Beta Phu dung dao hoa
Tôi nhìn thấy hai người đàn ông đang cố đưa một người lên bờ, nhưng người kia lại dùng hết toàn lực giãy dụa muốn chạy về hướng ngược lại.
Trực giác nói cho tôi biết, Nghê Lạc Trần đã xảy ra chuyện.
-
“Đánh cho anh ta ngất xỉu đi, nếu không rất khó mang lên bờ.”
Tôi nghe hai người kia ở trong nước thương lượng một cách khó khăn, vội vàng la lên “Đừng đánh, anh ấy là chồng tôi……”
Không biết có phải là do tiếng của tôi bị gió biển thổi át đi, mấy người đó dây dưa quá mức nhập tâm, tiếng la hét của tôi càng không có tác dụng gì, những người chung quanh càng vòng quanh tham gia vào…
Tôi vừa cố hết sức hướng về phía bên kia kêu vừa run run giọng gọi tên Nghê Lạc Trần, nhưng anh vẫn đang chống cự sống chết , giống như một người đang tuyệt vọng, vì sự sống chết cuối cùng mà càng giãy dụa nhiều hơn. Trong giây phút này, tôi có cảm giác mình đang bị mmột vật bén nhọn nào đó đâm xuyên qua trái tim……
Tiểu Bùn, anh ngoan ngoãn một chút, đừng phản kháng nữa, anh không thể xảy ra chuyện gì đâu.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy chiếc còi trước ngực một cậu bé nên vội vàng đưa nó lên miệng……
Một âm thanh trong trẻo lướt qua mặt biển, giống như cắt qua không gian, chung quanh không hề có tiếng gió, tiếng nước, cùng âm thanh huyên náo, toàn bộ thế giới tại phút này đây đều trở nên yên tĩnh…..
Tôi dường như cũng bị chính thanh âm đó làm chấn động và kinh hoảng, nên dừng một lát, tôi liền cố hết sức bơi về hướng đám người đang yên lặng bên kia…… Bơi tới gần họ, chỉ còn cách vài bước, tôi nhìn thấy Nghê Lạc Trần được nhấc lên khỏi mặt nước, vài sợi tóc ướt sũng dán trên trán của anh, gương mặt hơi tái nhợt. Anh ngơ ngác nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên không dễ phát hiện là cười hay không cười, nhưng lại làm tôi không tự chủ rơi nước mắt……
Tôi dang hai tay ra, cố gắng hướng về phía anh mỉm cười, dịu dàng gọi “Lại đây……”
Những người đó thấy thế buông anh ra, anh liền giống như được cổ vũ, đi về hướng của tôi.
Trong giây phút khi ôm lấy anh, tôi giống như tìm lại được món đồ quý giá đã bị thất lạc, lại giống như lần nữa có được mạng sống cùng toàn thế giới……
-
“Anh không phải có bệnh tâm thần chứ? Không biết bơi lại còn chạy ra vùng nước sâu, cứu anh, anh còn liều mạng chống cự.”
Phía sau Nghê Lạc Trần vang lên hàng loạt tiếng mắng, tâm trạng cảm kích của tôi trong nháy mắt bị xóa sạch. Không phải tôi là người không biết cảm ơn, chỉ là không muốn bất kì kẻ nào nói anh như vậy, tôi nghĩ anh nhất định là không tìm thấy tôi , mới liều mạng chạy vào vùng nước sâu , thì ra ở trong lòng anh tôi có thể khiến anh không quan tâm đến an nguy mạng sống của bản thân ……
Tôi không để ý đến những người đó đang mắng, chỉ thấp giọng nói bên tai Nghê Lạc Trần “Thả lỏng một chút, nếu không cả hai ta đều bị chìm xuống đáy biển ……”
Anh nhất thời buông tôi ra, tự mình bởi vì khẩn trương nên bị chìm xuống, tôi vội vàng dùng sức bám ấy anh, dạy anh nín thở như thế nào , gọi khí, thả lỏng bản thân mình như thế nào …… Anh nhất nhất làm theo, giống như một đứa trẻ rất biết nghe lời. Giờ phút này anh đem mạng sống của mình hoàn toàn phó thác cho tôi , hoặc có thể nói khi chúng tôi ở bên cạnh nhau dĩ nhiên không quan tâm tới sống chết.
Lúc này có người có lòng tốt bơi tới, hỏi tôi cần hỗ trợ gì không, tôi lắc lắc đầu, cự tuyệt . Với sự quật cường của tôi cùng sự kiêu ngạo của Nghê Lạc Trần, tự xem bản thân mình và đối phương hoàn toàn là duy nhất cho nên không cần bất cứ ai tham gia cùng ……
-
Không biết mất bao nhiêu thời gian, tôi cùng với anh gian nan đi lên bờ. Nghê Lạc Trần nôn ra mấy ngụm nước biển, tôi xác định anh không có gì nguy hiểm, liền thấp giọng nói “ Đi xa xa một chút, nếu không thủy triều lên, lại cuốn chúng ta trôi đi ……”
Liều mạng dùng sức lực cuối cùng, chúng tôi dìu dắt nhau, đi hết đoạn đường này tới đoạn đường khác, cho đến khi nghĩ rằng đã tới được nơi an toàn nhất, mới không còn chút lực nào ngã xuống……
Bờ cát màu bạc vẫn mềm mại như cũ , trãi dài, ánh mặt trời vẫn nóng bỏng như vậy, lấp lánh. Anh kéo tay tôi vẫn không chịu buông ra, tôi nghĩ đó chắn hẳn là sức lực còn lại duy nhất của anh . Đời người thật sự tựa như một hạt bụi, bay lên rồi lại rơi xuống, chỉ có mạng sống ở trong lòng của nhau là trân trọng và quý nhất.
-
Mặt trời chiều đã ngã về Tây, gió Nam Hải mang theo một sự trong lành thổi lại đây. Tôi đứng dậy, phát hiện anh đã ngủ, mặt tái nhợt giống như bờ cát màu trắng bạc, yếu ớt giống như trong nháy mắt sẽ bỏ tôi mà đi…… Tôi vội vàng lay anh “Nghê Lạc Trần, anh mau đứng lên, mau đứng lên đi…..”
Tôi không thấy có sự hồi đáp nào, đột nhiên bất lực khóc lên,“Tiểu Bùn, ngày sinh nhật của anh, em quên nấu mỳ trường thọ cho anh , nếu anh chết, em biết phải nói với ông nội như thế nào……”
Có một bàn tay nhẹ nhàng xoa mặt tôi, giúp tôi lau khô nước mắt “ Ngốc, đừng khóc. Anh sẽ không chết, bởi vì giao em cho ai, anh cũng không yên tâm. Cho dù có một ngày, anh thật sự chết đi, cũng sẽ đem em an bài thỏa đáng trước……”
“Nghê Lạc Trần, lời này là điềm xấu, về sau không được phép nói nữa……” Giọng xem thường của anh khiến tôi sợ hãi, tôi phủ lên thân thể anh, dùng miệng ngăn môi anh lại, hôn anh điên cuồng.
Anh cười khẽ, đẩy tôi ra,“Quân nhân cũng mê tín vậy sao?”
Tôi gật đầu, lại hôn anh, nói hàm hồ “Nếu anh đồng ý theo giúp em cả đời, hãy dùng nhiệt tình của anh đáp lại em.”
Thật ra tôi không phải mê tín mà chỉ là sợ hãi, chính là không muốn nghe anh nói như vậy.
Anh quả nhiên đáp trả lại tôi, từ mềm nhẹ đến dây dưa không dứt, thế cho nên lúc ban đầu anh né tránh, làm cho tôi có cảm giác giống như là lạt mềm buộc chặt.
Một lúc lâu, chúng tôi mới dần dần tách ra, anh bình tĩnh nhìn tôi, trong ánh mắt có ánh tà dương phản chiếu, ánh sáng rất trong trẻo, lại giống như sâu thẳm. Khi tôi nhìn anh đến xuất thần, anh bỗng nhiên thay đổi nét mặt, cười khẽ “Miệng em có hạt cát kìa……”
“……” Tôi định thần lại sau nụ hôn kia, giống như cũng cảm giác được có hạt cát trong miệng rất rõ ràng, không nhịn được cười lên “Đó là cát ở trong miệng anh mà……”
Tôi nâng tay lên giúp anh lau đi những hạt cát trên mặt, anh cũng dùng động tác như vậy đáp lại tôi, tay dừng ở trên mặt tôi, luôn nhẹ nhàng như vậy , dịu dàng như vậy, thương yêu giống như đang vuốt ve một thứ đồ sứ quý giá vô cùng .
-
Tà dương rốt cục trầm xuống, mang đi chút ánh sáng cuối cùng của chiều tà.
Bầu trời và bãi biển đều mất đi màu sắc, bị vẽ loạn thành một màu âm u, ngay cả bờ cát trắng noãn cũng trở nên mờ mờ. Cảnh sắc như vậy, đột nhiên làm tôi nghĩ tới ngôi nhà ở thành phố D, ở phòng đọc sách của Nghê Lạc Trần có một bức tranh về biển, bờ cát màu xám , bầu trời màu xanh đen cùng với biển cả bao la trở thành một khối, toàn bộ sắc điệu u buồn, đen tối, làm người ta cảm thấy áp lực không thoải mái, sắc thái bắt mắt duy nhất hổ trợ cho biển cả mênh mông chính là có một cây màu nâu giống như đang chuyển động…..
Tôi không hiểu về hội họa, nhưng cũng nhìn ra đó là một người sắp lìa xa cõi đời, tự độc thoại lần cuối cùng. Tôi không rõ vì sao Nghê Lạc Trần lại đặt bức tranh đó trong phòng đọc sách, nhưng anh cũng rất ít khi đi vào căn phòng đó……
“Em không phải đang nhớ tới bức tranh ở trong phòng đọc sách của anh chứ?”
Anh đột nhiên ngồi xuống hỏi tôi, tôi hoang mang một chút rồi gật đầu.
“Đó là tác phẩm cuối cùng của Nghê Thiên Vũ…..”
“Nghê Thiên Vũ?” Tôi cố gắng tìm lại trong trí nhớ, đột nhiên nhớ tới chồng của Châu Doanh thích sưu tập tranh chữ, ở trong nhà họ tôi đã thấy bức họa của Nghê Thiên Vũ, cũng nghe nói qua ông là một họa sĩ rất tài hoa thuộc phái trừu tượng, đáng tiếc đã qua đời khi còn trẻ.
“Em ở nhà Châu Doanh có xem qua tác phẩm của Nghê Thiên Vũ, nhưng không thấy có màu sắc đen tối……”
“Em xem đó là những tác phẩm lúc đầu, sau đó ông ấy vẽ càng ngày càng u ám, ông không muốn gây hiếu kì, nên đều giữ ở nhà……”
“Vì sao anh biết?”
Tôi khó hiểu nhìn anh, bởi vì anh quay lưng về phía ánh trăng nên nhìn không ra cảm xúc gì.
“Ông ấy là chú của anh……”
“……”
“Bức tranh ở nhà là tác phẩm cuối cùng của chú ấy trước khi qua đời, bức tranh đó được vẽ nửa giờ trước khi chú ấy mất……”
“……”