Gần như đồng thời với lúc mất điện, cửa bỗng mở toang, cuồng phong cuốn theo tuyết nhân đó thốc vào nhà. Cốc Y Dương tuyết phủ toàn thân chạy bổ vào, anh giẫm mạnh chân lên tấm thảm trải sau cánh cửa, để tuyết long ra khỏi giày.
Đi ngay sau anh là cô gái xinh xắn có đôi mắt to trông rất dễ mến, hàng mi dài tự nhiên, những hạt sương vài giây trước đó đang bám vào lúc này đã tụ lại thành những giọt nước nho nhỏ.
Là Lê Vận Chi.
“Mất điện, mất điện rồi!” Giản Tự Viễn vừa kêu vừa chạy ra, nhìn thấy Cốc Y Dương và Lê Vận Chi, anh ngẩn người, rồi lắc đầu: “Bây giờ mới bắt đầu mất điện, nhớ đấy! Trong nhà có khí sưởi, vẫn còn hơi âm ấm, cho nên các vị nếu không có việc gì thì đừng ra ra vào vào, khí lạnh tràn vào nhà thì gay! Muốn thân mật với nhau thì cứ ở nhà, có khối chỗ…”
Cốc Y Dương là người bạn cùng phòng mà Giản Tự Viễn nói là “sớm tinh mơ đã đi mất hút”.
Vào dịp này năm ngoái, Cốc Y Dương là bạn trai, là người yêu, là mối tình đầu của tôi.
Tính khí Cốc Y Dương tôi biết, hồi ở đại học, nếu nghe Giản Tự Viễn chỉ trích như thế, anh sẽ hất tung cặp kính mắt, sẽ đấm cho sưng mặt, sẽ ép vào tường, bóp cổ Giản Tự Viễn và nói: “Mày là cái thá gì, sao dám nói tao như vậy?”
Nhưng nay anh không còn là Cốc Y Dương ngày trước nữa. Sau đúng nửa năm biệt tăm biệt tích, anh lại xuất hiện trước mắt tôi, điềm tĩnh rất nhiều, cũng gầy đi rất nhiều. Hồi ở đại học, anh là Phó hội trưởng Hội sinh viên Rikougakubu[1], điều hành một sân chơi nho nhỏ, hay bốc đồng, ăn nói bỗ bã; nay nét quyết đoán tuy vẫn còn nhưng nói năng đã biết cân nhắc. Trong trường đại học, anh còn là sư phụ thể dục thẩm mỹ rất có nghề, hễ có cơ hội là anh khoe với tôi “bắp cơ này múi cơ kia…” hiện giờ trông anh tuy vẫn khôi ngô nhưng đã gầy đi rõ rệt. Có lẽ làm việc ở thành phố thì buộc phải rèn luyện thành ra như vậy.
[1] Gốc tiếng Nhật = tổng hợp.
Cốc Y Dương nghe Giản Tự Viễn càu nhàu, khi ngừng lời thì anh hỏi: “Nói xong rồi à?”
Chắc vì nhận ra ánh mắt lừ lừ của Cốc Y Dương, Giản Tự Viễn chỉ lẩm bẩm: “Mọi người đều nên tự giác cho!”
Cốc Y Dương lại nhìn sang tôi, nói: “Tuyết bắt đầu rơi từ chiều qua, đêm càng rơi nhiều hơn. Tôi thấy tình hình xấu đi, lúc nửa đêm gọi điện thoại cho Ban lễ tân hai lần, lúc đó ca-bin cáp treo đã không chạy được nữa, có sự cố, nên không thể đón chúng ta xuống núi. Bãi trượt tuyết phải đóng cửa ít nhất năm hôm. Tôi đã bảo họ đưa xe đi tuyết đến đón nhưng họ nói đường quá dốc, tầm nhìn gần như bằng không, nên xe không lên được, khả năng duy nhất là chúng ta tự xuống núi. Tôi nghĩ, đêm khuya xuống núi trong gió tuyết thì chẳng khác gì tự sát, cho nên đành chờ vậy. Lúc trời chưa sáng, mọi người còn đang ngủ, tôi đã ra ngoài xem đường sá thế nào, tính xem ban ngày sáng sủa ta có thể xuống núi không. Cô ấy…” Anh nhìn sang Lê Vận Chi. “Cô ấy cũng đi theo định giúp tôi, rốt cuộc suýt nữa bị tuyết vùi.”
Mặt Lê Vận Chi bị lạnh đỏ ửng, lúc này trông lại càng xinh. Cô trách: “Vì em lo cho anh…”
Cốc Y Dương nói: “Cho nên từ lúc này chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, chuẩn bị tâm lý chiến đấu lâu dài…”
La Lập Phàm hỏi: “Tức là, kết luận thăm dò đường sá của cậu là… tình hình rất tệ?”
Cốc Y Dương thở dài: “Mọi người có thể trách tôi, tôi đứng ra thuê ngôi nhà này có phần ngất ngưởng, quá hẻo lánh và quá xa Trung tâm điều hành khu nghỉ dưỡng.”
Ngôi nhà gỗ này đúng là một trong những ngôi nhà nằm ở ngoại vi xa nhất khu nghỉ dưỡng, không có đường đi thẳng, phải ngồi cáp treo chuyên dụng từ cuối bãi trượt tuyết, đi qua đỉnh núi phía trên bãi trượt tuyết, sau đó ngồi xe đi tuyết chạy đến chân quả núi khác, rồi trèo lên núi, thì mới đến nơi được. Ngồi trên cáp treo có thể nhìn thấy phía sau bãi trượt tuyết là những vách núi đứt đoạn, dựng đứng, cho nên Cốc Y Dương bi quan về khả năng đi bộ xuống núi là phải. Tôi còn nhớ lần đầu lên núi để đến ngôi nhà gỗ, Thành Lộ và Giản Tự Viễn luôn miệng oán trách vị trí ngôi nhà khiến người ta thấy tuyệt vọng. Khi lên đến nơi ngoảnh nhìn xuống, cả hai đồng thời nín lặng: đứng ở điểm cao này có thể nhìn bao quát núi tuyết hùng vĩ, thung lũng sâu hút và bạt ngàn rừng thông. Cảnh vật tuyệt mỹ nhường này, đời người ta có thể có mấy lần được nhìn ngắm?
Tôi hỏi: “Em còn nhớ hôm qua đi cáp treo, nhìn thấy hai, ba chiếc xe đi tuyết chạy lên chạy xuống mấy ngôi nhà gỗ, những xe đó có còn không?”
Cốc Y Dương lắc đầu: “Trước khi bão tuyết đến, một chiếc đã được cáp treo đưa xuống để sửa chữa; còn chiếc kia, khi bão tuyết đến, nhân viên bị du khách ép dữ quá, đành chở họ xuống núi, nhưng xe gặp sự cố lao xuống khe sâu, người ta phải huy động nhân lực đến cứu hộ ngay trong đêm; thấy nhân viên tổng đài nói rằng một người chết hai người bị thương, xe thì tan tành. Có thể còn một hai chiếc xe đi tuyết nữa nhưng chưa rõ đang ở đâu, tổng đài đang tìm hiểu.”
Cả ngôi nhà chúng tôi đang ở bỗng im lặng như tờ, chắc ai cũng đang ngẫm nghĩ về cái tin dữ mà Cốc Y Dương vừa nói, sao mà chua chát!
Có lẽ vài hôm tới đây chúng tôi sẽ biến thành những con thú bị vây khốn.
Thú bị vây khốn thì vẫn rất hung tợn, tôi có cảm giác sự yên tĩnh trong ngôi nhà này chỉ là tạm thời.
Tiếng khóc của Thành Lộ phá tan sự yên tĩnh.
La Lập Phàm lập tức hậm hực: “Chỉ biết khóc! Khóc thì giải quyết được gì? Có thể khiến bão tuyết dừng lại chắc?”
Thành Lộ mắt đẫm lệ, ai oán nhìn La Lập Phàm rồi quay người chạy vào phòng.
Tôi sẵng giọng: “Anh nói thì thế giải quyết được việc gì chắc? Thái độ anh như thế mà lại làm được sếp thì lạ thật! Chắc anh luôn nhã nhặn với người ngoài, chỉ cáu kỉnh với vợ thôi?”
Giản Tự Viễn bỗng hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta bị giam trên núi? Xe cáp treo chuyên dụng xuống đến nơi rồi cũng phải quay lên chứ? Vẫn còn hơn chục ngôi nhà trên núi kia mà?”
“24 ngôi nhà.” Cốc Y Dương bình tĩnh đến mức không ngờ. “Nhưng không phải đều có khách ở. Ban điều hành cho tôi biết chỉ có 5 nhà trên núi bị cô lập như chúng ta. Nhưng tất cả đều cách nhau một quãng khá xa, nếu đi bộ sẽ rất nguy hiểm. Tức là hiện giờ khó mà trợ giúp gì được, trừ phi chúng ta hết sạch các nguồn dự trữ…”
“Nếu sớm biết thế này thì lúc đầu không nên lên đây ở làm gì! Cứ ở phòng riêng khách sạn bên dưới bãi trượt tuyết thì có gì là dở?” Giản Tự Viễn co chân đá vào tường cho bõ tức, nhưng anh vội kêu oai oái vì quên rằng mình đang đi dép lê.
Tôi nói: “Bây giờ nói nếu thế này thế nọ cũng vô ích thôi. Anh tự nguyện tham gia chuyến đi kia mà? Nên tập trung suy nghĩ lối thoái thì hơn.”
Đây là lần đầu tiên tôi nói đỡ cho Cốc Y Dương. Tôi vốn định im lặng nhưng tính khí tôi vẫn thế không sao nén được.
Cốc Y Dương cảm kích nhìn tôi.
Tôi hơi quay mặt đi, vờ như không nhìn thấy. Lòng tôi rối bời bao ý nghĩ.
Tôi là Na Lan. Tôi và mấy người bạn đi trượt tuyết, chúng tôi ở trong một ngôi nhà gỗ. Các bạn lần lượt biến mất, chỉ còn lại mình tôi.
Đến chân núi Trường Bạch, lần đầu tiên trong đời nhìn thấy tuyết lông ngỗng rơi, như truyền thuyết vẫn nói. Ở Giang Kinh và quê tôi cũng có tuyết nhưng bông tuyết chỉ to bằng móng tay là cùng; tuyết miền đông bắc khô và xốp, từng mảnh từng mảnh trắng tinh, nhẹ nhàng bay lả tả; nếu tôi không đang đau đớn cả thể xác lẫn tâm hồn, nếu tinh thần tôi không căng thẳng gần như sắp nát tan, thì tôi nhất định sẽ ngắm nhìn vạn vật qua cửa sổ tận hưởng cảm giác trong sáng yên bình.
Tiếng mở cửa khiến tôi giật mình đứng dậy, vùng hông và đầu gối bên trái bỗng đau nhói. Vết rách ở cơ bắp chân đã được băng bó qua loa giần giật nhức nhối như bị hàm răng sắc nhọn của một con thú nhỏ đói bụng hung hãn đang ra sức bập sâu vào da thịt tôi. Ý nghĩ này khiến tôi run bắn.
Anh công an Triệu Sảng – thường được gọi là “lão Triệu” – bước vào. Thực ra anh đâu có già, chắc anh chỉ trạc tuổi tôi, nhưng ở cái đồn công an nhỏ chỉ có hai công an thường trực này thì anh hiển nhiên là hàng “sư phụ”. (Anh thứ hai chỉ như cậu học trò vừa tốt nghiệp phổ thông). Hai tay Triệu Sảng ấp cái cốc giữ nhiệt[], những hạt tuyết đọng trên mũ bông đang bị hơi nóng làm tan chảy rỏ giọt.
[] Cốc có nắp, tựa như cái phích nhỏ.
“Hết cách! Người ở bưu điện và phòng điện tín đều nói hết cách rồi. Ở chỗ họ, dây điện thoại cũng đứt, chúng tôi dùng chung một tuyến đường dây, nên ai cũng như ai. Ba chục năm mới có trận bão tuyết lớn thế này, đến giờ đã có điện là rất may rồi. Tôi vừa bảo cậu Trịnh đi tìm bác sĩ Cùng, lát nữa sẽ đến ngay thôi.” Triệu Sảng đưa tôi cái cốc giữ nhiệt.
Trà nóng! Tôi vừa đi hơn hai mươi tiếng đồng hồ trong tuyết, bây giờ được nhìn thấy cốc trà nóng ngát hương!
Tôi cầm cốc nhưng không uống.
Triệu Sảng lấy làm lạ: “Sao không uống đi? Môi cô khô nẻ thế kia, phải uống nước bù vào ngay đi?”
“Vẫn ổn… dọc đường đi tôi đã ăn tuyết rồi.” Tôi không dám nói thật lý do không uống là vì tôi không dám uống. Anh ta ngớ ra, nhưng cũng không “vạch trần” rằng: đi đường dài trên tuyết, chưa đến bước đường cùng thì đừng ăn tuyết, nó làm cơ thể tốn calo để làm tan chảy, sẽ rất hại sức khỏe.
Nếu Triệu Sảng biết rõ tình cảnh của tôi những ngày qua, chắc anh sẽ hiểu tại sao lúc này tôi không thể tin bất cứ ai.
Anh bước đến bàn làm việc lấy ra cuốn sổ ghi chép, nói: “Có lẽ chúng tôi chưa thể nhanh chóng liên lạc với Giang Kinh, với đội trưởng Ba mà cô nói. Lúc nãy cô nói là muốn trình báo vụ án, bây giờ nói cụ thể đi?”
Tôi im lặng bao lâu không biết. Đầu tôi mụ đi, hơi chóng mặt, hậu quả của chuyến đi trên tuyết với cái bụng đói meo, hậu quả của cuộc sống trong ngôi nhà gỗ kia; phản ứng của tôi lúc này là đờ đẫn chưa từng có. Cho đến khi Triệu Sảng lại hỏi: “Cô nói cô là Na Lan…”
Tôi là Na Lan, cùng vài người bạn đi trượt tuyết, chúng tôi ở trong một ngôi nhà gỗ. Trận bão tuyết ghê gớm đã khiến chúng tôi bị kẹt trên núi. Trong mấy ngày, các bạn tôi lần lượt biến mất. Chỉ còn lại mình tôi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương 4: Chim trong lồng
Gần như đồng thời với lúc mất điện, cửa bỗng mở toang, cuồng phong cuốn theo tuyết nhân đó thốc vào nhà. Cốc Y Dương tuyết phủ toàn thân chạy bổ vào, anh giẫm mạnh chân lên tấm thảm trải sau cánh cửa, để tuyết long ra khỏi giày.
Đi ngay sau anh là cô gái xinh xắn có đôi mắt to trông rất dễ mến, hàng mi dài tự nhiên, những hạt sương vài giây trước đó đang bám vào lúc này đã tụ lại thành những giọt nước nho nhỏ.
Là Lê Vận Chi.
“Mất điện, mất điện rồi!” Giản Tự Viễn vừa kêu vừa chạy ra, nhìn thấy Cốc Y Dương và Lê Vận Chi, anh ngẩn người, rồi lắc đầu: “Bây giờ mới bắt đầu mất điện, nhớ đấy! Trong nhà có khí sưởi, vẫn còn hơi âm ấm, cho nên các vị nếu không có việc gì thì đừng ra ra vào vào, khí lạnh tràn vào nhà thì gay! Muốn thân mật với nhau thì cứ ở nhà, có khối chỗ…”
Cốc Y Dương là người bạn cùng phòng mà Giản Tự Viễn nói là “sớm tinh mơ đã đi mất hút”.
Vào dịp này năm ngoái, Cốc Y Dương là bạn trai, là người yêu, là mối tình đầu của tôi.
Tính khí Cốc Y Dương tôi biết, hồi ở đại học, nếu nghe Giản Tự Viễn chỉ trích như thế, anh sẽ hất tung cặp kính mắt, sẽ đấm cho sưng mặt, sẽ ép vào tường, bóp cổ Giản Tự Viễn và nói: “Mày là cái thá gì, sao dám nói tao như vậy?”
Nhưng nay anh không còn là Cốc Y Dương ngày trước nữa. Sau đúng nửa năm biệt tăm biệt tích, anh lại xuất hiện trước mắt tôi, điềm tĩnh rất nhiều, cũng gầy đi rất nhiều. Hồi ở đại học, anh là Phó hội trưởng Hội sinh viên Rikougakubu[1], điều hành một sân chơi nho nhỏ, hay bốc đồng, ăn nói bỗ bã; nay nét quyết đoán tuy vẫn còn nhưng nói năng đã biết cân nhắc. Trong trường đại học, anh còn là sư phụ thể dục thẩm mỹ rất có nghề, hễ có cơ hội là anh khoe với tôi “bắp cơ này múi cơ kia…” hiện giờ trông anh tuy vẫn khôi ngô nhưng đã gầy đi rõ rệt. Có lẽ làm việc ở thành phố thì buộc phải rèn luyện thành ra như vậy.
[1] Gốc tiếng Nhật = tổng hợp.
Cốc Y Dương nghe Giản Tự Viễn càu nhàu, khi ngừng lời thì anh hỏi: “Nói xong rồi à?”
Chắc vì nhận ra ánh mắt lừ lừ của Cốc Y Dương, Giản Tự Viễn chỉ lẩm bẩm: “Mọi người đều nên tự giác cho!”
Cốc Y Dương lại nhìn sang tôi, nói: “Tuyết bắt đầu rơi từ chiều qua, đêm càng rơi nhiều hơn. Tôi thấy tình hình xấu đi, lúc nửa đêm gọi điện thoại cho Ban lễ tân hai lần, lúc đó ca-bin cáp treo đã không chạy được nữa, có sự cố, nên không thể đón chúng ta xuống núi. Bãi trượt tuyết phải đóng cửa ít nhất năm hôm. Tôi đã bảo họ đưa xe đi tuyết đến đón nhưng họ nói đường quá dốc, tầm nhìn gần như bằng không, nên xe không lên được, khả năng duy nhất là chúng ta tự xuống núi. Tôi nghĩ, đêm khuya xuống núi trong gió tuyết thì chẳng khác gì tự sát, cho nên đành chờ vậy. Lúc trời chưa sáng, mọi người còn đang ngủ, tôi đã ra ngoài xem đường sá thế nào, tính xem ban ngày sáng sủa ta có thể xuống núi không. Cô ấy…” Anh nhìn sang Lê Vận Chi. “Cô ấy cũng đi theo định giúp tôi, rốt cuộc suýt nữa bị tuyết vùi.”
Mặt Lê Vận Chi bị lạnh đỏ ửng, lúc này trông lại càng xinh. Cô trách: “Vì em lo cho anh…”
Cốc Y Dương nói: “Cho nên từ lúc này chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, chuẩn bị tâm lý chiến đấu lâu dài…”
La Lập Phàm hỏi: “Tức là, kết luận thăm dò đường sá của cậu là… tình hình rất tệ?”
Cốc Y Dương thở dài: “Mọi người có thể trách tôi, tôi đứng ra thuê ngôi nhà này có phần ngất ngưởng, quá hẻo lánh và quá xa Trung tâm điều hành khu nghỉ dưỡng.”
Ngôi nhà gỗ này đúng là một trong những ngôi nhà nằm ở ngoại vi xa nhất khu nghỉ dưỡng, không có đường đi thẳng, phải ngồi cáp treo chuyên dụng từ cuối bãi trượt tuyết, đi qua đỉnh núi phía trên bãi trượt tuyết, sau đó ngồi xe đi tuyết chạy đến chân quả núi khác, rồi trèo lên núi, thì mới đến nơi được. Ngồi trên cáp treo có thể nhìn thấy phía sau bãi trượt tuyết là những vách núi đứt đoạn, dựng đứng, cho nên Cốc Y Dương bi quan về khả năng đi bộ xuống núi là phải. Tôi còn nhớ lần đầu lên núi để đến ngôi nhà gỗ, Thành Lộ và Giản Tự Viễn luôn miệng oán trách vị trí ngôi nhà khiến người ta thấy tuyệt vọng. Khi lên đến nơi ngoảnh nhìn xuống, cả hai đồng thời nín lặng: đứng ở điểm cao này có thể nhìn bao quát núi tuyết hùng vĩ, thung lũng sâu hút và bạt ngàn rừng thông. Cảnh vật tuyệt mỹ nhường này, đời người ta có thể có mấy lần được nhìn ngắm?
Tôi hỏi: “Em còn nhớ hôm qua đi cáp treo, nhìn thấy hai, ba chiếc xe đi tuyết chạy lên chạy xuống mấy ngôi nhà gỗ, những xe đó có còn không?”
Cốc Y Dương lắc đầu: “Trước khi bão tuyết đến, một chiếc đã được cáp treo đưa xuống để sửa chữa; còn chiếc kia, khi bão tuyết đến, nhân viên bị du khách ép dữ quá, đành chở họ xuống núi, nhưng xe gặp sự cố lao xuống khe sâu, người ta phải huy động nhân lực đến cứu hộ ngay trong đêm; thấy nhân viên tổng đài nói rằng một người chết hai người bị thương, xe thì tan tành. Có thể còn một hai chiếc xe đi tuyết nữa nhưng chưa rõ đang ở đâu, tổng đài đang tìm hiểu.”
Cả ngôi nhà chúng tôi đang ở bỗng im lặng như tờ, chắc ai cũng đang ngẫm nghĩ về cái tin dữ mà Cốc Y Dương vừa nói, sao mà chua chát!
Có lẽ vài hôm tới đây chúng tôi sẽ biến thành những con thú bị vây khốn.
Thú bị vây khốn thì vẫn rất hung tợn, tôi có cảm giác sự yên tĩnh trong ngôi nhà này chỉ là tạm thời.
Tiếng khóc của Thành Lộ phá tan sự yên tĩnh.
La Lập Phàm lập tức hậm hực: “Chỉ biết khóc! Khóc thì giải quyết được gì? Có thể khiến bão tuyết dừng lại chắc?”
Thành Lộ mắt đẫm lệ, ai oán nhìn La Lập Phàm rồi quay người chạy vào phòng.
Tôi sẵng giọng: “Anh nói thì thế giải quyết được việc gì chắc? Thái độ anh như thế mà lại làm được sếp thì lạ thật! Chắc anh luôn nhã nhặn với người ngoài, chỉ cáu kỉnh với vợ thôi?”
Giản Tự Viễn bỗng hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta bị giam trên núi? Xe cáp treo chuyên dụng xuống đến nơi rồi cũng phải quay lên chứ? Vẫn còn hơn chục ngôi nhà trên núi kia mà?”
“24 ngôi nhà.” Cốc Y Dương bình tĩnh đến mức không ngờ. “Nhưng không phải đều có khách ở. Ban điều hành cho tôi biết chỉ có 5 nhà trên núi bị cô lập như chúng ta. Nhưng tất cả đều cách nhau một quãng khá xa, nếu đi bộ sẽ rất nguy hiểm. Tức là hiện giờ khó mà trợ giúp gì được, trừ phi chúng ta hết sạch các nguồn dự trữ…”
“Nếu sớm biết thế này thì lúc đầu không nên lên đây ở làm gì! Cứ ở phòng riêng khách sạn bên dưới bãi trượt tuyết thì có gì là dở?” Giản Tự Viễn co chân đá vào tường cho bõ tức, nhưng anh vội kêu oai oái vì quên rằng mình đang đi dép lê.
Tôi nói: “Bây giờ nói nếu thế này thế nọ cũng vô ích thôi. Anh tự nguyện tham gia chuyến đi kia mà? Nên tập trung suy nghĩ lối thoái thì hơn.”
Đây là lần đầu tiên tôi nói đỡ cho Cốc Y Dương. Tôi vốn định im lặng nhưng tính khí tôi vẫn thế không sao nén được.
Cốc Y Dương cảm kích nhìn tôi.
Tôi hơi quay mặt đi, vờ như không nhìn thấy. Lòng tôi rối bời bao ý nghĩ.