Thông báo cho Tuyết Nhi?
Nghe vậy, lúc đầu Nam Cung Chấn có hơi sửng sốt, sau đó lập tức nói:
“Cha, chuyện xảy ra khẩn cấp, con còn chưa kịp thông báo cho nó.”
Nghe thấy câu này, Nam Cung Chính có chút bất mãn.
“Một dịp quan trọng như vậy, sao Tuyết Nhi có thể vắng mặt được?”
“Con đi thông báo ngay bây giờ cho tai”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Nam Cung Chính, Nam Cung Chấn vội vàng lấy ra một viên ngọc truyền âm.
“Tuyết Nhi, ông nội con gọi con lập tức trở về nhà một chuyến”
Ngọc truyền âm! Đây là thứ dùng để truyền tin tức giữa các tu sĩ, bên trong ngọc truyền âm có thể có nhiều ấn ký truyền âm, từ đó có thể
tùy ý tiến hành truyền thông tin.
Nhưng nếu khoảng cách quá xa, ngọc truyền âm cũng sẽ không thể truyền tống ra ngoài được.
Nam Cung Chấn vừa dứt lời, một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong ngọc truyền âm.
“Con biết rồi, thưa cha”
Nghe thấy lời này, trong lòng Dương Phàm chợt dâng lên cảm giác chờ mong không thể giải thích được.
Chỉ cần nghe giọng nói cũng có thể biết được Nam Cung Tuyết này nhất định là một nữ tử xinh đẹp như tiên, nhưng mà liệu nàng có thực hiện lời hứa trên bức hôn thư này không?
Sau đó, Nam Cung Chính lại thở dài nói với Dương Khôn.
“Thật không ngờ, năm đó từ biệt, vậy mà lại xa cách vĩnh viễn với Dương Tiêu huynh.”
“Lão phu cũng vì điều này mà vô cùng đau buồn!”
Lúc này, Nam Cung Chính có vẻ như rất buồn bã, cả người trông cực kỳ chán nản.
Dương Tiêu chính là cha của Dương Khôn, cũng là ông nội của Dương Phàm, còn là ân nhân cứu mạng của Nam Cung Chính.
Nhắc đến cha của mình, trên mặt Dương Khôn lập tức lộ ra sự đau buồn.
“Năm đó cha bị kẻ gian hãm hại, nhưng cho đến nay ta vẫn không thể tìm được chút manh mối nào.”
“Thật sự hổ thẹn với chail” Vẻ mặt Nam Cung Chính tràn đầy nghi hoặc. KG)ÌH
“Xem ra còn có ẩn tình đằng sau cái chết của Dương Tiêu huynh?”
“Dương hiền chất, nếu sau này có chuyện gì khó giải quyết, ngươi có thể đến tìm ta, kẻ thù của Dương huynh cũng là kẻ thù của Nam Cung Chính ta.”
Nghe vậy, Dương Khôn vội vàng đứng dậy chắp tay.
“Vậy thì xin đa tạ Nam Cung tiền bối.”
Đúng lúc này, tiếng kêu của dã thú đột nhiên vang lên từ phía sân bên ngoài đại sảnh, ngay sau đó, một bóng dáng xinh đẹp nhanh chóng đi vào.
“Cốc cốc cốc..."
“Ông nội, ông tìm cháu gấp như vậy là có chuyện gì thế?”
Nữ tử mặc một bộ y phục màu trắng, khuôn mặt của nàng thanh tú, làn da trắng như tuyết, dáng người mảnh khảnh, giống như tiên nữ hạ phàm, vẻ đẹp tuyệt thế.
Mái tóc đen dài được xõa phía sau vai, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng sự kiêu ngạo trong cốt cách cũng đã dần được hình thành, y phục màu trắng khiến nàng càng thêm nhanh nhẹn hoạt bát, thướt tha yêu kiều.
Nữ tử này chính là Nam Cung Tuyết!
Vừa nhìn thấy Nam Cung Tuyết đi vào, Nam Cung Chính liền cười nói.
“Tuyết Nhi, nhanh như vậy đã về rồi sao?”
“Nhanh chóng trở về bên cạnh ông nội mài”
Từ vẻ mặt và cử chỉ của Nam Cung Chính hoàn toàn không khó nhận ra sự yêu thương chiều chuộng mà ông ta dành cho Nam Cung Tuyết, cực kỳ yêu quý.
Nam Cung Tuyết nhìn thấy Dương Khôn và Dương Phàm trong đại sảnh cũng không quan tâm, dù sao Nam Cung gia
bọn họ cũng thường xuyên có khách đến thăm.
Chẳng qua bình thường đều là do cha nàng tiếp đón mà thôi!
Đây là lần đầu tiên Nam Cung Tuyết nhìn thấy ông nội của mình đích thân tiếp khách.
Nghe được câu nói của Nam Cung Chính, Nam Cung Tuyết cười nói.
“Cha thông báo gấp gáp như vậy, con còn nghĩ là có chuyện lớn gì đó đã xảy ra”
“Nên con đã mượn Tử Hoàng Thú của sư phụ.”
Nam Cung Chính nghe vậy, âu yếm xoa xoa đầu Nam Cung Tuyết nói.
“Xem ra, Thanh Nhu tông chủ càng lúc càng yêu thương cháu!”
“Tử Hoàng Thú là thần thú hộ tông của Thanh Vân tông, người bình thường không có may mắn được dùng nó.”
Nghe vậy, vẻ mặt Nam Cung Tuyết đầy tươi cười.
“Đúng vậyỊ”
“Con chính là đệ tử thân truyền của sư phụ mà”
Nghe thấy lời này, trong lòng Dương Khôn cũng có vài phần khiếp sợ, ông ta không ngờ sư phụ của Nam Cung Tuyết lại chính là Thanh Nhu - tông chủ đương nhiệm của Thanh Vân tông.
Cùng lúc đó, trong lòng Dương Khôn cũng cực kỳ chấn động, bởi vì tu vi của Nam Cung Tuyết đã đạt đến trình độ Võ
Sư cấp bảy.
Nghe thấy màn đối thoại của Nam Cung Tuyết và Nam Cung Chính, trong lòng Dương Phàm cảm thấy rất mỉa mai.
“So với Nam Cung Tuyết, ta thật sự chính là một kẻ vô dụng!”
Lúc này, Nam Cung Chính nói với Nam Cung Tuyết.
Nghe vậy, lúc đầu Nam Cung Chấn có hơi sửng sốt, sau đó lập tức nói:
“Cha, chuyện xảy ra khẩn cấp, con còn chưa kịp thông báo cho nó.”
Nghe thấy câu này, Nam Cung Chính có chút bất mãn.
“Một dịp quan trọng như vậy, sao Tuyết Nhi có thể vắng mặt được?”
“Con đi thông báo ngay bây giờ cho tai”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Nam Cung Chính, Nam Cung Chấn vội vàng lấy ra một viên ngọc truyền âm.
“Tuyết Nhi, ông nội con gọi con lập tức trở về nhà một chuyến”
Ngọc truyền âm! Đây là thứ dùng để truyền tin tức giữa các tu sĩ, bên trong ngọc truyền âm có thể có nhiều ấn ký truyền âm, từ đó có thể
tùy ý tiến hành truyền thông tin.
Nhưng nếu khoảng cách quá xa, ngọc truyền âm cũng sẽ không thể truyền tống ra ngoài được.
Nam Cung Chấn vừa dứt lời, một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong ngọc truyền âm.
“Con biết rồi, thưa cha”
Nghe thấy lời này, trong lòng Dương Phàm chợt dâng lên cảm giác chờ mong không thể giải thích được.
Chỉ cần nghe giọng nói cũng có thể biết được Nam Cung Tuyết này nhất định là một nữ tử xinh đẹp như tiên, nhưng mà liệu nàng có thực hiện lời hứa trên bức hôn thư này không?
Sau đó, Nam Cung Chính lại thở dài nói với Dương Khôn.
“Thật không ngờ, năm đó từ biệt, vậy mà lại xa cách vĩnh viễn với Dương Tiêu huynh.”
“Lão phu cũng vì điều này mà vô cùng đau buồn!”
Lúc này, Nam Cung Chính có vẻ như rất buồn bã, cả người trông cực kỳ chán nản.
Dương Tiêu chính là cha của Dương Khôn, cũng là ông nội của Dương Phàm, còn là ân nhân cứu mạng của Nam Cung Chính.
Nhắc đến cha của mình, trên mặt Dương Khôn lập tức lộ ra sự đau buồn.
“Năm đó cha bị kẻ gian hãm hại, nhưng cho đến nay ta vẫn không thể tìm được chút manh mối nào.”
“Thật sự hổ thẹn với chail” Vẻ mặt Nam Cung Chính tràn đầy nghi hoặc. KG)ÌH
“Xem ra còn có ẩn tình đằng sau cái chết của Dương Tiêu huynh?”
“Dương hiền chất, nếu sau này có chuyện gì khó giải quyết, ngươi có thể đến tìm ta, kẻ thù của Dương huynh cũng là kẻ thù của Nam Cung Chính ta.”
Nghe vậy, Dương Khôn vội vàng đứng dậy chắp tay.
“Vậy thì xin đa tạ Nam Cung tiền bối.”
Đúng lúc này, tiếng kêu của dã thú đột nhiên vang lên từ phía sân bên ngoài đại sảnh, ngay sau đó, một bóng dáng xinh đẹp nhanh chóng đi vào.
“Cốc cốc cốc..."
“Ông nội, ông tìm cháu gấp như vậy là có chuyện gì thế?”
Nữ tử mặc một bộ y phục màu trắng, khuôn mặt của nàng thanh tú, làn da trắng như tuyết, dáng người mảnh khảnh, giống như tiên nữ hạ phàm, vẻ đẹp tuyệt thế.
Mái tóc đen dài được xõa phía sau vai, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng sự kiêu ngạo trong cốt cách cũng đã dần được hình thành, y phục màu trắng khiến nàng càng thêm nhanh nhẹn hoạt bát, thướt tha yêu kiều.
Nữ tử này chính là Nam Cung Tuyết!
Vừa nhìn thấy Nam Cung Tuyết đi vào, Nam Cung Chính liền cười nói.
“Tuyết Nhi, nhanh như vậy đã về rồi sao?”
“Nhanh chóng trở về bên cạnh ông nội mài”
Từ vẻ mặt và cử chỉ của Nam Cung Chính hoàn toàn không khó nhận ra sự yêu thương chiều chuộng mà ông ta dành cho Nam Cung Tuyết, cực kỳ yêu quý.
Nam Cung Tuyết nhìn thấy Dương Khôn và Dương Phàm trong đại sảnh cũng không quan tâm, dù sao Nam Cung gia
bọn họ cũng thường xuyên có khách đến thăm.
Chẳng qua bình thường đều là do cha nàng tiếp đón mà thôi!
Đây là lần đầu tiên Nam Cung Tuyết nhìn thấy ông nội của mình đích thân tiếp khách.
Nghe được câu nói của Nam Cung Chính, Nam Cung Tuyết cười nói.
“Cha thông báo gấp gáp như vậy, con còn nghĩ là có chuyện lớn gì đó đã xảy ra”
“Nên con đã mượn Tử Hoàng Thú của sư phụ.”
Nam Cung Chính nghe vậy, âu yếm xoa xoa đầu Nam Cung Tuyết nói.
“Xem ra, Thanh Nhu tông chủ càng lúc càng yêu thương cháu!”
“Tử Hoàng Thú là thần thú hộ tông của Thanh Vân tông, người bình thường không có may mắn được dùng nó.”
Nghe vậy, vẻ mặt Nam Cung Tuyết đầy tươi cười.
“Đúng vậyỊ”
“Con chính là đệ tử thân truyền của sư phụ mà”
Nghe thấy lời này, trong lòng Dương Khôn cũng có vài phần khiếp sợ, ông ta không ngờ sư phụ của Nam Cung Tuyết lại chính là Thanh Nhu - tông chủ đương nhiệm của Thanh Vân tông.
Cùng lúc đó, trong lòng Dương Khôn cũng cực kỳ chấn động, bởi vì tu vi của Nam Cung Tuyết đã đạt đến trình độ Võ
Sư cấp bảy.
Nghe thấy màn đối thoại của Nam Cung Tuyết và Nam Cung Chính, trong lòng Dương Phàm cảm thấy rất mỉa mai.
“So với Nam Cung Tuyết, ta thật sự chính là một kẻ vô dụng!”
Lúc này, Nam Cung Chính nói với Nam Cung Tuyết.