“Hồng Trần.”
Lâm Bảo Nhi tức giận nhìn tên gia hỏa đang dương dương đắc ý kia, “Nơi này cũng gọi là phong thủy bảo địa sao?”
“Đúng a! Có gì sao?” Hồng Trần liếc nhìn Lâm Bảo Nhi, ” Phía trước có phòng bếp, phía sau có nhà vệ sinh, ăn uống vệ sinh không phải lo, vậy còn không phải là phong thủy bảo địa sao?”
“Ta hoàn toàn bị ngươi đánh bại.”
Lâm Bảo Nhi cuối thấp đầu, “Nơi này trước bị khói dầu hun, sau có mùi nhà xí, thật là nơi phong thủy bảo địa thiên cổ khó tìm a”
“Hồng!”
Lúc này Hoàng Tuyền với vẻ mặt buồn ngủ, quần áo xốc xếch từ trong phòng đi ra, ” Mới sáng sớm các ngươi ở trong sân làm ồn cái gì a?”
“Đại ca, hiện tại mặt trời đã lên tới mông đít rồi,” Lâm Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn mặt trời, ” Cuộc sống của ngươi thật hạnh phúc a, mỗi ngày đều có thể như trư, ngủ đến lúc tự động tỉnh lại.
“Tiểu Long Nữ.” Hoàng Tuyền đi đến chổ Lâm Bảo Nhi nhìn thẳng vào hai mắt nàng, ” Ủa, ngươi không phải đang ở chỗ Huyền Song sao? Tại sao lại chạy đến chỗ này.”
“Là hắn mời ta tới.” Lâm Bảo Nhi dùng ngón tay mảnh khảnh chỉ vào Hồng Trần.
“Cái này…” Hồng Trần cuối đầu xuống làm ra bộ mặt trầm ngâm, “Ta cảm thấy nơi này về sau cần có một nữ nhân…”
“Những lời này ta thích nghe.” Con mắt Hoàng Tuyền híp lại thành một vầng trăng khuyết, mỉm cười thần bí, kéo Lâm Bảo Nhi ra một bên, nhỏ giọng hỏi, “Tiểu Long Nữ, ngươi biết giặt quần áo không?”
Lâm Bảo Nhi gật đầu.
“Cũng biết nấu cơm a?”
Lâm Bảo Nhi lần nữa gật đầu.
“Vậy ngươi có thể…”
“Dừng lại!” Lâm Bảo Nhi khoa chân múa tay thủ thế trước mặt Hoàng Tuyền, “Ngươi không phải nói với ta rằng từ trước đến giờ ở đây không có nha hoàn đấy chứ?”
“Đúng vậy, bốn người chúng ta tụ họp thì ít mà xa cách thì nhiều, rất ít ở trong sơn trang, cho nên, ở đây không có nha hoàn chuyên môn quản lý. Hơn nữa, mấy người chúng ta không thích người ngoài đụng vào đồ đạc của mình, vậy nên nhân tiện…” Hoàng Tuyền cười cười, “Ngươi đến thì thật tốt quá.”
“Ta cũng là người ngoài nha!” Lâm Bảo Nhi lập tức phân rõ mối quan hệ. Trời biết chuồng heo của bọn họ đã loạn thành cái gì rồi, nàng không muốn bị nhiễm cúm gia cầm đâu.
“Làm sao ngươi lại là người ngoài!” Ngươi chẳng phải là hảo muội muội của ta sao?” Hồng Trần giống như tên trộm sáp đến nhìn Lâm Bảo Nhi.
“Âm mưu! Đây hoàn toàn là âm mưu của các ngươi!” Lâm Bảo Nhi hét to hai tiếng, “Ta không cần sống ở chỗ này, ta không phải là máy giặt đồ, cũng không phải là máy hút bụi.”
“Uy uy, chừa cho ta chút mặt mũi được không?” Hồng Trần mất hứng nâng bản mặt lên, “Ngươi không ở đây thì đi đâu?”
“Ta…” Lâm Bảo Nhi nhất thời nghẹn lời, đúng vậy, nàng không ở đây thì có thể đi đâu? Cũng không thể trở về Lãnh Hương Viện.
“Ta…Chúng ta đã nói, ta chỉ là khách ở đây, các ngươi không cần phải đem hết công việc đổ hết lên người ta được.”
“Tốt! không thành vấn đề.” Hoàng Tuyền cười giống y chang con chuột nhắt trộm được gạo, hắn kéo một cánh tay của Lâm Bảo Nhi, “Hì hì, Tiểu Long Nữ, ta đây có thể làm phiền người giúp ta dọn dẹp gian phòng này được không?”
“Được rồi!” Lâm Bảo Nhi gật đầu, đã đến nơi này thì đành chiều lòng người vậy! Nàng dù sao cũng là người nhiệt tình yêu mến lao động vinh quang a!
“Tốt, đi theo ta!” Hoàng Tuyền kéo Lâm Bảo Nhi đến gian phòng của mình.
“Loảng xoảng.”
Lúc cửa phòng vừa đẩy ra, trong nháy mắt, một mùi hương kinh khủng xông vào mũi.
“Hắt xì!” Lâm Bảo Nhi hắt hơi một cái, “Mùi này là mùi gì gì vậy? Thật gay mũi.”
“Không có gì, không có gì.” Hoàng Tuyền dường như đã thành thói quen, “Là mùi của độc dược mà ta đã hạ trên ám khí . Ngươi không đụng vào những cái phi tiêu trên bàn kia thì tốt rồi.”
“Cái gì? Ngươi vừa rồi không có nói làm công việc này sẽ nguy hiểm đến tính mạng!” Lâm Bảo Nhi vô thức rụt người lại, “Hiện tại ta không làm nữa, được không?”
“Không được!” Hoàng Tuyền kéo Lâm Bảo Nhi vào giữa phòng.
“Vậy ngươi phải nhớ mua bảo hiểm nhân thọ cho ta nha!” Lâm Bảo Nhi nhìn xung quanh, gian phòng này là kho binh khí sao, ngay cả góc tường, trên giường nhỏ đều phủ kín các loại hung khí. Nàng thật sự muốn biết mỗi đêm Hoàng Tuyền ngủ ở chỗ nào, hắn ở căn phòng dưới tác dụng của “hương thơm” này còn có thể ngủ sao, thật là không thể tưởng tượng nổi….
“Ừm, xin hỏi…” Lâm Bảo Nhi nhìn hắn một cái, “Ngươi muốn ta thu dọn cái gì? Đem những binh khí này ra ngoài sao? Ta sợ ta không đủ khí lực.”
“Không phải, ta nhờ ngươi giúp ta đem những thứ không cần thiết ở trong phòng dọn dẹp lại.”
“Không cần thiết?” Lâm Bảo Nhi cảm thấy cả căn phòng chỉ có những binh khí của hắn mới thật sự là không cần thiết.
“Chính là mấy cái chén trà, ấm trà, bàn ghế, bình hoa lỗi thời, đồ vô dụng, thu dọn tất cả là tốt rồi.”
Những vật này đều tính là vô dụng???? “Cái tủ quần áo kia có cần ném đi luôn hay không?”
“Cái này tạm thời giữ lại đi.”
Lâm Bảo Nhi cúi đầu nhìn lại, ngoại trừ cái tủ quần áo thì cả gian phòng hắn chỉ còn thừa lại một cái giường. Đem cái này thu thập triệt để là đủ rồi.
Hai người, mỗi người liên tục cầm ra từng thứ, một lát sau thì đem mấy thứ trong phòng dọn sạch trống không
Hoàng Tuyền nhìn lại căn phòng vũ khí, vui mừng nhướng mày, còn Lâm Bảo Nhi lại ở một bên mệt mỏi, đổ mồ hôi đầm đìa.
“Hoàng Tuyền.” Lâm Bảo Nhi vỗ vào hắn, “Những binh khí này đều là của ngươi sao?”
“Không phải,” Trong mắt Hoàng Tuyền lóe lên một tia tiếc hận, “Nếu đều là của ta thì tốt rồi, còn có của Hồng cùng Hải.”
“Đúng rồi, như thế nào lại không thấy Lam Hải a?” Lâm Bảo Nhi nhớ tới biểu hiện kì lạ của Lam Hải lúc sáng.
“Hắn nha, hình như đã nhận một phong thư thì liền đến thư phòng của chủ công rồi.”
Thư phòng… Lâm Bảo Nhi đảo mắt, trong trí nhớ của nàng thư phòng là một nơi rất bí hiểm, đa số âm mưu quỷ kế đều xuất phát từ thư phòng….
Lần này đúng như suy đoán của Lâm Bảo Nhi, lúc này trong thư phòng, Độc Cô Hiểu quả thực đang vạch ra một âm mưu đối với nàng.
“Lâm Bảo Nhi đã vì ta mà tới, như vậy…” Trong mắt Độc Cô Hiểu ánh lên một tia âm lãnh (âm u lạnh lẽo), “Chúng ta sẽ tương kế tựu kế cho nàng cơ hội tiếp cận ta…”
“Chủ công, làm như vậy có chút mạo hiểm.” Lam Hải có chút chần chừ, hắn luôn cảm thấy Tiểu Long Nữ kia có chút kỳ lạ, không thể suy đoán hành động của nàng theo lẽ thường được.
“Cái này ngươi không cần lo lắng.” Độc Cô Hiểu cúi đầu nhìn xuống mật hàm trong tay, Tiểu Long Nữ cùng Tư Đồ Lăng An, Lục Thiên Mặc,quan hệ của ba người này không thể dùng hai chữ bình thường mà so sánh, hắn có thể dùng nữ nhân này làm công cụ hữu hiệu nhất để kiềm chế Tư Đồ Lăng An.
“Lam Hải!”
“Có”
“Giúp ta hạ lệnh xuống, ngày mai ta muốn xuất môn!” Khóe môi Độc Cô Hiểu hiện ra một tia cười lạnh, “Trò hay chỉ mới bắt đầu.”
“Thuộc hạ đã rõ.” Lam Hải gật đầu nhẹ, rùng mình một cái, ra khỏi thư phòng.
“Chủ nhân, chủ nhân…” Khoái Phi vẫn đang đậu trên bàn bên cạnh bay đến đậu trên vai Độc Cô Hiểu.”Chủ nhân, ngươi sẽ làm gì với Tiểu Long Nữ.”
“Chuyện này ngươi tốt nhất không nên lắm miệng.” Độc Cô Hiểu nhìn Khoái Phi vừa bay qua, con chim này từ trước đến nay không thích cùng người khác trò chuyện, nhưng Tiểu Long Nữ kia lại có thể trò chuyện rất ăn ý với nó, hắn phải thừa nhận là nữ nhân kia có chút không giống với người bình thường.