“Na Lan! Tôi rất mừng khi biết tin cô đã an toàn trở về!” Cửa phòng làm việc mở ra, giọng nói quen thuộc, một bóng người quen thuộc.
Tôi mỉm cười đứng lên: “Chào giáo sư Du!”
Phần lớn mọi người đều gọi Du Thư Lượng là “bác sĩ Du” hoặc “chủ nhiệm Du”, còn tôi, đang học môn Bệnh lý học thần kinh lâm sàng của Đại học Y Giang Kinh, nên gọi ông là “giáo sư Du”. Du Thư Lượng tuổi ngoài bốn mươi, người tầm thước, trông rất trẻ, chỉ như cậu sinh viên vừa ra trường đang học nghiên cứu sinh.
Tôi nhìn ra ô kính cửa sổ, biết rằng Ba Du Sinh đang ở ngoài đó quan sát.
Du Thư Lượng nhận ra ánh mắt đó của tôi, nói: “Lúc đội trưởng Ba liên lạc với tôi, tôi cảm thấy không nên, nhưng rồi lại nghe nói cô chủ động đề nghị...”
Tôi gật đầu, chờ ông ngồi xuống rồi, mới nói: “Trước tết, em và mấy người, có người quen, có người lạ, cùng đi du lịch trượt tuyết núi Trường Bạch, đã xảy ra rất nhiều chuyện. Em vô tình uống phải thuốc về thần kinh, ma túy, nên đã xuất hiện một số triệu chứng, kể cả sau khi đã thôi không dùng cũng có vài hiện tượng. Trước hết là hưng phấn, sau đó nhức đầu, ủ rũ, ngủ li bì, hay quên. Khi đã nhận ra một số sự thật, thì em thấy có một số việc hình như chỉ có trong ảo giác của mình, cho nên muốn xin thầy chẩn đoán giúp tình trạng thần kinh của em, vì sức khỏe của em và cũng nhằm trợ giúp đội trưởng Ba trong công tác phá án hình sự và tố tụng sau này.”
Du Thư Lượng nói: “Cảm ơn cô đã tin cậy tôi.”
Tôi cười buồn bã. Trên đời này vẫn còn rất nhiều người để ta tin cậy. Mẹ, Đào Tử, Ba Du Sinh, Du Thư Lượng... lòng tôi xót xa, trong danh sách này không có Tần Hoài.
“Ma túy, trong quá trình dùng và cai, đều xuất hiện ảo giác.” Du Thư Lượng nói. “Đó là do rối loạn thần kinh tạm thời, rất hiếm khi có các di chứng lâu dài về phương diện bệnh học thần kinh.”
Tôi nhỏ nhẹ nói: “Đây là điều em lo lắng... những chuyện em trải qua... đã ba tuần rồi, nhưng đêm qua, bên hồ sen cạnh vườn hoa của trường ta... nơi ngày trước chúng em hay đi dạo, em nhìn thấy Cốc Y Dương.”
Du Thư Lượng hơi kinh ngạc: “Cốc Y Dương... là bạn trai của cô ngày trước? Vừa rồi cùng cô đi Khu nghỉ dưỡng, anh ta đã bất hạnh...”
Chuyện tôi nhìn thấy Cốc Y Dương, tôi đã kể với Ba Du Sinh, nhưng anh không kể lại với giáo sư Du, vì anh muốn tôi trực tiếp nói ra.
Tôi gật đầu: "Hoàn toàn rõ ràng, rất thật, chúng em còn ôm nhau... hôn nhau... Trong vụ án này, Cốc Y Dương muốn tạo cơ hội để em trốn thoát nên đã chạy ra đánh lạc hướng kẻ xấu; em hiểu anh ấy hy sinh để cứu được em. Nhưng vài giờ sau em lại gặp anh ấy an toàn lành lặn, và một lần nữa lại dụ bọn xấu truy kích anh ấy để em tiếp tục chạy trốn. Rất lâu sau đó, em đến bên vách núi ven thị trấn mà bọn em từng đến ngắm mặt trời mọc, Y Dương lại xuất hiện, anh lái cỗ xe đi tuyết húc hai kẻ xấu đang dồn em đến cùng đường, rơi xuống vực sâu. Thưa thầy, ở đây có quá nhiều vấn đề, trước hết là hai tên kia, sau đó em biết, một tên bị xe em đâm, một tên tháo chạy... nhưng đáng nói nhất là Cốc Y Dương...” Mắt tôi trào lệ.
Du Thư Lượng nhẹ nhàng an ủi: “Về Cốc Y Dương, đội trưởng Ba đã kể với tôi rồi.”
Điều kỳ lạ là, người ta phát hiện ra xác Cốc Y Dương ở gần ngôi nhà gỗ mà chúng tôi từng thuê, nằm trong cỗ xe đi tuyết đã bị đâm vào núi, một phát đạn xuyên qua lưng, một phát nữa bắn ở cự ly gần, trúng hộp sọ. Có lẽ Cốc Y Dương bị hại sau khi rời ngôi nhà gỗ không lâu, anh đã thành công thu hút bọn người đang áp đến bám theo anh, tạo cơ hội cho tôi và Giản Tự Viễn chạy trốn. Cũng tức là, trên đường chạy trốn hai lần tôi gặp anh, đều không xảy ra trong thực tế.
Chờ tâm trạng tôi tạm ổn định, Du Thư Lượng nói: "Cô chạy trốn giữa đất trời tuyết trắng, đói rét và mệt nhọc, nên nảy sinh ảo giác là chuyện bình thường. Sự hy sinh của Cốc Y Dương, đã khiến ý thức của cô xuất hiện ý niệm hoang tưởng mang tính bù đắp, hy vọng anh ấy có thể trở về, đồng thời lý trí lại cho cô biết anh ấy có rất ít cơ hội sinh tồn; cho nên cô phải chấp nhận anh ấy lại ra đi lần nữa, lại dùng một hành động vô tư để giải thoát cô ra khỏi bế tắc.”
Tồi gật đầu: "Thầy nói rất có lý. Nhưng tối qua em lại trông thấy anh ấy, thì nên giải thích ra sao?”
Du Thư Lượng nhìn thẳng vào mắt tôi, chậm rãi nói:
"Y Dương là bạn trai cũ của cô, hai người cùng đi nghỉ dưỡng, vậy quan hệ là gì?”
“Em và anh ấy yêu nhau hồi học đại học, không chính thức nói chia tay nhưng anh ấy bỗng bước ra khỏi cuộc sống của em, em bấy lâu vẫn rất giận. Về sau mới biết, người yêu đầu tiên của Y Dương thời trung học vừa thoát khỏi tình trạng người thực vật, anh cần dồn tâm trí cho cô ấy, và lúng túng không biết nên “cắt đứt” với em thế nào cho phải. Biết chuyện rồi, em hết giận nhưng cũng không tin Y Dương nữa, vì cảm thấy anh ấy còn giấu em nhiều chuyện. Khi các tình tiết đã sáng tỏ, chúng em dần tin cậy nhau hơn. Sau này, trong các lần chạy trốn hết sức nhọc nhằn, gian khổ, kiệt sức, tình cảm trở nên mềm yếu, có lẽ em đã lại yêu anh ấy. Em lại có được lý do để cảm nhận và mến thương anh như hồi học đại học: một con người có khí phách, không ra vẻ ta đây, con người dám xả thân... Có lẽ em đã nói quá nhiều thì phải?”
“Cô nói tốt lắm!” Du Thư Lượng nghĩ ngợi, rồi hỏi: “Những ngày vừa qua cô đã thích ứng trở lại rồi chứ?”
Tôi hơi ngần ngừ: “Cũng ổn ạ. Không kể thỉnh thoảng đến chỗ đội trưởng Ba ở đây, cuộc sống của em đã trở lại bình thường.”
“Đây mới chính là vấn đề.” Du Thư Lượng nói.
Tôi ngạc nhiên: “Vấn đề?”
“Theo lẽ thông thường, sau khi trải qua những thử thách như cô ở núi Trường Bạch, người ta cần một quá trình mới có thể thích ứng với cuộc sống cũ; nhưng cô thì... tôi nghĩ cô rất cứng cỏi, nhưng những kích thích, những nỗi sợ hãi, những cú sốc tình cảm ấy đều là tồn tại khách quan, chúng sẽ hằn sâu trong tâm trí cô. Thời gian qua cô đã khống chế những cảm xúc và kích thích đó rất tốt, không để chúng ảnh hưởng đến cuộc sống, nhưng chúng chỉ bị khống chế chứ không thật sự tan biến, khi cô mất cảnh giác, chúng sẽ bùng nổ... nói bùng nổ e hơi nặng, nhưng chắc cô đã hiểu ý tôi là gì. ”
Tôi lặng lẽ gật đầu.
Hồ sen trong Đại học Giang Kinh, ôm hôn, ảo giác, tình cảm rối bời... bùng nổ.
Du Thư Lượng lại ngẫm nghĩ, rồi nói: “Ý tôi là, đến nay cô vẫn xuất hiện ảo giác, có thể coi là hiện tượng bình thường, hợp tình hợp lý. Nhưng, dấu hiệu ban đầu của một số bệnh thần kinh cũng có thể giải thích rất hợp tình hợp lý, nếu không được quan tâm điều trị đúng hướng thì sẽ phát triển theo chiều hướng tiêu cực.”
Tôi lại gật đầu, nói: “Trong một tháng liền, em xin thầy kiểm tra định kỳ và điều trị cho.”
Du Thư Lượng cười: “Không cần chính quy như thế đâu. Sau mỗi lần tan học, thầy trò ta nói chuyện một lúc là được. Cô biết rồi, tôi luôn rất thận trọng trong việc kê đơn, tôi nghĩ, cô ở giai đoạn này chưa cần thiết phải dùng thuốc.”
Tôi đứng bên cửa sổ phòng làm việc nhìn thầy Du Thư Lượng đang bước ra khỏi cổng chính Sở Công an. Cửa phòng lại mở ra, Ba Du Sinh bước vào, anh nói: “Tin tốt lành!”
Khi nói “tin tốt lành” anh không bao giờ thể hiện vẻ vui mừng hồ hởi, tính anh vẫn thế. Lần này có thể nói sắc mặt anh hơi nghiêm nghị.
Tôi gượng cười: “Bác sĩ Du nói em có vấn đề thần kinh, mà là tin tốt lành ư?”
Ba Du Sinh mỉm cười: “Không phải chuyện đó. Còn nhớ tấm ảnh trong cái hộp chứng cứ, có một người thò cẳng chân xăm hình phượng hoàng chứ? Đã tìm thấy người ấy!”
“Thế ạ? Đúng là tin tốt lành. Phải thẩm vấn hắn đến nơi, chắc hắn biết rất nhiều chuyện.”
“Hắn chết rồi!” Ba Du Sinh nói. Thảo nào vẻ mặt anh nghiêm nghị. “Xác hắn được tìm thấy ở một thung lũng trong Khu nghỉ dưỡng; cùng nơi đó còn thấy một cái xác nữa. Đoán xem là ai?”
“Lê Vận Chi?” Tôi suy luận dễ thôi: vì Lê Vận Chi sảy chân rơi xuống vực; và cho đến giờ chỉ có xác cô ta và Mục Hân Nghi là chưa tìm thấy.
“Rất đúng!” Ba Du Sinh nói. “Bọn Vạn Tiểu Lôi rất lỳ lợm, nhưng chúng đều thừa nhận: khi truy đuổi cô, tên Phạm Hoa Vũ đã trượt chân rơi xuống dốc núi.”
Tôi chép miệng: “Cũng tốt, ít ra cũng sáng tỏ được một chi tiết.”
Ba Du Sinh gật đầu.
Anh và tôi đều biết, hiện nay chỉ chưa biết tung tích Mục Hân Nghi. Bọn Vạn Tiểu Lôi một mực phủ nhận đã nhìn thấy hoặc đã sát hại Mục Hân Nghi, nhưng trong môi trường thời tiết khắc nghiệt như thế, xác suất sinh tồn có được là bao?
Chương : Cướp xe
Thứ khiến tôi tỉnh lại là một mùi tởm lợm.
Và bóng tối.
Mấy hôm nay tôi đã quen với bóng tối, nhưng bóng tối cộng với xú khí lại là một trải nghiệm mới đối với tôi. Cũng may, bên trên vùng tối đen mịt mù này lại có một khe hẹp, ánh sáng le lói hắt xuống.
Bên dưới người tôi là một lô các thứ lộn xộn, cứng mềm đủ cả. Xú khí xộc ra từ thứ gì đó đang bọc trong chiếc túi nilon. Tôi duỗi tay ra, “keng”, tay đụng vào tấm sắt.
Tôi đã hiểu ra, mình đang nằm trong cái thùng rác to!
Tại sao tôi lại nằm trong thùng rác?
Tôi kênh nắp thùng lên, nhìn khắp lượt. Đúng là thùng rác thật. Nó được đặt ở cuối một con ngõ xa lạ, bên phải con ngõ là một ngôi nhà hai tầng trông quen quen.
Đồn công an!
Thì ra tôi vẫn nấp trong cái thùng rác bằng sắt đặt bên ngoài đồn công an.
Đầu tôi vẫn nhức, tim tôi vẫn quặn đau. Hình ảnh Cốc Y Dương trên chiếc xe đi tuyết lao xuống vực vẫn dừng lại trước mắt tôi. Nhưng tại sao tôi lại ở đây?
Tôi cố nhớ lại, nhưng óc tôi chỉ hiện lên cảnh tượng xảy ra khi tôi trở lại Hồi Phong Nhai cách đây không lâu.
Ít ra lúc này tôi đã tạm thời an toàn. Chắc là trong lúc bàng hoàng kinh hãi tôi đã đi khỏi Hồi Phong Nhai. Không có ai cùng tôi chờ đến lúc tuyết tan nữa, tôi đành cô độc trở về với hiện thực. Tôi không dám vào đồn công an, chẳng rõ hai tay công an Giang Kinh kia đã nói với Triệu Sảng những gì, nhưng ít ra tôi đã nghe thấy họ xác định tôi là nghi phạm.
Vì thế tôi trốn vào thùng rác?
Tôi vừa thở dài cho cách nghĩ “có một không hai” của mình, vừa trèo ra khỏi thùng rác.
Đi ra con ngõ, tôi cảnh giác nhìn quanh, không có ai. Tôi nên thế nào? Nên đi đâu bây giờ?
Đúng lúc này tôi nhìn thấy một chiếc xe.
Xe việt dã màu đen, không kịp để ý đến kiểu dáng, tôi chỉ nhìn biển số gắn phía sau xe: “Jiang A CA”.
Khỏi phải bàn, xe này do hai gã công an tìm “bắt” tôi lái đến.
Bọn chúng khỏi cần đến chiếc xe này nữa. Tôi bỗng nảy ra ý táo bạo: có lẽ chìa khóa vẫn nằm trong xe.
Ít ra thì cửa xe vẫn có thể mở.
Tôi chui vào, đóng cửa lại, bắt đầu lục tìm. Trong xe rất sạch sẽ gần như không có đồ lặt vặt gì, nên chỉ một lát tôi đã phải thất vọng. Trong xe có thể có chìa khóa sơ-cua chỉ là ý nghĩ của riêng tôi.
Đồ chết tiệt!
Tôi ngồi hàng ghế sau, rất bí không biết nên thế nào đây.
Rồi tôi nhìn thấy người phụ nữ trung niên. Mụ ta mặc chiếc áo khoác chất vải tốt, cổ áo dựng lên, tóc dài búi lên đỉnh đầu, trông rất phong độ.
Mụ từ đồn công an bước ra, đi về phía chiếc xe tôi đang ẩn náu.
Tôi ngồi thụp xuống.
Mụ mở cửa rồi ngồi vào vị trí lái xe, rút máy di động ra.
Xem ra không phải di động của mọi người đều không có tín hiệu, đây phải là di động vệ tinh, không lệ thuộc vùng phủ sóng. Mụ bấm số.
“A lô, tôi đây. Đã tìm thấy Na Lan nhưng cô ta lại chạy mất rồi...”
Đầu bên kia nói vài câu gì đó. Mụ nói tiếp: “Tôi vừa gọi họ, họ vẫn đang tìm. Bây giờ tôi lái xe đến tiếp ứng cho họ. Trời tuyết giá lạnh thế này Na Lan không thể đi xa.” Sau đó mụ liên tục gật đầu nói “vâng, vâng... được, được” rồi tắt máy.
Mụ tra chìa khóa điện rồi khởi động, xe rung lên nhưng mụ kiểm soát được, hình như khí lạnh tràn vào xe khiến mụ rùng mình. Tôi rút dao kề vào cổ mụ.
“Các người muốn tìm tôi chứ gì? Nói đi, các người là ai? Nếu không sớm muộn gì cũng bị phanh phui bằng hết. Không phải chỉ mình tôi biết các người cấu kết ra sao đâu!” Tay tôi gắng nắm con dao thật chặt.
“Na Lan... hay quá, thật may mắn... cô đang nói gì thế?” Giọng thì run run, nhưng phải nói rằng trong tình huống này mụ đã cố thể hiện rất khá rồi.
Tôi biết con khốn này đang cố kéo dài thời gian chờ đồng bọn trở về. Ít ra, tôi cũng biết hai tên bị xô xuống vực không thể lập tức trở về.
“Đừng đợi nữa, chúng đã chết rồi, nếu không, tôi đâu có thể ở đây?” Tôi cười khẩy. Không đúng rồi, vừa nãy mụ nói “Tôi vừa gọi họ...”. Tôi lập tức hiểu ra: đó là đồng bọn đi cùng chiếc xe này, tức là chúng không chỉ có ba tên, vẫn còn kẻ khác đang đi tìm tôi.
Vậy tôi phải nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại.
“Cô Na Lan... đừng xốc nổi, cô hoàn toàn hiểu lầm rồi, tôi và đội trưởng Ba cùng đến để giúp cô... đưa cô về Giang Kinh, tôi là bác sĩ thần kinh...” Giọng mụ đã bình tĩnh hơn, nếu mụ đúng là bác sĩ thần kinh thì cũng có vẻ có trình độ.
Tiếc rằng tôi không tin mụ.
Tôi ghì dao chặt hơn, ghì vào chỗ da thịt mềm mềm ở cổ, rồi thò tay lục khắp người mụ.
Tôi lôi ra một thứ na ná như máy di động, có ghi “kênh , kênh ” hệt như chiếc máy bộ đàm của Lê Vận Chi.
Máy bộ đàm này đang bật.
Khỏi phải bàn, dù đầu bên kia là kẻ nào, hắn đã biết vị trí của tôi, lúc này hắn đang nhanh chóng chạy về phía chiếc xe việt dã này.
Không còn lựa chọn nào khác, tôi mở cửa đẩy mạnh, tống mụ ra khỏi xe.
Tôi cầm lái, vào số, bắt đầu lùi xe. Tôi nhìn đúng hướng xuống núi, rồi phóng xe lên đường cái tuyết phủ.
Bất chợt hiện ra hai người mặc quần áo công an, họ hô to: “Cướp xe cảnh sát! Dừng lại!” Lúc này không gì có thể bắt tôi dừng lại, kể cả nổ súng vào tôi.
Nhưng họ làm thế thật, một phát đạn khiến kính chắn gió rạn nứt như đám mạng nhện to, vụn kính rơi lả tả xuống chỗ ngồi bên cạnh ghế lái xe. Tôi cúi đầu, tránh thoát phát đạn chí tử.
Đúng lúc tôi cúi đầu xuống thì chiếc xe chấn động mạnh, chắc là đâm phải vật gì đó. Tiếng rú thảm thiết. Một bóng người mặc quần áo công an biến mất trước mũi xe.
Tôi đâm vào công an! Nếu họ là công an thật thì sao? Nếu Lê Vận Chi bí hiểm kia cũng là công an thì sao?
Nhưng tôi vẫn không dừng xe, tôi biết lúc này không nên tốn công nghĩ ngợi lung tung. Tôi phải đi khỏi đây!
Xe đã ra khỏi trung tâm thị trấn Hổ Cương, tiếp tục đi đường núi chạy xuống. Tuyết khá dày nhưng cũng may mấy hôm nay có xe cộ qua lại nên vẫn nhận ra mặt đường, vẫn chạy tốt chán! Tôi một tay nắm chặt vô-lăng, xe này bốn bánh đều được truyền động nhưng vẫn có thể bị trơn trượt, tay kia cầm máy di động của mụ trung niên. Theo trí nhớ, tôi bấm số của Ba Du Sinh.
“Em là Na Lan!” Giọng tôi hơi nghẹt, hơi rồ dại.
“Na Lan? Cô đang ở đâu, mau cho biết vị trí của cô?” Giọng Ba Du Sinh rất gấp gáp căng thẳng, hình như anh biết tính mạng tôi đang rất mong manh.
“Em đang ở bên ngoài thị trấn Hổ Cương, đang phóng xe xuống núi... khu vực bãi trượt tuyết Diên Phong...”
“Hiểu rồi! Tôi đang ở gần chỗ cô. Đừng lo, tôi sẽ đến ngay!” Hình như Ba Du Sinh còn nói gì đó với người xung quanh anh.
Tôi bỗng rối trí, hỗn loạn. Lẽ ra Ba Du Sinh đang ở mãi tận Giang Kinh, sao lại nói là đang ở gần chỗ tôi?
Gió và tuyết lạnh lùng thốc qua ô kính vỡ, toàn thân tôi lạnh buốt: lẽ nào mấy người lúc nãy chặn tôi đúng là công an Giang Kinh cử đến thật? Tại sao họ lại đến đây? Không lẽ những chuyện tôi nghe được ở đồn công an đều là sự thật?
Thứ sự thật mà tôi tuyệt đối không thể chấp nhận.
Lẽ nào cái giọng người kể về tình tiết vụ án đúng là giọng Ba Du Sinh? Nhưng tại sao tôi lại không nhận ra?
Hình như tôi không nhớ nổi La Lập Phàm ngủ trên đi-văng, không nhớ rõ tôi đã từng mộng du. Tôi đã mất bao nhiêu trí nhớ ở miền băng tuyết này?
Tôi đang hoang mang suy nghĩ, bỗng thấy trước mặt có một chiếc xe việt dã chạy lại. Trời đang gió tuyết, lại sắp hoàng hôn nên đường rất vắng, chiếc xe kia nổi bật trên đường.
Nó giống hệt chiếc xe tôi vừa cướp được!
Và tôi nhanh chóng nhận ra nó đang nhằm vào tôi.
Khi hai xe tiến lại gần hơn, chiếc xe kia bỗng tăng tốc lao vào xe tôi!
Tôi vội đánh vô-lăng, nhưng đường trơn, xe không chịu nghe lời, thân xe quay ngang, lao lên phía trước là vực sâu! Tôi liên tục đánh vô-lăng xoay chuyển lại tình thế, nhằm hướng rừng cây và dốc tuyết trước mặt.
Một cú đâm cực mạnh!
Hai xe vẫn đâm nhau, mũi xe kia đâm vào phía ghế phụ bên cạnh chỗ tôi ngồi cầm lái. Tôi không kiểm soát nổi xe nữa, đành mặc nó trượt sang bên đường.
Lại một cú đâm nữa, xe tôi đâm vào đá núi ven đường. Túi khí bung ra, tôi bị choáng gần như mất hết tri giác, nếu trước đó không thắt đai an toàn có lẽ tôi đã bay ra ngoài xe rồi.
Phía sau xe có tiếng hô: “Cô ta vẫn ở bên trong!”
Không, tôi không thể ở bên trong.
Tôi tháo đai an toàn, toàn thân đau nhừ, tôi ra khỏi chiếc xe đã thành phế liệu, đôi chân chưa đặt vững trên tuyết đã lập tức phóng ngay về phía rừng cây bên đường. Không ngoái đầu, nhưng tôi biết có kẻ đang đuổi sát phía sau.
“Na Lan chờ đã, chớ chạy!”
Không! Tôi không thể tin bất cứ ai!
Tôi tiếp tục chạy thục mạng cho đến khi không còn biết gì nữa.