Tăng cường thực lực! Phía nam thành Thanh Vân là dãy núi Thanh Vân, nếu Dương Phàm muốn thuần thục Nhất Kiếm Trảm Sinh Tử thì nhất định phải trải qua một trận chiến sinh tử.
Vì vậy, Dương Phàm quyết định đến dãy núi Thanh Vân để rèn luyện một phen.
Dương Phàm đã sớm chán ngấy việc mỗi lần đều bị chỉ vào mũi gọi là phế vật.
Ngày hôm saul
Ngay khi tia sáng mặt trời vừa ló dạng, Dương Phàm liền rời khỏi Dương gia, đi thẳng lên dãy núi Thanh Vân.
Sau mấy canh giờ di chuyển, cuối cùng Dương Phàm cũng đã đi đến giáp ranh dãy núi Thanh Vân.
Càng đến gần dãy núi Thanh Vân, càng có thể cảm nhận được mùi máu tanh nồng nặc.
Đúng lúc này, Dương Phàm đột nhiên nhìn thấy phía trước có rất nhiều tu sĩ.
Sau một hồi dò hỏi, Dương Phàm mới biết được tại sao đám người này lại đóng đô ở đây mà không lên núi Thanh Vân.
Những người này phần lớn đi theo nhóm sáu đến bảy người, bọn họ thường được gọi là đội săn bắt yêu thú.
Những người này thường kiếm sống bằng cách săn bắt yêu thú, cuộc sống của bọn họ cũng hoàn toàn dựa vào việc này.
Lúc này, một hán tử trẻ tuổi mỉm cười với Dương Phàm.
“Huynh đệ, gia nhập đội săn bắt Phi Lang của bọn ta đi.”
“Chỉ cần ngươi gia nhập, chúng ta có thể lập tức xuất phát”
Dương Phàm khẽ lắc đầu nói.
“Thật ngại quá, ta đến đây để rèn luyện.”
Dương Phàm vừa dứt lời, một nữ thành viên trong đội săn bắt Phi Lang đã khinh thường nói.
“Chỉ là một Võ Giả cấp bốn, không có cũng không sao.”
“Cho dù hắn đi cùng, nói không chừng cũng sẽ trở thành gánh nặng cho chúng ta.”
Nghe vậy, những thành viên còn lại của đội săn bắt Phi Lang cũng khẽ gật đầu.
Thấy thế, hán tử trẻ tuổi cũng không nói thêm gì nữa.
Dương Phàm không quan tâm đến lời mà nữ tử kia vừa nói, hắn tiếp tục đi về phía trước một cách thong thả.
Đã đến đây để rèn luyện, nếu không gặp được chút ít nguy hiểm, vậy thì còn có thể gọi là rèn luyện sao?
Nếu Dương Phàm tiến vào dãy núi Thanh Vân cùng với đội săn bắt, vậy thì chuyến đi này của hắn sẽ trở nên vô ích.
Trong khoảng thời gian này, lại có đội săn bắt khác mời Dương Phàm, nhưng đều bị Dương Phàm từ chối.
Nhìn theo bóng dáng của hắn đang xa dần, nữ tử của đội săn bắt Phi Lang kia hừ lạnh.
“Chỉ là một Võ Giả cấp bốn mà muốn vào núi Thanh Vân rèn luyện một mình, đúng là không biết sống chết.”
Trong lúc bất tri bất giác...
Dương Phàm đã đi đến lối vào của dãy núi Thanh Vân, đột nhiên một loạt tiếng gầm của dã thú không ngừng vang lên.
Nhìn dãy núi Thanh Vân nhấp nhô trùng điệp, u ám khủng bố trước mặt, Dương Phàm lấy hết can đảm bước vào.
Từng bước đi vào chỗ sâu hơn ở trong núi, ánh mặt trời lập tức bị những cây cổ thụ um tùm che khuất, mùi máu tanh nồng nặc khiến Dương Phàm phải cau mày.
Dương Phàm chậm rãi bước trên con đường núi, xung quanh đột nhiên xuất hiện ma khí dày đặc ngăn cản tâm mắt của Dương Phàm.
Trong lúc mơ hồ, Dương Phàm dường như đã nhìn thấy một con yêu thú đang ẩn nấp ở phía trước.
Thấy vậy, Dương Phàm lập tức đề cao cảnh giác.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một con yêu thú mang hình dáng sói, toàn thân trắng như tuyết xuất hiện ở trong rừng cây phía trước.
Nhìn thấy thế, Dương Phàm giật mình kêu lên.
Vì vậy, Dương Phàm quyết định đến dãy núi Thanh Vân để rèn luyện một phen.
Dương Phàm đã sớm chán ngấy việc mỗi lần đều bị chỉ vào mũi gọi là phế vật.
Ngày hôm saul
Ngay khi tia sáng mặt trời vừa ló dạng, Dương Phàm liền rời khỏi Dương gia, đi thẳng lên dãy núi Thanh Vân.
Sau mấy canh giờ di chuyển, cuối cùng Dương Phàm cũng đã đi đến giáp ranh dãy núi Thanh Vân.
Càng đến gần dãy núi Thanh Vân, càng có thể cảm nhận được mùi máu tanh nồng nặc.
Đúng lúc này, Dương Phàm đột nhiên nhìn thấy phía trước có rất nhiều tu sĩ.
Sau một hồi dò hỏi, Dương Phàm mới biết được tại sao đám người này lại đóng đô ở đây mà không lên núi Thanh Vân.
Những người này phần lớn đi theo nhóm sáu đến bảy người, bọn họ thường được gọi là đội săn bắt yêu thú.
Những người này thường kiếm sống bằng cách săn bắt yêu thú, cuộc sống của bọn họ cũng hoàn toàn dựa vào việc này.
Lúc này, một hán tử trẻ tuổi mỉm cười với Dương Phàm.
“Huynh đệ, gia nhập đội săn bắt Phi Lang của bọn ta đi.”
“Chỉ cần ngươi gia nhập, chúng ta có thể lập tức xuất phát”
Dương Phàm khẽ lắc đầu nói.
“Thật ngại quá, ta đến đây để rèn luyện.”
Dương Phàm vừa dứt lời, một nữ thành viên trong đội săn bắt Phi Lang đã khinh thường nói.
“Chỉ là một Võ Giả cấp bốn, không có cũng không sao.”
“Cho dù hắn đi cùng, nói không chừng cũng sẽ trở thành gánh nặng cho chúng ta.”
Nghe vậy, những thành viên còn lại của đội săn bắt Phi Lang cũng khẽ gật đầu.
Thấy thế, hán tử trẻ tuổi cũng không nói thêm gì nữa.
Dương Phàm không quan tâm đến lời mà nữ tử kia vừa nói, hắn tiếp tục đi về phía trước một cách thong thả.
Đã đến đây để rèn luyện, nếu không gặp được chút ít nguy hiểm, vậy thì còn có thể gọi là rèn luyện sao?
Nếu Dương Phàm tiến vào dãy núi Thanh Vân cùng với đội săn bắt, vậy thì chuyến đi này của hắn sẽ trở nên vô ích.
Trong khoảng thời gian này, lại có đội săn bắt khác mời Dương Phàm, nhưng đều bị Dương Phàm từ chối.
Nhìn theo bóng dáng của hắn đang xa dần, nữ tử của đội săn bắt Phi Lang kia hừ lạnh.
“Chỉ là một Võ Giả cấp bốn mà muốn vào núi Thanh Vân rèn luyện một mình, đúng là không biết sống chết.”
Trong lúc bất tri bất giác...
Dương Phàm đã đi đến lối vào của dãy núi Thanh Vân, đột nhiên một loạt tiếng gầm của dã thú không ngừng vang lên.
Nhìn dãy núi Thanh Vân nhấp nhô trùng điệp, u ám khủng bố trước mặt, Dương Phàm lấy hết can đảm bước vào.
Từng bước đi vào chỗ sâu hơn ở trong núi, ánh mặt trời lập tức bị những cây cổ thụ um tùm che khuất, mùi máu tanh nồng nặc khiến Dương Phàm phải cau mày.
Dương Phàm chậm rãi bước trên con đường núi, xung quanh đột nhiên xuất hiện ma khí dày đặc ngăn cản tâm mắt của Dương Phàm.
Trong lúc mơ hồ, Dương Phàm dường như đã nhìn thấy một con yêu thú đang ẩn nấp ở phía trước.
Thấy vậy, Dương Phàm lập tức đề cao cảnh giác.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một con yêu thú mang hình dáng sói, toàn thân trắng như tuyết xuất hiện ở trong rừng cây phía trước.
Nhìn thấy thế, Dương Phàm giật mình kêu lên.