Những ngày ở chung đối với hai người đang trong thời kì tình yêu cuồng nhiệt mà nói, mỗi giây mỗi phút đều thật tốt đẹp, cho dù không làm gì, chỉ im lặng ngồi đối diện nhau cũng cảm thấy thỏa mãn. Hạ Tử Thần cùng Cố Hủ hiện đang trong tình trạng như vậy. Hạ Tử Thần chưa từng nghĩ có một ngày bản thân lại thỏa mãn với cuộc sống như thế, dù sao cậu đã sống độc lập lâu rồi, có vài thứ sẽ không hy vọng nhiều, cho nên khi trong cuộc sống có loại hạnh phúc chân chính này tồn tại, cảm giác thỏa mãn tăng lên gấp nhiều lần.
Đối với Cố Hủ, một người lãnh đạm đã quen mà nói, hắn cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ thích một người đến mức như vậy, dường như khi không thấy người đó sẽ cảm thấy nhớ mong, mỗi giờ mỗi phút đều mong nhìn thấy nhau, không sợ không có gì để nói, chỉ cần nhìn thấy nhau là hạnh phúc rồi.
Chuyện tình yêu này có đôi khi không thể nói rõ được, chỉ có người trong hoàn cảnh đó mới có thể lý giải và hiểu rõ được.
Sau khi khai giảng, Hạ Tử Thần bắt đầu đến Thịnh Thần thực tập, sắp xếp dựa trên thời khóa biểu của Hạ Tử Thần, chiều thứ hai đến thứ tư mỗi tuần sẽ đến công ty làm việc đúng giờ, theo bên phòng tài vụ học cách ghi chép sổ sách. Tuy mấy thứ này trong sách đã xem qua rất nhiều nhưng thao tác thực tế vẫn có có chút linh hoạt, đây cũng là điều cậu cần phải học.
Khi có tiết học sớm, Cố Hủ sẽ đưa cậu đến trường, nếu hơn năm giờ chiều mới tan, Cố Hủ cũng sẽ đến đón cậu. Khi không có việc xã giao, hai người sẽ cùng nhau ăn cơm, tâm sự chuyện hàng ngày, thỉnh thoảng sẽ lên mạng chơi game một lúc. Sau khi công ty đi vào quỹ đạo, cũng không còn bận rộn như ban đầu, cho nên thời gian Cố Hủ lên mạng cũng nhiều hơn. Nghe người trong bang hội bát quái trong game cũng có thể coi như một cách thư giãn.
Ngoài ra, hai người cũng thỉnh thoảng thân mật như những đôi vợ chồng khác, chỉ cần không phải ở trước mặt người khác, Hạ Tử Thần cũng không cự tuyệt, điều này khiến cho Cố Hủ mỗi ngày tâm tình đều rất tốt.
Thời tiết lạnh dần, kết thúc giờ học, Hạ Tử Thần ngồi tàu điện ngầm về nhà, chuẩn bị thu xếp vài bộ quần áo, thuận tiện lấy ra mấy bộ sách chuyên ngành lúc trước.
Hôm nay Cố Hủ phải tăng ca, Hạ Tử Thần vừa lúc sử dụng thời gian rảnh để về nhà ăn cơm với cha. Cậu không nói với Hạ Ngự Trạch sẽ về nhà, không thì cha nhất định sẽ chuẩn bị thức ăn trước, sẽ làm phiền cha.
Ra khỏi ga tàu điện ngầm, Hạ Tử Thần mua vài đồ ăn đơn giản, đi về nhà. Trước khi sống cùng Cố Hủ cậu đã nói sẽ nấu ăn, nhưng khi ở với nhau, Cố Hủ sợ cậu vất vả nên không để cậu xuống bếp. Cho nên hai người ăn ngoài nhiều hơn, có hôm nào đó Hạ Tử Thần không bận gì thì mới làm chút đồ ăn ở nhà.
Đi vào khu nhà, còn chưa tới dưới tầng nhà mình Hạ Tử Thần liền nhìn thấy một chiếc xe Audi màu đen đỗ cách đó không xa. Xe đỗ chỗ này không vấn đề gì, chỉ là người đứng bên cạnh xe lại khiến cậu theo bản năng dừng lại.
Lúc này, Hạ Ngự Trạch cùng Cố Diễm đang đứng bên cạnh xe nói gì đó. Giọng của Cố Diễm không lớn, Hạ Tử Thần nghe không rõ, nhưng cảm giác rất nhã nhặn, không giống như đang có mâu thuẫn hay nói chuyện công việc.
Hạ Ngự Trạch nếu phải gặp đối tác, từ trước đến nay đều gặp ở văn phòng, không có khả năng gặp ở gần nhà, huống chi ông sẽ không tùy tiện nói địa chỉ nhà cho người khác.
Khuôn mặt Cố Diễm quanh năm biểu cảm rất ít, muốn nhìn ra điểm gì đó rất khó. Lại nhìn cha mình, cũng là vẻ mặt thản nhiên, không thể nói là vui vẻ cũng không có tức giận, cảm giác như bạn bè bình thường gặp mặt nói một vài chuyện nhỏ nhặt.
Bình thường không khí như vậy không có gì không đúng, nhưng đặt lên người Cố Diễm cùng Hạ Ngự Trạch có chút kì quái. Cậu nhớ rõ Cố Hủ nói thấy tư liệu của cậu là khi xem tư liệu cá nhân của Hạ Ngự Trạch lúc kí kết hợp đồng. Nếu chỉ như vậy, cha hẳn không quen biết Cố Diễm, cho nên sẽ không sinh ra loại cảm giác bạn bè gặp nhau nói chuyện này, nên là cảm giác xa cách cùng lễ phép cẩn thận với người xa lạ hoặc đối tượng hợp tác mới đúng.
Mà người như Cố Diễm cũng không thể có chuyện không có việc gì chạy đến cửa nhà người khác nói chuyện, hơn nữa Cố Diễm từ trước đến nay bận rộn nhiều việc, sao có thời gian ở đây nói chuyện phiếm với Hạ Ngự Trạch?
Nếu nói ở giữa có quan hệ của cậu cùng Cố Hủ, cũng không liên quan, tuy cậu đã gặp Cố Diễm, Cố Hủ cũng gặp qua Hạ Ngự Trạch, nhưng hai nhà chưa chính thức gặp mặt, Cố Diễm cũng không phải người đường đột như vậy.
Tóm lại, Hạ Tử Thần đột nhiên nghĩ ra một kết luận mơ hồ – cha mình cùng Cố Diễm đã sớm quen biết.
Dường như phát hiện ra ánh mắt của người khác, Cố Diễm quay đầu, khi thấy Hạ Tử Thần, có hơi giật mình, nhưng rất nhanh che giấu, gật đầu với cậu, giống như bình thường mà nhìn cậu.
Hạ Ngự Trạch thấy hành động của Cố Diễm, cùng theo ánh mắt của hắn nhìn qua, khi thấy đứa con của mình đang cầm đồ ăn không khỏi bất ngờ, sau đó bước nhanh tới, “Sao hôm nay về mà không nói một tiếng?”
“Quyết định nhất thời thôi ạ.” Hạ Tử Thần thu hồi nghi hoặc, cố gắng biểu hiện tự nhiên, “Muốn trở về lấy vài thứ.”
“Ừ.” Hạ Ngự Trạch gật đầu.
Cố Diễm dừng một chút, đi theo Hạ Ngự Trạch, “Tiểu Hủ không về với cậu sao?”
“Anh ấy phải tăng ca.” Bởi vì trước đó không nói với Hạ Ngự Trạch chuyện hai người ở chung, cho nên Hạ Tử Thần chọn lược bớt, dời đề tài, “Cố đại ca biết cha em sao?”
Cố Diễm khẽ cười một chút, “Biết, nhưng đã lâu không gặp.”
“Vậy sao…..” Nghi hoặc trong lòng Hạ Tử Thần càng lớn hơn.
Nghe Cố Diễm nói vậy, hắn cùng cha hẳn là đã quen biết rất lâu nhưng cha tới bây giờ chưa từng nói qua, thậm chí Cố Hủ nói nhiều chuyện trong nhà như vậy nhưng chưa từng thấy hắn nói chuyện này.
Hạ Ngự Trạch liếc nhìn Cố Diễm một cái, không nói gì.
“Về sau tôi sẽ thường xuyên liên hệ với cha cậu, cậu không cần biểu lộ nghi hoặc như vậy. Khi tôi và cha cậu quen biết nhau còn chưa có cậu.” Ý cười khóe miệng Cố Diễm thoáng sâu hơn, quay đầu nói với Hạ Ngự Trạch, “Được rồi, hai người lên trước đi, hôm nào tôi sẽ tới sở sự vụ hỏi thăm.”
Hạ Ngự Trạch lên tiếng, “Đi đường cẩn thận”, liền dẫn theo Hạ Tử Thần lên tầng.
Hạ Tử Thần theo Hạ Ngự Trạch về nhà, Hạ Ngự Trạch không nói lời nào, Hạ Tử Thần cũng không dám hỏi nhiều. Cậu và cha có vài điểm rất giống nhau, chính là khi không muốn nói thì hỏi thế nào cũng không được, cậu cũng không muốn cha phiền lòng, cho dù ngoài mặt Hạ Ngự Trạch không có biểu hiện không vui.
Cơm tối hai cha con cùng làm, trong lúc đó chỉ nói chuyện vài việc lặt vặt, Hạ Ngự Trạch hỏi thăm chuyện bài vở cùng tình hình thực tập, Hạ Tử Thần hỏi công tác cùng sức khỏe cha cậu gần đây.
Ăn cơm xong, Hạ Ngự Trạch mới thở dài, vỗ vai hạ Tử Thần, nói, “Cố Diễm nói với cha con ở cùng với Tiểu Hủ.”
Hạ Tử Thần không nghĩ tới chuyện này cha lại biết từ Cố Diễm, xấu hổ gật đầu, “Con không cố ý gạt cha…..”
“Cha biết.” Hạ Ngự Trạch hiển nhiên không định truy cứu chuyện này, “Cố Hủ là đứa nhỏ tốt, các con ở cùng nhau cha không có gì lo lắng. Hôm nay Cố Diễm tới đây cũng là để nói cho cha biết chuyện này, sợ cha biết mà không vui, cũng hy vọng cha yên tâm về con cùng Cố Hủ.”
Hạ Tử Thần nhấp miệng, không biết phải nói thế nào mới tốt.
“Con đã trưởng thành, cho nên cha không can thiệp suy nghĩ cùng quyết định của con, hy vọng mỗi bước đi con hãy suy nghĩ thật kỹ.” Hạ Ngự Trạch chăm chú nhìn Hạ Tử Thần, nghiêm túc nói.
“Vâng, con biết rồi.” Hạ Tử Thần biết rõ bản thân đang làm cái gì, cậu thích Cố Hủ, hưởng thụ mọi thứ Cố Hủ cho cậu, cho dù tương lai không dễ dàng như trong tưởng tượng, cậu cũng không hối hận.
“Ừ.” Đối với con mình, Hạ Ngự Trạch hiểu rất rõ, “Về quan hệ của cha cùng Cố Diễm, con không cần đoán. Cha là đàn anh của cậu ta ở đại học, khi đi học đã từng làm việc ở cùng một cửa hàng. Cha là vì kiếm tiền, cậu ta là vì thể nghiệm cuộc sống.” Hồi tưởng chuyện quá khứ, Hạ Ngự Trạch cảm thán.
“Ở chung lâu quan hệ dần dần trở nên tốt hơn. Cha cùng cậu ta đều là đi học sớm hơn người khác, bạn học đều lớn tuổi hơn, cho nên đề tài chung nhiều hơn. Nhưng sau đó cậu ta ra nước ngoài, không còn liên hệ gì nữa.”
Hạ Ngự Trạch đi học sớm cậu biết, bởi vì cha là cô nhi, đứa nhỏ ở cô nhi viện cũng nhiều, biện pháp giáo dục tốt nhất lúc đó chính là đến trường, giao cho thầy cô giáo quản. Hơn nữa những đứa nhỏ ở cô nhi viện luôn có chính sách ưu đãi, cho nên bốn tuổi đến trường cũng không có gì trở ngại.
Nhưng nghĩ đến chuyện Cố Diễm lại ở trong cửa hàng làm công bưng bê, lau bàn, Hạ Tử Thần có cảm giác không thích hợp, không biết việc buôn bán của cửa hàng đó có vì khuôn mặt không chút thay đổi kia của Cố Diễm mà trượt dốc không.
“Được rồi, chuyện phải nói cha đều đã nói với con. Những chuyện khác là chuyện của người lớn, không liên quan đến mấy đứa nhỏ các con.” Hạ Ngự Trạch đứng lên, vỗ vai Hạ Tử Thần, “Thu dọn đồ rồi về sớm một chút, đừng để Cố Hủ lo lắng.” Nói xong xoay người vào phòng sách, chuẩn bị xử lý công việc hôm nay.
Thấy Hạ Ngự Trạch không để ý chuyện mình cùng Cố Hủ ở chung, Hạ Tử Thần đột nhiên cảm thấy cha cậu dường như muốn gả cậu ra ngoài luôn rồi…..
Khi Hạ Tử Thần về đến nhà, Cố Hủ cũng vừa vào cửa.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Cố Hủ rửa tay, đi ra từ toilet, “Tôi dẫn em đi ăn khuya.”
Hạ Tử Thần thay dép, “Anh chưa ăn cơm tối sao?”
“Ừ.” Cố Hủ đi qua, nhận lấy đồ cậu mang về.
“Hôm nay ở cửa nhà thấy đại ca cùng cha em.” Dừng một chút, Hạ Tử Thần nói hai chữ, “Lừa đảo.”
“Sao?” Cố Hủ đang thắc mắc đồng thời trong mắt cũng đầy ý cười, hắn biết vì cái gì Hạ Tử Thần nói như vậy.
“Đại ca cùng cha em có quen biết, anh sớm biết rồi đi?” Hiện giờ nghĩ lại, cho dù lúc ấy Cố Hủ có ý cam kết với Hạ Ngự Trạch, cũng không đến mức lật hết mọi tư liệu về ông đi. Hơn nữa với sự cẩn thận của Cố Hủ, việc điều tra này hắn không thể không hỏi một câu, huống chi là có liên quan đến cậu.
Hơn nữa Cố Hủ không như cậu, người khác không muốn nói sẽ không hỏi, cho nên khẳng định sẽ hỏi Cố Diễm.
Cố Hủ cười đẩy ghế ra, để Hạ Tử Thần ngồi xuống, “Đúng, tôi đã sớm biết.”
Hạ Tử Thần hơi nhíu mày, “Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Thật ra tư liệu kia là có người nhờ đại ca điều tra, đối phương là ai đại ca không nói, tôi cũng không hỏi.” Cố Hủ đơn giản giải thích.
Có người tra về cha mình, tâm tư Hạ Tử Thần không khỏi lo lắng.
“Đừng lo.” Cố Hủ nhéo tai cậu, “Nếu đại ca đồng ý hỗ trợ tìm tư liệu về chú, chứng tỏ đối phương vô hại với chú, đại ca cũng phải hiểu rõ đối phương. Hơn nữa đại ca đã sớm quen biết chú, sẽ không làm ra chuyện gì bất lợi cho chú.”
Hạ Tử Thần gật đầu, cảm thấy Cố Hủ nói cũng có lý.
“Lại nói, hiện giờ với quan hệ của tôi và em, đại ca càng phải suy nghĩ cẩn thận.”
“Vâng.” Cố Hủ nói vậy, Hạ Tử Thần cũng an tâm. Chờ ngày mai gọi điện thoại nhắc cha một tiếng, cũng nên để cha biết một chút.