Hạ Tử Thần trầm mặc nhìn Trầm Dịch Thành ngồi đối diện, vị cà phê trong miệng có chút đắng. Chuyện Cố gia, Cố Hủ trước đó cũng nói với cậu không ít, nhưng Hạ Tử Thần không để ý nhiều. Tuy Cố Diễm đối với cậu rất tốt nhưng nói cho cùng thì hiện tại cậu chỉ có quan hệ với Cố Hủ mà thôi. Mà quan hệ của cậu với Cố Hủ cũng không đến mức có thể giúp người khác lợi dụng để có lợi, huống hồ bản thân cậu cũng không hiểu rõ chuyện làm ăn của Cố gia cho lắm.
“Kế hoạch lần này của bọn tôi rất tốt, nhưng cần phải có tài chính duy trì. Nếu Cố gia đầu tư, với vị thế của Cố gia, chờ kế hoạch hoàn thành, lợi nhuận cậu không thể tưởng tượng nổi đâu. Đến lúc đó tôi sẽ không bạc đãi cậu.” Trầm Dịch Thành cười cười.
Tài chính của Cố gia, vị thế của Cố gia? Hạ Tử Thần cười nhạo trong lòng, trong một câu có hai lần nhắc tới Cố gia, còn muốn cùng hợp tác? Sao không tự mình làm, đến lúc đó lợi ích cũng là của riêng bản thân.
“Thật có lỗi chuyện này tôi không giúp được.” Hạ Tử Thần không định quanh co, nói thẳng, “Chuyện của Cố gia tôi không có khả năng nhúng tay vào. Nói thật, hiện giờ tôi với Cố gia chỉ là người ngoài, có một số việc không thể tham gia.”
Đối với địa vị của bản thân, Hạ Tử Thần rất rõ ràng.
Khuôn mặt Trầm Dịch Thành vốn mang theo ý cười cũng kéo xuống, cau mày nói, “Tử Thần, cậu cố ý không giúp tôi sao?”
Nghe hắn nói, Hạ Tử Thần cũng nhíu mày.
“Hai năm nay tôi luôn quan tâm đến cậu hẳn cậu cũng rõ, hiện giờ cậu và Cố Hủ rất tốt, anh muốn cậu giúp chút việc, sao cậu lại khó như vậy?” Trầm Dịch Thành ngừng một chút, lại nói, “Mèo nhà tôi nuôi lâu, tôi trở về nó cũng biết quấn theo làm nũng, còn cậu thì sao? Nói thẳng ra là cậu không muốn giúp đỡ đi, lời từ chối này chỉ là kiếm cớ.”
Hạ Tử Thần lạnh lùng nhìn hắn, thấp giọng nói, “Tôi không phải sủng vật của anh.”
Trên mặt Trầm Dịch Thành hiện lên chút lúng túng, cũng có chút tức giận không kiềm chế được.
Hạ Tử Thần không để ý đến hắn, nói, “Nếu anh tin tưởng vào kế hoạch của mình như vậy, có thể tự mình đi tìm Cố Diễm. Cố đại ca tuy bận nhưng trợ lý bên cạnh anh ấy không khó tìm, kế hoạch của các anh nếu thực sự tốt, giao cho bọn họ, bọn họ có thể trình lên cho Cố Diễm.” Kiểu làm việc này của Cố Diễm trước đó Cố Hủ đã nói qua, cho nên tuy hẹn Cố Diễm rất khó, nhưng nếu hạng mục hợp tác tốt, Cố Diễm tuyệt đối không bỏ qua.
“Còn nữa, nếu không gặp được Cố Diễm, Cố Hủ vẫn có thể tìm. Hẹn anh ấy dễ hơn hẹn Cố Diễm, anh có thể đưa kế hoạch cho Cố Hủ xem, nếu anh ấy cảm thấy tốt, sẽ thông báo cho đại ca.” Hạ Tử Thần dừng một chút, lại nói, “Anh vội vã gặp Cố Diễm như vậy, rốt cuộc là rất tin tưởng vào kế hoạch của mình hay căn bản là không có lòng tin, thầm muốn dùng quan hệ?”
Tay Trầm Dịch Thành đặt trên bàn hơi nắm chặt, lạnh lùng nói, “Ai biết Cố Hủ có đưa kế hoạch của tôi lên hay không?”
Hạ Tử Thần cười một tiếng, trong giọng nói có chút khinh thường, “Cố Hủ mới là người Cố gia, suy nghĩ của anh ấy tất cả cũng là vì muốn tốt cho Cố gia. Anh còn lo anh ấy giấu bản kế hoạch của anh sao?”
Trầm Dịch Thành không nói gì, tư thế cam chịu.
“Cố gia phát triển đến bây giờ, tất nhiên có tiêu chuẩn hợp tác. Nếu kế hoạch của các anh rất được, Cố gia khẳng định sẽ không từ chối, điều đó và chuyện anh quen biết tôi hay không không liên quan đến nhau. Tôi hiện giờ đúng là người yêu của Cố Hủ, nhưng điều này không biểu thị tôi có thể can thiệp vào công việc của anh ấy, hơn nữa những thứ này tôi cũng không hiểu.” Nói thật, cậu cùng Cố Hủ một chỗ, Hạ Tử Thần chỉ muốn yêu đương đơn thuần mà thôi, không muốn tham dự chuyện của Cố gia, đó cũng không phải mong muốn của cậu.
Trầm Dịch Thành yên lặng một lúc, thở dài, thái độ hòa hoãn, “Tử Thần, thật ra….. Tôi vẫn biết tâm ý của cậu.”
Hạ Tử Thần giật mình, Trầm Dịch Thành sao lại đột nhiên nói tới chuyện này.
“Tôi cũng biết tôi chọn Giai Duyệt là làm khó cậu, nhưng đây cũng là vì nhà tôi, tôi sinh sống trong hoàn cảnh này cho nên hôn nhân không phải chuyện bản thân tôi có thể quyết định.” Trầm Dịch Thành chăm chú nhìn Hạ Tử Thần, dường như muốn từ trên mặt cậu nhìn ra điểm gì đó.
Nhắc tới việc này, nói khổ sở thì có chút khoa trương. Lúc ấy trong game cậu chơi với Cố Hủ rất tốt, cho nên chuyện Trầm Dịch Thành cùng Liên Phi Nhi cũng tự nhiên mà phai nhạt đi, cậu cũng hiểu lập trường của Trầm Dịch Thành.
“Mọi chuyện đã qua rồi.” Hạ Tử Thần không định giải thích gì nhiều.
Trầm Dịch Thành hiển nhiên không muốn chấm dứt đề tài này, “Thật ra tôi vẫn rất thích cậu, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, nếu không đã chẳng dẫn cậu đi ăn cơm. Nhưng hiện giờ nhà tôi đang hợp tác với Phạm gia, tôi không thể chia tay với Giai Duyệt. Cho dù đã không còn tình cảm, cũng phải khi kết thúc hợp tác mới nói được.”
Hạ Tử Thần không biết Trầm Dịch Thành nói điều này với cậu làm gì, bỏ cốc cà phê xuống, nói, “Đây là chuyện của anh, không liên quan đến tôi.”
Trầm Dịch Thành nhíu mày, nói, “Cậu hẳn là biết, Cố gia cũng sẽ giống như vậy, Cố Hủ sớm muộn sẽ tìm một cô gái mà sống chung. Nếu lần này cậu giúp tôi, thuận lợi để Cố gia đầu tư, tôi sẽ báo đáp tương ứng. Cuộc sống sau này cậu không cần lo lắng, cho dù về sau cậu chia tay với Cố Hủ, tôi sẽ chăm sóc cậu.”
Nghe hắn nói xong, Hạ Tử Thần nở nụ cười, cậu không biết cách biểu đạt của mình có vấn đề hay chỉ số thông minh của Trầm Dịch Thành quá thấp.
“Anh cảm thấy tình yêu là cái gì?” Hạ Tử Thần hỏi, cũng không chờ Trầm Dịch Thành trả lời, nói tiếp, “Nó tuy không phải toàn bộ cuộc sống, cũng không phải là điều có thể đòi hỏi. Dù anh có nghĩ thế nào, với tôi tình yêu không phải dùng để trao đổi lợi ích.”
Ánh sáng trong mắt Trầm Dịch Thành tối đi vài phần, câu nói này của Hạ Tử Thần đã vạch ra giữa hai người một khoảng cách, quan hệ của hắn cùng Hạ Tử Thần chỉ đến mức đó mà thôi. Trầm Dịch Thành có chút ngoài ý muốn, tuy hắn biết quan hệ giữa Hạ Tử Thần và Cố Hủ rất ổn định nhưng không nghĩ tới Hạ Tử Thần yêu thích Cố Hủ một cách đơn thuần như vậy, với hắn, tình yêu là điều cần suy tính, không chỉ đơn thuần thích là được. Cho nên khi thấy Hạ tử Thần đơn giản như vậy hắn có chút choáng váng.
Một lúc sau khi hai người đang trầm mặc giằng co thì bị tiếng chuông điện thoại đánh gãy.
Hạ Tử Thần nhìn qua màn hình, nhận điện thoại, “Alo?”
“Đang ở đâu vậy?” Bên kia truyền đến tiếng nói dịu dàng của Cố Hủ.
“Ở quán cà phê gần trường học, sao vậy?” Nhìn đồng hồ trên tay, vẫn còn sớm a.
“Mười phút nữa tôi tới trường rồi, đi thẳng tới quán cà phê đón em được không?”
“Sao lại sớm vậy?” Thông thường thì phải đến chiều muộn Cố Hủ mới có thể tới.
“Công ty không có việc gì nên về sớm.” Cố Hủ giải thích.
“Sách của em còn để trong phòng, phải quay lại lấy.” Hạ Tử Thần nói.
“Tôi lấy giúp rồi đi đón em luôn.” Tuy đã sang mùa thu nhưng ánh nắng chiếu vẫn rất mạnh, hắn không muốn Hạ Tử Thần phải chạy đi chạy lại.
“Không cần, anh cứ đến thẳng dưới ký túc xá đi, em lấy sách xong sẽ đứng ở cửa chờ anh.” Dù sao cậu cũng không còn gì để nói với Trầm Dịch Thành, không bằng về lấy sách.
“Được, lát nữa gặp.” Cố Hủ cũng không từ chối.
“Vâng.” Hạ Tử Thần ngắt điện thoại, đứng dậy nói với Trầm Dịch Thành, “Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước.”
Trầm Dịch Thành cũng biết rất khó để thuyết phục Hạ Tử Thần giúp hắn, vẫn trầm mặc không nói gì.
Hạ Tử Thần không để ý, xoay người đi khỏi quán cà phê.
Hạ Tử Thần lấy sách xuống dưới, xe của Cố Hủ vừa vặn đỗ dưới tầng. Hạ Tử Thần cười cười, ngồi vào ghế phó lái, Cố Hủ giảm độ lạnh trong xe xuống để tránh Hạ Tử Thần bị cảm, sau đó chạy xe ra khỏi trường học.
Mua bữa tối, hai người trở về ngôi nhà của bọn họ.
Lần đầu hai người tới đây, nơi này đã trang hoàng rất đẹp, chỉ là không có đồ dùng thôi, hiện tại vật dụng cùng đồ điện đã lắp đặt đầy đủ, nhìn qua càng giống một gia đình hơn.
Hành lý của Hạ Tử Thần ngày hôm qua Cố Hủ đã mang tới. Đương nhiên chuyện này Hạ Tử Thần chưa nói với Hạ Ngự Trạch, dù sao có ký túc xá không ở, có nhà không về, lại cùng Cố Hủ ở bên ngoài, thấy thế nào cũng rất nhanh.
Nhà bọn họ ở tầng mười, chia làm ba gian cùng hai phòng làm việc, còn có ban công đón ánh sáng, buổi tối ngồi ở ban công ngắm cảnh đêm cũng là một loại hưởng thụ. Ngoại trừ phòng lớn, hai phòng còn lại để làm phòng sách, mỗi người một phòng, vẫn giữ không gian riêng, không quấy rầy nhau. Nếu muốn cùng nhau đọc sách cũng có thể, bàn trong phòng sách rất lớn, đều để hai ghế dựa, còn có sô pha cùng bàn trà, để tiếp khách cũng được.
Thay dép, Hạ Tử Thần đi vào phòng sách, Cố Hủ xoay người đi vào phòng bếp để đồ ăn xuống.
Mới vừa đi đến phòng khách, Hạ Tử Thần đột nhiên dừng lại, trong góc phòng có một chiếc đàn tranh thanh nhã cổ xưa.
Đàn tranh này khi nào thì xuất hiện trong nhà Hạ Tử Thần không biết, cho nên mới rất kinh ngạc.
Sắp xếp mọi thứ xong, Cố Hủ đi ra khỏi phòng bếp, thấy Hạ Tử Thần đứng đó, cười cười đi tới, vươn tay xoa đầu cậu, “Phát ngốc cái gì? Không thích sao?”
“Thích.” Lấy lại tinh thần, Hạ Tử Thần cười nhìn Cố Hủ, “Mua khi nào vậy?”
“Nửa tháng trước, tối qua mới lấy về.” Cố Hủ nói, “Lần đầu tiên nghe em đàn hôm đó, tôi cảm thấy trong nhà về sau nhất định phải có một cây đàn tranh, khi không có việc em có thể đàn.”
“Cám ơn.” Hạ Tử Thần nói.
“Tôi muốn em vui vẻ, không phải muốn em cảm ơn.” Cố Hủ cười nói, “Vừa nãy trên đường đi một lời cũng không nói, có tâm sự sao?”
“Không hẳn.” Hạ Tử Thần lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nói, “Trầm Dịch Thành muốn em giúp tìm Cố đại ca hợp tác, em không đồng ý, giờ có chút không thoải mái.” Chuyện này cậu không giấu Cố Hủ, này cũng không phải chuyện gì lớn.
“Ừ.” Cố Hủ gật đầu, “Không cần để ý đến cậu ta, hạng mục kia của bọn họ không có giá trị đầu tư. Việc mua chuộc người pha chế rượu trước đó chính là do người mà bọn họ hợp tác làm.”
“Thật bỉ ổi mà.” Hạ Tử Thần nhíu mày, kết quả này hiển nhiên không nằm trong dự kiến của cậu.
Cố Hủ cười vỗ vai cậu, “Chuyện này tôi sẽ xử lý, em chỉ cần mỗi ngày vui vẻ là được.”
Hạ Tử Thần xấu hổ chun mũi, cầm sách vào phòng.
Ăn xong bữa tối, Cố Hủ pha cà phê, một người ngồi ngoài ban công nhìn người trong nhà, một người ngồi gảy đàn tranh. Cửa thủy tinh mở ra, tiếng đàn quanh quẩn trong phòng, ngẫu nhiên bốn mắt nhìn nhau, đổi lấy một nụ cười nhẹ, cảm giác yên bình mà ấm áp……