Phong Chiến Quân nhất thời hồi hồn, lại nghe được lời nàng nói, sắc mặt nhất thời đỏ bừng, không biết là nên tức giận hay là xấu hổ. Nhìn nữ nhi nhà mình như cũ vẫn đang quan sát ông, ánh mắt đông cứng, không đợi mở miệng lần nữa, thân thể liền đông cứng tại nơi đó.... ...
"Ặc, dáng người như vậy cũng không tồi, vạm vỡ, làn da rất tốt, cực kỳ bóng loáng.” Ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, từ từ đến gần, bàn tay nhỏ ấn một cái “Ừ, cực kỳ bóng loáng, không tồi, eo thon nhỏ, không tồi, ừ, chỉ là cái tiểu tướng quân quá.....quá ‘xinh xắn’.” Phong Chiến Quân rốt cuộc xoay người lại, nhìn nữ nhi còn đang lải nhải trước mặt, không ngừng nhìn hạ thể của ông mà bình luận. Nhất thời phong độ cái gì cũng đều bay sạch, nét mặt già nua khó xử nháy mắt chuyển thành tối đen. Phong Vân Ngạo ý thức được chuyện xấu liền phi thân theo cửa sổ rời khỏi, chỉ nghe một tiếng thét điên cuồng “Xú nha đầu nhà ngươi!” Chung quanh vài trăm dặm lực sát thương, làm cho người ta còn tưởng có cái thâm cừu đại hận gì.
Trong đêm tối Phong Vân ngạo đi lại như ở ban ngày, trở lại phòng, nhìn thấy Vân Linh đã thu thập xong, khóe miệng nhếch lên, nhìn ra được tâm tình nàng rất tốt. Khóe miệng Vân Linh co rút, nghe được tiếng hét khàn cả giọng kia, nàng liền biết thời điểm tâm tình chủ tử tốt liền không an ổn, nàng hoài nghi chủ tử có phải là sắc lang ẩn hình hay không.
"Ngươi đều không quan tâm chủ tử nhà của ngươi?” Ánh mắt Phong Vân Ngạo liếc một cái, căn bản không có lý lẽ cực kỳ nguy hiểm nhìn Vân Linh nói.
Thên thể Vân Linh cứng lại, cười tít mắt quay đầu, nhìn chủ tử nhà mình cười đến âm hiểm, mở miệng nói: “Klhông, không có.” Thật ra nàng muốn nói: Thời điểm chủ tử tính kế, người nào có thể là đối thủ của người. Đáng tiếc nàng không dám nói ra, aizzz, khuất phục dưới uy quyền.
Phong Vân Ngạo không nói gì nữa, nhìn giường đã trải xong, lẩm bẩm nói: “Đối với ngươi công thành danh toại, trong lòng người là phú quý.” Thân thể Vân Linh đông cứng một trận, không nói gì.
Hôm sau, ngựa xe như nước, người đến người đi, hoặc là nói ngàn dặm không ngõ hẻm. Hôm nay là ngày 20 tháng 3, là ngày thiên hạ đệ nhất danh kỹ diễn xuất. Tuy nói chỉ có thể đứng nhìn, nhưng mà có thể có phúc cho lỗ tai ăn no trái lại không uổng cuộc đời này. Ba năm mở lên, vô số quan lại quyền quý tranh nhau mời đều bị cự tuyệt, nhưng mà cực kỳ ngoài ý muốn, không ai dám đến Bách Hương Lâu khiêu khích. Bởi vậy hàng năm ngày 20 tháng 3 đều là ngày bọn họ chờ đợi, chính xác mà nói là ngày nam nhân chờ đợi, nữ nhân ghen ghét.
Bên ngoài Bách Hương Lâu đã bịt kính người, thậm chí đến góc tường cũng chật kín. Người không có tiền chỉ có thể lẳng lặng ngồi bên ngoài lắng nghe, lẳng lặng chờ đợi.
Ngoài cửa vốn là âm thanh ồn ào đột nhiên chợt yên lặng, mọi người từ từ tại vài ánh mắt lạnh tự động tránh ra một con đường. Chỉ thấy người cầm đầu mang mặt nạ ngân ngọc, ánh mắt đen như mực lạnh lẽo, toàn thân áo bào trắng không nhuốm bụi trần. Rõ ràng không có cảm giác nguy hiểm, lại làm cho người ta không dám tiếp cận. Hai vi hắc y hai bên, một người có ánh mắt hoa đào, môi hồng răng trắng, khóe miệng nâng lên nụ cười. Một người khác thì lãnh khốc thị huyết, không hề cười. Ba người bước xuống xe ngựa, nháy mắt liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Bên trong lầu ba một trong tứ đại lầu, Tây Các lâu, ngân ngọc mặt nạ, ánh mắt đen như mực tùy ý nhìn xung quanh, y bào màu trắng tuyệt thế, ngạo nghễ liều lĩnh. Chỉ là đang bắt chéo hai chân, một tay cầm bình rượu, không phải ly rượu mà là bình rượu, miệng phát ra âm thânh bẹp bẹp, hoàn toàn phá huỷ hình tượng hoàn mỹ. Ngoài cửa, mỹ nhân ôn nhu, lục y phất phới, vẻ mặt hắc tuyến nhìn chủ nhân nhà mình đang ôm bình rượu không buông tay, rốt cuộc nhịn không được “Chủ tử, người hôm nay nể mặt ta chút đi.” Vì sao vừa tới nơi này của nàng liền chỉ biết uống rượu.
Dưới mặt nạ ngân ngọc rõ ràng là Phong Vân Ngạo, trước mặt lục y mỹ nữ hôm nay là nhân vật chính đệ nhất danh kỹ, hoặc là nói là Vân Thanh. Phong Vân Ngạo nhìn nhìn bình rượu, lại nhìn lục y mỹ nhân ngoài cửa, không hề để ý nàng, tiếp tục uống. Sắc mặt Vân Thanh bất đắc dĩ, nhướng mày, nhìn cảnh tượng an tĩnh phía dưới, biến sắc, đồng thời Phong Vân Ngạo vẫn ôm bình rượu nhìn về phía Vân Thanh đang cứng ngắt trước cửa, mở miệng nói: “Đến đây, Thanh, ngươi cũng cần phải trở về.”
Minh Vương Điện hạ Minh vực, chúng ta rốt cuộc gặp mặt!
Ánh mắt chợt lóe, lại khôi phục dáng vẻ say khướt, vẻ mặt Vân Thanh ngoài cửa cứng đờ một trận, nghe Phong Vân Ngạo nói, lập tức xoay người về phòng. Mở ra ám cách phía sau cửa, vách tường phía sau ken két di động, chỉ đủ cho một người tiến vào, bóng dáng Vân Thanh chớp lóe, trong gian phòng yên lặng, tiến vào ám đạo.
Phía dưới, nam tử áo đen lãnh khốc nhìn đầu người chi chít tiến lên bên tai Minh vương, mở miệng nói: Chủ tử, Lam Ma ở trên lầu chờ, Đông Các lâu.”
Minh vương đeo mặt nạ ngân ngọc nhìn lướt qua Tây Các lâu, “Ừ” một tiếng, nâng bước đi không để ý tới ánh mắt của mọi người, đi lên lầu. Hai người phía sau vẫn như cũ yên lặng đi theo.
Bên trong lầu Bách Hương Lâu đạm nhiên tươi mát, lầu một ngư long hỗn tạp, cơ bản là loại người gian hồ hiệp khách. Lầu hai là người có quyền có thế. Lầu ba chỉ có bốn gian phòng, Tây Các lâu là Phong Vân Ngạo, Đông Các lâu là Minh vương, còn lại Nam Các lâu là Lãnh vương Sở Vân quốc, Bắc Các lâu là một nam tử thần bí, không hề tra được tin tức gì.
Tầng lầu đều có lục sắc bảo hộ, toàn thân lục sắc, ngay cả mạn che mặt cũng là lục sắc, xưng là Lục Ảnh.
Về phần lầu cao nhất, là chỗ của lâu chủ Bách Hương Lâu cùng Thanh Hương, Hồng Ảnh vệ phụ trách toàn bộ việc bảo hộ, là người tàn nhẫn thị huyết, không người nào dám trêu chọc.
Đông Các lâu ——
"Ai ui, ngọn gió nào có thể thổi người đến đây.” Toàn thân lam sắc, nam tử xinh đẹp nhìn Minh vương mang mặt nạ ngân ngọc, trêu đùa nói.
"Đúng là thiếu ngược!" Nam tử mặt than lãnh khốc nói một câu, ánh mắt không hề xoay chuyển, ngay cả nhìn cũng không có nhìn hắn, nhìn kỹ lại thật sự thấy khinh bỉ.
"Ha ha ha. . . . . ." Sau lưng nam tử xinh đẹp, Tao Bao trực tiếp bật cười, nhìn hai người, mở miệng nói: “Lam Lam, lại không nhớ bản thiếu gia nha.” Xoay người, đi tới chỗ không xa vứt mị nhãn, âm thanh mị hoặc, cực kỳ có lực hấp dẫn. Đáng tiếc, lam y Lam Ma nhìn người không ngừng õng ẹo làm dáng, hai tay sờ soạng cánh tay, toàn thân đông cứng một trận, vẻ mặt khinh thường nói: “Tao Bao, có phải mấy ngày nay lãnh khốc nam nhân trong nhà ngươi không có thỏa mãn ngươi? Aizzz, thật ra bản thiếu gia có thể thiện tâm thỏa mãn ngươi.” Trong mắt tràn đầy thương hại.
Minh vương ngồi gần bên cửa sổ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tây Các lâu, xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ đang cầm bình rượu so với nàng còn lớn hơn ừng ực uống. Đôi mắt xoay tròn chuyển động, không tự giác Minh vương giương lên nụ cười thản nhiên, liền chính hắn cũng không có phát hiện, nhất thời ánh mắt hai người chống lại nhau....... (Kẹo: Ê, tên Minh vương gì gì kia, dập ngay cái ý nghĩ xấu xa vs Phong tỷ nhà ta, Phong tỷ là của Lãnh ca, đã được đóng dấu quyền sở hữu vĩnh viễn rồi)
Lãnh khốc xinh đẹp, bễ nghễ kiên cường, đây là Phong Vân Ngạo; khát máu cuồng vọng, bày mưu tính kế, đây là Minh vương. Vương cùng vương chống lại nhau, nháy mắt tia lửa bắn ra, không chút nào nhường nhịn, giống như là hai người đã đấu nhau thiên vạn lần. Trong Đông Các lâu, thân thể ba người cứng một trận, nhìn Minh vương tản ra lãnh khí, lúc này có phần không biết ra sao, theo tầm mắt nhìn lại, giống nhau là mặt nạ ngân ngọc, giống nhau là một thân áo bào trắng, giống nhau có ánh mắt thịu huyết. Dù cách nhau khác xa, nhưng quả thật là cực kỳ giống nhau, tới cùng là ai vậy? Lãnh khí càng tăng lên, mấy người nhìn lại.
Nhìn qua bóng dáng nhỏ xinh quơ quơ bình rượu trong tay, liếc mắt một cái, tiếp tục uống rượu của hắn.....
Lần đầu tiên đối chiến cứ như vậy bị người mê rượu nào đó xem nhẹ, đồng thời cũng khơi dậy hứng thú thị huyết biến thái trong lòng của vị nào đó, ánh mắt chớp lóe, Minh vương nhìn bóng dáng nho nhỏ kia, nhàn nhạt nói một câu: Đã lâu không gặp vật nhỏ, xem nhẹ ta sẽ phải trả giá thật nhiều. Chỉ là không có ai nghe thấy mà thôi.
P/s: Không biết cha Minh vương này là thần thánh phương nào nữa, có ý đồ ngắm nghíc Phong tỷ nhà ta là thấy bắt đầu muốn cho ăn dép rồi. Lãnh ca, Lãnh ca đâu rồi? Không mau xuất hiện, Phong tỷ bị người khác dòm ngó rồi kìa. Không nhanh tay nhanh chân là mất nương tử ráng chịu
Phong Chiến Quân nhất thời hồi hồn, lại nghe được lời nàng nói, sắc mặt nhất thời đỏ bừng, không biết là nên tức giận hay là xấu hổ. Nhìn nữ nhi nhà mình như cũ vẫn đang quan sát ông, ánh mắt đông cứng, không đợi mở miệng lần nữa, thân thể liền đông cứng tại nơi đó.... ...
"Ặc, dáng người như vậy cũng không tồi, vạm vỡ, làn da rất tốt, cực kỳ bóng loáng.” Ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, từ từ đến gần, bàn tay nhỏ ấn một cái “Ừ, cực kỳ bóng loáng, không tồi, eo thon nhỏ, không tồi, ừ, chỉ là cái tiểu tướng quân quá.....quá ‘xinh xắn’.” Phong Chiến Quân rốt cuộc xoay người lại, nhìn nữ nhi còn đang lải nhải trước mặt, không ngừng nhìn hạ thể của ông mà bình luận. Nhất thời phong độ cái gì cũng đều bay sạch, nét mặt già nua khó xử nháy mắt chuyển thành tối đen. Phong Vân Ngạo ý thức được chuyện xấu liền phi thân theo cửa sổ rời khỏi, chỉ nghe một tiếng thét điên cuồng “Xú nha đầu nhà ngươi!” Chung quanh vài trăm dặm lực sát thương, làm cho người ta còn tưởng có cái thâm cừu đại hận gì.
Trong đêm tối Phong Vân ngạo đi lại như ở ban ngày, trở lại phòng, nhìn thấy Vân Linh đã thu thập xong, khóe miệng nhếch lên, nhìn ra được tâm tình nàng rất tốt. Khóe miệng Vân Linh co rút, nghe được tiếng hét khàn cả giọng kia, nàng liền biết thời điểm tâm tình chủ tử tốt liền không an ổn, nàng hoài nghi chủ tử có phải là sắc lang ẩn hình hay không.
"Ngươi đều không quan tâm chủ tử nhà của ngươi?” Ánh mắt Phong Vân Ngạo liếc một cái, căn bản không có lý lẽ cực kỳ nguy hiểm nhìn Vân Linh nói.
Thên thể Vân Linh cứng lại, cười tít mắt quay đầu, nhìn chủ tử nhà mình cười đến âm hiểm, mở miệng nói: “Klhông, không có.” Thật ra nàng muốn nói: Thời điểm chủ tử tính kế, người nào có thể là đối thủ của người. Đáng tiếc nàng không dám nói ra, aizzz, khuất phục dưới uy quyền.
Phong Vân Ngạo không nói gì nữa, nhìn giường đã trải xong, lẩm bẩm nói: “Đối với ngươi công thành danh toại, trong lòng người là phú quý.” Thân thể Vân Linh đông cứng một trận, không nói gì.
Hôm sau, ngựa xe như nước, người đến người đi, hoặc là nói ngàn dặm không ngõ hẻm. Hôm nay là ngày tháng , là ngày thiên hạ đệ nhất danh kỹ diễn xuất. Tuy nói chỉ có thể đứng nhìn, nhưng mà có thể có phúc cho lỗ tai ăn no trái lại không uổng cuộc đời này. Ba năm mở lên, vô số quan lại quyền quý tranh nhau mời đều bị cự tuyệt, nhưng mà cực kỳ ngoài ý muốn, không ai dám đến Bách Hương Lâu khiêu khích. Bởi vậy hàng năm ngày tháng đều là ngày bọn họ chờ đợi, chính xác mà nói là ngày nam nhân chờ đợi, nữ nhân ghen ghét.
Bên ngoài Bách Hương Lâu đã bịt kính người, thậm chí đến góc tường cũng chật kín. Người không có tiền chỉ có thể lẳng lặng ngồi bên ngoài lắng nghe, lẳng lặng chờ đợi.
Ngoài cửa vốn là âm thanh ồn ào đột nhiên chợt yên lặng, mọi người từ từ tại vài ánh mắt lạnh tự động tránh ra một con đường. Chỉ thấy người cầm đầu mang mặt nạ ngân ngọc, ánh mắt đen như mực lạnh lẽo, toàn thân áo bào trắng không nhuốm bụi trần. Rõ ràng không có cảm giác nguy hiểm, lại làm cho người ta không dám tiếp cận. Hai vi hắc y hai bên, một người có ánh mắt hoa đào, môi hồng răng trắng, khóe miệng nâng lên nụ cười. Một người khác thì lãnh khốc thị huyết, không hề cười. Ba người bước xuống xe ngựa, nháy mắt liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Bên trong lầu ba một trong tứ đại lầu, Tây Các lâu, ngân ngọc mặt nạ, ánh mắt đen như mực tùy ý nhìn xung quanh, y bào màu trắng tuyệt thế, ngạo nghễ liều lĩnh. Chỉ là đang bắt chéo hai chân, một tay cầm bình rượu, không phải ly rượu mà là bình rượu, miệng phát ra âm thânh bẹp bẹp, hoàn toàn phá huỷ hình tượng hoàn mỹ. Ngoài cửa, mỹ nhân ôn nhu, lục y phất phới, vẻ mặt hắc tuyến nhìn chủ nhân nhà mình đang ôm bình rượu không buông tay, rốt cuộc nhịn không được “Chủ tử, người hôm nay nể mặt ta chút đi.” Vì sao vừa tới nơi này của nàng liền chỉ biết uống rượu.
Dưới mặt nạ ngân ngọc rõ ràng là Phong Vân Ngạo, trước mặt lục y mỹ nữ hôm nay là nhân vật chính đệ nhất danh kỹ, hoặc là nói là Vân Thanh. Phong Vân Ngạo nhìn nhìn bình rượu, lại nhìn lục y mỹ nhân ngoài cửa, không hề để ý nàng, tiếp tục uống. Sắc mặt Vân Thanh bất đắc dĩ, nhướng mày, nhìn cảnh tượng an tĩnh phía dưới, biến sắc, đồng thời Phong Vân Ngạo vẫn ôm bình rượu nhìn về phía Vân Thanh đang cứng ngắt trước cửa, mở miệng nói: “Đến đây, Thanh, ngươi cũng cần phải trở về.”
Minh Vương Điện hạ Minh vực, chúng ta rốt cuộc gặp mặt!
Ánh mắt chợt lóe, lại khôi phục dáng vẻ say khướt, vẻ mặt Vân Thanh ngoài cửa cứng đờ một trận, nghe Phong Vân Ngạo nói, lập tức xoay người về phòng. Mở ra ám cách phía sau cửa, vách tường phía sau ken két di động, chỉ đủ cho một người tiến vào, bóng dáng Vân Thanh chớp lóe, trong gian phòng yên lặng, tiến vào ám đạo.
Phía dưới, nam tử áo đen lãnh khốc nhìn đầu người chi chít tiến lên bên tai Minh vương, mở miệng nói: Chủ tử, Lam Ma ở trên lầu chờ, Đông Các lâu.”
Minh vương đeo mặt nạ ngân ngọc nhìn lướt qua Tây Các lâu, “Ừ” một tiếng, nâng bước đi không để ý tới ánh mắt của mọi người, đi lên lầu. Hai người phía sau vẫn như cũ yên lặng đi theo.
Bên trong lầu Bách Hương Lâu đạm nhiên tươi mát, lầu một ngư long hỗn tạp, cơ bản là loại người gian hồ hiệp khách. Lầu hai là người có quyền có thế. Lầu ba chỉ có bốn gian phòng, Tây Các lâu là Phong Vân Ngạo, Đông Các lâu là Minh vương, còn lại Nam Các lâu là Lãnh vương Sở Vân quốc, Bắc Các lâu là một nam tử thần bí, không hề tra được tin tức gì.
Tầng lầu đều có lục sắc bảo hộ, toàn thân lục sắc, ngay cả mạn che mặt cũng là lục sắc, xưng là Lục Ảnh.
Về phần lầu cao nhất, là chỗ của lâu chủ Bách Hương Lâu cùng Thanh Hương, Hồng Ảnh vệ phụ trách toàn bộ việc bảo hộ, là người tàn nhẫn thị huyết, không người nào dám trêu chọc.
Đông Các lâu ——
"Ai ui, ngọn gió nào có thể thổi người đến đây.” Toàn thân lam sắc, nam tử xinh đẹp nhìn Minh vương mang mặt nạ ngân ngọc, trêu đùa nói.
"Đúng là thiếu ngược!" Nam tử mặt than lãnh khốc nói một câu, ánh mắt không hề xoay chuyển, ngay cả nhìn cũng không có nhìn hắn, nhìn kỹ lại thật sự thấy khinh bỉ.
"Ha ha ha. . . . . ." Sau lưng nam tử xinh đẹp, Tao Bao trực tiếp bật cười, nhìn hai người, mở miệng nói: “Lam Lam, lại không nhớ bản thiếu gia nha.” Xoay người, đi tới chỗ không xa vứt mị nhãn, âm thanh mị hoặc, cực kỳ có lực hấp dẫn. Đáng tiếc, lam y Lam Ma nhìn người không ngừng õng ẹo làm dáng, hai tay sờ soạng cánh tay, toàn thân đông cứng một trận, vẻ mặt khinh thường nói: “Tao Bao, có phải mấy ngày nay lãnh khốc nam nhân trong nhà ngươi không có thỏa mãn ngươi? Aizzz, thật ra bản thiếu gia có thể thiện tâm thỏa mãn ngươi.” Trong mắt tràn đầy thương hại.
Minh vương ngồi gần bên cửa sổ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tây Các lâu, xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ đang cầm bình rượu so với nàng còn lớn hơn ừng ực uống. Đôi mắt xoay tròn chuyển động, không tự giác Minh vương giương lên nụ cười thản nhiên, liền chính hắn cũng không có phát hiện, nhất thời ánh mắt hai người chống lại nhau....... (Kẹo: Ê, tên Minh vương gì gì kia, dập ngay cái ý nghĩ xấu xa vs Phong tỷ nhà ta, Phong tỷ là của Lãnh ca, đã được đóng dấu quyền sở hữu vĩnh viễn rồi)
Lãnh khốc xinh đẹp, bễ nghễ kiên cường, đây là Phong Vân Ngạo; khát máu cuồng vọng, bày mưu tính kế, đây là Minh vương. Vương cùng vương chống lại nhau, nháy mắt tia lửa bắn ra, không chút nào nhường nhịn, giống như là hai người đã đấu nhau thiên vạn lần. Trong Đông Các lâu, thân thể ba người cứng một trận, nhìn Minh vương tản ra lãnh khí, lúc này có phần không biết ra sao, theo tầm mắt nhìn lại, giống nhau là mặt nạ ngân ngọc, giống nhau là một thân áo bào trắng, giống nhau có ánh mắt thịu huyết. Dù cách nhau khác xa, nhưng quả thật là cực kỳ giống nhau, tới cùng là ai vậy? Lãnh khí càng tăng lên, mấy người nhìn lại.
Nhìn qua bóng dáng nhỏ xinh quơ quơ bình rượu trong tay, liếc mắt một cái, tiếp tục uống rượu của hắn.....
Lần đầu tiên đối chiến cứ như vậy bị người mê rượu nào đó xem nhẹ, đồng thời cũng khơi dậy hứng thú thị huyết biến thái trong lòng của vị nào đó, ánh mắt chớp lóe, Minh vương nhìn bóng dáng nho nhỏ kia, nhàn nhạt nói một câu: Đã lâu không gặp vật nhỏ, xem nhẹ ta sẽ phải trả giá thật nhiều. Chỉ là không có ai nghe thấy mà thôi.
P/s: Không biết cha Minh vương này là thần thánh phương nào nữa, có ý đồ ngắm nghíc Phong tỷ nhà ta là thấy bắt đầu muốn cho ăn dép rồi. Lãnh ca, Lãnh ca đâu rồi? Không mau xuất hiện, Phong tỷ bị người khác dòm ngó rồi kìa. Không nhanh tay nhanh chân là mất nương tử ráng chịu
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Phong Chiến Quân nhất thời hồi hồn, lại nghe được lời nàng nói, sắc mặt nhất thời đỏ bừng, không biết là nên tức giận hay là xấu hổ. Nhìn nữ nhi nhà mình như cũ vẫn đang quan sát ông, ánh mắt đông cứng, không đợi mở miệng lần nữa, thân thể liền đông cứng tại nơi đó.... ...
"Ặc, dáng người như vậy cũng không tồi, vạm vỡ, làn da rất tốt, cực kỳ bóng loáng.” Ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, từ từ đến gần, bàn tay nhỏ ấn một cái “Ừ, cực kỳ bóng loáng, không tồi, eo thon nhỏ, không tồi, ừ, chỉ là cái tiểu tướng quân quá.....quá ‘xinh xắn’.” Phong Chiến Quân rốt cuộc xoay người lại, nhìn nữ nhi còn đang lải nhải trước mặt, không ngừng nhìn hạ thể của ông mà bình luận. Nhất thời phong độ cái gì cũng đều bay sạch, nét mặt già nua khó xử nháy mắt chuyển thành tối đen. Phong Vân Ngạo ý thức được chuyện xấu liền phi thân theo cửa sổ rời khỏi, chỉ nghe một tiếng thét điên cuồng “Xú nha đầu nhà ngươi!” Chung quanh vài trăm dặm lực sát thương, làm cho người ta còn tưởng có cái thâm cừu đại hận gì.
Trong đêm tối Phong Vân ngạo đi lại như ở ban ngày, trở lại phòng, nhìn thấy Vân Linh đã thu thập xong, khóe miệng nhếch lên, nhìn ra được tâm tình nàng rất tốt. Khóe miệng Vân Linh co rút, nghe được tiếng hét khàn cả giọng kia, nàng liền biết thời điểm tâm tình chủ tử tốt liền không an ổn, nàng hoài nghi chủ tử có phải là sắc lang ẩn hình hay không.
"Ngươi đều không quan tâm chủ tử nhà của ngươi?” Ánh mắt Phong Vân Ngạo liếc một cái, căn bản không có lý lẽ cực kỳ nguy hiểm nhìn Vân Linh nói.
Thên thể Vân Linh cứng lại, cười tít mắt quay đầu, nhìn chủ tử nhà mình cười đến âm hiểm, mở miệng nói: “Klhông, không có.” Thật ra nàng muốn nói: Thời điểm chủ tử tính kế, người nào có thể là đối thủ của người. Đáng tiếc nàng không dám nói ra, aizzz, khuất phục dưới uy quyền.
Phong Vân Ngạo không nói gì nữa, nhìn giường đã trải xong, lẩm bẩm nói: “Đối với ngươi công thành danh toại, trong lòng người là phú quý.” Thân thể Vân Linh đông cứng một trận, không nói gì.
Hôm sau, ngựa xe như nước, người đến người đi, hoặc là nói ngàn dặm không ngõ hẻm. Hôm nay là ngày 20 tháng 3, là ngày thiên hạ đệ nhất danh kỹ diễn xuất. Tuy nói chỉ có thể đứng nhìn, nhưng mà có thể có phúc cho lỗ tai ăn no trái lại không uổng cuộc đời này. Ba năm mở lên, vô số quan lại quyền quý tranh nhau mời đều bị cự tuyệt, nhưng mà cực kỳ ngoài ý muốn, không ai dám đến Bách Hương Lâu khiêu khích. Bởi vậy hàng năm ngày 20 tháng 3 đều là ngày bọn họ chờ đợi, chính xác mà nói là ngày nam nhân chờ đợi, nữ nhân ghen ghét.
Bên ngoài Bách Hương Lâu đã bịt kính người, thậm chí đến góc tường cũng chật kín. Người không có tiền chỉ có thể lẳng lặng ngồi bên ngoài lắng nghe, lẳng lặng chờ đợi.
Ngoài cửa vốn là âm thanh ồn ào đột nhiên chợt yên lặng, mọi người từ từ tại vài ánh mắt lạnh tự động tránh ra một con đường. Chỉ thấy người cầm đầu mang mặt nạ ngân ngọc, ánh mắt đen như mực lạnh lẽo, toàn thân áo bào trắng không nhuốm bụi trần. Rõ ràng không có cảm giác nguy hiểm, lại làm cho người ta không dám tiếp cận. Hai vi hắc y hai bên, một người có ánh mắt hoa đào, môi hồng răng trắng, khóe miệng nâng lên nụ cười. Một người khác thì lãnh khốc thị huyết, không hề cười. Ba người bước xuống xe ngựa, nháy mắt liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Bên trong lầu ba một trong tứ đại lầu, Tây Các lâu, ngân ngọc mặt nạ, ánh mắt đen như mực tùy ý nhìn xung quanh, y bào màu trắng tuyệt thế, ngạo nghễ liều lĩnh. Chỉ là đang bắt chéo hai chân, một tay cầm bình rượu, không phải ly rượu mà là bình rượu, miệng phát ra âm thânh bẹp bẹp, hoàn toàn phá huỷ hình tượng hoàn mỹ. Ngoài cửa, mỹ nhân ôn nhu, lục y phất phới, vẻ mặt hắc tuyến nhìn chủ nhân nhà mình đang ôm bình rượu không buông tay, rốt cuộc nhịn không được “Chủ tử, người hôm nay nể mặt ta chút đi.” Vì sao vừa tới nơi này của nàng liền chỉ biết uống rượu.
Dưới mặt nạ ngân ngọc rõ ràng là Phong Vân Ngạo, trước mặt lục y mỹ nữ hôm nay là nhân vật chính đệ nhất danh kỹ, hoặc là nói là Vân Thanh. Phong Vân Ngạo nhìn nhìn bình rượu, lại nhìn lục y mỹ nhân ngoài cửa, không hề để ý nàng, tiếp tục uống. Sắc mặt Vân Thanh bất đắc dĩ, nhướng mày, nhìn cảnh tượng an tĩnh phía dưới, biến sắc, đồng thời Phong Vân Ngạo vẫn ôm bình rượu nhìn về phía Vân Thanh đang cứng ngắt trước cửa, mở miệng nói: “Đến đây, Thanh, ngươi cũng cần phải trở về.”
Minh Vương Điện hạ Minh vực, chúng ta rốt cuộc gặp mặt!
Ánh mắt chợt lóe, lại khôi phục dáng vẻ say khướt, vẻ mặt Vân Thanh ngoài cửa cứng đờ một trận, nghe Phong Vân Ngạo nói, lập tức xoay người về phòng. Mở ra ám cách phía sau cửa, vách tường phía sau ken két di động, chỉ đủ cho một người tiến vào, bóng dáng Vân Thanh chớp lóe, trong gian phòng yên lặng, tiến vào ám đạo.
Phía dưới, nam tử áo đen lãnh khốc nhìn đầu người chi chít tiến lên bên tai Minh vương, mở miệng nói: Chủ tử, Lam Ma ở trên lầu chờ, Đông Các lâu.”
Minh vương đeo mặt nạ ngân ngọc nhìn lướt qua Tây Các lâu, “Ừ” một tiếng, nâng bước đi không để ý tới ánh mắt của mọi người, đi lên lầu. Hai người phía sau vẫn như cũ yên lặng đi theo.
Bên trong lầu Bách Hương Lâu đạm nhiên tươi mát, lầu một ngư long hỗn tạp, cơ bản là loại người gian hồ hiệp khách. Lầu hai là người có quyền có thế. Lầu ba chỉ có bốn gian phòng, Tây Các lâu là Phong Vân Ngạo, Đông Các lâu là Minh vương, còn lại Nam Các lâu là Lãnh vương Sở Vân quốc, Bắc Các lâu là một nam tử thần bí, không hề tra được tin tức gì.
Tầng lầu đều có lục sắc bảo hộ, toàn thân lục sắc, ngay cả mạn che mặt cũng là lục sắc, xưng là Lục Ảnh.
Về phần lầu cao nhất, là chỗ của lâu chủ Bách Hương Lâu cùng Thanh Hương, Hồng Ảnh vệ phụ trách toàn bộ việc bảo hộ, là người tàn nhẫn thị huyết, không người nào dám trêu chọc.
Đông Các lâu ——
"Ai ui, ngọn gió nào có thể thổi người đến đây.” Toàn thân lam sắc, nam tử xinh đẹp nhìn Minh vương mang mặt nạ ngân ngọc, trêu đùa nói.
"Đúng là thiếu ngược!" Nam tử mặt than lãnh khốc nói một câu, ánh mắt không hề xoay chuyển, ngay cả nhìn cũng không có nhìn hắn, nhìn kỹ lại thật sự thấy khinh bỉ.
"Ha ha ha. . . . . ." Sau lưng nam tử xinh đẹp, Tao Bao trực tiếp bật cười, nhìn hai người, mở miệng nói: “Lam Lam, lại không nhớ bản thiếu gia nha.” Xoay người, đi tới chỗ không xa vứt mị nhãn, âm thanh mị hoặc, cực kỳ có lực hấp dẫn. Đáng tiếc, lam y Lam Ma nhìn người không ngừng õng ẹo làm dáng, hai tay sờ soạng cánh tay, toàn thân đông cứng một trận, vẻ mặt khinh thường nói: “Tao Bao, có phải mấy ngày nay lãnh khốc nam nhân trong nhà ngươi không có thỏa mãn ngươi? Aizzz, thật ra bản thiếu gia có thể thiện tâm thỏa mãn ngươi.” Trong mắt tràn đầy thương hại.
Minh vương ngồi gần bên cửa sổ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tây Các lâu, xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ đang cầm bình rượu so với nàng còn lớn hơn ừng ực uống. Đôi mắt xoay tròn chuyển động, không tự giác Minh vương giương lên nụ cười thản nhiên, liền chính hắn cũng không có phát hiện, nhất thời ánh mắt hai người chống lại nhau....... (Kẹo: Ê, tên Minh vương gì gì kia, dập ngay cái ý nghĩ xấu xa vs Phong tỷ nhà ta, Phong tỷ là của Lãnh ca, đã được đóng dấu quyền sở hữu vĩnh viễn rồi)
Lãnh khốc xinh đẹp, bễ nghễ kiên cường, đây là Phong Vân Ngạo; khát máu cuồng vọng, bày mưu tính kế, đây là Minh vương. Vương cùng vương chống lại nhau, nháy mắt tia lửa bắn ra, không chút nào nhường nhịn, giống như là hai người đã đấu nhau thiên vạn lần. Trong Đông Các lâu, thân thể ba người cứng một trận, nhìn Minh vương tản ra lãnh khí, lúc này có phần không biết ra sao, theo tầm mắt nhìn lại, giống nhau là mặt nạ ngân ngọc, giống nhau là một thân áo bào trắng, giống nhau có ánh mắt thịu huyết. Dù cách nhau khác xa, nhưng quả thật là cực kỳ giống nhau, tới cùng là ai vậy? Lãnh khí càng tăng lên, mấy người nhìn lại.
Nhìn qua bóng dáng nhỏ xinh quơ quơ bình rượu trong tay, liếc mắt một cái, tiếp tục uống rượu của hắn.....
Lần đầu tiên đối chiến cứ như vậy bị người mê rượu nào đó xem nhẹ, đồng thời cũng khơi dậy hứng thú thị huyết biến thái trong lòng của vị nào đó, ánh mắt chớp lóe, Minh vương nhìn bóng dáng nho nhỏ kia, nhàn nhạt nói một câu: Đã lâu không gặp vật nhỏ, xem nhẹ ta sẽ phải trả giá thật nhiều. Chỉ là không có ai nghe thấy mà thôi.
P/s: Không biết cha Minh vương này là thần thánh phương nào nữa, có ý đồ ngắm nghíc Phong tỷ nhà ta là thấy bắt đầu muốn cho ăn dép rồi. Lãnh ca, Lãnh ca đâu rồi? Không mau xuất hiện, Phong tỷ bị người khác dòm ngó rồi kìa. Không nhanh tay nhanh chân là mất nương tử ráng chịu