Sau một đêm nghỉ ngơi, Dương Phàm lên đường về nhà.
So với lúc đến, chỉ mới ba tháng ngản ngủi mà Dương Phàm đã thay đổi hoàn toàn.
Lúc mới tới dãy núi Thanh Vân, thực lực của. Dương Phàm chỉ mới là Võ Giả cấp bốn.
Còn hiện tại...
"Tu vi của Dương Phàm đã lên tới Võ Giả cấp. chín!
Cho dù có so khắp toàn bộ Thương Lan giới thì tốc độ tu luyện cỡ này cũng là dạng có một không hai.
Đây không chỉ là kết quả nhờ Dương Phàm. liều mình nỗ lực mà trên hết có một phần là nhờ may mắn.
Chỉ ba tháng ngắn ngủi đã từ một phế vật không thể tu luyện được trở thành Võ Giả cấp chín, đây quả là chuyện hi hữu
Hiện tại, Dương Phàm đã không còn là một tên phế vật nữa, thay vào đó, hắn trở thành thiếu niên thiên tài hiếm có trên đời.
Cùng với cảnh giới tăng lên, tốc độ thân pháp của Dương Phàm cũng hoàn toàn đổi khác.
Quãng đường mà lúc tới đi hết một ngày thì hiện tại chỉ mới nửa ngày, Dương Phàm đã ra tới gần lối ra của dãy núi Thanh Vân.
Trên đường đi, Dương Phàm có gặp một con yêu thú cấp một nhưng với thực lực Võ Giả cấp chín của hản bây giờ thì chỉ cần chém một nhát là hạ gục được ngay.
Hiện tại, Dương Phàm đã thực sự biết khoái cảm giế t chết đối thủ trong nháy mắt là như thế nào.
Nhìn về phía lối ra ở xa xa, Dương Phàm cười nói:
“Cuối cùng cũng sắp đi ra ngoài rồi!” Nhưng, ngay khi Dương Phàm vừa dứt lời. Tiếng hô hoán của một nữ tử chợt vang lên: “Cứu với...”
Nghe tiếng hét, Dương Phàm chậm rãi quay. đầu lại nhìn.
Một nữ tử chạy tới từ hướng bên tay trái của hẳn, khóc như hoa lê đọng mưa, dù ai nhìn thấy cảnh này cũng khó nén nổi sinh lòng thương hại.
Nhưng, Dương Phàm nhìn thấy đối phương xong lại khẽ cau mày nói:
“Là nàng ta!”
Dương Phàm nhận ra đối phương, nàng ta chính là thành viên nữ của đội săn bắt Phi Lang.
Nhớ hôm đó, nữ tử này còn mở miệng cười nhạo hằn!
Đúng lúc này, có vẻ như nàng ta đã phát hiện ra Dương Phàm, đôi mắt hạnh mở to đầy kinh ngạc:
“Là ngươi!"
“Ngươi chưa chết à?”
Dương Phàm nhìn nữ tử, cười nói:
“Cô nương muốn thấy ta chết tới vậy à?”
Nghe vậy, thoạt tiên nữ tử hơi sững sờ, sau đó nàng ta xua tay đáp:
“Không phải... Ý ta không phải như vậy.”
“Ta chỉ thấy lạ thôi, một Võ Giả cấp bốn như. ngươi..."
Thế nhưng...
Nữ tử còn chưa nói hết câu đã kinh ngạc la
“Ngươi đã đột phá lên Võ Giả cấp chín rồi ư?”
“Sao lại như vậy được?”
So với lúc đến, chỉ mới ba tháng ngản ngủi mà Dương Phàm đã thay đổi hoàn toàn.
Lúc mới tới dãy núi Thanh Vân, thực lực của. Dương Phàm chỉ mới là Võ Giả cấp bốn.
Còn hiện tại...
"Tu vi của Dương Phàm đã lên tới Võ Giả cấp. chín!
Cho dù có so khắp toàn bộ Thương Lan giới thì tốc độ tu luyện cỡ này cũng là dạng có một không hai.
Đây không chỉ là kết quả nhờ Dương Phàm. liều mình nỗ lực mà trên hết có một phần là nhờ may mắn.
Chỉ ba tháng ngắn ngủi đã từ một phế vật không thể tu luyện được trở thành Võ Giả cấp chín, đây quả là chuyện hi hữu
Hiện tại, Dương Phàm đã không còn là một tên phế vật nữa, thay vào đó, hắn trở thành thiếu niên thiên tài hiếm có trên đời.
Cùng với cảnh giới tăng lên, tốc độ thân pháp của Dương Phàm cũng hoàn toàn đổi khác.
Quãng đường mà lúc tới đi hết một ngày thì hiện tại chỉ mới nửa ngày, Dương Phàm đã ra tới gần lối ra của dãy núi Thanh Vân.
Trên đường đi, Dương Phàm có gặp một con yêu thú cấp một nhưng với thực lực Võ Giả cấp chín của hản bây giờ thì chỉ cần chém một nhát là hạ gục được ngay.
Hiện tại, Dương Phàm đã thực sự biết khoái cảm giế t chết đối thủ trong nháy mắt là như thế nào.
Nhìn về phía lối ra ở xa xa, Dương Phàm cười nói:
“Cuối cùng cũng sắp đi ra ngoài rồi!” Nhưng, ngay khi Dương Phàm vừa dứt lời. Tiếng hô hoán của một nữ tử chợt vang lên: “Cứu với...”
Nghe tiếng hét, Dương Phàm chậm rãi quay. đầu lại nhìn.
Một nữ tử chạy tới từ hướng bên tay trái của hẳn, khóc như hoa lê đọng mưa, dù ai nhìn thấy cảnh này cũng khó nén nổi sinh lòng thương hại.
Nhưng, Dương Phàm nhìn thấy đối phương xong lại khẽ cau mày nói:
“Là nàng ta!”
Dương Phàm nhận ra đối phương, nàng ta chính là thành viên nữ của đội săn bắt Phi Lang.
Nhớ hôm đó, nữ tử này còn mở miệng cười nhạo hằn!
Đúng lúc này, có vẻ như nàng ta đã phát hiện ra Dương Phàm, đôi mắt hạnh mở to đầy kinh ngạc:
“Là ngươi!"
“Ngươi chưa chết à?”
Dương Phàm nhìn nữ tử, cười nói:
“Cô nương muốn thấy ta chết tới vậy à?”
Nghe vậy, thoạt tiên nữ tử hơi sững sờ, sau đó nàng ta xua tay đáp:
“Không phải... Ý ta không phải như vậy.”
“Ta chỉ thấy lạ thôi, một Võ Giả cấp bốn như. ngươi..."
Thế nhưng...
Nữ tử còn chưa nói hết câu đã kinh ngạc la
“Ngươi đã đột phá lên Võ Giả cấp chín rồi ư?”
“Sao lại như vậy được?”