Anh run rẩy như một đứa trẻ sợ lạnh, “Anh biết, anh ta lừa anh, anh sớm đã biết...".
Đã là cuối thu, đúng mùa gió heo may, lá rụng lả tả. Cả thành phố chìm trong sắc vàng ấm áp, giống như một thước phim cố ý làm cho cũ đi, một vẻ đẹp ấm áp mà mờ nhạt.
Lăng Lạc Xuyên đẩy Vị Hi ra dưới gốc cây nguyệt quế trong vườn hoa. Ánh nắng chiều tà ấm áp, hương thơm hoa quế thoảng bay, không nghe thấy tiếng lá xào xạc, chỉ ngửi thấy hương thơm nồng nàn.
Anh kéo chăn đắp lên người Vị Hi, lại lấy khăn của mình quàng lên cổ cô, sau đó ngồi xuống ghế đá dưới gốc cây, nói với cô: “Vị Hi, những ngày này anh nói với em rất nhiều nhưng chuyện hồi nhỏ của anh, hình như anh vẫn chưa kể cho em nghe".
Anh quay mặt sang nhìn cô, Vị Hi vẫn dáng vẻ thờ ơ. Lăng Lạc Xuyên nắm tay cô, dịu dàng nhìn gương mặt không hề thay đổi của cô, rủ rỉ bằng giọng nói mềm mại nhất.
“Em có thể không ngờ thực ra hồi nhỏ anh rất ngoan. Cha anh khi ấy vẫn làm việc trong quân đội, ông giáo dục mấy đứa trẻ bọn anh giống như giáo dục binh sĩ trong quân đội của ông. Trong ấn tượng của anh, ông dường như chưa từng ôm anh. Vì vậy từ nhỏ đến lớn, anh và các anh chị em anh căn bản không biết cha và sĩ quan huấn luyện có gì khác nhau. Người ngoài cảm thấy bọn anh sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, nhưng sống trong một gia đình như vậy, nỗi chua xót trong lòng chỉ có bản thân bọn anh mới biết".
Vị Hi lặng im nhìn nơi nào đó phía xa xa, đôi mắt không hề có tiêu cự, giống như sa mạc hoang vắng.
Lăng Lạc Xuyên bi thương nhìn cô, nói tiếp: "Nhưng những điều này đều chẳng là gì, điều khiến anh không thể chịu đựng được chính là ông ta bỏ mặc người vợ đau ốm của mình vì công việc. Khi đó anh mới tám tuổi, mắt trừng trừng nhìn mẹ mình vừa rớt nước mắt vừa nằm trên giường gọi tên ông ta. Đợi khi ông ta tới bệnh viện, thi thể đã lạnh rồi... Từ đó về sau, anh liền hận ông ta, vô cùng, vô cùng hận. Nhưng điều khiến anh đau khổ nhất lại là năm mười hai tuổi. Anh bị người ta bắt cóc, đối phương muốn đổi lấy một đặc vụ từ cha anh. Cha anh, ông ta từ chối không chút do dự, thậm chí còn phong tỏa tất cả mọi tin tức với bên ngoài...".
Nói tới đây, giọng nói của anh có chút khàn khàn, kéo tay Vị Hi ép lên mặt mình mới nói tiếp: “Để giảm thiểu tổn thất, ông ta đã bỏ rơi anh. Những kẻ đó dùng còng khóa anh trong căn phòng tưới đầy xăng, vứt một que diêm rồi bỏ đi. Anh bẻ gãy ngón cái của mình mới rút được cổ tay ra, sau đó dùng ghế đập vỡ cửa kính, tự mình thoát ra khỏi biển lửa. Từ đó về sau, anh hoàn toàn tuyệt vọng với ông ta. Nếu đến người cha ruột còn có thể bỏ rơi anh, phản bội anh, anh không biết, thế giới này anh còn có thể tin tưởng ai. Sau sự việc đó, ông ngoại đón anh sang Mỹ. Anh sống bên cạnh ông bao năm, ông rất thương anh, luôn nói anh là đứa giống mẹ nhất trong mấy đứa. Song tất cả mọi thứ đó đều không bù đắp được thương tổn do trận cháy lớn đó gây ra cho anh, anh càng lúc càng trở nên hỉ nộ thất thường, ương bướng nóng nảy. Khi ông ngoại qua đời đã giao toàn bộ sự nghiệp gia tộc cho anh".
Nói tới đây, Lăng Lạc Xuyên lắc đầu, nhìn vào mắt của Vị Hi, nói một cách chân thành: "Nhưng toàn bộ những điều này đều không phải thứ anh muốn. Vì khi em nhận thức được một quyết sách của em liên quan đến lợi ích của bản thân và gia đình của hàng vạn hàng nghìn người, thứ áp lực đó không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả. Anh ở trong trường quân đội nhiều năm, đi theo con đường binh nghiệp, kinh doanh là một con đường hoàn toàn khác. Sự lúng túng của việc nửa đường xuất gia khiến thời gian mấy năm đầu của anh rất khó khăn, không biết đã chịu bao nhiêu thiệt thòi, gây ra bao nhiêu truyện cười. Cũng khiến anh dần dần học được cái gì gọi là không có thương nhân không gian trá, giết người không vấy máu. Khi đó cảm thấy cả thế giới đều có lỗi với anh, anh nên phản đòn lại. Cho đến khi gặp em mới khiến anh biết...". Anh cười tự chế giễu mình, “Cái mình gọi là tai họa so với những thứ em từng trải qua rốt cuộc đáng cười nhường nào".
Anh nắm chặt tay cô, bi thương nhìn cô, “Khi còn nhỏ, ông ngoại từng nói với anh, mỗi người chúng ta, mỗi một ngày đều mang mặt nạ để sống. Mặt nạ mang lâu dần, chúng ta liền quên đi bộ mặt vốn có của mình. Nhưng nếu em may mắn, em sẽ gặp được một người. Người này sẽ cho em biết em cần trở thành một người như thế nào, em nên trở thành một người ra sao".
Anh áp mặt mình lên lòng bàn tay ấm áp của cô, “Vị Hi, anh không dám cầu xin sự tha thứ của em. Anh chỉ muốn nói với em rằng: Là em cho anh biết anh nên làm một người như thế nào. Anh không dám để em quay về vì thế giới này chưa từng đối xử tốt với em. Một dạo anh từng cho rằng, cho dù sự việc chúng ta đã trải qua có đau đớn, kinh hoàng không dám nghĩ lại đến đâu đều không nên lựa chọn trốn tránh. Nhưng nếu nói trên thế giới này ai có tư cách làm kẻ đào ngũ của kí ức, người đó chỉ có em, chỉ có em đủ tư cách quên mọi thứ đáng sợ này. Nhưng...". Anh vùi mặt lên vai cô, nghẹn ngào, “Vị Hi, cho dù như vậy, anh vẫn hi vọng em quay về. Cho dù thế giới này khiến em nhiều lần thất vọng, nhưng... em có thể vì anh, vì anh, kiên cường một lần nữa không? Coi như vì anh, vì anh, có được không? Có được không?”
Người trong lòng vẫn ơ hờ, anh nhìn bầu trời xanh biếc cuối thu qua khe lá, trời cao mây nhạt, chim nhạn bay về, mùa thu đã đi.
Cả thế giới tĩnh lặng, không chút âm thanh. Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng gió xào xạc thổi qua tán lá. Lá thu vàng khẽ rơi, lay lay rớt xuống, rụng trên mặt anh.
Anh cúi đầu, tựa lên vai cô, anh không khóc nhưng nụ cười trên gương mặt khiến người ta đau lòng hơn cả nước mắt. Anh run rẩy như đứa trẻ sợ lạnh, mỉm cười, bi thương và bất lực nói: "Anh biết anh ta lừa anh. Anh sớm đã biết, em sẽ không tỉnh dậy vì anh, anh sớm đã biết...”.
Anh vẫn khóc, nước mắt nóng hổi ướt đẫm tóc mai cô, anh như đứa trẻ khóc không thành tiếng, anh không kiềm chế nổi, anh bất lực.
“Nói cho anh biết, Vị Hi, anh nên làm thế nào? Anh hết cách rồi, anh thực sự hết cách rồi...".
Từng chiếc lá thu lặng lẽ rơi xuống, tựa như cơn mưa hoa xinh đẹp mà thê lương. Cánh hoa đỏ bay rợp trời, đẹp đẽ buồn thảm như vậy, giống một bản tình ca bi thương, như cõi mộng không cách nào tỉnh dậy.
Đêm đó, anh nhìn sen đỏ đẹp đẽ nở khắp hồ rồi nói với cô: “Chúng có biết anh thích em nhường nào không?”.
Xung quanh tĩnh lặng im lìm, cô cúi đầu không nói, cô không nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt anh, sự lo lắng chờ đợi của tuổi trẻ xanh biếc. Khi ấy cô chưa trả lời anh, chỉ viết cho anh bốn chữ: Liễu rủ hoa cười.
Liễu rủ hoa cười, liễu rủ hoa cười... trong lòng Lăng Lạc Xuyên nghiền ngẫm bốn từ này, khi đó anh cho rằng thứ mình nhìn thấy là hi vọng bùng cháy lần nữa. Bây giờ chưa đi hết con đường anh mới biết hóa ra từ đầu đến cuối đều là cùng đường bí lối, sơn cùng thủy tận...
Sau kì nghỉ lễ dài ngày, mọi người còn chưa thoát khỏi không khí ngày lễ, một tin tức mang tính bùng nổ làm chấn động cả thành phố.
Trên mạng lưu truyền một đoạn video bất nhã, nghe nói là chuyện trăng gió trên giường của sinh viên trường nào đó với một vị tai to mặt 1ớn trong giới tài chính.
Tuy thời gian lưu truyền không lâu, đoạn phim cũng cực ngắn vẫn khiến người từng xem qua líu lưỡi kinh ngạc.
Nguyên nhân chẳng có gì, chỉ bởi nam diễn viên chính trong đoạn băng khiếm nhã này là một nhân vật làm mưa làm gió của giới tài chính, địa vị hết sức quan trọng.
Tin tức có sức chấn động như vậy tựa như một liều thuốc kích thích tim mạch cho giới giải trí. Những kẻ săn ảnh cùng với công cụ kiếm cơm của mình tựa như bầy chó điên xổng chuồng gào thét lao về hướng viện an dưỡng.
Lăng Lạc Xuyên sợ Vị Hi bị ảnh hưởng liền phái thêm gấp đôi số vệ sĩ, bao vây khu phòng bệnh cao cấp trở thành tường đồng vách sắt. Nhưng cho dù như vậy vẫn có phóng viên phỏng vấn thử vượt qua Lôi Trì[1], thậm chí còn gọi điện đến phòng bệnh của bệnh viện.
[1] Vượt qua Lôi Trì: Vượt qua phạm vi nhất định.
Lăng Lạc Xuyên giận dữ đến cực điểm, trên danh nghĩa xâm phạm sự riêng tư cá nhân, đã kiện phóng viên của mấy đài truyền hình và tòa soạn. Tuy gây ra chút tác dụng sợ hãi nhưng đồng thời cũng khiến giới truyền thông vốn đã bớt phần kích động gần như đạt đến mức độ điên cuồng đối với việc này.
Trong đó đương nhiên không thiếu một số tờ báo lá cải nhỏ thiếu đạo đức cắt câu lấy nghĩa, thêm mắm thêm muối, ngôn từ sắc bén đến mức gần như từng từ đều là máu, nói móc, châm chọc liên tục đẩy người ta vào chỗ chết, thề không đạt được mục đích tuyệt không ngừng lại.
Lăng Lạc Xuyên định đưa Vị Hi về nhà nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng nhưng bên ngoài toàn các phóng viên canh giữ ngày đêm. Chỉ cần họ xuất hiện, bọn họ liền giống như ong vò vẽ vỡ tổ ào ra từ bốn phương tám hướng.
Suy nghĩ đến việc Vị Hi có thể sợ hãi, Lăng Lạc Xuyên cũng đành từ bỏ suy nghĩ đó.
Để Vị Hi không bị quấy rầy, Như Phi và Trì Mạch gần như luân phiên trông coi cô hai mươi tư trên hai mười tư giờ, vệ sĩ bên ngoài cũng như gặp phải kẻ địch hùng mạnh.
Lăng Lạc Xuyên chịu phiền hà bởi việc này nhưng rốt cuộc anh là người từng trải và có kinh nghiệm, càng tới thời điểm quan trọng, càng bình tĩnh, cẩn trọng.
Ai đưa ra đoạn video này, anh không cần nghĩ cũng biết, đương nhiên cũng biết mục đích của người làm chuyện này chính là muốn anh tự rối loạn thế trận, thuận tiện mượn sức mạnh của giới truyền thông khiến anh bị cản trở mọi mặt.
Khi Như Phi nhìn thấy đoạn video không rõ nét đó trong máy tính xách tay của Lăng Lạc Xuyên, khó hiểu hỏi anh: "Tôi tưởng anh ta sẽ đưa ra đoạn video giữa anh ta và Vị Hi, sao lại là của anh?”.
Lăng Lạc Xuyên bóp bóp trán, “Anh ta chưa bao giờ muốn đưa mình vào trung tâm của dư luận, có lẽ hôm đó anh ta căn bản không hề ghi lại. Chỉ đặt DV vào trong, bày cho ra vẻ mà thôi. Một là anh ta bỏ ra một món tiền lớn đổi lấy hình tượng tốt đẹp, anh ta không thể hủy hoại chính mình; hai là anh ta chỉ muốn có được Vị Hi, không phải thực sự muốn ép chết cô ấy. Nguyễn Thiệu Nam hành sự tuy độc ác, nhưng không thể không công nhận anh ta đối với cô ấy có vài phần khác biệt".
Nghe anh nói vậy, Như Phi cười lạnh một tiếng,
“Cái tên khốn nạn đó, tôi chẳng tin anh ta nghĩ cho Vị Hi một chút nào. Người cũng bị thương thành ra thế này rồi, anh ta còn có thể làm ra chuyện không bằng cầm thú với cô ấy. Trong lòng anh ta, trừ bản thân anh ta ra, còn có thể chứa ai chứ?”.
Lông máy Lăng Lạc Xuyên nhíu lại, đây cũng là điều khiến anh cảm thấy ngu xuẩn nhất. Anh biết Nguyễn Thiệu Nam luôn coi mình là kẻ đi săn, đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn. Nhưng khi kẻ đi săn săn mồi, sẽ không nhìn vào mắt thú săn bởi có thể vì đồng cảm mà không cách nào hạ thủ.
Nhưng Nguyễn Thiệu Nam lại khác, anh ta thích nhìn biểu hiện tuyệt vọng, tiến thoái lưỡng nan của con mồi giống như mèo vờn chuột, thích có được niềm vui từ sự đau khổ của người khác. Thậm chí đối xử với người mình yêu, trước khi đạt được mục đích, anh ta cũng sẽ không mềm lòng.
Để thành công anh ta có thể từ bỏ tình cảm. Bây giờ để có được một người phụ nữ, anh ta không tiếc lấy chính mình để làm tổn thương người khác. Thứ hành động tàn nhẫn không đạt được mục đích thề không dừng tay khiến loại người không gì kiêng kị như Lăng Lạc Xuyên cũng không tránh khỏi kinh ngạc, khó hiểu.
Lăng Lạc Xuyên nhớ lại buổi sáng sớm hôm đó, Nguyễn Thiệu Nam đưa anh về nhà từ biệt thự trên đỉnh núi, từng miêu tả cho anh cảnh tượng đấu đấm bốc chợ đen ở Campuchia. Chuyện đó rốt cuộc là anh ta nhìn thấy hay chính bản thân anh ta từng trải qua?
Cho dù là tình trạng nào, có một điểm có thể chắc chắn anh ta học được cách đối xử “không chết không dừng, vô tình vô nghĩa” với bất kì người nào.
Lăng Lạc Xuyên nghĩ một chút rồi nói với Như Phi: “Thời gian này cô và Trì Mạch ra ngoài nhất định phải cẩn thận, rất rõ ràng anh ta đang hướng đến những người ở bên cạnh Vị Hi”.
Như Phi gật đầu, “Chính anh cũng vậy. Có điều nói đi cũng phải nói lại, đoạn video ấy sao anh ta lại có trong tay? Anh không phải là người bất cẩn đến vậy".
Lãng Lạc Xuyên dùng bối cảnh trong đoạn video, phóng to, phân tích: “Đây là một biệt thự tư nhân, tôi còn nhớ khi đó tôi uống say đã coi người con gái bên cạnh là Vị Hi. Khi tỉnh lại mới phát hiện tối đó Nguyễn Thiệu Nam cũng ở đấy. Đoạn phim này chắc là quay lại thời điểm đó, đoạn phim không chỉ thế này, đoán chừng sợ chọc giận ông cụ nhà tôi mới chỉ chiếu một chút".
Như Phi nhìn anh kì lạ, “Tửu lượng của anh không tồi, sao có thể say đến mức coi người khác là Vị Hi, thậm chí còn bị người ta quay lại thứ này vẫn không chút cảm giác?”.
Được thức tỉnh bởi câu nói của cô, Lăng Lạc Xuyên cúi đầu trầm mặc một lúc mới nói: “Chỉ có một cách giải thích, tôi đã trúng kế của anh ta. Tôi cãi nhau với Vị Hi, tâm trạng không tốt, lại gặp một cô gái giống cô ấy, lại kích động đến mức khó kiềm chế nổi bản thân. Khi ấy chỉ cảm thấy tất cả thật trùng hợp, bây giờ nghĩ lại, toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối đều là cạm bẫy đã được bày sẵn, từ khi ấy anh ta đã bắt đầu ngầm âm mưu tính toán với tôi rồi. Tối đó khi tôi rời đi, tay run đến mức đến lái xe cũng không lái nổi, chắc trong rượu đã bị người ta bỏ thứ gì đó".
Như Phi hoảng hốt ngồi lên ghế, lẩm bẩm: “Anh ta quá đáng sợ, chúng ta nên làm thế nào...".
Lăng Lạc Xuyên vừa định nói gì đó thì di động đột nhiên đổ chuông.
Anh nhìn số điện thoại hiển thị, nhận máy có chút gấp gáp, “Chị, chị không cần nói nữa, em sẽ không trở về. Nếu ông ấy nhất định bắt em trở về, chị kêu ông ấy phái cả đội quân đến bắt em... cái gì? Bệnh tim?!”.
Lăng Lạc Xuyên buông điện thoại xuống, Như Phi có chút lo lắng hỏi anh: “Cha anh bệnh à? Có cấp bách không?”
Anh thở dài, "Tình hình không tốt lắm, tôi phải về Bắc Kinh một chuyến".
“Vậy bên này...".
“Yên tâm đi, tôi sẽ để lại người ở đây. Hơn nữa lần này tôi về cũng có thể thuận tiện nhờ anh trai tôi chút chuyện".
Lăng Lạc Xuyên quay sang nhìn lá mùa thu rơi bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Là lúc để tất cả mọi thứ đáng chết kết thúc rồi”.
Anh run rẩy như một đứa trẻ sợ lạnh, “Anh biết, anh ta lừa anh, anh sớm đã biết...".
Đã là cuối thu, đúng mùa gió heo may, lá rụng lả tả. Cả thành phố chìm trong sắc vàng ấm áp, giống như một thước phim cố ý làm cho cũ đi, một vẻ đẹp ấm áp mà mờ nhạt.
Lăng Lạc Xuyên đẩy Vị Hi ra dưới gốc cây nguyệt quế trong vườn hoa. Ánh nắng chiều tà ấm áp, hương thơm hoa quế thoảng bay, không nghe thấy tiếng lá xào xạc, chỉ ngửi thấy hương thơm nồng nàn.
Anh kéo chăn đắp lên người Vị Hi, lại lấy khăn của mình quàng lên cổ cô, sau đó ngồi xuống ghế đá dưới gốc cây, nói với cô: “Vị Hi, những ngày này anh nói với em rất nhiều nhưng chuyện hồi nhỏ của anh, hình như anh vẫn chưa kể cho em nghe".
Anh quay mặt sang nhìn cô, Vị Hi vẫn dáng vẻ thờ ơ. Lăng Lạc Xuyên nắm tay cô, dịu dàng nhìn gương mặt không hề thay đổi của cô, rủ rỉ bằng giọng nói mềm mại nhất.
“Em có thể không ngờ thực ra hồi nhỏ anh rất ngoan. Cha anh khi ấy vẫn làm việc trong quân đội, ông giáo dục mấy đứa trẻ bọn anh giống như giáo dục binh sĩ trong quân đội của ông. Trong ấn tượng của anh, ông dường như chưa từng ôm anh. Vì vậy từ nhỏ đến lớn, anh và các anh chị em anh căn bản không biết cha và sĩ quan huấn luyện có gì khác nhau. Người ngoài cảm thấy bọn anh sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, nhưng sống trong một gia đình như vậy, nỗi chua xót trong lòng chỉ có bản thân bọn anh mới biết".
Vị Hi lặng im nhìn nơi nào đó phía xa xa, đôi mắt không hề có tiêu cự, giống như sa mạc hoang vắng.
Lăng Lạc Xuyên bi thương nhìn cô, nói tiếp: "Nhưng những điều này đều chẳng là gì, điều khiến anh không thể chịu đựng được chính là ông ta bỏ mặc người vợ đau ốm của mình vì công việc. Khi đó anh mới tám tuổi, mắt trừng trừng nhìn mẹ mình vừa rớt nước mắt vừa nằm trên giường gọi tên ông ta. Đợi khi ông ta tới bệnh viện, thi thể đã lạnh rồi... Từ đó về sau, anh liền hận ông ta, vô cùng, vô cùng hận. Nhưng điều khiến anh đau khổ nhất lại là năm mười hai tuổi. Anh bị người ta bắt cóc, đối phương muốn đổi lấy một đặc vụ từ cha anh. Cha anh, ông ta từ chối không chút do dự, thậm chí còn phong tỏa tất cả mọi tin tức với bên ngoài...".
Nói tới đây, giọng nói của anh có chút khàn khàn, kéo tay Vị Hi ép lên mặt mình mới nói tiếp: “Để giảm thiểu tổn thất, ông ta đã bỏ rơi anh. Những kẻ đó dùng còng khóa anh trong căn phòng tưới đầy xăng, vứt một que diêm rồi bỏ đi. Anh bẻ gãy ngón cái của mình mới rút được cổ tay ra, sau đó dùng ghế đập vỡ cửa kính, tự mình thoát ra khỏi biển lửa. Từ đó về sau, anh hoàn toàn tuyệt vọng với ông ta. Nếu đến người cha ruột còn có thể bỏ rơi anh, phản bội anh, anh không biết, thế giới này anh còn có thể tin tưởng ai. Sau sự việc đó, ông ngoại đón anh sang Mỹ. Anh sống bên cạnh ông bao năm, ông rất thương anh, luôn nói anh là đứa giống mẹ nhất trong mấy đứa. Song tất cả mọi thứ đó đều không bù đắp được thương tổn do trận cháy lớn đó gây ra cho anh, anh càng lúc càng trở nên hỉ nộ thất thường, ương bướng nóng nảy. Khi ông ngoại qua đời đã giao toàn bộ sự nghiệp gia tộc cho anh".
Nói tới đây, Lăng Lạc Xuyên lắc đầu, nhìn vào mắt của Vị Hi, nói một cách chân thành: "Nhưng toàn bộ những điều này đều không phải thứ anh muốn. Vì khi em nhận thức được một quyết sách của em liên quan đến lợi ích của bản thân và gia đình của hàng vạn hàng nghìn người, thứ áp lực đó không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả. Anh ở trong trường quân đội nhiều năm, đi theo con đường binh nghiệp, kinh doanh là một con đường hoàn toàn khác. Sự lúng túng của việc nửa đường xuất gia khiến thời gian mấy năm đầu của anh rất khó khăn, không biết đã chịu bao nhiêu thiệt thòi, gây ra bao nhiêu truyện cười. Cũng khiến anh dần dần học được cái gì gọi là không có thương nhân không gian trá, giết người không vấy máu. Khi đó cảm thấy cả thế giới đều có lỗi với anh, anh nên phản đòn lại. Cho đến khi gặp em mới khiến anh biết...". Anh cười tự chế giễu mình, “Cái mình gọi là tai họa so với những thứ em từng trải qua rốt cuộc đáng cười nhường nào".
Anh nắm chặt tay cô, bi thương nhìn cô, “Khi còn nhỏ, ông ngoại từng nói với anh, mỗi người chúng ta, mỗi một ngày đều mang mặt nạ để sống. Mặt nạ mang lâu dần, chúng ta liền quên đi bộ mặt vốn có của mình. Nhưng nếu em may mắn, em sẽ gặp được một người. Người này sẽ cho em biết em cần trở thành một người như thế nào, em nên trở thành một người ra sao".
Anh áp mặt mình lên lòng bàn tay ấm áp của cô, “Vị Hi, anh không dám cầu xin sự tha thứ của em. Anh chỉ muốn nói với em rằng: Là em cho anh biết anh nên làm một người như thế nào. Anh không dám để em quay về vì thế giới này chưa từng đối xử tốt với em. Một dạo anh từng cho rằng, cho dù sự việc chúng ta đã trải qua có đau đớn, kinh hoàng không dám nghĩ lại đến đâu đều không nên lựa chọn trốn tránh. Nhưng nếu nói trên thế giới này ai có tư cách làm kẻ đào ngũ của kí ức, người đó chỉ có em, chỉ có em đủ tư cách quên mọi thứ đáng sợ này. Nhưng...". Anh vùi mặt lên vai cô, nghẹn ngào, “Vị Hi, cho dù như vậy, anh vẫn hi vọng em quay về. Cho dù thế giới này khiến em nhiều lần thất vọng, nhưng... em có thể vì anh, vì anh, kiên cường một lần nữa không? Coi như vì anh, vì anh, có được không? Có được không?”
Người trong lòng vẫn ơ hờ, anh nhìn bầu trời xanh biếc cuối thu qua khe lá, trời cao mây nhạt, chim nhạn bay về, mùa thu đã đi.
Cả thế giới tĩnh lặng, không chút âm thanh. Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng gió xào xạc thổi qua tán lá. Lá thu vàng khẽ rơi, lay lay rớt xuống, rụng trên mặt anh.
Anh cúi đầu, tựa lên vai cô, anh không khóc nhưng nụ cười trên gương mặt khiến người ta đau lòng hơn cả nước mắt. Anh run rẩy như đứa trẻ sợ lạnh, mỉm cười, bi thương và bất lực nói: "Anh biết anh ta lừa anh. Anh sớm đã biết, em sẽ không tỉnh dậy vì anh, anh sớm đã biết...”.
Anh vẫn khóc, nước mắt nóng hổi ướt đẫm tóc mai cô, anh như đứa trẻ khóc không thành tiếng, anh không kiềm chế nổi, anh bất lực.
“Nói cho anh biết, Vị Hi, anh nên làm thế nào? Anh hết cách rồi, anh thực sự hết cách rồi...".
Từng chiếc lá thu lặng lẽ rơi xuống, tựa như cơn mưa hoa xinh đẹp mà thê lương. Cánh hoa đỏ bay rợp trời, đẹp đẽ buồn thảm như vậy, giống một bản tình ca bi thương, như cõi mộng không cách nào tỉnh dậy.
Đêm đó, anh nhìn sen đỏ đẹp đẽ nở khắp hồ rồi nói với cô: “Chúng có biết anh thích em nhường nào không?”.
Xung quanh tĩnh lặng im lìm, cô cúi đầu không nói, cô không nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt anh, sự lo lắng chờ đợi của tuổi trẻ xanh biếc. Khi ấy cô chưa trả lời anh, chỉ viết cho anh bốn chữ: Liễu rủ hoa cười.
Liễu rủ hoa cười, liễu rủ hoa cười... trong lòng Lăng Lạc Xuyên nghiền ngẫm bốn từ này, khi đó anh cho rằng thứ mình nhìn thấy là hi vọng bùng cháy lần nữa. Bây giờ chưa đi hết con đường anh mới biết hóa ra từ đầu đến cuối đều là cùng đường bí lối, sơn cùng thủy tận...
Sau kì nghỉ lễ dài ngày, mọi người còn chưa thoát khỏi không khí ngày lễ, một tin tức mang tính bùng nổ làm chấn động cả thành phố.
Trên mạng lưu truyền một đoạn video bất nhã, nghe nói là chuyện trăng gió trên giường của sinh viên trường nào đó với một vị tai to mặt 1ớn trong giới tài chính.
Tuy thời gian lưu truyền không lâu, đoạn phim cũng cực ngắn vẫn khiến người từng xem qua líu lưỡi kinh ngạc.
Nguyên nhân chẳng có gì, chỉ bởi nam diễn viên chính trong đoạn băng khiếm nhã này là một nhân vật làm mưa làm gió của giới tài chính, địa vị hết sức quan trọng.
Tin tức có sức chấn động như vậy tựa như một liều thuốc kích thích tim mạch cho giới giải trí. Những kẻ săn ảnh cùng với công cụ kiếm cơm của mình tựa như bầy chó điên xổng chuồng gào thét lao về hướng viện an dưỡng.
Lăng Lạc Xuyên sợ Vị Hi bị ảnh hưởng liền phái thêm gấp đôi số vệ sĩ, bao vây khu phòng bệnh cao cấp trở thành tường đồng vách sắt. Nhưng cho dù như vậy vẫn có phóng viên phỏng vấn thử vượt qua Lôi Trì[1], thậm chí còn gọi điện đến phòng bệnh của bệnh viện.
[1] Vượt qua Lôi Trì: Vượt qua phạm vi nhất định.
Lăng Lạc Xuyên giận dữ đến cực điểm, trên danh nghĩa xâm phạm sự riêng tư cá nhân, đã kiện phóng viên của mấy đài truyền hình và tòa soạn. Tuy gây ra chút tác dụng sợ hãi nhưng đồng thời cũng khiến giới truyền thông vốn đã bớt phần kích động gần như đạt đến mức độ điên cuồng đối với việc này.
Trong đó đương nhiên không thiếu một số tờ báo lá cải nhỏ thiếu đạo đức cắt câu lấy nghĩa, thêm mắm thêm muối, ngôn từ sắc bén đến mức gần như từng từ đều là máu, nói móc, châm chọc liên tục đẩy người ta vào chỗ chết, thề không đạt được mục đích tuyệt không ngừng lại.
Lăng Lạc Xuyên định đưa Vị Hi về nhà nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng nhưng bên ngoài toàn các phóng viên canh giữ ngày đêm. Chỉ cần họ xuất hiện, bọn họ liền giống như ong vò vẽ vỡ tổ ào ra từ bốn phương tám hướng.
Suy nghĩ đến việc Vị Hi có thể sợ hãi, Lăng Lạc Xuyên cũng đành từ bỏ suy nghĩ đó.
Để Vị Hi không bị quấy rầy, Như Phi và Trì Mạch gần như luân phiên trông coi cô hai mươi tư trên hai mười tư giờ, vệ sĩ bên ngoài cũng như gặp phải kẻ địch hùng mạnh.
Lăng Lạc Xuyên chịu phiền hà bởi việc này nhưng rốt cuộc anh là người từng trải và có kinh nghiệm, càng tới thời điểm quan trọng, càng bình tĩnh, cẩn trọng.
Ai đưa ra đoạn video này, anh không cần nghĩ cũng biết, đương nhiên cũng biết mục đích của người làm chuyện này chính là muốn anh tự rối loạn thế trận, thuận tiện mượn sức mạnh của giới truyền thông khiến anh bị cản trở mọi mặt.
Khi Như Phi nhìn thấy đoạn video không rõ nét đó trong máy tính xách tay của Lăng Lạc Xuyên, khó hiểu hỏi anh: "Tôi tưởng anh ta sẽ đưa ra đoạn video giữa anh ta và Vị Hi, sao lại là của anh?”.
Lăng Lạc Xuyên bóp bóp trán, “Anh ta chưa bao giờ muốn đưa mình vào trung tâm của dư luận, có lẽ hôm đó anh ta căn bản không hề ghi lại. Chỉ đặt DV vào trong, bày cho ra vẻ mà thôi. Một là anh ta bỏ ra một món tiền lớn đổi lấy hình tượng tốt đẹp, anh ta không thể hủy hoại chính mình; hai là anh ta chỉ muốn có được Vị Hi, không phải thực sự muốn ép chết cô ấy. Nguyễn Thiệu Nam hành sự tuy độc ác, nhưng không thể không công nhận anh ta đối với cô ấy có vài phần khác biệt".
Nghe anh nói vậy, Như Phi cười lạnh một tiếng,
“Cái tên khốn nạn đó, tôi chẳng tin anh ta nghĩ cho Vị Hi một chút nào. Người cũng bị thương thành ra thế này rồi, anh ta còn có thể làm ra chuyện không bằng cầm thú với cô ấy. Trong lòng anh ta, trừ bản thân anh ta ra, còn có thể chứa ai chứ?”.
Lông máy Lăng Lạc Xuyên nhíu lại, đây cũng là điều khiến anh cảm thấy ngu xuẩn nhất. Anh biết Nguyễn Thiệu Nam luôn coi mình là kẻ đi săn, đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn. Nhưng khi kẻ đi săn săn mồi, sẽ không nhìn vào mắt thú săn bởi có thể vì đồng cảm mà không cách nào hạ thủ.
Nhưng Nguyễn Thiệu Nam lại khác, anh ta thích nhìn biểu hiện tuyệt vọng, tiến thoái lưỡng nan của con mồi giống như mèo vờn chuột, thích có được niềm vui từ sự đau khổ của người khác. Thậm chí đối xử với người mình yêu, trước khi đạt được mục đích, anh ta cũng sẽ không mềm lòng.
Để thành công anh ta có thể từ bỏ tình cảm. Bây giờ để có được một người phụ nữ, anh ta không tiếc lấy chính mình để làm tổn thương người khác. Thứ hành động tàn nhẫn không đạt được mục đích thề không dừng tay khiến loại người không gì kiêng kị như Lăng Lạc Xuyên cũng không tránh khỏi kinh ngạc, khó hiểu.
Lăng Lạc Xuyên nhớ lại buổi sáng sớm hôm đó, Nguyễn Thiệu Nam đưa anh về nhà từ biệt thự trên đỉnh núi, từng miêu tả cho anh cảnh tượng đấu đấm bốc chợ đen ở Campuchia. Chuyện đó rốt cuộc là anh ta nhìn thấy hay chính bản thân anh ta từng trải qua?
Cho dù là tình trạng nào, có một điểm có thể chắc chắn anh ta học được cách đối xử “không chết không dừng, vô tình vô nghĩa” với bất kì người nào.
Lăng Lạc Xuyên nghĩ một chút rồi nói với Như Phi: “Thời gian này cô và Trì Mạch ra ngoài nhất định phải cẩn thận, rất rõ ràng anh ta đang hướng đến những người ở bên cạnh Vị Hi”.
Như Phi gật đầu, “Chính anh cũng vậy. Có điều nói đi cũng phải nói lại, đoạn video ấy sao anh ta lại có trong tay? Anh không phải là người bất cẩn đến vậy".
Lãng Lạc Xuyên dùng bối cảnh trong đoạn video, phóng to, phân tích: “Đây là một biệt thự tư nhân, tôi còn nhớ khi đó tôi uống say đã coi người con gái bên cạnh là Vị Hi. Khi tỉnh lại mới phát hiện tối đó Nguyễn Thiệu Nam cũng ở đấy. Đoạn phim này chắc là quay lại thời điểm đó, đoạn phim không chỉ thế này, đoán chừng sợ chọc giận ông cụ nhà tôi mới chỉ chiếu một chút".
Như Phi nhìn anh kì lạ, “Tửu lượng của anh không tồi, sao có thể say đến mức coi người khác là Vị Hi, thậm chí còn bị người ta quay lại thứ này vẫn không chút cảm giác?”.
Được thức tỉnh bởi câu nói của cô, Lăng Lạc Xuyên cúi đầu trầm mặc một lúc mới nói: “Chỉ có một cách giải thích, tôi đã trúng kế của anh ta. Tôi cãi nhau với Vị Hi, tâm trạng không tốt, lại gặp một cô gái giống cô ấy, lại kích động đến mức khó kiềm chế nổi bản thân. Khi ấy chỉ cảm thấy tất cả thật trùng hợp, bây giờ nghĩ lại, toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối đều là cạm bẫy đã được bày sẵn, từ khi ấy anh ta đã bắt đầu ngầm âm mưu tính toán với tôi rồi. Tối đó khi tôi rời đi, tay run đến mức đến lái xe cũng không lái nổi, chắc trong rượu đã bị người ta bỏ thứ gì đó".
Như Phi hoảng hốt ngồi lên ghế, lẩm bẩm: “Anh ta quá đáng sợ, chúng ta nên làm thế nào...".
Lăng Lạc Xuyên vừa định nói gì đó thì di động đột nhiên đổ chuông.
Anh nhìn số điện thoại hiển thị, nhận máy có chút gấp gáp, “Chị, chị không cần nói nữa, em sẽ không trở về. Nếu ông ấy nhất định bắt em trở về, chị kêu ông ấy phái cả đội quân đến bắt em... cái gì? Bệnh tim?!”.
Lăng Lạc Xuyên buông điện thoại xuống, Như Phi có chút lo lắng hỏi anh: “Cha anh bệnh à? Có cấp bách không?”
Anh thở dài, "Tình hình không tốt lắm, tôi phải về Bắc Kinh một chuyến".
“Vậy bên này...".
“Yên tâm đi, tôi sẽ để lại người ở đây. Hơn nữa lần này tôi về cũng có thể thuận tiện nhờ anh trai tôi chút chuyện".
Lăng Lạc Xuyên quay sang nhìn lá mùa thu rơi bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Là lúc để tất cả mọi thứ đáng chết kết thúc rồi”.