút động tĩnh, hắn lấy nó ra, hóa ra là Tô lão đang liên hệ với Phương Lâm.
Sau khi liên hệ, Phương Lâm biết được Tô lão cũng bình yên vô sự, lúc hắn đang cùng ba cường giả Thiên Nguyên kia dây dưa, được đám người Chư Cát Thương của Hắc Đỉnh thành đến cứu.
Chỉ có điều Tô lão cũng bị trọng thương, cũng may hắn kịp thời dùng bảo dược chữa thương, không có nguy hiểm đến tính mạng.
Tô lão lo lắng cho an nguy Phương Lâm, sau khi vừa tỉnh táo lại đã lập tức sử dụng ngọc giản đưa tin tiến hành liên hệ, cũng may Phương Lâm vẫn còn sống. Tô lão thở phào nhẹ nhõm, hắn lập tức căn dặn Phương Lâm nhanh chóng trở lại Tử Hà tông, chỉ có bên trong Tử Hà tông mới là an toàn nhất.
Sau khi kết thúc liên hệ với Tô lão, tin tức từ chỗ Tử Hà tông lại truyền tới, hóa ra Hàn Ngâm Nguyệt nhận thấy được tin tức Cổ Đạo Phong lặng lẽ rời khỏi Đan tông từ lâu, không biết đi tới nơi nào, đồng thời biết được Phương Lâm và Tô lão ở biên giới Càn quốc gặp phải tập kích, vì lo lắng mới gửi tin hỏi thăm.
Phương Lâm báo cáo sơ qua mọi chuyện, tất nhiên là chuyện nên nói thì nói, chuyện không nên nói thì lại che giấu đi.
Hàn Ngâm Nguyệt bảo Phương Lâm báo vị trí, nàng sẽ lập tức phái người đến tiếp ứng.
Phương Lâm nhìn xung quanh, hoàn toàn không biết mình đang ở chỗ nào, hắn chỉ có thể nói cho Hàn Ngâm Nguyệt, đợi đến khi hắn xác nhận mình ở chỗ nào lại nói cho nàng biết.
Sau khi kết thúc liên hệ, Phương Lâm tiếp tục ngồi tĩnh tọa, mãi cho đến màn đêm tản đi, ban ngày đến, Phương Lâm mới đứng dậy.
Thương thế của hắn đã khỏi hẳn, nội kình và khí lực cũng gần như đều khôi phục lại, lần này Phương Lâm không có keo kiệt, trực tiếp móc ra ba gốc dược liệu cổ đưa cho Thi Nhân Sâm nghìn năm.
- Này này này, tại sao chỉ có ba gốc, đáng lẽ phải là ba mươi gốc mới đúng chứ? Ngươi lừa gạt bản đại gia sao?
Thi Nhân Sâm nghìn năm cực kỳ bất mãn kháng nghị nói.
Phương Lâm cười hì hì, không nói lời gì, nắm Thi Nhân Sâm nghìn năm lại nhét vào trong túi Cửu Cung.
Tiếp sau đó, Phương Lâm rời khỏi núi sâu, đi mấy canh giờ, cuối cùng hắn mới tới một chỗ thôn trấn.
Phương Lâm sử dụng ngọc giản đưa tin liên hệ với Hàn Ngâm Nguyệt xong, hắn ở lại trong trấn tĩnh tâm chờ đợi.
Hai ngày sau, người của Tử Hà tông cuối cùng đã đến, Phương Lâm theo bọn họ quay về Tử Hà tông.
Trở lại Tử Hà tông, Phương Lâm lại trực tiếp đi gặp mặt Hàn Lạc Vân, sư đồ hai người mật đàm một canh giờ, Phương Lâm mới rời đi.
Vừa định quay về sân nghỉ ngơi, không ngờ Hàn Ngâm Nguyệt đã dẫn theo Hàn Hiểu Tinh đi qua, Phương Lâm cảm thấy bất đắc dĩ, xem ra chính mình không thể nghỉ ngơi được rồi.