Dương Khang chính là cháu trai duy nhất của Đại trưởng lão, nếu hắn ta mà chết thì Đại trưởng lão nhất định sẽ trả thù
điên cuồng mất.
Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Phàm càng sợ hãi, tâm trạng càng bất an hơn.
Giờ phút này, những người đi theo Dương Khang đều sợ hãi kinh khủng, thấp thỏm hoảng loạn.
Đúng lúc này, một bóng người từ xa lao tới với tốc độ cực nhanh.
Người tới chính là Đại trưởng lão Dương Bác!
Khi nhìn thấy cành cây trên trán Dương Khang, Đại trưởng lão lập tức phun ra một ngụm máu già.
Ông ta lớn tiếng gầm lên. “Là ai làm?” “Rốt cuộc là kẻ nào giết Khang nhi?”
Lúc này, người nằm trên mặt đất giống như nhìn thấy cứu tỉnh tới vội vàng nói với Đại trưởng lão.
“Đại trưởng lão, chính là người phụ nữ này giết Dương Khang.”
Người này chỉ tay về phía nữ tử thần bí kia.
Thấy thế, Dương Phàm biết việc này không thể che đậy được nữa.
Hắn nặng nề hít một hơi thật sâu!
Ngay sau đó, Dương Phàm đứng ra nói: “Đại trưởng lão, Dương Khang là do ta giết!”
Nghe vậy, Đại trưởng lão hung dữ nói: “Không cần tranh!”
“Các ngươi ai cũng không chạy trốn được đâu.”
Ngay khi Đại trưởng lão vừa dứt lời, lại có một bóng người khác lao tới rất nhanh.
Người tới rõ ràng chính là Dương Khôn!
Khi Dương Khôn nhìn thấy tình hình trên sân, hai tay ông †a siết chặt, sắc mặt trông vô cùng khó coi.
Lập tức, Dương Khôn nói với Đại trưởng lão: “Đại trưởng lão, bình tĩnh chớ nóng nảy. Chờ ta điều tra rõ ràng việc này nhất định sẽ cho ngươi một lời giải thích thỏa đáng!”
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại .vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ tamlinh247.vn để vào đọc truyện nhé
Nghe vậy, Đại trưởng lão lại điên cuồng cười ha hả.
“Ha ha ha...”
"Giải thích?"
“Ngươi muốn giải thích với ta thế nào?”
“Giết Dương Phàm và người phụ nữ này sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Dương Khôn trở nên cực kỳ khó coi.
Làm sao ông ta có thể giết chết chính con trai của mình được chứ?
Lúc này, Đại trưởng lão lại nói: “Không làm phiền tộc trưởng nhọc lòng vì chuyện này, ta muốn tự tay báo thù rửa
hận cho Khang nhi.”
Nói xong, Đại trưởng lão lắc người một cái lao về phía nữ tử thần bí.
Cùng lúc đó, Đại trưởng lão đánh mạnh một quyền tới.
Thấy vậy, Dương Phàm rất sợ hãi, hắn không kịp suy nghĩ đã lắc mình chẳn ở trước mặt nữ tử thần bí.
Nhìn thấy động tác của Dương Phàm, nữ tử thần bí nhất thời lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Đúng lúc này, nắm đấm của Đại trưởng lão đã đến, ông ta gầm lên một tiếng.
“Chết đi...”
Dương Khôn nhìn thấy Dương Phàm chắn ở trước mặt nữ tử thần bí, sắc mặt ông ta lập tức trở nên trằng bệch, cả người như bị đao cắt.
Ầm....
Một âm thanh vang lên, thân thể của Đại trưởng lão bay ngược ra ngoài.
Khi ông ta rơi xuống đất, mọi người phát hiện trên trán Đại trưởng lão cũng cắm một nhánh cây.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều nín thở.
Lúc này, nữ tử thần bí khinh thường nói.
“Cái quái gì vậy?”
“Đề cao bản thân mình quá rồi đấy!”
Nghe vậy, đầu óc Dương Phàm choáng váng.
Đại trưởng lão chính là Võ Linh cấp ba, thậm chí ở thành Thanh Vân ông ta cũng được cho là cường giả tiếng tăm lừng lẫy.
Nhưng mà hôm nay ông ta lại bị một chiêu giết chết ngay lập tức.
Vẫn là dùng cành cây giết trong tức khắc!
Trạng thái chết này quả thực rất khó coi, làm cho người ta cười đến rụng cả răng!
Lúc này, Dương Khôn đi tới nói: “Phàm, vị cô nương này là ai?"
Nghe thấy cha hỏi, Dương Phàm thoáng chần chờ lúc rồi mới nói: “Cha, đây là sư phụ mới của con”
Nghe vậy, nữ tử thần bí khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Dương Khôn nhíu mày nghỉ hoặc nói: “Sư phụ?”
Đúng lúc này, ba vị trưởng lão khác của Dương gia đều nhìn về phía Dương Khôn, Nhị trưởng lão cả giận nói: "Tộc trưởng, Đại trưởng lão chết thảm dưới tay người phụ nữ này như thế, thù này không thể không báo"
Ngay khi Nhị trưởng lão vừa dứt lời, nữ tử thần bí búng ngón tay, lập tức một đạo kiếm quang xuyên thẳng vào giữa lông mày của ông ta.
Cảnh tượng này dọa cho mọi người liên tục lui về phía sau.
Nữ tử thần bí thản nhiên nói.
“Cái quái gì thế?"
“Còn muốn báo thù à!”
Sau khi nghe được lời này, tất cả mọi người đều bối rối.
Nữ tử thần bí trước mắt này một lời không hợp thì sẽ giết người, bọn họ cũng không muốn làm chim đầu đàn nữa.
Hiện giờ Dương gia chỉ còn lại hai vị trưởng lão cuối cùng, nhưng giờ phút này hai người bọn họ đều im lặng không lên tiếng.
Lúc này, nữ tử thần bí nhìn về phía mọi người hỏi: “Có phải mấy năm nay các ngươi đều bắt nạt Dương Phàm không?”
Tất cả mọi người nghe xong lời này đầu không dám thở mạnh, bọn họ đều cúi đầu không dám nhìn thẳng vào nữ tử thần bí.
Thấy thế, nữ tử thần bí đột nhiên lạnh lùng nói: “Xem ra tất cả các ngươi đều có phần!”
“Vậy thì các ngươi đều đi chết cả đi.”
Khi giọng nói vừa dứt, một thanh kiếm đột nhiên từ từ rơi xuống trên đỉnh đầu của mọi người.
Lập tức, một cỗ lực lượng ép tất cả mọi người nằm nhoài xuống, máu tươi trong miệng bọn họ chảy ròng ra ngoài.
Đúng lúc này, Dương Khôn vội vàng hét lên: “Phàm, nếu bọn họ mà chết thì Dương gia cũng coi như xong đời `
Nghe vậy, Dương Phàm vội vàng nói với nữ tử thần bí: “Tiền bối, xin hãy nể mặt lưu tình.”
“Nếu như bọn họ chết rồi, toàn bộ Dương gia cũng sẽ bị hủy:
Nữ tử thần bí khinh thường nói.
“Đồ rác rưởi gì thế này?”
“Loại gia tộc này mà còn đáng lưu luyến sao?”
Dương Phàm khẽ lắc đầu nói.
“Mặc dù ta không hề thích gia tộc này nhưng đây là tâm huyết nửa đời người của cha ta, nếu như cứ bị hủy diệt như vậy, ông ấy khó mà ăn nói với liệt tổ liệt tông được."
Nghe vậy, hốc mắt Dương Khôn lập tức ươn ướt, người hiểu ông ta nhất chính là con trai của mình.
Lúc này, nữ tử thần bí quay đầu nhìn về phía Dương Khôn. nói: “Ngươi chính là cha của Dương Phàm sao?”
Dương Khôn vội chắp tay nói: “Dương Khôn bái kiến tiền bối!"
Tuy rằng nữ tử thần bí trông cực kỳ trẻ, nhưng những thứ này đều không quan trọng nữa.
Việc học không có trước hay sau, thầy là thầy!
Nữ tử thần bí liếc mắt đánh giá Dương Khôn rồi nhíu mày nói: “Sao ngươi lại yếu thế?”
Nghe vậy, Dương Phàm nhất thời đen mặt, sao nữ tử thần bí này lại nói trằng ra như thế chứ.
Giờ phút này, Dương Khôn cũng có vẻ xấu hổ, ở trong thành Thanh Vân này ông ta và Lưu Ứng của Lưu gia cùng Đổng Siêu của Đổng gia được xưng là tam đại cao thủ của thành Thanh Vân.
Sức mạnh của ba người bọn họ cũng được coi là đứng đầu bảng trong toàn bộ thành Thanh Vân, nhưng trong mắt nữ tử thần bí này ông ta lại yếu.
Điều này làm cho Dương Khôn nhất thời có cảm giác thất bại!
Dương Khôn chắp tay nói: “Thành Thanh Vân là thành ở biên giới, nơi này tài nguyên khan hiếm, linh khí mỏng manh. Cộng thêm tư chất của Dương mỗ ngu dốt, lo sợ cả đời mới đột phá tới Võ Linh cấp năm."
Nghe vậy, ánh mắt nữ tử thần bí vẫn lạnh như băng, nàng thản nhiên nói: "Nếu ngươi là cha của Dương Phàm, vậy ta sẽ
tặng cho ngươi một tạo hóa."
Nữ tử thần bí bỗng chỉ một cái, nhất thời một đạo kiếm quang đột nhiên xuyên thẳng vào mi tâm của Dương Khôn.
Gần như chỉ trong nháy mắt...
Trong cơ thể Dương Khôn bỗng nhiên bộc phát ra một luồng linh lực chấn động cực kỳ đáng sợ.
Bùm...
Võ Linh cấp sáu!
Giờ khắc này, vẻ mặt Dương Khôn mờ mịt. Như thế này là đột phá à?
Sao giống như đang chơi đùa thế!
Ông ta nghĩ hết mọi cách, cũng dùng vô số địa bảo nhưng vẫn không thể đột phá.
Mà hôm nay chỉ nhờ vào một đạo kiếm quang của nữ tử thần bí lại có thể đột phá được!
Giờ phút này, tất cả mọi người trong Dương gia đều nhìn Dương Khôn với ánh mắt khó tin.
Đột phá cảnh giới dễ dàng như vậy sao? Lúc này nữ tử thân bí lại nói: "Vừa rồi ta để lại một phần tu luyện truyền thừa ở trong đầu ngươi, nếu ngươi tu luyện dựa theo cái này sẽ có cơ duyên lớn."
Nghe vậy, Dương Khôn kích động đến mức vội vàng quỳ xuống.
Nhưng mà, dù ông ta có dùng sức đến cỡ nào cũng không thể quỳ xuống được!
Lúc này, nữ tử thần bí lại nói: "Ngươi không cần phải như thế đâu, ngươi đã nuôi dưỡng Dương Phàm mười sáu năm, đây
chính là thứ ta tặng lại cho ngươi!”
Nghe vậy, tất cả mọi người trong Dương gia đều hâm mộ nhìn Dương Khôn.
Bọn họ cũng muốn nghịch cơ duyên và tạo hóa này. Nhưng mà tại sao nữ tử thần bí này lại không cho bọn họ! Lúc này, Dương Phàm vẫn im lặng không nói đột nhiên nhìn về phía nữ tử thần bí cười nói: n bối, người cũng nâng cảnh giới cho ta đi!”
điên cuồng mất.
Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Phàm càng sợ hãi, tâm trạng càng bất an hơn.
Giờ phút này, những người đi theo Dương Khang đều sợ hãi kinh khủng, thấp thỏm hoảng loạn.
Đúng lúc này, một bóng người từ xa lao tới với tốc độ cực nhanh.
Người tới chính là Đại trưởng lão Dương Bác!
Khi nhìn thấy cành cây trên trán Dương Khang, Đại trưởng lão lập tức phun ra một ngụm máu già.
Ông ta lớn tiếng gầm lên. “Là ai làm?” “Rốt cuộc là kẻ nào giết Khang nhi?”
Lúc này, người nằm trên mặt đất giống như nhìn thấy cứu tỉnh tới vội vàng nói với Đại trưởng lão.
“Đại trưởng lão, chính là người phụ nữ này giết Dương Khang.”
Người này chỉ tay về phía nữ tử thần bí kia.
Thấy thế, Dương Phàm biết việc này không thể che đậy được nữa.
Hắn nặng nề hít một hơi thật sâu!
Ngay sau đó, Dương Phàm đứng ra nói: “Đại trưởng lão, Dương Khang là do ta giết!”
Nghe vậy, Đại trưởng lão hung dữ nói: “Không cần tranh!”
“Các ngươi ai cũng không chạy trốn được đâu.”
Ngay khi Đại trưởng lão vừa dứt lời, lại có một bóng người khác lao tới rất nhanh.
Người tới rõ ràng chính là Dương Khôn!
Khi Dương Khôn nhìn thấy tình hình trên sân, hai tay ông †a siết chặt, sắc mặt trông vô cùng khó coi.
Lập tức, Dương Khôn nói với Đại trưởng lão: “Đại trưởng lão, bình tĩnh chớ nóng nảy. Chờ ta điều tra rõ ràng việc này nhất định sẽ cho ngươi một lời giải thích thỏa đáng!”
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại .vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ tamlinh247.vn để vào đọc truyện nhé
Nghe vậy, Đại trưởng lão lại điên cuồng cười ha hả.
“Ha ha ha...”
"Giải thích?"
“Ngươi muốn giải thích với ta thế nào?”
“Giết Dương Phàm và người phụ nữ này sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Dương Khôn trở nên cực kỳ khó coi.
Làm sao ông ta có thể giết chết chính con trai của mình được chứ?
Lúc này, Đại trưởng lão lại nói: “Không làm phiền tộc trưởng nhọc lòng vì chuyện này, ta muốn tự tay báo thù rửa
hận cho Khang nhi.”
Nói xong, Đại trưởng lão lắc người một cái lao về phía nữ tử thần bí.
Cùng lúc đó, Đại trưởng lão đánh mạnh một quyền tới.
Thấy vậy, Dương Phàm rất sợ hãi, hắn không kịp suy nghĩ đã lắc mình chẳn ở trước mặt nữ tử thần bí.
Nhìn thấy động tác của Dương Phàm, nữ tử thần bí nhất thời lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Đúng lúc này, nắm đấm của Đại trưởng lão đã đến, ông ta gầm lên một tiếng.
“Chết đi...”
Dương Khôn nhìn thấy Dương Phàm chắn ở trước mặt nữ tử thần bí, sắc mặt ông ta lập tức trở nên trằng bệch, cả người như bị đao cắt.
Ầm....
Một âm thanh vang lên, thân thể của Đại trưởng lão bay ngược ra ngoài.
Khi ông ta rơi xuống đất, mọi người phát hiện trên trán Đại trưởng lão cũng cắm một nhánh cây.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều nín thở.
Lúc này, nữ tử thần bí khinh thường nói.
“Cái quái gì vậy?”
“Đề cao bản thân mình quá rồi đấy!”
Nghe vậy, đầu óc Dương Phàm choáng váng.
Đại trưởng lão chính là Võ Linh cấp ba, thậm chí ở thành Thanh Vân ông ta cũng được cho là cường giả tiếng tăm lừng lẫy.
Nhưng mà hôm nay ông ta lại bị một chiêu giết chết ngay lập tức.
Vẫn là dùng cành cây giết trong tức khắc!
Trạng thái chết này quả thực rất khó coi, làm cho người ta cười đến rụng cả răng!
Lúc này, Dương Khôn đi tới nói: “Phàm, vị cô nương này là ai?"
Nghe thấy cha hỏi, Dương Phàm thoáng chần chờ lúc rồi mới nói: “Cha, đây là sư phụ mới của con”
Nghe vậy, nữ tử thần bí khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Dương Khôn nhíu mày nghỉ hoặc nói: “Sư phụ?”
Đúng lúc này, ba vị trưởng lão khác của Dương gia đều nhìn về phía Dương Khôn, Nhị trưởng lão cả giận nói: "Tộc trưởng, Đại trưởng lão chết thảm dưới tay người phụ nữ này như thế, thù này không thể không báo"
Ngay khi Nhị trưởng lão vừa dứt lời, nữ tử thần bí búng ngón tay, lập tức một đạo kiếm quang xuyên thẳng vào giữa lông mày của ông ta.
Cảnh tượng này dọa cho mọi người liên tục lui về phía sau.
Nữ tử thần bí thản nhiên nói.
“Cái quái gì thế?"
“Còn muốn báo thù à!”
Sau khi nghe được lời này, tất cả mọi người đều bối rối.
Nữ tử thần bí trước mắt này một lời không hợp thì sẽ giết người, bọn họ cũng không muốn làm chim đầu đàn nữa.
Hiện giờ Dương gia chỉ còn lại hai vị trưởng lão cuối cùng, nhưng giờ phút này hai người bọn họ đều im lặng không lên tiếng.
Lúc này, nữ tử thần bí nhìn về phía mọi người hỏi: “Có phải mấy năm nay các ngươi đều bắt nạt Dương Phàm không?”
Tất cả mọi người nghe xong lời này đầu không dám thở mạnh, bọn họ đều cúi đầu không dám nhìn thẳng vào nữ tử thần bí.
Thấy thế, nữ tử thần bí đột nhiên lạnh lùng nói: “Xem ra tất cả các ngươi đều có phần!”
“Vậy thì các ngươi đều đi chết cả đi.”
Khi giọng nói vừa dứt, một thanh kiếm đột nhiên từ từ rơi xuống trên đỉnh đầu của mọi người.
Lập tức, một cỗ lực lượng ép tất cả mọi người nằm nhoài xuống, máu tươi trong miệng bọn họ chảy ròng ra ngoài.
Đúng lúc này, Dương Khôn vội vàng hét lên: “Phàm, nếu bọn họ mà chết thì Dương gia cũng coi như xong đời `
Nghe vậy, Dương Phàm vội vàng nói với nữ tử thần bí: “Tiền bối, xin hãy nể mặt lưu tình.”
“Nếu như bọn họ chết rồi, toàn bộ Dương gia cũng sẽ bị hủy:
Nữ tử thần bí khinh thường nói.
“Đồ rác rưởi gì thế này?”
“Loại gia tộc này mà còn đáng lưu luyến sao?”
Dương Phàm khẽ lắc đầu nói.
“Mặc dù ta không hề thích gia tộc này nhưng đây là tâm huyết nửa đời người của cha ta, nếu như cứ bị hủy diệt như vậy, ông ấy khó mà ăn nói với liệt tổ liệt tông được."
Nghe vậy, hốc mắt Dương Khôn lập tức ươn ướt, người hiểu ông ta nhất chính là con trai của mình.
Lúc này, nữ tử thần bí quay đầu nhìn về phía Dương Khôn. nói: “Ngươi chính là cha của Dương Phàm sao?”
Dương Khôn vội chắp tay nói: “Dương Khôn bái kiến tiền bối!"
Tuy rằng nữ tử thần bí trông cực kỳ trẻ, nhưng những thứ này đều không quan trọng nữa.
Việc học không có trước hay sau, thầy là thầy!
Nữ tử thần bí liếc mắt đánh giá Dương Khôn rồi nhíu mày nói: “Sao ngươi lại yếu thế?”
Nghe vậy, Dương Phàm nhất thời đen mặt, sao nữ tử thần bí này lại nói trằng ra như thế chứ.
Giờ phút này, Dương Khôn cũng có vẻ xấu hổ, ở trong thành Thanh Vân này ông ta và Lưu Ứng của Lưu gia cùng Đổng Siêu của Đổng gia được xưng là tam đại cao thủ của thành Thanh Vân.
Sức mạnh của ba người bọn họ cũng được coi là đứng đầu bảng trong toàn bộ thành Thanh Vân, nhưng trong mắt nữ tử thần bí này ông ta lại yếu.
Điều này làm cho Dương Khôn nhất thời có cảm giác thất bại!
Dương Khôn chắp tay nói: “Thành Thanh Vân là thành ở biên giới, nơi này tài nguyên khan hiếm, linh khí mỏng manh. Cộng thêm tư chất của Dương mỗ ngu dốt, lo sợ cả đời mới đột phá tới Võ Linh cấp năm."
Nghe vậy, ánh mắt nữ tử thần bí vẫn lạnh như băng, nàng thản nhiên nói: "Nếu ngươi là cha của Dương Phàm, vậy ta sẽ
tặng cho ngươi một tạo hóa."
Nữ tử thần bí bỗng chỉ một cái, nhất thời một đạo kiếm quang đột nhiên xuyên thẳng vào mi tâm của Dương Khôn.
Gần như chỉ trong nháy mắt...
Trong cơ thể Dương Khôn bỗng nhiên bộc phát ra một luồng linh lực chấn động cực kỳ đáng sợ.
Bùm...
Võ Linh cấp sáu!
Giờ khắc này, vẻ mặt Dương Khôn mờ mịt. Như thế này là đột phá à?
Sao giống như đang chơi đùa thế!
Ông ta nghĩ hết mọi cách, cũng dùng vô số địa bảo nhưng vẫn không thể đột phá.
Mà hôm nay chỉ nhờ vào một đạo kiếm quang của nữ tử thần bí lại có thể đột phá được!
Giờ phút này, tất cả mọi người trong Dương gia đều nhìn Dương Khôn với ánh mắt khó tin.
Đột phá cảnh giới dễ dàng như vậy sao? Lúc này nữ tử thân bí lại nói: "Vừa rồi ta để lại một phần tu luyện truyền thừa ở trong đầu ngươi, nếu ngươi tu luyện dựa theo cái này sẽ có cơ duyên lớn."
Nghe vậy, Dương Khôn kích động đến mức vội vàng quỳ xuống.
Nhưng mà, dù ông ta có dùng sức đến cỡ nào cũng không thể quỳ xuống được!
Lúc này, nữ tử thần bí lại nói: "Ngươi không cần phải như thế đâu, ngươi đã nuôi dưỡng Dương Phàm mười sáu năm, đây
chính là thứ ta tặng lại cho ngươi!”
Nghe vậy, tất cả mọi người trong Dương gia đều hâm mộ nhìn Dương Khôn.
Bọn họ cũng muốn nghịch cơ duyên và tạo hóa này. Nhưng mà tại sao nữ tử thần bí này lại không cho bọn họ! Lúc này, Dương Phàm vẫn im lặng không nói đột nhiên nhìn về phía nữ tử thần bí cười nói: n bối, người cũng nâng cảnh giới cho ta đi!”