- Sao ta ở đây? Lại là lão cố tình giam ta?
Dưới ánh hỏa quang mờ ảo phát ra từ một ngọn bạch lạp, một dáng người lờ mờ xuất hiện khiến chàng yên tâm. Huống chi người đó đang lên tiếng trấn an chàng :
- Tư Không huynh cuối cùng cũng tỉnh lại? Huynh yên tâm! Chính muội đã đưa huynh quay lại đây.
Tư Không Bạch ngồi nhổm dậy và chợt nhận ra việc tự ngồi dậy không phải là điều dễ. Chàng thở dài :
- Làm cách nào Hứa cô nương mang được tại hạ vào đây? Và vì sao cô nương chọn chỗ này?
Hứa Vân Bình ngồi xuống cạnh chàng :
- Tìm được huynh mới là điều khó. Nếu không biết trước và không mang sẵn nhiều ngọn bạch lạp, muội đâu dám nghĩ sẽ tìm được huynh ở một địa đạo trước đó chúng ta đã phát hiện?
Tư Không Bạch như còn váng vất sau những gì vừa xảy ra, chàng hỏi cho có hỏi :
- Cô nương ở đây, còn mọi người đâu?
Như câu hỏi chạm đến nỗi lòng thầm kín, mắt Hứa Vân Bình chớm buồn :
- Thật không ngờ nhị ca và mọi người dễ bị nhan sắc lung lạc. Nếu muội không đủ kiên định cứ đi theo họ thì muội đâu dễ gì phát hiện hành vi kỳ bí của Gia Cát Quân?
Chàng quan tâm :
- Hành vi như thế nào?
Hứa Vân Bình chợt nhìn chàng với ánh mắt oán trách :
- Dường như ả chỉ để ý một mình huynh. Sau khi đi được một đoạn xa, ả lẻn quay trở lại. Muội định tâm sẽ không can dự vào chuyện này, nhưng sau đó thấy ả quay lại với dáng vẻ hậm hực. Vì lo cho huynh muội tìm cách kín đáo quay lại.
Tư Không Bạch giật mình :
- Chỉ vì thế cô nương mới mang tại hạ vào đây, nơi lúc đầu lão Thần Bút đã giam bọn ta?
Hứa Vân Bình gật đầu :
- Phát hiện huynh bị thương nghiêm trọng, mười phần đủ mười là do ả gây ra, muội đành phải chọn chỗ này vì biết đây là nơi an toàn nhất với cơ quan chỉ phát động từ phía trong.
Đến lúc này, Tư Không Bạch mới nhìn thấy tấm bài vị của Thần Kiếm đã trở lại nguyên vị, đang chễm trệ trên chỗ thờ tự. Chứng tỏ sau khi đưa chàng vào thạch thất này, nơi lần trước Thần Bút dùng để giam mọi người, Hứa Vân Bình đã dùng tấm bài vị của Thần Kiếm để phát động cơ quan, đưa tất cả trở lại vị trí lúc đầu.
Chàng thẫn thờ lên tiếng :
- Đúng là ả đã ra tay. Thật không ngờ một mỹ nhân như ả vừa có bản lĩnh quá cao minh vừa có tính hung dữ đáng sợ.
Hứa Vân Bình kinh ngạc :
- Việc này có liên quan gì đến Thần Bút? Sao vừa tỉnh lại, huynh đã nghĩ ngay đến lão, cho rằng chính lão đã giam huynh vào đây?
Chàng cười gượng :
- Phải lâm vào cảnh ngộ như tại hạ, cô nương mới hiểu. Mà thôi! Hãy để tại hạ có dịp sắp xếp lại những ý nghĩ, sau đó sẽ giải thích cho cô nương am tường.
Bảo là sắp xếp lại ý nghĩ nhưng chỉ một lúc sau, chàng đã rơi vào vô thức do đang nhập định tọa công, tự chữa thương thế...
Mở mắt ra, thấy Hứa Vân Bình đang ngồi cạnh ngọn bạch lạp và cứ săm soi mãi ngọn thần bút, chàng lên tiếng :
- Cô nương có phát hiện điều gì khác lạ không?
Giật mình, Hứa Vân Bình để ngọn bút rơi xuống nền đá.
Coong...
Vừa nhặt lại Hứa Vân Bình vừa trách :
- Sao huynh không lên tiếng, báo cho muội biết huynh đã hoàn tỉnh?
Biết lỗi, chàng vội nói cho nàng nghe chàng nghĩ gì về Thần Bút và Gia Cát Quân :
- Tại hạ sắp xếp xong, và bây giờ đã có những khái niệm khá rõ về xuất xứ của những mỹ nhân Hoàng Y. Giữa họ và Thần Bút quả nhiên có liên quan và...
Hứa Vân Bình chợt quay mặt đi :
- Muội không muốn nghe nữa. Nhất là khi huynh gọi họ, lũ người mặt dầy mày dạn, lòng dạ nham hiểm là mỹ nhân.
Tư Không Bạch thoáng ngẩn người :
- Cô nương không thừa nhận ai trong bọn họ cũng có sắc đẹp khuynh thành?
Hứa Vân Bình phụng phịu :
- Bọn chúng không xứng! Có chăng, chúng chỉ là lũ người ngoại tộc, diện mạo phần nào khác người Trung Nguyên chúng ta. Diện mạo đó chỉ có thể cho là lạ, gọi là đẹp là quá đáng!
Tư Không Bạch chau mày :
- Phải rồi! Cô nương có nói tại hạ mới nhận ra. Quả nhiên, họ tuy thanh tú hơn nhưng càng nhìn càng thấy không được thuận mắt cho lắm.
Hứa Vân Bình quay lại với nét mặt hớn hở :
- Huynh cũng thấy không thuận mắt à?
Chợt phát hiện tâm trạng hớn hở có phần lạ kỳ của Hứa Vân Bình, chàng động tâm :
- Cô nương có vẻ vui tại sao?
Tự trách bản thân đã để lộ tâm trạng không đúng lúc, Hứa Vân Bình vội chống chế, tìm lời giải thích :
- Nói là vui, sự thật muội đang lo. Chỉ sợ nhị ca và bọn Thách vì không nhận ra điều này sẽ bị sắc đẹp kiêu kỳ làm chao đảo, không còn nhớ gì đến trọng trách phục bang.
Lời giải thích khá xuôi tai khiến Tư Không Bạch tin là thật. Chàng gật gù :
- Để rồi tại hạ sẽ tìm gặp và giải thích cho lệnh ca hiểu. Như tại hạ đoán không lầm, bọn Hoàng Y này ắt có liên quan đến Tam Nguyên Tam Hóa.
Cũng cách nói như thế này, nếu lúc nãy Hứa Vân Bình không chịu nghe thì lần này nàng rất quan tâm. Với nét mặt thực sự kinh ngạc, nàng hỏi :
- Sao huynh biết?
Được dịp, Tư Không Bạch nói tất cả :
- Như chúng ta từng bàn luận Thần Bút vì có biết về Tam Nguyên Tam Hóa nên khi biết trên thanh Lôi Công trủy có ghi sở học của Hỗn Nguyên Đạo Hóa, lão đã trở mặt. Cũng vậy, vừa nhìn thấy tại hạ giao chiêu, Gia Cát Quân liền biết rõ xuất xứ võ học.
Hứa Vân Bình bàng hoàng :
- Ả biết? Vậy bản lĩnh ả thế nào?
Tư Không Bạch thoáng rùng mình :
-Không nhắc đến thì thôi, vừa nghe nhắc, tại hạ vẫn còn khiếp đảm. Chắc chắn, ả chính là hậu nhân của một trong ba nhân vật được gọi chung là Tam Nguyên Tam Hóa, và do công phu đã luyện đến mức đại thành, bản lĩnh ngay từ đầu Thần Bút phải sợ và chỉ lo tìm đường tẩu thoát. Riêng tại hạ...
Hứa Vân Bình bật kêu, như không thể tin vào điều vừa nghe thấy :
- Lão Thần Bút vẫn lưu lại nơi này?
Chàng cười cười :
-Vì biết chắc lão vẫn lưu lại đây, tại hạ thay vì đi theo mọi người đã cố tình giã biệt nhưng thật ra là để xuống đây tìm lão.
Hứa Vân Bình sợ hãi :
- Vậy là huynh đã cùng lão giao đấu? Nhân đó ả Gia Cát Quân hãm hại huynh?
Tư Không Bạch lắc đầu :
- Tại hạ tìm là để hỏi lão về bọn Hoàng Y, hy vọng sẽ minh bạch lai lịch của họ. Nào ngờ, chuyện chưa có diễn tiến gì, Gia Cát Quân không biết đã lẻn theo lúc nào bỗng xuất hiện.
Thở dài chàng tiếp :
- Vừa thấy ả, Thần Bút lập tức tháo chạy. Còn tại hạ, vì thấy ả cũng có ý cướp đoạt Lôi Công trủy, tại hạ phải ra tay ngăn cản
- Kết quả thế nào? Lôi Công trủy đã bị ả cướp?
Chàng cười gượng :
- Điều đó thì chưa, lúc bỏ chạy Thần Bút đã mang theo nhưng theo ngữ khí của ả, trước sau gì ả cũng tìm, vừa để diệt trừ Thần Bút vừa chiếm đoạt Lôi Công trủy.
Hứa Vân Bình phẫn nộ :
- Đây là đất Trung Nguyên, vật kia cũng của người Trung Nguyên, được không để lọt vào tay ả.
Chàng gật đầu quả quyết :
- Cô nương nói không sai! Tuy chưa biết hai nhân vật còn lại trong Tam Nguyên Tam Hóa là người có xuất xứ từ đâu nhưng tại hạ có thể cả quyết Hỗn Nguyên Đạo Hóa là người Trung Nguyên và di học cũng được lưu lại tại Trung Nguyên này.
Hứa Vân Bình cũng gật đầu phụ họa :
- Chứ còn gì nữa! Chẳng phải những di học đó tình cờ lọt vào tay Ngân Bào và Kim Tiền nhị bang đó sao?
Chàng cười bí ẩn :
- Nào chỉ có hai bang này, theo tại hạ vừa biết, một phần di học nữa của Hỗn Nguyên Đạo Hóa cũng đã lọt vào tay một nhân vật đã một thời danh chấn võ lâm.
- Có chuyện đó sao? Là ai?
Chàng đứng lên :
- Chính là Thần Kiếm. Cô nương cứ theo tại hạ khắc biết.
Tay cầm theo ngọn bạch lạp, Tư Không Bạch phát động cơ quan bằng cách vừa xoay vừa nhấc tấm bài vị của Thần Kiếm lên khỏi nơi thờ tự.
Chờ cơ quan phát động xong, Tư Không Bạch đưa Hứa Vân Bình đi qua hai lần địa đạo, đến động thất đã từng xảy ra giao chiến giữa chàng và Gia Cát Quân.
Lần này nhờ có ánh sáng từ ngọn bạch lạp, Tư Không Bạch mới có thể chỉ cho Hứa Vân Bình nhìn thấy những gì cần nhìn.
Chàng giải thích :
- Lúc tối hậu, khi tại hạ sắp bị Gia Cát Quân lấy mạng, nhờ có ánh sáng kịp thời chiếu vào, tại hạ chợt phát hiện trên vách đá này có những vật ngang dọc tợ như một chiêu kiếm. Sẵn trên tay đang cầm ngọn bút của lão Tra, tại hạ đành mạo hiểm vận dụng theo. Và kết quả thế nào cô nương thử đoán xem?
Hứa Vân Bình cũng đã nhìn thấy có nhiều vệt ngang dọc khắc sâu vào vách đá như Tư Không Bạch vừa chỉ. Tuy chưa tin lắm đó là những chiêu thức kiếm thuật nhưng qua tâm trạng phấn khích của chàng, Hứa Vân Bình đoán bừa :
- Huynh đã làm ả khiếp đảm bỏ chạy?
Chàng nhăn nhó :
- Nếu ả bỏ chạy tại hạ đâu đến nỗi trọng thương, phải chờ đến lúc cô nương tìm thấy và giải cứu? Sai rồi.
Nàng cũng nhăn nhó :
- Vậy ý huynh là gì? Ngoài việc bị trọng thương, không lẽ còn có kết quả khả quan nào khác?
- Có đấy!
Mỉm cười chàng thố lộ :
- Thấy tại hạ xuất chiêu ả đã ngạc nhiên bật kêu lên: “là một đạo kiếm Hỗn Nguyên”.
Hứa Vân Bình cũng kêu :
- Nói sao? Đạo kiếm Hỗn Nguyên? Lời này hàm ý gì?
Vội trao ngọn bạch lạp đang cháy sáng cho Hứa Vân Bình, tiện tay chàng cầm lại ngọn bút. Tiếp đó chàng bảo :
- Lúc đó tại hạ đã cầm ngọn bút như thế này. Dựa vào các vệt ngang dọc vừa nhìn thấy, tại hạ cứ theo linh cơ máy động, xuất phát thành chiêu thức. Và thế là ả kêu lên như vậy.
Hứa Vân Bình đưa ngọn nến đến gần vách đá :
- Huynh muốn nói những vệt khắc này là đồ hình để luyện kiếm Hỗn Nguyên?
Thật khó tin đây là những chiêu kiếm, vì nào có ai dùng cách này để lưu lại kiếm pháp bao giờ? Có chăng...
Sau mấy lượt nêu nghi vấn nhưng tịnh không nghe Tư Không Bạch lên tiếng, Hứa Vân Bình vội quay lại vì ngỡ chàng đã xảy ra chuyện gì.
Tuy không hề có chuyện gì xảy ra, nhưng với những gì đang nhìn thấy Hứa Vân Bình phải nghi ngại nhiều hơn là sợ.
Vì lúc đó, Tư Không Bạch cứ đứng yên bất động, còn mục quang thì cứ chằm chằm nhìn vào ngọn bút chàng vừa cầm trên tay, thần thái thật kỳ dị.
Dù không muốn gây kinh động nhưng Hứa Vân Bình buộc phải lên tiếng :
- Tư Không huynh!
Tư Không Bạch giật mình :
- Có chuyện gì ư?
Nàng lo lắng :
- Là huynh đang có chuyện gì thì đúng hơn. Huynh đang nhìn gì trên thân bút?
Chàng à lên một tiếng :
- À... Là thế này! Theo cô nương ngọn bút này có phải nhẹ hơn nếu so với hình thù của nó không?
Nàng mỉm cười :
- Tưởng thế nào! Muội cũng từng nghĩ như vậy! Vì thế, trong lúc chờ huynh tỉnh lại, muội có xem xét qua. Đáng tiếc, muội không phát hiện có gì khả nghi.
Hứa Vân Bình vừa dứt lời chợt hỏi tiếp :
- Xem thần sắc của huynh, dường như đã có phát hiện?
Đó là lúc chàng đang hấp háy mắt nhìn nàng. Vì thế, không nỡ để nàng nôn nao, Tư Không Bạch giải thích ngay :
- Gọi là phát hiện thì quá sớm nhưng ở nơi này, cô nương thử nhìn xem, phải chăng có điều khác lạ?
Tiến lại gần, Hứa Vân Bình không thể không nhìn thấy một vòng tròn thật nhỏ được vẽ thật khéo trên thân bút, gần kề với phần được dùng để cầm.
Nàng chộp vào ngọn bút. Vừa cầm trên tay để xem lại, Hứa Vân Bình vừa kêu khẽ :
- Muội đã nhìn rất kỹ sao trước đây không hề phát hiện?
Phát hiện nàng như sắp chạm vào điểm đó, chàng lập tức kêu ngăn lại :
- Chớ vội! Đề phòng đó là...
Quá muộn!
Hứa Vân Bình đã chạm vào và dường như nàng chạm khá mạnh tay.
Từ đầu ngọn bút liền lóe lên tia lửa nhỏ, kèm theo một luồng khói nhạt cũng nghi ngút phóng ra.
Tư Không Bạch vội quát :
- Mau bế khí! Hãy ném đi. Ném ngay đi.
Bùng!
Không biết Hứa Vân Bình có kịp ném hay không, Tư Không Bạch chỉ biết đã có một tiếng nổ vang lên làm cho toàn thân chàng chấn động mạnh. Cũng lúc đó tiếng chấn động cũng làm cho ngọn nến tắt phụt, đúng lúc Tư Không Bạch sau cơn choáng váng phải ngất đi...
* * * * *
Điều trước tiên Tư Không Bạch phải thực hiện ngay khi tỉnh lại là lên tiếng gọi :
- Hứa cô nương! Hứa cô nương...
Càng không nghe tiếng Hứa Vân Bình hồi đáp Tư Không Bạch càng lo.
Chàng nhổm dậy, bắt đầu dùng tay mò tìm xung quanh.
Giữa bóng tối dày đặc, khi hai tay chỉ chạm vào nền đá lạnh cùng với một vài hòn đá không biết đã rơi xuống từ lúc nào, Tư Không Bạch thêm thất kinh :
- Hứa cô nương. Cô nương đang ở đâu? Hãy lên tiếng đi.
Vừa gào tiếp tục tìm, một sự thật hiển nhiên đến với tâm tưởng Tư Không Bạch.
Không những chàng không tìm thấy Vân Bình, dù chỉ là một thi thể đã giá lạnh, chàng còn nhận ra lối quay lại địa đạo đã bị nhiều hòn đá lăn xuống phong tỏa.
Như vậy chàng tuyệt vọng đoán, một là Hứa Vân Bình bị đá lăn xuống đè phải, hai là nàng tuy kịp tháo chạy nhưng do địa đạo bị chấn động, nàng đang bị kẹt cứng không thể thoát thân.
Trong lòng động hoàn toàn tối đen, Tư Không Bạch vì không nhìn thấy gì nên cũng vô phương nhận định ra hướng nào hứng có địa đạo. Do đó, muốn kịp thời ứng cứu cho Hứa Vân Bình, hễ phát hiện nơi nào có đá lăn xuống nằm chỏng chơ.
Tư Không Bạch lập tức không tiếc sức, lăn nó qua một bên.
Cứ thế, lăn hết hòn đá nhỏ này đến cố gắng đẩy bật tảng đá lớn khác qua một bên sau cùng chàng nhận ra dường như chàng đã lăn đi lăn lại cũng những hòn đá đó không biết bao nhiêu lần mà nói. Và kết quả lẽ đương nhiên vẫn là chàng không hề tìm thấy địa đạo.
Với nhận thức quá rõ ràng, chàng hiểu đến lượt chàng cũng phải lâm nguy nếu không sớm tìm ra lối thoát.
Cùng tắc biến, biến tắc thông, Tư Không Bạch với tâm thần dần trấn định lập tức ngồi xuống tọa công dưỡng thần. Chỉ khi khí lực sung mãn, tâm trạng hoàn toàn bình ổn, chàng biết đó mới là lúc chàng có thể nghĩ ra giải pháp vẹn toàn...