Phương Lâm cũng nhìn về phía bốn người kia. Khi hắn phát hiện trong đó có một nữ tử, trong lòng không khỏi có vài phần hiếu kỳ.
Nữ tử kia mặc áo xám, khuôn mặt u ám lạnh lẽo, tóc có hơi rối nhưng diện mạo ngược lại không tệ. Thoạt nhìn nàng chỉ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.
Ba người khác đều là nam tử. Một người trên mặt nở nụ cười tà mị, có vẻ còn rất trẻ tuổi. Một người thân thể cao, phải cao hơn người bình thường khoảng hai cái đầu.
Còn có một người lại có dáng vẻ tang thương, dường như đã hơn ba mươi tuổi, tóc có vài sợi muối tiêu, ánh mắt tối tăm, vô cùng gầy gò.
Khi tất cả mọi người nhìn thấy bốn người này đều lộ vẻ kính sợ. Cho dù là kẻ ác giống như Vương Đại Long, khi đối mặt với bốn người cũng cúi đầu xuống.
- Phương sư huynh, bốn người bọn họ chính là mấy người lợi hại nhất ở đây. Nữ tử kia là Phương Thanh Thủy có quan hệ thân thiết với Đinh Tuyền Cơ. Nam tử to cao kia tân là Trần Hải. Nam tử trẻ tuổi kia gọi là Chu Như Phong. Bọn họ đều là người của Vu Thu Phàm. Về phần người lớn tuổi hơn là Lý Vân Đường, hình như là huynh trưởng kết bái của Mạnh Triều Dương.
Thẩm Đông ở bên cạnh Phương Lâm hạ thấp giọng nói.
Phương Lâm khẽ gật đầu, khóe miệng cong lên, lộ ra vài phần tươi cười. Hắn thì thào nói:
- Trấn Yêu động này có năm bá chủ lớn. Bốn người đã tới, sao một người còn lại chưa xuất hiện?
Thẩm Đông nghe Phương Lâm nói, đáp:
- Còn có một người rất ít khi xuất hiện. Cho dù là hóng gió, hắn cũng chỉ từng xuất hiện khoảng hai ba lần. Lần này hắn chắc hẳn sẽ không tới.
Lúc này, Phương Lâm chợt thấy năm đệ tử đưa vào bị giam giữ cùng mình lén lút đi tới bên cạnh nam tử to lớn Trần Hải và nam tử trẻ tuổi Chu Như Phong, dường như đang nói gì đó.
Chu Như Phong bỗng nhiên nhìn về phía Phương Lâm. Phương Lâm vừa tiếp xúc với ánh mắt hắn, cũng đoán được vài phần.
Khóe miệng Chu Như Phong khẽ cong lên, trong mắt có vẻ nghiền ngẫm. Phương Lâm cũng tươi cười, đối diện với hắn hoàn toàn không yếu thế.
Thẩm Đông nhìn thấy Chu Như Phong tự nhiên nhìn về phía mình, nhất thời khiếp sợ cúi đầu, thân thể khẽ run lên.
Phương Lâm vỗ nhẹ vào vai hắn, an ủi:
- Không có việc gì. Mục tiêu của bọn họ là ta.
Thẩm Đông ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phương Lâm, thấy người này không ngờ hoàn toàn không lo lắng. Hắn nhất thời thoáng sửng sốt, nhỏ giọng nói:
- Phương sư huynh cũng phải cẩn thận.
Phương Lâm gật đầu. Hắn đã sớm đoán được sẽ là như vậy. Nếu nơi này có chó săn của Vu Thu Phàm tồn tại, năm đệ tử này tất nhiên sẽ đi tìm bọn họ. Tất nhiên ân oán giữa mình và Vu Thu Phàm sẽ bị nói ra.
Nếu Chu Như Phong và Trần Hải là bằng hữu của Vu Thu Phàm, nhất định sẽ đối phó mình. Đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
- Trần sư huynh, cuối cùng chúng ta cũng có chút thú vui.
Chu Như Phong nói với Trần Hải.
Trần Hải cười dữ tợn, gật đầu.
Phương Thanh Thủy và Lý Vân Đường lại nhìn Trần Hải và Chu Như Phong.
- Hai người các ngươi lại muốn làm gì?
Phương Thanh Thủy lạnh giọng hỏi.
Chu Như Phong mỉm cười, nói:
- Không có gì. Gần đây có một người rất thú vị tiến vào Trấn Yêu động. Chúng ta muốn tìm hắn vui đùa một chút.
Phương Thanh Thủy nghe vậy, khẽ nhíu mày, nhưng không tiếp tục để ý tới nữa.
Còn Lý Vân Đường lại càng hoàn toàn không quan tâm.
Chu Như Phong nhìn Trần Hải gật đầu. Trần Hải hiểu ý, đột nhiên hét lớn một tiếng.
- Tất cả mọi người đều nghe kỹ cho ta. Tất cả người mới vừa tiến vào Trấn Yêu động trong một tháng gần đây đều đứng ra. Ta cần kiểm lại một lát.
Trần Hải hét lớn với mọi người.
Nghe được giọng nói của Trần Hải, không ít người đều xoa đầu không hiểu. Nhưng số ít người sống ở Trấn Yêu động tương đối lâu lại mơ hồ đoán được.
“Sợ rằng những người mới tới sẽ gặp xui xẻo.”
Một số người thầm nghĩ, trong lòng lại thương hại mấy người vừa tới Trấn Yêu động chưa tới một tháng.
Đám người Vương Đại Long nhìn về phía Phương Lâm, trên mặt có vẻ phức tạp.
Thẩm Đông hơi lo lắng nhìn Phương Lâm. Hắn biết, Trần Hải làm như vậy, rõ ràng là nhằm vào Phương Lâm.
Phương Lâm ngược lại rất thản nhiên, cùng mấy đệ tử đang run rẩy khác đi qua.
Lúc này, năm người đệ tử bị đưa vào giam giữ cùng Phương Lâm đang đứng ở bên cạnh Trần Hải và Chu Như Phong, dương dương đắc ý nhìn Phương Lâm.
Ngoại trừ Phương Lâm ra, mấy người mới tới khác đều bị dọa đến mặt không còn chút máu, run rẩy. Nhất là đối mặt với khổ người to lớn như Trần Hải, trong lòng bọn họ càng khiếp sợ hơn.
Ánh mắt Trần Hải này tràn ngập sự bá đạo, lướt qua trên người đám người Phương Lâm. Ánh mắt hắn cuối cùng dừng lại ở trên người Phương Lâm.
- Ngươi tên là Phương Lâm?
Trần Hải mở miệng hỏi.
Phương Lâm nhìn xung quanh, vẻ mặt ngây thơ nói:
- Ngươi đang hỏi ta sao?
Lời này vừa nói ra, trên mặt Trần Hải thoáng hiện ra sự thâm độc, nói:
- Ta đương nhiên đang hỏi ngươi. Phương Lâm, ngay cả tên của mình ngươi cũng không dám nhận sao?
Phương Lâm cười, nói:
- Nếu ngươi đã biết ta là ai, còn hỏi ta làm gì? Ăn no rửng mỡ sao?
Nghe hắn nói như thế, Trần Hải nhất thời nổi giận. Chu Như Phong đang đứng bên cạnh, ánh mắt cũng lạnh đi.
Về phần Phương Thanh Thủy và Lý Vân Đường đều ngạc nhiên nhìn Phương Lâm. Người này dám ở trước mặt Trần Hải nói không suy nghĩ như vậy, thật sự có can đảm không nhỏ.
Mà nhiều người khác lại nhìn Phương Lâm giống như nhìn kẻ ngu si. Dám trực tiếp đối mặt với Trần Hải như vậy, quả thực là đâm đầu vào chỗ chết.
Phải biết rằng, tính tình của Trần Hải là tệ nhất, cũng tàn bạo nhất trong năm bá chủ lớn ở đây. Có rất nhiều mọi người đã ăn vị đắng ở dưới tay của Trần Hải.
Ở bên trong Trấn Yêu động này, người e ngại Trần Hải là nhiều nhất.
Trần Hải nổi giận. Hắn căn bản không nói nhiều với Phương Lâm nữa, trực tiếp một tát đánh về phía mặt của Phương Lâm.
Một tát này có uy lực mạnh mẽ. Không ít người đều theo bản năng ôm mặt. Bọn họ cảm giác một tát này hình như đánh vào trên mặt mình.
Chỉ có điều sau một khắc, Trần Hải lại thay đổi thần sắc. Bởi vì một tát này của hắn đánh vào khoảng không.
Hắn dùng đủ khí lực, nghĩ rằng Phương Lâm không có cách nào né tránh. Nhưng sự thực lại hoàn toàn trái ngược với dự đoán của hắn.
Phương Lâm xuất hiện ở cách Trần Hải vài bước, mặt nở nụ cười nhìn Trần Hải.
- Đâm đầu vào chỗ chết!
Nhìn thấy được nụ cười trên mặt Phương Lâm, Trần Hải càng tức giận hơn, cảm thấy đây chính là khiêu khích lớn nhất đối với mình.
Trần Hải tức giận, lập tức quát một tiếng. Thân thể hắn nhào thẳng đến Phương Lâm, khí thế mười phần.
Thân hình Phương Lâm chợt lóe lên, lại tránh thế tấn công của Trần Hải, khiến cho Trần Hải một lần nữa vồ hụt.
Ba người Chu Như Phong, Phương Thanh Thủy cùng với Lý Vân Đường nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mắt đều nhìn chằm chằm, lộ vẻ khiếp sợ.
Bọn họ hiểu rõ ràng về thực lực của Trần Hải. Hắn có cảnh giới Nhân Nguyên bát trọng, lại thêm thân thể cường tráng, lực lượng kinh người, ở trong cảnh giới Nhân Nguyên bát trọng khó tìm thấy địch thủ.
Tuy rằng thân hình Trần Hải thoạt nhìn to lớn nặng nề, nhưng trên thực tế Trần Hải hoàn toàn không chậm chạp, ngược lại tốc độ ra tay rất nhanh.
Nhưng Phương Lâm lại giống như quỷ mị, liên tiếp né tránh thế tấn công của Trần Hải. Hơn nữa nhìn hình dáng cũng không phải là nhờ vận khí, mà dùng một loại bộ pháp vô cùng kỳ dị.
- Phương Lâm này quả nhiên không đơn giản.
Ánh mắt Chu Như Phong lóe lên, nhỏ giọng nói.
Nữ tử kia mặc áo xám, khuôn mặt u ám lạnh lẽo, tóc có hơi rối nhưng diện mạo ngược lại không tệ. Thoạt nhìn nàng chỉ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.
Ba người khác đều là nam tử. Một người trên mặt nở nụ cười tà mị, có vẻ còn rất trẻ tuổi. Một người thân thể cao, phải cao hơn người bình thường khoảng hai cái đầu.
Còn có một người lại có dáng vẻ tang thương, dường như đã hơn ba mươi tuổi, tóc có vài sợi muối tiêu, ánh mắt tối tăm, vô cùng gầy gò.
Khi tất cả mọi người nhìn thấy bốn người này đều lộ vẻ kính sợ. Cho dù là kẻ ác giống như Vương Đại Long, khi đối mặt với bốn người cũng cúi đầu xuống.
- Phương sư huynh, bốn người bọn họ chính là mấy người lợi hại nhất ở đây. Nữ tử kia là Phương Thanh Thủy có quan hệ thân thiết với Đinh Tuyền Cơ. Nam tử to cao kia tân là Trần Hải. Nam tử trẻ tuổi kia gọi là Chu Như Phong. Bọn họ đều là người của Vu Thu Phàm. Về phần người lớn tuổi hơn là Lý Vân Đường, hình như là huynh trưởng kết bái của Mạnh Triều Dương.
Thẩm Đông ở bên cạnh Phương Lâm hạ thấp giọng nói.
Phương Lâm khẽ gật đầu, khóe miệng cong lên, lộ ra vài phần tươi cười. Hắn thì thào nói:
- Trấn Yêu động này có năm bá chủ lớn. Bốn người đã tới, sao một người còn lại chưa xuất hiện?
Thẩm Đông nghe Phương Lâm nói, đáp:
- Còn có một người rất ít khi xuất hiện. Cho dù là hóng gió, hắn cũng chỉ từng xuất hiện khoảng hai ba lần. Lần này hắn chắc hẳn sẽ không tới.
Lúc này, Phương Lâm chợt thấy năm đệ tử đưa vào bị giam giữ cùng mình lén lút đi tới bên cạnh nam tử to lớn Trần Hải và nam tử trẻ tuổi Chu Như Phong, dường như đang nói gì đó.
Chu Như Phong bỗng nhiên nhìn về phía Phương Lâm. Phương Lâm vừa tiếp xúc với ánh mắt hắn, cũng đoán được vài phần.
Khóe miệng Chu Như Phong khẽ cong lên, trong mắt có vẻ nghiền ngẫm. Phương Lâm cũng tươi cười, đối diện với hắn hoàn toàn không yếu thế.
Thẩm Đông nhìn thấy Chu Như Phong tự nhiên nhìn về phía mình, nhất thời khiếp sợ cúi đầu, thân thể khẽ run lên.
Phương Lâm vỗ nhẹ vào vai hắn, an ủi:
- Không có việc gì. Mục tiêu của bọn họ là ta.
Thẩm Đông ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phương Lâm, thấy người này không ngờ hoàn toàn không lo lắng. Hắn nhất thời thoáng sửng sốt, nhỏ giọng nói:
- Phương sư huynh cũng phải cẩn thận.
Phương Lâm gật đầu. Hắn đã sớm đoán được sẽ là như vậy. Nếu nơi này có chó săn của Vu Thu Phàm tồn tại, năm đệ tử này tất nhiên sẽ đi tìm bọn họ. Tất nhiên ân oán giữa mình và Vu Thu Phàm sẽ bị nói ra.
Nếu Chu Như Phong và Trần Hải là bằng hữu của Vu Thu Phàm, nhất định sẽ đối phó mình. Đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
- Trần sư huynh, cuối cùng chúng ta cũng có chút thú vui.
Chu Như Phong nói với Trần Hải.
Trần Hải cười dữ tợn, gật đầu.
Phương Thanh Thủy và Lý Vân Đường lại nhìn Trần Hải và Chu Như Phong.
- Hai người các ngươi lại muốn làm gì?
Phương Thanh Thủy lạnh giọng hỏi.
Chu Như Phong mỉm cười, nói:
- Không có gì. Gần đây có một người rất thú vị tiến vào Trấn Yêu động. Chúng ta muốn tìm hắn vui đùa một chút.
Phương Thanh Thủy nghe vậy, khẽ nhíu mày, nhưng không tiếp tục để ý tới nữa.
Còn Lý Vân Đường lại càng hoàn toàn không quan tâm.
Chu Như Phong nhìn Trần Hải gật đầu. Trần Hải hiểu ý, đột nhiên hét lớn một tiếng.
- Tất cả mọi người đều nghe kỹ cho ta. Tất cả người mới vừa tiến vào Trấn Yêu động trong một tháng gần đây đều đứng ra. Ta cần kiểm lại một lát.
Trần Hải hét lớn với mọi người.
Nghe được giọng nói của Trần Hải, không ít người đều xoa đầu không hiểu. Nhưng số ít người sống ở Trấn Yêu động tương đối lâu lại mơ hồ đoán được.
“Sợ rằng những người mới tới sẽ gặp xui xẻo.”
Một số người thầm nghĩ, trong lòng lại thương hại mấy người vừa tới Trấn Yêu động chưa tới một tháng.
Đám người Vương Đại Long nhìn về phía Phương Lâm, trên mặt có vẻ phức tạp.
Thẩm Đông hơi lo lắng nhìn Phương Lâm. Hắn biết, Trần Hải làm như vậy, rõ ràng là nhằm vào Phương Lâm.
Phương Lâm ngược lại rất thản nhiên, cùng mấy đệ tử đang run rẩy khác đi qua.
Lúc này, năm người đệ tử bị đưa vào giam giữ cùng Phương Lâm đang đứng ở bên cạnh Trần Hải và Chu Như Phong, dương dương đắc ý nhìn Phương Lâm.
Ngoại trừ Phương Lâm ra, mấy người mới tới khác đều bị dọa đến mặt không còn chút máu, run rẩy. Nhất là đối mặt với khổ người to lớn như Trần Hải, trong lòng bọn họ càng khiếp sợ hơn.
Ánh mắt Trần Hải này tràn ngập sự bá đạo, lướt qua trên người đám người Phương Lâm. Ánh mắt hắn cuối cùng dừng lại ở trên người Phương Lâm.
- Ngươi tên là Phương Lâm?
Trần Hải mở miệng hỏi.
Phương Lâm nhìn xung quanh, vẻ mặt ngây thơ nói:
- Ngươi đang hỏi ta sao?
Lời này vừa nói ra, trên mặt Trần Hải thoáng hiện ra sự thâm độc, nói:
- Ta đương nhiên đang hỏi ngươi. Phương Lâm, ngay cả tên của mình ngươi cũng không dám nhận sao?
Phương Lâm cười, nói:
- Nếu ngươi đã biết ta là ai, còn hỏi ta làm gì? Ăn no rửng mỡ sao?
Nghe hắn nói như thế, Trần Hải nhất thời nổi giận. Chu Như Phong đang đứng bên cạnh, ánh mắt cũng lạnh đi.
Về phần Phương Thanh Thủy và Lý Vân Đường đều ngạc nhiên nhìn Phương Lâm. Người này dám ở trước mặt Trần Hải nói không suy nghĩ như vậy, thật sự có can đảm không nhỏ.
Mà nhiều người khác lại nhìn Phương Lâm giống như nhìn kẻ ngu si. Dám trực tiếp đối mặt với Trần Hải như vậy, quả thực là đâm đầu vào chỗ chết.
Phải biết rằng, tính tình của Trần Hải là tệ nhất, cũng tàn bạo nhất trong năm bá chủ lớn ở đây. Có rất nhiều mọi người đã ăn vị đắng ở dưới tay của Trần Hải.
Ở bên trong Trấn Yêu động này, người e ngại Trần Hải là nhiều nhất.
Trần Hải nổi giận. Hắn căn bản không nói nhiều với Phương Lâm nữa, trực tiếp một tát đánh về phía mặt của Phương Lâm.
Một tát này có uy lực mạnh mẽ. Không ít người đều theo bản năng ôm mặt. Bọn họ cảm giác một tát này hình như đánh vào trên mặt mình.
Chỉ có điều sau một khắc, Trần Hải lại thay đổi thần sắc. Bởi vì một tát này của hắn đánh vào khoảng không.
Hắn dùng đủ khí lực, nghĩ rằng Phương Lâm không có cách nào né tránh. Nhưng sự thực lại hoàn toàn trái ngược với dự đoán của hắn.
Phương Lâm xuất hiện ở cách Trần Hải vài bước, mặt nở nụ cười nhìn Trần Hải.
- Đâm đầu vào chỗ chết!
Nhìn thấy được nụ cười trên mặt Phương Lâm, Trần Hải càng tức giận hơn, cảm thấy đây chính là khiêu khích lớn nhất đối với mình.
Trần Hải tức giận, lập tức quát một tiếng. Thân thể hắn nhào thẳng đến Phương Lâm, khí thế mười phần.
Thân hình Phương Lâm chợt lóe lên, lại tránh thế tấn công của Trần Hải, khiến cho Trần Hải một lần nữa vồ hụt.
Ba người Chu Như Phong, Phương Thanh Thủy cùng với Lý Vân Đường nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mắt đều nhìn chằm chằm, lộ vẻ khiếp sợ.
Bọn họ hiểu rõ ràng về thực lực của Trần Hải. Hắn có cảnh giới Nhân Nguyên bát trọng, lại thêm thân thể cường tráng, lực lượng kinh người, ở trong cảnh giới Nhân Nguyên bát trọng khó tìm thấy địch thủ.
Tuy rằng thân hình Trần Hải thoạt nhìn to lớn nặng nề, nhưng trên thực tế Trần Hải hoàn toàn không chậm chạp, ngược lại tốc độ ra tay rất nhanh.
Nhưng Phương Lâm lại giống như quỷ mị, liên tiếp né tránh thế tấn công của Trần Hải. Hơn nữa nhìn hình dáng cũng không phải là nhờ vận khí, mà dùng một loại bộ pháp vô cùng kỳ dị.
- Phương Lâm này quả nhiên không đơn giản.
Ánh mắt Chu Như Phong lóe lên, nhỏ giọng nói.