Đệm dưới thân kêu két két, âm thanh rất quen thuộc nhưng đáng sợ đến mức khiến người ta hận không thể lập tức chết ngay. Cô muốn bịt tai, nhưng không động đậy nổi. Muốn khóc, nhưng lại không phát ra tiếng.
[1] Trong bài thơ Trường hận ca của Bạch Cư Di: Màn phù dung êm ái đêm xuân.
Vị Hi ngồi trên ghế tựa ở trạm xe bus, tay bưng cốc cà phê nóng, cô giống như pho tượng im lìm, một mình nhìn người trên phố đi đi lại lại.
Khi cô rời nhà họ Lục, Lục Tử Tục ho đến mức quặn ruột thắt gan, sau đó ho ra một ngụm máu lớn. Nhìn tình cảnh như vậy, chỉ e rằng không còn chống cự được bao lâu.
Khi người ta sắp chết, lời nói ra đều thật lòng. Đã tới nông nỗi này rồi, con người hơn năm mươi tuổi ấy vẫn một mực cầu xin sự thương tình cho cháu trai, cháu gái.
Ông ta hôm nay mang cả nhà cùng xuất trận, đánh một ván bài tình thân, có lẽ tự mình cho rằng có vài phần thắng. Nhưng không ngờ bị một đòn “rút củi dưới đáy nồi” của Vị Hi ngược lại còn làm cho ông ta mất thể diện trước mặt con cháu.
“Đừng bị mê hoặc bởi biểu hiện giả dối trước mắt, càng là đối thủ gian xảo, sẽ càng giả vờ đáng thương. Kẻ nào mềm lòng, kẻ đó sẽ chết trước". Đây chính là lời ông ta từng ân cần chỉ bảo bên tai tất cả các con của mình, có lẽ ông ta không ngờ cô vẫn còn nhớ.
Thế giới này có quá nhiều lời nói dối, thép tinh luyện qua Cửu Châu[2] cũng không luyện ra nổi nửa câu chân thật. Thứ nhìn không thấu vĩnh viễn là bộ mặt thật, thứ mơ mơ màng màng luôn luôn là lời bịa đặt.
[2] Cửu Châu: Tên gọi cổ xưa của Trung Quốc, chia ra làm chín vùng: Bát Châu, Duyễn Châu, Thanh Châu, Từ Châu, Dương Châu, Kinh Châu, Lương Châu, Ưng Châu, Dự Châu.
Lục Tử Tục tuy bị trừng phạt đúng tội, nhưng Vị Hi không hề cố ý để ông ta khó xử trước mặt người khác, cô thực sự không hiểu, một người đàn ông luôn mồm nói yêu sao có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để giày vò người phụ nữ ông ta yêu?
Vì ngồi tít trên cao? Vì nhìn đời bằng nửa con mắt? Vì ý thức nắm quyền từ khi sinh ra? Vì tính chiếm hữu nguyên thủy? Hay chỉ là hormone của động vật giống đực bộc phát và cảm giác về sự ưu việt quyền thế?
Đang suy nghĩ đột nhiên cô nhìn thấy phía xa xa có đôi nam nữ giống như người yêu, họ đang cãi nhau. Giọng nói rất lớn, Vị Hi láng máng nghe được hình như cô gái chất vấn người đàn ông hôm qua đã đi đâu.
Vị Hi không nhịn được lắc đầu, cô chỉ cảm thấy không đáng thay cho người phụ nữ đó. Gã đàn ông có gương mặt thô tục, đầu húi cua, mắt nhỏ, miệng toàn nói những lời xấu xa bẩn thỉu, thái độ cực kì tồi tệ.
Vài câu nói không lọt tai, gã đàn ông chửi mát rồi quay người bỏ đi, cô gái kéo cánh tay gã lại, kết quả gã trở tay tát cô ấy một cái ngã xuống đất, vẫn chưa thỏa còn hung hãng đạp vào bụng cô ấy.
Cô gái nằm dưới đất, ôm bụng kêu khóc như lợn bị chọc tiết, “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, em còn đang mang thai con của anh mà”.
Nhưng gã đàn ông không dừng tay, gương mặt hung ác,:Đồ đê tiện, người tao đánh chính là mày!”.
Người đi đường hoặc bình thản đứng xem, hoặc lặng lẽ rời đi. Vài người nhàn rỗi thích xen vào chuyện người khác lại đứng vây quanh quan sát, đã không can ngăn cũng không báo cảnh sát, đã không giúp cũng không tản ra.
Vị Hi nhìn mọi thứ trước mắt quả thật không hiểu.
Loài người từ bò đến đứng thẳng, từ cấp bậc thấp đến cấp bậc cao nhất, từ thú tính đến nhân tính, trải qua vô số cuộc bể dâu, quá trình dài đằng đẳng mà tỉ mỉ như vậy, sao chỉ trong chớp mắt lại thoái hóa đến mức này?
Lòng người lạnh lùng, nếp sống xã hội khác xưa không cần nói. Nhưng trên thế giới này, vì sao có nhiều gã đàn ông muốn ức hiếp người phụ nữ mãi mãi thua xa họ về mặt thể lực đến vậy chứ?
Thú vật còn biết bảo vệ giống cái, già bảo vệ trẻ, thế mà những người đó đã thoái hóa đến mức không bằng thú vật ư?
Không cách nào tưởng tượng nổi...
Vị Hi nhìn xung quanh, cạnh đường có một nơi đang thi công, cô bước tới nhặt một viên gạch vỡ, sau đó xuyên qua đám người vây xem, nhằm lên đầu kẻ vũ phu đang đánh hăng say, hung hãng đập xuống...
Khi Nguyễn Thiệu Nam đưa luật sư đến cục cảnh sát tìm Vị Hi, cô đang ôm đầu gối ngồi trên ghế, một nữ cảnh sát lấy khẩu cung. Đối diện với cô, cách một chiếc bàn là một người đàn ông mặt đầy máu, đầu quấn băng.
Chỉ thấy gã đàn ông đó đứng vọt lên, chỉ Vị Hi mà chửi: “Anh cảnh sát, chính con đê tiện này đánh tôi, tôi muốn tố cáo nó!”.
Anh cảnh sát còn rất trẻ, nghiêm khắc nói, “Ngồi xuống! Đánh phụ nữ trên đường, anh còn có lí à? Ăn nói tử tế cho tôi, đây là cục cảnh sát, không phải nhà anh".
Vị Hi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào anh ta. Gã đàn ông đó vẫn phun ra những từ bẩn thỉu, “Mẹ nó chứ, đồ đê tiện, nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn nữa tao móc mắt mày ra”.
Anh cảnh sát đập bàn một cái, quát tháo: “Ngậm mồm lại! Còn kêu nữa sẽ tố cáo anh có hành vi không đúng đắn ở nơi công cộng”.
Nguyễn Thiệu Nam nhíu mày, Vị Hi quay mặt sang, đối diện với ánh mắt đóng băng của anh, cô cứ thế nhìn anh, nhưng giống như chẳng nhìn thấy cái gì cả.
Rời khỏi cục cảnh sát đã là tám giờ tối. Sau khi ra khỏi cục cảnh sát, cô vẫn luôn ngẩn ngơ. Nguyễn Thiệu Nam sắp xếp cô vào trong xe, cô vừa vào liền nhắm mắt. Anh cho rằng cô vừa chịu nỗi khiếp sợ nên cũng không hỏi nhiều.
Luật sư bước tới dặn dò anh vụ án này, “Có người chứng minh rằng gã đó đánh người trên đường trước, cô Lục đã ra tay làm việc nghĩa, chỉ có điều cách thức không hợp lí. Hơn nữa anh ta bị thương không nặng vì vậy cô Lục không cần phải ra tòa, giải quyết riêng sẽ không vấn đề gì”.
Nguyễn Thiệu Nam nhếch môi cười, châm điếu thuốc, một hồi lâu sau mới thong thả nói, “Anh là cố vấn pháp luật mới của Dịch Thiên, nếu vụ án này phải giải quyết riêng thì tôi còn mời anh làm gì?”.
Luật sư lập tức hiểu ý, “Tôi sẽ liên hệ với người phụ nữ bị đánh, bảo cô ta tố cáo gã này cố ý đánh người, dẫn đến người bị thương sinh non, có thể bị tù với thời gian từ ba năm đến mười năm".
Khóe miệng Nguyễn Thiệu Nam hơi nhếch lên, cười nhưng không nói. Luật sư suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Thêm chứng minh của bệnh viện, người bị hại cả đời không thể sinh con, thuộc vào tội khiến người ta bị thương tật, có thể xử nặng trên mười năm”.
Nguyễn Thiệu Nam gật đầu, “Anh vất vả rồi", lại nói tiếp, “Nhớ đó, cô Lục không thể có biên bản về vụ án này, vài ngày nữa chúng tôi đi du lịch nước ngoài, tôi không muốn vì chuyện này mà phá hỏng tâm trạng của cô ấy”.
“Tôi hiểu, anh Nguyễn yên tâm, hồ sơ của cô Lục đảm bảo sẽ sạch sẽ như tờ giấy trắng”.
Nguyễn Thiệu Nam cho luật sư đi, quay trở lại xe, thấy người nằm trong xe đã mở mắt, liền hỏi cô muốn ăn gì.
Vị Hi lắc đầu, chỉ nói: “Em rất mệt, muốn về nhà”.
Nguyễn Thiệu Nam nói với tài xế, “Đến ngõ Tà Dương”, lại quay đầu nhìn người bên cạnh, “Canh tổ yến đường phèn và bào ngư của họ rất ngon, mệt nữa cũng phải ăn ít đồ rồi mới về nhà, bụng đói đi ngủ rất hại đến cơ thể”.
Vị Hi không nói gì nữa, cả người nghiêng về một bên, chìm vào trong bóng râm của chiếc xe, giống như pho tượng làm bằng ngọc trắng, bất động, cũng không nói chuyện. Đèn neon ngoài cửa thi thoảng chiếu lên gương mặt trắng nõn của cô, thoắt sáng thoắt tối, thoắt gần thoắt xa.
Món tổ yến ở đây thật sự rất ngon, nhưng Vị Hi vốn ăn không quen, cảm giác giống như uống nước bọt của người khác, lần này lại uống hết cả một chén. Nguyễn Thiệu Nam gọi cho cô cháo bào ngư, cô cũng chẳng nói gì, cúi đầu lặng lẽ ăn sạch.
Khi đi ra đã rất muộn rồi, gió khá lạnh. Nguyễn Thiệu Nam cởi áo khoác của mình ra khoác lên người Vị Hi, lại ấp tay cho cô, phát hiện cô vẫn run cầm cập, không nhịn được bèn trách, “Sao ra ngoài mà em mặc ít vậy? Về lại cảm và sốt, chẳng phải tự tìm rắc rối ư?”.
Vị Hi vốn cảm thấy lạnh, mặc áo khoác của anh lại bị hơi ấm xộc lên, liền hắt hơi một cái. Thêm nữa sau khi ăn xong cô mệt chỉ muốn ngủ, bị giày vò cả chiều.
Cho tới khi xe dừng, cả người cô như còn trong cơn mơ, cái gì cũng không biết, đầu óc vẫn mơ mơ màng màng. Mũi ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc, cơ thể nhẹ bằng đi, liền bị người ta bế lên.
Cảm giác lơ lửng trên không trung trong phút chốc khiến người ta sợ hãi một cách vô cớ, cô cảm thấy mình như trôi trên mây, lại giống như chim trong nước, cả người rơi thẳng xuống... rơi vào vực sâu không đáy.
Trong hoảng hốt, có người đặt cô lên giường. Cơ thể giống như bị vật nặng đè lên, muốn vùng vẫy nhưng không đủ sức. Đột nhiên cô giống như không có tay, cũng không có chân, chỉ còn lại một thân người trơ trụi.
Cô tựa như trở về cái đêm sống không bằng chết đó, cái đêm lần đầu tiên thuộc về anh. Cô đã mệt tới mức không thể nhấc nổi tay, nhưng anh lại nâng thắt lưng cô lên, đặt gối ở dưới, chống đầu gối cô lên, chiếm hữu cô bằng cách thức trực tiếp và tàn nhẫn như thế.
Chính trong giây khắc đó, ánh mắt anh vô tình, vẻ mặt lạnh lùng. Cô nhìn thấy tấm kính trên trần nhà phản chiếu gương mặt mình, gương mặt trắng bệch, đau đớn.
Đệm dưới thân kêu két két, âm thanh rất quen thuộc nhưng đáng sợ đến mức khiến người ta hận không thể lập tức chết ngay. Cô muốn bịt tai, nhưng không động đậy nổi. Muốn khóc, nhưng lại không phát ra tiếng.
Cả quá trình đều không cảm thấy gì ngoài sự đau đớn. Đau đến mức tan nát cõi lòng, dường như muốn dốc lục phủ ngũ tạng ra, muốn biến thể xác mình thành trống không. Không có linh hồn, không có xác thịt, không có máu, không có kí ức... Như vậy, phải chăng sẽ không còn đau nữa?
Có phải không?
Khi đau đến cực điểm, hình như cô đã gọi Như Phi, nhưng cô ấy cách xa quá, không nghe được lời cầu cứu vô vọng của cô.
Trong mơ hồ, hình như cô đã gọi Ngnyễn Thiệu Nam, nhưng anh đi rồi. Thiếu niên áo trắng hơn tuyết ấy bỏ mặc cô không nói một lời, mãi mãi biến mất, lần này vĩnh viễn không trở lại.
Đệm dưới thân kêu két két, âm thanh rất quen thuộc nhưng đáng sợ đến mức khiến người ta hận không thể lập tức chết ngay. Cô muốn bịt tai, nhưng không động đậy nổi. Muốn khóc, nhưng lại không phát ra tiếng.
[1] Trong bài thơ Trường hận ca của Bạch Cư Di: Màn phù dung êm ái đêm xuân.
Vị Hi ngồi trên ghế tựa ở trạm xe bus, tay bưng cốc cà phê nóng, cô giống như pho tượng im lìm, một mình nhìn người trên phố đi đi lại lại.
Khi cô rời nhà họ Lục, Lục Tử Tục ho đến mức quặn ruột thắt gan, sau đó ho ra một ngụm máu lớn. Nhìn tình cảnh như vậy, chỉ e rằng không còn chống cự được bao lâu.
Khi người ta sắp chết, lời nói ra đều thật lòng. Đã tới nông nỗi này rồi, con người hơn năm mươi tuổi ấy vẫn một mực cầu xin sự thương tình cho cháu trai, cháu gái.
Ông ta hôm nay mang cả nhà cùng xuất trận, đánh một ván bài tình thân, có lẽ tự mình cho rằng có vài phần thắng. Nhưng không ngờ bị một đòn “rút củi dưới đáy nồi” của Vị Hi ngược lại còn làm cho ông ta mất thể diện trước mặt con cháu.
“Đừng bị mê hoặc bởi biểu hiện giả dối trước mắt, càng là đối thủ gian xảo, sẽ càng giả vờ đáng thương. Kẻ nào mềm lòng, kẻ đó sẽ chết trước". Đây chính là lời ông ta từng ân cần chỉ bảo bên tai tất cả các con của mình, có lẽ ông ta không ngờ cô vẫn còn nhớ.
Thế giới này có quá nhiều lời nói dối, thép tinh luyện qua Cửu Châu[2] cũng không luyện ra nổi nửa câu chân thật. Thứ nhìn không thấu vĩnh viễn là bộ mặt thật, thứ mơ mơ màng màng luôn luôn là lời bịa đặt.
[2] Cửu Châu: Tên gọi cổ xưa của Trung Quốc, chia ra làm chín vùng: Bát Châu, Duyễn Châu, Thanh Châu, Từ Châu, Dương Châu, Kinh Châu, Lương Châu, Ưng Châu, Dự Châu.
Lục Tử Tục tuy bị trừng phạt đúng tội, nhưng Vị Hi không hề cố ý để ông ta khó xử trước mặt người khác, cô thực sự không hiểu, một người đàn ông luôn mồm nói yêu sao có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để giày vò người phụ nữ ông ta yêu?
Vì ngồi tít trên cao? Vì nhìn đời bằng nửa con mắt? Vì ý thức nắm quyền từ khi sinh ra? Vì tính chiếm hữu nguyên thủy? Hay chỉ là hormone của động vật giống đực bộc phát và cảm giác về sự ưu việt quyền thế?
Đang suy nghĩ đột nhiên cô nhìn thấy phía xa xa có đôi nam nữ giống như người yêu, họ đang cãi nhau. Giọng nói rất lớn, Vị Hi láng máng nghe được hình như cô gái chất vấn người đàn ông hôm qua đã đi đâu.
Vị Hi không nhịn được lắc đầu, cô chỉ cảm thấy không đáng thay cho người phụ nữ đó. Gã đàn ông có gương mặt thô tục, đầu húi cua, mắt nhỏ, miệng toàn nói những lời xấu xa bẩn thỉu, thái độ cực kì tồi tệ.
Vài câu nói không lọt tai, gã đàn ông chửi mát rồi quay người bỏ đi, cô gái kéo cánh tay gã lại, kết quả gã trở tay tát cô ấy một cái ngã xuống đất, vẫn chưa thỏa còn hung hãng đạp vào bụng cô ấy.
Cô gái nằm dưới đất, ôm bụng kêu khóc như lợn bị chọc tiết, “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, em còn đang mang thai con của anh mà”.
Nhưng gã đàn ông không dừng tay, gương mặt hung ác,:Đồ đê tiện, người tao đánh chính là mày!”.
Người đi đường hoặc bình thản đứng xem, hoặc lặng lẽ rời đi. Vài người nhàn rỗi thích xen vào chuyện người khác lại đứng vây quanh quan sát, đã không can ngăn cũng không báo cảnh sát, đã không giúp cũng không tản ra.
Vị Hi nhìn mọi thứ trước mắt quả thật không hiểu.
Loài người từ bò đến đứng thẳng, từ cấp bậc thấp đến cấp bậc cao nhất, từ thú tính đến nhân tính, trải qua vô số cuộc bể dâu, quá trình dài đằng đẳng mà tỉ mỉ như vậy, sao chỉ trong chớp mắt lại thoái hóa đến mức này?
Lòng người lạnh lùng, nếp sống xã hội khác xưa không cần nói. Nhưng trên thế giới này, vì sao có nhiều gã đàn ông muốn ức hiếp người phụ nữ mãi mãi thua xa họ về mặt thể lực đến vậy chứ?
Thú vật còn biết bảo vệ giống cái, già bảo vệ trẻ, thế mà những người đó đã thoái hóa đến mức không bằng thú vật ư?
Không cách nào tưởng tượng nổi...
Vị Hi nhìn xung quanh, cạnh đường có một nơi đang thi công, cô bước tới nhặt một viên gạch vỡ, sau đó xuyên qua đám người vây xem, nhằm lên đầu kẻ vũ phu đang đánh hăng say, hung hãng đập xuống...
Khi Nguyễn Thiệu Nam đưa luật sư đến cục cảnh sát tìm Vị Hi, cô đang ôm đầu gối ngồi trên ghế, một nữ cảnh sát lấy khẩu cung. Đối diện với cô, cách một chiếc bàn là một người đàn ông mặt đầy máu, đầu quấn băng.
Chỉ thấy gã đàn ông đó đứng vọt lên, chỉ Vị Hi mà chửi: “Anh cảnh sát, chính con đê tiện này đánh tôi, tôi muốn tố cáo nó!”.
Anh cảnh sát còn rất trẻ, nghiêm khắc nói, “Ngồi xuống! Đánh phụ nữ trên đường, anh còn có lí à? Ăn nói tử tế cho tôi, đây là cục cảnh sát, không phải nhà anh".
Vị Hi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào anh ta. Gã đàn ông đó vẫn phun ra những từ bẩn thỉu, “Mẹ nó chứ, đồ đê tiện, nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn nữa tao móc mắt mày ra”.
Anh cảnh sát đập bàn một cái, quát tháo: “Ngậm mồm lại! Còn kêu nữa sẽ tố cáo anh có hành vi không đúng đắn ở nơi công cộng”.
Nguyễn Thiệu Nam nhíu mày, Vị Hi quay mặt sang, đối diện với ánh mắt đóng băng của anh, cô cứ thế nhìn anh, nhưng giống như chẳng nhìn thấy cái gì cả.
Rời khỏi cục cảnh sát đã là tám giờ tối. Sau khi ra khỏi cục cảnh sát, cô vẫn luôn ngẩn ngơ. Nguyễn Thiệu Nam sắp xếp cô vào trong xe, cô vừa vào liền nhắm mắt. Anh cho rằng cô vừa chịu nỗi khiếp sợ nên cũng không hỏi nhiều.
Luật sư bước tới dặn dò anh vụ án này, “Có người chứng minh rằng gã đó đánh người trên đường trước, cô Lục đã ra tay làm việc nghĩa, chỉ có điều cách thức không hợp lí. Hơn nữa anh ta bị thương không nặng vì vậy cô Lục không cần phải ra tòa, giải quyết riêng sẽ không vấn đề gì”.
Nguyễn Thiệu Nam nhếch môi cười, châm điếu thuốc, một hồi lâu sau mới thong thả nói, “Anh là cố vấn pháp luật mới của Dịch Thiên, nếu vụ án này phải giải quyết riêng thì tôi còn mời anh làm gì?”.
Luật sư lập tức hiểu ý, “Tôi sẽ liên hệ với người phụ nữ bị đánh, bảo cô ta tố cáo gã này cố ý đánh người, dẫn đến người bị thương sinh non, có thể bị tù với thời gian từ ba năm đến mười năm".
Khóe miệng Nguyễn Thiệu Nam hơi nhếch lên, cười nhưng không nói. Luật sư suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Thêm chứng minh của bệnh viện, người bị hại cả đời không thể sinh con, thuộc vào tội khiến người ta bị thương tật, có thể xử nặng trên mười năm”.
Nguyễn Thiệu Nam gật đầu, “Anh vất vả rồi", lại nói tiếp, “Nhớ đó, cô Lục không thể có biên bản về vụ án này, vài ngày nữa chúng tôi đi du lịch nước ngoài, tôi không muốn vì chuyện này mà phá hỏng tâm trạng của cô ấy”.
“Tôi hiểu, anh Nguyễn yên tâm, hồ sơ của cô Lục đảm bảo sẽ sạch sẽ như tờ giấy trắng”.
Nguyễn Thiệu Nam cho luật sư đi, quay trở lại xe, thấy người nằm trong xe đã mở mắt, liền hỏi cô muốn ăn gì.
Vị Hi lắc đầu, chỉ nói: “Em rất mệt, muốn về nhà”.
Nguyễn Thiệu Nam nói với tài xế, “Đến ngõ Tà Dương”, lại quay đầu nhìn người bên cạnh, “Canh tổ yến đường phèn và bào ngư của họ rất ngon, mệt nữa cũng phải ăn ít đồ rồi mới về nhà, bụng đói đi ngủ rất hại đến cơ thể”.
Vị Hi không nói gì nữa, cả người nghiêng về một bên, chìm vào trong bóng râm của chiếc xe, giống như pho tượng làm bằng ngọc trắng, bất động, cũng không nói chuyện. Đèn neon ngoài cửa thi thoảng chiếu lên gương mặt trắng nõn của cô, thoắt sáng thoắt tối, thoắt gần thoắt xa.
Món tổ yến ở đây thật sự rất ngon, nhưng Vị Hi vốn ăn không quen, cảm giác giống như uống nước bọt của người khác, lần này lại uống hết cả một chén. Nguyễn Thiệu Nam gọi cho cô cháo bào ngư, cô cũng chẳng nói gì, cúi đầu lặng lẽ ăn sạch.
Khi đi ra đã rất muộn rồi, gió khá lạnh. Nguyễn Thiệu Nam cởi áo khoác của mình ra khoác lên người Vị Hi, lại ấp tay cho cô, phát hiện cô vẫn run cầm cập, không nhịn được bèn trách, “Sao ra ngoài mà em mặc ít vậy? Về lại cảm và sốt, chẳng phải tự tìm rắc rối ư?”.
Vị Hi vốn cảm thấy lạnh, mặc áo khoác của anh lại bị hơi ấm xộc lên, liền hắt hơi một cái. Thêm nữa sau khi ăn xong cô mệt chỉ muốn ngủ, bị giày vò cả chiều.
Cho tới khi xe dừng, cả người cô như còn trong cơn mơ, cái gì cũng không biết, đầu óc vẫn mơ mơ màng màng. Mũi ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc, cơ thể nhẹ bằng đi, liền bị người ta bế lên.
Cảm giác lơ lửng trên không trung trong phút chốc khiến người ta sợ hãi một cách vô cớ, cô cảm thấy mình như trôi trên mây, lại giống như chim trong nước, cả người rơi thẳng xuống... rơi vào vực sâu không đáy.
Trong hoảng hốt, có người đặt cô lên giường. Cơ thể giống như bị vật nặng đè lên, muốn vùng vẫy nhưng không đủ sức. Đột nhiên cô giống như không có tay, cũng không có chân, chỉ còn lại một thân người trơ trụi.
Cô tựa như trở về cái đêm sống không bằng chết đó, cái đêm lần đầu tiên thuộc về anh. Cô đã mệt tới mức không thể nhấc nổi tay, nhưng anh lại nâng thắt lưng cô lên, đặt gối ở dưới, chống đầu gối cô lên, chiếm hữu cô bằng cách thức trực tiếp và tàn nhẫn như thế.
Chính trong giây khắc đó, ánh mắt anh vô tình, vẻ mặt lạnh lùng. Cô nhìn thấy tấm kính trên trần nhà phản chiếu gương mặt mình, gương mặt trắng bệch, đau đớn.
Đệm dưới thân kêu két két, âm thanh rất quen thuộc nhưng đáng sợ đến mức khiến người ta hận không thể lập tức chết ngay. Cô muốn bịt tai, nhưng không động đậy nổi. Muốn khóc, nhưng lại không phát ra tiếng.
Cả quá trình đều không cảm thấy gì ngoài sự đau đớn. Đau đến mức tan nát cõi lòng, dường như muốn dốc lục phủ ngũ tạng ra, muốn biến thể xác mình thành trống không. Không có linh hồn, không có xác thịt, không có máu, không có kí ức... Như vậy, phải chăng sẽ không còn đau nữa?
Có phải không?
Khi đau đến cực điểm, hình như cô đã gọi Như Phi, nhưng cô ấy cách xa quá, không nghe được lời cầu cứu vô vọng của cô.
Trong mơ hồ, hình như cô đã gọi Ngnyễn Thiệu Nam, nhưng anh đi rồi. Thiếu niên áo trắng hơn tuyết ấy bỏ mặc cô không nói một lời, mãi mãi biến mất, lần này vĩnh viễn không trở lại.