Nếu hai người cùng đem hôn nhân ra làm trò đùa, lại gặp gỡ nhau, điều tất yếu nhất định sẽ ăn ý với nhau.
Nhớ rõ ngày đó, khi Nghê Giáng Trần nghe được hai chữ kết hôn, anh nhìn tôi khoảng chừng hai phút. Vẻ mặt của anh có chút lo lắng, cũng có ý sâu xa không rõ có phải là vui sướng hay không, nhưng tôi chỉ nhớ ánh mắt trong sáng của anh, vẫn ảm đạm giống như năm xưa, làm tôi nhớ vẻ trong trẻo như màu trời xanh biếc, cái loại không sầu không lo này. Chỉ vì thời gian hoặc cuộc sống đã sớm đem chúng tôi khắc thành dáng vẻ như vậy, rốt cuộc trở về không được……
Tôi nghĩ cho dù tôi gả cho Giang Triều, cuộc sống của tôi cũng không thay đổi cho nên cũng không có gì tiếc nuối.
Sau khi kể cho Nghê Giáng Trần biết hết tất cả mọi chuyện, anh chỉ nói nhàn nhạt, Nhạc Vũ thích Giang Triều cũng không phải là không thể, hỏi tôi muốn chờ ba tháng sau khi Giang Triều trở về rồi hãy nói sau. Anh còn nói gần đây ông nội cũng ép buộc anh kết hôn, nhưng anh chưa tìm được người thích hợp để kết hôn, nếu không chê bai có thể giúp tôi tham khảo chọn người. Thật ra tôi cảm thấy mình có chút trèo cao, chúng tôi từ nhỏ đã không cùng một thế giới, mà hiện tại sự chênh lệch đó cũng càng lúc càng lớn .
Anh chỉ cười nói, tùy em……
Đến khi chạng vạng, cho đến khi anh tan sở, anh đề nghị cùng nhau ăn một bữa cơm, tôi liền đồng ý . Dù sao tôi cũng chẳng có chỗ nào để đi, cũng không có việc gì làm, trong đầu giống như hồ dán. Khi anh đi thay quần áo, tôi nhìn một chút bóng dáng phác hoạ trong bức tranh, thấy mặt trên đề hai chữ, ‘Mối tình đầu’. Thì ra anh ta cũng có nỗi khổ không thể nói được, cũng có một đoạn quá khứ đã qua không thể lãng quên.
-
Bên ngoài, mưa đã tạnh, gió thu hiu quạnh thổi vài chiếc lá bay bay, cô đơn lạnh lẽo. Có lẽ mất đi sự che chở của cây đại thụ , lơ thơ tự mình xoay sở có lẽ đó cũng là số mệnh.
Tôi để mặc Nghê Giáng Trần khóac lên người chiếc áo khoác màu trắng, đi trong gió lạnh cũng không còn cảm thấy lạnh nữa, liền đề nghị “Gần đây có một nhà hàng rất sạch sẽ, chúng ta đi bộ tới đó nhé .”
Nghê Giáng Trần gật đầu, đem chìa khóa xe lần nữa bỏ vào trong túi quần, thì ra người cao cao ở trên như anh cũng có thể chìu theo người khác như vậy .
Tôi bước phải vũng nước mưa, lá rụng rách nát, một mình nghĩ miên man, dường như quên cả người đang đi bên cạnh. Nhưng hễ cứ thấy vũng nước nào, anh đều ngay lập tức kéo tôi sát vào bên người, sau đó cười nói tôi vẫn giống như trước đây thích nghịch những vũng nước mưa. Tôi lần đầu tiên biết được trên đời còn có người có trí nhớ tốt như vậy, chuyện cũ thời thơ ấu, bản thân mình đều có chút mơ hồ không rõ ……
Đi vào nhà hàng kia, chúng tôi chỉ gọi hai chén hoành thánh, tôi nghĩ chắc là anh sẽ ăn không quen loại đồ ăn này, không ngờ anh lại ăn một cách ngon lành như vậy, cuối cùng ngay cả canh cũng không còn một giọt. Mà ngày thường hoành thánh là món ăn thích nhất của tôi, nhưng hiện tại lại không có cảm giác thèm ăn, cuối cùng chén của tôi cũng vào trong bụng anh……
Trên đường trở về, đi ngang qua một cửa hàng KFC, anh mua hai cái hamburger cùng hai cánh gà cay, dặn tôi trước khi đi ngủ nhớ phải ăn vài thứ. Tuy tôi đã quen sự quan tâm của Giang Triều đối với tôi, nhưng với sự quan tâm này vẫn cảm thấy ấm áp, có lẽ đối với anh, tôi nghĩ đã có phần cảm kích .
Sau đó, thấy tôi đi bộ xa sẽ mệt, nên anh lái xe đưa tôi đến dưới lầu, chúng tôi cũng không nói sẽ gặp lại, có lẽ buổi chiều này chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, chỉ cần giây phút tách ra kia liền nhất định không gặp lại nhau nữa.
Khi về đến nhà, tôi mới phát hiện, khăn quàng cổ của anh không biết khi nào đã quấn quanh cổ tôi. Nhìn chiếc khăn quàng cổ hai màu đen trắng xen nhau, tôi bỗng nhiên nghĩ đến, thế giới của anh dường như đều là hai màu đen trắng, lại rực rỡ loá mắt, tôi không khỏi cảm thấy có chút tò mò, Nghê Giáng Trần rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào, vì sao những màu sắc đơn giản ở tay trong tay anh lại trở nên đầy màu sắc như vậy……
Ngày hôm sau tôi nhận được đồ chuyển phát nhanh, đó chính là bộ quân phục của tôi để ở SNOWLET. Quần áo đã được ủi cẩn thận, vẫn còn mang theo hương thơm của SNOWLET. Tôi đem đặt trong tủ, bỏ xó, không có ý định mặc lại lần nữa. Từ ngày đó, Nghê Giáng Trần cũng không tìm gặp lại tôi, tôi dường như lại lừa mình dối người trở lại cuộc sống chờ đợi Giang Triều, nghĩ đến năm tháng bình yên, không sóng không gió. Chỉ là ngẫu nhiên trong những ngày mưa, lại nhớ tới dáng đứng kia ở trước cửa sổ, giống như bức tranh người đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng .
Nghê Giáng Trần, nếu ngày đó không gặp anh, tôi sẽ như thế nào? Tôi mãi mãi không có câu trả lời.
-
Đảo mắt một tháng trôi qua, đầu mùa đông , trận tuyết đầu mùa đúng hẹn lại tới.
Hôm nay là cuối tuần, tôi liền về nhà, tưởng thừa dịp mẹ còn chưa trở về, quét dọn phòng ốc sạch sẽ.
Đi vào phòng Nhạc Vũ, tôi lại phát hiện một thứ làm tôi không thể bình tĩnh được nữa, đó là một chiếc quần đùi nam xa lạ mà quen thuộc. Tôi nhìn rõ ràng, bên trong có một miếng vải thô màu xanh được may thành cái túi nhỏ, đó là do một năm trước, khi Giang Triều đi công tác, sợ anh sơ ý làm mất tài liệu quan trọng, nên tôi tự mình may vào cho anh . Tôi cùng Giang Triều là thuộc cùng loại người, bản thân vẫn còn tính bảo thủ, cho nên, quần đùi của anh sẽ không dễ dàng rơi ở nơi khác……
Ngày đó, tôi khóc chạy ra khỏi nhà, thậm chí quên cả mặc áo khoác. Đi ở trong tuyết, tôi còn khờ ngốc nghĩ, vì sao tất cả đồng nghiệp đều biết Giang Triều ở Vân Nam, hơn nữa sắp hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị trở lại thành phố D, chỉ có tôi là chẳng hay biết gì, chẳng lẽ anh thật sự muốn tránh né tôi sao?
Cho đến khi gió lạnh thổi qua, tôi mới nhớ tới một nơi tạm thời làm tôi cảm thấy ấm áp hơn, cũng là nơi duy nhất tôi có thể đi vào lúc này.
-
“Nghê Giáng Trần, tôi muốn kết hôn, ngay lập tức!”
Tôi xông vào gian phòng vẽ tranh, một câu này không chỉ làm kinh hãi Nghê Giáng Trần, đồng thời cũng làm kinh hãi một người mẫu cùng trợ lý Từ Dĩnh bên cạnh.
Tôi nghĩ rằng, từ ngày hôm đó có thêm một ‘Giai thoại’, một cô gái điên khùng xông vào văn phòng làm việc của SNOWLET, hướng Nghê Giáng Trần bức hôn, chuyện này đã trở nên ồn ào huyên náo ở giới truyền thông, cũng từ sau ngày đó, phòng làm việc SNOWLET liền trở thành nơi trốn tránh sự thật, một khu nhà giống như thế ngoại đào nguyên. Cứ mỗi cuối tuần, tôi đều trốn vào phòng vẽ tranh, với máy tính, mấy quyển sách, các loại đồ ăn vặt, đã trở thành thú tiêu khiển của tôi ở đây, còn Nghê Giáng Trần vẫn mãi đứng ở trước cửa sổ, chăm chú vẽ những thiết kế của anh. Tôi có khi tưởng tượng, anh không bao giờ cảm thấy mệt? Từng nghĩ đến anh có thành tựu hôm nay, hoàn cảnh là điều kiện cần thiết của thành công, thực không biết, thường thường là bởi vì bối cảnh của gia đình anh, cho nên mọi người cũng xem thường mọi nỗ lực của anh.
Tôi không thể phủ nhận, anh là một người đàng ông tốt, ở chung với anh khiến tôi cảm thấy rất thoải mái, anh không nói nhiều, chúng tôi rất ít nói chuyện với nhau, cũng không làm ảnh hưởng nhau. Tôi nghĩ nếu cùng anh kết hôn, cho dù cả đời này không thể cứu giúp trong lúc hoạn nạn, ít nhất cũng sẽ kính trọng như mới quen nhau.
Đúng vậy, tôi đem cuộc sống của mình sau này đặt lên người đàn ông này.
Đám cưới của chúng tôi cũng không dễ dàng thuận lợi, lúc ban đầu bị mẹ tôi phản đối quyết liệt . Bà cho rằng, cho dù kết hôn với người đàn ở tầng dưới chót của xã hội, cũng không thể gả cho một thương nhân, hoặc là người làm thời trang, mà trong khi đó Nghê Giáng Trần đều thuộc về cả hai thứ này .
Nghê Giáng Trần lại an ủi tôi nói, tất cả cũng không cần tôi quan tâm, mọi thứ cứ giao cho anh là được rồi. Vừa vặn mấy ngày nay học viện thi cuối kỳ, tôi phải ở trong học viện vài ngày, sau này khi về nhà, tôi mới nghe nói, ông nội của anh từ Bắc Kinh tự mình đến nhà thăm hỏi ba mẹ tôi. Mẹ tôi nói cả hai ông cháu đều tỏ ra rất chân thành, cũng lần nữa cam đoan với bà sẽ mang đến cho tôi một cuộc hôn nhân trọn vẹn. Tôi lúc ấy chỉ cảm thấy có chút buồn cười, Nghê Giáng Trần thật sự không nên chỉ làm một người thiết kế thời trang, anh không làm diễn viên, là tổn thất lớn của Hollywood ……
-
Đây là lý do vì sao tôi bước vào cuộc hôn nhân có nguyên nhân trước và hậu quả này.
Nằm ở trên giường, tôi đem những chuyện xảy ra trong thời gian , trước sau suy nghĩ một lần, tôi phát hiện có một số việc đã được an bài tất cả, xem ra trên đời không phải ai cũng có tất cả mọi thứ, nhưng lại có thể người tính thắng cả số mạng.
Có lẽ là do căn phòng rất im lặng, tôi nghe được tiếng khởi động xe bên ngoài, chắc anh đến nơi làm việc của mình. Đối với hôn nhân này, cả hai chúng tôi đều rõ ràng tất cả, mọi thứ với chúng tôi vẫn còn xa lạ, xấu hổ, thậm chí đêm qua rất hoang đường. Nhớ rõ anh từng nói, thuở thơ ấu luôn nhận hết mọi khi dễ của tôi, ngay cả đêm tân hôn, anh cũng không thoát khỏi số phận bị khi dễ . Tôi nghĩ anh là một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, trong tình trạng không phòng bị gì, bị biến thành không khống chế được, nhất định cảm thấy tôn nghiêm bị mất hết.
Tôi chỉ có thể đổ lỗi cho nó thôi……
Đồng hồ đã chỉ 12h, tôi lại như trước nằm thoải mái ở trên giường , vừa thưởng thức cách bài trí của căn phòng, vừa trốn tránh sự thật.
Tôi rất hài lòng, căn phòng mới được bài trí không cố ý bày ra dấu hiệu vừa kết hôn, cũng không giống như phong cách của Nghê thị lấy trắng đen làm sắc màu chủ đạo. Toàn bộ căn phòng đều là phong cách điềm tĩnh, ấm áp. Tôi đứng dậy , mở hết tất cả các màn cửa sổ, nhìn về phía xa xa, cảnh vật mênh mông vô bờ đã bị băng tuyết thật dày bao phủ, thế giới rộng lớn làm mọi vật trở nên nhỏ bé và yếu ớt. Tôi dần dần thu hồi tầm mắt, lại ngoài ý muốn phát hiện trong sân có một người tuyết mập mạp. Đột nhiên, tôi có chút không thể đè nén vui vẻ, vội vàng khoác thêm áo khoác, chạy xuống lầu.
Mở cửa sắt ra, người tuyết đang mỉm cười liền xuất hiện trong tầm mắt tôi, đôi mắt tròn đen, cái mũi cà rốt đáng yêu, một hộp giấy các tông làm thành cái mũ, nhìn đẹp thêm vài phần…..
Có lẽ Nghê Giáng Trần rời phòng ngủ , đã ở bên ngoài đắp thành người tuyết này sao? Tôi từ từ đi đến gần nó, nhìn trên người tuyết được quàng một cái khăn quàng cổ màu đỏ bên trên hé ra một tờ giấy:‘Biết người tuyết vì sao vui vẻ không? Nó đang tận hưởng những thứ quý nhất trên đời này , cho nên nó không có thời gian bi thương. Nó đã quên nước mắt kiếp trước, chỉ nhớ rõ kiếp này vui vẻ, nó không hề quan tâm mùa đông tiêu tàn, lại phát hiện mùa đông thật xinh đẹp. Nhạc tuyết, em không biết tuyết mùa đông rơi rất đẹp sao?’
Tôi nhìn người tuyết khóe miệng nhếch lên, mi mắt thế nhưng ươn ướt. Là Nghê Giáng Trần một nhà thiết kế thời trang giỏi đã phát hiện ra vẻ đẹp, mà theo như anh nói, tuyết rơi mùa đông thật sự rất đẹp sao?
Edit Nana
Beta Phù dung đào hoa
Nếu hai người cùng đem hôn nhân ra làm trò đùa, lại gặp gỡ nhau, điều tất yếu nhất định sẽ ăn ý với nhau.
Nhớ rõ ngày đó, khi Nghê Giáng Trần nghe được hai chữ kết hôn, anh nhìn tôi khoảng chừng hai phút. Vẻ mặt của anh có chút lo lắng, cũng có ý sâu xa không rõ có phải là vui sướng hay không, nhưng tôi chỉ nhớ ánh mắt trong sáng của anh, vẫn ảm đạm giống như năm xưa, làm tôi nhớ vẻ trong trẻo như màu trời xanh biếc, cái loại không sầu không lo này. Chỉ vì thời gian hoặc cuộc sống đã sớm đem chúng tôi khắc thành dáng vẻ như vậy, rốt cuộc trở về không được……
Tôi nghĩ cho dù tôi gả cho Giang Triều, cuộc sống của tôi cũng không thay đổi cho nên cũng không có gì tiếc nuối.
Sau khi kể cho Nghê Giáng Trần biết hết tất cả mọi chuyện, anh chỉ nói nhàn nhạt, Nhạc Vũ thích Giang Triều cũng không phải là không thể, hỏi tôi muốn chờ ba tháng sau khi Giang Triều trở về rồi hãy nói sau. Anh còn nói gần đây ông nội cũng ép buộc anh kết hôn, nhưng anh chưa tìm được người thích hợp để kết hôn, nếu không chê bai có thể giúp tôi tham khảo chọn người. Thật ra tôi cảm thấy mình có chút trèo cao, chúng tôi từ nhỏ đã không cùng một thế giới, mà hiện tại sự chênh lệch đó cũng càng lúc càng lớn .
Anh chỉ cười nói, tùy em……
Đến khi chạng vạng, cho đến khi anh tan sở, anh đề nghị cùng nhau ăn một bữa cơm, tôi liền đồng ý . Dù sao tôi cũng chẳng có chỗ nào để đi, cũng không có việc gì làm, trong đầu giống như hồ dán. Khi anh đi thay quần áo, tôi nhìn một chút bóng dáng phác hoạ trong bức tranh, thấy mặt trên đề hai chữ, ‘Mối tình đầu’. Thì ra anh ta cũng có nỗi khổ không thể nói được, cũng có một đoạn quá khứ đã qua không thể lãng quên.
-
Bên ngoài, mưa đã tạnh, gió thu hiu quạnh thổi vài chiếc lá bay bay, cô đơn lạnh lẽo. Có lẽ mất đi sự che chở của cây đại thụ , lơ thơ tự mình xoay sở có lẽ đó cũng là số mệnh.
Tôi để mặc Nghê Giáng Trần khóac lên người chiếc áo khoác màu trắng, đi trong gió lạnh cũng không còn cảm thấy lạnh nữa, liền đề nghị “Gần đây có một nhà hàng rất sạch sẽ, chúng ta đi bộ tới đó nhé .”
Nghê Giáng Trần gật đầu, đem chìa khóa xe lần nữa bỏ vào trong túi quần, thì ra người cao cao ở trên như anh cũng có thể chìu theo người khác như vậy .
Tôi bước phải vũng nước mưa, lá rụng rách nát, một mình nghĩ miên man, dường như quên cả người đang đi bên cạnh. Nhưng hễ cứ thấy vũng nước nào, anh đều ngay lập tức kéo tôi sát vào bên người, sau đó cười nói tôi vẫn giống như trước đây thích nghịch những vũng nước mưa. Tôi lần đầu tiên biết được trên đời còn có người có trí nhớ tốt như vậy, chuyện cũ thời thơ ấu, bản thân mình đều có chút mơ hồ không rõ ……
Đi vào nhà hàng kia, chúng tôi chỉ gọi hai chén hoành thánh, tôi nghĩ chắc là anh sẽ ăn không quen loại đồ ăn này, không ngờ anh lại ăn một cách ngon lành như vậy, cuối cùng ngay cả canh cũng không còn một giọt. Mà ngày thường hoành thánh là món ăn thích nhất của tôi, nhưng hiện tại lại không có cảm giác thèm ăn, cuối cùng chén của tôi cũng vào trong bụng anh……
Trên đường trở về, đi ngang qua một cửa hàng KFC, anh mua hai cái hamburger cùng hai cánh gà cay, dặn tôi trước khi đi ngủ nhớ phải ăn vài thứ. Tuy tôi đã quen sự quan tâm của Giang Triều đối với tôi, nhưng với sự quan tâm này vẫn cảm thấy ấm áp, có lẽ đối với anh, tôi nghĩ đã có phần cảm kích .
Sau đó, thấy tôi đi bộ xa sẽ mệt, nên anh lái xe đưa tôi đến dưới lầu, chúng tôi cũng không nói sẽ gặp lại, có lẽ buổi chiều này chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, chỉ cần giây phút tách ra kia liền nhất định không gặp lại nhau nữa.
Khi về đến nhà, tôi mới phát hiện, khăn quàng cổ của anh không biết khi nào đã quấn quanh cổ tôi. Nhìn chiếc khăn quàng cổ hai màu đen trắng xen nhau, tôi bỗng nhiên nghĩ đến, thế giới của anh dường như đều là hai màu đen trắng, lại rực rỡ loá mắt, tôi không khỏi cảm thấy có chút tò mò, Nghê Giáng Trần rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào, vì sao những màu sắc đơn giản ở tay trong tay anh lại trở nên đầy màu sắc như vậy……
Ngày hôm sau tôi nhận được đồ chuyển phát nhanh, đó chính là bộ quân phục của tôi để ở SNOWLET. Quần áo đã được ủi cẩn thận, vẫn còn mang theo hương thơm của SNOWLET. Tôi đem đặt trong tủ, bỏ xó, không có ý định mặc lại lần nữa. Từ ngày đó, Nghê Giáng Trần cũng không tìm gặp lại tôi, tôi dường như lại lừa mình dối người trở lại cuộc sống chờ đợi Giang Triều, nghĩ đến năm tháng bình yên, không sóng không gió. Chỉ là ngẫu nhiên trong những ngày mưa, lại nhớ tới dáng đứng kia ở trước cửa sổ, giống như bức tranh người đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng .
Nghê Giáng Trần, nếu ngày đó không gặp anh, tôi sẽ như thế nào? Tôi mãi mãi không có câu trả lời.
-
Đảo mắt một tháng trôi qua, đầu mùa đông , trận tuyết đầu mùa đúng hẹn lại tới.
Hôm nay là cuối tuần, tôi liền về nhà, tưởng thừa dịp mẹ còn chưa trở về, quét dọn phòng ốc sạch sẽ.
Đi vào phòng Nhạc Vũ, tôi lại phát hiện một thứ làm tôi không thể bình tĩnh được nữa, đó là một chiếc quần đùi nam xa lạ mà quen thuộc. Tôi nhìn rõ ràng, bên trong có một miếng vải thô màu xanh được may thành cái túi nhỏ, đó là do một năm trước, khi Giang Triều đi công tác, sợ anh sơ ý làm mất tài liệu quan trọng, nên tôi tự mình may vào cho anh . Tôi cùng Giang Triều là thuộc cùng loại người, bản thân vẫn còn tính bảo thủ, cho nên, quần đùi của anh sẽ không dễ dàng rơi ở nơi khác……
Ngày đó, tôi khóc chạy ra khỏi nhà, thậm chí quên cả mặc áo khoác. Đi ở trong tuyết, tôi còn khờ ngốc nghĩ, vì sao tất cả đồng nghiệp đều biết Giang Triều ở Vân Nam, hơn nữa sắp hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị trở lại thành phố D, chỉ có tôi là chẳng hay biết gì, chẳng lẽ anh thật sự muốn tránh né tôi sao?
Cho đến khi gió lạnh thổi qua, tôi mới nhớ tới một nơi tạm thời làm tôi cảm thấy ấm áp hơn, cũng là nơi duy nhất tôi có thể đi vào lúc này.
-
“Nghê Giáng Trần, tôi muốn kết hôn, ngay lập tức!”
Tôi xông vào gian phòng vẽ tranh, một câu này không chỉ làm kinh hãi Nghê Giáng Trần, đồng thời cũng làm kinh hãi một người mẫu cùng trợ lý Từ Dĩnh bên cạnh.
Tôi nghĩ rằng, từ ngày hôm đó có thêm một ‘Giai thoại’, một cô gái điên khùng xông vào văn phòng làm việc của SNOWLET, hướng Nghê Giáng Trần bức hôn, chuyện này đã trở nên ồn ào huyên náo ở giới truyền thông, cũng từ sau ngày đó, phòng làm việc SNOWLET liền trở thành nơi trốn tránh sự thật, một khu nhà giống như thế ngoại đào nguyên. Cứ mỗi cuối tuần, tôi đều trốn vào phòng vẽ tranh, với máy tính, mấy quyển sách, các loại đồ ăn vặt, đã trở thành thú tiêu khiển của tôi ở đây, còn Nghê Giáng Trần vẫn mãi đứng ở trước cửa sổ, chăm chú vẽ những thiết kế của anh. Tôi có khi tưởng tượng, anh không bao giờ cảm thấy mệt? Từng nghĩ đến anh có thành tựu hôm nay, hoàn cảnh là điều kiện cần thiết của thành công, thực không biết, thường thường là bởi vì bối cảnh của gia đình anh, cho nên mọi người cũng xem thường mọi nỗ lực của anh.
Tôi không thể phủ nhận, anh là một người đàng ông tốt, ở chung với anh khiến tôi cảm thấy rất thoải mái, anh không nói nhiều, chúng tôi rất ít nói chuyện với nhau, cũng không làm ảnh hưởng nhau. Tôi nghĩ nếu cùng anh kết hôn, cho dù cả đời này không thể cứu giúp trong lúc hoạn nạn, ít nhất cũng sẽ kính trọng như mới quen nhau.
Đúng vậy, tôi đem cuộc sống của mình sau này đặt lên người đàn ông này.
Đám cưới của chúng tôi cũng không dễ dàng thuận lợi, lúc ban đầu bị mẹ tôi phản đối quyết liệt . Bà cho rằng, cho dù kết hôn với người đàn ở tầng dưới chót của xã hội, cũng không thể gả cho một thương nhân, hoặc là người làm thời trang, mà trong khi đó Nghê Giáng Trần đều thuộc về cả hai thứ này .
Nghê Giáng Trần lại an ủi tôi nói, tất cả cũng không cần tôi quan tâm, mọi thứ cứ giao cho anh là được rồi. Vừa vặn mấy ngày nay học viện thi cuối kỳ, tôi phải ở trong học viện vài ngày, sau này khi về nhà, tôi mới nghe nói, ông nội của anh từ Bắc Kinh tự mình đến nhà thăm hỏi ba mẹ tôi. Mẹ tôi nói cả hai ông cháu đều tỏ ra rất chân thành, cũng lần nữa cam đoan với bà sẽ mang đến cho tôi một cuộc hôn nhân trọn vẹn. Tôi lúc ấy chỉ cảm thấy có chút buồn cười, Nghê Giáng Trần thật sự không nên chỉ làm một người thiết kế thời trang, anh không làm diễn viên, là tổn thất lớn của Hollywood ……
-
Đây là lý do vì sao tôi bước vào cuộc hôn nhân có nguyên nhân trước và hậu quả này.
Nằm ở trên giường, tôi đem những chuyện xảy ra trong thời gian , trước sau suy nghĩ một lần, tôi phát hiện có một số việc đã được an bài tất cả, xem ra trên đời không phải ai cũng có tất cả mọi thứ, nhưng lại có thể người tính thắng cả số mạng.
Có lẽ là do căn phòng rất im lặng, tôi nghe được tiếng khởi động xe bên ngoài, chắc anh đến nơi làm việc của mình. Đối với hôn nhân này, cả hai chúng tôi đều rõ ràng tất cả, mọi thứ với chúng tôi vẫn còn xa lạ, xấu hổ, thậm chí đêm qua rất hoang đường. Nhớ rõ anh từng nói, thuở thơ ấu luôn nhận hết mọi khi dễ của tôi, ngay cả đêm tân hôn, anh cũng không thoát khỏi số phận bị khi dễ . Tôi nghĩ anh là một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, trong tình trạng không phòng bị gì, bị biến thành không khống chế được, nhất định cảm thấy tôn nghiêm bị mất hết.
Tôi chỉ có thể đổ lỗi cho nó thôi……
Đồng hồ đã chỉ h, tôi lại như trước nằm thoải mái ở trên giường , vừa thưởng thức cách bài trí của căn phòng, vừa trốn tránh sự thật.
Tôi rất hài lòng, căn phòng mới được bài trí không cố ý bày ra dấu hiệu vừa kết hôn, cũng không giống như phong cách của Nghê thị lấy trắng đen làm sắc màu chủ đạo. Toàn bộ căn phòng đều là phong cách điềm tĩnh, ấm áp. Tôi đứng dậy , mở hết tất cả các màn cửa sổ, nhìn về phía xa xa, cảnh vật mênh mông vô bờ đã bị băng tuyết thật dày bao phủ, thế giới rộng lớn làm mọi vật trở nên nhỏ bé và yếu ớt. Tôi dần dần thu hồi tầm mắt, lại ngoài ý muốn phát hiện trong sân có một người tuyết mập mạp. Đột nhiên, tôi có chút không thể đè nén vui vẻ, vội vàng khoác thêm áo khoác, chạy xuống lầu.
Mở cửa sắt ra, người tuyết đang mỉm cười liền xuất hiện trong tầm mắt tôi, đôi mắt tròn đen, cái mũi cà rốt đáng yêu, một hộp giấy các tông làm thành cái mũ, nhìn đẹp thêm vài phần…..
Có lẽ Nghê Giáng Trần rời phòng ngủ , đã ở bên ngoài đắp thành người tuyết này sao? Tôi từ từ đi đến gần nó, nhìn trên người tuyết được quàng một cái khăn quàng cổ màu đỏ bên trên hé ra một tờ giấy:‘Biết người tuyết vì sao vui vẻ không? Nó đang tận hưởng những thứ quý nhất trên đời này , cho nên nó không có thời gian bi thương. Nó đã quên nước mắt kiếp trước, chỉ nhớ rõ kiếp này vui vẻ, nó không hề quan tâm mùa đông tiêu tàn, lại phát hiện mùa đông thật xinh đẹp. Nhạc tuyết, em không biết tuyết mùa đông rơi rất đẹp sao?’
Tôi nhìn người tuyết khóe miệng nhếch lên, mi mắt thế nhưng ươn ướt. Là Nghê Giáng Trần một nhà thiết kế thời trang giỏi đã phát hiện ra vẻ đẹp, mà theo như anh nói, tuyết rơi mùa đông thật sự rất đẹp sao?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit Nana
Beta Phù dung đào hoa
Nếu hai người cùng đem hôn nhân ra làm trò đùa, lại gặp gỡ nhau, điều tất yếu nhất định sẽ ăn ý với nhau.
Nhớ rõ ngày đó, khi Nghê Giáng Trần nghe được hai chữ kết hôn, anh nhìn tôi khoảng chừng hai phút. Vẻ mặt của anh có chút lo lắng, cũng có ý sâu xa không rõ có phải là vui sướng hay không, nhưng tôi chỉ nhớ ánh mắt trong sáng của anh, vẫn ảm đạm giống như năm xưa, làm tôi nhớ vẻ trong trẻo như màu trời xanh biếc, cái loại không sầu không lo này. Chỉ vì thời gian hoặc cuộc sống đã sớm đem chúng tôi khắc thành dáng vẻ như vậy, rốt cuộc trở về không được……
Tôi nghĩ cho dù tôi gả cho Giang Triều, cuộc sống của tôi cũng không thay đổi cho nên cũng không có gì tiếc nuối.
Sau khi kể cho Nghê Giáng Trần biết hết tất cả mọi chuyện, anh chỉ nói nhàn nhạt, Nhạc Vũ thích Giang Triều cũng không phải là không thể, hỏi tôi muốn chờ ba tháng sau khi Giang Triều trở về rồi hãy nói sau. Anh còn nói gần đây ông nội cũng ép buộc anh kết hôn, nhưng anh chưa tìm được người thích hợp để kết hôn, nếu không chê bai có thể giúp tôi tham khảo chọn người. Thật ra tôi cảm thấy mình có chút trèo cao, chúng tôi từ nhỏ đã không cùng một thế giới, mà hiện tại sự chênh lệch đó cũng càng lúc càng lớn .
Anh chỉ cười nói, tùy em……
Đến khi chạng vạng, cho đến khi anh tan sở, anh đề nghị cùng nhau ăn một bữa cơm, tôi liền đồng ý . Dù sao tôi cũng chẳng có chỗ nào để đi, cũng không có việc gì làm, trong đầu giống như hồ dán. Khi anh đi thay quần áo, tôi nhìn một chút bóng dáng phác hoạ trong bức tranh, thấy mặt trên đề hai chữ, ‘Mối tình đầu’. Thì ra anh ta cũng có nỗi khổ không thể nói được, cũng có một đoạn quá khứ đã qua không thể lãng quên.
-
Bên ngoài, mưa đã tạnh, gió thu hiu quạnh thổi vài chiếc lá bay bay, cô đơn lạnh lẽo. Có lẽ mất đi sự che chở của cây đại thụ , lơ thơ tự mình xoay sở có lẽ đó cũng là số mệnh.
Tôi để mặc Nghê Giáng Trần khóac lên người chiếc áo khoác màu trắng, đi trong gió lạnh cũng không còn cảm thấy lạnh nữa, liền đề nghị “Gần đây có một nhà hàng rất sạch sẽ, chúng ta đi bộ tới đó nhé .”
Nghê Giáng Trần gật đầu, đem chìa khóa xe lần nữa bỏ vào trong túi quần, thì ra người cao cao ở trên như anh cũng có thể chìu theo người khác như vậy .
Tôi bước phải vũng nước mưa, lá rụng rách nát, một mình nghĩ miên man, dường như quên cả người đang đi bên cạnh. Nhưng hễ cứ thấy vũng nước nào, anh đều ngay lập tức kéo tôi sát vào bên người, sau đó cười nói tôi vẫn giống như trước đây thích nghịch những vũng nước mưa. Tôi lần đầu tiên biết được trên đời còn có người có trí nhớ tốt như vậy, chuyện cũ thời thơ ấu, bản thân mình đều có chút mơ hồ không rõ ……
Đi vào nhà hàng kia, chúng tôi chỉ gọi hai chén hoành thánh, tôi nghĩ chắc là anh sẽ ăn không quen loại đồ ăn này, không ngờ anh lại ăn một cách ngon lành như vậy, cuối cùng ngay cả canh cũng không còn một giọt. Mà ngày thường hoành thánh là món ăn thích nhất của tôi, nhưng hiện tại lại không có cảm giác thèm ăn, cuối cùng chén của tôi cũng vào trong bụng anh……
Trên đường trở về, đi ngang qua một cửa hàng KFC, anh mua hai cái hamburger cùng hai cánh gà cay, dặn tôi trước khi đi ngủ nhớ phải ăn vài thứ. Tuy tôi đã quen sự quan tâm của Giang Triều đối với tôi, nhưng với sự quan tâm này vẫn cảm thấy ấm áp, có lẽ đối với anh, tôi nghĩ đã có phần cảm kích .
Sau đó, thấy tôi đi bộ xa sẽ mệt, nên anh lái xe đưa tôi đến dưới lầu, chúng tôi cũng không nói sẽ gặp lại, có lẽ buổi chiều này chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, chỉ cần giây phút tách ra kia liền nhất định không gặp lại nhau nữa.
Khi về đến nhà, tôi mới phát hiện, khăn quàng cổ của anh không biết khi nào đã quấn quanh cổ tôi. Nhìn chiếc khăn quàng cổ hai màu đen trắng xen nhau, tôi bỗng nhiên nghĩ đến, thế giới của anh dường như đều là hai màu đen trắng, lại rực rỡ loá mắt, tôi không khỏi cảm thấy có chút tò mò, Nghê Giáng Trần rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào, vì sao những màu sắc đơn giản ở tay trong tay anh lại trở nên đầy màu sắc như vậy……
Ngày hôm sau tôi nhận được đồ chuyển phát nhanh, đó chính là bộ quân phục của tôi để ở SNOWLET. Quần áo đã được ủi cẩn thận, vẫn còn mang theo hương thơm của SNOWLET. Tôi đem đặt trong tủ, bỏ xó, không có ý định mặc lại lần nữa. Từ ngày đó, Nghê Giáng Trần cũng không tìm gặp lại tôi, tôi dường như lại lừa mình dối người trở lại cuộc sống chờ đợi Giang Triều, nghĩ đến năm tháng bình yên, không sóng không gió. Chỉ là ngẫu nhiên trong những ngày mưa, lại nhớ tới dáng đứng kia ở trước cửa sổ, giống như bức tranh người đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng .
Nghê Giáng Trần, nếu ngày đó không gặp anh, tôi sẽ như thế nào? Tôi mãi mãi không có câu trả lời.
-
Đảo mắt một tháng trôi qua, đầu mùa đông , trận tuyết đầu mùa đúng hẹn lại tới.
Hôm nay là cuối tuần, tôi liền về nhà, tưởng thừa dịp mẹ còn chưa trở về, quét dọn phòng ốc sạch sẽ.
Đi vào phòng Nhạc Vũ, tôi lại phát hiện một thứ làm tôi không thể bình tĩnh được nữa, đó là một chiếc quần đùi nam xa lạ mà quen thuộc. Tôi nhìn rõ ràng, bên trong có một miếng vải thô màu xanh được may thành cái túi nhỏ, đó là do một năm trước, khi Giang Triều đi công tác, sợ anh sơ ý làm mất tài liệu quan trọng, nên tôi tự mình may vào cho anh . Tôi cùng Giang Triều là thuộc cùng loại người, bản thân vẫn còn tính bảo thủ, cho nên, quần đùi của anh sẽ không dễ dàng rơi ở nơi khác……
Ngày đó, tôi khóc chạy ra khỏi nhà, thậm chí quên cả mặc áo khoác. Đi ở trong tuyết, tôi còn khờ ngốc nghĩ, vì sao tất cả đồng nghiệp đều biết Giang Triều ở Vân Nam, hơn nữa sắp hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị trở lại thành phố D, chỉ có tôi là chẳng hay biết gì, chẳng lẽ anh thật sự muốn tránh né tôi sao?
Cho đến khi gió lạnh thổi qua, tôi mới nhớ tới một nơi tạm thời làm tôi cảm thấy ấm áp hơn, cũng là nơi duy nhất tôi có thể đi vào lúc này.
-
“Nghê Giáng Trần, tôi muốn kết hôn, ngay lập tức!”
Tôi xông vào gian phòng vẽ tranh, một câu này không chỉ làm kinh hãi Nghê Giáng Trần, đồng thời cũng làm kinh hãi một người mẫu cùng trợ lý Từ Dĩnh bên cạnh.
Tôi nghĩ rằng, từ ngày hôm đó có thêm một ‘Giai thoại’, một cô gái điên khùng xông vào văn phòng làm việc của SNOWLET, hướng Nghê Giáng Trần bức hôn, chuyện này đã trở nên ồn ào huyên náo ở giới truyền thông, cũng từ sau ngày đó, phòng làm việc SNOWLET liền trở thành nơi trốn tránh sự thật, một khu nhà giống như thế ngoại đào nguyên. Cứ mỗi cuối tuần, tôi đều trốn vào phòng vẽ tranh, với máy tính, mấy quyển sách, các loại đồ ăn vặt, đã trở thành thú tiêu khiển của tôi ở đây, còn Nghê Giáng Trần vẫn mãi đứng ở trước cửa sổ, chăm chú vẽ những thiết kế của anh. Tôi có khi tưởng tượng, anh không bao giờ cảm thấy mệt? Từng nghĩ đến anh có thành tựu hôm nay, hoàn cảnh là điều kiện cần thiết của thành công, thực không biết, thường thường là bởi vì bối cảnh của gia đình anh, cho nên mọi người cũng xem thường mọi nỗ lực của anh.
Tôi không thể phủ nhận, anh là một người đàng ông tốt, ở chung với anh khiến tôi cảm thấy rất thoải mái, anh không nói nhiều, chúng tôi rất ít nói chuyện với nhau, cũng không làm ảnh hưởng nhau. Tôi nghĩ nếu cùng anh kết hôn, cho dù cả đời này không thể cứu giúp trong lúc hoạn nạn, ít nhất cũng sẽ kính trọng như mới quen nhau.
Đúng vậy, tôi đem cuộc sống của mình sau này đặt lên người đàn ông này.
Đám cưới của chúng tôi cũng không dễ dàng thuận lợi, lúc ban đầu bị mẹ tôi phản đối quyết liệt . Bà cho rằng, cho dù kết hôn với người đàn ở tầng dưới chót của xã hội, cũng không thể gả cho một thương nhân, hoặc là người làm thời trang, mà trong khi đó Nghê Giáng Trần đều thuộc về cả hai thứ này .
Nghê Giáng Trần lại an ủi tôi nói, tất cả cũng không cần tôi quan tâm, mọi thứ cứ giao cho anh là được rồi. Vừa vặn mấy ngày nay học viện thi cuối kỳ, tôi phải ở trong học viện vài ngày, sau này khi về nhà, tôi mới nghe nói, ông nội của anh từ Bắc Kinh tự mình đến nhà thăm hỏi ba mẹ tôi. Mẹ tôi nói cả hai ông cháu đều tỏ ra rất chân thành, cũng lần nữa cam đoan với bà sẽ mang đến cho tôi một cuộc hôn nhân trọn vẹn. Tôi lúc ấy chỉ cảm thấy có chút buồn cười, Nghê Giáng Trần thật sự không nên chỉ làm một người thiết kế thời trang, anh không làm diễn viên, là tổn thất lớn của Hollywood ……
-
Đây là lý do vì sao tôi bước vào cuộc hôn nhân có nguyên nhân trước và hậu quả này.
Nằm ở trên giường, tôi đem những chuyện xảy ra trong thời gian , trước sau suy nghĩ một lần, tôi phát hiện có một số việc đã được an bài tất cả, xem ra trên đời không phải ai cũng có tất cả mọi thứ, nhưng lại có thể người tính thắng cả số mạng.
Có lẽ là do căn phòng rất im lặng, tôi nghe được tiếng khởi động xe bên ngoài, chắc anh đến nơi làm việc của mình. Đối với hôn nhân này, cả hai chúng tôi đều rõ ràng tất cả, mọi thứ với chúng tôi vẫn còn xa lạ, xấu hổ, thậm chí đêm qua rất hoang đường. Nhớ rõ anh từng nói, thuở thơ ấu luôn nhận hết mọi khi dễ của tôi, ngay cả đêm tân hôn, anh cũng không thoát khỏi số phận bị khi dễ . Tôi nghĩ anh là một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, trong tình trạng không phòng bị gì, bị biến thành không khống chế được, nhất định cảm thấy tôn nghiêm bị mất hết.
Tôi chỉ có thể đổ lỗi cho nó thôi……
Đồng hồ đã chỉ 12h, tôi lại như trước nằm thoải mái ở trên giường , vừa thưởng thức cách bài trí của căn phòng, vừa trốn tránh sự thật.
Tôi rất hài lòng, căn phòng mới được bài trí không cố ý bày ra dấu hiệu vừa kết hôn, cũng không giống như phong cách của Nghê thị lấy trắng đen làm sắc màu chủ đạo. Toàn bộ căn phòng đều là phong cách điềm tĩnh, ấm áp. Tôi đứng dậy , mở hết tất cả các màn cửa sổ, nhìn về phía xa xa, cảnh vật mênh mông vô bờ đã bị băng tuyết thật dày bao phủ, thế giới rộng lớn làm mọi vật trở nên nhỏ bé và yếu ớt. Tôi dần dần thu hồi tầm mắt, lại ngoài ý muốn phát hiện trong sân có một người tuyết mập mạp. Đột nhiên, tôi có chút không thể đè nén vui vẻ, vội vàng khoác thêm áo khoác, chạy xuống lầu.
Mở cửa sắt ra, người tuyết đang mỉm cười liền xuất hiện trong tầm mắt tôi, đôi mắt tròn đen, cái mũi cà rốt đáng yêu, một hộp giấy các tông làm thành cái mũ, nhìn đẹp thêm vài phần…..
Có lẽ Nghê Giáng Trần rời phòng ngủ , đã ở bên ngoài đắp thành người tuyết này sao? Tôi từ từ đi đến gần nó, nhìn trên người tuyết được quàng một cái khăn quàng cổ màu đỏ bên trên hé ra một tờ giấy:‘Biết người tuyết vì sao vui vẻ không? Nó đang tận hưởng những thứ quý nhất trên đời này , cho nên nó không có thời gian bi thương. Nó đã quên nước mắt kiếp trước, chỉ nhớ rõ kiếp này vui vẻ, nó không hề quan tâm mùa đông tiêu tàn, lại phát hiện mùa đông thật xinh đẹp. Nhạc tuyết, em không biết tuyết mùa đông rơi rất đẹp sao?’
Tôi nhìn người tuyết khóe miệng nhếch lên, mi mắt thế nhưng ươn ướt. Là Nghê Giáng Trần một nhà thiết kế thời trang giỏi đã phát hiện ra vẻ đẹp, mà theo như anh nói, tuyết rơi mùa đông thật sự rất đẹp sao?