Giản Tự Viễn hỏi: “Lan muội à, đến giờ anh đây vẫn ù cả tai, không hiểu tại sao em lại nhận ra Hân Nghi là hung thủ giết Thành Lộ?”
Tôi nói: “Thực ra tôi vốn không bao giờ nghĩ Hân Nghi là hung thủ; tôi từng nghi ngờ La Lập Phàm nhưng sau đó anh ta chết; cũng từng nghi anh vì anh có quá nhiều điều đáng nghi ngờ; tôi thậm chí nghi cả Cốc Y Dương vì anh ấy cứ luôn mập mờ với tôi. Về sau từ một chi tiết nhỏ, do Hân Nghi sơ hở nên tôi mới nghi cô ta.”
Ba chúng tôi quay trở lại. Tôi vẫn băn khoăn: xác Thành Lộ đâu?
“Cô ta sơ hở? Tôi có cảm giác Mục Hân Nghi che đậy rất kín, tôi không cảm thấy gì hết.” Giản Tự Viễn nói.
“Thật thế chứ?” Tin rằng Giản Tự Viễn nhận ra câu hỏi của tôi có nét châm biếm. “Tôi nói trước, rồi anh có thể bổ sung. Trong mấy ngày qua tôi chú ý đến điều này: Hân Nghi quá thích bộ ván và đôi giày trượt tuyết của mình, lần nào đi trượt tuyết về cô ấy cũng lấy giấy lau chùi cho sạch tuyết và bùn đất, lau sạch tinh tươm.”
Giản Tự Viễn nói: “Hình như tôi cũng để ý thấy điều này, tôi còn trêu cô ta là thần chổi, mắc bệnh sạch quá hóa rồ!”
“Nếu thành tật thì hầu như không thể sửa được. Nhưng không phải thế. Vì có một việc khiến cô ta bị phân tâm: khi nhận ra Thành Lộ mất tích, mọi người đều đi tìm; tôi mở cửa gian nhà kho, thấy trong đó có đôi giày và bộ ván trượt tuyết của Hân Nghi, tôi chỉ nhìn thoáng qua, thấy giày hơi ướt, tôi cũng chẳng mấy bận tâm. Về sau tôi nhớ lại, thấy rằng Hân Nghi đi trượt tuyết lần cuối cùng, là đúng một ngày trước khi Thành Lộ mất tích; tôi nhìn thấy cô ta về, sau đó ngồi trong phòng lau chùi kỹ rồi, vậy tai sao giày lại ướt? Chỉ có thể là trước đó vài giờ cô ta đã ra trượt tuyết nhưng vì có chuyện gì đó bất ngờ xảy ra nên cô ta chưa kịp lau chùi như mọi khi; nói cách khác, sự việc tày trời kia xảy ra nên cô ta quên cả việc lau chùi. Nếu đúng là cô ta hại Thành Lộ thì tâm trạng ít nhiều cũng hoảng loạn bất an. Tất nhiên, có thể là có ai đó mượn giày và ván trượt tuyết của cô ta nhưng khả năng này rất nhỏ, chân cô ta nhỏ, nên đôi giày chỉ Lê Vận Chi có thể đi vừa chân, nhưng Lê Vận Chi hoàn toàn không biết trượt tuyết, ta có thể loại trừ khả năng này.”
Cốc Y Dương nói: “Đó đúng là một đầu mối rất rõ ràng, sao em không sớm làm rõ luôn, rất có thể có hy vọng tìm thấy Thành Lộ?”
Tôi buồn bã nói: “Lúc đó em vừa ngủ mê mệt tỉnh lại, đầu nhức kinh khủng; nghe tin Thành Lộ mất tích thì đâm rối trí. Đã nhận ra chi tiết đó mà lại không khai thác, em quá sơ suất.”
Giản Tự Viễn nói: “Cô không sai gì cả. Bọn anh đây còn không chú ý đến chi tiết đó nữa là! Tình trạng của cô lúc đó như thế mà đã lập tức bắt tay vào đi tìm sự thật, là rất quý rồi.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, cảm thấy câu nói đó không phải do Giản Tự Viễn nói ra thì phải? Cốc Y Dương nói xin lỗi, anh không hề có ý trách cứ tôi. Tôi gượng cười: “Thì vẫn phải tự trách mình chứ! Thế là tôi bắt đầu nghi ngờ Hân Nghi. Khi chúng ta phát hiện ra xác Lập Phàm thì Lê Vận Chi và Hân Nghi dường như đồng thời suy sụp. Tôi chẳng phải cao nhân có thể biết tận chân tơ kẽ tóc, nhưng tôi cảm nhận rằng Hân Nghi cực sợ hãi là thật, điều này không thật phù hợp với ấn tượng ban đầu của tôi về cô ta: Hân Nghi là cô gái đa tình cởi mở nhưng chất người rất mạnh mẽ cứng cỏi, không thể sợ cái xác chết đến nỗi mất hết cả hồn vía. Tiếp đó, cô ta một mực nhận định rằng Thành Lộ đã giết Lập Phàm. Quan điểm của cô ta rất vô căn cứ, trừ phi cô ta là người mê tín ma quỷ âm ty. Điều này cũng không phù hợp với tính cách của cô ta. Cách giải thích có lý nhất là: cô ta đang thấp thỏm không yên, cảm thấy oan hồn Thành Lộ sẽ quay lại trả thù.”
Giản Tự Viễn huýt sáo, nói: “Hân Nghi biết cách ngụy trang. Tôi cứ tưởng cô ta rất mê hiền đệ Y Dương, nhưng cũng biết điều rút lui trước sự tấn công từ hai phía của Lan muội và Lê Vận Chi…”
Tôi nhìn Cốc Y Dương: “Đừng lôi tôi vào đây, được không? Bây giờ nghĩ lại mới hiểu ra Hân Nghi tỏ ra ngưỡng mộ Cốc Y Dương, là nhằm che giấu quan hệ giữa cô ta là La Lập Phàm. Thành Lộ đã nói với tôi, với Cốc Y Dương thậm chí vả Giản Tự Viễn cũng nên, rằng chị ấy muốn tìm ra người tình thật sự của Lập Phàm nhưng không có kết quả. Một buổi tối Hân Nghi tâm sự với tôi, nhắc đến chuyện bồ nhí, nói rằng cô ấy tuyệt đối không chấp nhận làm bồ nhí, không chia sẻ với ai một người đàn ông. Nghĩ mà xem, giết “bà cả” Thành Lộ rồi thì cô ta không phải là bồ nhí, không phải chia sẻ với ai nữa. Đó có thể là động cơ của cô ta, động cơ giành giật chiếm hữu rất nguyên thủy. Cô ta rất khôn ngoan, lợi dụng kỳ “nghỉ dưỡng” này, lợi dụng quan hệ thân thiện với tôi, giả bộ “thèm khát” Cốc Y Dương nữa, để không bị coi là nghi phạm. Còn về La Lập Phàm, ý cô ta là Lập Phàm nhu nhược không có động cơ để giết Thành Lộ. Giữa nam nữ với nhau, duyên hết thì chia tay giải tán, thời nay đã có quá nhiều.
“Hân Nghi muốn độc chiếm La Lập Phàm, nên không chấp nhận Thành Lộ tồn tại, cũng là một thứ tật bệnh giống như thói quen lau chùi bộ đồ trượt tuyết sau mỗi lần đi trượt tuyết về.
“Cho nên cô ta mưu tính rất kỹ để giết Thành Lộ. Cô ta thân thiện với anh nhân viên lái xe đi tuyết, kiếm được chiếc chìa khóa sơ-cua, nhằm chuẩn bị cho việc phi tang cái xác. Sáng hôm kia sau khi mất điện, cô ta ra ngoài trượt tuyết, tôi đoán rằng cô ta đi tìm địa điểm để giấu xác, và đã tìm ra ngôi nhà gỗ gần như đang bỏ hoang ấy, ở đó có vài thứ dụng cụ, có hầm ngầm, là nơi giấu xác rất tiện…”
Giản Tự Viễn bỗng ngắt lời: “Tại sao phải giấu xác? Chết rồi thì chỉ việc vứt xác ra ngoài, tuyết tự nhiên sẽ vùi là xong!”
“Hân Nghi cố ý mưu sát, nhưng cô ta đâu phải sát thủ chuyên nghiệp, cho nên, về tâm lý đương nhiên không muốn cái xác nhanh chóng bị phát hiện và muốn giấu càng kỹ càng lâu thì càng tốt. Gió to tuyết lớn ba ngày liền, thì ai ngờ nổi? Nếu hôm sau trời đẹp thì sao? Vì thế cô ta phải giấu xác ở căn hầm ngôi nhà kia, thì có thể yên tâm. Không thấy xác, thì ai cũng nghĩ Thành Lộ chi mất tích hoặc đi đâu đó mà thôi.
“Cô ta đã giết Thành Lộ như thế nào, ta thật khó hình dung, vì trong ngôi nhà gỗ không có một vết máu. Tôi đoán, rất có thể Thành Lộ bị chết ngạt, thảm cảnh ấy xảy ra ngay trong phòng Thành Lộ. Hân Nghi sẽ đẩy xác ra ngoài cửa sổ, sau đó lôi xác lên chiếc xe đi tuyết, chở đến ngôi nhà chứa dụng cụ kia rồi lôi xuống hầm ngầm. Tôi cho rằng cô ta lần đầu tiên giết người, trở về rồi vẫn rất hoang mang hoảng loạn, hoặc bị phân tán bởi một chuyện gì đó nên quên cả lau chùi bộ đồ trượt tuyết.”
Giản Tự Viễn xuýt xoa: “Xem ra mấy hôm nay Lan muội phải liên tục động não, muội nhức đầu là phải!”
Tôi nói: “Lẽ ra tội ác của Mục Hân Nghi có thể bị che đậy lâu hơn, nhưng cái chết của La Lập Phàm đã làm thay đổi tình hình. Cô ta kinh hoảng, sợ hãi “hung thủ Thành Lộ”, nên tôi càng thêm nghi ngờ cô ta. Lúc ở căn hầm ngầm, cô ta có những biểu hiện rất khác thường, khiến tôi càng phải liên hệ các đầu mối lại với nhau để suy nghĩ.”
“Thì ra, lúc ngồi trong hầm cô ngủ mê “đối thoại với Thành Lộ” chỉ là màn độc tấu của cô dung để thăm dò Hân Nghi chứ gì?” Giản Tự Viễn hình như đã ngộ ra.
“Lúc đó tôi nghĩ, nếu Hân Nghi không liên quan đến Thành Lộ mất tích, cô ta chỉ sợ chui xuống hầm hoặc cô ta tính hay sợ ma, thì hành động ấy của tôi thật là tàn nhẫn. Nhưng chẳng còn cách nào khác, tôi buộc phải tìm ra câu trả lời.”
Lúc này ngôi nhà gỗ của chúng tôi đã ở trước mặt.
Người bước lên bậc thềm trước tiên vẫn là Cốc Y Dương. Anh nói: “Bên trong không có gì khác thường, tôi đã nhìn sơ bộ rồi.”
Giản Tự Viễn dừng lại trước cửa quan sát ngôi nhà một lượt, vẻ háo hức như vừa mới đến lần đầu. Rồi hỏi tôi: “Trước đây tôi có biết Na Lan được Sherlock Holmes nhập hồn, nhưng không biết muội còn có thói quen tắt mắt nữa!”
Tôi ngớ ra, nhưng lập tức hiểu ngay, anh ta nói về chiếc chìa khóa xe. Tôi nói: “Nếu tôi có trình độ như Sherlock Holmes thì tôi khỏi cần tắt mắt như thế. Vì nghi ngờ Mục Hân Nghi nhưng lại thiếu chứng cớ, tôi đành dùng hạ sách: nhân lúc cô ta ngủ say, tôi lần ví cô ta. Cô ta và tôi luôn nằm sát nhau, nên có thể làm được. Tôi mò được hai chiếc chìa khóa nên mới cho là lạ. Cô ta tự lái xe đến đã đành, chìa khóa xe có nút điều khiển từ xa, nhưng chiếc chìa khóa thứ hai khác hẳn, không có điều khiển từ xa. Nghĩa là sao? Tôi bỗng nhớ ra mấy hôm trước Hân Nghi thân thiết với anh chàng phục vụ viên rồi tập lái xe đi tuyết. Cô ta là Phi Tuyết, ham trượt tuyết thì không lạ, nhưng tập lái xe đi tuyết, phải chăng vì có mục đích gì đó? Để làm rõ sự phỏng đoán này, tôi nẫng chiếc chìa khóa không có điều khiển từ xa, nhét chiếc chìa khóa xe của La Lập Dương vào thay thế. Bộ điều khiển từ xa của chìa khóa xe La Lập Dương thì tách riêng, móc ở cái vòng đeo khóa, nên chìa khóa này có thể mập mờ đánh tráo yên ổn. Quả nhiên Hân Nghi không phát hiện ra, cho đến khi tôi và Cốc Y Dương nghĩ ra hồn ma Thành Lộ đang ở trong đó chờ chúng ta. Chiêu thức “công tâm” đó đã đánh gục Hân Nghi, lúc cô ta lên xe định tháo chạy mới biết chìa khóa đã bị đánh tráo.”
Giản Tự Viễn vẫn đứng ngắm ngôi nhà gỗ, nhìn tôi rồi lại nhìn Cốc Y Dương đứng giữa cửa đã bước một chân vào nhà. Giản Tự Viễn cười nhạt: “Hai vị duyên cũ khó quên, lại rất đẹp đôi, đã hợp tác để đẩy Hân Nghi vào ngõ cụt, liệu tôi có nên đề phòng hai vị không đây?”
Cốc Y Dương cũng cười nhạt: “Mục Hân Nghi giết người vô tôi, tự cô ta đi vào ngõ cụt; cô ta thấp thỏm sợ hãi nên mới bị Na Lan “công tâm” thành công. Còn anh, nếu lòng trong sáng nhẹ nhõm thì anh sợ gì nhỉ?”
Giản Tự Viễn nín lặng, không ngờ ngợ gì ngôi nhà nữa, bước vào. Lúc đi qua Cốc Y Dương, anh ta vỗ vỗ vào ngực anh rồi nói: “Trong chúng ta đây có một người trong lòng nhẹ nhõm phải không?”
Mắt Cốc Y Dương sa sầm, vung nắm đấm, tôi vội ngăn lại: “Lúc này nội bộ chớ nên lục đục.”
“Định nói gì thì nói toạc ra, là thằng đàn ông thì đừng nên mập mờ kiểu ấy!” Cốc Y Dương vẫn cố xấn vào Giản Tự Viễn.
Giản Tự Viễn tiếp tục bước vào nhà: “Chờ linh miêu đến, bất kể đàn ông hay đàn bà, chúng sẽ xơi tất! Lan muội nói đúng, nên đề phòng đừng để bị chúng ăn thịt.” Rồi anh ta thả cái ba-lô của Trương Cầm xuống, lấy cuộn dây thép ra, nhìn tôi nói: “Lan muội à, ta có nên nghĩ xem tại sao linh miêu lại vào nhà được? Và cô thử nói xem La Lập Phàm chết như thế nào không?”
Rồi anh ta quay người bước thẳng về tận cùng của hành lang.
Trèo lên gian gác đang máu me bê bết!
Trong gian gác, mùi tanh quen thuộc vẫn nồng nặc bốc lên, tôi đưa tay bịt mũi, và hơi kinh ngạc nhìn Giản Tự Viễn. Anh ta như trở thành một người khác hẳn, không nộn ọe, không bịt mũi, chỉ lạnh lùng đứng đó ngẩng lên nhìn nóc gian gác.
“Y Dương cho tôi mượn chiếc đèn pin!” Giản Tự Viễn gọi. Tôi biết anh ta cũng có đèn pin nhưng không mạnh bằng đèn của Cốc Y Dương.
Cốc Y Dương đưa đèn pin cho anh ta. Giản Tự Viễn bật sáng, chiếu lên các tấm ván trên trần. Ánh đèn dừng lại ở một điểm, anh ta chăm chú nhìn một lúc, hình như chưa nhìn rõ, anh ra bỏ kính mắt ra.
Hình như bỏ kính ra đã nhìn rõ hơn, anh ta hỏi tôi: “Cái máy bộ đàm của Lê Vận Chi đâu?”
Tôi vẫn khoác cái ví của Vận Chi, bèn lấy máy bộ đàm đưa cho Giản Tự Viễn. Anh ta soi đèn vào nhìn kỹ ba phím bấm “kênh” và một nút vuông lạ lùng không ghi chú, anh ấn nút đó. Trên đầu vọng xuống những tiếng “bíp bíp”. Giản Tự Viễn lập tức chiếu đèn lên vị trí trên trần lúc nãy đã xác định: một miếng ván bị đẩy lên, mở ra một khoảng trống, một đám tuyết trên đó rơi xuống. Xem ra, máy bộ đàm này là bộ điều khiển từ xa có thể mở cái cửa sổ “lên trời”.
Giản Tự Viễn nói: “Nên nghĩ rằng hình như bọn linh miêu đều ra vào ở gian gác này, cắn La Lập Phàm, rồi xông xuống cắn chết Trương Cầm. Lúc nãy tôi đứng ngoài kia quan sát ngôi nhà, thấy trên nóc có một chỗ vuông vuông lồi lên.” Tôi nảy ra một ý, bèn mở ví lấy ra tấm ảnh chụp chung của chúng tôi mà Trương Cầm mang theo. Giản Tự Viễn chỉ vào bên trái nóc ngôi nhà trong ảnh, nói: “Ở đây này! Thấy chưa? Thoáng nhìn thì tưởng là ống khói giả, thiết kế để trang trí; nhưng ngôi nhà thứ hai mà chúng ta đến thì không có.” Giản Tự Viễn lấy máy ảnh ra, xem lại tấm ảnh chụp gần đây nhất. “Nhìn xem! Tôi được cô gợi ý nên cũng chụp ảnh ngôi nhà ấy. Nó giống hệt ngôi nhà này của chúng ta chỉ khác là không có cái ô vuông vuông.”
Tôi dần hiểu ra. “Ô vuông này là hang ổ của bọn linh miêu?” Tôi nhìn lên ô vuông trên đầu, có lẽ nó khớp với ô vuông trên mái trong tấm ảnh thật!
“Chí ít là nơi tạm trú.” Giản Tự Viễn nói. “Bọn linh miêu đã được huấn luyện công phu. Tôi đoán rằng sau khi hiền đệ Y Dương đặt thuê ngôi nhà này, thì có kẻ cảm thấy phải cảnh giác, hắn bố trí chỗ tạm trú cho linh miêu ở đây, lắp cả ô cửa đóng mở điều khiển từ xa nữa.”
Tôi càng nghe càng kinh hãi: “Và ngầm cài người phụ trách bấm điều khiển từ xa là Lệ Vận Chi!”
“Kẻ làm nổi những chuyện này, chỉ có thể là người nội bộ Khu nghỉ dưỡng!” Giản Tự Viễn ngoảnh nhìn Cốc Y Dương. “Y Dương, cậu đã đắc tội với ai mà họ phải huy động lực lượng để xử lý cậu? Tôi cứ tưởng, là chỗ đồng hương quen biết thì cậu sẽ được ưu đãi cơ đấy!”
Cốc Y Dương lắc đầu: “Tôi thật sự không biết mình đã trêu ghẹo gì ai.”
Tôi tin rằng ít ra anh cũng hiểu rằng có liên quan đến cái chết của An Hiểu và Thạch Vi, nhưng cụ thể là gì thì đến nay anh vẫn không rõ.
Anh chỉ có đầu mối duy nhất là bức tranh ký họa của Thạch Vi để lại.
Giản Tự Viễn nói: “Ngay cậu còn không biết thì bọn tôi càng mù tịt! Không bàn tán cho tốn thì giờ nữa, bây giờ Y Dương hãy cùng tôi thiết kế hệ thống phòng ngự. May mà chúng ta đã biết lối đi của bọn linh miêu, nên có thể xử lý ổn thỏa. Cái “giếng trời” này được điều khiển từ xa thật, nhưng bọn linh miêu vẫn có thể công phá ngon lành, nên ra phải xử lý. Lan muội phụ trách kiểm tra toàn bộ ngôi nhà một lượt, xem có chỗ nào sơ hở không, sau đó cô ra cửa sổ canh chừng, nếu có người đến thì gọi chúng tôi ngay.”
Tôi định nói: anh là ai, sao bỗng dưng biến đổi khác hẳn thế này? Nhưng tôi biết dù hỏi cũng vô ích, anh ta vẫn chưa “biến” thành con người đàng hoàng thẳng thắn. Tôi hỏi mượn anh ta cái máy ảnh, nói là muốn chụp lại hiện trường bị sát hại cướp đoạt, và muốn nghiên cứu khung cản gian nhà kho chứa dụng cụ.
Tôi xuống cầu thang, đi xem xét các phòng một lượt.
Cực kỳ bề bộn.
Cũng dễ hiểu thôi: đêm hôm đó chúng tôi trèo qua cửa sổ phòng Lê Vận Chi rồi, không lâu sau đó có người vào nhà này; khóa vẫn nguyên lành chứng tỏ người ấy có chìa khóa. Rồi họ lục lọi khắp nơi, chắc là đang muốn tìm thứ gì đó.
Máy tính xách tay của tôi, iPad của Thành Lộ, máy tính xách tay của Giản Tự Viễn đều biến mất.
Trong phòng Lê Vận Chi cũng rất nặng mùi, xác Trương Cầm vẫn nằm đây. Nếu không phải thời tiết giá lạnh thì sẽ còn bốc mùi kinh khủng. Va-li của Lê Vận Chi cũng bị lục tung, các thứ đồ vứt đầy trên gường. Tôi chú ý đến một cái hộp thuốc thon nhỏ, dài độ gang tay, bèn mở ra xem. Bên trong, có vài vỉ thuốc nhức đầu thông thường, hai bộ ống kim tiêm và một lọ thuốc hơi đen đen, chắc là vốn bị niêm phong, sau khi dùng một nửa thì hơ lửa hàn chặt lại để không bị bay hơi.
Tôi thu lấy hộp thuốc, sau đó lại đi sang gian “ký túc xá nam giới” của Giản Tự Viễn và Cốc Y Dương. Lần này tôi có ý xem xét những chỗ mà kẻ đột nhập chưa lục soát đến. Bọn trộm cướp thường rất tỉ mỉ, hiếm khi bỏ sót các khả năng. Những chỗ “hiếm khi” như thế có thể là sau lưng tủ, bên trong chăn đệm dự phòng, lớp giữa ruột gối và áo gối, bên dưới đệm nằm… tôi đều kiểm tra.
Dưới đệm nằm của Giản Tự Viễn tôi phát hiện được một thứ.
Máy tính xách tay của anh ta.
Chương : Tiếng bước chân trên đỉnh đầu
Tôi kinh ngạc: "Thì ra là thật ư? Trời ơi, lẽ nào Thành Lộ đang ở quanh đây? Không thể có chuyện đó!" Tôi bất giác đưa tay bịt tai Hân Nghi, sợ cô ấy nghe thấy.
Cốc Y Dương nói: "Nói đùa đấy! Vừa nãy chúng ta đều nhìn rồi, làm gì có Thành Lộ nào?"
"Thế thì em đang nói chuyện với ai? Sao anh lại nghe thấy tiếng Thành Lộ?"
"Chắc em không thể quên cái truyền thuyết mà An Hiểu rất tin ấy? Trong miền núi quái dị, vào một lúc thích hợp, có thể nhìn thấy người đã chết…"
Tôi "Hừ" và cắt ngang: "Chỉ nói bừa! Ai bảo là Thành Lộ đã chết?"
"Vậy em giải thích xem tại sao cô ấy lại mất hút lâu thế? Thời tiết này nếu lang thang ở ngoài thì có sống nổi không? Và chuyện An Hiểu đến ngôi nhà đen nhìn thấy "Hồn ma Thạch Vi", rồi cũng suýt chết treo, sẽ phải giải thích ra sao?"
"Chẳng lẽ…" Tôi hoàn toàn rối trí.
"Liệu có phải lúc nãy em nằm mơ gặp và nói chuyện với Thạch Lộ, giống như cá truyện cổ tích vẫn nói là "Báo mộng"?"
"Anh đọc quá nhiều lời bình sách của ông già Đan Điền Phương[] thì phải?" Tôi bác lại.
[] Nghệ sĩ nổi tiếng Trung Quốc về phê bình tác phẩm văn nghệ.
Cốc Y Dương nói: "Em cố nhớ lại xem trong mơ em có nói chuyện với Thành Lộ không?"
Tôi im lặng, ngẫm nghĩ rất lâu rồi nói: "Không sao nhớ được. Cố lục tìm mãi chỉ nhớ được một chữ "Lạnh", chị ấy nói "Lạnh". À, còn nói là "Chết…trả thù", chỉ ấy muốn trả thù kẻ đã hại mình." Tôi rùng mình. "Lẽ nào…đúng là chị bị hại? Và muốn trả thù ai?"
Cốc Y Dương cũng trầm ngâm, suy nghĩ rất lung. "Có thể, cô ấy nói là mình đã trả thù."
Tôi kinh hãi: "La Lập Phàm! Ý anh là La Lập Phàm chết là do Thành Lộ trả thù? Thành Lộ biến thành ác quỷ giết La Lập Phàm? Anh không cảm thấy rất hoang đường hay sao?"
"Anh rất muốn tin vào một cách giải thích dễ chịu hơn, nhưng chúng ta đang bế tắc? La Lập Phàm đang bình thường mà chết luôn được! Nếu không tin ở những cách giải thích hão huyền thì hung thủ phải nằm trong số chúng ta. Ai có thù hằn sâu với La Lập Phàm đến thế? Giờ đây anh chỉ nghĩ đến một khả năng: Lập Phàm hại Thành Lộ, oan hồn Thành Lộ trả thù, giết Lập Phàm. Hoặc ít ra oan hồn cô ấy cho rằng Lập Phàm hại mình, cô ấy trả thù tất cả những kẻ đáng nghi..." Giọng Cốc Y Dương hơi run run thì phải.
Tôi bưng miệng nói: "Thật đáng sợ, trên đời này lẽ nào có hồn ma, âm hồn…"
Cốc Y Dương khẽ nói: "Anh vốn cũng không tin nhưng những chuyện xảy ra mấy ngày qua, và những chuyện cũ về Thạch Vi, An Hiểu, khiến anh không thể không tin có một thế giới xa xôi…"
Đang nói dở anh bỗng ngưng bặt, vì trên đầu, không xa, có một tiếng "Két" mở cửa ngôi nhà gỗ này.
Tôi hầu như tắc thở.
Lại một tiếng "Két" nữa, sau đó là tiếng đóng cửa.
Tiếp đó là tiếng bước chân lộp cộp. Giày ủng. Có vẻ giống tiếng giày trượt tuyết hơn.
Hân Nghi ngồi bên tôi cũng run rẩy, hình như bị tiếng động bất ngờ ấy đánh thức.
Tiếng bước chân chầm chậm, chắc người ấy đang đi khắp gian nhà.
Để kiểm tra xem có dấu vết của người lạ vào đây không.
Tim tôi đập nhanh muốn chết nhưng đầu óc lại như đóng băng, tôi chỉ có thể nảy ra ý nghĩ: may quá, lúc này đã giấu ván trượt tuyết và gậy xuống hầm, đã lấy chổi quét tuyết mà chúng tôi rũ khỏi người hắt ra ngoài cửa, lại dùng cây chổi lau sàn lau sạch mọi vết chân.
Nhưng chúng tôi sợ cái gì nhỉ? Chúng tôi không làm chuyện gì sai trái, sao phải trốn tránh? Biết đâu chỉ là một nhân viên Khu nghỉ dưỡng chưa kịp xuống núi giống như Trương Cầm, người này sẽ trợ giúp và đưa chúng tôi xuống núi. Người này đến, tại sao chúng tôi phải run sợ?
Vì chúng tôi không tin ở vận may nữa, không tin rằng những chuyện tàn độc xảy ra quanh chúng tôi chỉ là ngẫu nhiên.
Riêng gã Giản Tự Viễn thì vẫn hỏi: "Hay là chúng ta thử liên hệ với người ta, biết đâu sẽ…"
Cốc Y Dương ngắt lời: "Biết đâu sẽ là mấy con linh miêu muốn đùa với anh!"
Giản Tự Viễn nín lặng.
Bước chân đã đi đến chỗ cuối cùng của gian nhà, dừng lại bên cái cửa hầm.
Thời gian như bị cái lạnh làm cho đông cứng, chúng tôi bị nỗi sợ hãi bất tận hành hạ kinh khủng.
Hân Nghi run cầm cập nắm chặt tay tôi. Tôi lo cô ấy không chịu đựng nổi sắp òa khóc.
Tiếng bước chân lại vang lên, đi xa khỏi cửa hầm.
Liệu người ấy có nhận ra chúng tôi đang ở trong này? Hoặc từng đến nhà này? Tôi xóa hết mọi dấu vết trước khi nhảy xuống đây, nhưng có đủ để xóa tan mối nghi ngờ của họ không?
Anh ta hoặc cô ta là ai?
Nhưng rõ ràng là người đó rất thông thuộc vùng rừng núi này nên mới có thể đêm khuya đi trên tuyết đến đây.
Mấy giờ rồi, giờ là đêm hay sắp sáng?
Tiếng bước chân lại đi đến cửa hầm, và dừng lại.
Hân Nghi càng run bắn. Tôi ghé tai cô khẽ nói: "Đừng sợ! Chúng ta bốn người, hắn chỉ có một, bốn chọi một không vấn đề gì."
Nhưng liệu có phải chỉ có mình hằn không?
Khoảng hai phút sau tiếng bước chân lại vang lên; hình như người ấy đã suy nghĩ rồi cho rằng không cần thiết phải mở cửa hầm ra.
Lại bước đi một vòng, rồi "Kẹt" mở cửa, sau đó là tiếng đóng cửa rất mạnh.
"Người nào thế…" Giàn Tự Viên vừa nói đã bị Cốc Y Dương chồm lên bịt miệng.
Không ai có thể xác định người ấy đã đi hẳn chưa, biết đâu vẫn còn án ngữ ở ngoài cửa.
Có tiếng huýt sao từ bên ngoài vọng vào, không nghe ra là làn điệu gì; dù là ai, chắc chắn tâm trạng người đó đang vui vẻ hơn hẳn chúng tôi. Tiếng huýt sao xa dần. Tôi nói: "Chúng ta phải đi khỏi đây thôi!"
"Đi? Đi đâu?" Giản Tự Viễn hỏi. "Tôi nghĩ bốn chúng ta cứ ngồi lại đây, rất đầm ấm."
Hân Nghi bực mình: "Nếu anh cho rằng bốn chúng ta ăn ngủ bài tiết trong hầm này là đầm ấm thì anh cứ việc ở lại. Tôi tán thành với Na Lan, biến khỏi đây cho nhanh."
Cốc Y Dương nói: "Mong sao đừng có ai mò đến đây nữa."
"Tôi cho rằng chẳng mấy chốc sẽ lại có người đến, và không chỉ là một người đâu!" Tôi nói.
Giản Tự Viễn nói: "Cô lại ăn ốc nói mò rồi!"
"Lát nữa lên, anh sẽ nhận ra: tuy tôi đã quét sàn nhà, đem ván và gậy trượt tuyết xuống đây rồi, nhưng nếu ai có kinh nghiệm trinh sát, nhìn mặt sàn ẩm ướt sẽ không loại trừ khả năng chúng ta đã bước vào nhà. Hắn đứng do dự mãi, chắc nghĩ rằng dưới hầm không chỉ có một người, cho nên hắn giả vờ như không phát hiện ra điều gì, bỏ đi."
Giản Tự Viễn kêu lên: "Xem ra lúc nãy chúng ta tỏ ra quá yếu thế! Chúng ta bốn người, sao không xông lên đánh vô mặt hắn để làm quen xem sao? Sợ cóc gì?"
Cốc Y Dương nói: "Điều đó quá dễ hiểu, vì chúng ta không thể khẳng định bên ngoài có đồng bọn của hắn không, hoặc hắn có đem ba con linh miêu đến không, hắn có hung khí không."
Tôi nói: "Nếu hắn lại đến nữa, chắc hắn đã chuẩn bị rất kỹ. Cho nên chúng ta phải đi khỏi đây ngay. Ta nên bàn trước xem nên thế nào. Có ba khả năng: một là đi tìm ngôi nhà khác, hai là đi theo vết chân hoặc vết trượt tuyết của hắn, tìm bọn họ; ba là quay về ngôi nhà cũ."
Cả gian hầm im phăng phắc. Lát sau Giản Tự Viễn nói: "Cả ba cách đều chẳng ra sao, đều rất không an toàn."
"Vậy anh có sáng kiến gì, ngoại trừ cứ ngồi lỳ ở đây?" Tôi hỏi.
Giản Tự Viễn im thin thít.
Cốc Y Dương nói: "Nếu bám theo vị khách bí hiểm vừa rồi xác suất rủi ro là rất lớn."
Tôi nói: "Đúng là rất nguy hiểm, nhưng cũng có cái hay là có thể sẽ biết sự thật, và biết mình biết người nữa."
"Con gái mà thạo binh pháp[] ra trò! Đáng phục thật!" Giản Tự Viễn cười nhạt.
[] Binh pháp Tôn Tử có câu: "Biết mình biết người, đánh đâu thắng đó."
"Vấn đề là tôi đoán rằng không phải người ấy đi bộ đến đây; muốn bám theo thì chỉ có Cốc Y Dương và Hân Nghi làm được; cũng tức là chúng ta buộc phải chia làm hai nhóm." Tôi cảm thấy Hân Nghi đang run run.
Quả nhiên Hân Nghi nói: "Không, không! Chúng ta không thể tách nhau ra."
Cốc Y Dương nói: "Khẳng định là không thể làm vậy. Còn việc quay lại ngôi nhà cũ, cũng rất nguy hiểm. Có lẽ bọn linh miêu vẫn đang chờ chúng ta."
"Tôi cảm thấy đúng là bọn linh miêu nhằm vào chúng ta; nhưng không phải chúng luôn túc trực ở ngôi nhà gỗ, mà là ngẫu nhiên viếng thăm vài lần; chủ nhân huấn luyện chúng làm sát thủ vào lúc cần thiết mà thôi. Khi Trương Cầm chưa xuất hiện thì chúng ta không phải mục tiêu sát hại, khi Trương Cầm xuất hiện thì tất cả đã thay đổi." Tôi cũng lung tung không thể nói rõ bây giờ nên đi đâu.
"Những chuyện xui xẻo chúng ta gặp, sao cứ đổ riệt cho em Trương Cầm đáng thương?" Giản Tự Viễn nói.
Tôi mặc kệ anh ta, nói tiếp: "Khi chúng ta đã trốn khỏi ngôi nhà gỗ, bọn linh miêu nhận ra "Kế bỏ trống thành", thì chủ nhân của chúng không cần bọn sát thủ linh miêu "Ôm cây đợi thỏ" nữa, lý do rất đơn giản: vì chạy ngay trong đêm, chúng ta không thể lại tự chui đầu vào rọ!"
Cốc Y Dương nói: "Nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất, cho nên tôi tán thành quay lại ngôi nhà cũ, Hân Nghi nghĩ sao?"
Hân Nghi nói: "Nhưng tôi rất sợ quay về, La Lập Phàm và Trương Cầm đều chết ở đó. Tại sao ta không thể tìm một ngôi nhà khác?"
"Tất nhiên có thể, nhưng hơi mơ hồ. Tôi có cầm theo bản đồ nhưng tìm phương hướng thì không dễ đâu! Chúng ta chưa từng đến, thậm chí chưa từng nhìn thấy ngôi nhà gỗ nào khác. Và nếu chúng ta đang đối mặt với không chỉ một người và ba con linh miêu, thì chắc chắn các ngôi nhà gỗ khác cũng nằm trong phạm vi lục soát của bọn họ; ta sẽ phải đối mặt với rủi ro càng lớn hơn."
Giản Tự Viễn lắc đầu: "Nghe không xuôi tai! Cậu nói cứ như là giữa trời tuyết có một đội đặc công đang đi tìm mấy kẻ thảo dân chúng ta? Tôi tán thành với Lan muội, hãy tìm một ngôi nhà khác an toàn hơn mà nghỉ chân; núi rừng thì mênh mông, đâu có chuyện ngẫu nhiên bị người ta quấy rối lần nữa?"
Nếu cứ tranh chấp mãi thế này chỉ e tôi lại nhức đầu mất thôi. Tôi nhượng bộ: "Được, thế thì ta đi tìm ngôi nhà khác. Những trước hết phải đi khỏi đây, đừng làm những con cua trong giỏ nữa." Tôi đứng dậy, bước đến đẩy cái nắp hầm lên.
Ánh sáng từ gian nhà bên trên hắt xuống, thì ra trời đã sáng.
Đáng buồn là bên ngoài gió mạnh tuyết rơi không có dấu hiệu giảm bớt; chỉ khác là bông tuyết đã nhỏ đi nhiều nhưng lại rơi rất mau, đua nhau trút xuống, lách cả vào cổ áo tôi.
Hai vết bàn trượt tuyết rất rõ, lượn sang phải rồi đi tận đâu nữa không biết. Lúc này nếu tôi có đủ bộ dụng cụ, chắc chắn tôi sẽ không kìm nổi đuổi theo xem sao.
Cốc Y Dương xem kỹ tấm bản đồ của Khu nghỉ dương mà tôi đem theo. Giản Tự Viễn cuối cùng cũng ra khỏi ngôi nhà, có vẻ vẫn còn lưu luyến tiếc rẻ, nghiêng ngó khắp chỗ, như đã có cơ hội được nhìn rõ ngôi nhà và khung cảnh xung quanh. Tôi chợt nảy ra một ý: "Tôi nhớ là anh luôn mang theo bên mình một chiếc máy ảnh gọn nhẹ thì phải?"
Giản Tự Viễn cười: "Muốn chụp kỷ niệm à? Em Lan phấn chấn thật!" Quả nhiên anh ta lục túi lấy ra chiếc máy ảnh mi-ni, nói: "Cười lên!"
"Cười được à?" Tôi phát cáu. "Anh chụp toàn cảnh ngôi nhà gỗ này đi!"
"Để làm gì? Chỉ là ngôi nhà cũ nát xập xệ, không có giá trị nghệ thuật!" Nhưng anh ta vẫn chụp một kiểu.
Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại bảo anh ta chụp lại ngôi nhà gỗ này. Tôi đang thoáng một ý nghĩ: điều cần nhất lúc này là phải ngồi xuống phân tích làm rõ các manh mối đang rối tung.
Giọng Cốc Y Dương vang lên phía sau: "Có thể đại khái nhận ra phương hướng rồi. Mọi người theo tôi!" Anh bắt đầu trượt tuyết.
Tôi có chú ý, thế là phải, đi theo hướng ngược lại với vết trượt tuyết còn để lại trên mặt tuyết; tức là Cốc Y Dương có ý tránh hướng đi của nhân vật đêm qua mò đến đây.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương 38: Lại chui vào nhà tù
Giản Tự Viễn hỏi: “Lan muội à, đến giờ anh đây vẫn ù cả tai, không hiểu tại sao em lại nhận ra Hân Nghi là hung thủ giết Thành Lộ?”
Tôi nói: “Thực ra tôi vốn không bao giờ nghĩ Hân Nghi là hung thủ; tôi từng nghi ngờ La Lập Phàm nhưng sau đó anh ta chết; cũng từng nghi anh vì anh có quá nhiều điều đáng nghi ngờ; tôi thậm chí nghi cả Cốc Y Dương vì anh ấy cứ luôn mập mờ với tôi. Về sau từ một chi tiết nhỏ, do Hân Nghi sơ hở nên tôi mới nghi cô ta.”
Ba chúng tôi quay trở lại. Tôi vẫn băn khoăn: xác Thành Lộ đâu?
“Cô ta sơ hở? Tôi có cảm giác Mục Hân Nghi che đậy rất kín, tôi không cảm thấy gì hết.” Giản Tự Viễn nói.
“Thật thế chứ?” Tin rằng Giản Tự Viễn nhận ra câu hỏi của tôi có nét châm biếm. “Tôi nói trước, rồi anh có thể bổ sung. Trong mấy ngày qua tôi chú ý đến điều này: Hân Nghi quá thích bộ ván và đôi giày trượt tuyết của mình, lần nào đi trượt tuyết về cô ấy cũng lấy giấy lau chùi cho sạch tuyết và bùn đất, lau sạch tinh tươm.”
Giản Tự Viễn nói: “Hình như tôi cũng để ý thấy điều này, tôi còn trêu cô ta là thần chổi, mắc bệnh sạch quá hóa rồ!”
“Nếu thành tật thì hầu như không thể sửa được. Nhưng không phải thế. Vì có một việc khiến cô ta bị phân tâm: khi nhận ra Thành Lộ mất tích, mọi người đều đi tìm; tôi mở cửa gian nhà kho, thấy trong đó có đôi giày và bộ ván trượt tuyết của Hân Nghi, tôi chỉ nhìn thoáng qua, thấy giày hơi ướt, tôi cũng chẳng mấy bận tâm. Về sau tôi nhớ lại, thấy rằng Hân Nghi đi trượt tuyết lần cuối cùng, là đúng một ngày trước khi Thành Lộ mất tích; tôi nhìn thấy cô ta về, sau đó ngồi trong phòng lau chùi kỹ rồi, vậy tai sao giày lại ướt? Chỉ có thể là trước đó vài giờ cô ta đã ra trượt tuyết nhưng vì có chuyện gì đó bất ngờ xảy ra nên cô ta chưa kịp lau chùi như mọi khi; nói cách khác, sự việc tày trời kia xảy ra nên cô ta quên cả việc lau chùi. Nếu đúng là cô ta hại Thành Lộ thì tâm trạng ít nhiều cũng hoảng loạn bất an. Tất nhiên, có thể là có ai đó mượn giày và ván trượt tuyết của cô ta nhưng khả năng này rất nhỏ, chân cô ta nhỏ, nên đôi giày chỉ Lê Vận Chi có thể đi vừa chân, nhưng Lê Vận Chi hoàn toàn không biết trượt tuyết, ta có thể loại trừ khả năng này.”
Cốc Y Dương nói: “Đó đúng là một đầu mối rất rõ ràng, sao em không sớm làm rõ luôn, rất có thể có hy vọng tìm thấy Thành Lộ?”
Tôi buồn bã nói: “Lúc đó em vừa ngủ mê mệt tỉnh lại, đầu nhức kinh khủng; nghe tin Thành Lộ mất tích thì đâm rối trí. Đã nhận ra chi tiết đó mà lại không khai thác, em quá sơ suất.”
Giản Tự Viễn nói: “Cô không sai gì cả. Bọn anh đây còn không chú ý đến chi tiết đó nữa là! Tình trạng của cô lúc đó như thế mà đã lập tức bắt tay vào đi tìm sự thật, là rất quý rồi.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, cảm thấy câu nói đó không phải do Giản Tự Viễn nói ra thì phải? Cốc Y Dương nói xin lỗi, anh không hề có ý trách cứ tôi. Tôi gượng cười: “Thì vẫn phải tự trách mình chứ! Thế là tôi bắt đầu nghi ngờ Hân Nghi. Khi chúng ta phát hiện ra xác Lập Phàm thì Lê Vận Chi và Hân Nghi dường như đồng thời suy sụp. Tôi chẳng phải cao nhân có thể biết tận chân tơ kẽ tóc, nhưng tôi cảm nhận rằng Hân Nghi cực sợ hãi là thật, điều này không thật phù hợp với ấn tượng ban đầu của tôi về cô ta: Hân Nghi là cô gái đa tình cởi mở nhưng chất người rất mạnh mẽ cứng cỏi, không thể sợ cái xác chết đến nỗi mất hết cả hồn vía. Tiếp đó, cô ta một mực nhận định rằng Thành Lộ đã giết Lập Phàm. Quan điểm của cô ta rất vô căn cứ, trừ phi cô ta là người mê tín ma quỷ âm ty. Điều này cũng không phù hợp với tính cách của cô ta. Cách giải thích có lý nhất là: cô ta đang thấp thỏm không yên, cảm thấy oan hồn Thành Lộ sẽ quay lại trả thù.”
Giản Tự Viễn huýt sáo, nói: “Hân Nghi biết cách ngụy trang. Tôi cứ tưởng cô ta rất mê hiền đệ Y Dương, nhưng cũng biết điều rút lui trước sự tấn công từ hai phía của Lan muội và Lê Vận Chi…”
Tôi nhìn Cốc Y Dương: “Đừng lôi tôi vào đây, được không? Bây giờ nghĩ lại mới hiểu ra Hân Nghi tỏ ra ngưỡng mộ Cốc Y Dương, là nhằm che giấu quan hệ giữa cô ta là La Lập Phàm. Thành Lộ đã nói với tôi, với Cốc Y Dương thậm chí vả Giản Tự Viễn cũng nên, rằng chị ấy muốn tìm ra người tình thật sự của Lập Phàm nhưng không có kết quả. Một buổi tối Hân Nghi tâm sự với tôi, nhắc đến chuyện bồ nhí, nói rằng cô ấy tuyệt đối không chấp nhận làm bồ nhí, không chia sẻ với ai một người đàn ông. Nghĩ mà xem, giết “bà cả” Thành Lộ rồi thì cô ta không phải là bồ nhí, không phải chia sẻ với ai nữa. Đó có thể là động cơ của cô ta, động cơ giành giật chiếm hữu rất nguyên thủy. Cô ta rất khôn ngoan, lợi dụng kỳ “nghỉ dưỡng” này, lợi dụng quan hệ thân thiện với tôi, giả bộ “thèm khát” Cốc Y Dương nữa, để không bị coi là nghi phạm. Còn về La Lập Phàm, ý cô ta là Lập Phàm nhu nhược không có động cơ để giết Thành Lộ. Giữa nam nữ với nhau, duyên hết thì chia tay giải tán, thời nay đã có quá nhiều.
“Hân Nghi muốn độc chiếm La Lập Phàm, nên không chấp nhận Thành Lộ tồn tại, cũng là một thứ tật bệnh giống như thói quen lau chùi bộ đồ trượt tuyết sau mỗi lần đi trượt tuyết về.
“Cho nên cô ta mưu tính rất kỹ để giết Thành Lộ. Cô ta thân thiện với anh nhân viên lái xe đi tuyết, kiếm được chiếc chìa khóa sơ-cua, nhằm chuẩn bị cho việc phi tang cái xác. Sáng hôm kia sau khi mất điện, cô ta ra ngoài trượt tuyết, tôi đoán rằng cô ta đi tìm địa điểm để giấu xác, và đã tìm ra ngôi nhà gỗ gần như đang bỏ hoang ấy, ở đó có vài thứ dụng cụ, có hầm ngầm, là nơi giấu xác rất tiện…”
Giản Tự Viễn bỗng ngắt lời: “Tại sao phải giấu xác? Chết rồi thì chỉ việc vứt xác ra ngoài, tuyết tự nhiên sẽ vùi là xong!”
“Hân Nghi cố ý mưu sát, nhưng cô ta đâu phải sát thủ chuyên nghiệp, cho nên, về tâm lý đương nhiên không muốn cái xác nhanh chóng bị phát hiện và muốn giấu càng kỹ càng lâu thì càng tốt. Gió to tuyết lớn ba ngày liền, thì ai ngờ nổi? Nếu hôm sau trời đẹp thì sao? Vì thế cô ta phải giấu xác ở căn hầm ngôi nhà kia, thì có thể yên tâm. Không thấy xác, thì ai cũng nghĩ Thành Lộ chi mất tích hoặc đi đâu đó mà thôi.
“Cô ta đã giết Thành Lộ như thế nào, ta thật khó hình dung, vì trong ngôi nhà gỗ không có một vết máu. Tôi đoán, rất có thể Thành Lộ bị chết ngạt, thảm cảnh ấy xảy ra ngay trong phòng Thành Lộ. Hân Nghi sẽ đẩy xác ra ngoài cửa sổ, sau đó lôi xác lên chiếc xe đi tuyết, chở đến ngôi nhà chứa dụng cụ kia rồi lôi xuống hầm ngầm. Tôi cho rằng cô ta lần đầu tiên giết người, trở về rồi vẫn rất hoang mang hoảng loạn, hoặc bị phân tán bởi một chuyện gì đó nên quên cả lau chùi bộ đồ trượt tuyết.”
Giản Tự Viễn xuýt xoa: “Xem ra mấy hôm nay Lan muội phải liên tục động não, muội nhức đầu là phải!”
Tôi nói: “Lẽ ra tội ác của Mục Hân Nghi có thể bị che đậy lâu hơn, nhưng cái chết của La Lập Phàm đã làm thay đổi tình hình. Cô ta kinh hoảng, sợ hãi “hung thủ Thành Lộ”, nên tôi càng thêm nghi ngờ cô ta. Lúc ở căn hầm ngầm, cô ta có những biểu hiện rất khác thường, khiến tôi càng phải liên hệ các đầu mối lại với nhau để suy nghĩ.”
“Thì ra, lúc ngồi trong hầm cô ngủ mê “đối thoại với Thành Lộ” chỉ là màn độc tấu của cô dung để thăm dò Hân Nghi chứ gì?” Giản Tự Viễn hình như đã ngộ ra.
“Lúc đó tôi nghĩ, nếu Hân Nghi không liên quan đến Thành Lộ mất tích, cô ta chỉ sợ chui xuống hầm hoặc cô ta tính hay sợ ma, thì hành động ấy của tôi thật là tàn nhẫn. Nhưng chẳng còn cách nào khác, tôi buộc phải tìm ra câu trả lời.”
Lúc này ngôi nhà gỗ của chúng tôi đã ở trước mặt.
Người bước lên bậc thềm trước tiên vẫn là Cốc Y Dương. Anh nói: “Bên trong không có gì khác thường, tôi đã nhìn sơ bộ rồi.”
Giản Tự Viễn dừng lại trước cửa quan sát ngôi nhà một lượt, vẻ háo hức như vừa mới đến lần đầu. Rồi hỏi tôi: “Trước đây tôi có biết Na Lan được Sherlock Holmes nhập hồn, nhưng không biết muội còn có thói quen tắt mắt nữa!”
Tôi ngớ ra, nhưng lập tức hiểu ngay, anh ta nói về chiếc chìa khóa xe. Tôi nói: “Nếu tôi có trình độ như Sherlock Holmes thì tôi khỏi cần tắt mắt như thế. Vì nghi ngờ Mục Hân Nghi nhưng lại thiếu chứng cớ, tôi đành dùng hạ sách: nhân lúc cô ta ngủ say, tôi lần ví cô ta. Cô ta và tôi luôn nằm sát nhau, nên có thể làm được. Tôi mò được hai chiếc chìa khóa nên mới cho là lạ. Cô ta tự lái xe đến đã đành, chìa khóa xe có nút điều khiển từ xa, nhưng chiếc chìa khóa thứ hai khác hẳn, không có điều khiển từ xa. Nghĩa là sao? Tôi bỗng nhớ ra mấy hôm trước Hân Nghi thân thiết với anh chàng phục vụ viên rồi tập lái xe đi tuyết. Cô ta là Phi Tuyết, ham trượt tuyết thì không lạ, nhưng tập lái xe đi tuyết, phải chăng vì có mục đích gì đó? Để làm rõ sự phỏng đoán này, tôi nẫng chiếc chìa khóa không có điều khiển từ xa, nhét chiếc chìa khóa xe của La Lập Dương vào thay thế. Bộ điều khiển từ xa của chìa khóa xe La Lập Dương thì tách riêng, móc ở cái vòng đeo khóa, nên chìa khóa này có thể mập mờ đánh tráo yên ổn. Quả nhiên Hân Nghi không phát hiện ra, cho đến khi tôi và Cốc Y Dương nghĩ ra hồn ma Thành Lộ đang ở trong đó chờ chúng ta. Chiêu thức “công tâm” đó đã đánh gục Hân Nghi, lúc cô ta lên xe định tháo chạy mới biết chìa khóa đã bị đánh tráo.”
Giản Tự Viễn vẫn đứng ngắm ngôi nhà gỗ, nhìn tôi rồi lại nhìn Cốc Y Dương đứng giữa cửa đã bước một chân vào nhà. Giản Tự Viễn cười nhạt: “Hai vị duyên cũ khó quên, lại rất đẹp đôi, đã hợp tác để đẩy Hân Nghi vào ngõ cụt, liệu tôi có nên đề phòng hai vị không đây?”
Cốc Y Dương cũng cười nhạt: “Mục Hân Nghi giết người vô tôi, tự cô ta đi vào ngõ cụt; cô ta thấp thỏm sợ hãi nên mới bị Na Lan “công tâm” thành công. Còn anh, nếu lòng trong sáng nhẹ nhõm thì anh sợ gì nhỉ?”
Giản Tự Viễn nín lặng, không ngờ ngợ gì ngôi nhà nữa, bước vào. Lúc đi qua Cốc Y Dương, anh ta vỗ vỗ vào ngực anh rồi nói: “Trong chúng ta đây có một người trong lòng nhẹ nhõm phải không?”
Mắt Cốc Y Dương sa sầm, vung nắm đấm, tôi vội ngăn lại: “Lúc này nội bộ chớ nên lục đục.”
“Định nói gì thì nói toạc ra, là thằng đàn ông thì đừng nên mập mờ kiểu ấy!” Cốc Y Dương vẫn cố xấn vào Giản Tự Viễn.
Giản Tự Viễn tiếp tục bước vào nhà: “Chờ linh miêu đến, bất kể đàn ông hay đàn bà, chúng sẽ xơi tất! Lan muội nói đúng, nên đề phòng đừng để bị chúng ăn thịt.” Rồi anh ta thả cái ba-lô của Trương Cầm xuống, lấy cuộn dây thép ra, nhìn tôi nói: “Lan muội à, ta có nên nghĩ xem tại sao linh miêu lại vào nhà được? Và cô thử nói xem La Lập Phàm chết như thế nào không?”
Rồi anh ta quay người bước thẳng về tận cùng của hành lang.
Trèo lên gian gác đang máu me bê bết!
Trong gian gác, mùi tanh quen thuộc vẫn nồng nặc bốc lên, tôi đưa tay bịt mũi, và hơi kinh ngạc nhìn Giản Tự Viễn. Anh ta như trở thành một người khác hẳn, không nộn ọe, không bịt mũi, chỉ lạnh lùng đứng đó ngẩng lên nhìn nóc gian gác.
“Y Dương cho tôi mượn chiếc đèn pin!” Giản Tự Viễn gọi. Tôi biết anh ta cũng có đèn pin nhưng không mạnh bằng đèn của Cốc Y Dương.
Cốc Y Dương đưa đèn pin cho anh ta. Giản Tự Viễn bật sáng, chiếu lên các tấm ván trên trần. Ánh đèn dừng lại ở một điểm, anh ta chăm chú nhìn một lúc, hình như chưa nhìn rõ, anh ra bỏ kính mắt ra.
Hình như bỏ kính ra đã nhìn rõ hơn, anh ta hỏi tôi: “Cái máy bộ đàm của Lê Vận Chi đâu?”
Tôi vẫn khoác cái ví của Vận Chi, bèn lấy máy bộ đàm đưa cho Giản Tự Viễn. Anh ta soi đèn vào nhìn kỹ ba phím bấm “kênh” và một nút vuông lạ lùng không ghi chú, anh ấn nút đó. Trên đầu vọng xuống những tiếng “bíp bíp”. Giản Tự Viễn lập tức chiếu đèn lên vị trí trên trần lúc nãy đã xác định: một miếng ván bị đẩy lên, mở ra một khoảng trống, một đám tuyết trên đó rơi xuống. Xem ra, máy bộ đàm này là bộ điều khiển từ xa có thể mở cái cửa sổ “lên trời”.
Giản Tự Viễn nói: “Nên nghĩ rằng hình như bọn linh miêu đều ra vào ở gian gác này, cắn La Lập Phàm, rồi xông xuống cắn chết Trương Cầm. Lúc nãy tôi đứng ngoài kia quan sát ngôi nhà, thấy trên nóc có một chỗ vuông vuông lồi lên.” Tôi nảy ra một ý, bèn mở ví lấy ra tấm ảnh chụp chung của chúng tôi mà Trương Cầm mang theo. Giản Tự Viễn chỉ vào bên trái nóc ngôi nhà trong ảnh, nói: “Ở đây này! Thấy chưa? Thoáng nhìn thì tưởng là ống khói giả, thiết kế để trang trí; nhưng ngôi nhà thứ hai mà chúng ta đến thì không có.” Giản Tự Viễn lấy máy ảnh ra, xem lại tấm ảnh chụp gần đây nhất. “Nhìn xem! Tôi được cô gợi ý nên cũng chụp ảnh ngôi nhà ấy. Nó giống hệt ngôi nhà này của chúng ta chỉ khác là không có cái ô vuông vuông.”
Tôi dần hiểu ra. “Ô vuông này là hang ổ của bọn linh miêu?” Tôi nhìn lên ô vuông trên đầu, có lẽ nó khớp với ô vuông trên mái trong tấm ảnh thật!
“Chí ít là nơi tạm trú.” Giản Tự Viễn nói. “Bọn linh miêu đã được huấn luyện công phu. Tôi đoán rằng sau khi hiền đệ Y Dương đặt thuê ngôi nhà này, thì có kẻ cảm thấy phải cảnh giác, hắn bố trí chỗ tạm trú cho linh miêu ở đây, lắp cả ô cửa đóng mở điều khiển từ xa nữa.”
Tôi càng nghe càng kinh hãi: “Và ngầm cài người phụ trách bấm điều khiển từ xa là Lệ Vận Chi!”
“Kẻ làm nổi những chuyện này, chỉ có thể là người nội bộ Khu nghỉ dưỡng!” Giản Tự Viễn ngoảnh nhìn Cốc Y Dương. “Y Dương, cậu đã đắc tội với ai mà họ phải huy động lực lượng để xử lý cậu? Tôi cứ tưởng, là chỗ đồng hương quen biết thì cậu sẽ được ưu đãi cơ đấy!”
Cốc Y Dương lắc đầu: “Tôi thật sự không biết mình đã trêu ghẹo gì ai.”
Tôi tin rằng ít ra anh cũng hiểu rằng có liên quan đến cái chết của An Hiểu và Thạch Vi, nhưng cụ thể là gì thì đến nay anh vẫn không rõ.
Anh chỉ có đầu mối duy nhất là bức tranh ký họa của Thạch Vi để lại.
Giản Tự Viễn nói: “Ngay cậu còn không biết thì bọn tôi càng mù tịt! Không bàn tán cho tốn thì giờ nữa, bây giờ Y Dương hãy cùng tôi thiết kế hệ thống phòng ngự. May mà chúng ta đã biết lối đi của bọn linh miêu, nên có thể xử lý ổn thỏa. Cái “giếng trời” này được điều khiển từ xa thật, nhưng bọn linh miêu vẫn có thể công phá ngon lành, nên ra phải xử lý. Lan muội phụ trách kiểm tra toàn bộ ngôi nhà một lượt, xem có chỗ nào sơ hở không, sau đó cô ra cửa sổ canh chừng, nếu có người đến thì gọi chúng tôi ngay.”
Tôi định nói: anh là ai, sao bỗng dưng biến đổi khác hẳn thế này? Nhưng tôi biết dù hỏi cũng vô ích, anh ta vẫn chưa “biến” thành con người đàng hoàng thẳng thắn. Tôi hỏi mượn anh ta cái máy ảnh, nói là muốn chụp lại hiện trường bị sát hại cướp đoạt, và muốn nghiên cứu khung cản gian nhà kho chứa dụng cụ.
Tôi xuống cầu thang, đi xem xét các phòng một lượt.
Cực kỳ bề bộn.
Cũng dễ hiểu thôi: đêm hôm đó chúng tôi trèo qua cửa sổ phòng Lê Vận Chi rồi, không lâu sau đó có người vào nhà này; khóa vẫn nguyên lành chứng tỏ người ấy có chìa khóa. Rồi họ lục lọi khắp nơi, chắc là đang muốn tìm thứ gì đó.
Máy tính xách tay của tôi, iPad của Thành Lộ, máy tính xách tay của Giản Tự Viễn đều biến mất.
Trong phòng Lê Vận Chi cũng rất nặng mùi, xác Trương Cầm vẫn nằm đây. Nếu không phải thời tiết giá lạnh thì sẽ còn bốc mùi kinh khủng. Va-li của Lê Vận Chi cũng bị lục tung, các thứ đồ vứt đầy trên gường. Tôi chú ý đến một cái hộp thuốc thon nhỏ, dài độ gang tay, bèn mở ra xem. Bên trong, có vài vỉ thuốc nhức đầu thông thường, hai bộ ống kim tiêm và một lọ thuốc hơi đen đen, chắc là vốn bị niêm phong, sau khi dùng một nửa thì hơ lửa hàn chặt lại để không bị bay hơi.
Tôi thu lấy hộp thuốc, sau đó lại đi sang gian “ký túc xá nam giới” của Giản Tự Viễn và Cốc Y Dương. Lần này tôi có ý xem xét những chỗ mà kẻ đột nhập chưa lục soát đến. Bọn trộm cướp thường rất tỉ mỉ, hiếm khi bỏ sót các khả năng. Những chỗ “hiếm khi” như thế có thể là sau lưng tủ, bên trong chăn đệm dự phòng, lớp giữa ruột gối và áo gối, bên dưới đệm nằm… tôi đều kiểm tra.
Dưới đệm nằm của Giản Tự Viễn tôi phát hiện được một thứ.