Hàn Tử Hằng nhìn hình ảnh trước mắt rất lâu, Anh Thiên Ngạo cao đại khí suất, ôm một nữ nhân nhỏ xinh đáng yêu.
Hàn Tử Hằng khó chịu, tên này gọi điện bảo y xuống dưới chính là muốn y nhìn hắn ôm nữ nhân? Cho dù y vừa loạn nói chuyện linh tinh, cũng không đến nỗi làm thế thật đi? Ngay cả nữ nhân cũng đã tìm tới...
Nhưng Hàn Tử Hằng vẫn đi qua.
“Sao vậy? Bảo em xuống làm gì?” Ngữ khí phi thường khó chịu, y chỉ có suy nghĩ muốn trực tiếp quay đầu về phòng, nhưng lại không thể không nghe Anh Thiên Ngạo ngoan ngoãn ở lại.
“Đây là thái độ gì?” Anh Thiên Ngạo bị y nói thế không khỏi tức giận, Hàn Tử Hằng thật sự là khiếm giáo huấn, đối hắn càng ngày càng không biết lớn nhỏ?
“Rốt cuộc muốn làm gì, vì bảo em xuống dưới gặp các người ấp ấp ôm ôm?” Hàn Tử Hằng nói, thuận tiện đưa mắt nhìn hắn ôm nữ nhân kia, bộ dạng còn thực đáng yêu.
“Nàng té xỉu.” Anh Thiên Ngạo không quên hắn gọi y xuống dưới là vì xử lý nàng, hiện tại nên nhượng y một lần.
“Anh cũng thích ngoạn chiêu hôn mê này?” Hàn Tử Hằng đương nhiên nhìn ra nàng bị xỉu, nhưng vẫn nhịn không được ăn dấm chua.
“Em nếu thích, anh có thể làm em hôn mê, rồi đem em khiêng lên giường.” Anh Thiên Ngạo đối y chọn mi, như vậy quả nhiên làm cho Hàn Tử Hằng ngậm miệng.
“Vậy anh rốt cuộc muốn em làm gì?” Hàn Tử Hằng cuối cùng đứng đắn hơn, y đương nhiên biết Anh Thiên Ngạo không có khả năng khiến nàng xỉu.
Cho nên, nàng quả thật bị xỉu, mà người luôn luôn rất có tinh thần trọng nghĩa Anh Thiên Ngạo ra tay cứu nàng, chính là như vậy. Hàn Tử Hằng đua ra suy luận.
“Nàng giao cho em xử lý.” Nói xong, Anh Thiên Ngạo liền đem nữ nhân kia đưa qua cho Hàn Tử Hằng ôm, dù sao việc gì giao cho y cũng không bao giờ sai lầm.
Hàn Tử Hằng đưa tay tiếp nhận, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Cho nên nói, đã đến quầy tiếp tân thì giao cho nhân viên xử lý là tốt rồi?
Chỉ vì y toàn đứng ra giúp hắn xử lý tốt mới có thể dưỡng ra loại ngu ngốc này, ân... Ngu ngốc!
Hàn Tử Hằng thở dài, xoay người thỉnh nhân viên hỗ trợ xử lý, đem nữ nhân giao cho nhân viên.
Y cùng Anh Thiên Ngạo mới tính toán lên lầu, nữ nhân lại đột nhiên tỉnh lại. Sau khi tỉnh táo, nàng thần tình hoảng sợ, đông xem tây nhìn sau, tầm mắt tập trung tới nam nhân đang đợi thang máy.
Nàng lấy tốc độ nhanh nhất chạy nhanh tới, thẳng hướng mục tiêu phóng đi, bổ nhào vào Hàn Tử Hằng.
“Cuối cùng cũng tìm được anh!” Nàng nói, còn hôn hôn mặt Hàn Tử Hằng.
Hàn Tử Hằng vẻ mặt kinh ngạc, cái gì? Đã xảy ra chuyện gì? Y lại không biết nàng!
Anh Thiên Ngạo nhìn nữ nhân kia liếc mắt một cái, tái trừng mắt nhìn mắt Hàn Tử Hằng, rồi mới quay đầu tiếp tục chờ thang máy.
“Tiểu thư, cô không phải nhận sai người? Tôi không biết cô a...” Hàn Tử Hằng nhẹ nhàng đẩy nàng ra, bởi vì y đã cảm giác được hàn khí đảo quanh Anh Thiên Ngạo.
“Không có, em không có nhận sai người, thân – ái” nữ nhân lôi kéo góc áo Hàn Tử Hằng, ngẩng đầu liếc mắt đưa tình với y.
Nàng căn bản không biết y, nhưng nàng hiện đang gặp hoàn cảnh đặc thù, cho dù phải hy sinh cũng phải tìm một người thuận mắt.
“Thân – ái?” Anh Thiên Ngạo lập lại một lần, ánh mắt vẫn không nhìn qua.
“Không, tiểu thư thật sự hiểu lầm, tôi không phải thân ái cô cần tìm.” Hàn Tử Hằng cảm thấy quỷ dị, sao lại có người nửa đường loạn nhận thức thân ái? Chẳng lẽ nàng ngay cả thân ái của mình dài cao thế nào cũng nhận sai?.
“Sao lại hiểu lầm? Là thân – ái – a.” Anh Thiên Ngạo lạnh lùng nói.
Hàn Tử Hằng cũng thật lợi hại, giấu hắn ở bên ngoài tìm nữ nhân? Xem ra hắn khiến y chưa đủ mệt mới có tinh lực ngoạn nữ nhân.
“Đệt, anh không giúp em thì thôi, sao còn theo nàng ồn ào?!” Hàn Tử Hằng nghĩ muốn đánh hắn, nghe hắn nói những lời này, chẳng nhẽ hắn không biết cả ngày y cùng hắn một chỗ còn sinh ra một cái thân ái sao?
Nữ nhân nhìn nhìn Anh Thiên Ngạo, lại nhìn Hàn Tử Hằng.
Nguyên lai là như vậy a... Vậy thật tốt quá, xem ra nàng tìm đúng người.
“Thân ái, Hắn là ai vậy a?” Nữ nhân kéo kéo tay Hàn Tử Hằng, chỉ chỉ Anh Thiên Ngạo.
“Cô làm ơn đừng gọi tôi là thân ái, tôi thật sự không biết cô.” Hàn Tử Hằng muốn xù lông mà chết, nữ nhân này còn hỏi vấn đề này.
“Ta là ai?” Anh Thiên Ngạo cũng quay đầu nhìn y, nhìn y tính toán trả lời thế nào?.
“Anh là... Chủ tử a...” Hàn Tử Hằng bồi cười, nói thế cũng đúng sự thật thôi.
Bởi vì tổng không nên tùy tiện đem quan hệ giữa bọn họ lấy ra giảng đi? Hơn nữa nàng còn là một người xa lạ.
“Thân ái, hắn sao lại nghiêm túc như thế? Thật sự là ủy khuất anh, ở dưới trướng hắn làm viêc nhất định thực vất vả đi?” Nữ nhân nói, chết tử tế không muốn lại nói đụng đến nơi không nên đụng.
Nếu không Hàn Tử Hằng tin tưởng y thật sự không biết nữ nhân này, thật sự sẽ thành tiểu ba ở nguyên phối trước mặt ra oai phủ đầu lỗi giác...
“Vậy thật đúng là ủy khuất.” Anh Thiên Ngạo nói lạnh lùng.
Thang máy mở, Anh Thiên Ngạo trực tiếp vào thang máy, cũng không chờ Hàn Tử Hằng, liền ấn nút đóng cửa chọn số lên lầu.
Hàn Tử Hằng sửng sờ ở tại chỗ, tay còn bị một nữ tử xa lạ bám.
Y thật sự sẽ bị nữ nhân này hại chết...
“Hiện tại chỉ còn hai người chúng ta, có thể nói chuyện không?” Nữ nhân nói xong, kéo Hàn Tử Hằng tới một thang máy gần đó.
“Đi đâu?” Hàn Tử Hằng cảm thấy nữ nhân này là lạ, sao lại đột nhiên lại thay đổi cá tính?
“Tới phòng tôi.” Nữ nhân ấn nút đóng cửa thang máy.
“Tới phòng cô làm gì?” Hàn Tử Hằng nổi lên cảnh giác.
“Với anh nói chuyện a.” Nữ nhân nói.
“Vậy cũng không cần đến phòng đi?” Hàn Tử Hằng nói.
“Anh sợ cái gì? Tôi còn không sợ.” Nữ nhân nói.
Hàn Tử Hằng cuối cùng hiểu được vì sao cảm thấy nữ nhân này có điểm quái dị, nàng tuy rằng nhìn như mảnh mai, bất quá cá tính hoàn toàn tương phản...
“Nói gì liền nói, hy vọng cô có thể cho tôi một giải thích hợp lý là tốt rồi.” Hàn Tử Hằng bất đắc dĩ, kỳ thật y đối nữ nhân vẫn không có biện pháp giống Anh Thiên Ngạo.
Dù sao cũng là nữ nhân, liền nhẫn xuống đi.
Hàn Tử Hằng khó chịu, tên này gọi điện bảo y xuống dưới chính là muốn y nhìn hắn ôm nữ nhân? Cho dù y vừa loạn nói chuyện linh tinh, cũng không đến nỗi làm thế thật đi? Ngay cả nữ nhân cũng đã tìm tới...
Nhưng Hàn Tử Hằng vẫn đi qua.
“Sao vậy? Bảo em xuống làm gì?” Ngữ khí phi thường khó chịu, y chỉ có suy nghĩ muốn trực tiếp quay đầu về phòng, nhưng lại không thể không nghe Anh Thiên Ngạo ngoan ngoãn ở lại.
“Đây là thái độ gì?” Anh Thiên Ngạo bị y nói thế không khỏi tức giận, Hàn Tử Hằng thật sự là khiếm giáo huấn, đối hắn càng ngày càng không biết lớn nhỏ?
“Rốt cuộc muốn làm gì, vì bảo em xuống dưới gặp các người ấp ấp ôm ôm?” Hàn Tử Hằng nói, thuận tiện đưa mắt nhìn hắn ôm nữ nhân kia, bộ dạng còn thực đáng yêu.
“Nàng té xỉu.” Anh Thiên Ngạo không quên hắn gọi y xuống dưới là vì xử lý nàng, hiện tại nên nhượng y một lần.
“Anh cũng thích ngoạn chiêu hôn mê này?” Hàn Tử Hằng đương nhiên nhìn ra nàng bị xỉu, nhưng vẫn nhịn không được ăn dấm chua.
“Em nếu thích, anh có thể làm em hôn mê, rồi đem em khiêng lên giường.” Anh Thiên Ngạo đối y chọn mi, như vậy quả nhiên làm cho Hàn Tử Hằng ngậm miệng.
“Vậy anh rốt cuộc muốn em làm gì?” Hàn Tử Hằng cuối cùng đứng đắn hơn, y đương nhiên biết Anh Thiên Ngạo không có khả năng khiến nàng xỉu.
Cho nên, nàng quả thật bị xỉu, mà người luôn luôn rất có tinh thần trọng nghĩa Anh Thiên Ngạo ra tay cứu nàng, chính là như vậy. Hàn Tử Hằng đua ra suy luận.
“Nàng giao cho em xử lý.” Nói xong, Anh Thiên Ngạo liền đem nữ nhân kia đưa qua cho Hàn Tử Hằng ôm, dù sao việc gì giao cho y cũng không bao giờ sai lầm.
Hàn Tử Hằng đưa tay tiếp nhận, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Cho nên nói, đã đến quầy tiếp tân thì giao cho nhân viên xử lý là tốt rồi?
Chỉ vì y toàn đứng ra giúp hắn xử lý tốt mới có thể dưỡng ra loại ngu ngốc này, ân... Ngu ngốc!
Hàn Tử Hằng thở dài, xoay người thỉnh nhân viên hỗ trợ xử lý, đem nữ nhân giao cho nhân viên.
Y cùng Anh Thiên Ngạo mới tính toán lên lầu, nữ nhân lại đột nhiên tỉnh lại. Sau khi tỉnh táo, nàng thần tình hoảng sợ, đông xem tây nhìn sau, tầm mắt tập trung tới nam nhân đang đợi thang máy.
Nàng lấy tốc độ nhanh nhất chạy nhanh tới, thẳng hướng mục tiêu phóng đi, bổ nhào vào Hàn Tử Hằng.
“Cuối cùng cũng tìm được anh!” Nàng nói, còn hôn hôn mặt Hàn Tử Hằng.
Hàn Tử Hằng vẻ mặt kinh ngạc, cái gì? Đã xảy ra chuyện gì? Y lại không biết nàng!
Anh Thiên Ngạo nhìn nữ nhân kia liếc mắt một cái, tái trừng mắt nhìn mắt Hàn Tử Hằng, rồi mới quay đầu tiếp tục chờ thang máy.
“Tiểu thư, cô không phải nhận sai người? Tôi không biết cô a...” Hàn Tử Hằng nhẹ nhàng đẩy nàng ra, bởi vì y đã cảm giác được hàn khí đảo quanh Anh Thiên Ngạo.
“Không có, em không có nhận sai người, thân – ái” nữ nhân lôi kéo góc áo Hàn Tử Hằng, ngẩng đầu liếc mắt đưa tình với y.
Nàng căn bản không biết y, nhưng nàng hiện đang gặp hoàn cảnh đặc thù, cho dù phải hy sinh cũng phải tìm một người thuận mắt.
“Thân – ái?” Anh Thiên Ngạo lập lại một lần, ánh mắt vẫn không nhìn qua.
“Không, tiểu thư thật sự hiểu lầm, tôi không phải thân ái cô cần tìm.” Hàn Tử Hằng cảm thấy quỷ dị, sao lại có người nửa đường loạn nhận thức thân ái? Chẳng lẽ nàng ngay cả thân ái của mình dài cao thế nào cũng nhận sai?.
“Sao lại hiểu lầm? Là thân – ái – a.” Anh Thiên Ngạo lạnh lùng nói.
Hàn Tử Hằng cũng thật lợi hại, giấu hắn ở bên ngoài tìm nữ nhân? Xem ra hắn khiến y chưa đủ mệt mới có tinh lực ngoạn nữ nhân.
“Đệt, anh không giúp em thì thôi, sao còn theo nàng ồn ào?!” Hàn Tử Hằng nghĩ muốn đánh hắn, nghe hắn nói những lời này, chẳng nhẽ hắn không biết cả ngày y cùng hắn một chỗ còn sinh ra một cái thân ái sao?
Nữ nhân nhìn nhìn Anh Thiên Ngạo, lại nhìn Hàn Tử Hằng.
Nguyên lai là như vậy a... Vậy thật tốt quá, xem ra nàng tìm đúng người.
“Thân ái, Hắn là ai vậy a?” Nữ nhân kéo kéo tay Hàn Tử Hằng, chỉ chỉ Anh Thiên Ngạo.
“Cô làm ơn đừng gọi tôi là thân ái, tôi thật sự không biết cô.” Hàn Tử Hằng muốn xù lông mà chết, nữ nhân này còn hỏi vấn đề này.
“Ta là ai?” Anh Thiên Ngạo cũng quay đầu nhìn y, nhìn y tính toán trả lời thế nào?.
“Anh là... Chủ tử a...” Hàn Tử Hằng bồi cười, nói thế cũng đúng sự thật thôi.
Bởi vì tổng không nên tùy tiện đem quan hệ giữa bọn họ lấy ra giảng đi? Hơn nữa nàng còn là một người xa lạ.
“Thân ái, hắn sao lại nghiêm túc như thế? Thật sự là ủy khuất anh, ở dưới trướng hắn làm viêc nhất định thực vất vả đi?” Nữ nhân nói, chết tử tế không muốn lại nói đụng đến nơi không nên đụng.
Nếu không Hàn Tử Hằng tin tưởng y thật sự không biết nữ nhân này, thật sự sẽ thành tiểu ba ở nguyên phối trước mặt ra oai phủ đầu lỗi giác...
“Vậy thật đúng là ủy khuất.” Anh Thiên Ngạo nói lạnh lùng.
Thang máy mở, Anh Thiên Ngạo trực tiếp vào thang máy, cũng không chờ Hàn Tử Hằng, liền ấn nút đóng cửa chọn số lên lầu.
Hàn Tử Hằng sửng sờ ở tại chỗ, tay còn bị một nữ tử xa lạ bám.
Y thật sự sẽ bị nữ nhân này hại chết...
“Hiện tại chỉ còn hai người chúng ta, có thể nói chuyện không?” Nữ nhân nói xong, kéo Hàn Tử Hằng tới một thang máy gần đó.
“Đi đâu?” Hàn Tử Hằng cảm thấy nữ nhân này là lạ, sao lại đột nhiên lại thay đổi cá tính?
“Tới phòng tôi.” Nữ nhân ấn nút đóng cửa thang máy.
“Tới phòng cô làm gì?” Hàn Tử Hằng nổi lên cảnh giác.
“Với anh nói chuyện a.” Nữ nhân nói.
“Vậy cũng không cần đến phòng đi?” Hàn Tử Hằng nói.
“Anh sợ cái gì? Tôi còn không sợ.” Nữ nhân nói.
Hàn Tử Hằng cuối cùng hiểu được vì sao cảm thấy nữ nhân này có điểm quái dị, nàng tuy rằng nhìn như mảnh mai, bất quá cá tính hoàn toàn tương phản...
“Nói gì liền nói, hy vọng cô có thể cho tôi một giải thích hợp lý là tốt rồi.” Hàn Tử Hằng bất đắc dĩ, kỳ thật y đối nữ nhân vẫn không có biện pháp giống Anh Thiên Ngạo.
Dù sao cũng là nữ nhân, liền nhẫn xuống đi.