” Ở đây chính là phòng của ta, hóa ra ngươi lại ngốc không có thuốc chữa.” Huyền Song mỉm cười “Ngươi muốn tiếp cận Vương gia? Ta khuyên ngươi sớm bỏ ý nghĩ này đi, ta không muốn biết kẻ đứng sau ngươi là ai, cũng không quan tâm kẻ đó là ai, nói chung có ta ở đây thì ngươi đừng hòng giở trò.”
“Ngươi tưởng mình là Phật Như Lai sao?” Lâm Bảo Nhi đứng lên khỏi giường, thong thả đi vài bước quanh phòng “Ngươi có Trương Lương kế thì ta có Quá Tường thê, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Ta về đây, ngủ ngon.” Nói xong Lâm Bảo Nhi cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa thì Lâm Bảo Nhi liền chạy như bay, bước thấp bước cao thẳng một mạch về tới phòng của mình.
“Phù phù…” Nàng vịn khung cửa há miệng thở hổn hển, tay phải dùng sức nắm chặt bản đồ trong lòng bàn tay, Huyền Song, ngươi hãy đợi đấy! Sớm muộn gì ta cũng cho người đẹp mặt.
Đêm đến Lâm Bảo Nhi hầu như thức trắng tới sáng, sáng sớm ngày thứ hai, hai vành mắt nàng đen thui như bị ai đấm.
Nàng soi gương cẩn thận tỉ mỉ trang điểm, mất rất nhiều công sức mới che kín được hai vành mắt gấu trúc.
Hôm nay U Lan sơn trang vô cùng yên tĩnh, Hoàng Tuyền và Hồng Trần đã rời khỏi từ sớm, Lôi Huyễn Thiên với Lục Thiên Tuyết cũng chả thấy đâu. Ngay cả Huyền Song vẫn luôn lượn lờ trước mặt Bảo Nhi cũng không thấy bóng dáng.
Mọi người dường như đều biến mất chỉ sau một đêm.
Lâm Bảo Nhi cẩn thận đi dạo bên trong sơn trang một mình, tuy rằng Huyền Song đưa cho nàng bản đồ giả nhưng ký hiệu mấy cơ quan ngầm đều đúng vị trí.
Tiếng đàn từ xa xa êm ái trầm bổng truyền đến trong tai, trong trẻo như đang kể truyện rung động đến tâm can….
Âm thanh thật quen thuộc, là hắn — Độc Cô Hiểu.
Bước chân Lâm Bảo Nhi trong vô thức bỗng nhanh hơn, đi qua hành lang gấp khúc của hoa viên, tại một góc rừng trúc xanh biếc có một bạch y nam tử đang khép hờ hai mắt, say mê gảy đàn cổ.
Điều này khiến Lâm Bảo Nhi nhịn không được nhớ tới lần đầu tiên gặp Độc Cô Hiểu. Lúc đó nàng đã nghĩ người có thể đàn ra khúc nhạc tuyệt vời như vậy hẳn là một thiếu niên mặc bạch ý phong thái nhẹ nhàng. Hôm nay tưởng tượng của nàng đã thành hiện thực, chỉ là bỗng nhiên nàng thấy khoảng cách giữa hai người rất xa, xa đến nỗi nàng không rõ dáng vẻ của hắn, chạm không đến đường nét….
Độc Cô Hiểu có phong thái như người đứng trên cao nhìn xuống, khiến người khác nghĩ hắn sống trên mây, xa không với tới.
“Tiểu Long Nữ! Tiểu Long Nữ!” Khoái Phi từ trên nhánh cây gần đó bay xuống đậu trên vai Lâm Bảo Nhi.
“Con chim ngốc” Lâm Bảo Nhi giơ tay vuốt ve lông Khoái Phi mỉm cười dịu dàng.
“Long cô nương” Độc Cô Hiểu mở mắt ra, đôi con ngươi lành lạnh phút chốc bắn ra khí thế bức người “Tới nơi này đi dạo sao?
“Không phải, ta bị tiếng đàn của ngươi hấp dẫn tới đây.”
Lâm Bảo Nhi tỏ vẻ hâm mộ “Độc cô đại ca đàn thật êm tai, nếu như ta cũng biết đánh đàn thì hay biết mấy.”
“Ta dạy cho ngươi” Trên mặt Độc Cô Hiểu lộ ra nụ cười hiếm thấy “Còn nhớ hoàn cảnh lần đầu chúng ta gặp nhau chứ? Ngày đó phi tiêu của ta xém chút nữa đã lấy mạng của ngươi.”
“Ha ha, chúng ta coi như là đánh nhau thành bằng hữu, ngươi nói đây có phải duyên phận mà người ta hay nói không.
Lâm Bảo Nhi nhân cơ hội nhích lại ngồi gần Độc Cô Hiểu, có cơ hội thì phải tận dụng.
“Có lẽ vậy!” Độc Cô Hiểu đứng lên khỏi ghế, “Ngươi ngồi ở chỗ này, ta dạy ngươi đánh đàn.”
“Ừ! Ừ! Tốt!”
Lâm Bảo Nhi ngồi trước cổ cầm, vươn hai tay dùng sức gẩy bát huyền cầm (cầm dây), “Đăng. . . . . .” Cổ cầm phát ra một tiếng vang khó nghe.
“Cầm là phải đàn như vậy.” Độc Cô Hiểu vươn tay bắt lấy tay của Lâm Bảo Nhi, vẻ mặt chuyên chú dạy nàng cách thức đánh đàn.
Trong tích tắc khi hai tay cùng chạm vào nhau, tim Lâm Bảo Nhi bất giác đập lỗi hai nhịp, loại cảm giác điện giật này rất kỳ quái, chẳng lẽ là vì đối phương bộ dạng quá suất. . . . . . Mà bề ngoài không có suất bằng Lục Thiên Mặc. Chẳng lẽ là bởi vì quá mức xa lạ. . . . . .
Lâm Bảo Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, xua tan nghi hoặc ở đáy lòng, mặc kệ nó, hiện tại Độc Cô Hiểu ở trong mắt nàng chính là một cái bánh kem sô cô la sữa, mặc kệ có bao nhiêu ngọt, bao nhiêu người tranh, ta là do tình thế bắt buộc.
Đám sương sớm đã tan hết, trong rừng trúc tỏa ra từng đợt tiếng đàn đứt quãng, thanh âm kia không tính là êm tai nhưng rơi vào đáy lòng lại sinh ra một loại cảm giác lạ. . . . . .
“Chủ công!”
Một giọng nói không lớn, cắt ngang tiếng đàn.
Thật đúng là tên âm hồn bất tán. Lâm Bảo Nhi hơi hơi ngẩng đầu, liền thấy được khuôn mặt nàng không muốn nhìn thấy nhất.
“Có việc gì thế?” Độc Cô Hiểu nhìn Huyền Song liếc mắt một cái, nhẹ giọng hỏi.
“Lam Hải dùng bồ câu đưa tin đến.” Huyền Song khoát tay, một tờ giấy trắng từ cổ tay áo bay ra, rơi vào ngay giữa lòng bàn tay Độc Cô Hiểu.
Độc Cô Hiểu mở tờ giấy kia ra nhìn vài lần, mâu quang lóe ra không ngừng.
“Chủ công. . . . . .” sắc mặt Huyền Song lộ vẻ lo lắng, “Có hay không. . . . . .”
“Không nên động thủ.” Độc Cô Hiểu mỉm cười xiết chặt nắm tay, “Ngươi cùng ta đến thư phòng một chút.” Dứt lời, hắn giơ giơ tay lên, vụn giấy như tuyết trắng bay bay từ giữa không trung rơi xuống dưới. . . . . .
Ánh mắt Lâm Bảo Nhi vẫn nhìn chăm chú về phương hướng Độc Cô Hiểu cùng Huyền Song biến mất, nàng không biết lời họ nói có hàm ý gì, nhưng trong lòng nàng cảm thấy thật hoảng sợ. . . . . .
“Mọi người đi xa ! Đi xa !” Nửa ngày không thấy bóng dáng, Khoái Phi lần nữa xuất hiện ở trước mắt Lâm Bảo Nhi.
“Vô nghĩa, ta biết.” Lâm Bảo Nhi vỗ vỗ đầu Khoái phi, “Buổi sáng hôm nay không khí rất quái lạ, tên Huyền Song này không biết từ đâu chạy đến.”
“Ta biết, ta biết!” Khoái Phi đắc ý vỗ vỗ cánh.”Hắn từ ôn tuyền(suối nước nóng) phía sau núi đi tới.”
“Ôn tuyền?” Lâm Bảo Nhi lần đầu tiên biết phía sau sơn trang này có một cái ôn tuyền, lại còn là loại có thể trị bách bệnh siêu cấp ôn tuyền.
“Huyền Song cứ cách một ngày sẽ đến để tắm.” Khoái Phi làm bộ cái gì cũng biết nói, “Ngươi cũng muốn tắm sao? Ta mang ngươi đi!”
“Ta không cần, ngươi là cái đại sắc điểu!” Lâm Bảo Nhi liếc Khoái Phi một cái.
Khoái Phi tức giận bay đến bên cạnh, “Ai là sắc điểu? Ta là giống cái! Giống cái!”
“Vậy ngươi cũng vẫn là sắc điểu, nếu không sao ngươi lại biết biết Huyền Song đi tắm lúc nào? Ngươi nhất định đã từng nhìn lén hắn tắm đúng hay không? Đúng hay không?”
“Loài người các ngươi không thể nói lý! Không thể nói lý!” Khoái Phi vừa nhắc đi nhắc lại không thể nói lý, vừa tức giận bay đi.
Lâm Bảo Nhi đứng ở tại chỗ cười trộm một hồi, cũng chậm rãi từ từ đi về chỗ ở của mình, hóa ra Huyền Song còn có thói quen đặc biệt này, ha ha, ai bảo ngươi quấy rầy ta, lần này bản tiểu thư phải chủ động xuất kích, cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta.