“Ly nhi, con đi đường cẩn thận, khi đến Lục phủ phải nghe lời Lục thúc thúc, nếu chịu ủy khuất gì thì viết thư gửi cho mẫu thân nhớ chưa?” Nhan Tiêu Yên cầm chiếc bao nhỏ đeo lên lưng của Diệp Tử Ly.
Diệp Tử Ly gật đầu mỉm cười:“Mẫu thân ta biết rồi”
Xoa đầu Diệp Tử Ly, Diệp Khung Hải lạnh lùng nhìn hai ám vệ một nam một nữ đứng ở đằng sau nói:“Bảo vệ tiểu thư cho tốt!”
“Là tướng quân!”
“Mẫu thân, phụ thân, đại ca, nhị ca, Ly nhi đi mọi người nhớ phải giữ gìn sức khỏe, rồi Ly nhi sẽ trở về gặp mọi người!”
“Ukm, Ly nhi nhớ phải đi đường cản thận” Diệp Lam Lăng gật đầu, dịu dàng xoa đầu nàng.
“Tiểu Ly nhi, đợi mấy ngày nữa nhị ca sẽ đến thăm muội”
Mỉm cười gật đầu.
“Ta đi đây”
Nói xong Diệp Tử Ly từ cửa sau rời khỏi Trấn Quốc tướng phủ. Đằng sau là Nhị Ngũ cùng Nhị Cửu, cũng chính là cặp nam nữ ám vệ mà Diệp Khung Hải phái đi bảo vệ nàng.
--------------
TẠI MỘT KHU RỪNG GẦN *TÂY THÀNH*
* Là kinh thành của Tây Thương
“Phù, ngồi nghỉ tí”
Mệt mỏi ngồi xuống một tảng đá to, tiếp nhận chiếc bọc thức ăn từ tay Nhị Cửu, mở túi lấy một cái bánh Bông Lan từ từ ăn. Nhị Cửu đứng bên cạnh trông nàng, còn Nhị Ngũ thì đi thăm dò xung quanh.
“Tiểu thư chúng ta mau rời khỏi đây, bên kia có đánh nhau!”
“ Đánh nhau?”
“Vậy chúng ta mau...”
“Giết! Không được để chúng chạy thoát!!”
Từ đằng xa gần mười hắc y nhân nhanh chóng đuổi đến, Nhị Cửu vội vàng ôm nàng lên, Nhị Ngũ rút kiếm ra hét lên:“Mau đưa tiểu thư đi! Ta sẽ ở lại chặn chân chúng!”
Trong lòng Nhị Ngũ vô cùng áy náy, chắc là khi hắn rời khỏi đó đã làm cho bọn chúng phát hiện.
“ Đuổi theo!”
Nhị Cửu ôm nàng nhanh chóng dùng khinh công chạy, còn Nhị Ngũ thì ngăn chặn hắc y nhân, nhưng không may là có ngũ hắc y nhân đã đuổi theo Nhị Cửu.
“Vù... vù vù”
Ôm chặt lấy Nhị Cửu, nghe tiếng gió vù vù bên tai, cùng với khung cảnh mơ hồ xung quanh, tâm tình nàng có chút không thích. Kia có bao giờ nàng gặp phải ám sát mà phải chạy?
Bỗng nàng nhìn ra một phương hướng không xa, nhưng vì quá nhanh nên nàng không thấy rõ, nên chỉ nhìn thoáng qua, và...nàng thấy nhiều bóng đen cùng một thân tử y nam nhân.
Bóng đen? Tử y nam nhân?
Đột nhiên nàng nhớ tới Nhị Ngũ có nói rằng gần đây có ám sát...
Chết tiệt! Nhất định là tại nam nhân kia! Thối nam nhân, xú nam nhân, sau này để ta tìm được ngươi thì biết tay ta!
“Vù”
Bỗng nhiên một hắc y nhân phi thân ngăn chặn ngay trước đường, đồng thời những hắc y nhân khác cũng đã chặn lại, tứ phía đều bị bao vây!Nhóm hắc y nhân không nói gì, trực tiếp rút kiếm xông lên.
“Vù”
“Xoẹt”
“Phập”
Nhị Cửu ôm nàng vào lòng bảo vệ, nhưng vẫn không tránh được những vết kiếm xoẹt qua, mà Nhị Cửu thì thương tích đầy mình, có nặng có nhẹ.
Bỗng nhiên một mũi tên không biết từ đâu bay đến bắn trúng vào đầu Nhị Cửu từ phía sau.
“A”
Diệp Tử Ly bị ném xa xuống đất lăn vài vòng. Khi lăn những hòn đá nhọn xoẹt qua người nàng, y phục bị nhiễm bẩn cùng với máu.
Khi nàng ngẩn đầu lên thì nhìn thấy Nhị Cửu nắm xấp xuống đất cả người bất động, một mũi tên cắm ở phía sau đầu của nàng.
Nhóm hắc y nhân giết Nhị Cửu xong nhìn về phía nằng và xông lên.
Nàng ngồi trên đất ôm lấy thân hơi run nhẹ của mình như vô cùng sợ hãi nhưng ánh mắt nàng nhìn nhóm hắc y nhân đang xông lên về phía mình thì lại vô cùng bình tĩnh...
“Vù”
“A____”
Trong nháy mắt, một thân ánh đứng trước nàng phất tay một cái khiến cho nhóm hắc y nhân đáng bay phun máu, rồi nằm bất động.
“Hừ, mấy người xông lên bắt nát một nha đầu yếu đuối, đúng là không biết thế nào là chính nhân quân tử”
Một giọng nói già nua vang lên, khinh bỉ nhìn đám hắc y nhân đã chết.
“Bọn chúng là sát thủ, không biết thế nào là chính nhân quân tử”
“Hả, nha đầu ngươi nói cũng đúng”
Phượng Vô quay người lại cười ha hả. Lúc này nàng mới nhìn kĩ lão nhân trước mắt.
Có thể nói là lão nhân này thật chẳng khác gì lão ăn mày, chỉ khác mỗi là ngươi rất có thịt, không gầy như những ăn mày khác. Đầu thì xù lên như cái tổ quạ, y phục thì nhiều chỗ rách. Khuôn mặt còn có vài vết bẩn, nhưng đôi mắt thì nhìn trông rất có hồn.
“À, tiểu nha đầu ngươi không sao chứ?”
Nàng đứng dậy lắc đầu, đôi tay nhỏ phủi đi những vết bẩn trên người, nhìn Phượng Vô “ Đa tạ tiền bối giúp đỡ, ta không sao”
Rồi nàng quay đi như định rời khỏi, thấy thế Phượng Vô liền đứng chắn đường. Đôi mày nhỏ nhíu lại.
“Ta có việc phải đi trước, nếu sau này gặp lại sẽ trả ơn tiền bối”
“Hừ, tiểu nha đầu lão phu cứu ngươi mà ngươi tỏ vẻ như vậy?”
Nhăn mày khôngn vui, nàng tức giận nói” Xú lão đầu ngươi muốn thế nào!”
Vừa vào rừng liền bị bọn hắc y sát thủ đổi theo chỉ tại vì một tên thối nam nhân, giờ lại bị một lão xú ăn mày dây dưa, hôm nay nàng đúng là quá xui xẻo!
“Tiểu nha đầu, ta đã cứu ngươi nên ngươi phải làm cho lão phu việc này”
Nghe xong, nàng còn chưa phản ứng kịp thì đã bị Phượng Vô vác lên vai.
“A___”
-----------------------------------------------------------------------------------
Cảm hứng về tác phẩm này đã hết, => tạm drop.
Bài hát trên là bài “Sát thủ” nghe rất hay, các nàng nên thử nghe.
Truyện đề cử: 《Mẹ lưu manh, con thiên tài》
Bại hoại + lưu manh= ác ma thông minh
Tà dương đẹp vô cùng,
Vừa gặp thủy triều lên,
Trải đầy những đá vụn,
Cố bò trườn hết sức,
Chỉ vừa hơi nhấc mông,
Ánh mắt tay họ Hạ,
Đạp một cước vô tình,
Trứng đau, cúc cũng nhức
Khóc ròng ôi khóc ròng
GIẢI MÃ NHỮNG CON SỐ
Diệp Tử Ly gật đầu mỉm cười:“Mẫu thân ta biết rồi”
Xoa đầu Diệp Tử Ly, Diệp Khung Hải lạnh lùng nhìn hai ám vệ một nam một nữ đứng ở đằng sau nói:“Bảo vệ tiểu thư cho tốt!”
“Là tướng quân!”
“Mẫu thân, phụ thân, đại ca, nhị ca, Ly nhi đi mọi người nhớ phải giữ gìn sức khỏe, rồi Ly nhi sẽ trở về gặp mọi người!”
“Ukm, Ly nhi nhớ phải đi đường cản thận” Diệp Lam Lăng gật đầu, dịu dàng xoa đầu nàng.
“Tiểu Ly nhi, đợi mấy ngày nữa nhị ca sẽ đến thăm muội”
Mỉm cười gật đầu.
“Ta đi đây”
Nói xong Diệp Tử Ly từ cửa sau rời khỏi Trấn Quốc tướng phủ. Đằng sau là Nhị Ngũ cùng Nhị Cửu, cũng chính là cặp nam nữ ám vệ mà Diệp Khung Hải phái đi bảo vệ nàng.
--------------
TẠI MỘT KHU RỪNG GẦN *TÂY THÀNH*
* Là kinh thành của Tây Thương
“Phù, ngồi nghỉ tí”
Mệt mỏi ngồi xuống một tảng đá to, tiếp nhận chiếc bọc thức ăn từ tay Nhị Cửu, mở túi lấy một cái bánh Bông Lan từ từ ăn. Nhị Cửu đứng bên cạnh trông nàng, còn Nhị Ngũ thì đi thăm dò xung quanh.
“Tiểu thư chúng ta mau rời khỏi đây, bên kia có đánh nhau!”
“ Đánh nhau?”
“Vậy chúng ta mau...”
“Giết! Không được để chúng chạy thoát!!”
Từ đằng xa gần mười hắc y nhân nhanh chóng đuổi đến, Nhị Cửu vội vàng ôm nàng lên, Nhị Ngũ rút kiếm ra hét lên:“Mau đưa tiểu thư đi! Ta sẽ ở lại chặn chân chúng!”
Trong lòng Nhị Ngũ vô cùng áy náy, chắc là khi hắn rời khỏi đó đã làm cho bọn chúng phát hiện.
“ Đuổi theo!”
Nhị Cửu ôm nàng nhanh chóng dùng khinh công chạy, còn Nhị Ngũ thì ngăn chặn hắc y nhân, nhưng không may là có ngũ hắc y nhân đã đuổi theo Nhị Cửu.
“Vù... vù vù”
Ôm chặt lấy Nhị Cửu, nghe tiếng gió vù vù bên tai, cùng với khung cảnh mơ hồ xung quanh, tâm tình nàng có chút không thích. Kia có bao giờ nàng gặp phải ám sát mà phải chạy?
Bỗng nàng nhìn ra một phương hướng không xa, nhưng vì quá nhanh nên nàng không thấy rõ, nên chỉ nhìn thoáng qua, và...nàng thấy nhiều bóng đen cùng một thân tử y nam nhân.
Bóng đen? Tử y nam nhân?
Đột nhiên nàng nhớ tới Nhị Ngũ có nói rằng gần đây có ám sát...
Chết tiệt! Nhất định là tại nam nhân kia! Thối nam nhân, xú nam nhân, sau này để ta tìm được ngươi thì biết tay ta!
“Vù”
Bỗng nhiên một hắc y nhân phi thân ngăn chặn ngay trước đường, đồng thời những hắc y nhân khác cũng đã chặn lại, tứ phía đều bị bao vây!Nhóm hắc y nhân không nói gì, trực tiếp rút kiếm xông lên.
“Vù”
“Xoẹt”
“Phập”
Nhị Cửu ôm nàng vào lòng bảo vệ, nhưng vẫn không tránh được những vết kiếm xoẹt qua, mà Nhị Cửu thì thương tích đầy mình, có nặng có nhẹ.
Bỗng nhiên một mũi tên không biết từ đâu bay đến bắn trúng vào đầu Nhị Cửu từ phía sau.
“A”
Diệp Tử Ly bị ném xa xuống đất lăn vài vòng. Khi lăn những hòn đá nhọn xoẹt qua người nàng, y phục bị nhiễm bẩn cùng với máu.
Khi nàng ngẩn đầu lên thì nhìn thấy Nhị Cửu nắm xấp xuống đất cả người bất động, một mũi tên cắm ở phía sau đầu của nàng.
Nhóm hắc y nhân giết Nhị Cửu xong nhìn về phía nằng và xông lên.
Nàng ngồi trên đất ôm lấy thân hơi run nhẹ của mình như vô cùng sợ hãi nhưng ánh mắt nàng nhìn nhóm hắc y nhân đang xông lên về phía mình thì lại vô cùng bình tĩnh...
“Vù”
“A____”
Trong nháy mắt, một thân ánh đứng trước nàng phất tay một cái khiến cho nhóm hắc y nhân đáng bay phun máu, rồi nằm bất động.
“Hừ, mấy người xông lên bắt nát một nha đầu yếu đuối, đúng là không biết thế nào là chính nhân quân tử”
Một giọng nói già nua vang lên, khinh bỉ nhìn đám hắc y nhân đã chết.
“Bọn chúng là sát thủ, không biết thế nào là chính nhân quân tử”
“Hả, nha đầu ngươi nói cũng đúng”
Phượng Vô quay người lại cười ha hả. Lúc này nàng mới nhìn kĩ lão nhân trước mắt.
Có thể nói là lão nhân này thật chẳng khác gì lão ăn mày, chỉ khác mỗi là ngươi rất có thịt, không gầy như những ăn mày khác. Đầu thì xù lên như cái tổ quạ, y phục thì nhiều chỗ rách. Khuôn mặt còn có vài vết bẩn, nhưng đôi mắt thì nhìn trông rất có hồn.
“À, tiểu nha đầu ngươi không sao chứ?”
Nàng đứng dậy lắc đầu, đôi tay nhỏ phủi đi những vết bẩn trên người, nhìn Phượng Vô “ Đa tạ tiền bối giúp đỡ, ta không sao”
Rồi nàng quay đi như định rời khỏi, thấy thế Phượng Vô liền đứng chắn đường. Đôi mày nhỏ nhíu lại.
“Ta có việc phải đi trước, nếu sau này gặp lại sẽ trả ơn tiền bối”
“Hừ, tiểu nha đầu lão phu cứu ngươi mà ngươi tỏ vẻ như vậy?”
Nhăn mày khôngn vui, nàng tức giận nói” Xú lão đầu ngươi muốn thế nào!”
Vừa vào rừng liền bị bọn hắc y sát thủ đổi theo chỉ tại vì một tên thối nam nhân, giờ lại bị một lão xú ăn mày dây dưa, hôm nay nàng đúng là quá xui xẻo!
“Tiểu nha đầu, ta đã cứu ngươi nên ngươi phải làm cho lão phu việc này”
Nghe xong, nàng còn chưa phản ứng kịp thì đã bị Phượng Vô vác lên vai.
“A___”
-----------------------------------------------------------------------------------
Cảm hứng về tác phẩm này đã hết, => tạm drop.
Bài hát trên là bài “Sát thủ” nghe rất hay, các nàng nên thử nghe.
Truyện đề cử: 《Mẹ lưu manh, con thiên tài》
Bại hoại + lưu manh= ác ma thông minh
Tà dương đẹp vô cùng,
Vừa gặp thủy triều lên,
Trải đầy những đá vụn,
Cố bò trườn hết sức,
Chỉ vừa hơi nhấc mông,
Ánh mắt tay họ Hạ,
Đạp một cước vô tình,
Trứng đau, cúc cũng nhức
Khóc ròng ôi khóc ròng
GIẢI MÃ NHỮNG CON SỐ