“Ngươi đó, chính là một Trư vương gia!” Vốn còn chưa muốn rời giường, Phong Vân Ngạo nhìn Lãnh Tứ Hàn bên cạnh, tràn đầy lửa giận, nhất thời giận dữ hét.
"Đều đã trưa rồi, không phải buổi sáng!" Lãnh Tứ Hàn ở một bên nhướng mày, khóe miệng vểnh lên, trong mắt mang theo ủy khất rống lại.
Phong Vân Ngạo dừng lại, nhìn ánh nắng tươi sáng bên ngoài, sắc mặt quẫn một chút, “Đây không phải là buổi sáng sao? Sao ngươi lại không biết đây là buổi sáng? Ngươi ngốc à?”
Sau ót Lãnh Tứ Hàn rớt xuống đầy mồ hôi, ngươi mới là đồ ngốc đó!
"Người thông minh nên ngủ dậy lúc này, Hàn Hàn, rời giường!" Mặt Phong Vân Ngạo không đỏ tim không đập mạnh, ngồi dậy, nhìn quần áo hai người căn bản là không có thoát, nhướng mày, thấy thế nào cũng không thoải mái “Quần áo của ngươi đâu?”
Lãnh Tứ Hàn thất vọng đau khổ buồn bực đến muốn giết người, cứng rắn áp xuống, đến cùng nàng là người của ai? Trong mắt chợt lóe lên một tia sáng lạnh, gương mặt tràn đầy ủy khuất nhìn Phong Vân Ngạo, rầu rĩ nói: "Không biết!"
Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, quét về phía cửa, lạnh lùng ra lệnh: “Đưa Vân Linh đến đây, đừng quên mang y phục của Lãnh Tứ Hàn vào!” Nói xong quay lại nhìn Lãnh Tứ Hàn trên giường, căn bản không có ý nghĩ nam nữ hữu biệt, túm Lãnh Tứ Hàn lên “Đứng lên để ta ngủ.”
Lãnh Tứ Hàn nhìn bản thân lui trong một góc, lại nhìn bộ dáng hình chữ đại của Phong Vân Ngạo trên giường, trong mắt xẹt qua vài phần bất đắc dĩ. Đây là gian tế sao? Con bà nó! Ai kêu một nữ tử không giống nữ nhân đến đây làm gian tế vậy?
Phong Vân Ngạo cảm giác được lãnh ý từ trên người Lãnh Tứ Hàn, khóe miệng vểnh lên, không thèm để ý, thoải mái dễ chịu mà ngủ, cả đêm qua muốn nghẹn chết rồi.
"A? Ngạo ngạo, nhớ ngươi muốn chết!" Vân Linh trực tiếp phá cửa mà vào, nhìn Phong Vân Ngạo trên giường, nhanh chóng bổ nhào đến. Ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp chớp, xoay người một cái trực tiếp né tránh. Đùa à, một đống thịt lớn như vậy nếu trực tiếp đè lên nàng, không chết cũng bị thương.
"Y phục, mặc vào!" Phong Vân Ngạo lườm Vân Linh một cái, nhìn Lãnh Tứ Hàn ủy khuất ngồi một bên, nói.
"Cho hắn?" Lúc này Vân Linh mới chú ý tới còn có một người “Oa!” Vân Linh ngơ ngác nhìn Lãnh Tứ Hàn, đôi mắt tỏa sáng, nước miếng chậm rãi chảy xuống.
"Nước miếng, bẩn chết! Không có tiền đồ.” Phong Vân Ngạo tràn đầy khinh bỉ, thực dọa người.
"Hắc hắc, ách......ngoan, tiểu vương gia, đến, đến chỗ tỷ tỷ, tỷ tỷ mặc quần áo cho ngươi, đến.” Vân Linh vừa cười vừa vẫy tay với Lãnh Tứ Hàn, ý bảo hắn đi lại.
Lãnh Tứ Hàn cứng ngắc cổ, hắn có thể một chưởng đánh bay người này không? Nhìn chằm chằm Phong Vân Ngạo, muốn hỏi: Khụ khụ, đây là ý tứ gì?
Phong Vân Ngạo nhìn Vân Linh, mồ hôi rớt bịch bịch. Đây là một con sói xám lớn, còn là một con sói cái háo sắc.
"Vân Linh, lấy y phục của Lãnh Tứ Hàn mang vào.” Phong Vân Ngạo bất đắc dĩ ngồi dậy, nhìn Lãnh Tứ Hàn, ánh mắt kiên quyết của Lãnh Tứ Hàn nhìn lại, rốt cục không ngủ được nữa, phân phó Vân Linh đến.
Vân Linh đi ba bước lại quay đầu lại, nhìn Lãnh Tứ Hàn, miệng lầu bầu: Ta là nha hoàn đáng yêu như vậy, như thế nào lại sợ ta?
Ngoài cửa, Lãnh Dịch lảo đảo một cái, khóe miệng co rút. Hôm nay xem như hắn nhận thức được, có kỳ chủ thì sẽ có kỳ bộc!
Thay y phục xong, Phong Vân Ngạo mang theo Lãnh Tứ Hàn đi ra tiểu viện, đứng ngoài cửa nhìn Lãnh Dịch, khóe miệng nhếch lên “Tâm tư sâu xa, bày mưu tính kế.” Tám chữ nói ra làm Lãnh Dịch chấn động. Nhưng mà Lãnh Dịch cũng biết đây không phải là khen hắn, mà là người chế tạo trận phát cùng độc khí ngoài cửa.
Lãnh Tứ Hàn dừng lại nhìn Phong Vân Ngạo, cũng là vì lời tán thưởng này, nhưng mà trong mắt lại xẹt qua một tia lãnh ý. Lần này lão yêu bà phái người ra thật không tệ!
"Đa tạ vương phi khích lệ!" Lãnh Dịch mặt than mỉm cười, nhìn Phong Vân Ngạo, khom người nói.
"Không phải nói ngươi, lão nương là nói người chế tạo thứ đồ quái vật kia.” Phong Vân Ngạo bĩu môi.
Sắc mặt Lãnh Dịch ngưng đọng một chút “Thay người đó đa tạ vương phi!"
Phong Vân Ngạo không nói thêm gì, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt chớp lóe, một tay cầm tay Lãnh Tứ Hàn đi về phía trước.
"Lão nhân thành tinh!" Vân Linh khinh bỉ nhìn Lãnh Dịch “Cắt!” Giơ ngón tay giữa lên khinh bỉ hắn, tâm địa thật gian xảo!
Lãnh Dịch nghẹn họng, không nói nên lời, lắc đầu bước đi.
"Ai u, rốt cục cũng rời giường rồi.” Phong Vân Ngạo vừa túm Lãnh tứ Hàn đi tới, nghe được một nha hoàn đi qua bên người, trong mắt tràn đầy khinh bỉ, âm dương quái khí nói “Tối qua mệt đến chết đi!”
Ánh mắt Phong Vân Ngạo lạnh lùng, nhìn Lãnh Tứ Hàn phía sau có chút sợ hãi, nhưng không có trả lời.
"Thanh tỷ tỷ, còn, còn có cơm sao? Bổn vương đói bụng!” Giọng nói ủy khuất vang lên, mang theo run rẩy, nhìn nha hoàn cao ngạo, nói.
"Đói bụng? Muốn ăn không biết tự mình làm sao?” Nói xong trực tiếp bỏ qua bọn họ đi về phía trước.
"Chủ tử, người xem bọn họ, đây là cái thái độ gì chứ?” Vân Linh tràn đầy tức giận đi tới, đôi mắt đầy hàn ý nhìn nha hoàn vừa rời khỏi, căm giận nói.
Phong Vân Ngạo không trả lời, quay đầu nhìn Lãnh Dịch không tỏ vẻ gì, túm lấy Lãnh tứ Hàn đi về phía đại sảnh. Hừ, nha hoàn không để ý, thị vệ không tôn trọng, ngược lại Lãnh Tứ Hàn lại đè thấp thân phận mình đi về phía bọn họ.
Thân thể Phong Vân Ngạo phát ra lãnh ý càng ngày càng mãnhg liệt, Vân Linh cũng không dám lên tiếng, chính là biểu tình tỏ vẻ cực kỳ phẫn nộ.
Hai người bạch y phiêu đãng, chậm rãi đi tới đại sảnh, nghe đến mùi thức ăn, tâm tình thư thái không ít, cũng cảm giác có thay đổi, trong mắt chợt lóe lên một tia ác ý thú vị, thật là chờ mong chuyện tiếp theo.
"Thịt này như thế nào lại nhiều dầu như vậy?”
"Lão gia, cái này làm sao mà ăn đây?”
Một đại cái bàn tròn, mười mấy người quay chung quanh, sơn trân hải vị không chỗ nào không có, còn hơn cả mãn hán toàn tịch. Nhìn qua một hướng khác, bốn người một cái bàn tròn, vài cái bánh màn thầu, một mân đồ ăn đen thui.
Phong Vân Ngạo vừa bước vào cửa, ngược lại không còn lãnh ý, trên mặt tràn đầy mỉm cười, thản nhiên cười nhìn tình hình biến đổi. Phía sau, Vân Linh hồng y phiêu đãng, gương mặt oa nhi vẫn tràn đầy lãnh ý, mắt lạnh nhìn bầu trời thiên biến.
Lãnh Dịch nhìn Lãnh Tứ Hàn, Lãnh Tứ Hàn cấp cho hắn ánh mắt, không hề động đậy, vẫn không nhúc nhích nhìn trận này nàng xử lý như thế nào.
"Đi đi, chướng mắt!"
"Vị trí của mình tự xem rõ ràng!"
Trên cái bàn tròn, bọn nha hoàn ngay cả đầu cũng không có nâng, khinh thường nói.
"Ai, ta nói” Quản gia vương phủ, Diệp Chính tràn đầy không kiêng nhẫn hé miệng, ngẩng đầu muốn nói vừa vặn nhìn thấy nụ cười của Phong Vân Ngạo, trong mắt tràn đầy kinh diễm. Nhìn Vân Linh phía sau, trong mắt tràn đầy dâm dục, cuối cùng bình tĩnh trở lại, nhưng phần cao ngạo kia vẫn không hề che giấu “Tưởng là ai, thì ra là vương phi.”
"Ai ui, tư thế này thật đúng là tưởng bản thân là vương phi.” Bên cạnh Diệp Chính, một vị đại thẩm mập mạp tràn đầy vị chua mở miệng.
"Đó là đương nhiên, ngay cả ngốc vương gia cũng ghét bỏ vương phi.” Một nha hoàn tràn đầy ghen tý nhìn Phong Vân Ngạo, giọng nói tràn đầy khinh thường.
"Đây chính là quy củ của vương phủ? Chủ nhân còn chưa tới, người hầu đã ăn cơm. Thân là nha hoàn lại ngồi chủ tọa?” Phong Vân Ngạo cười nói.
"Quy củ? Chủ nhân? Ha ha ha. . . . . . Xem ra ngươi còn chưa làm rõ tình huống.” Diệp Chính đứng lên, nhìn Phong Vân Ngạo tràn đầy kiêu ngạo “Ta đây chính là quy củ. Ta đây chính là chủ nhân. Nhìn thấy không, đó chính là cơm của các ngươi.’
"Ha ha ha ha. . . . . ." Trên bàn, đám nha hoàn thẹn thùng cười, tràn đầy hả giận.
“Ngươi đó, chính là một Trư vương gia!” Vốn còn chưa muốn rời giường, Phong Vân Ngạo nhìn Lãnh Tứ Hàn bên cạnh, tràn đầy lửa giận, nhất thời giận dữ hét.
"Đều đã trưa rồi, không phải buổi sáng!" Lãnh Tứ Hàn ở một bên nhướng mày, khóe miệng vểnh lên, trong mắt mang theo ủy khất rống lại.
Phong Vân Ngạo dừng lại, nhìn ánh nắng tươi sáng bên ngoài, sắc mặt quẫn một chút, “Đây không phải là buổi sáng sao? Sao ngươi lại không biết đây là buổi sáng? Ngươi ngốc à?”
Sau ót Lãnh Tứ Hàn rớt xuống đầy mồ hôi, ngươi mới là đồ ngốc đó!
"Người thông minh nên ngủ dậy lúc này, Hàn Hàn, rời giường!" Mặt Phong Vân Ngạo không đỏ tim không đập mạnh, ngồi dậy, nhìn quần áo hai người căn bản là không có thoát, nhướng mày, thấy thế nào cũng không thoải mái “Quần áo của ngươi đâu?”
Lãnh Tứ Hàn thất vọng đau khổ buồn bực đến muốn giết người, cứng rắn áp xuống, đến cùng nàng là người của ai? Trong mắt chợt lóe lên một tia sáng lạnh, gương mặt tràn đầy ủy khuất nhìn Phong Vân Ngạo, rầu rĩ nói: "Không biết!"
Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, quét về phía cửa, lạnh lùng ra lệnh: “Đưa Vân Linh đến đây, đừng quên mang y phục của Lãnh Tứ Hàn vào!” Nói xong quay lại nhìn Lãnh Tứ Hàn trên giường, căn bản không có ý nghĩ nam nữ hữu biệt, túm Lãnh Tứ Hàn lên “Đứng lên để ta ngủ.”
Lãnh Tứ Hàn nhìn bản thân lui trong một góc, lại nhìn bộ dáng hình chữ đại của Phong Vân Ngạo trên giường, trong mắt xẹt qua vài phần bất đắc dĩ. Đây là gian tế sao? Con bà nó! Ai kêu một nữ tử không giống nữ nhân đến đây làm gian tế vậy?
Phong Vân Ngạo cảm giác được lãnh ý từ trên người Lãnh Tứ Hàn, khóe miệng vểnh lên, không thèm để ý, thoải mái dễ chịu mà ngủ, cả đêm qua muốn nghẹn chết rồi.
"A? Ngạo ngạo, nhớ ngươi muốn chết!" Vân Linh trực tiếp phá cửa mà vào, nhìn Phong Vân Ngạo trên giường, nhanh chóng bổ nhào đến. Ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp chớp, xoay người một cái trực tiếp né tránh. Đùa à, một đống thịt lớn như vậy nếu trực tiếp đè lên nàng, không chết cũng bị thương.
"Y phục, mặc vào!" Phong Vân Ngạo lườm Vân Linh một cái, nhìn Lãnh Tứ Hàn ủy khuất ngồi một bên, nói.
"Cho hắn?" Lúc này Vân Linh mới chú ý tới còn có một người “Oa!” Vân Linh ngơ ngác nhìn Lãnh Tứ Hàn, đôi mắt tỏa sáng, nước miếng chậm rãi chảy xuống.
"Nước miếng, bẩn chết! Không có tiền đồ.” Phong Vân Ngạo tràn đầy khinh bỉ, thực dọa người.
"Hắc hắc, ách......ngoan, tiểu vương gia, đến, đến chỗ tỷ tỷ, tỷ tỷ mặc quần áo cho ngươi, đến.” Vân Linh vừa cười vừa vẫy tay với Lãnh Tứ Hàn, ý bảo hắn đi lại.
Lãnh Tứ Hàn cứng ngắc cổ, hắn có thể một chưởng đánh bay người này không? Nhìn chằm chằm Phong Vân Ngạo, muốn hỏi: Khụ khụ, đây là ý tứ gì?
Phong Vân Ngạo nhìn Vân Linh, mồ hôi rớt bịch bịch. Đây là một con sói xám lớn, còn là một con sói cái háo sắc.
"Vân Linh, lấy y phục của Lãnh Tứ Hàn mang vào.” Phong Vân Ngạo bất đắc dĩ ngồi dậy, nhìn Lãnh Tứ Hàn, ánh mắt kiên quyết của Lãnh Tứ Hàn nhìn lại, rốt cục không ngủ được nữa, phân phó Vân Linh đến.
Vân Linh đi ba bước lại quay đầu lại, nhìn Lãnh Tứ Hàn, miệng lầu bầu: Ta là nha hoàn đáng yêu như vậy, như thế nào lại sợ ta?
Ngoài cửa, Lãnh Dịch lảo đảo một cái, khóe miệng co rút. Hôm nay xem như hắn nhận thức được, có kỳ chủ thì sẽ có kỳ bộc!
Thay y phục xong, Phong Vân Ngạo mang theo Lãnh Tứ Hàn đi ra tiểu viện, đứng ngoài cửa nhìn Lãnh Dịch, khóe miệng nhếch lên “Tâm tư sâu xa, bày mưu tính kế.” Tám chữ nói ra làm Lãnh Dịch chấn động. Nhưng mà Lãnh Dịch cũng biết đây không phải là khen hắn, mà là người chế tạo trận phát cùng độc khí ngoài cửa.
Lãnh Tứ Hàn dừng lại nhìn Phong Vân Ngạo, cũng là vì lời tán thưởng này, nhưng mà trong mắt lại xẹt qua một tia lãnh ý. Lần này lão yêu bà phái người ra thật không tệ!
"Đa tạ vương phi khích lệ!" Lãnh Dịch mặt than mỉm cười, nhìn Phong Vân Ngạo, khom người nói.
"Không phải nói ngươi, lão nương là nói người chế tạo thứ đồ quái vật kia.” Phong Vân Ngạo bĩu môi.
Sắc mặt Lãnh Dịch ngưng đọng một chút “Thay người đó đa tạ vương phi!"
Phong Vân Ngạo không nói thêm gì, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt chớp lóe, một tay cầm tay Lãnh Tứ Hàn đi về phía trước.
"Lão nhân thành tinh!" Vân Linh khinh bỉ nhìn Lãnh Dịch “Cắt!” Giơ ngón tay giữa lên khinh bỉ hắn, tâm địa thật gian xảo!
Lãnh Dịch nghẹn họng, không nói nên lời, lắc đầu bước đi.
"Ai u, rốt cục cũng rời giường rồi.” Phong Vân Ngạo vừa túm Lãnh tứ Hàn đi tới, nghe được một nha hoàn đi qua bên người, trong mắt tràn đầy khinh bỉ, âm dương quái khí nói “Tối qua mệt đến chết đi!”
Ánh mắt Phong Vân Ngạo lạnh lùng, nhìn Lãnh Tứ Hàn phía sau có chút sợ hãi, nhưng không có trả lời.
"Thanh tỷ tỷ, còn, còn có cơm sao? Bổn vương đói bụng!” Giọng nói ủy khuất vang lên, mang theo run rẩy, nhìn nha hoàn cao ngạo, nói.
"Đói bụng? Muốn ăn không biết tự mình làm sao?” Nói xong trực tiếp bỏ qua bọn họ đi về phía trước.
"Chủ tử, người xem bọn họ, đây là cái thái độ gì chứ?” Vân Linh tràn đầy tức giận đi tới, đôi mắt đầy hàn ý nhìn nha hoàn vừa rời khỏi, căm giận nói.
Phong Vân Ngạo không trả lời, quay đầu nhìn Lãnh Dịch không tỏ vẻ gì, túm lấy Lãnh tứ Hàn đi về phía đại sảnh. Hừ, nha hoàn không để ý, thị vệ không tôn trọng, ngược lại Lãnh Tứ Hàn lại đè thấp thân phận mình đi về phía bọn họ.
Thân thể Phong Vân Ngạo phát ra lãnh ý càng ngày càng mãnhg liệt, Vân Linh cũng không dám lên tiếng, chính là biểu tình tỏ vẻ cực kỳ phẫn nộ.
Hai người bạch y phiêu đãng, chậm rãi đi tới đại sảnh, nghe đến mùi thức ăn, tâm tình thư thái không ít, cũng cảm giác có thay đổi, trong mắt chợt lóe lên một tia ác ý thú vị, thật là chờ mong chuyện tiếp theo.
"Thịt này như thế nào lại nhiều dầu như vậy?”
"Lão gia, cái này làm sao mà ăn đây?”
Một đại cái bàn tròn, mười mấy người quay chung quanh, sơn trân hải vị không chỗ nào không có, còn hơn cả mãn hán toàn tịch. Nhìn qua một hướng khác, bốn người một cái bàn tròn, vài cái bánh màn thầu, một mân đồ ăn đen thui.
Phong Vân Ngạo vừa bước vào cửa, ngược lại không còn lãnh ý, trên mặt tràn đầy mỉm cười, thản nhiên cười nhìn tình hình biến đổi. Phía sau, Vân Linh hồng y phiêu đãng, gương mặt oa nhi vẫn tràn đầy lãnh ý, mắt lạnh nhìn bầu trời thiên biến.
Lãnh Dịch nhìn Lãnh Tứ Hàn, Lãnh Tứ Hàn cấp cho hắn ánh mắt, không hề động đậy, vẫn không nhúc nhích nhìn trận này nàng xử lý như thế nào.
"Đi đi, chướng mắt!"
"Vị trí của mình tự xem rõ ràng!"
Trên cái bàn tròn, bọn nha hoàn ngay cả đầu cũng không có nâng, khinh thường nói.
"Ai, ta nói” Quản gia vương phủ, Diệp Chính tràn đầy không kiêng nhẫn hé miệng, ngẩng đầu muốn nói vừa vặn nhìn thấy nụ cười của Phong Vân Ngạo, trong mắt tràn đầy kinh diễm. Nhìn Vân Linh phía sau, trong mắt tràn đầy dâm dục, cuối cùng bình tĩnh trở lại, nhưng phần cao ngạo kia vẫn không hề che giấu “Tưởng là ai, thì ra là vương phi.”
"Ai ui, tư thế này thật đúng là tưởng bản thân là vương phi.” Bên cạnh Diệp Chính, một vị đại thẩm mập mạp tràn đầy vị chua mở miệng.
"Đó là đương nhiên, ngay cả ngốc vương gia cũng ghét bỏ vương phi.” Một nha hoàn tràn đầy ghen tý nhìn Phong Vân Ngạo, giọng nói tràn đầy khinh thường.
"Đây chính là quy củ của vương phủ? Chủ nhân còn chưa tới, người hầu đã ăn cơm. Thân là nha hoàn lại ngồi chủ tọa?” Phong Vân Ngạo cười nói.
"Quy củ? Chủ nhân? Ha ha ha. . . . . . Xem ra ngươi còn chưa làm rõ tình huống.” Diệp Chính đứng lên, nhìn Phong Vân Ngạo tràn đầy kiêu ngạo “Ta đây chính là quy củ. Ta đây chính là chủ nhân. Nhìn thấy không, đó chính là cơm của các ngươi.’
"Ha ha ha ha. . . . . ." Trên bàn, đám nha hoàn thẹn thùng cười, tràn đầy hả giận.