*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sao giờ lại chật vật như thế?”
Nghe vậy, Nam Cung Tuyết lập tức siết chặt hai nắm đấm, ấm ức nói:
“Thanh Nham trưởng lão và tất cả các sư huynh, sư đệ khác đều đã chết rồi, bọn họ thả ta về là để chuyển lời cho các ngươi.”
Sau đó, Nam Cung Tuyết thuật lại một lượt chuyện đã xảy ra ở Dương gia.
Nghe xong Nam Cung Tuyết tự thuật, Thanh Huyền tức tái mặt, nói:
“Nào có lý như vậy, lẽ nào một Dương gia nhỏ bé lại dám xem thường Thanh Vân tông ta như vậy ư.”
“Thật sự nghĩ Thanh Vân tông không còn ai nữa sao?”
Nói rồi, Thanh Huyền sử dụng linh lực, truyền âm khắp Thanh Vân tông:
“Thanh Mộc, Thanh Chính, Thanh Minh, ba người mau tới đại điện nghị sự gặp ta.”
Thanh Huyền vừa dứt lời, ba bóng người lập tức xuất phát từ ba nơi khác nhau trong Thanh Vân tông bay tới đại điện nghị sự.
Hai ngày sau!
Ầm…
Trong cơ thể Dương Phàm chợt vang lên một tiếng động lớn, đấy cũng là lúc hắn đột phá.
Võ Giả cấp mười!
Đúng lúc này, trên bầu trời của dãy núi Thanh Vân đột nhiên xuất hiện dị tượng thiên địa.
Từng tiếng ngâm xướng êm tai không ngừng vang lên, ánh sáng thần thánh bao trùm toàn bộ dãy núi, từng luồng hào quang màu tím rải đầy tới từng ngóc ngách.
Thấy vậy, nữ tử mặc váy vải ngẩng đầu cười nói:
“Dị tượng thiên địa!”
“Quả là chuyện lạ hiếm thấy.”
Đúng lúc này, Dương Phàm chậm rãi mở hai mắt ra, khi hắn cảm nhận được sức mạnh lớn mạnh trong cơ thể mình, trong lòng hắn cực kỳ chấn động.
Võ Giả cấp mười và Võ Giả cấp chín trông thì chỉ chênh nhau một cấp nhưng thực lực lại khác biệt một trời một vực.
Đúng lúc này, nữ tử mặc váy vải nói:
“Thế nào?”
Dương Phàm cười, quay đầu nói:
“Quả nhiên là Võ Giả cấp mười…”
Nhưng Dương Phàm còn chưa nói xong thì đã ngẩn người, bởi vì lúc này, thân thể của nữ tử mặc váy vải đã gần như trong suốt.
Thấy vậy, Dương Phàm vội vàng hỏi:
“Tiền bối, thân thể của tiền bối...”
Nữ tử mặc váy vải ngắt lời Dương Phàm:
“Gần đây, ta ra tay quá nhiều nên sức mạnh của phân thân này gần như đã hao hết.”
“Ta sắp biến mất rồi, hy vọng lần sau gặp lại, ngươi đã là một cường giả.”
Dương Phàm nói:
“Tiền bối, bao giờ chúng ta mới gặp lại?”
Nữ tử mặc váy vải nói:
“Chờ bao giờ ngươi cần ta nhất, ta sẽ tự xuất hiện.”
Nói xong, nữ tử mặc váy vải đột nhiên chỉ tay, một luồng kiếm quang biến mất giữa hai hàng lông mày của Dương Phàm.
Nữ tử mặc váy vải nói:
“Đây là một chút kiến thức liên quan tới việc tu luyện kiếm đạo, sau này ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.”
“Ta để lại cho ngươi một thứ trong Kiếm Càn Khôn nhưng phải tới cảnh giới Võ Hoàng ngươi mới có thể mở ra không gian bên trong Kiếm Càn Khôn.”
“Đến lúc đó, Kiếm Càn Khôn mới có thể bắt đầu dần dần cởi bỏ phong ấn, nó sẽ từ từ mạnh lên theo thực lực của ngươi.”
“Cố gắng tu luyện, sớm ngày rời khỏi Thương Lan giới.”
“Đừng để ta chờ quá lâu!”
Nói xong, nữ tử mặc váy vải biến mất không còn tung tích.
Thấy vậy, Dương Phàm đột nhiên cảm thấy vô cùng cô đơn, cô đơn chưa từng có!
Nữ tử mặc váy vải là tiền bối dẫn hắn bước vào võ đạo và kiếm đạo, hắn đã quen có nàng ta làm bạn bên cạnh, nhưng giờ nàng ta lại đột nhiên biến mất.
Lai lịch của nữ tử mặc váy vải vô cùng bí ẩn, mặc dù Dương Phàm không rõ vì sao nàng ta lại giúp mình nhưng hắn chắc chắn nàng ta sẽ không hại hắn.
Nhớ tới lời nữ tử mặc váy vải nói trước khi đi, Dương Phàm lẩm bẩm:
“Tại sao tiền bối lại nói rằng đang chờ ta?”
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu mà không nghĩ ra được manh mối gì, Dương Phàm không suy nghĩ nhiều nữa.
Cảm nhận được sức mạnh lớn lao trong cơ thể, Dương Phàm nói:
“Phải về thôi!”
Hắn đã đi khỏi nhà được mấy ngày rồi, ngày học viện Thương Lan tới chiêu sinh đang tới gần.
Hiện tại, không còn nữ tử mặc váy vải làm chỗ dựa, Dương Phàm nhất định phải tìm chỗ dựa mới cho Dương gia.
Hắn vẫn còn nhớ rõ thù hận giữa Thanh Vân tông và Dương gia, nếu như nữ tử mặc váy vải không biến mất thì đương nhiên hắn không sợ Thanh Vân tông trả thù.
Nhưng hiện tại nàng ta đã đi rồi, điều này có nghĩa là Dương gia không còn ai có thực lực đủ mạnh để khiêu chiến với Thanh Vân tông nữa.
“Sao giờ lại chật vật như thế?”
Nghe vậy, Nam Cung Tuyết lập tức siết chặt hai nắm đấm, ấm ức nói:
“Thanh Nham trưởng lão và tất cả các sư huynh, sư đệ khác đều đã chết rồi, bọn họ thả ta về là để chuyển lời cho các ngươi.”
Sau đó, Nam Cung Tuyết thuật lại một lượt chuyện đã xảy ra ở Dương gia.
Nghe xong Nam Cung Tuyết tự thuật, Thanh Huyền tức tái mặt, nói:
“Nào có lý như vậy, lẽ nào một Dương gia nhỏ bé lại dám xem thường Thanh Vân tông ta như vậy ư.”
“Thật sự nghĩ Thanh Vân tông không còn ai nữa sao?”
Nói rồi, Thanh Huyền sử dụng linh lực, truyền âm khắp Thanh Vân tông:
“Thanh Mộc, Thanh Chính, Thanh Minh, ba người mau tới đại điện nghị sự gặp ta.”
Thanh Huyền vừa dứt lời, ba bóng người lập tức xuất phát từ ba nơi khác nhau trong Thanh Vân tông bay tới đại điện nghị sự.
Hai ngày sau!
Ầm…
Trong cơ thể Dương Phàm chợt vang lên một tiếng động lớn, đấy cũng là lúc hắn đột phá.
Võ Giả cấp mười!
Đúng lúc này, trên bầu trời của dãy núi Thanh Vân đột nhiên xuất hiện dị tượng thiên địa.
Từng tiếng ngâm xướng êm tai không ngừng vang lên, ánh sáng thần thánh bao trùm toàn bộ dãy núi, từng luồng hào quang màu tím rải đầy tới từng ngóc ngách.
Thấy vậy, nữ tử mặc váy vải ngẩng đầu cười nói:
“Dị tượng thiên địa!”
“Quả là chuyện lạ hiếm thấy.”
Đúng lúc này, Dương Phàm chậm rãi mở hai mắt ra, khi hắn cảm nhận được sức mạnh lớn mạnh trong cơ thể mình, trong lòng hắn cực kỳ chấn động.
Võ Giả cấp mười và Võ Giả cấp chín trông thì chỉ chênh nhau một cấp nhưng thực lực lại khác biệt một trời một vực.
Đúng lúc này, nữ tử mặc váy vải nói:
“Thế nào?”
Dương Phàm cười, quay đầu nói:
“Quả nhiên là Võ Giả cấp mười…”
Nhưng Dương Phàm còn chưa nói xong thì đã ngẩn người, bởi vì lúc này, thân thể của nữ tử mặc váy vải đã gần như trong suốt.
Thấy vậy, Dương Phàm vội vàng hỏi:
“Tiền bối, thân thể của tiền bối...”
Nữ tử mặc váy vải ngắt lời Dương Phàm:
“Gần đây, ta ra tay quá nhiều nên sức mạnh của phân thân này gần như đã hao hết.”
“Ta sắp biến mất rồi, hy vọng lần sau gặp lại, ngươi đã là một cường giả.”
Dương Phàm nói:
“Tiền bối, bao giờ chúng ta mới gặp lại?”
Nữ tử mặc váy vải nói:
“Chờ bao giờ ngươi cần ta nhất, ta sẽ tự xuất hiện.”
Nói xong, nữ tử mặc váy vải đột nhiên chỉ tay, một luồng kiếm quang biến mất giữa hai hàng lông mày của Dương Phàm.
Nữ tử mặc váy vải nói:
“Đây là một chút kiến thức liên quan tới việc tu luyện kiếm đạo, sau này ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.”
“Ta để lại cho ngươi một thứ trong Kiếm Càn Khôn nhưng phải tới cảnh giới Võ Hoàng ngươi mới có thể mở ra không gian bên trong Kiếm Càn Khôn.”
“Đến lúc đó, Kiếm Càn Khôn mới có thể bắt đầu dần dần cởi bỏ phong ấn, nó sẽ từ từ mạnh lên theo thực lực của ngươi.”
“Cố gắng tu luyện, sớm ngày rời khỏi Thương Lan giới.”
“Đừng để ta chờ quá lâu!”
Nói xong, nữ tử mặc váy vải biến mất không còn tung tích.
Thấy vậy, Dương Phàm đột nhiên cảm thấy vô cùng cô đơn, cô đơn chưa từng có!
Nữ tử mặc váy vải là tiền bối dẫn hắn bước vào võ đạo và kiếm đạo, hắn đã quen có nàng ta làm bạn bên cạnh, nhưng giờ nàng ta lại đột nhiên biến mất.
Lai lịch của nữ tử mặc váy vải vô cùng bí ẩn, mặc dù Dương Phàm không rõ vì sao nàng ta lại giúp mình nhưng hắn chắc chắn nàng ta sẽ không hại hắn.
Nhớ tới lời nữ tử mặc váy vải nói trước khi đi, Dương Phàm lẩm bẩm:
“Tại sao tiền bối lại nói rằng đang chờ ta?”
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu mà không nghĩ ra được manh mối gì, Dương Phàm không suy nghĩ nhiều nữa.
Cảm nhận được sức mạnh lớn lao trong cơ thể, Dương Phàm nói:
“Phải về thôi!”
Hắn đã đi khỏi nhà được mấy ngày rồi, ngày học viện Thương Lan tới chiêu sinh đang tới gần.
Hiện tại, không còn nữ tử mặc váy vải làm chỗ dựa, Dương Phàm nhất định phải tìm chỗ dựa mới cho Dương gia.
Hắn vẫn còn nhớ rõ thù hận giữa Thanh Vân tông và Dương gia, nếu như nữ tử mặc váy vải không biến mất thì đương nhiên hắn không sợ Thanh Vân tông trả thù.
Nhưng hiện tại nàng ta đã đi rồi, điều này có nghĩa là Dương gia không còn ai có thực lực đủ mạnh để khiêu chiến với Thanh Vân tông nữa.