Đêm tối phủ xuống, sự chờ đợi làm cho mọi người càng thêm phiền não, nhìn Thanh Hương biến mất trước mặt mọi người, Hồng Ảnh cùng Lục Ảnh ép buộc áp chế xao động xuống, yên lặng chờ đợi. Cũng không ngờ đêm tối làm bọn hắn càng thêm nóng nảy, đợi không được thời gian cũng đợi không được người xuất hiện.
"Lăn xuống đi! Cút!"
"Con mẹ nó! Thứ chó má gì!"
"Thanh Hương! Thanh Hương!"
Lầu một, một vị nữ tử thanh lịch tao nhã mặc áo xanh đang đánh đàn, mang theo vài phần thê lương, vài phần thương cảm, làm cho mọi người đang kiềm chế rốt cuộc bạo phát. Một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng, nháy mắt mọi người cầm đồ ném về phía trên đài, muốn nàng ta đi xuống.
"Vân Thanh, đây chính là thủ hạ ngươi an bài?” Trên lầu 4, vẻ mặt trẻ con của Vân Linh tràn đầy khinh thường nhìn nhân vật chính của đêm nay, Vân Thanh, khóe miệng nàng ta giương lên nụ cười nhẹ, vốn tâm tình không tốt lại còn đàn tranh, còn đàn khúc bi thương như vậy, làm cho bọn họ bạo phát. Bị ném đồ là đáng.
"Hồng Nhất, gọi mama đến đây cho ta.” Âm thanh mềm mại torng trẻo mang theo một chút tươi mát, Vân Thanh ngồi sau Thất Huyền Cầm, hai tay đặt trên đàn, lạnh giọng nói về phía cửa.
Khóe miệng Vân Linh nhếch lên, tiếp tục gặm quả táo, nhướng mày, nhìn quét qua hai người, “Chủ tử sao rồi?”
Thân thể Vân Thanh cùng Vân Trạch cứng lại, ánh mắt hai người chớp lóe, không nói gì. Vân Linh buông quả táo đứng lên, cảm giác không khí có phần không đúng, trong lòng sửng sốt “Có phải chủ tử đã có chuyện gì hay không?” Vốn muốn hỏi chủ tử đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nàng không hi vọng hỏi ra, chủ tử sẽ không gặp chuyện gì không may!
"Ta...."
"Như thế nào, chẳng lẽ Linh Nhi muốn chủ tử ta sao?” Trong âm thanh mang theo trêu chọc, ý tứ cuồng ngạo. Ba người theo giọng nói nhìn lại, phía sau là Phong Vân Ngạo đang đi vào, trong mắt Vân Thanh cùng Vân Trạch mang theo tự trách, càng nhiều là vui sướng. Mà Vân Linh vừa nhìn thấy Phong Vân Ngạo liền vội vàng nhào qua, nhào vào lòng Phong Vân Ngạo.
"Hu hu, Ngạo Ngạo, Linh Nhi rất nhớ người, hu hu, thật là mềm....” Sắc mặt Phong Vân Ngạo đột nhiên chuyển thành đen kịt, không cần cúi đầu trực tiếp vươn tay nhanh chóng bắt lấy người trong ngực quăng ra. Kết quả “Hu hu, hu hu, không cần.” Tốc độc so với chạy trối chết còn nhanh hơn, người nào đó chớp một cái lại trở về nguyên điểm. Vân Linh lại vùi đầu vào trước ngực Phong Vân Ngạo, một bàn tay nhỏ xoa bóp, miệng lầu bầu: “Nhỏ như vậy, rắn chắc như vậy.”
"Cút!" Phong Vân Ngạo đen mặt, trực tiếp dùng hai tay đẩy người nào đó ra ngoài. Nhỏ? Nàng mới 11 tuổi, liền thành thục như vậy, thân thể nàng vẫn là đứa trẻ, hừ, nàng không muốn nhỏ như vậy, không muốn bằng phẳng như vậy có được hay không...
"Ha ha ha. . . . . ." Vân Thanh che miệng thản nhiên cười, ngay cả biểu tình trên mặt của Vân Trạch cũng trở nên ôn hòa.
"Ha ha. . . . . ." Vân Linh bị ném ra ngoài, nghe được âm thanh, trong miệng phát ra tiếng cười hắc hắc.
Yên tĩnh lại, Vân Thanh cùng Vân Trạch lập tức quỳ gối trước mặt Phong Vân Ngạo. Vân Linh ngẩn ra, lại không nói gì, chỉ là nhíu mày một cái.
"Chủ tử, thuộc hạ biết tội!"
Khóe miệng Phong Vân Ngạo nâng lên nụ cười lạnh, ngồi trên bàn tròn, nhìn Thất Huyền Cầm làm từ đuôi ngựa lông vàng đốm trắng, trong mắt hiện lên lãnh ý, môi mỏng hé mở “Tội gì?”
Vân Thanh cúi đầu, mở miệng nói: "Không biết!"
Trong mắt Phong Vân Ngạo lãnh ý càng đậm, đảo qua Vân Trạch, mở miệng hỏi: “Ngươi thì sao? Cũng không biết?” Nhìn Vân Trạch không nói gì, ý cười trên khóe miệng nàng càng sâu sắc, nhẹ nhàng gảy dây đàn, lẳng lặng ngồi trước đàn.
Phía dưới tiếng ồn càng ngày càng vang, càng ngày càng loạn, Vân Linh nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất, lại nhìn chủ tử cả người tản ra lãnh khí bức người, sắc mặt khó coi, muốn nói lại bị Phong Vân Ngạo ngăn lại “Không cần, hỗn loạn so với Bách Hương Lâu biến mất còn nghiêm trọng hơn sao? Gấp cái gì? Ngồi xuống.” Phong Vân Ngạo đối với Vân Linh mang theo nụ cười lạnh nói.
Thân thể Vân Linh cứng lại, ngồi ở một bên, biết lần này chủ tử thật sự nổi giận. Nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất, nhíu mày, rốt cuộc là chuyện gì lại làm chủ tử nổi giận như vậy?
Dưới lầu, lầu 3, Nam Các lâu ——
"Chủ tử, phía dưới đã đại loạn, nếu không ai đứng ra làm chủ, có thể sẽ xảy ra chuyện.” Lãnh Tĩnh, hộ vệ bên người Lãnh vương mở miệng nói, trên mặt hắn có vết sẹo, ánh mắt âm hiểm, nhìn càng thêm khủng bố.
Ánh mắt Lãnh vương, Lãnh Thiên khải chớp lóe, một tay gõ trên bàn, nghe âm thanh hỗn loạn phía dưới, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn lên trên. Hồng Ảnh không có chút động tĩnh nào, nói khẽ: “Đến lúc rồi?”
"Không có, còn có một khắc đồng hồ, đúng giờ Dậu 4 khắc sẽ biểu diễn.” Lãnh Tĩnh cúi đầu, nhỏ giọng nói.
"Cút ngay, lão tử là đến xem Thanh Hương, mẹ nó, nhà ngươi là cái thá gì!"
"Gọi Thanh Hương ra ngoài!"
"Thanh Hương đâu rồi? Mama, con mẹ nó toàn nói nhảm!"
Đùng đùng, răn rắc, tiếng đồ vật vang lên, hỗn loạn tiếng mắng chữi. Lục Ảnh cùng Hồng Ảnh và vài vị chủ quản đều không nói gì, cũng không có xuất hiện, nhưng mà không có bất kỳ kẻ nào dám rời khỏi vị trí của mình.
"Chủ tử, Vân Trạch biết sai, xin chủ tử trách phạt!" Trong mắt Vân Trạch tràn đầy đau lòng, đôi môi mím chặt gian nan mở ra, cúi đầu nói.
Phong Vân Ngạo vẫn như cũ không nói gì, nhẹ nhàng gảy đàn, ngay cả một cái liếc mắt đều không cho bọn hắn, trong đôi mắt thâm thúy không biết suy nghĩ cái gì.
"Không cần đuổi Vân Thanh rời đi, Vân Thanh biết sai, chủ tử ra lệnh tuyệt đối phục tùng, tuyệt không làm trái! Chỉ là...." Vân Thanh ngẩng đầu lên, nhìn Phong Vân Ngạo đang đùa giỡn với Thất Huyền Cầm nói: “Nếu chủ tử gặp nguy hiểm, Vân Thanh sẽ không rời đi.” Mang theo một loại kiên định nào đó, thật sâu chạm vào trong lòng Phong Vân Ngạo.
Bàn tay dừng lại, nâng mày nhìn hai người, trong âm thanh lạnh lẽo mang theo tia tức giận “Nguy hiểm? Không rời đi? Vân Thanh, ngươi cảm thấy khi đó ngươi ở lại thi thế nào? Bản tôn nói cho ngươi biết, đó chính là toàn quân bị diệt, càng nghiêm trọng hơn, nếu tâm cơ địch nhân thâm sâu, chỉ bằng điểm này, ngược lại tất cả người phía sau người đều tử vong.” Chiến trường kiên ký nhất là hành động theo tình cảm, chỉ biết đó chính là quỷ kế của kẻ thù.
Vân Thanh đông cứng, Vân Trạch cả kinh, Vân Linh ngồi ở chỗ kia ánh mắt lớp lóe, không nói gì.
Phong Vân Ngạo nhìn trong mắt Vân Thanh có lệ quang nhưng vẫn cố kiềm nén lại, cắn môi, tức giận tiêu hết một nửa, lạnh lùng mở miệng “Ngươi có biết vì sao ta vẫn cho người ở lại đây? Ngươi quá phiền phức, hành động theo tình cảm, nhưng Vân Linh sẽ không, mặc dù bình thường nàng ta hiếu động, nhưng mà lúc chính sự nàng ta sẽ không để tình cảm xen vào, sẽ bình tĩnh suy nghĩ đối sách. Vân Thanh, ngươi có thể làm được không?” Trong Phong phủ, nàng đã lãnh một bạt tai, tuy Vân Linh tức giận nhưng không có động thủ, nếu đổi lại là Vân Thanh tuyệt đối sẽ xông lên, đây là điều tất nhiên.
Vân Linh đứng lên nói với Vân Thanh “Ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Thanh, giống như ngươi vừa nói. Nếu gặp nguy hiểm, ta sẽ theo an bài của chủ tử, nếu chủ tử bị nguy hiểm không cách nào mở miệng, tình huống khi đó không hẩn cấp, ta sẽ nhanh chóng rời khỏi tìm giúp đỡ. Nếu tình huống khẩn cấp, ta sẽ lực chọn ở lại.” Trong mắt tràn đầy cơ trí, không còn vẻ đùa cợt khi nảy, trên khuôn mặt trẻ con kia lại mang theo khí chất không giống nhau.
Phong Vân Ngạo xoay người nhìn Vân Linh, ánh mắt chớp lóe, hỏi: “Linh, ngươi tới có chuyện gì?”
"Dạ, phụ cận Bách Hương Lâu có mấy chỗ nhân mã không tra được, nhưng họ lại không có địch ý, nhưng cũng không có ý rời khỏi, thỉnh chủ tử ra lệnh.” Trong mắt Vân Linh tràn đầy nghiêm trang, chấp tay nhìn Phong Vân Ngạo nói.
Phong Vân Ngạo nhíu mày, lạnh lùng nói: “Chú ý động tĩnh, tăng cường bảo hộ, quan trọng là chú ý an toàn. Được rồi, ngươi lui xuống trước đi.”
"Dạ." Lúc gần đi, Vân Linh nhìn Vân Thanh cùng Vân Trạch một cái, thở dài, xoay người rời khỏi.
"Vân Trạch, Vân Thanh không biết, chẳng lẽ ngươi cũng cùng theo?" Nếu đã là thuộc hạ, phục tùng chính là thiên chức! Mới vừa rồi, không hề lễ phép quát lên với nàng, tràn đầy phản kháng, đây là điều tối kỵ nhất. Mặc dù nàng sẽ không trách tội, nhưng mà hai người hành động theo tình cảm quá mức, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
"Vân Trạch không muốn chủ tử gặp chuyện không may!" Trên gương mặt lãnh khốc mang theo xấu hổ, hắn biết sai rồi!
"Hai người các ngươi, ta sẽ không phạt các ngươi trở về, các ngươi vẫn như cũ ở lại đây, sau chuyện này, Bách Hương Lâu sẽ loạn hơn, ta đem Bách Hương Lâu giao cho các ngươi, là mất là sống, tất cả sinh mệnh hơn một trăm người đều trong tay của các ngươi!" Còn có Hồng Ảnh cùng Lục Ảnh, đây là trừng phạt dành cho các người, trọng tình trọng nghĩa, đây là trừng phạt tốt nhất!
Thân thể Vân Thanh cùng Vân Trạch cứng lại một chút, trong mắt mang theo kiên định “Dạ. Tuyệt đối sẽ không phụ kỳ vọng của chủ tử!"
"Uh, đứng lên đi! Tới giờ rồi. Thanh.” Vân Thanh quét nhìn ra cửa sổ hậu viện, nhìn trời không im lặng.
Hai người nhìn nhau, Vân Thanh sửa sang lại y phục một chút, bóng dáng thoáng cái ngồi trước bàn tròn, nhìn cây Thất Huyền Cầm.
"Đã đến giờ!" Âm thanh Lam Ma vang lên, nhìn Minh vương đã khỏe nói.
"Không ai trở lại!" Hai người Tả Phong ở cửa mở miệng “Phía dưới đã hỗn loạn không chịu nổi, xem ra, cho dù Lục Ảnh cũng không xuống!"
"Nàng trở lại!" Minh vương ngồi trên giường, mở mắt ra, trong ánh mắt tràn đầy trong trẻo, lạnh lùng nở nụ cười.
Đêm tối phủ xuống, sự chờ đợi làm cho mọi người càng thêm phiền não, nhìn Thanh Hương biến mất trước mặt mọi người, Hồng Ảnh cùng Lục Ảnh ép buộc áp chế xao động xuống, yên lặng chờ đợi. Cũng không ngờ đêm tối làm bọn hắn càng thêm nóng nảy, đợi không được thời gian cũng đợi không được người xuất hiện.
"Lăn xuống đi! Cút!"
"Con mẹ nó! Thứ chó má gì!"
"Thanh Hương! Thanh Hương!"
Lầu một, một vị nữ tử thanh lịch tao nhã mặc áo xanh đang đánh đàn, mang theo vài phần thê lương, vài phần thương cảm, làm cho mọi người đang kiềm chế rốt cuộc bạo phát. Một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng, nháy mắt mọi người cầm đồ ném về phía trên đài, muốn nàng ta đi xuống.
"Vân Thanh, đây chính là thủ hạ ngươi an bài?” Trên lầu , vẻ mặt trẻ con của Vân Linh tràn đầy khinh thường nhìn nhân vật chính của đêm nay, Vân Thanh, khóe miệng nàng ta giương lên nụ cười nhẹ, vốn tâm tình không tốt lại còn đàn tranh, còn đàn khúc bi thương như vậy, làm cho bọn họ bạo phát. Bị ném đồ là đáng.
"Hồng Nhất, gọi mama đến đây cho ta.” Âm thanh mềm mại torng trẻo mang theo một chút tươi mát, Vân Thanh ngồi sau Thất Huyền Cầm, hai tay đặt trên đàn, lạnh giọng nói về phía cửa.
Khóe miệng Vân Linh nhếch lên, tiếp tục gặm quả táo, nhướng mày, nhìn quét qua hai người, “Chủ tử sao rồi?”
Thân thể Vân Thanh cùng Vân Trạch cứng lại, ánh mắt hai người chớp lóe, không nói gì. Vân Linh buông quả táo đứng lên, cảm giác không khí có phần không đúng, trong lòng sửng sốt “Có phải chủ tử đã có chuyện gì hay không?” Vốn muốn hỏi chủ tử đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nàng không hi vọng hỏi ra, chủ tử sẽ không gặp chuyện gì không may!
"Ta...."
"Như thế nào, chẳng lẽ Linh Nhi muốn chủ tử ta sao?” Trong âm thanh mang theo trêu chọc, ý tứ cuồng ngạo. Ba người theo giọng nói nhìn lại, phía sau là Phong Vân Ngạo đang đi vào, trong mắt Vân Thanh cùng Vân Trạch mang theo tự trách, càng nhiều là vui sướng. Mà Vân Linh vừa nhìn thấy Phong Vân Ngạo liền vội vàng nhào qua, nhào vào lòng Phong Vân Ngạo.
"Hu hu, Ngạo Ngạo, Linh Nhi rất nhớ người, hu hu, thật là mềm....” Sắc mặt Phong Vân Ngạo đột nhiên chuyển thành đen kịt, không cần cúi đầu trực tiếp vươn tay nhanh chóng bắt lấy người trong ngực quăng ra. Kết quả “Hu hu, hu hu, không cần.” Tốc độc so với chạy trối chết còn nhanh hơn, người nào đó chớp một cái lại trở về nguyên điểm. Vân Linh lại vùi đầu vào trước ngực Phong Vân Ngạo, một bàn tay nhỏ xoa bóp, miệng lầu bầu: “Nhỏ như vậy, rắn chắc như vậy.”
"Cút!" Phong Vân Ngạo đen mặt, trực tiếp dùng hai tay đẩy người nào đó ra ngoài. Nhỏ? Nàng mới tuổi, liền thành thục như vậy, thân thể nàng vẫn là đứa trẻ, hừ, nàng không muốn nhỏ như vậy, không muốn bằng phẳng như vậy có được hay không...
"Ha ha ha. . . . . ." Vân Thanh che miệng thản nhiên cười, ngay cả biểu tình trên mặt của Vân Trạch cũng trở nên ôn hòa.
"Ha ha. . . . . ." Vân Linh bị ném ra ngoài, nghe được âm thanh, trong miệng phát ra tiếng cười hắc hắc.
Yên tĩnh lại, Vân Thanh cùng Vân Trạch lập tức quỳ gối trước mặt Phong Vân Ngạo. Vân Linh ngẩn ra, lại không nói gì, chỉ là nhíu mày một cái.
"Chủ tử, thuộc hạ biết tội!"
Khóe miệng Phong Vân Ngạo nâng lên nụ cười lạnh, ngồi trên bàn tròn, nhìn Thất Huyền Cầm làm từ đuôi ngựa lông vàng đốm trắng, trong mắt hiện lên lãnh ý, môi mỏng hé mở “Tội gì?”
Vân Thanh cúi đầu, mở miệng nói: "Không biết!"
Trong mắt Phong Vân Ngạo lãnh ý càng đậm, đảo qua Vân Trạch, mở miệng hỏi: “Ngươi thì sao? Cũng không biết?” Nhìn Vân Trạch không nói gì, ý cười trên khóe miệng nàng càng sâu sắc, nhẹ nhàng gảy dây đàn, lẳng lặng ngồi trước đàn.
Phía dưới tiếng ồn càng ngày càng vang, càng ngày càng loạn, Vân Linh nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất, lại nhìn chủ tử cả người tản ra lãnh khí bức người, sắc mặt khó coi, muốn nói lại bị Phong Vân Ngạo ngăn lại “Không cần, hỗn loạn so với Bách Hương Lâu biến mất còn nghiêm trọng hơn sao? Gấp cái gì? Ngồi xuống.” Phong Vân Ngạo đối với Vân Linh mang theo nụ cười lạnh nói.
Thân thể Vân Linh cứng lại, ngồi ở một bên, biết lần này chủ tử thật sự nổi giận. Nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất, nhíu mày, rốt cuộc là chuyện gì lại làm chủ tử nổi giận như vậy?
Dưới lầu, lầu , Nam Các lâu ——
"Chủ tử, phía dưới đã đại loạn, nếu không ai đứng ra làm chủ, có thể sẽ xảy ra chuyện.” Lãnh Tĩnh, hộ vệ bên người Lãnh vương mở miệng nói, trên mặt hắn có vết sẹo, ánh mắt âm hiểm, nhìn càng thêm khủng bố.
Ánh mắt Lãnh vương, Lãnh Thiên khải chớp lóe, một tay gõ trên bàn, nghe âm thanh hỗn loạn phía dưới, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn lên trên. Hồng Ảnh không có chút động tĩnh nào, nói khẽ: “Đến lúc rồi?”
"Không có, còn có một khắc đồng hồ, đúng giờ Dậu khắc sẽ biểu diễn.” Lãnh Tĩnh cúi đầu, nhỏ giọng nói.
"Cút ngay, lão tử là đến xem Thanh Hương, mẹ nó, nhà ngươi là cái thá gì!"
"Gọi Thanh Hương ra ngoài!"
"Thanh Hương đâu rồi? Mama, con mẹ nó toàn nói nhảm!"
Đùng đùng, răn rắc, tiếng đồ vật vang lên, hỗn loạn tiếng mắng chữi. Lục Ảnh cùng Hồng Ảnh và vài vị chủ quản đều không nói gì, cũng không có xuất hiện, nhưng mà không có bất kỳ kẻ nào dám rời khỏi vị trí của mình.
"Chủ tử, Vân Trạch biết sai, xin chủ tử trách phạt!" Trong mắt Vân Trạch tràn đầy đau lòng, đôi môi mím chặt gian nan mở ra, cúi đầu nói.
Phong Vân Ngạo vẫn như cũ không nói gì, nhẹ nhàng gảy đàn, ngay cả một cái liếc mắt đều không cho bọn hắn, trong đôi mắt thâm thúy không biết suy nghĩ cái gì.
"Không cần đuổi Vân Thanh rời đi, Vân Thanh biết sai, chủ tử ra lệnh tuyệt đối phục tùng, tuyệt không làm trái! Chỉ là...." Vân Thanh ngẩng đầu lên, nhìn Phong Vân Ngạo đang đùa giỡn với Thất Huyền Cầm nói: “Nếu chủ tử gặp nguy hiểm, Vân Thanh sẽ không rời đi.” Mang theo một loại kiên định nào đó, thật sâu chạm vào trong lòng Phong Vân Ngạo.
Bàn tay dừng lại, nâng mày nhìn hai người, trong âm thanh lạnh lẽo mang theo tia tức giận “Nguy hiểm? Không rời đi? Vân Thanh, ngươi cảm thấy khi đó ngươi ở lại thi thế nào? Bản tôn nói cho ngươi biết, đó chính là toàn quân bị diệt, càng nghiêm trọng hơn, nếu tâm cơ địch nhân thâm sâu, chỉ bằng điểm này, ngược lại tất cả người phía sau người đều tử vong.” Chiến trường kiên ký nhất là hành động theo tình cảm, chỉ biết đó chính là quỷ kế của kẻ thù.
Vân Thanh đông cứng, Vân Trạch cả kinh, Vân Linh ngồi ở chỗ kia ánh mắt lớp lóe, không nói gì.
Phong Vân Ngạo nhìn trong mắt Vân Thanh có lệ quang nhưng vẫn cố kiềm nén lại, cắn môi, tức giận tiêu hết một nửa, lạnh lùng mở miệng “Ngươi có biết vì sao ta vẫn cho người ở lại đây? Ngươi quá phiền phức, hành động theo tình cảm, nhưng Vân Linh sẽ không, mặc dù bình thường nàng ta hiếu động, nhưng mà lúc chính sự nàng ta sẽ không để tình cảm xen vào, sẽ bình tĩnh suy nghĩ đối sách. Vân Thanh, ngươi có thể làm được không?” Trong Phong phủ, nàng đã lãnh một bạt tai, tuy Vân Linh tức giận nhưng không có động thủ, nếu đổi lại là Vân Thanh tuyệt đối sẽ xông lên, đây là điều tất nhiên.
Vân Linh đứng lên nói với Vân Thanh “Ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Thanh, giống như ngươi vừa nói. Nếu gặp nguy hiểm, ta sẽ theo an bài của chủ tử, nếu chủ tử bị nguy hiểm không cách nào mở miệng, tình huống khi đó không hẩn cấp, ta sẽ nhanh chóng rời khỏi tìm giúp đỡ. Nếu tình huống khẩn cấp, ta sẽ lực chọn ở lại.” Trong mắt tràn đầy cơ trí, không còn vẻ đùa cợt khi nảy, trên khuôn mặt trẻ con kia lại mang theo khí chất không giống nhau.
Phong Vân Ngạo xoay người nhìn Vân Linh, ánh mắt chớp lóe, hỏi: “Linh, ngươi tới có chuyện gì?”
"Dạ, phụ cận Bách Hương Lâu có mấy chỗ nhân mã không tra được, nhưng họ lại không có địch ý, nhưng cũng không có ý rời khỏi, thỉnh chủ tử ra lệnh.” Trong mắt Vân Linh tràn đầy nghiêm trang, chấp tay nhìn Phong Vân Ngạo nói.
Phong Vân Ngạo nhíu mày, lạnh lùng nói: “Chú ý động tĩnh, tăng cường bảo hộ, quan trọng là chú ý an toàn. Được rồi, ngươi lui xuống trước đi.”
"Dạ." Lúc gần đi, Vân Linh nhìn Vân Thanh cùng Vân Trạch một cái, thở dài, xoay người rời khỏi.
"Vân Trạch, Vân Thanh không biết, chẳng lẽ ngươi cũng cùng theo?" Nếu đã là thuộc hạ, phục tùng chính là thiên chức! Mới vừa rồi, không hề lễ phép quát lên với nàng, tràn đầy phản kháng, đây là điều tối kỵ nhất. Mặc dù nàng sẽ không trách tội, nhưng mà hai người hành động theo tình cảm quá mức, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
"Vân Trạch không muốn chủ tử gặp chuyện không may!" Trên gương mặt lãnh khốc mang theo xấu hổ, hắn biết sai rồi!
"Hai người các ngươi, ta sẽ không phạt các ngươi trở về, các ngươi vẫn như cũ ở lại đây, sau chuyện này, Bách Hương Lâu sẽ loạn hơn, ta đem Bách Hương Lâu giao cho các ngươi, là mất là sống, tất cả sinh mệnh hơn một trăm người đều trong tay của các ngươi!" Còn có Hồng Ảnh cùng Lục Ảnh, đây là trừng phạt dành cho các người, trọng tình trọng nghĩa, đây là trừng phạt tốt nhất!
Thân thể Vân Thanh cùng Vân Trạch cứng lại một chút, trong mắt mang theo kiên định “Dạ. Tuyệt đối sẽ không phụ kỳ vọng của chủ tử!"
"Uh, đứng lên đi! Tới giờ rồi. Thanh.” Vân Thanh quét nhìn ra cửa sổ hậu viện, nhìn trời không im lặng.
Hai người nhìn nhau, Vân Thanh sửa sang lại y phục một chút, bóng dáng thoáng cái ngồi trước bàn tròn, nhìn cây Thất Huyền Cầm.
"Đã đến giờ!" Âm thanh Lam Ma vang lên, nhìn Minh vương đã khỏe nói.
"Không ai trở lại!" Hai người Tả Phong ở cửa mở miệng “Phía dưới đã hỗn loạn không chịu nổi, xem ra, cho dù Lục Ảnh cũng không xuống!"
"Nàng trở lại!" Minh vương ngồi trên giường, mở mắt ra, trong ánh mắt tràn đầy trong trẻo, lạnh lùng nở nụ cười.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đêm tối phủ xuống, sự chờ đợi làm cho mọi người càng thêm phiền não, nhìn Thanh Hương biến mất trước mặt mọi người, Hồng Ảnh cùng Lục Ảnh ép buộc áp chế xao động xuống, yên lặng chờ đợi. Cũng không ngờ đêm tối làm bọn hắn càng thêm nóng nảy, đợi không được thời gian cũng đợi không được người xuất hiện.
"Lăn xuống đi! Cút!"
"Con mẹ nó! Thứ chó má gì!"
"Thanh Hương! Thanh Hương!"
Lầu một, một vị nữ tử thanh lịch tao nhã mặc áo xanh đang đánh đàn, mang theo vài phần thê lương, vài phần thương cảm, làm cho mọi người đang kiềm chế rốt cuộc bạo phát. Một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng, nháy mắt mọi người cầm đồ ném về phía trên đài, muốn nàng ta đi xuống.
"Vân Thanh, đây chính là thủ hạ ngươi an bài?” Trên lầu 4, vẻ mặt trẻ con của Vân Linh tràn đầy khinh thường nhìn nhân vật chính của đêm nay, Vân Thanh, khóe miệng nàng ta giương lên nụ cười nhẹ, vốn tâm tình không tốt lại còn đàn tranh, còn đàn khúc bi thương như vậy, làm cho bọn họ bạo phát. Bị ném đồ là đáng.
"Hồng Nhất, gọi mama đến đây cho ta.” Âm thanh mềm mại torng trẻo mang theo một chút tươi mát, Vân Thanh ngồi sau Thất Huyền Cầm, hai tay đặt trên đàn, lạnh giọng nói về phía cửa.
Khóe miệng Vân Linh nhếch lên, tiếp tục gặm quả táo, nhướng mày, nhìn quét qua hai người, “Chủ tử sao rồi?”
Thân thể Vân Thanh cùng Vân Trạch cứng lại, ánh mắt hai người chớp lóe, không nói gì. Vân Linh buông quả táo đứng lên, cảm giác không khí có phần không đúng, trong lòng sửng sốt “Có phải chủ tử đã có chuyện gì hay không?” Vốn muốn hỏi chủ tử đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nàng không hi vọng hỏi ra, chủ tử sẽ không gặp chuyện gì không may!
"Ta...."
"Như thế nào, chẳng lẽ Linh Nhi muốn chủ tử ta sao?” Trong âm thanh mang theo trêu chọc, ý tứ cuồng ngạo. Ba người theo giọng nói nhìn lại, phía sau là Phong Vân Ngạo đang đi vào, trong mắt Vân Thanh cùng Vân Trạch mang theo tự trách, càng nhiều là vui sướng. Mà Vân Linh vừa nhìn thấy Phong Vân Ngạo liền vội vàng nhào qua, nhào vào lòng Phong Vân Ngạo.
"Hu hu, Ngạo Ngạo, Linh Nhi rất nhớ người, hu hu, thật là mềm....” Sắc mặt Phong Vân Ngạo đột nhiên chuyển thành đen kịt, không cần cúi đầu trực tiếp vươn tay nhanh chóng bắt lấy người trong ngực quăng ra. Kết quả “Hu hu, hu hu, không cần.” Tốc độc so với chạy trối chết còn nhanh hơn, người nào đó chớp một cái lại trở về nguyên điểm. Vân Linh lại vùi đầu vào trước ngực Phong Vân Ngạo, một bàn tay nhỏ xoa bóp, miệng lầu bầu: “Nhỏ như vậy, rắn chắc như vậy.”
"Cút!" Phong Vân Ngạo đen mặt, trực tiếp dùng hai tay đẩy người nào đó ra ngoài. Nhỏ? Nàng mới 11 tuổi, liền thành thục như vậy, thân thể nàng vẫn là đứa trẻ, hừ, nàng không muốn nhỏ như vậy, không muốn bằng phẳng như vậy có được hay không...
"Ha ha ha. . . . . ." Vân Thanh che miệng thản nhiên cười, ngay cả biểu tình trên mặt của Vân Trạch cũng trở nên ôn hòa.
"Ha ha. . . . . ." Vân Linh bị ném ra ngoài, nghe được âm thanh, trong miệng phát ra tiếng cười hắc hắc.
Yên tĩnh lại, Vân Thanh cùng Vân Trạch lập tức quỳ gối trước mặt Phong Vân Ngạo. Vân Linh ngẩn ra, lại không nói gì, chỉ là nhíu mày một cái.
"Chủ tử, thuộc hạ biết tội!"
Khóe miệng Phong Vân Ngạo nâng lên nụ cười lạnh, ngồi trên bàn tròn, nhìn Thất Huyền Cầm làm từ đuôi ngựa lông vàng đốm trắng, trong mắt hiện lên lãnh ý, môi mỏng hé mở “Tội gì?”
Vân Thanh cúi đầu, mở miệng nói: "Không biết!"
Trong mắt Phong Vân Ngạo lãnh ý càng đậm, đảo qua Vân Trạch, mở miệng hỏi: “Ngươi thì sao? Cũng không biết?” Nhìn Vân Trạch không nói gì, ý cười trên khóe miệng nàng càng sâu sắc, nhẹ nhàng gảy dây đàn, lẳng lặng ngồi trước đàn.
Phía dưới tiếng ồn càng ngày càng vang, càng ngày càng loạn, Vân Linh nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất, lại nhìn chủ tử cả người tản ra lãnh khí bức người, sắc mặt khó coi, muốn nói lại bị Phong Vân Ngạo ngăn lại “Không cần, hỗn loạn so với Bách Hương Lâu biến mất còn nghiêm trọng hơn sao? Gấp cái gì? Ngồi xuống.” Phong Vân Ngạo đối với Vân Linh mang theo nụ cười lạnh nói.
Thân thể Vân Linh cứng lại, ngồi ở một bên, biết lần này chủ tử thật sự nổi giận. Nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất, nhíu mày, rốt cuộc là chuyện gì lại làm chủ tử nổi giận như vậy?
Dưới lầu, lầu 3, Nam Các lâu ——
"Chủ tử, phía dưới đã đại loạn, nếu không ai đứng ra làm chủ, có thể sẽ xảy ra chuyện.” Lãnh Tĩnh, hộ vệ bên người Lãnh vương mở miệng nói, trên mặt hắn có vết sẹo, ánh mắt âm hiểm, nhìn càng thêm khủng bố.
Ánh mắt Lãnh vương, Lãnh Thiên khải chớp lóe, một tay gõ trên bàn, nghe âm thanh hỗn loạn phía dưới, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn lên trên. Hồng Ảnh không có chút động tĩnh nào, nói khẽ: “Đến lúc rồi?”
"Không có, còn có một khắc đồng hồ, đúng giờ Dậu 4 khắc sẽ biểu diễn.” Lãnh Tĩnh cúi đầu, nhỏ giọng nói.
"Cút ngay, lão tử là đến xem Thanh Hương, mẹ nó, nhà ngươi là cái thá gì!"
"Gọi Thanh Hương ra ngoài!"
"Thanh Hương đâu rồi? Mama, con mẹ nó toàn nói nhảm!"
Đùng đùng, răn rắc, tiếng đồ vật vang lên, hỗn loạn tiếng mắng chữi. Lục Ảnh cùng Hồng Ảnh và vài vị chủ quản đều không nói gì, cũng không có xuất hiện, nhưng mà không có bất kỳ kẻ nào dám rời khỏi vị trí của mình.
"Chủ tử, Vân Trạch biết sai, xin chủ tử trách phạt!" Trong mắt Vân Trạch tràn đầy đau lòng, đôi môi mím chặt gian nan mở ra, cúi đầu nói.
Phong Vân Ngạo vẫn như cũ không nói gì, nhẹ nhàng gảy đàn, ngay cả một cái liếc mắt đều không cho bọn hắn, trong đôi mắt thâm thúy không biết suy nghĩ cái gì.
"Không cần đuổi Vân Thanh rời đi, Vân Thanh biết sai, chủ tử ra lệnh tuyệt đối phục tùng, tuyệt không làm trái! Chỉ là...." Vân Thanh ngẩng đầu lên, nhìn Phong Vân Ngạo đang đùa giỡn với Thất Huyền Cầm nói: “Nếu chủ tử gặp nguy hiểm, Vân Thanh sẽ không rời đi.” Mang theo một loại kiên định nào đó, thật sâu chạm vào trong lòng Phong Vân Ngạo.
Bàn tay dừng lại, nâng mày nhìn hai người, trong âm thanh lạnh lẽo mang theo tia tức giận “Nguy hiểm? Không rời đi? Vân Thanh, ngươi cảm thấy khi đó ngươi ở lại thi thế nào? Bản tôn nói cho ngươi biết, đó chính là toàn quân bị diệt, càng nghiêm trọng hơn, nếu tâm cơ địch nhân thâm sâu, chỉ bằng điểm này, ngược lại tất cả người phía sau người đều tử vong.” Chiến trường kiên ký nhất là hành động theo tình cảm, chỉ biết đó chính là quỷ kế của kẻ thù.
Vân Thanh đông cứng, Vân Trạch cả kinh, Vân Linh ngồi ở chỗ kia ánh mắt lớp lóe, không nói gì.
Phong Vân Ngạo nhìn trong mắt Vân Thanh có lệ quang nhưng vẫn cố kiềm nén lại, cắn môi, tức giận tiêu hết một nửa, lạnh lùng mở miệng “Ngươi có biết vì sao ta vẫn cho người ở lại đây? Ngươi quá phiền phức, hành động theo tình cảm, nhưng Vân Linh sẽ không, mặc dù bình thường nàng ta hiếu động, nhưng mà lúc chính sự nàng ta sẽ không để tình cảm xen vào, sẽ bình tĩnh suy nghĩ đối sách. Vân Thanh, ngươi có thể làm được không?” Trong Phong phủ, nàng đã lãnh một bạt tai, tuy Vân Linh tức giận nhưng không có động thủ, nếu đổi lại là Vân Thanh tuyệt đối sẽ xông lên, đây là điều tất nhiên.
Vân Linh đứng lên nói với Vân Thanh “Ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Thanh, giống như ngươi vừa nói. Nếu gặp nguy hiểm, ta sẽ theo an bài của chủ tử, nếu chủ tử bị nguy hiểm không cách nào mở miệng, tình huống khi đó không hẩn cấp, ta sẽ nhanh chóng rời khỏi tìm giúp đỡ. Nếu tình huống khẩn cấp, ta sẽ lực chọn ở lại.” Trong mắt tràn đầy cơ trí, không còn vẻ đùa cợt khi nảy, trên khuôn mặt trẻ con kia lại mang theo khí chất không giống nhau.
Phong Vân Ngạo xoay người nhìn Vân Linh, ánh mắt chớp lóe, hỏi: “Linh, ngươi tới có chuyện gì?”
"Dạ, phụ cận Bách Hương Lâu có mấy chỗ nhân mã không tra được, nhưng họ lại không có địch ý, nhưng cũng không có ý rời khỏi, thỉnh chủ tử ra lệnh.” Trong mắt Vân Linh tràn đầy nghiêm trang, chấp tay nhìn Phong Vân Ngạo nói.
Phong Vân Ngạo nhíu mày, lạnh lùng nói: “Chú ý động tĩnh, tăng cường bảo hộ, quan trọng là chú ý an toàn. Được rồi, ngươi lui xuống trước đi.”
"Dạ." Lúc gần đi, Vân Linh nhìn Vân Thanh cùng Vân Trạch một cái, thở dài, xoay người rời khỏi.
"Vân Trạch, Vân Thanh không biết, chẳng lẽ ngươi cũng cùng theo?" Nếu đã là thuộc hạ, phục tùng chính là thiên chức! Mới vừa rồi, không hề lễ phép quát lên với nàng, tràn đầy phản kháng, đây là điều tối kỵ nhất. Mặc dù nàng sẽ không trách tội, nhưng mà hai người hành động theo tình cảm quá mức, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
"Vân Trạch không muốn chủ tử gặp chuyện không may!" Trên gương mặt lãnh khốc mang theo xấu hổ, hắn biết sai rồi!
"Hai người các ngươi, ta sẽ không phạt các ngươi trở về, các ngươi vẫn như cũ ở lại đây, sau chuyện này, Bách Hương Lâu sẽ loạn hơn, ta đem Bách Hương Lâu giao cho các ngươi, là mất là sống, tất cả sinh mệnh hơn một trăm người đều trong tay của các ngươi!" Còn có Hồng Ảnh cùng Lục Ảnh, đây là trừng phạt dành cho các người, trọng tình trọng nghĩa, đây là trừng phạt tốt nhất!
Thân thể Vân Thanh cùng Vân Trạch cứng lại một chút, trong mắt mang theo kiên định “Dạ. Tuyệt đối sẽ không phụ kỳ vọng của chủ tử!"
"Uh, đứng lên đi! Tới giờ rồi. Thanh.” Vân Thanh quét nhìn ra cửa sổ hậu viện, nhìn trời không im lặng.
Hai người nhìn nhau, Vân Thanh sửa sang lại y phục một chút, bóng dáng thoáng cái ngồi trước bàn tròn, nhìn cây Thất Huyền Cầm.
"Đã đến giờ!" Âm thanh Lam Ma vang lên, nhìn Minh vương đã khỏe nói.
"Không ai trở lại!" Hai người Tả Phong ở cửa mở miệng “Phía dưới đã hỗn loạn không chịu nổi, xem ra, cho dù Lục Ảnh cũng không xuống!"
"Nàng trở lại!" Minh vương ngồi trên giường, mở mắt ra, trong ánh mắt tràn đầy trong trẻo, lạnh lùng nở nụ cười.