Ngô Mạnh Sinh thấy Đinh Linh Lung muốn hái dược liệu mình phát hiện trước, nhất thời sốt ruột. Hắn cũng không quan tâm nàng là muội muội của ai, lập tức khiển trách:
- Mau dừng tay! Ngươi muốn làm gì?
Cánh tay Đinh Linh Lung vươn ra chợt dừng lại ở giữa không trung, trên mặt nhất thời hiện ra một sự lạnh lùng. Nàng hờ hững nhìn Ngô Mạnh Sinh, nói:
- Thế nào? Ta coi trọng gốc cây Ngọc Thanh hoa biến dị này, chẳng lẽ ngươi muốn tranh đoạt với ta sao?
Lúc này, Ngô Mạnh Sinh mới kịp phản ứng. Mình tự nhiên lại quát Đinh Linh Lung. Trong lúc nhất thời hắn hoang mang lo sợ, thần sắc hơi bối rối.
- Bất cứ việc gì đều có thứ tự trước sau. Ta phát hiện ra Ngọc Thanh hoa biến dị này trước, làm sao có thể để cho ngươi lấy đi được?
Ngô Mạnh Sinh phản bác. Chỉ có điều giọng nói của hắn đáng lẽ phải âm vang có lực, hiện tại lại có phần mềm yếu.
Phương Lâm nhíu mày. Hiển nhiên Ngô Mạnh Sinh khiếp sợ Đinh Linh Lung. Nói chính xác, hắn sợ hãi Đinh Tuyền Cơ huynh trưởng của Đinh Linh Lung. Nhưng Đinh Linh Lung này làm như vậy tất nhiên là ngang ngược vô lý. Rõ ràng là đám người mình phát hiện Ngọc Thanh hoa trước, nàng lại muốn cứng rắn tới đoạt đi. Nếu như đổi lại thành Phương Lâm kiếp trước, hắn đã sớm một tát chào hỏi.
Khóe miệng Đinh Linh Lung lộ ra một sự châm biếm, giọng điệu giễu cợt nói với Ngô Mạnh Sinh:
- Ngươi phát hiện trước thì thế nào? Bản cô nương muốn, ngươi tính là thứ gì?
Sắc mặt Ngô Mạnh Sinh đỏ lên, vừa tức vừa giận. Hai tay hắn xiết chặt, hận không thể bóp chết Đinh Linh Lung trước mắt.
- Hơn nữa, ai có thể chứng minh Ngọc Thanh hoa này là do ngươi phát hiện trước? Ta cứ nói hoa này là do ta nhìn thấy trước, chỉ có điều không lập tức hái đi thôi. Nếu như ngươi thức thời, lại nhanh cút qua một bên.
Đinh Linh Lung giống như không thấy được biểu tình ủy khuất tức giận của Ngô Mạnh Sinh này, tiếp tục cười lạnh nói.
Nơi này phát sinh động tĩnh khiến cho các đệ tử Đan tông khác ở xung quanh đều vây quanh.
- Ngô Mạnh Sinh, thứ Đinh sư tỷ nhìn trúng, ngươi cũng dám cướp?
- Thực sự không biết tự lượng sức mình. Cẩn thận Đinh sư tỷ trừng trị ngươi.
- Đinh sư tỷ, Ngọc Thanh hoa biến dị này chính là sư tỷ, bọn họ không ai dám tranh cùng sư tỷ đâu.
...
Những người đi theo Đinh Linh Lung lập tức nắm lấy cơ hội, lại quay về phía Đinh Linh Lung tâng bốc một hồi. Trong lời nói cũng có đủ loại châm biếm giễu cợt đối với Ngô Mạnh Sinh.
Hai mắt Ngô Mạnh Sinh ửng đỏ, cúi đầu, không nói được một lời. Trên trán hắn nổi gân xanh, hiển nhiên trong lòng đã vô cùng phẫn nộ.
Đám người Hứa Sơn Cao lại lập tức nổi giận, nói lời phản kích. Chỉ có điều bên cạnh Đinh Linh Lung người đông thế mạnh. Hứa Sơn Cao bọn họ mắng cũng mắng không lại được.
Phương Lâm vẫn không nói gì, giống như một người đứng ngoài xem. Khi nhìn thấy Đinh Linh Lung lại muốn vươn tay ra hái bụi Ngọc Thanh hoa kia, hắn bỗng nhiên cười nói:
- Ta cho ngươi hái sao?
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó đều im lặng. Trên mặt Đinh Linh Lung phủ một tầng sương lạnh, trong mắt có lửa giận dâng lên.
- Phương Lâm phải không? Ở đây không có chuyện của ngươi. Chẳng lẽ ngươi cũng muốn chống lại bản cô nương sao?
Đinh Linh Lung lạnh giọng nói, trong lời nói mang theo sự uy hiếp hoàn toàn không che giấu.
Phương Lâm bĩu môi, nói:
- Ngọc Thanh hoa này là do ta và Ngô sư huynh cùng nhau phát hiện, có liên quan tới nàng sao? Thức thời nhanh dẫn theo đám chó săn lăn qua một bên.
- Phương Lâm! Ngươi lớn mật!
- Quá kiêu ngạo! Quá càn rỡ!
- Quả thực không biết sống chết!
- Dám đối kháng cùng Đinh sư tỷ, thực sự to gan lớn mật!
...
Lời Phương Lâm nói, giống như một giọt nước nhỏ vào trong chảo dầu sôi, nhất thời khiến cho những đệ tử Đan tông bên cạnh Đinh Linh Lung bùng nổ.
Chỉ thấy mỗi người bọn họ trợn trừng hai mắt, tức giận vô cùng. Các loại lời nói nhục mạ không ngừng vang lên bên tai.
Đinh Linh Lung giận dữ cười ngược, đôi mắt giống như loan đao nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, nói:
- Người khác đều nói ngươi coi trời bằng vung, hôm nay vừa thấy quả nhiên đúng như thế. Thực sự là một kẻ ngu xuẩn. Ngươi trêu chọc Vu Thu Phàm, lại còn dám trêu chọc ta?
Phương Lâm cười hì hì. Khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn trực tiếp kéo cây Ngọc Thanh hoa cả rễ lẫn bùn đất, nhanh chóng thu vào bên trong túi Cửu Cung của mình.
Cảnh tượng như vậy khiến cho Đinh Linh Lung sửng sốt. Chờ tới lúc nàng kịp phản ứng, Ngọc Thanh hoa đã sớm bị Phương Lâm thu vào, ngay cả một cánh hoa cũng không còn sót lại.
- Phương Lâm, ngươi đâm đầu vào chỗ chết!
Đinh Linh Lung tức giận không kìm chế được nữa, không ngờ một chưởng đánh về phía trên mặt Phương Lâm.
Trong nháy mắt, thần sắc Phương Lâm trở nên vô cùng lạnh lùng, dễ dàng như trở bàn tay nắm lấy cổ tay Đinh Linh Lung.
Đinh Linh Lung dùng sức giãy dụa vài cái, lại phát hiện tay của Phương Lâm giống như vòng sắt, bản thân không ngờ không có cách nào tránh ra được. Đồng thời tay của Phương Lâm càng lúc càng dùng sức. Đinh Linh Lung cảm giác cổ tay của mình đau đớn, giống như sắp bị bóp nát.
- Buông tay! Mau buông tay!
Đinh Linh Lung lớn tiếng thét to, âm thanh có vẻ vô cùng chói tai.
Phương Lâm khẽ hừ một tiếng, bỗng nhiên vung tay lên, hất Đinh Linh Lung bay xa bảy tám bước.
Đinh Linh Lung chật vật ngã lăn trên mặt đất. Chiếc váy màu tím nhất thời dính bùn đất, toàn thân tóc tai bù xù.
- A! Ta giết ngươi!
Đinh Linh Lung lập tức đứng dậy, lấy từ bên trong túi Cửu Cung ra một thanh trường kiếm màu xanh, trong đó có kiếm quang lưu chuyển, đâm thẳng về phía mặt của Phương Lâm.
- Đinh sư tỷ dừng tay!
- Trăm triệu lần không thể làm vậy, Đinh sư tỷ!
- Đinh sư tỷ bình tĩnh!
...
Những đệ tử Đan tông đi theo Đinh Linh Lung lập tức lo lắng kêu lên. Bọn họ tỉnh táo hơn Đinh Linh Lung nhiều. Không thể nghi ngờ, hành vi của Đinh Linh Lung lúc này thật sự vi phạm quy định của Tầm Dược phong, sẽ bị phạt nặng.
Đinh Linh Lung lại không quan tâm, thần sắc vô cùng dữ tợn. Trong mắt nàng lộ rõ sự thù hận và sát ý, kiếm trong tay không chỉ hoàn toàn không do dự, trái lại nhanh hơn vài phần.
- Phương Lâm, cho dù ta giết ngươi cũng sẽ không bị xử phạt quá lớn. Huynh trưởng của ta là Đinh Tuyền Cơ. Phụ thân ta là Đinh Thiên Thu. Ta giết một đệ tử hạ đẳng như ngươi, giống như giết chết một con kiến hôi!
Đinh Linh Lung giống như phát điên, mũi kiếm đã đến trước mặt Phương Lâm.
Chỉ có điều, bất luận là Hứa Sơn Cao hay Ngô Mạnh Sinh, hoặc những người đi theo Phương Lâm đều có vẻ rất bình tĩnh, hoàn toàn không lộ vẻ lo âu, trái lại có vài phần thương hại và đồng tình với Đinh Linh Lung đang lộ ra khí thế ép người kia.
Sau một khắc, Đinh Linh Lung lại một lần nữa bay ra ngoài, trên mặt vô cùng mờ mịt, hoàn toàn không hiểu nổi.
Kiếm của nàng rơi xuống đất. Một cánh tay của nàng cong lại quỷ dị. Nàng bị Phương Lâm dễ dàng bẻ gẫy tay.
Nhất là trên ngực của Đinh Linh Lung đang nhấp nhô lên xuống còn hiện ra rõ ràng một vết chân. Đó là vết chân của Phương Lâm. Hắn một cước đạp Đinh Linh Lung bay ra ngoài.
Ầm!!!
Khí tức Nhân Nguyên bát trọng hoàn toàn không giữ lại, được phóng ra. Nhất thời những đệ tử Đan tông đi theo Đinh Linh Lung đều biến sắc, khó có thể tin nổi nhìn Phương Lâm, toàn thân run rẩy.
Đinh Linh Lung không có chút hình tượng nào ngã sấp xuống ở trong bùn đất, toàn thân chật vật không chịu nổi, hoàn toàn không vẻ tao nhã trước đó. Lúc này, trong đầu nàng chỉ tràn ngập sự chấn động.
- Không ngờ cảnh giới của hắn là Nhân Nguyên bát trọng! Sao có thể như vậy được? Không ngờ chỉ kém huynh trưởng một bậc!
Đinh Linh Lung không thể tin được chuyện Phương Lâm sẽ mạnh như vậy. Nhưng mình bị hắn đánh bại dễ dàng lại là sự thật không có cách nào bác bỏ được.
- Mau dừng tay! Ngươi muốn làm gì?
Cánh tay Đinh Linh Lung vươn ra chợt dừng lại ở giữa không trung, trên mặt nhất thời hiện ra một sự lạnh lùng. Nàng hờ hững nhìn Ngô Mạnh Sinh, nói:
- Thế nào? Ta coi trọng gốc cây Ngọc Thanh hoa biến dị này, chẳng lẽ ngươi muốn tranh đoạt với ta sao?
Lúc này, Ngô Mạnh Sinh mới kịp phản ứng. Mình tự nhiên lại quát Đinh Linh Lung. Trong lúc nhất thời hắn hoang mang lo sợ, thần sắc hơi bối rối.
- Bất cứ việc gì đều có thứ tự trước sau. Ta phát hiện ra Ngọc Thanh hoa biến dị này trước, làm sao có thể để cho ngươi lấy đi được?
Ngô Mạnh Sinh phản bác. Chỉ có điều giọng nói của hắn đáng lẽ phải âm vang có lực, hiện tại lại có phần mềm yếu.
Phương Lâm nhíu mày. Hiển nhiên Ngô Mạnh Sinh khiếp sợ Đinh Linh Lung. Nói chính xác, hắn sợ hãi Đinh Tuyền Cơ huynh trưởng của Đinh Linh Lung. Nhưng Đinh Linh Lung này làm như vậy tất nhiên là ngang ngược vô lý. Rõ ràng là đám người mình phát hiện Ngọc Thanh hoa trước, nàng lại muốn cứng rắn tới đoạt đi. Nếu như đổi lại thành Phương Lâm kiếp trước, hắn đã sớm một tát chào hỏi.
Khóe miệng Đinh Linh Lung lộ ra một sự châm biếm, giọng điệu giễu cợt nói với Ngô Mạnh Sinh:
- Ngươi phát hiện trước thì thế nào? Bản cô nương muốn, ngươi tính là thứ gì?
Sắc mặt Ngô Mạnh Sinh đỏ lên, vừa tức vừa giận. Hai tay hắn xiết chặt, hận không thể bóp chết Đinh Linh Lung trước mắt.
- Hơn nữa, ai có thể chứng minh Ngọc Thanh hoa này là do ngươi phát hiện trước? Ta cứ nói hoa này là do ta nhìn thấy trước, chỉ có điều không lập tức hái đi thôi. Nếu như ngươi thức thời, lại nhanh cút qua một bên.
Đinh Linh Lung giống như không thấy được biểu tình ủy khuất tức giận của Ngô Mạnh Sinh này, tiếp tục cười lạnh nói.
Nơi này phát sinh động tĩnh khiến cho các đệ tử Đan tông khác ở xung quanh đều vây quanh.
- Ngô Mạnh Sinh, thứ Đinh sư tỷ nhìn trúng, ngươi cũng dám cướp?
- Thực sự không biết tự lượng sức mình. Cẩn thận Đinh sư tỷ trừng trị ngươi.
- Đinh sư tỷ, Ngọc Thanh hoa biến dị này chính là sư tỷ, bọn họ không ai dám tranh cùng sư tỷ đâu.
...
Những người đi theo Đinh Linh Lung lập tức nắm lấy cơ hội, lại quay về phía Đinh Linh Lung tâng bốc một hồi. Trong lời nói cũng có đủ loại châm biếm giễu cợt đối với Ngô Mạnh Sinh.
Hai mắt Ngô Mạnh Sinh ửng đỏ, cúi đầu, không nói được một lời. Trên trán hắn nổi gân xanh, hiển nhiên trong lòng đã vô cùng phẫn nộ.
Đám người Hứa Sơn Cao lại lập tức nổi giận, nói lời phản kích. Chỉ có điều bên cạnh Đinh Linh Lung người đông thế mạnh. Hứa Sơn Cao bọn họ mắng cũng mắng không lại được.
Phương Lâm vẫn không nói gì, giống như một người đứng ngoài xem. Khi nhìn thấy Đinh Linh Lung lại muốn vươn tay ra hái bụi Ngọc Thanh hoa kia, hắn bỗng nhiên cười nói:
- Ta cho ngươi hái sao?
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó đều im lặng. Trên mặt Đinh Linh Lung phủ một tầng sương lạnh, trong mắt có lửa giận dâng lên.
- Phương Lâm phải không? Ở đây không có chuyện của ngươi. Chẳng lẽ ngươi cũng muốn chống lại bản cô nương sao?
Đinh Linh Lung lạnh giọng nói, trong lời nói mang theo sự uy hiếp hoàn toàn không che giấu.
Phương Lâm bĩu môi, nói:
- Ngọc Thanh hoa này là do ta và Ngô sư huynh cùng nhau phát hiện, có liên quan tới nàng sao? Thức thời nhanh dẫn theo đám chó săn lăn qua một bên.
- Phương Lâm! Ngươi lớn mật!
- Quá kiêu ngạo! Quá càn rỡ!
- Quả thực không biết sống chết!
- Dám đối kháng cùng Đinh sư tỷ, thực sự to gan lớn mật!
...
Lời Phương Lâm nói, giống như một giọt nước nhỏ vào trong chảo dầu sôi, nhất thời khiến cho những đệ tử Đan tông bên cạnh Đinh Linh Lung bùng nổ.
Chỉ thấy mỗi người bọn họ trợn trừng hai mắt, tức giận vô cùng. Các loại lời nói nhục mạ không ngừng vang lên bên tai.
Đinh Linh Lung giận dữ cười ngược, đôi mắt giống như loan đao nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, nói:
- Người khác đều nói ngươi coi trời bằng vung, hôm nay vừa thấy quả nhiên đúng như thế. Thực sự là một kẻ ngu xuẩn. Ngươi trêu chọc Vu Thu Phàm, lại còn dám trêu chọc ta?
Phương Lâm cười hì hì. Khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn trực tiếp kéo cây Ngọc Thanh hoa cả rễ lẫn bùn đất, nhanh chóng thu vào bên trong túi Cửu Cung của mình.
Cảnh tượng như vậy khiến cho Đinh Linh Lung sửng sốt. Chờ tới lúc nàng kịp phản ứng, Ngọc Thanh hoa đã sớm bị Phương Lâm thu vào, ngay cả một cánh hoa cũng không còn sót lại.
- Phương Lâm, ngươi đâm đầu vào chỗ chết!
Đinh Linh Lung tức giận không kìm chế được nữa, không ngờ một chưởng đánh về phía trên mặt Phương Lâm.
Trong nháy mắt, thần sắc Phương Lâm trở nên vô cùng lạnh lùng, dễ dàng như trở bàn tay nắm lấy cổ tay Đinh Linh Lung.
Đinh Linh Lung dùng sức giãy dụa vài cái, lại phát hiện tay của Phương Lâm giống như vòng sắt, bản thân không ngờ không có cách nào tránh ra được. Đồng thời tay của Phương Lâm càng lúc càng dùng sức. Đinh Linh Lung cảm giác cổ tay của mình đau đớn, giống như sắp bị bóp nát.
- Buông tay! Mau buông tay!
Đinh Linh Lung lớn tiếng thét to, âm thanh có vẻ vô cùng chói tai.
Phương Lâm khẽ hừ một tiếng, bỗng nhiên vung tay lên, hất Đinh Linh Lung bay xa bảy tám bước.
Đinh Linh Lung chật vật ngã lăn trên mặt đất. Chiếc váy màu tím nhất thời dính bùn đất, toàn thân tóc tai bù xù.
- A! Ta giết ngươi!
Đinh Linh Lung lập tức đứng dậy, lấy từ bên trong túi Cửu Cung ra một thanh trường kiếm màu xanh, trong đó có kiếm quang lưu chuyển, đâm thẳng về phía mặt của Phương Lâm.
- Đinh sư tỷ dừng tay!
- Trăm triệu lần không thể làm vậy, Đinh sư tỷ!
- Đinh sư tỷ bình tĩnh!
...
Những đệ tử Đan tông đi theo Đinh Linh Lung lập tức lo lắng kêu lên. Bọn họ tỉnh táo hơn Đinh Linh Lung nhiều. Không thể nghi ngờ, hành vi của Đinh Linh Lung lúc này thật sự vi phạm quy định của Tầm Dược phong, sẽ bị phạt nặng.
Đinh Linh Lung lại không quan tâm, thần sắc vô cùng dữ tợn. Trong mắt nàng lộ rõ sự thù hận và sát ý, kiếm trong tay không chỉ hoàn toàn không do dự, trái lại nhanh hơn vài phần.
- Phương Lâm, cho dù ta giết ngươi cũng sẽ không bị xử phạt quá lớn. Huynh trưởng của ta là Đinh Tuyền Cơ. Phụ thân ta là Đinh Thiên Thu. Ta giết một đệ tử hạ đẳng như ngươi, giống như giết chết một con kiến hôi!
Đinh Linh Lung giống như phát điên, mũi kiếm đã đến trước mặt Phương Lâm.
Chỉ có điều, bất luận là Hứa Sơn Cao hay Ngô Mạnh Sinh, hoặc những người đi theo Phương Lâm đều có vẻ rất bình tĩnh, hoàn toàn không lộ vẻ lo âu, trái lại có vài phần thương hại và đồng tình với Đinh Linh Lung đang lộ ra khí thế ép người kia.
Sau một khắc, Đinh Linh Lung lại một lần nữa bay ra ngoài, trên mặt vô cùng mờ mịt, hoàn toàn không hiểu nổi.
Kiếm của nàng rơi xuống đất. Một cánh tay của nàng cong lại quỷ dị. Nàng bị Phương Lâm dễ dàng bẻ gẫy tay.
Nhất là trên ngực của Đinh Linh Lung đang nhấp nhô lên xuống còn hiện ra rõ ràng một vết chân. Đó là vết chân của Phương Lâm. Hắn một cước đạp Đinh Linh Lung bay ra ngoài.
Ầm!!!
Khí tức Nhân Nguyên bát trọng hoàn toàn không giữ lại, được phóng ra. Nhất thời những đệ tử Đan tông đi theo Đinh Linh Lung đều biến sắc, khó có thể tin nổi nhìn Phương Lâm, toàn thân run rẩy.
Đinh Linh Lung không có chút hình tượng nào ngã sấp xuống ở trong bùn đất, toàn thân chật vật không chịu nổi, hoàn toàn không vẻ tao nhã trước đó. Lúc này, trong đầu nàng chỉ tràn ngập sự chấn động.
- Không ngờ cảnh giới của hắn là Nhân Nguyên bát trọng! Sao có thể như vậy được? Không ngờ chỉ kém huynh trưởng một bậc!
Đinh Linh Lung không thể tin được chuyện Phương Lâm sẽ mạnh như vậy. Nhưng mình bị hắn đánh bại dễ dàng lại là sự thật không có cách nào bác bỏ được.