“Đang suy nghĩ gì vậy?” Một đôi tay từ phía sau ôm lấy thắt lưng tôi, bên tai truyền đến thanh âm uể oải của hắn.
“Ta vừa mơ thấy tiểu Trí.” Nhớ không? Người đàn ông cũng hoàn mỹ như ngươi.
Cánh tay ôm lấy thắt lưng tôi cứng đờ, hắn thu hồi tay, vẻ mặt bất mãn xoay người ngực tựa mép giường, vẫn không nhúc nhích, ta phiền muộn cười nhìn hắn.
Từ lúc Tư Đồ từ đám cháy cứu chúng tôi ra, đã qua hai nam. Lá phổi mới trong cơ thể tôi, hiện giờ cũng rất an ổn. Lúc kết hôn ngoại trừ Tư Đồ cũng không có bất luận kẻ nào, chúng tôi ở trước tượng của chúa Jesus trao nhẫn. Chỉ trong chớp mắt cũng không có bao nhiêu lãng mạn, thế nhưng khi băng lãnh kim chúc chạm vào da thịt ngón áp út của tôi, một loại hạnh phúc cay đắng chưa từng có điên cuồng dâng trào lên, tình cảm kéo dài bảy năm rốt cục cũng không hề u ám. Trước chứng kiến của thượng đế, chúng tôi ôm lấy đoạn luyến tình cấm kỵ cùng với đau thương mà nó mang đến cùng một chỗ. Trải qua căm hận, chán ghét, và chỉ cho nhau thương tổn chúng tôi có thể cùng sống không hề đau khổ, không biết loại tâm tình này có thể kiên trì được bao lâu, nhưng chúng tôi sẽ như thế này mười ngón tay đan chặt tiêu sái đến cuối đời, vĩnh viễn không buông tay.
Cuộc sống sau khi kết hôn cũng không có bao nhiêu mỹ mãn, mỗi ngày hầu như đều phải vượt qua tranh cãi, thế nhưng tôi lại thập phần thỏa mãn với cuộc sống này, còn hơn nhìn biểu tình băng lãnh của hắn, tôi càng thích nhìn bộ dạng tức giận của hắn. Thế nhưng tôi biết, nếu như tôi không trấn an hắn, hắn nhất định cứ như vậy trên giường cùng tôi dây dưa một ngày một đêm.
Tôi bất đắc đi đến trước mặt hắn, làm nũng nói: “Được rồi được rồi, không nên sinh khí, ngươi biết rõ người ta chân chính thích là ai a.”
Vẻ mặt của hắn rốt cục cũng dễ nhìn một chút, không nói một tiếng mà đi vào phòng tắm. Tuy rằng chúng tôi thường xuyên cãi nhau, nhưng vẫn như cũ ổn định cùng một chỗ, những mâu thuẫn này chỉ làm tình cảm chúng tôi càng thêm mỹ lệ.
“Thánh, ngươi giúp ta xách một chút đi.” Tôi kéo một cái túi plastic thật to, đi ở trên đường. Nhìn bóng lưng thanh lãnh phía trước, tôi bất đắc dĩ cười cười, thật là, cư nhiên vì chuyện sáng sớm tức giận đến bây giờ, nam nhân này đôi khi thật là keo kiệt muốn chết. Hai cánh tay xách đến đau nhức, tôi dứt khoát đứng ở một chỗ, bỏ túi plastic xuống, chờ hắn quay lại.
Phát hiện tôi không còn tranh cãi ầm ĩ, hắn rốt cục quay đầu, cau đôi lông mày xinh đẹp: “Nhanh lên một chút.”
Ta đô đô miệng, không hề động. Người trên đường kỳ quái nhìn chúng tôi.
“Trịnh Phàm!”
“—— ”
Rốt cục, hắn sĩ diện vẻ mặt khó chịu đi tới, không nói hai lời, nhìn cũng không nhìn ta một cái liếc mắt, xách tất cả túi plastic trên mặt đất đi về phía trước.
Tôi ở trong lòng ngầm cười, tâm thích đùa một lúc hưng khởi, như trước cũng không di chuyển cước bộ.
Thấy tôi chưa đi lên cùng, hắn lại lần nữa quay đầu: “Nhanh lên một chút a.”
Tôi nhìn lên khoảng không trên trời, làm bộ không thấy được hắn.
Nhìn tôi không có ý động, hắn thở dài, bất đắc dĩ quay trở lại, kéo tay của tôi: “Thật là, là người đã hơn ba mươi tuổi, ngươi không thấy xấu hổ a?”
“Chê ta già ư? Biết ngài tổng tài Doãn Hách Thánh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, anh tuấn tiêu sái. Vậy còn vì cái gì cùng ta kết hôn?!” Tôi làm bộ tức giận gạt tay hắn.
“Ngoan đi!” Nhìn bộ dạng hắn như sắp bão nổi, tôi chỉ rời khỏi. Dù sao tôi cũng thật là “Lão thê phối thiểu phu” a *vợ già sánh đôi chồng trẻ*, làm nhân gia rất mệt mỏi a.
Tựa hồ biết tôi đang suy nghĩ cái gì, hắn đột nhiên siết chặt ngón tay, khó có được gắt gao nhìn tôi, dưới ánh mặt trời gương mặt mỹ lệ của hắn làm tôi thiếu chút nữa hít thở không thông: “Phàm, cả đời này, ta chỉ yêu một mình ngươi.”
Tôi nên phải cảm tạ số phận như thế nào đã làm cho chúng tôi yêu nhau!!
____________________________
Ây xong rồi:”>… Vậy là đi hết toàn bộ phần Ti vi đích ái nhân a:”>
Còn phần hai thì ko phải là ta ko thích edit mà là vì nó chưa hoàn a ;___;… Mặc dù tác giả nói là hoàn nhưg ta vẫn thấy nó ko hoàn chỗ nào hết =|… Tìm ở nhiều nguồn đều như nhau nên ta cũng ko edit xD…
Cơ mà nếu bạn nào thấy raw hoàn của phần 2 thì cho ta xin nhé:”>… hay có bạn nào hảo tâm edit càng tốt =))…
Và đây là quà ta tặng cho chư vị ;))…
“Ta vừa mơ thấy tiểu Trí.” Nhớ không? Người đàn ông cũng hoàn mỹ như ngươi.
Cánh tay ôm lấy thắt lưng tôi cứng đờ, hắn thu hồi tay, vẻ mặt bất mãn xoay người ngực tựa mép giường, vẫn không nhúc nhích, ta phiền muộn cười nhìn hắn.
Từ lúc Tư Đồ từ đám cháy cứu chúng tôi ra, đã qua hai nam. Lá phổi mới trong cơ thể tôi, hiện giờ cũng rất an ổn. Lúc kết hôn ngoại trừ Tư Đồ cũng không có bất luận kẻ nào, chúng tôi ở trước tượng của chúa Jesus trao nhẫn. Chỉ trong chớp mắt cũng không có bao nhiêu lãng mạn, thế nhưng khi băng lãnh kim chúc chạm vào da thịt ngón áp út của tôi, một loại hạnh phúc cay đắng chưa từng có điên cuồng dâng trào lên, tình cảm kéo dài bảy năm rốt cục cũng không hề u ám. Trước chứng kiến của thượng đế, chúng tôi ôm lấy đoạn luyến tình cấm kỵ cùng với đau thương mà nó mang đến cùng một chỗ. Trải qua căm hận, chán ghét, và chỉ cho nhau thương tổn chúng tôi có thể cùng sống không hề đau khổ, không biết loại tâm tình này có thể kiên trì được bao lâu, nhưng chúng tôi sẽ như thế này mười ngón tay đan chặt tiêu sái đến cuối đời, vĩnh viễn không buông tay.
Cuộc sống sau khi kết hôn cũng không có bao nhiêu mỹ mãn, mỗi ngày hầu như đều phải vượt qua tranh cãi, thế nhưng tôi lại thập phần thỏa mãn với cuộc sống này, còn hơn nhìn biểu tình băng lãnh của hắn, tôi càng thích nhìn bộ dạng tức giận của hắn. Thế nhưng tôi biết, nếu như tôi không trấn an hắn, hắn nhất định cứ như vậy trên giường cùng tôi dây dưa một ngày một đêm.
Tôi bất đắc đi đến trước mặt hắn, làm nũng nói: “Được rồi được rồi, không nên sinh khí, ngươi biết rõ người ta chân chính thích là ai a.”
Vẻ mặt của hắn rốt cục cũng dễ nhìn một chút, không nói một tiếng mà đi vào phòng tắm. Tuy rằng chúng tôi thường xuyên cãi nhau, nhưng vẫn như cũ ổn định cùng một chỗ, những mâu thuẫn này chỉ làm tình cảm chúng tôi càng thêm mỹ lệ.
“Thánh, ngươi giúp ta xách một chút đi.” Tôi kéo một cái túi plastic thật to, đi ở trên đường. Nhìn bóng lưng thanh lãnh phía trước, tôi bất đắc dĩ cười cười, thật là, cư nhiên vì chuyện sáng sớm tức giận đến bây giờ, nam nhân này đôi khi thật là keo kiệt muốn chết. Hai cánh tay xách đến đau nhức, tôi dứt khoát đứng ở một chỗ, bỏ túi plastic xuống, chờ hắn quay lại.
Phát hiện tôi không còn tranh cãi ầm ĩ, hắn rốt cục quay đầu, cau đôi lông mày xinh đẹp: “Nhanh lên một chút.”
Ta đô đô miệng, không hề động. Người trên đường kỳ quái nhìn chúng tôi.
“Trịnh Phàm!”
“—— ”
Rốt cục, hắn sĩ diện vẻ mặt khó chịu đi tới, không nói hai lời, nhìn cũng không nhìn ta một cái liếc mắt, xách tất cả túi plastic trên mặt đất đi về phía trước.
Tôi ở trong lòng ngầm cười, tâm thích đùa một lúc hưng khởi, như trước cũng không di chuyển cước bộ.
Thấy tôi chưa đi lên cùng, hắn lại lần nữa quay đầu: “Nhanh lên một chút a.”
Tôi nhìn lên khoảng không trên trời, làm bộ không thấy được hắn.
Nhìn tôi không có ý động, hắn thở dài, bất đắc dĩ quay trở lại, kéo tay của tôi: “Thật là, là người đã hơn ba mươi tuổi, ngươi không thấy xấu hổ a?”
“Chê ta già ư? Biết ngài tổng tài Doãn Hách Thánh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, anh tuấn tiêu sái. Vậy còn vì cái gì cùng ta kết hôn?!” Tôi làm bộ tức giận gạt tay hắn.
“Ngoan đi!” Nhìn bộ dạng hắn như sắp bão nổi, tôi chỉ rời khỏi. Dù sao tôi cũng thật là “Lão thê phối thiểu phu” a *vợ già sánh đôi chồng trẻ*, làm nhân gia rất mệt mỏi a.
Tựa hồ biết tôi đang suy nghĩ cái gì, hắn đột nhiên siết chặt ngón tay, khó có được gắt gao nhìn tôi, dưới ánh mặt trời gương mặt mỹ lệ của hắn làm tôi thiếu chút nữa hít thở không thông: “Phàm, cả đời này, ta chỉ yêu một mình ngươi.”
Tôi nên phải cảm tạ số phận như thế nào đã làm cho chúng tôi yêu nhau!!
____________________________
Ây xong rồi:”>… Vậy là đi hết toàn bộ phần Ti vi đích ái nhân a:”>
Còn phần hai thì ko phải là ta ko thích edit mà là vì nó chưa hoàn a ;___;… Mặc dù tác giả nói là hoàn nhưg ta vẫn thấy nó ko hoàn chỗ nào hết =|… Tìm ở nhiều nguồn đều như nhau nên ta cũng ko edit xD…
Cơ mà nếu bạn nào thấy raw hoàn của phần 2 thì cho ta xin nhé:”>… hay có bạn nào hảo tâm edit càng tốt =))…
Và đây là quà ta tặng cho chư vị ;))…