Nghe vậy, khuôn mặt lạnh như sương của Dương Tuyết nở nụ cười lạnh giá:
“Ta không trở lại thì ngươi cho rằng có thể giấu ta mãi được sao?”
“Ngươi giết ông nội và đệ đệ ta, cuối cùng ta vẫn phải tìm ngươi tính sổ.”
Dương Phàm cau mày nói:
“Dương Tuyết, chuyện không như ngươi nghĩ”
“Ta cũng...”
Nhưng Dương Phàm còn chưa nói xong đã bị Dương Tuyết ngắt lời:
“Ta đã điều tra rõ ràng đầu đuôi sự việc từ lâu rồi, cho dù bọn họ làm sai trước thì ngươi cũng không nên giết bọn họ chứ.”
“Mặc dù không phải ngươi tự tay giết bọn họ nhưng bọn họ cũng là tại ngươi nên mới chết.”
“Một ngày nào đó ta sẽ tìm ra nữ nhân đứng sau ngươi, báo thù rửa hận.”
Ngay khi Dương Tuyết vừa dứt lời, nữ tử thần bí đột nhiên xuất hiện bên cạnh Dương Phàm.
Nàng ta nhìn Dương Tuyết, nói:
“Báo thù?”
“Ngươi có tư cách ấy à?”
Nói rồi, nữ tử thần bí đột nhiên cong ngón tay, búng ra một luồng kiếm quang bay thẳng về phía Dương Tuyết.
Cảm nhận được sự mạnh mẽ của luồng kiếm quang này, Dương Tuyết lập tức không còn dám phản kháng.
Thấy tia kiếm quang sắp băn tới người mình, Dương Tuyết nhằm hai mắt lại, dù không cam lòng.
Đúng lúc này, Dương Phàm vội vàng hô:
“Tiền bối, đừng giết nàng ta.”
“Tất cả những chuyện này không liên quan gì tới nàng ta cả”
Dương Phàm vừa nói xong thì tia kiếm quang này đột nhiên biến mất.
Dương Tuyết mở hai mắt ra nói:
“Đừng tưởng rằng ngươi cứu ta thì ta sẽ cảm kích ngươi.”
Nghe vậy, Dương Phàm cười nói:
“Ta sợ giết ngươi rồi sẽ không nhìn thấy cơ thể hút hồn này nữa nên mới giữ ngươi lại để ngằm cho thỏa mà thôi.”
Nghe vậy, Dương Tuyết tức nghiến răng, gò bồng đảo trước ngực nhấp nhô lên xuống vô cùng sống động.
Dương Tuyết vừa tức vừa giận nói:
“Ngươi... Ngươi là đồ khốn vô liêm sỉ.”
Nói xong, Dương Tuyết đỏ mặt xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Dương Tuyết đi xa, Dương Phàm cảm thán nói:
“Cơ thể này đúng là rất nóng bỏng, không biết sau này là tên khốn nào được hời."
Lúc này, nữ tử thần bí cười khẩy nói:
“Vừa mới ngủ với một người ở dãy núi Thanh Vân mà vẫn còn thấy chưa đủ à?”
Nghe vậy, Dương Phàm lập tức lúng túng, trong lòng mắng thầm:
“Ôi trời, đó mà là mình ngủ với người ta sao?"
“Rõ ràng là người ta ngủ với mình mà!”
“Ta không trở lại thì ngươi cho rằng có thể giấu ta mãi được sao?”
“Ngươi giết ông nội và đệ đệ ta, cuối cùng ta vẫn phải tìm ngươi tính sổ.”
Dương Phàm cau mày nói:
“Dương Tuyết, chuyện không như ngươi nghĩ”
“Ta cũng...”
Nhưng Dương Phàm còn chưa nói xong đã bị Dương Tuyết ngắt lời:
“Ta đã điều tra rõ ràng đầu đuôi sự việc từ lâu rồi, cho dù bọn họ làm sai trước thì ngươi cũng không nên giết bọn họ chứ.”
“Mặc dù không phải ngươi tự tay giết bọn họ nhưng bọn họ cũng là tại ngươi nên mới chết.”
“Một ngày nào đó ta sẽ tìm ra nữ nhân đứng sau ngươi, báo thù rửa hận.”
Ngay khi Dương Tuyết vừa dứt lời, nữ tử thần bí đột nhiên xuất hiện bên cạnh Dương Phàm.
Nàng ta nhìn Dương Tuyết, nói:
“Báo thù?”
“Ngươi có tư cách ấy à?”
Nói rồi, nữ tử thần bí đột nhiên cong ngón tay, búng ra một luồng kiếm quang bay thẳng về phía Dương Tuyết.
Cảm nhận được sự mạnh mẽ của luồng kiếm quang này, Dương Tuyết lập tức không còn dám phản kháng.
Thấy tia kiếm quang sắp băn tới người mình, Dương Tuyết nhằm hai mắt lại, dù không cam lòng.
Đúng lúc này, Dương Phàm vội vàng hô:
“Tiền bối, đừng giết nàng ta.”
“Tất cả những chuyện này không liên quan gì tới nàng ta cả”
Dương Phàm vừa nói xong thì tia kiếm quang này đột nhiên biến mất.
Dương Tuyết mở hai mắt ra nói:
“Đừng tưởng rằng ngươi cứu ta thì ta sẽ cảm kích ngươi.”
Nghe vậy, Dương Phàm cười nói:
“Ta sợ giết ngươi rồi sẽ không nhìn thấy cơ thể hút hồn này nữa nên mới giữ ngươi lại để ngằm cho thỏa mà thôi.”
Nghe vậy, Dương Tuyết tức nghiến răng, gò bồng đảo trước ngực nhấp nhô lên xuống vô cùng sống động.
Dương Tuyết vừa tức vừa giận nói:
“Ngươi... Ngươi là đồ khốn vô liêm sỉ.”
Nói xong, Dương Tuyết đỏ mặt xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Dương Tuyết đi xa, Dương Phàm cảm thán nói:
“Cơ thể này đúng là rất nóng bỏng, không biết sau này là tên khốn nào được hời."
Lúc này, nữ tử thần bí cười khẩy nói:
“Vừa mới ngủ với một người ở dãy núi Thanh Vân mà vẫn còn thấy chưa đủ à?”
Nghe vậy, Dương Phàm lập tức lúng túng, trong lòng mắng thầm:
“Ôi trời, đó mà là mình ngủ với người ta sao?"
“Rõ ràng là người ta ngủ với mình mà!”