Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Mộc Bạch Ly liền lặng lẽ rời giường, một tay bế Viên Thịt rón ra rón rén đi ra ngoài. Đi tới cửa đau lòng nhìn Mễ Đa đang ngủ ngon giấc trên mặt đất, trong ánh mắt ngấn lệ, thật xin lỗi, Mễ Đa, không phải là ta không muốn dẫn ngươi theo, mà là mang ngươi quả thật không tốt. Tội lỗi nửa ngày, nàng rốt cục nhẫn tâm quay đầu đi, nhẹ nhàng nhảy một cái, liền rơi xuống mấy trượng ở ngoài rừng hoa đào.
Hôm qua đã cáo biệt sư phụ và sư huynh nên sáng nay Mộc Bạch Ly muốn yên lặng rời đi sớm một chút. Nếu để cho bọn họ đưa tiễn thì mắt sẽ khóc sưng thành hạt đào để cho người khác nhìn thấy thật mất mặt. Giờ phút này Mộc Bạch Ly lẳng lặng nhìn ba gian phòng trôi lơ lửng ở không trung, sương mù vòng quanh giống như nơi ở của thần tiên, trong đôi mắt đã tràn đầy thủy châu, một cái chớp mắt, liền lăn xuống. Bạch Ly hít sâu một hơi, sư phụ, sư huynh, ta sẽ nhanh chóng trở về, không cần lo lắng......
“Ba!”
“Bùm, bùm!”
Hỏa quang từ trên đất chợt bay lên không trung, trong nháy mắt tràn ra, mở ra đoá hoa đủ mọi màu sắc sáng rực rỡ. Hướng Bằng hé ra khuôn mặt ngăm đen đứng dậy, “Sư muội, trên đường cẩn thận a, yêm sẽ nhớ muội!”
Pháo hoa rất đẹp, Mộc Bạch Ly kéo kéo khóe miệng, “Sư huynh, huynh rất muốn muội rời đi sao?” Nước mắt tý tách rơi xuống làm cho Hướng Bằng gấp đến độ tay chân luống cuống.
“Không phải như vậy, không phải như vậy, ngày hôm qua sư phụ nói muội nhất định sẽ lén đi, để cho yêm chuẩn bị một chút, yêm liền dùng pháo hoa, sư phụ cũng nói được, yêm.....” Càng gấp gáp càng lo lắng, đều là đau lòng.
“Sư phụ đâu?” Mộc Bạch Ly nhìn đông ngắm tây, không phát hiện thân ảnh màu trắng.
“Yêm, yêm cũng không hiểu được!”
“A! Vậy muội đi trước, tránh cho Mễ Đa tỉnh dậy, sư huynh tạm biệt......” Phất phất tay, Mộc Bạch Ly nhảy lên phi kiếm, chậm rãi nhẹ nhàng mấy bước, lưu luyến nhìn sơn thuỷ nơi này một chút. Lúc này mới vèo rời đi, sắc trời mặc dù tuy sớm nhưng mình vẫn đến chân núi chờ bọn họ thôi!
“Sư muội, phải bảo trọng thân thể a......”
“A...... A...... A......” Thanh âm của Hướng Bằng hùng hậu thật lâu cũng không tản đi.
Mộc Bạch Ly đang rầu rĩ, đột nhiên trước mắt bay tới một con diều, mang theo mùi thơm nhàn nhạt của hoa đào. Vừa nhìn cũng biết là bút tích của sư phụ, con diều bay đến chỗ Bạch Ly phịch mấy cái, cuối cùng rơi xuống trên vai nàng.
Một giọng ôn hòa vang lên, chớp mắt làm cho nàng rơi lệ!
“Bạch Ly, trên đường phải cẩn thận, chú ý an toàn!”
“Luôn đi cùng Sênh Ca và Tề Ngôn Lăng, không nên chạy loạn một mình!”
“Vi sư cho ngươi túi Càn Khôn thêm vài y phục mùa đông, ừm, ngươi không phải là ghét y phục màu phấn hồng, ta cho ngươi thêm vài y phục xanh nhạt!”
“Lòng người hiểm ác, có gì nghi ngờ liền rút lui đừng để bị người lừa gạt, sư phụ lười xuống núi đi tìm. Đúng rồi, trong bao quần áo còn có Hoàn thanh đan và cỏ cầm máu, nếu bị thương phải nhớ dùng!”
“Ai nha, còn có bình màu phấn hồng, về sau gặp phải người đáng ghét liền lấy ra đưa cho hắn ngửi, không được tự ngửi linh tinh a!”
......
“Dạ! Dạ! Dạ!” Mặc dù giờ phút này sư phụ không nghe được lời nói của Mộc Bạch Ly. Sư phụ, làm gì nói nhiều như vậy…, nửa năm không được gặp nhau. Nước mắt Mộc Bạch Ly càng nhiều không ngừng được.
Cách một lát, con diều không truyền ra thanh âm nữa, xong rồi sao? Trong lòng có chút mất mát, nàng đưa tay muốn thu diều đặt ở trong ngực, mới vừa cầm ở lòng bàn tay, con diều kia lại phịch, “Bạch Ly, khóc ư? Có phải rất cảm động hay không? Ha ha......”
Lại một tiếng cười quen thuộc không có chút ý tốt, “Ta khẳng định ngươi khóc như mưa. Bạch Ly, sư phụ nói một câu, bộ dạng ngươi khóc rất khó coi, tốt lắm, vi sư tốt như vậy ngươi xuống núi ngàn vạn lần không thể để cho ta mất thể diện. Thật ra Ta có danh hiệu Thanh trúc quân tử......”
Người là Thanh trúc quân tử? Mộc Bạch Ly trừng trợn mắt dở khóc dở cười, quá giả dối, thế nhân cũng bị bề ngoài của người che mắt!
“Không cho phép ở trong lòng chửi bới vi sư!” Con diều rất là nghiêm nghị phun ra câu cuối cùng, rốt cục uể oải rơi trong tay Mộc Bạch Ly. Nghe xong mấy câu cuối, trong lòng Mộc Bạch Ly cũng không còn buồn nữa, hít hít cái mũi ửng hồng, “Sư phụ, ta nhất định sẽ không làm cho người mất thể diện!”
Dưới chân núi, Mộc Bạch Ly tưởng là mình đến sớm. Khi đến mới phát hiện Tề Lăng và Sênh Ca đã đến, trong bụng có chút bất an, “Hai người chờ lâu chưa?”
Tề Lăng không trả lời, Sênh Ca cười cười, “Tôi và sư huynh cũng vừa tới không lâu!”
“Bây giờ đi đâu đây?” Hành trình xuống núi đều là do đệ tử tự mình tùy ý an bài. Mộc Bạch Ly cẩn thận hỏi ý kiến hai người. Nhìn Sênh Ca một chút, lại nhìn Tề Lăng, đợi một lúc không thấy hai người mở miệng lập tức đang muốn nói, “Thật ra thì tôi......”
“Tới Lân Hoa trấn trước mặt hãy nói!” Tề Lăng nói xong đã tế lên phi kiếm bay ra ngoài, Sênh Ca cũng nhanh chóng đuổi theo, Mộc Bạch Ly đành phải bay theo. Thật ra thì người ta muốn đi núi Lưu Tuý, Mẫn Chi ca ca nói nơi đó thật là đẹp......
Liếc mắt nhìn Tề Lăng bay xa xa ở phía trước, trong lòng Mộc Bạch ly có chút không vui, trái lại Sênh Ca bồi ở bên cạnh Bạch Ly, nhìn thấy nàng có chút không vui nhẹ nhàng cười một tiếng, giải thích, “Lân Hoa trấn cách Thiệu Hoa Sơn chúng ta chỉ có hơn mười dặm đường, là dưới sự chiếu cố của phái Thiệu Hoa chúng ta mới phát triển, đệ tử xuống núi phần lớn sẽ đi nơi đó trước. Nếu gặp phải chuyện gì thì thuận tay giải quyết cũng cho bọn họ thấy phái Thiệu Hoa vẫn luôn bảo hộ họ!” Dừng một chút, “Cậu biết không? Ở trong mắt thôn dân ở đó, chúng ta giống như tiên nhân......”
“Thật sự?” Mộc Bạch Ly có chút bình thường trở lại.
“Dĩ nhiên! Chờ cậu xuất hiện bọn họ nhất định sẽ nói là tiên nữ hạ phàm!” Sênh Ca nhìn Mộc Bạch Ly, trên mặt thoáng đỏ ửng.
“Ách......”
“Mau đi lên thôi!”
“Ừ!” Tốc độ hai người nhanh hơn, đuổi theo điểm đen trước mặt.
“Tề Lăng, chờ một chút!” Vô ý thức kêu một tiếng, lại phát hiện thân ảnh trước mặt chậm lại. Mộc Bạch ly cảm thấy ấm áp, cuộc sống dưới chân núi có lẽ sẽ rất tuyệt vời......
Người nọ không nhúc nhích, Mộc Bạch Ly dùng hết khí lực lật người hắn, vừa nhìn thấy nhất thời oanh một tiếng, trong đầu nổ một tiếng sấm, sợ hãi nhìn nhìn chung quanh trên đất, mấy viên thuỷ tinh tản ra ánh sáng yếu ớt, không thể nào a, không biết a, làm sao sẽ phát sinh chuyện như vậy chứ?
Tay nhỏ bé ở trên trán (cher: trán của tiểu soái ca ý ạ) dùng sức xoa bóp mấy cái, ấn ký vẫn còn ở đó. Mộc Bạch Ly xụi lơ trên mặt đất, sẽ không, sẽ không, còn phải có máu của ta mới có thể. Nghĩ tới đây Mộc Bạch Ly lại phấn chấn, trên tay gia tăng lực, nhưng ấn ký trên trán không chút nào thay đổi, ngược lại chung quanh da bị xoa đỏ lên rồi. Lúc này cánh tay truyền đến một hồi đau đớn, nàng quay lại nhìn, lập tức mắt liền choáng váng, một vết thương hồng hồng đột ngột xuất hiện ở tay, mặt mũi nhất thời choáng váng, người trước mặt sống chết không rõ, thế nhưng lại thành Linh Thú của mình!
Thân thể nho nhỏ của Mộc Bạch Ly không chịu đựng được đả kích nghiêm trọng như thế, thất kinh đồng thời lại lo lắng trở về sẽ bị mọi người nhạo bang và bị phụ thân trách phạt. Trong lúc nhất thời không nhịn được, ngã ngồi trên mặt đất bắt đầu thút thít, lúc đầu còn là nỉ non khóc, âm thanh nức nở nghẹn ngào trong rừng cây xen lẫn thanh âm gió nhẹ thổi qua làm lá cây tuôn rơi còn có những thanh âm nhỏ khác, ở trong rừng cây âm u có vẻ hết sức quỷ dị.
Bạch Ly lá gan tuy lớn nhưng cũng chỉ là tiểu cô nương bảy tuổi, nhìn đứa trẻ trước mặt sống chết không rõ, nhìn lại tình cảnh tũng quẫn của mình cùng cảnh tượng xung quanh đen như mực giống như hắc động, những bóng cây loang lổ như tứ chi người, Bạch Ly rốt cục không nhịn được gào thét khóc lớn lên, "Cha, nương, sư huynh, mọi người ở nơi nào a......" Hai cái chân ngắn nhỏ không ngừng đạp loạn, vừa khóc vừa lau nước mắt, đem mình biến thành cái tượng đất!
"Xuy!" Thanh âm lúc hít vào.
Bạch Ly đầu tiên là cả kinh, tiếp theo ý thức được là thanh âm đứa bé kia vừa phát ra, bất chấp khóc lớn, "Ngươi...... Ngươi đã tỉnh? Ngươi là người hay là quỷ!" Hốt hoảng nửa lăn nửa chạy xa hơn một trượng đến bên đại thụ, từ trong cái bọc lấy ra một thanh đoản kiếm che ở trước người, lúc này mới lại từ từ đi đến!
"Ai, ngươi sẽ không phải cương thi chứ!" Nàng dùng mũi chân nhẹ nhàng đá một cái vào người trên đất, ngay sau đó lại nghĩ đến, cho dù chết cũng là Linh Thú của ta, trên trán không phải là có dấu hiệu của ta sao, không sao không sao! Bạch Ly an ủi mình.
Đem đoản kiếm dắt ở trên đai lưng, lấy tay đẩy lại đẩy, lâu như vậy người vẫn mềm sẽ không biến thành cương thi! Mộc Bạch Ly hài lòng xuống kết luận.
Nếu để cho Mộc Hoài Phong biết nữ nhi học lâu như vậy ngay cả kiến thức cơ bản cương thi thế nào tạo thành cũng không biết nhất định dưới cơn nóng giận sẽ để cho nàng diện bích hai ngày cùng với sao chép kiến thức cơ bản một trăm lần. Hiện giờ Mộc Bạch Ly thật không biết, cương thi là biến đổi thế nào, ngàn vạn lần đừng bảo là bảo bối nữ nhi của chưởng môn phái tu tiên đệ nhất a, thật là mất mặt.
diện: trước mặt, mặt ngoài, bích: vách tường bằng đá
tức là mặt nhìn vào vách đá để tu luyện
Thường nói: Cửu niên diện bích: chín năm ngồi quay mặt vào vách đá để thiền định.
Đó là nói về Đức Đạt Ma Tổ Sư từ Ấn Độ qua nước Trung hoa để truyền Phật giáo, nhưng chưa đến thời kỳ, nên Ngài đến chùa Thiếu Lâm, ngồi quay mặt vào vách đá thiền định trong suốt năm
Nhưng thời khắc này Mộc Bạch Ly không kịp cảm thấy cao hứng vì đứa trẻ kia chưa biến thành cương thi mà yên lòng, "Tỉnh a, mới vừa rồi không phải là xuy một tiếng sao?" Tiếp tục lắc, vẫn không có động tĩnh!
"Tỉnh a! Không tỉnh ngươi sẽ chết, nơi này có rất nhiều quái vật đen!" Bạch Ly thấy người không động đậy bắt đầu đe dọa, cũng không nghĩ xem đứa trẻ kia rốt cuộc có thể nghe được hay không.
"Ngươi xem, ngươi xem cái bóng kia, thật là đáng sợ a, vẫn đang di chuyển!" Mộc Bạch Ly hoảng hốt chỉ vào một bóng ma trước mặt, co rụt đến bên cạnh đứa trẻ, cảm thấy có chút ấm áp.
"Đứng lên nói chuyện với ta a, ta...... Ta sợ!" Thanh âm nho nhỏ, Mộc Bạch Ly to gan lớn mật lúc này thừa nhận sợ hãi, nếu để cho các sư huynh nghe được nhất định sẽ thất kinh!
"Tỉnh, tỉnh, ngươi nghe, có thanh âm kỳ quái!". Nghe được thanh âm kia càng ngày càng gần, Mộc Bạch Ly rón ra rón rén đi tới sau đại thụ, cuộn tròn thân thể núp ở nơi đó, chỉ lộ một cái đầu, mở to hai mắt nhìn hướng phát ra thanh âm kia."Có phải là có yêu quái hay không?" Nhìn lại đứa trẻ vẫn còn nằm ở phía ngoài, Mộc Bạch Ly trái lo phải nghĩ, trong đầu mâu thuẫn kịch liệt.
"Để hắn ở nơi đó có tốt hay không?"
"Nếu như bị yêu quái ăn hết làm sao bây giờ?" Mộc Bạch Ly bảy tuổi không chút nào ý thức được nếu quả thật có yêu quái, làm sao có thể trốn sau đại thụ được. Giờ phút này nàng đang trong tình thế khó xử, đi ra ngoài, có thể mình sẽ bị phát hiện ăn hết, không đi ra, tiểu hài tử kia nhất định sẽ bị ăn sạch! Thanh âm kia càng ngày càng gần, trong nháy mắt Mộc Bạch Ly nhanh chóng xông ra ngoài kéo lấy một tay tiểu hài tử kia, "Ai nha, thật nặng!" Trong lòng một hồi kêu khổ. Mặc dù đây chỉ là đứa trẻ, nhưng là Mộc Bạch Ly hiển nhiên quên mất mình cũng chỉ có bảy tuổi.
Mới đưa đứa bé kia kéo cách xa bộ thú trận mấy bước, chỗ bóng tối đối diện liền hiện ra hai điểm đỏ, xong rồi, Mộc Bạch ly kinh hãi, nhẹ buông tay, đứa trẻ rơi xuống trên mặt đất phát ra một tiếng kêu rên.
"A, ngươi đã tỉnh!" Vừa mừng vừa sợ.
"Ưm ưm!" Đứa trẻ trên đất chỉ phát ra mấy tiếng hừ hừ, Mộc Bạch Ly nhất thời kích động cũng không biết dũng khí từ nơi nào đến, rút ra đoản kiếm đứng ở trước mặt đứa trẻ, "Đừng sợ, ta bảo vệ ngươi!" Ánh mắt cảnh giác nhìn chăm chú vào điểm đỏ trước mặt, hết sức chăm chú!
Gần, gần, tay phải cầm kiếm đã ra mồ hôi, xắn lên hai ống quần lộ ra đôi gót trắng cũng không nhịn được run run! Mộc Bạch Ly nuốt nước miếng một cái, rốt cuộc là yêu quái gì, hiện tại có chút hối hận cả ngày mình lười học tập pháp thuật, nếu có thể về nhà, vừa nghĩ tới cha nương cùng sư huynh, nước mắt Mộc Bạch Ly tưởng như rơi xuống lại bị nàng cắn răng chịu đựng, "Yêu quái sắp tới rồi, ngươi chạy mau!" Mộc Bạch Ly không quay đầu lại, cắn răng phân phó, cũng không biết đứa trẻ nằm kia giống như có thể chạy được sao?
Đang lúc này, "Yêu quái" thấy rõ ràng rồi!
Một con tiểu bạch thỏ nhảy về phía trước! Chỉ thấy con thỏ kia không để ý ánh mắt kinh ngạc của Mộc Bạch Ly, một bước giật mình nhảy tới đây, không có chút khiếp đảm nào mà một con thỏ nên có, trực tiếp hướng về phía Mộc Bạch Ly, sau đó cách bọn họ mấy bước dừng lại, bắt đầu, ăn cái gì.
Nó ăn là? Nắm cơm bị đập dẹp !
Mắt thấy không có nguy hiểm Mộc Bạch Ly giống như bỗng chốc bị rút đi khí lực ngã ngồi ở bên cạnh đứa trẻ, đột nhiên cười hai tiếng nhỏ, cũng không biết là cười nhạo mình nhát gan hay là ăn mừng mình sống sót sau tai nạn.