Nghe thấy câu này, Thanh Nhu cũng chìm vào im lặng. Thiên phú của Nam Cung Tuyết rất tốt, nếu Dương Phàm kia thật sự là một tên phế vậy, vậy thì cũng không phải chuyện gì tốt đối với đồ đệ của nàng ta.
Nghĩ đến đây, Thanh Nhu nhẹ nhàng nói.
“Trước mắt con đừng nên nôn nóng, ta sẽ phái người đi dò la một phen, nếu Dương Phàm kia thật sự như con đã nói, vi sư sẽ làm chủ cho con.”
Nghe vậy, Nam Cung Tuyết lập tức cười nói.
“Ta biết chỉ có sư phụ là tốt với ta nhất mà”
Nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Nam Cung Tuyết, Thanh Nhu cười nói.
“Hiện tại con đã đạt đến Võ Sư cấp bảy, nhất định phải cố gắng tu luyện để đột phá cảnh giới Võ Linh càng sớm càng tốt”
Nghe vậy, Nam Cung Tuyết cười nói.
“Sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ dốc lòng tu luyện, không phụ ân dạy dỗ của sư phụ.”
Đợi Nam Cung Tuyết đi rồi, Thanh Nhu đột nhiên nhỏ giọng nói.
“Truyền Thanh Nham trưởng lão tới gặp ta!”
Một đệ tử ở cửa đại điện khẽ cúi người nói.
“Vâng, tông chủ.”
Một lúc sau.
Thanh Nham trưởng lão đi vào đại điện, chắp tay nói. “Bái kiến tông chủ!”
Sắc mặt Thanh Nhu không chút thay đổi nói.
“Ngươi đến thành Thanh Vân hỏi thăm một người tên Dương Phàm, năm nay hắn mười sáu tuổi.”
“Hỏi rõ tất cả mọi chuyện của hắn từ bé đến lớn.”
Nghe vậy, tuy rằng trong lòng Thanh Nham trưởng lão có chỗ không hiểu, nhưng ông ta cũng không hỏi nhiều.
Thanh Nham trưởng lão vừa rời đi, một đệ tử khác lại vội vàng chạy vào nói.
“Khởi bẩm tông chủ, Nam Cung tộc trưởng cầu kiến!” Nghe vậy, Thanh Nhu lắc đầu thở dài, cười khổ một tiếng. “Rắc rối nối tiếp nhau mà đến.”
“Đưa Nam Cung Chấn vào đi!”
Một lúc saul
Nam Cung Chấn khẽ cúi đầu thi lễ với Thanh Nhu.
“Bái kiến Thanh Nhu tông chủ!”
Thanh Nhu thản nhiên nói.
“Nam Cung tộc trưởng không cần khách sáo, mời ngồi.” Nam Cung Chấn ngồi xuống chiếc ghế gần đó rồi nói.
“Có lẽ Thanh Nhu tông chủ đã biết ta đến đây lần này là có mục đích gì.”
“Tuyết Nhi được nuông chiều từ nhỏ, vẫn mong Thanh Nhu tông chủ hãy giúp ta khuyên nhủ nàng.”
Thanh Nhu nói.
“Tuyết Nhi đã nói chuyện này với ta, bổn tông đã phái người đến thành Thanh Vân điều tra.”
“Nếu Dương Phàm thật sự là một tên phế vật, vậy thì tuyệt đối không thể gả Tuyết Nhi cho người này.”
“Nhưng nếu Dương Phàm không phải phế vật, bổn tông nhất định sẽ khuyên nhủ Tuyết Nhi.”
Trong giọng nói của Thanh Nhu để lộ ra vẻ uy nghiêm không thể cưỡng lại được, thân là tông chủ Thanh Vân tông, trên người nàng ta có một loại khí thế thượng vị.
Nghe thấy câu này, Nam Cung Chấn vội vàng nói.
“Nếu tùy tiện từ hôn, vậy chẳng phải lời hứa của cha ta và danh dự của gia tộc Nam Cung đều bị hủy hoại trong chốc lát sao?”
“Vẫn mong Thanh Nhu tông chủ cẩn thận suy xét.”
Thanh Nhu nói.
“Chuyện này ngươi có thể yên tâm, đến lúc đó bổn tông sẽ phái người xử lý mọi chuyện.”
Nghĩ đến đây, Thanh Nhu nhẹ nhàng nói.
“Trước mắt con đừng nên nôn nóng, ta sẽ phái người đi dò la một phen, nếu Dương Phàm kia thật sự như con đã nói, vi sư sẽ làm chủ cho con.”
Nghe vậy, Nam Cung Tuyết lập tức cười nói.
“Ta biết chỉ có sư phụ là tốt với ta nhất mà”
Nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Nam Cung Tuyết, Thanh Nhu cười nói.
“Hiện tại con đã đạt đến Võ Sư cấp bảy, nhất định phải cố gắng tu luyện để đột phá cảnh giới Võ Linh càng sớm càng tốt”
Nghe vậy, Nam Cung Tuyết cười nói.
“Sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ dốc lòng tu luyện, không phụ ân dạy dỗ của sư phụ.”
Đợi Nam Cung Tuyết đi rồi, Thanh Nhu đột nhiên nhỏ giọng nói.
“Truyền Thanh Nham trưởng lão tới gặp ta!”
Một đệ tử ở cửa đại điện khẽ cúi người nói.
“Vâng, tông chủ.”
Một lúc sau.
Thanh Nham trưởng lão đi vào đại điện, chắp tay nói. “Bái kiến tông chủ!”
Sắc mặt Thanh Nhu không chút thay đổi nói.
“Ngươi đến thành Thanh Vân hỏi thăm một người tên Dương Phàm, năm nay hắn mười sáu tuổi.”
“Hỏi rõ tất cả mọi chuyện của hắn từ bé đến lớn.”
Nghe vậy, tuy rằng trong lòng Thanh Nham trưởng lão có chỗ không hiểu, nhưng ông ta cũng không hỏi nhiều.
Thanh Nham trưởng lão vừa rời đi, một đệ tử khác lại vội vàng chạy vào nói.
“Khởi bẩm tông chủ, Nam Cung tộc trưởng cầu kiến!” Nghe vậy, Thanh Nhu lắc đầu thở dài, cười khổ một tiếng. “Rắc rối nối tiếp nhau mà đến.”
“Đưa Nam Cung Chấn vào đi!”
Một lúc saul
Nam Cung Chấn khẽ cúi đầu thi lễ với Thanh Nhu.
“Bái kiến Thanh Nhu tông chủ!”
Thanh Nhu thản nhiên nói.
“Nam Cung tộc trưởng không cần khách sáo, mời ngồi.” Nam Cung Chấn ngồi xuống chiếc ghế gần đó rồi nói.
“Có lẽ Thanh Nhu tông chủ đã biết ta đến đây lần này là có mục đích gì.”
“Tuyết Nhi được nuông chiều từ nhỏ, vẫn mong Thanh Nhu tông chủ hãy giúp ta khuyên nhủ nàng.”
Thanh Nhu nói.
“Tuyết Nhi đã nói chuyện này với ta, bổn tông đã phái người đến thành Thanh Vân điều tra.”
“Nếu Dương Phàm thật sự là một tên phế vật, vậy thì tuyệt đối không thể gả Tuyết Nhi cho người này.”
“Nhưng nếu Dương Phàm không phải phế vật, bổn tông nhất định sẽ khuyên nhủ Tuyết Nhi.”
Trong giọng nói của Thanh Nhu để lộ ra vẻ uy nghiêm không thể cưỡng lại được, thân là tông chủ Thanh Vân tông, trên người nàng ta có một loại khí thế thượng vị.
Nghe thấy câu này, Nam Cung Chấn vội vàng nói.
“Nếu tùy tiện từ hôn, vậy chẳng phải lời hứa của cha ta và danh dự của gia tộc Nam Cung đều bị hủy hoại trong chốc lát sao?”
“Vẫn mong Thanh Nhu tông chủ cẩn thận suy xét.”
Thanh Nhu nói.
“Chuyện này ngươi có thể yên tâm, đến lúc đó bổn tông sẽ phái người xử lý mọi chuyện.”