- Sư huynh? Thực sự buồn cười. Ở đệ tử hạ đẳng này, có ai dám ở trước mặt Khang Lộc ta tự xưng sư huynh? Ngươi cũng không soi gương, cân nhắc lại phân lượng của mình.
Vẻ mặt Khang Lộc khinh thường nói.
Mọi người phía sau Lý Mẫn đều tức giận. Khang Lộc nói lời ấy, không chỉ đang miệt thị Lý Mẫn, tất cả đệ tử hạ đẳng liên quan đều bị hắn xem thường. Như vậy làm sao có thể tiếp nhận được?
Lý Mẫn nắm chặt nắm đấm, nhưng trong lòng dâng lên cảm giác bất lực.
Khang Lộc nói không sai. Ở trong đệ tử hạ đẳng này quả thật không ai có thể tự xưng sư huynh ở trước mặt Khang Lộc. Ngoại trừ Khang Lộc có thực lực bản thân rất mạnh ra, sau lưng Khang Lộc còn có vị đại thần Vu Thu Phàm này. Có Vu Thu Phàm che chở cho Khang Lộc, ai dám bất kính đối với Khang Lộc?
Chỉ có điều Lý Mẫn cũng sẽ không chắp tay đưa Bạch Điểu quả cho Khang Lộc. Đây là dược liệu trân quý đám người bọn họ thật vất vả mới phát hiện được. Cho dù Khang Lộc có hùng hổ hăm dọa, Lý Mẫn cũng sẽ không khuất phục.
- Chúng ta đi thôi. Ở bên trong Tầm Dược phong này không được tổn thương đồng môn. Ta xem Khang Lộc hắn làm thế nào cướp được Bạch Điểu quả.
Lý Mẫn hừ lạnh một tiếng, đánh tiếng với mọi người phía sau, lại muốn rời đi.
Khang Lộc bỗng nhiên cười lạnh, nhìn về phía mười mấy người sau lưng Lý Mẫn kêu lên:
- Các ngươi nghe cho kỹ, nếu như các ngươi có thể làm cho Lý Mẫn giao Bạch Điểu quả ra, ta sẽ không lại gây khó dễ với các ngươi. Nếu không giao ra, ba ngày tới các ngươi chắc chắn sẽ không thể sống tốt. Bất kể các ngươi ở nơi nào, ta đều sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Các ngươi cũng đừng mong lại nhận được bất kỳ một gốc dược liệu nào.
Nghe hắn nói như thế, Lý Mẫn nhất thời vô cùng phẫn nộ, căm tức nhìn Khang Lộc. Những người ở phía sau Lý Mẫn lại do dự.
- Lý Mẫn sư huynh, bằng không vẫn đưa Bạch Điểu quả cho Khang Lộc đi.
Một người thanh niên thận trọng nói với Lý Mẫn.
Lý Mẫn căm tức nhìn người này. Người thanh niên kia cũng không sợ, ưỡn ngực nói:
- Lý Mẫn sư huynh, chẳng qua là một Bạch Điểu quả thôi. Sư huynh cũng không thể bởi vì một Bạch Điểu quả này, khiến cho mọi người chúng ta đều bị liên lụy chứ?
Người thanh niên này nói, nhất thời nhận được hưởng ứng của mấy người khác. Bọn họ đều mở miệng khuyên can Lý Mẫn. Cũng có mấy người ngậm miệng không nói gì.
Lý Mẫn tức giận đến mức ngực nhấp nhô lên xuống. Những người này trước đó đều liên hệ tốt với hắn, sau khi tiến vào Tầm Dược phong sẽ cùng nhau hành động. Ban đầu hắn vốn cho rằng bọn họ đều sẽ kiên định đứng ở bên phía mình. Nhưng không nghĩ tới vừa bị Khang Lộc uy hiếp như thế, bọn họ không ngờ giúp đỡ ngược lại Khang Lộc.
- Lý Mẫn, ngươi còn u mê, một mực không chịu giác ngộ sao? Giao ra Bạch Điểu quả, bằng không ngươi ở trong Tầm Dược phong này, nửa bước khó đi!
Khang Lộc chắp tay sau lưng, cao giọng nói, dường như đang tuyên án số phận của Lý Mẫn.
Thoáng cái thần sắc Lý Mẫn trở nên suy sụp, nản lòng thoái chí, tùy ý lấy Bạch Điểu quả ra, lại ném ở trên mặt đất.
Người thanh niên mở miệng khuyên bảo Lý Mẫn lập tức nhặt Bạch Điểu quả lên, một mực cung kính giao tới trong tay Khang Lộc.
Khang Lộc mỉm cười, vô cùng tự nhiên thu Bạch Điểu quả vào trong túi của mình.
Lý Mẫn thấy vậy, không nói một lời, trong lòng chỉ có thể thầm oán hận, lại không thể làm được gì.
- Vậy là tốt rồi. Bạch Điểu quả vốn không phải là thứ loại người như ngươi có thể có được. Sớm giao cho ta, cũng bớt nhiều chuyện như vậy.
Khóe miệng Khang Lộc cong lên, hiện ra vài phần khinh thường, không mặn không nhạt nói.
Lý Mẫn thiếu chút nữa kích động muốn xông lên liều mạng với Khang Lộc. Mấy người thanh niên vẫn luôn nháy mắt ra hiệu với hắn, để Lý Mẫn không hành động thiếu suy nghĩ, tạm thời nhịn xuống.
Nhìn thấy bộ dạng Lý Mẫn nghẹn một bụng tức không có chỗ phát tiết, Khang Lộc đắc ý cười ha ha.
- Khang Lộc, có chuyện gì cao hứng thế? Cười đến mức giống như đóa hoa cúc.
Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên. Tiếng cười của Khang Lộc nhất thời ngừng lại.
Mọi người chỉ thấy đám người Phương Lâm chậm rãi từ cách đó không xa đi trở lại. Đi ở phía trước, dĩ nhiên chính là Phương Lâm.
Nhìn thấy Phương Lâm đi rồi lại quay về, mọi người đều nghĩ không ra. Chỉ có Khang Lộc, sắc mặt thật sự không dễ nhìn. Hiện tại hắn vừa nhìn thấy Phương Lâm trong lòng lại khiếp sợ.
Trên mặt Phương Lâm có vẻ không chú ý, dường như tất cả mọi điều đều không có cách nào khiến cho hắn hứng thú.
- Phương Lâm, các ngươi không phải đã đi rồi sao? Lại tới nơi này làm cái gì?
Khang Lộc tức giận nói.
Phương Lâm bĩu môi, nói:
- Lẽ nào Tầm Dược phong này là do nhà ngươi mở hả? Ta muốn đi đâu còn cần ngươi tới quản sao?
Sắc mặt Khang Lộc trầm xuống. Trước mặt nhiều người như vậy, Phương Lâm lại không nể mặt mình. Điều này thật sự khiến cho trong lòng Khang Lộc tức giận.
- Hừ, ngươi muốn ở chỗ này thì ở chỗ này đi. Chúng ta đi thôi!
Khang Lộc vung tay lên, muốn nhanh chóng dẫn theo người của mình rời đi. Hắn sợ dây dưa cùng Phương Lâm, sẽ phát sinh chuyện gì đó không tốt.
- Chờ một chút, ta cho phép ngươi đi sao?
Phương Lâm khẽ cười nói, trên mặt tuy rằng nở nụ cười, nhưng lời nói ra lại khiến cho tất cả mọi người ở đây đều giật mình.
Hứa Sơn Cao thầm giật mình. Phương Lâm nói ra lời này thật khí phách, hoàn toàn không để Khang Lộc vào mắt.
Trong lòng đám người Ngô Mạnh Sinh đều âm thầm lo lắng. Phương Lâm biểu hiện lớn lối như thế, sợ rằng lại muốn trêu chọc thị phi.
Những người phía sau Khang Lộc đều dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng thâm hiểm nhìn Phương Lâm, hình như bất cứ lúc nào cũng sẽ ra tay đối với Phương Lâm.
Đám người Lý Mẫn lại sững sờ tại chỗ, hoàn toàn kinh hãi trước câu nói đầy khí phách này của Phương Lâm,.
Khang Lộc xoay người lại, lạnh lùng nhìn Phương Lâm.
- Ngươi muốn thế nào?
Khang Lộc hỏi.
Phương Lâm mỉm cười, nhìn Khang Lộc, nói:
- Không có gì. Chỉ là ta cảm thấy Bạch Điểu quả này không tệ, không bằng ngươi nhường lại cho ta.
Các người kinh hãi, không ngờ được Phương Lâm tự nhiên cũng muốn tới tranh đoạt Bạch Điểu quả, hơn nữa còn muốn cướp từ trong tay của Khang Lộc.
Khang Lộc giận dữ cười ngược, chỉ vào Phương Lâm nói:
- Bạch Điểu quả đã là của ta. Muốn có được nó sao? Trừ khi ngươi quỳ trên mặt đất cầu xin ta!
- Không sai. Có phải Phương Lâm này điên rồi hay không? Lại dám đòi đồ của chúng ta.
- Quả thực chính là ngu không ai bằng!
- Thật không biết hắn lấy đâu ra tự tin như vậy.
...
Đám người phía sau Khang Lộc đều châm chọc, giống như Phương Lâm vừa nói ra một truyện cười.
- Phương sư đệ, người kia chính là Khang Lộc. Chúng ta không trêu chọc hắn thì thỏa đáng hơn.
Ngô Mạnh Sinh nhỏ giọng khuyên Phương Lâm. Hắn lăn lộn ở trong đệ tử chính thức mấy năm, biết rõ Khang Lộc lợi hại.
- Phương Lâm, ngươi biết mình đang nói gì không? Đồ của Khang Lộc, không phải ai dám nói lấy là lấy được.
Giọng điệu Khang Lộc sắc bén nói.
Phương Lâm không nói gì, trên mặt vẫn là nụ cười vô hại. Vừa nhìn thoáng qua, còn tưởng rằng Phương Lâm là một thiếu niên ôn hòa.
- Ngươi tính là thứ gì?
Phương Lâm đột nhiên thốt ra một câu. Ngay sau đó, nội kình cường hãn của Nhân Nguyên bát trọng đột nhiên bạo phát ra.
Vù!!!
Nội kình hình thành cuồng phong gào thét, thổi tới mọi người ở đây ngã trái ngã phải. Ai cũng khó có thể đứng vững.
Khang Lộc đứng mũi chịu sào, trực tiếp bị thổi cho ngã bổ nhào.
- Nhân Nguyên bát trọng! Sao có thể như vậy được? Hắn làm sao có thể là Nhân Nguyên bát trọng được!
Khang Lộc còn chưa đứng lên, đã cực kỳ hoảng sợ kêu lên.
Còn đám người đi theo Khang Lộc đều run rẩy, mặt không còn chút máu. Lúc bọn họ lại nhìn về phía Phương Lâm, giống như nhìn một con mãnh thú tuyệt thế, tràn ngập khủng hoảng.
Vẻ mặt Khang Lộc khinh thường nói.
Mọi người phía sau Lý Mẫn đều tức giận. Khang Lộc nói lời ấy, không chỉ đang miệt thị Lý Mẫn, tất cả đệ tử hạ đẳng liên quan đều bị hắn xem thường. Như vậy làm sao có thể tiếp nhận được?
Lý Mẫn nắm chặt nắm đấm, nhưng trong lòng dâng lên cảm giác bất lực.
Khang Lộc nói không sai. Ở trong đệ tử hạ đẳng này quả thật không ai có thể tự xưng sư huynh ở trước mặt Khang Lộc. Ngoại trừ Khang Lộc có thực lực bản thân rất mạnh ra, sau lưng Khang Lộc còn có vị đại thần Vu Thu Phàm này. Có Vu Thu Phàm che chở cho Khang Lộc, ai dám bất kính đối với Khang Lộc?
Chỉ có điều Lý Mẫn cũng sẽ không chắp tay đưa Bạch Điểu quả cho Khang Lộc. Đây là dược liệu trân quý đám người bọn họ thật vất vả mới phát hiện được. Cho dù Khang Lộc có hùng hổ hăm dọa, Lý Mẫn cũng sẽ không khuất phục.
- Chúng ta đi thôi. Ở bên trong Tầm Dược phong này không được tổn thương đồng môn. Ta xem Khang Lộc hắn làm thế nào cướp được Bạch Điểu quả.
Lý Mẫn hừ lạnh một tiếng, đánh tiếng với mọi người phía sau, lại muốn rời đi.
Khang Lộc bỗng nhiên cười lạnh, nhìn về phía mười mấy người sau lưng Lý Mẫn kêu lên:
- Các ngươi nghe cho kỹ, nếu như các ngươi có thể làm cho Lý Mẫn giao Bạch Điểu quả ra, ta sẽ không lại gây khó dễ với các ngươi. Nếu không giao ra, ba ngày tới các ngươi chắc chắn sẽ không thể sống tốt. Bất kể các ngươi ở nơi nào, ta đều sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Các ngươi cũng đừng mong lại nhận được bất kỳ một gốc dược liệu nào.
Nghe hắn nói như thế, Lý Mẫn nhất thời vô cùng phẫn nộ, căm tức nhìn Khang Lộc. Những người ở phía sau Lý Mẫn lại do dự.
- Lý Mẫn sư huynh, bằng không vẫn đưa Bạch Điểu quả cho Khang Lộc đi.
Một người thanh niên thận trọng nói với Lý Mẫn.
Lý Mẫn căm tức nhìn người này. Người thanh niên kia cũng không sợ, ưỡn ngực nói:
- Lý Mẫn sư huynh, chẳng qua là một Bạch Điểu quả thôi. Sư huynh cũng không thể bởi vì một Bạch Điểu quả này, khiến cho mọi người chúng ta đều bị liên lụy chứ?
Người thanh niên này nói, nhất thời nhận được hưởng ứng của mấy người khác. Bọn họ đều mở miệng khuyên can Lý Mẫn. Cũng có mấy người ngậm miệng không nói gì.
Lý Mẫn tức giận đến mức ngực nhấp nhô lên xuống. Những người này trước đó đều liên hệ tốt với hắn, sau khi tiến vào Tầm Dược phong sẽ cùng nhau hành động. Ban đầu hắn vốn cho rằng bọn họ đều sẽ kiên định đứng ở bên phía mình. Nhưng không nghĩ tới vừa bị Khang Lộc uy hiếp như thế, bọn họ không ngờ giúp đỡ ngược lại Khang Lộc.
- Lý Mẫn, ngươi còn u mê, một mực không chịu giác ngộ sao? Giao ra Bạch Điểu quả, bằng không ngươi ở trong Tầm Dược phong này, nửa bước khó đi!
Khang Lộc chắp tay sau lưng, cao giọng nói, dường như đang tuyên án số phận của Lý Mẫn.
Thoáng cái thần sắc Lý Mẫn trở nên suy sụp, nản lòng thoái chí, tùy ý lấy Bạch Điểu quả ra, lại ném ở trên mặt đất.
Người thanh niên mở miệng khuyên bảo Lý Mẫn lập tức nhặt Bạch Điểu quả lên, một mực cung kính giao tới trong tay Khang Lộc.
Khang Lộc mỉm cười, vô cùng tự nhiên thu Bạch Điểu quả vào trong túi của mình.
Lý Mẫn thấy vậy, không nói một lời, trong lòng chỉ có thể thầm oán hận, lại không thể làm được gì.
- Vậy là tốt rồi. Bạch Điểu quả vốn không phải là thứ loại người như ngươi có thể có được. Sớm giao cho ta, cũng bớt nhiều chuyện như vậy.
Khóe miệng Khang Lộc cong lên, hiện ra vài phần khinh thường, không mặn không nhạt nói.
Lý Mẫn thiếu chút nữa kích động muốn xông lên liều mạng với Khang Lộc. Mấy người thanh niên vẫn luôn nháy mắt ra hiệu với hắn, để Lý Mẫn không hành động thiếu suy nghĩ, tạm thời nhịn xuống.
Nhìn thấy bộ dạng Lý Mẫn nghẹn một bụng tức không có chỗ phát tiết, Khang Lộc đắc ý cười ha ha.
- Khang Lộc, có chuyện gì cao hứng thế? Cười đến mức giống như đóa hoa cúc.
Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên. Tiếng cười của Khang Lộc nhất thời ngừng lại.
Mọi người chỉ thấy đám người Phương Lâm chậm rãi từ cách đó không xa đi trở lại. Đi ở phía trước, dĩ nhiên chính là Phương Lâm.
Nhìn thấy Phương Lâm đi rồi lại quay về, mọi người đều nghĩ không ra. Chỉ có Khang Lộc, sắc mặt thật sự không dễ nhìn. Hiện tại hắn vừa nhìn thấy Phương Lâm trong lòng lại khiếp sợ.
Trên mặt Phương Lâm có vẻ không chú ý, dường như tất cả mọi điều đều không có cách nào khiến cho hắn hứng thú.
- Phương Lâm, các ngươi không phải đã đi rồi sao? Lại tới nơi này làm cái gì?
Khang Lộc tức giận nói.
Phương Lâm bĩu môi, nói:
- Lẽ nào Tầm Dược phong này là do nhà ngươi mở hả? Ta muốn đi đâu còn cần ngươi tới quản sao?
Sắc mặt Khang Lộc trầm xuống. Trước mặt nhiều người như vậy, Phương Lâm lại không nể mặt mình. Điều này thật sự khiến cho trong lòng Khang Lộc tức giận.
- Hừ, ngươi muốn ở chỗ này thì ở chỗ này đi. Chúng ta đi thôi!
Khang Lộc vung tay lên, muốn nhanh chóng dẫn theo người của mình rời đi. Hắn sợ dây dưa cùng Phương Lâm, sẽ phát sinh chuyện gì đó không tốt.
- Chờ một chút, ta cho phép ngươi đi sao?
Phương Lâm khẽ cười nói, trên mặt tuy rằng nở nụ cười, nhưng lời nói ra lại khiến cho tất cả mọi người ở đây đều giật mình.
Hứa Sơn Cao thầm giật mình. Phương Lâm nói ra lời này thật khí phách, hoàn toàn không để Khang Lộc vào mắt.
Trong lòng đám người Ngô Mạnh Sinh đều âm thầm lo lắng. Phương Lâm biểu hiện lớn lối như thế, sợ rằng lại muốn trêu chọc thị phi.
Những người phía sau Khang Lộc đều dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng thâm hiểm nhìn Phương Lâm, hình như bất cứ lúc nào cũng sẽ ra tay đối với Phương Lâm.
Đám người Lý Mẫn lại sững sờ tại chỗ, hoàn toàn kinh hãi trước câu nói đầy khí phách này của Phương Lâm,.
Khang Lộc xoay người lại, lạnh lùng nhìn Phương Lâm.
- Ngươi muốn thế nào?
Khang Lộc hỏi.
Phương Lâm mỉm cười, nhìn Khang Lộc, nói:
- Không có gì. Chỉ là ta cảm thấy Bạch Điểu quả này không tệ, không bằng ngươi nhường lại cho ta.
Các người kinh hãi, không ngờ được Phương Lâm tự nhiên cũng muốn tới tranh đoạt Bạch Điểu quả, hơn nữa còn muốn cướp từ trong tay của Khang Lộc.
Khang Lộc giận dữ cười ngược, chỉ vào Phương Lâm nói:
- Bạch Điểu quả đã là của ta. Muốn có được nó sao? Trừ khi ngươi quỳ trên mặt đất cầu xin ta!
- Không sai. Có phải Phương Lâm này điên rồi hay không? Lại dám đòi đồ của chúng ta.
- Quả thực chính là ngu không ai bằng!
- Thật không biết hắn lấy đâu ra tự tin như vậy.
...
Đám người phía sau Khang Lộc đều châm chọc, giống như Phương Lâm vừa nói ra một truyện cười.
- Phương sư đệ, người kia chính là Khang Lộc. Chúng ta không trêu chọc hắn thì thỏa đáng hơn.
Ngô Mạnh Sinh nhỏ giọng khuyên Phương Lâm. Hắn lăn lộn ở trong đệ tử chính thức mấy năm, biết rõ Khang Lộc lợi hại.
- Phương Lâm, ngươi biết mình đang nói gì không? Đồ của Khang Lộc, không phải ai dám nói lấy là lấy được.
Giọng điệu Khang Lộc sắc bén nói.
Phương Lâm không nói gì, trên mặt vẫn là nụ cười vô hại. Vừa nhìn thoáng qua, còn tưởng rằng Phương Lâm là một thiếu niên ôn hòa.
- Ngươi tính là thứ gì?
Phương Lâm đột nhiên thốt ra một câu. Ngay sau đó, nội kình cường hãn của Nhân Nguyên bát trọng đột nhiên bạo phát ra.
Vù!!!
Nội kình hình thành cuồng phong gào thét, thổi tới mọi người ở đây ngã trái ngã phải. Ai cũng khó có thể đứng vững.
Khang Lộc đứng mũi chịu sào, trực tiếp bị thổi cho ngã bổ nhào.
- Nhân Nguyên bát trọng! Sao có thể như vậy được? Hắn làm sao có thể là Nhân Nguyên bát trọng được!
Khang Lộc còn chưa đứng lên, đã cực kỳ hoảng sợ kêu lên.
Còn đám người đi theo Khang Lộc đều run rẩy, mặt không còn chút máu. Lúc bọn họ lại nhìn về phía Phương Lâm, giống như nhìn một con mãnh thú tuyệt thế, tràn ngập khủng hoảng.