Một cuộc đại hôn, hai phần chiếu chỉ, tam đại thế lực, thế tới rào rạt, thế đi vội vàng, trong giao phong mãnh liệt bình tĩnh che giấu, giữa sự trào phúng khinh thường của mọi người. Trong ngày đại hôn, hai nhân vật chính chiêu đãi mọi người bằng một tràn cười ngạo, cho họ một đôi hồng phối lục xa hoa khó quên......
"Này, tại sao là ta? Vì sao luôn là ta trúng đạn! Hắn! Hắn! Hắn! Còn có ba người bọn họ mà.” Lãnh Thiên Lạc ngồi trên bàn sách một tay che ngực, một tay chỉ vào ba người đứng phía dưới, nhìn Lãnh Tứ Hàn, hỏi.
". . . . . ." Tả Phong đá lông nheo với Lãnh Thiên Lạc “Vì ngươi rất đẹp, rất tuấn tú, rất tài giỏi.” Giơ ngón tay cái lên, tiếp theo giống như người không xương dựa vào trên người Quý Mộc.
"Nhị ca, Nhị ca, ngoan, ngươi xem bên cạnh ngươi có rất nhiều mỹ nam, ngươi lại xem tiểu đệ ta có bao nhiêu đáng thương tội nghiệp, nhu nhược như vậy, có phải nên để cho bọn hắn đi hay không!” Lãnh Thiên Lạc sửa sang lại biểu tình trên mặt, từ dáng vẻ cứng ngắt xù lông biến thành gương mặt cương thi yêu cơ, nhanh chóng từ trên bàn nhảy xuống, chạy đến trước mặt Lãnh Tứ Hàn đang ngủ, vẻ mặt cứng ngắt cười khổ, không thể nào cầu xin.
"Bốn so với một, ngươi thua! Ngươi đi!” Cặp mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn loé ra ý cười, nhanh chóng biến hóa thành đôi mắt vô tội, chu miệng, chỉ vào Lãnh Thiên Lạc, nói.
"Ô ô ô. . . Mỹ nữ của ta! Hương Hương của ta!” Lãnh Thiên Lạc không hề để ý hình tượng, ngồi trên mặt đất, nét mặt phẫn hận nhìn Tả Phong cùng Quý Mộc, còn có Lãnh Dịch, thị vệ tùy thân của Lãnh Tứ Hàn “Các ngươi quá độc ác, quá không có tình người!”
"Hắn làm chủ!" Quý Mộc lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên tia khinh bỉ, nhìn gương mặt vô tội của chủ tử, âm thầm cúi đầu, trử thành một cái cây để người nào đó dựa vào.
Lãnh Thiên Lạc liếc mắt nhìn Lãnh Tứ Hàn, trong mắt hiện lên cái gì, lạnh lùng mở đầu nói: “Tuy Nhị ca có chút đơn thuần, nhưng nếu để bổn vương biết ai dám ngược đãi hắn, đừng trách bổn vương không khách khí.” Trong mắt tràn đầy lãnh ý, nhìn Lãnh Tứ Hàn nhưng mang theo vô tận lo lắng.
Ánh mắt Lãnh Dịch chớp lóe, nhìn vẻ mặt vô tội của Lãnh Tứ Hàn, đơn thuần? 3 tuổi đã bắt đầu biết giả ngu, biết chơi đuổi bắt cùng lão yêu bà, người như vậy mà đơn thuần? Người bình tĩnh trầm mặt như Lãnh Dịch cũng há miệng thở dốc, khóe miệng co rút, sau đó lại khôi phục bình thường.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tả Phong bước lên một bước, nhìn đến chủ tử, ánh mắt thành thật mở miệng “Đảm bảo không khi dễ hắn.”
Lãnh Thiên Lạc ngồi trên ghế, trong đôi mắt trong suốt lóe ra tia sáng, khóe miệng giương lên nở nụ cười, đi đến trước mặt Lãnh Tứ Hàn, ngồi xổm người xuống nhin hắn “Nhị ca, nếu ngươi không thích, Thiên Lạc giúp ngươi đuổi đi có được không?” Một bàn tay vuốt ve đầu Lãnh Tứ Hàn, nhẹ giọng nói.
"Uh, cô dâu rất đẹp, không sao.” Ánh mắt Lãnh Tứ Hàn lạnh lùng chớp lóe, lắc đầu, nhẹ giọng trả lời.
"Hảo, Nhị ca phải kiên cường, phải hung dữ. Nữ nhân là y phục, không thích liền ném đi. Nếu có người khi dễ ngươi liền nói cho Thiên Lạc được không?” Trong mắt Lãnh Thiên Lạc vẫn là có vẻ lo lắng, nói.
"Hảo!" Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn nhếch lên, nở nụ cười mị hoặc, trời đất cũng không sánh bằng.
Lúc này bên trong Phong phủ ——
"Cái gì?!" Trong mắt Phong Vân Ngạo tràn đầy kinh ngạc, “Phong Chiến Kỵ?” Nàng ngồi trên bàn nhìn Vân Linh, hỏi.
"Theo Vân Dạ điều tra được, lão tướng quân Phong Chiến Kỵ chính là quốc phu* Phong Chiến Kỵ.” Vân Linh nhìn mặt Phong Vân Ngạo không có chút thay đổi nào nên dừng lại.
*Quốc phu: người đàn ông của quốc gia
"Tiếp tục!" Phong Vân Ngạo không có bất kỳ biểu tình gì, lạnh lùng ra lệnh.
"Dạ, năm đó sau khi lão tướng quân về hưu, mẫu thân của Phong Chiến Kỵ, Vu thị mang theo Phong Chiến Kỵ kiên quyết rời khỏi Phong phủ. Phong Chiến Kỵ lớn lên ở chỗ của đám khất cái, sau đó đi tòng quân, trải qua một rất nhiều chuyện liền được Phong Kiếm Vân nhìn trúng, trở thành quốc phu.” Vân Linh nhìn thoáng qua Phong Vân Ngạo, nói.
"Vu thị! Nữ tử ngoài mềm trong cứng, chuyện tình giữa bọn họ là ai đúng ai sai?” Phong Vân Ngạo thì thào tự hỏi. Thật ra, nếu là nàng, nàng cũng sẽ lựa chọn giống như Vu thị. Nếu không thích vì sao còn ở lại? “Việc này ta biết rõ rồi, hẳn là sẽ không đơn giản như vậy đi.”
"Chủ tử nói đúng rồi, Phong Chiến Kỵ cùng nhi tử của quốc quân của Phượng Thiên quốc trước khi rời cung một mực ở bên ngoài. Gần đây Phong Nhượt Tuyệt đột nhiên hồi cung, hơn nữa con thân cận với Thân vương Phong Nhất Ngôn. Hiện tại, Phượng Thiên quốc đang nội loạn, theo Vân Dạ điều tra, trong này có ít nhất hai nhóm người đang âm thầm trợ giúp. Chỉ là một nhóm trong đó hình như là Tư đồ phủ.” Vẻ mặt Vân Linh nghiêm túc nói.
"Phong Chiến Kỵ không có động tác nào sao?” Phong Vân Ngạo nhảy từ trên bàn xuống, nhìn hai tay của mình, đôi mắt lóe ra tia sáng, hỏi.
"Không có, ngay cả Phong Nhược Tuyệt cũng không đi gặp.” Vân Linh lạnh lùng trả lời
Phong Vân Ngạo không nói gì nữa, khóe miệng nhếch lên, che dấu ý nghĩ, nhìn Vân Linh "Tiến hành đi! Hôm nay đúng là ngày cực kỳ chờ mong.
Vân Linh vẫn không nhúc nhích, nhìn Phong Vân ngạo, "Chủ tử, thực lực của chúng ta là để cho người bình an rời đi! Chúng ta......"
"Vân Linh, ngươi nghĩ muốn bị đuổi giết cả đời sao? Vân Linh, Phong Vân Ngạo ta muốn, ta sẽ từng bước một đoạt lấy, hẳn sẽ không vì một chuyện mà ủy khuất bản thân. Hoặc là cá chết lưới rách, hoặc là nắm chặt tay ta! Bây giờ, ta muốn để cho lão yêu bà Tư Đồ đó có nhà mà không thể về.” Hơn nữa, nàng cảm thấy rất có hứng thú với cái tên ngốc vương kia, hắn tới cùng là thần thánh phương nào?
"A! Chủ tử, ngồi xuống trước đã, Linh Nhi vừa chải tóc cho người, hôm nay là ngày quan trọng cả đời, quyết không thể có chỗ sai sót.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Linh tràn đầy nghiêm túc, nói.
"Cả đời chỉ có một lần?" Phong Vân Ngạo hỏi ngược lại, nàng muốn nói, nếu như tên ngốc vương kia không có gì tốt để chơi đùa, nàng liền bỏ hắn. Nghĩ lại vẫn là thôi không nói.
"Dĩ nhiên chỉ có một lần!" Vân Linh vì Phong Vân Ngạo chải lại tóc, sốt ruột nói.
Từng khắc từng khắc trôi qua, hai mắt Phong Vân Ngạo run lên, ngáp một cái “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích!” Giọng nói Vân Linh đột nhiên vang lên.
"Ta nói Linh nhi này, ngươi có thể cho ta nghỉ ngơi một chút được không?” Theo thời gian mãi cho đến giờ Mão, đã 2 giờ rồi! Còn không có làm xong? Nàng liền phải gả cho tên ngốc vương kia rồi.
"Tốt lắm, tốt lắm, chủ tử người gấp cái gì, mọi người còn chưa có tới.” Vân Linh nhanh chóng chạy đến trước mặt Phong Vân Ngạo, nhìn chủ tử hoàn hảo của mình, bật thốt lên “Đẹp quá!”
Một kiểu tóc búi lưu vân, mái tóc như thác nước, mấy sợi tóc đằng sau rối tung, phiêu dật lãnh ngạo, con ngươi đen nhánh, trong veo mà lạnh lùng, da thịt trắng hồng, miệng nhỏ đỏ tươi ướt át, toàn thân hỷ phục đỏ tươi như máu, vô hạn yêu mị, vô hạn thanh thuần. Bởi vì không có dáng người nóng bỏng, khụ khụ, liền cứng ngắc. Tay chân nhỏ nhắn, dáng người trước sau lồi lõm không có, phía trước bằng phía sau lép, mà chiều cao cũng không đầy đủ.
"Đẹp? Nói nhảm!" Phong Vân Ngạo nhìn Vân Linh, trong mắt hiện lên tia khinh bỉ, nàng đương nhiên là đẹp!
"Ai ô, đây là chuyện gì, như thế nào không có ai? Tỷ tỷ đến xem đại hôn của muội muội, người này cũng thật là, vậy mà không ai tới hầu hạ.” Rất xa liền nghe thấy tiếng Phong Vân Nhã đến gần, âm thanh chói vang vang lên.
Một cuộc đại hôn, hai phần chiếu chỉ, tam đại thế lực, thế tới rào rạt, thế đi vội vàng, trong giao phong mãnh liệt bình tĩnh che giấu, giữa sự trào phúng khinh thường của mọi người. Trong ngày đại hôn, hai nhân vật chính chiêu đãi mọi người bằng một tràn cười ngạo, cho họ một đôi hồng phối lục xa hoa khó quên......
"Này, tại sao là ta? Vì sao luôn là ta trúng đạn! Hắn! Hắn! Hắn! Còn có ba người bọn họ mà.” Lãnh Thiên Lạc ngồi trên bàn sách một tay che ngực, một tay chỉ vào ba người đứng phía dưới, nhìn Lãnh Tứ Hàn, hỏi.
". . . . . ." Tả Phong đá lông nheo với Lãnh Thiên Lạc “Vì ngươi rất đẹp, rất tuấn tú, rất tài giỏi.” Giơ ngón tay cái lên, tiếp theo giống như người không xương dựa vào trên người Quý Mộc.
"Nhị ca, Nhị ca, ngoan, ngươi xem bên cạnh ngươi có rất nhiều mỹ nam, ngươi lại xem tiểu đệ ta có bao nhiêu đáng thương tội nghiệp, nhu nhược như vậy, có phải nên để cho bọn hắn đi hay không!” Lãnh Thiên Lạc sửa sang lại biểu tình trên mặt, từ dáng vẻ cứng ngắt xù lông biến thành gương mặt cương thi yêu cơ, nhanh chóng từ trên bàn nhảy xuống, chạy đến trước mặt Lãnh Tứ Hàn đang ngủ, vẻ mặt cứng ngắt cười khổ, không thể nào cầu xin.
"Bốn so với một, ngươi thua! Ngươi đi!” Cặp mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn loé ra ý cười, nhanh chóng biến hóa thành đôi mắt vô tội, chu miệng, chỉ vào Lãnh Thiên Lạc, nói.
"Ô ô ô. . . Mỹ nữ của ta! Hương Hương của ta!” Lãnh Thiên Lạc không hề để ý hình tượng, ngồi trên mặt đất, nét mặt phẫn hận nhìn Tả Phong cùng Quý Mộc, còn có Lãnh Dịch, thị vệ tùy thân của Lãnh Tứ Hàn “Các ngươi quá độc ác, quá không có tình người!”
"Hắn làm chủ!" Quý Mộc lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên tia khinh bỉ, nhìn gương mặt vô tội của chủ tử, âm thầm cúi đầu, trử thành một cái cây để người nào đó dựa vào.
Lãnh Thiên Lạc liếc mắt nhìn Lãnh Tứ Hàn, trong mắt hiện lên cái gì, lạnh lùng mở đầu nói: “Tuy Nhị ca có chút đơn thuần, nhưng nếu để bổn vương biết ai dám ngược đãi hắn, đừng trách bổn vương không khách khí.” Trong mắt tràn đầy lãnh ý, nhìn Lãnh Tứ Hàn nhưng mang theo vô tận lo lắng.
Ánh mắt Lãnh Dịch chớp lóe, nhìn vẻ mặt vô tội của Lãnh Tứ Hàn, đơn thuần? tuổi đã bắt đầu biết giả ngu, biết chơi đuổi bắt cùng lão yêu bà, người như vậy mà đơn thuần? Người bình tĩnh trầm mặt như Lãnh Dịch cũng há miệng thở dốc, khóe miệng co rút, sau đó lại khôi phục bình thường.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tả Phong bước lên một bước, nhìn đến chủ tử, ánh mắt thành thật mở miệng “Đảm bảo không khi dễ hắn.”
Lãnh Thiên Lạc ngồi trên ghế, trong đôi mắt trong suốt lóe ra tia sáng, khóe miệng giương lên nở nụ cười, đi đến trước mặt Lãnh Tứ Hàn, ngồi xổm người xuống nhin hắn “Nhị ca, nếu ngươi không thích, Thiên Lạc giúp ngươi đuổi đi có được không?” Một bàn tay vuốt ve đầu Lãnh Tứ Hàn, nhẹ giọng nói.
"Uh, cô dâu rất đẹp, không sao.” Ánh mắt Lãnh Tứ Hàn lạnh lùng chớp lóe, lắc đầu, nhẹ giọng trả lời.
"Hảo, Nhị ca phải kiên cường, phải hung dữ. Nữ nhân là y phục, không thích liền ném đi. Nếu có người khi dễ ngươi liền nói cho Thiên Lạc được không?” Trong mắt Lãnh Thiên Lạc vẫn là có vẻ lo lắng, nói.
"Hảo!" Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn nhếch lên, nở nụ cười mị hoặc, trời đất cũng không sánh bằng.
Lúc này bên trong Phong phủ ——
"Cái gì?!" Trong mắt Phong Vân Ngạo tràn đầy kinh ngạc, “Phong Chiến Kỵ?” Nàng ngồi trên bàn nhìn Vân Linh, hỏi.
"Theo Vân Dạ điều tra được, lão tướng quân Phong Chiến Kỵ chính là quốc phu Phong Chiến Kỵ.” Vân Linh nhìn mặt Phong Vân Ngạo không có chút thay đổi nào nên dừng lại.
Quốc phu: người đàn ông của quốc gia
"Tiếp tục!" Phong Vân Ngạo không có bất kỳ biểu tình gì, lạnh lùng ra lệnh.
"Dạ, năm đó sau khi lão tướng quân về hưu, mẫu thân của Phong Chiến Kỵ, Vu thị mang theo Phong Chiến Kỵ kiên quyết rời khỏi Phong phủ. Phong Chiến Kỵ lớn lên ở chỗ của đám khất cái, sau đó đi tòng quân, trải qua một rất nhiều chuyện liền được Phong Kiếm Vân nhìn trúng, trở thành quốc phu.” Vân Linh nhìn thoáng qua Phong Vân Ngạo, nói.
"Vu thị! Nữ tử ngoài mềm trong cứng, chuyện tình giữa bọn họ là ai đúng ai sai?” Phong Vân Ngạo thì thào tự hỏi. Thật ra, nếu là nàng, nàng cũng sẽ lựa chọn giống như Vu thị. Nếu không thích vì sao còn ở lại? “Việc này ta biết rõ rồi, hẳn là sẽ không đơn giản như vậy đi.”
"Chủ tử nói đúng rồi, Phong Chiến Kỵ cùng nhi tử của quốc quân của Phượng Thiên quốc trước khi rời cung một mực ở bên ngoài. Gần đây Phong Nhượt Tuyệt đột nhiên hồi cung, hơn nữa con thân cận với Thân vương Phong Nhất Ngôn. Hiện tại, Phượng Thiên quốc đang nội loạn, theo Vân Dạ điều tra, trong này có ít nhất hai nhóm người đang âm thầm trợ giúp. Chỉ là một nhóm trong đó hình như là Tư đồ phủ.” Vẻ mặt Vân Linh nghiêm túc nói.
"Phong Chiến Kỵ không có động tác nào sao?” Phong Vân Ngạo nhảy từ trên bàn xuống, nhìn hai tay của mình, đôi mắt lóe ra tia sáng, hỏi.
"Không có, ngay cả Phong Nhược Tuyệt cũng không đi gặp.” Vân Linh lạnh lùng trả lời
Phong Vân Ngạo không nói gì nữa, khóe miệng nhếch lên, che dấu ý nghĩ, nhìn Vân Linh "Tiến hành đi! Hôm nay đúng là ngày cực kỳ chờ mong.
Vân Linh vẫn không nhúc nhích, nhìn Phong Vân ngạo, "Chủ tử, thực lực của chúng ta là để cho người bình an rời đi! Chúng ta......"
"Vân Linh, ngươi nghĩ muốn bị đuổi giết cả đời sao? Vân Linh, Phong Vân Ngạo ta muốn, ta sẽ từng bước một đoạt lấy, hẳn sẽ không vì một chuyện mà ủy khuất bản thân. Hoặc là cá chết lưới rách, hoặc là nắm chặt tay ta! Bây giờ, ta muốn để cho lão yêu bà Tư Đồ đó có nhà mà không thể về.” Hơn nữa, nàng cảm thấy rất có hứng thú với cái tên ngốc vương kia, hắn tới cùng là thần thánh phương nào?
"A! Chủ tử, ngồi xuống trước đã, Linh Nhi vừa chải tóc cho người, hôm nay là ngày quan trọng cả đời, quyết không thể có chỗ sai sót.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Linh tràn đầy nghiêm túc, nói.
"Cả đời chỉ có một lần?" Phong Vân Ngạo hỏi ngược lại, nàng muốn nói, nếu như tên ngốc vương kia không có gì tốt để chơi đùa, nàng liền bỏ hắn. Nghĩ lại vẫn là thôi không nói.
"Dĩ nhiên chỉ có một lần!" Vân Linh vì Phong Vân Ngạo chải lại tóc, sốt ruột nói.
Từng khắc từng khắc trôi qua, hai mắt Phong Vân Ngạo run lên, ngáp một cái “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích!” Giọng nói Vân Linh đột nhiên vang lên.
"Ta nói Linh nhi này, ngươi có thể cho ta nghỉ ngơi một chút được không?” Theo thời gian mãi cho đến giờ Mão, đã giờ rồi! Còn không có làm xong? Nàng liền phải gả cho tên ngốc vương kia rồi.
"Tốt lắm, tốt lắm, chủ tử người gấp cái gì, mọi người còn chưa có tới.” Vân Linh nhanh chóng chạy đến trước mặt Phong Vân Ngạo, nhìn chủ tử hoàn hảo của mình, bật thốt lên “Đẹp quá!”
Một kiểu tóc búi lưu vân, mái tóc như thác nước, mấy sợi tóc đằng sau rối tung, phiêu dật lãnh ngạo, con ngươi đen nhánh, trong veo mà lạnh lùng, da thịt trắng hồng, miệng nhỏ đỏ tươi ướt át, toàn thân hỷ phục đỏ tươi như máu, vô hạn yêu mị, vô hạn thanh thuần. Bởi vì không có dáng người nóng bỏng, khụ khụ, liền cứng ngắc. Tay chân nhỏ nhắn, dáng người trước sau lồi lõm không có, phía trước bằng phía sau lép, mà chiều cao cũng không đầy đủ.
"Đẹp? Nói nhảm!" Phong Vân Ngạo nhìn Vân Linh, trong mắt hiện lên tia khinh bỉ, nàng đương nhiên là đẹp!
"Ai ô, đây là chuyện gì, như thế nào không có ai? Tỷ tỷ đến xem đại hôn của muội muội, người này cũng thật là, vậy mà không ai tới hầu hạ.” Rất xa liền nghe thấy tiếng Phong Vân Nhã đến gần, âm thanh chói vang vang lên.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Một cuộc đại hôn, hai phần chiếu chỉ, tam đại thế lực, thế tới rào rạt, thế đi vội vàng, trong giao phong mãnh liệt bình tĩnh che giấu, giữa sự trào phúng khinh thường của mọi người. Trong ngày đại hôn, hai nhân vật chính chiêu đãi mọi người bằng một tràn cười ngạo, cho họ một đôi hồng phối lục xa hoa khó quên......
"Này, tại sao là ta? Vì sao luôn là ta trúng đạn! Hắn! Hắn! Hắn! Còn có ba người bọn họ mà.” Lãnh Thiên Lạc ngồi trên bàn sách một tay che ngực, một tay chỉ vào ba người đứng phía dưới, nhìn Lãnh Tứ Hàn, hỏi.
". . . . . ." Tả Phong đá lông nheo với Lãnh Thiên Lạc “Vì ngươi rất đẹp, rất tuấn tú, rất tài giỏi.” Giơ ngón tay cái lên, tiếp theo giống như người không xương dựa vào trên người Quý Mộc.
"Nhị ca, Nhị ca, ngoan, ngươi xem bên cạnh ngươi có rất nhiều mỹ nam, ngươi lại xem tiểu đệ ta có bao nhiêu đáng thương tội nghiệp, nhu nhược như vậy, có phải nên để cho bọn hắn đi hay không!” Lãnh Thiên Lạc sửa sang lại biểu tình trên mặt, từ dáng vẻ cứng ngắt xù lông biến thành gương mặt cương thi yêu cơ, nhanh chóng từ trên bàn nhảy xuống, chạy đến trước mặt Lãnh Tứ Hàn đang ngủ, vẻ mặt cứng ngắt cười khổ, không thể nào cầu xin.
"Bốn so với một, ngươi thua! Ngươi đi!” Cặp mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn loé ra ý cười, nhanh chóng biến hóa thành đôi mắt vô tội, chu miệng, chỉ vào Lãnh Thiên Lạc, nói.
"Ô ô ô. . . Mỹ nữ của ta! Hương Hương của ta!” Lãnh Thiên Lạc không hề để ý hình tượng, ngồi trên mặt đất, nét mặt phẫn hận nhìn Tả Phong cùng Quý Mộc, còn có Lãnh Dịch, thị vệ tùy thân của Lãnh Tứ Hàn “Các ngươi quá độc ác, quá không có tình người!”
"Hắn làm chủ!" Quý Mộc lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên tia khinh bỉ, nhìn gương mặt vô tội của chủ tử, âm thầm cúi đầu, trử thành một cái cây để người nào đó dựa vào.
Lãnh Thiên Lạc liếc mắt nhìn Lãnh Tứ Hàn, trong mắt hiện lên cái gì, lạnh lùng mở đầu nói: “Tuy Nhị ca có chút đơn thuần, nhưng nếu để bổn vương biết ai dám ngược đãi hắn, đừng trách bổn vương không khách khí.” Trong mắt tràn đầy lãnh ý, nhìn Lãnh Tứ Hàn nhưng mang theo vô tận lo lắng.
Ánh mắt Lãnh Dịch chớp lóe, nhìn vẻ mặt vô tội của Lãnh Tứ Hàn, đơn thuần? 3 tuổi đã bắt đầu biết giả ngu, biết chơi đuổi bắt cùng lão yêu bà, người như vậy mà đơn thuần? Người bình tĩnh trầm mặt như Lãnh Dịch cũng há miệng thở dốc, khóe miệng co rút, sau đó lại khôi phục bình thường.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tả Phong bước lên một bước, nhìn đến chủ tử, ánh mắt thành thật mở miệng “Đảm bảo không khi dễ hắn.”
Lãnh Thiên Lạc ngồi trên ghế, trong đôi mắt trong suốt lóe ra tia sáng, khóe miệng giương lên nở nụ cười, đi đến trước mặt Lãnh Tứ Hàn, ngồi xổm người xuống nhin hắn “Nhị ca, nếu ngươi không thích, Thiên Lạc giúp ngươi đuổi đi có được không?” Một bàn tay vuốt ve đầu Lãnh Tứ Hàn, nhẹ giọng nói.
"Uh, cô dâu rất đẹp, không sao.” Ánh mắt Lãnh Tứ Hàn lạnh lùng chớp lóe, lắc đầu, nhẹ giọng trả lời.
"Hảo, Nhị ca phải kiên cường, phải hung dữ. Nữ nhân là y phục, không thích liền ném đi. Nếu có người khi dễ ngươi liền nói cho Thiên Lạc được không?” Trong mắt Lãnh Thiên Lạc vẫn là có vẻ lo lắng, nói.
"Hảo!" Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn nhếch lên, nở nụ cười mị hoặc, trời đất cũng không sánh bằng.
Lúc này bên trong Phong phủ ——
"Cái gì?!" Trong mắt Phong Vân Ngạo tràn đầy kinh ngạc, “Phong Chiến Kỵ?” Nàng ngồi trên bàn nhìn Vân Linh, hỏi.
"Theo Vân Dạ điều tra được, lão tướng quân Phong Chiến Kỵ chính là quốc phu* Phong Chiến Kỵ.” Vân Linh nhìn mặt Phong Vân Ngạo không có chút thay đổi nào nên dừng lại.
*Quốc phu: người đàn ông của quốc gia
"Tiếp tục!" Phong Vân Ngạo không có bất kỳ biểu tình gì, lạnh lùng ra lệnh.
"Dạ, năm đó sau khi lão tướng quân về hưu, mẫu thân của Phong Chiến Kỵ, Vu thị mang theo Phong Chiến Kỵ kiên quyết rời khỏi Phong phủ. Phong Chiến Kỵ lớn lên ở chỗ của đám khất cái, sau đó đi tòng quân, trải qua một rất nhiều chuyện liền được Phong Kiếm Vân nhìn trúng, trở thành quốc phu.” Vân Linh nhìn thoáng qua Phong Vân Ngạo, nói.
"Vu thị! Nữ tử ngoài mềm trong cứng, chuyện tình giữa bọn họ là ai đúng ai sai?” Phong Vân Ngạo thì thào tự hỏi. Thật ra, nếu là nàng, nàng cũng sẽ lựa chọn giống như Vu thị. Nếu không thích vì sao còn ở lại? “Việc này ta biết rõ rồi, hẳn là sẽ không đơn giản như vậy đi.”
"Chủ tử nói đúng rồi, Phong Chiến Kỵ cùng nhi tử của quốc quân của Phượng Thiên quốc trước khi rời cung một mực ở bên ngoài. Gần đây Phong Nhượt Tuyệt đột nhiên hồi cung, hơn nữa con thân cận với Thân vương Phong Nhất Ngôn. Hiện tại, Phượng Thiên quốc đang nội loạn, theo Vân Dạ điều tra, trong này có ít nhất hai nhóm người đang âm thầm trợ giúp. Chỉ là một nhóm trong đó hình như là Tư đồ phủ.” Vẻ mặt Vân Linh nghiêm túc nói.
"Phong Chiến Kỵ không có động tác nào sao?” Phong Vân Ngạo nhảy từ trên bàn xuống, nhìn hai tay của mình, đôi mắt lóe ra tia sáng, hỏi.
"Không có, ngay cả Phong Nhược Tuyệt cũng không đi gặp.” Vân Linh lạnh lùng trả lời
Phong Vân Ngạo không nói gì nữa, khóe miệng nhếch lên, che dấu ý nghĩ, nhìn Vân Linh "Tiến hành đi! Hôm nay đúng là ngày cực kỳ chờ mong.
Vân Linh vẫn không nhúc nhích, nhìn Phong Vân ngạo, "Chủ tử, thực lực của chúng ta là để cho người bình an rời đi! Chúng ta......"
"Vân Linh, ngươi nghĩ muốn bị đuổi giết cả đời sao? Vân Linh, Phong Vân Ngạo ta muốn, ta sẽ từng bước một đoạt lấy, hẳn sẽ không vì một chuyện mà ủy khuất bản thân. Hoặc là cá chết lưới rách, hoặc là nắm chặt tay ta! Bây giờ, ta muốn để cho lão yêu bà Tư Đồ đó có nhà mà không thể về.” Hơn nữa, nàng cảm thấy rất có hứng thú với cái tên ngốc vương kia, hắn tới cùng là thần thánh phương nào?
"A! Chủ tử, ngồi xuống trước đã, Linh Nhi vừa chải tóc cho người, hôm nay là ngày quan trọng cả đời, quyết không thể có chỗ sai sót.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Linh tràn đầy nghiêm túc, nói.
"Cả đời chỉ có một lần?" Phong Vân Ngạo hỏi ngược lại, nàng muốn nói, nếu như tên ngốc vương kia không có gì tốt để chơi đùa, nàng liền bỏ hắn. Nghĩ lại vẫn là thôi không nói.
"Dĩ nhiên chỉ có một lần!" Vân Linh vì Phong Vân Ngạo chải lại tóc, sốt ruột nói.
Từng khắc từng khắc trôi qua, hai mắt Phong Vân Ngạo run lên, ngáp một cái “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích!” Giọng nói Vân Linh đột nhiên vang lên.
"Ta nói Linh nhi này, ngươi có thể cho ta nghỉ ngơi một chút được không?” Theo thời gian mãi cho đến giờ Mão, đã 2 giờ rồi! Còn không có làm xong? Nàng liền phải gả cho tên ngốc vương kia rồi.
"Tốt lắm, tốt lắm, chủ tử người gấp cái gì, mọi người còn chưa có tới.” Vân Linh nhanh chóng chạy đến trước mặt Phong Vân Ngạo, nhìn chủ tử hoàn hảo của mình, bật thốt lên “Đẹp quá!”
Một kiểu tóc búi lưu vân, mái tóc như thác nước, mấy sợi tóc đằng sau rối tung, phiêu dật lãnh ngạo, con ngươi đen nhánh, trong veo mà lạnh lùng, da thịt trắng hồng, miệng nhỏ đỏ tươi ướt át, toàn thân hỷ phục đỏ tươi như máu, vô hạn yêu mị, vô hạn thanh thuần. Bởi vì không có dáng người nóng bỏng, khụ khụ, liền cứng ngắc. Tay chân nhỏ nhắn, dáng người trước sau lồi lõm không có, phía trước bằng phía sau lép, mà chiều cao cũng không đầy đủ.
"Đẹp? Nói nhảm!" Phong Vân Ngạo nhìn Vân Linh, trong mắt hiện lên tia khinh bỉ, nàng đương nhiên là đẹp!
"Ai ô, đây là chuyện gì, như thế nào không có ai? Tỷ tỷ đến xem đại hôn của muội muội, người này cũng thật là, vậy mà không ai tới hầu hạ.” Rất xa liền nghe thấy tiếng Phong Vân Nhã đến gần, âm thanh chói vang vang lên.