Sau khi đi được khoảng một tiếng đồng hồ thì Nghê Lạc Trần bảo xe của các cô người mẫu đi đến huyện Z trước rồi đợi anh ở đó. Nhưng Từ Dĩnh và chiếc xe Hummer thì vẫn lẵng nhẵng bám theo, khi thì vượt trước chúng tôi một đoạn, lúc thì đi sau chúng tôi một khảng cách khá xa. Tôi không nhịn được cười, như vậy thật là làm khó cho anh lái xe, một cái xe sang trọng như vậy mà cứ phải đi như rùa bò. Xem ra Từ Dĩnh thật hiểu Nghê Lạc Trần, huấn luyện dã ngoại vất vả như thế này liệu anh có thể kiên trì được bao lâu đây? Tôi nghĩ, có thể một lát sau thôi, anh sẽ trèo lên xe và đi mất ngay lập tức.
Nhưng sự việc không giống như tôi dự đoán. Cả buổi chiều hôm đó Nghê Lạc Trần đi trong đội ngũ của chúng tôi với tốc độ không nhanh không chậm. Trên quãng đường hành quân chúng tôi nghỉ hai lần, cũng không biết khi nào trên vai anh đã gánh hai bọc hành lí của hai học viên. Có thể anh sợ bị tôi đuổi về nên sau đó anh cứ lẩn tránh tôi, đến cơ hội nói chuyện cũng không có.
Cho đến tận khi mặt trời đổ về phía tây và chuẩn bị xuống núi, chúng tôi theo kế hoạch đã rời xa thành phố được năm mươi cây số và tiến đến gần một làng nhỏ. Chúng tôi không vào làng ngay mà dừng ở một khu cỏ phía ngoài chỉnh đốn trang phục. Ở đó đã có một chiếc ô tô chở vật tư đang đứng đợi chúng tôi. Tôi bèn gọi học viên đến lĩnh lều trại và những đồ vật thiết yếu, còn đội trưởng Triệu và giáo viên huấn luyện tổ chức cho một nhóm học viên nấu cơm chiều.
Bận rộn khoảng nửa tiếng đồng hồ, hơn mười cái lều màu xanh được dựng lên trên thảm cỏ. Mặt trời xuống núi, khung cảnh chiều hôm như trầm xuống, những làn khói bếp vươn lên trời xanh, mùi thịt bò hầm với cà rốt xộc vào mũi. Mùi vị thức ăn của trần gian được nấu lên tại miếng đất nhỏ, vắng và ít người này, y như một kì tích...
Đột nhiên tôi nghĩ đến Nghê Lạc Trần, không hiểu anh chạy đi đâu. Nếu anh đi trước rồi thì nhất định phải báo với tôi một tiếng chứ. Tôi lặng lẽ đưa mắt tìm, không khó tìm thấy anh lẫn trong đám học viên của tôi. Không biết anh kiếm đâu được bộ quân phục mặc lên người, lửa trại ở bên cạnh ánh lên gương mặt anh khiến nó trở nên rạng rỡ trong không gian đêm vắng, nhưng lại xa vời và nhạt nhòa.
Tôi nhìn anh đắm đuối khi anh chỉ huy đám học viên mang củi đến đốt lửa, lại còn dỗ dành các cô gái hát cho anh nghe. Dường như anh biết rất nhiều bài hát, bất luận là quân ca hay những bài hát đang lưu hành, anh đều lắng nghe và khẽ hát theo. Dưới sự chỉ huy của anh, chỉ trong nháy mắt ba bếp lửa đã cháy bùng lên.
Những ngôi sao sáng điểm xuyết trong bầu trời đêm mênh mông, trước mắt tôi là một khung cảnh vô cùng ấm áp.
Đột nhiên tôi nhớ ra cái gì đó, mở điện thoại, len lén gọi điện thoại cho Nghê Lạc Trần, sau đó đi ra chỗ vắng người để đợi anh ấy.
Một lát sau tôi nhìn thấy anh đi tới, mặc trên người bộ quần áo quân phục dày nặng càng làm cho dáng vẻ anh nghiêm túc hơn. Tôi nghĩ, nếu như có một bộ quân phục vừa người, chắc khi mặc vào anh cũng sẽ oai phong chẳng kém ai.
"Tìm anh có việc gì? Anh đang bận đây này..." Một tay anh nghịch cành cây, một tay liên tục phủi bụi trên bộ quần áo, dường như phía xa kia đang có việc gì đó chờ đợi anh.
Tôi lướt một lượt ở xung quanh và nói: "Cái xe kia đâu? Còn Từ Dĩnh nữa, sao không thấy cô ấy?"
"Anh bảo họ đi hết rồi."
Anh trả lời rất thẳng thắn, dứt khoát. Nhưng vấn đề là tại sao anh vẫn ở lì đây mà không chịu đi? Chẳng lẽ anh định ở đây ăn gió nằm sương với chúng tôi sao?
Anh dường như nhìn được suy nghĩ trong đầu tôi, đột nhiên hạ giọng như thương lượng: "Đừng đuổi anh đi, hãy để anh ở lại, anh không thể để cô giải phóng quân dầm sương dãi nắng và ăn củ cải trắng ở đây, còn mình thì chạy đến khách sạn nghỉ ngơi hưởng thụ, như vậy không nhân đạo chút nào."
"Vấn đề là ở đây không có nước nóng để anh tắm, thậm chí nước để rửa mặt, đánh răng cũng không, không có quần áo ngủ sạch sẽ, không có giường Laudation để anh ngủ. Hơn nữa buổi tối ở đây lại rất lạnh, đến miếng dán nhiệt làm ấm người cũng không luôn, thậm chí nửa đêm còn có chuột chui ra chui vào chăn của anh..." Tôi bối rối không biết tìm lí do gì để đuổi được anh đi.
Anh ngẩng mặt nhìn lên bầu trời đêm và cười, càng cười càng sảng khoái, thậm chí hai vai anh cũng run lên vì cười. Tôi chưa từng nhìn thấy một Nghê Lạc Trần cười vui vẻ như vậy. Tôi không biết nói gì trong lúc đó.
Một lát sau anh không cười nữa, nhưng niềm vui vẫn hiện lên trên mặt anh. Anh nhìn tôi không chớp mắt, nhấn mạnh từng chữ từng chữ: "Anh không cần gì hết, anh chỉ muốn ở lại cùng em thôi."
"Nhưng mà ở đây không có cơm cho anh ăn. Hay là anh bảo Từ Dĩnh quay lại đón anh đi..."
Nghe vậy, đôi lông mày ôn hòa của anh từ từ nhíu lại, ra chiều bất lực: "Đeo hành lí giúp học viên của em lâu như vậy, lại còn nhóm bếp giúp họ nấu cơm chiều, chắc họ cũng sẽ cho anh ăn thôi. Em đừng đuổi anh đi..."
"Anh... Anh làm em tức chết đi được."
"Là thương hay là tức?" Anh hỏi lại tôi, khua khua cành cây trong tay anh, chỉ vào không trung: "Em có nhìn thấy hai ngôi sao gần nhau nhất kia không? Trên thế gian này không ai giống như anh, gần em nhất."
Cành cây nhỏ trong tay anh vẽ một vòng cung nhỏ lên bầu trời, sau đó anh vứt nó rồi quay người bước đi, bóng dáng đẹp đẽ của anh lắc lư trong tầm mắt của tôi.
Tôi nghĩ mình lại thua bởi sự cố chấp của anh, hay nói đúng hơn là sự kiên quyết của anh.
Đến giờ ăn tối, Nghê Lạc Trần có ghé qua chỗ tôi một lát, sau khi gắp hết số thịt trong bát mình cho tôi xong thì anh lại đi ra xa, ngồi xuống và ăn cơm. Mỗi khi nhìn, tôi đều thấy anh ăn ngon lành, nhưng trong lòng tôi biết, anh không hề thích ăn bắp cải xào, cũng không thích mùi cà rốt, anh chỉ là không muốn tôi lo lắng mà thôi.
Không biết tự khi nào, trái tim tôi bị anh khắc lên vài dấu tích.
Ăn tối xong, tôi bắt nhịp cho vài học viên hát, sau đó ra lệnh cho mọi người đi ngủ sớm. Sau khi thương lượng với mấy thầy cô dẫn đoàn xong, chúng tôi quyết định mỗi nhóm trực ba tiếng, như vậy vẫn đảm bảo thời gian ngủ cho toàn bộ học viên.
Nhưng khiến tôi đau đầu nhất lại là Nghê Lạc Trần, với tính cách cố chấp và ưa sạch sẽ của mình, anh thà ngồi cả đêm ở ngoài còn hơn là ngủ chung với đội trưởng Triệu hoặc ngủ cùng lều với các thầy cô dẫn đoàn khác. Tôi đành phải muối mặt để anh ngủ cùng mình.
Sau khi kiểm tra xong toàn bộ công việc, tôi xách một bình nước nóng đi về lều, nhìn thấy Nghê Lạc Trần chỉ mặc quần áo lót bó sát, chân tay lều khều bò đi bò lại trên chiếc đệm quân dụng điệu bộ trông rất buồn cười. Tôi vội buông rèm xuống nói: "Anh mặc như vậy để trưng bày cho người khác xem sao? Trời lạnh như vậy không mặc quần áo vào mà cứ bò đi bò lại..."
"Không có đâu..." Anh nửa quỳ lên trên đệm và nói: "Chiếc đệm này mỏng quá, đêm em sẽ bị lạnh."
Tôi nhìn sang thấy anh chỉ trải bộ quần áo thể thao mình mặc ban sáng đến lên vị trí tôi sẽ nằm. Tôi nghiêm mặt lệnh cho anh mặc quần áo vào, uy hiếp nếu không nghe lời thì sẽ bị đuổi đi ngay trong đêm. Anh quả nhiên có hơi sợ hãi, ngoan ngoãn mặc quần áo lên người, không dám ho he câu nào.
Sau khi anh đánh răng, rửa mặt xong, tôi nhìn thấy vết phồng rộp ở bàn chân anh, bèn đổ cả bình nước trong chậu, sau đó bảo anh đi ngâm chân.
Anh nhìn chậu nước, vội vàng lắc đầu nói: "Chỉ có một chậu nước thôi, đợi em rửa mặt xong thì anh ngâm chân."
"Đến lúc này rồi còn cầu kì cái gì nữa. Anh rửa chân xong rồi ngủ đi, lát nữa em còn phải đi tuần một vòng, em có chút hơi lo lắng." Kì thực tôi đã nhường hết nước nóng cho anh, làm gì còn nước để rửa mặt nữa. Nhưng nếu anh biết tôi để hết cho anh, anh nhất định sẽ không chịu rửa nữa.
Đợi anh rửa xong tôi cùng anh chui vào cái chăn bộ đội vừa nhỏ vừa mỏng. Thời tiết ở vùng núi sương nhiều, lại còn rất lạnh và ẩm ướt, hai người ôm nhau nằm cũng ấm hơn. Tôi ôm chặt lấy anh, anh cũng ôm chặt lấy tôi, cố gắng giữ trọn đầu tôi vào lòng.
"Cô giải phóng quân, sao cô không cởi quân phục để ngủ?"
"Một lát nữa em phải đi kiểm tra..." Tôi khẽ trả lời, cảm giác mình chỉ một giây nữa thôi sẽ chìm vào giấc ngủ.
"Anh đi cùng em nhé, được không?"
"Đều là học viên nữ, anh đi không tiện."
"Vậy thì bây giờ em đi luôn đi để về nghỉ sớm."
"Nếu bây giờ đi thì lát nữa mười hai giờ cũng phải đi lần nữa. Em muốn đi một lần thôi."
"Vậy thì em ngủ đi, đến giờ anh sẽ gọi em."
Nghe anh nói vậy, mặc dù buồn ngủ díp cả mắt nhưng tôi vẫn bật dậy ngay, hỏi anh một cách rất nghiêm túc: "Nghê Lạc Trần, anh thực sự muốn giúp em à?" Nhìn thấy anh gật đầu tôi liền tiếp lời: "Vậy anh nói Từ Dĩnh mai đến đón anh đi, được không? Học viên đã có người bị ốm rồi, anh giúp em bớt lo lắng đi một chút có được không?"
"Có phải là anh vô dụng lắm không?" Anh ngẩng đầu nhìn tôi, dường như anh muốn tìm câu trả lời trong mắt tôi.
Tôi nhìn anh lắc đầu, anh lại nói: "Anh biết em muốn tốt cho anh, em cảm thấy từ nhỏ đến lớn anh chưa từng bị vất vả bao giờ. Nhưng em không cần thiết phải lo lắng như vậy, anh là một người đàn ông, nói gì thì cũng có thể lực hơn cánh phụ nữ. Khi cần thiết anh cũng có thể cõng học viên bị ốm thay em. Còn nữa... Thực ra anh không thua kém cánh đàn ông trong quân đội là mấy đâu."
Câu nói cuối cùng của anh làm tôi đau đớn. Chẳng nhẽ Nghê Lạc Trần vẫn âm thầm so sánh mình với Giang Triều hay sao? Thực tế tôi chưa từng cảm thấy anh thua Giang Triều, thậm chí anh còn là người đàn ông rất xuất sắc, nhưng điều đó đâu quan trọng. Dù sao tôi cũng yêu Giang Triều nhiều năm, tình yêu đó không ai có thể xóa nhòa được, kể cả Nghê Lạc Trần...
Trong lều im ắng một hồi lâu, chắc thấy tôi trầm mặc nên Nghê Lạc Trần đột nhiên hỏi tôi một vấn đề rất thực tế: "Cô giải phóng quân, buổi tối tôi muốn đi vệ sinh thì làm thế nào?"
Tôi cười một chút, chỉ vào cái đèn pin trong tay và nói: "Cầm lấy, đi ra chỗ xa ở bên ngoài..."
"Có chuột thì sao?"
"Không sao, nó nhìn thì kệ nó, không cắn là được."
Tôi không biết mình đã nói gì mà làm cho Nghê Lạc Trần giống như phát điên, anh lật người đè tôi xuống, dụi đầu liên tục lên khắp người tôi và nói: "Lạc Tuyết, em thật là đáng sợ!"
Tôi cười không thừa nhận, thực ra tôi chẳng nghĩ ngợi gì, cũng không chú tâm chuyện đang nói lắm, tôi nghĩ anh cũng biết điều đó nên cố ý làm tôi cười. Trong lòng tôi đột nhiên có một cảm giác hơi đau đớn, tôi ôm anh vào lòng. Một lát sau cơ thể anh đã nặng dần trong tay tôi, tôi véo vào mặt anh hai cái mà không có phản ứng gì.
Tôi ngồi dậy mát xa chân cho anh, treo đôi tất mà anh vừa đi vào chỗ thoáng gió nhất trong lều. Thời tiết như thế này nếu có bị ướt thì đến mai cũng không thể khô được, may thay chân anh không có mùi. Nếu không một người ưa sạch sẽ như anh lại phải đi một đôi tất có mùi, cảm giác chắc chắn rất khó chịu.
Tôi chui ra khỏi lều. Bầu trời bên ngoài đen sẫm với ánh trăng sáng lạnh và một vài ngôi sao lấp lánh. Thi thoảng có đợt gió lạnh thổi đến càng làm trái tim tôi thêm rối tung lên. Hoặc cũng có thể vì trong quân đội tôi có quá nhiều kí ức, những kí ức làm cho trái tim tôi khó ngủ yên, thi thoảng trỗi dậy đau nhói. Tôi luôn nhắc nhở bản thân, trên đời này không có ai đối xử với tôi tốt như Nghê Lạc T rần, tuy anh chưa bao giờ thể hiện trực tiếp, nhưng bất luận là yêu hay không yêu, tôi vẫn phải trân trọng tấm chân tình đó.
Tôi đi chầm chậm về phía xa, xung quanh bốn bề yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích, khoảng một trăm mét về phía trước là chốt gác của học viên.
"Khẩu lệnh."
"Thảo nguyên, khẩu lệnh."
"Đêm khuya."
Tôi hài lòng gật đầu. Là quân nhân bất luận vất vả như thế nào cũng phải luôn phải cảnh giác, với tình yêu liệu có nên như vậy không?"
"Đội trưởng Lạc, cô vẫn chưa ngủ sao?"
"Chuẩn bị ngủ, các em chú ý giữ ấm đề phòng bị cảm."
Nói xong tôi rảo bước về lều kẻo đêm lạnh thế này người trong lều sẽ cảm thấy cô đơn.
Sau khi đi được khoảng một tiếng đồng hồ thì Nghê Lạc Trần bảo xe của các cô người mẫu đi đến huyện Z trước rồi đợi anh ở đó. Nhưng Từ Dĩnh và chiếc xe Hummer thì vẫn lẵng nhẵng bám theo, khi thì vượt trước chúng tôi một đoạn, lúc thì đi sau chúng tôi một khảng cách khá xa. Tôi không nhịn được cười, như vậy thật là làm khó cho anh lái xe, một cái xe sang trọng như vậy mà cứ phải đi như rùa bò. Xem ra Từ Dĩnh thật hiểu Nghê Lạc Trần, huấn luyện dã ngoại vất vả như thế này liệu anh có thể kiên trì được bao lâu đây? Tôi nghĩ, có thể một lát sau thôi, anh sẽ trèo lên xe và đi mất ngay lập tức.
Nhưng sự việc không giống như tôi dự đoán. Cả buổi chiều hôm đó Nghê Lạc Trần đi trong đội ngũ của chúng tôi với tốc độ không nhanh không chậm. Trên quãng đường hành quân chúng tôi nghỉ hai lần, cũng không biết khi nào trên vai anh đã gánh hai bọc hành lí của hai học viên. Có thể anh sợ bị tôi đuổi về nên sau đó anh cứ lẩn tránh tôi, đến cơ hội nói chuyện cũng không có.
Cho đến tận khi mặt trời đổ về phía tây và chuẩn bị xuống núi, chúng tôi theo kế hoạch đã rời xa thành phố được năm mươi cây số và tiến đến gần một làng nhỏ. Chúng tôi không vào làng ngay mà dừng ở một khu cỏ phía ngoài chỉnh đốn trang phục. Ở đó đã có một chiếc ô tô chở vật tư đang đứng đợi chúng tôi. Tôi bèn gọi học viên đến lĩnh lều trại và những đồ vật thiết yếu, còn đội trưởng Triệu và giáo viên huấn luyện tổ chức cho một nhóm học viên nấu cơm chiều.
Bận rộn khoảng nửa tiếng đồng hồ, hơn mười cái lều màu xanh được dựng lên trên thảm cỏ. Mặt trời xuống núi, khung cảnh chiều hôm như trầm xuống, những làn khói bếp vươn lên trời xanh, mùi thịt bò hầm với cà rốt xộc vào mũi. Mùi vị thức ăn của trần gian được nấu lên tại miếng đất nhỏ, vắng và ít người này, y như một kì tích...
Đột nhiên tôi nghĩ đến Nghê Lạc Trần, không hiểu anh chạy đi đâu. Nếu anh đi trước rồi thì nhất định phải báo với tôi một tiếng chứ. Tôi lặng lẽ đưa mắt tìm, không khó tìm thấy anh lẫn trong đám học viên của tôi. Không biết anh kiếm đâu được bộ quân phục mặc lên người, lửa trại ở bên cạnh ánh lên gương mặt anh khiến nó trở nên rạng rỡ trong không gian đêm vắng, nhưng lại xa vời và nhạt nhòa.
Tôi nhìn anh đắm đuối khi anh chỉ huy đám học viên mang củi đến đốt lửa, lại còn dỗ dành các cô gái hát cho anh nghe. Dường như anh biết rất nhiều bài hát, bất luận là quân ca hay những bài hát đang lưu hành, anh đều lắng nghe và khẽ hát theo. Dưới sự chỉ huy của anh, chỉ trong nháy mắt ba bếp lửa đã cháy bùng lên.
Những ngôi sao sáng điểm xuyết trong bầu trời đêm mênh mông, trước mắt tôi là một khung cảnh vô cùng ấm áp.
Đột nhiên tôi nhớ ra cái gì đó, mở điện thoại, len lén gọi điện thoại cho Nghê Lạc Trần, sau đó đi ra chỗ vắng người để đợi anh ấy.
Một lát sau tôi nhìn thấy anh đi tới, mặc trên người bộ quần áo quân phục dày nặng càng làm cho dáng vẻ anh nghiêm túc hơn. Tôi nghĩ, nếu như có một bộ quân phục vừa người, chắc khi mặc vào anh cũng sẽ oai phong chẳng kém ai.
"Tìm anh có việc gì? Anh đang bận đây này..." Một tay anh nghịch cành cây, một tay liên tục phủi bụi trên bộ quần áo, dường như phía xa kia đang có việc gì đó chờ đợi anh.
Tôi lướt một lượt ở xung quanh và nói: "Cái xe kia đâu? Còn Từ Dĩnh nữa, sao không thấy cô ấy?"
"Anh bảo họ đi hết rồi."
Anh trả lời rất thẳng thắn, dứt khoát. Nhưng vấn đề là tại sao anh vẫn ở lì đây mà không chịu đi? Chẳng lẽ anh định ở đây ăn gió nằm sương với chúng tôi sao?
Anh dường như nhìn được suy nghĩ trong đầu tôi, đột nhiên hạ giọng như thương lượng: "Đừng đuổi anh đi, hãy để anh ở lại, anh không thể để cô giải phóng quân dầm sương dãi nắng và ăn củ cải trắng ở đây, còn mình thì chạy đến khách sạn nghỉ ngơi hưởng thụ, như vậy không nhân đạo chút nào."
"Vấn đề là ở đây không có nước nóng để anh tắm, thậm chí nước để rửa mặt, đánh răng cũng không, không có quần áo ngủ sạch sẽ, không có giường Laudation để anh ngủ. Hơn nữa buổi tối ở đây lại rất lạnh, đến miếng dán nhiệt làm ấm người cũng không luôn, thậm chí nửa đêm còn có chuột chui ra chui vào chăn của anh..." Tôi bối rối không biết tìm lí do gì để đuổi được anh đi.
Anh ngẩng mặt nhìn lên bầu trời đêm và cười, càng cười càng sảng khoái, thậm chí hai vai anh cũng run lên vì cười. Tôi chưa từng nhìn thấy một Nghê Lạc Trần cười vui vẻ như vậy. Tôi không biết nói gì trong lúc đó.
Một lát sau anh không cười nữa, nhưng niềm vui vẫn hiện lên trên mặt anh. Anh nhìn tôi không chớp mắt, nhấn mạnh từng chữ từng chữ: "Anh không cần gì hết, anh chỉ muốn ở lại cùng em thôi."
"Nhưng mà ở đây không có cơm cho anh ăn. Hay là anh bảo Từ Dĩnh quay lại đón anh đi..."
Nghe vậy, đôi lông mày ôn hòa của anh từ từ nhíu lại, ra chiều bất lực: "Đeo hành lí giúp học viên của em lâu như vậy, lại còn nhóm bếp giúp họ nấu cơm chiều, chắc họ cũng sẽ cho anh ăn thôi. Em đừng đuổi anh đi..."
"Anh... Anh làm em tức chết đi được."
"Là thương hay là tức?" Anh hỏi lại tôi, khua khua cành cây trong tay anh, chỉ vào không trung: "Em có nhìn thấy hai ngôi sao gần nhau nhất kia không? Trên thế gian này không ai giống như anh, gần em nhất."
Cành cây nhỏ trong tay anh vẽ một vòng cung nhỏ lên bầu trời, sau đó anh vứt nó rồi quay người bước đi, bóng dáng đẹp đẽ của anh lắc lư trong tầm mắt của tôi.
Tôi nghĩ mình lại thua bởi sự cố chấp của anh, hay nói đúng hơn là sự kiên quyết của anh.
Đến giờ ăn tối, Nghê Lạc Trần có ghé qua chỗ tôi một lát, sau khi gắp hết số thịt trong bát mình cho tôi xong thì anh lại đi ra xa, ngồi xuống và ăn cơm. Mỗi khi nhìn, tôi đều thấy anh ăn ngon lành, nhưng trong lòng tôi biết, anh không hề thích ăn bắp cải xào, cũng không thích mùi cà rốt, anh chỉ là không muốn tôi lo lắng mà thôi.
Không biết tự khi nào, trái tim tôi bị anh khắc lên vài dấu tích.
Ăn tối xong, tôi bắt nhịp cho vài học viên hát, sau đó ra lệnh cho mọi người đi ngủ sớm. Sau khi thương lượng với mấy thầy cô dẫn đoàn xong, chúng tôi quyết định mỗi nhóm trực ba tiếng, như vậy vẫn đảm bảo thời gian ngủ cho toàn bộ học viên.
Nhưng khiến tôi đau đầu nhất lại là Nghê Lạc Trần, với tính cách cố chấp và ưa sạch sẽ của mình, anh thà ngồi cả đêm ở ngoài còn hơn là ngủ chung với đội trưởng Triệu hoặc ngủ cùng lều với các thầy cô dẫn đoàn khác. Tôi đành phải muối mặt để anh ngủ cùng mình.
Sau khi kiểm tra xong toàn bộ công việc, tôi xách một bình nước nóng đi về lều, nhìn thấy Nghê Lạc Trần chỉ mặc quần áo lót bó sát, chân tay lều khều bò đi bò lại trên chiếc đệm quân dụng điệu bộ trông rất buồn cười. Tôi vội buông rèm xuống nói: "Anh mặc như vậy để trưng bày cho người khác xem sao? Trời lạnh như vậy không mặc quần áo vào mà cứ bò đi bò lại..."
"Không có đâu..." Anh nửa quỳ lên trên đệm và nói: "Chiếc đệm này mỏng quá, đêm em sẽ bị lạnh."
Tôi nhìn sang thấy anh chỉ trải bộ quần áo thể thao mình mặc ban sáng đến lên vị trí tôi sẽ nằm. Tôi nghiêm mặt lệnh cho anh mặc quần áo vào, uy hiếp nếu không nghe lời thì sẽ bị đuổi đi ngay trong đêm. Anh quả nhiên có hơi sợ hãi, ngoan ngoãn mặc quần áo lên người, không dám ho he câu nào.
Sau khi anh đánh răng, rửa mặt xong, tôi nhìn thấy vết phồng rộp ở bàn chân anh, bèn đổ cả bình nước trong chậu, sau đó bảo anh đi ngâm chân.
Anh nhìn chậu nước, vội vàng lắc đầu nói: "Chỉ có một chậu nước thôi, đợi em rửa mặt xong thì anh ngâm chân."
"Đến lúc này rồi còn cầu kì cái gì nữa. Anh rửa chân xong rồi ngủ đi, lát nữa em còn phải đi tuần một vòng, em có chút hơi lo lắng." Kì thực tôi đã nhường hết nước nóng cho anh, làm gì còn nước để rửa mặt nữa. Nhưng nếu anh biết tôi để hết cho anh, anh nhất định sẽ không chịu rửa nữa.
Đợi anh rửa xong tôi cùng anh chui vào cái chăn bộ đội vừa nhỏ vừa mỏng. Thời tiết ở vùng núi sương nhiều, lại còn rất lạnh và ẩm ướt, hai người ôm nhau nằm cũng ấm hơn. Tôi ôm chặt lấy anh, anh cũng ôm chặt lấy tôi, cố gắng giữ trọn đầu tôi vào lòng.
"Cô giải phóng quân, sao cô không cởi quân phục để ngủ?"
"Một lát nữa em phải đi kiểm tra..." Tôi khẽ trả lời, cảm giác mình chỉ một giây nữa thôi sẽ chìm vào giấc ngủ.
"Anh đi cùng em nhé, được không?"
"Đều là học viên nữ, anh đi không tiện."
"Vậy thì bây giờ em đi luôn đi để về nghỉ sớm."
"Nếu bây giờ đi thì lát nữa mười hai giờ cũng phải đi lần nữa. Em muốn đi một lần thôi."
"Vậy thì em ngủ đi, đến giờ anh sẽ gọi em."
Nghe anh nói vậy, mặc dù buồn ngủ díp cả mắt nhưng tôi vẫn bật dậy ngay, hỏi anh một cách rất nghiêm túc: "Nghê Lạc Trần, anh thực sự muốn giúp em à?" Nhìn thấy anh gật đầu tôi liền tiếp lời: "Vậy anh nói Từ Dĩnh mai đến đón anh đi, được không? Học viên đã có người bị ốm rồi, anh giúp em bớt lo lắng đi một chút có được không?"
"Có phải là anh vô dụng lắm không?" Anh ngẩng đầu nhìn tôi, dường như anh muốn tìm câu trả lời trong mắt tôi.
Tôi nhìn anh lắc đầu, anh lại nói: "Anh biết em muốn tốt cho anh, em cảm thấy từ nhỏ đến lớn anh chưa từng bị vất vả bao giờ. Nhưng em không cần thiết phải lo lắng như vậy, anh là một người đàn ông, nói gì thì cũng có thể lực hơn cánh phụ nữ. Khi cần thiết anh cũng có thể cõng học viên bị ốm thay em. Còn nữa... Thực ra anh không thua kém cánh đàn ông trong quân đội là mấy đâu."
Câu nói cuối cùng của anh làm tôi đau đớn. Chẳng nhẽ Nghê Lạc Trần vẫn âm thầm so sánh mình với Giang Triều hay sao? Thực tế tôi chưa từng cảm thấy anh thua Giang Triều, thậm chí anh còn là người đàn ông rất xuất sắc, nhưng điều đó đâu quan trọng. Dù sao tôi cũng yêu Giang Triều nhiều năm, tình yêu đó không ai có thể xóa nhòa được, kể cả Nghê Lạc Trần...
Trong lều im ắng một hồi lâu, chắc thấy tôi trầm mặc nên Nghê Lạc Trần đột nhiên hỏi tôi một vấn đề rất thực tế: "Cô giải phóng quân, buổi tối tôi muốn đi vệ sinh thì làm thế nào?"
Tôi cười một chút, chỉ vào cái đèn pin trong tay và nói: "Cầm lấy, đi ra chỗ xa ở bên ngoài..."
"Có chuột thì sao?"
"Không sao, nó nhìn thì kệ nó, không cắn là được."
Tôi không biết mình đã nói gì mà làm cho Nghê Lạc Trần giống như phát điên, anh lật người đè tôi xuống, dụi đầu liên tục lên khắp người tôi và nói: "Lạc Tuyết, em thật là đáng sợ!"
Tôi cười không thừa nhận, thực ra tôi chẳng nghĩ ngợi gì, cũng không chú tâm chuyện đang nói lắm, tôi nghĩ anh cũng biết điều đó nên cố ý làm tôi cười. Trong lòng tôi đột nhiên có một cảm giác hơi đau đớn, tôi ôm anh vào lòng. Một lát sau cơ thể anh đã nặng dần trong tay tôi, tôi véo vào mặt anh hai cái mà không có phản ứng gì.
Tôi ngồi dậy mát xa chân cho anh, treo đôi tất mà anh vừa đi vào chỗ thoáng gió nhất trong lều. Thời tiết như thế này nếu có bị ướt thì đến mai cũng không thể khô được, may thay chân anh không có mùi. Nếu không một người ưa sạch sẽ như anh lại phải đi một đôi tất có mùi, cảm giác chắc chắn rất khó chịu.
Tôi chui ra khỏi lều. Bầu trời bên ngoài đen sẫm với ánh trăng sáng lạnh và một vài ngôi sao lấp lánh. Thi thoảng có đợt gió lạnh thổi đến càng làm trái tim tôi thêm rối tung lên. Hoặc cũng có thể vì trong quân đội tôi có quá nhiều kí ức, những kí ức làm cho trái tim tôi khó ngủ yên, thi thoảng trỗi dậy đau nhói. Tôi luôn nhắc nhở bản thân, trên đời này không có ai đối xử với tôi tốt như Nghê Lạc T rần, tuy anh chưa bao giờ thể hiện trực tiếp, nhưng bất luận là yêu hay không yêu, tôi vẫn phải trân trọng tấm chân tình đó.
Tôi đi chầm chậm về phía xa, xung quanh bốn bề yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích, khoảng một trăm mét về phía trước là chốt gác của học viên.
"Khẩu lệnh."
"Thảo nguyên, khẩu lệnh."
"Đêm khuya."
Tôi hài lòng gật đầu. Là quân nhân bất luận vất vả như thế nào cũng phải luôn phải cảnh giác, với tình yêu liệu có nên như vậy không?"
"Đội trưởng Lạc, cô vẫn chưa ngủ sao?"
"Chuẩn bị ngủ, các em chú ý giữ ấm đề phòng bị cảm."
Nói xong tôi rảo bước về lều kẻo đêm lạnh thế này người trong lều sẽ cảm thấy cô đơn.