Trong lúc lơ đãng thời gian cứ thế trôi nhanh, nháy mắt đã qua 5 năm.
Giữa núi Thiên Sơn ——
Trên chạc cây to một bên thạch động, đôi mắt sáng như trăng chớp động, gió thoảng qua làm lộ ra ngọc diện xinh đẹp mị hoặc, một đôi mắt sáng của tuyệt sắc giai nhân đột nhiên mở ra, vươn tay ôm lấy Tử Hồ đang nhảy tới, đồng tử đen láy, ánh mắt sắc bén, nhưng đối với Tử Hồ quả thật vô cùng ôn nhu, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông màu tím của nó. Bốn người dưới tàng cây say mê đứng đó, si mê nhìn bóng người nhỏ xinh trên cây, dáng người lung linh quyến rũ nhưng không có cảm giác mị hoặc, ngược lại mang theo vài phần ngây thơ tinh khiết, xiêm y màu trắng, trong veo mà lạnh lùng, tuổi còn nhỏ mà đã là tuyệt đại giai nhân. Không sai, người này chính là Tam tiểu thư Phong gia, Phong Vân Ngạo, 11 tuổi.
Môi mỏng khẽ mở ra, “Linh, gần đây có tin tức gì không?” Hai mắt nhìn chằm chằm Tử Hồ đang làm nũng, khóe miệng giương lên nụ cười, giống như trào phúng lại như ôn nhu.
"Bẩm chủ tử, gần đây có năm đại tin tức làm cho dân chúng bàn tán say sưa.” Xiêm y màu đỏ xinh đẹp, dung mạo như oa nhi cười khẽ, người tên là Linh bẩm báo.
“Tin thứ nhất là tam đại Tài nữ tuyệt sắc, gồm Phong Vân Ngưng, Tư Đồ Nhu, và Phượng Nhã Hiên. Tin thứ hai là ngốc vương ngược nữ, tin đồn nữ tử tiến vào Vương phủ không người nào còn sống, người duy nhất còn sống sau cùng cũng thành ngốc tử. Tin thứ ba là.....ừ....vị kia.” Tay nhỏ chỉ vào một nữ tử ôn nhu mặc xiêm y xanh nhạt bên cạnh.
"Ta?" Nữ tử mặc xiêm y xanh nhạt chỉ chỉ chính mình, nở nụ cười một cái, nói: “Đừng có thừa nước đục thả câu.”
"Chính là đệ nhất danh kỹ, hiện tại là tin tức nóng hổi, khụ khụ..... Tin thứ tư là về chủ tử giống như Thần Y cũng là Độc Y xưng là ‘Dạ’, các đại thế lực đều đang nhao nhao tìm kiếm, không chỗ nào là không có dấu vết.” Linh khinh thường nói, chủ tử ở trong này làm sao bọn họ có thể tìm thấy? “Tin tức sau cùng là Quỷ môn thăng lên thành một trong tam đại thần bí."
"A.....chỉ là, Vân Linh, Vân Thanh, hai người các ngươi có thể đổi màu sắc y phục khác hay không?” Trán Phong Vân Ngạo tràn đầy hắc tuyến, một người toàn thân màu đỏ, người còn lại thì toàn thân màu lục, nàng có thể đối câu thành đỏ xứng lục sao? Khóe miệng co rút, rốt cục nhịn không được nói ra.
"Ân? Y phục này làm sao? Không phải lúc ấy chủ tử nói y phục này rất đẹp mắt sao? A.....đúng rồi, lúc ấy chủ tử đã hôn mê rồi.” Trong mắt nữ tử y phục xanh nhạt hiện lên tia trêu đùa, nhìn Phong Vân Ngạo trên cành cây nói, hơn nữa thành công thấy được tia khó xử trong mắt người nào đó, cũng không phải là thứ có thể dễ dàng nhìn đến.
Không sai, bọn họ chính là bốn huynh muội 5 năm trước Phong Vân Ngạo xuất phủ gặp được. Toàn thân màu đỏ, dung mạo oa nhi, xinh đẹp mị hoặc là Vân Linh. Bên cạnh là nữ tử toàn thân xanh nhạt, nhu tình tựa như nước chính là Vân Thanh. Bên cạnh Vân Thanh là nam tử một thân màu đen lãnh khốc, dung mạo mất đi mấy phần khả ái, Vân Trạch. Bên cạnh Vân Linh là nam tử y phục xanh lam, giữa trán lộ ra nét đẹp mị hoặc, đôi môi mỏng hết sức gợi cảm, Vân Dạ, 13 tuổi, là người nhỏ tuổi nhất trong số bốn người. Ba người còn lại đều là 15 tuổi.
"Năm đó nếu không có chủ tử, bọn ta khẳng định đã xuống Âm Phủ báo danh rồi.” Vân Dạ ngẩng đầu nhìn Phong Vân Ngạo, trong mắt có cảm kích cũng có kính nể, càng nhiều hơn là kiên định.
Một màn 5 năm trước, mấy đứa trẻ 10 tuổi cũng chỉ có bộ dáng hài tử 8 tuổi, liền biết bọn họ có bao nhiêu khô quắt. Bọn hắn nghe được âm thanh thanh thúy vang lên, cho rằng sẽ được cứu vớt, không ngờ lại là một hài tử so với bọn hắn còn nhỏ hơn, năm ấy Phong Vân Ngạo mới 6 tuổi.
"Ha ha ha ha. . . . . . Các huynh đệ, các ngươi nghe được nàng nói cái gì sao?"
"Thả rắm lớn một chút! Về nhà bú sữa đi!" Một người trong đó quát, bộ mặt tùy tiện khinh thường.
"Cái gì đi về nhà, Tam ca, lớn như vậy, da dẻ lại non mềm như vậy, trưởng thành sẽ bán được giá tốt.” Một tráng hán ít tuổi nhất, giữa trán tràn đầy ý cười bỉ ổi, nhìn Phong Vân Ngạo ở đầu hẻm suy tư nói.
Phong Vân Ngạo mang theo ý cười từ từ đến gần mấy người bọn họ, không chút nào để ý, tiếp tục hỏi: “Trả lời ta, nếu ta cứu các người, các ngươi có nguyện ý đi theo ta hay không?” Âm thanh thanh thúy, băng lãnh như Địa ngục, không hề nghe ra một tia tình cảm buông xuống. Lúc này bốn tráng hán kia mới chính thức nhìn đến Phong Vân Ngạo.
"Không phải là lão yêu bà ở đâu ra chứ?” Hán tử cầm đầu nói, mắt nhìn Phong Vân Ngạo tỏ ra hoang mang.
"Cái này không thể nào, lão yêu bà làm sao có làn da non mềm như vậy. Đại ca, như thế nào lại nghi thần nghi quỷ ở đây.”
Bốn huynh muội nhìn người có khí chất như Tử thần từ trên trời buông xuống, nhìn qua lại lẫn nhau, Vân Trạch đứng phía trước lãnh khốc mở miệng, “Trừ phi ngươi có thể đánh bại bọn hắn.” Chỉ vào bốn tráng hán, trong mắt tràn đầy tia sáng sạch sẽ lóng lánh.
Khóe miệng Phong Vân Ngạo nhếch lên, nhìn dung mạo lãnh khốc của Vân Trạch, tâm cơ ngược lại không tồi, tốt, người này nàng muốn rồi. Nâng mắt nhìn bốn tráng hán kia, dung mạo hồn nhiên, ý cười mị hoặc, ánh mắt thị huyết, từng bước một đi đến chỗ bốn người.
"Tiểu tử thúi, phản rồi!" Một người trong số đó sẽ vng lên quả đấm quăng về phía Vân Trạch, ngay tại lúc quả đấm gần đụng tới mặt Vân Trạch, bóng dáng Phong Vân Ngạo chớp lóe, đột nhiên xuất hiện ngay trước quả đấm của tên tráng hán kia, khóe miệng nhếch lên, bàn tay nhỏ bắt lấy cổ tay của tên tráng hán, móng tay cấu vào trong động mạch của hắn, không đợi hắn phản ứng, trong nháy mắt trực tiếp kéo đứt gân tay của hắn. Ngay tại lúc hắn mở miệng cũng là lúc hắn buông lỏng, ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, ra sức nhảy lên, chân lấy đầu gối của hắn làm điểm tựa, tay nhỏ phủ lên cổ hắn, cũng trong nháy mắt đó ngón tay liền dùng lực, nhanh chóng kéo đứt khí quản của hắn. Toàn bộ chỉ phát sinh trong một cái nháy mắt, tất cả mọi người đều không phản ứng kịp, một tên tráng hán đã toàn thân đầy máu.
"Lão Tam!" Chờ phản ứng kịp, người đầy máu kia đã không còn sức sống, một tay bưng lấy cổ chính mình, con ngươi trừng nhìn trời không, có lẽ đến chết hắn cũng không biết tại sao lại chết trên tay một tiểu hài tử.
"Tìm chết!" Lão đại cầm đầu vung lên quả đấm, bắt lấy Phong Vân Ngạo, thân thể cường tráng nhưng cũng không hề nặng nề, ngược lại có phần nhẹ nhàng.
Hai tên còn lại vẻ mặt cũng phẫn hận nhìn Phong Vân Ngạo, đồng thời tấn công nàng, trước mắt Phong Vân Ngạo không hề sợ hãi, ngược lại có vài tia gian trá, vài tia tàn nhẫn, ánh mắt chớp lóe, sau lưng thân thể yếu đuối cầm theo một cây chủy thũ, thân thể tản ra khí tức của Địa ngục đáng sợ làm cho người ta hít thở không thông, lấy nàng làm trung tâm mở ra.
Trong thời gian nháy mắt, ba người không hề phát ra âm thanh, hai tay che lấy cổ từ từ ngã xuống đất, Phong Vân Ngạo cũng chậm rãi đáp xuống, bọn hắn nhìn thấy chỉ là một bóng dáng nho nhỏ, nhưng khi nhìn lại đã có ba thân thể ngã xuống rồi.
Ngạo nghễ, tuyệt thế, Tử Thần, thiên sứ Địa ngục, đây chính là chủ tử trong mắt bọn họ. Thiện lương, nghĩa khí, chân thành, đây chính là chủ tử trong mắt bọn họ. Không hề có mâu thuẫn, đây chính là chủ tử trong mắt bọn họ. 5 năm sống chung, 5 năm ma sát, cái bọn họ trả giá không chỉ có mồ hôi mà còn có máu loãng. Mỗi một lần đều là dùng sinh mạng hỗ trợ lẫn nhau, cuối cùng bọn họ còn sống, cuối cùng bọn họ đã có nhà ---- Quỷ môn. Trong mắt mọi người là Ma giáo, trong mắt bọn họ là gia đình ấm áp, ngôi nhà duy nhất thuộc về bọn họ.
Trong lúc lơ đãng thời gian cứ thế trôi nhanh, nháy mắt đã qua năm.
Giữa núi Thiên Sơn ——
Trên chạc cây to một bên thạch động, đôi mắt sáng như trăng chớp động, gió thoảng qua làm lộ ra ngọc diện xinh đẹp mị hoặc, một đôi mắt sáng của tuyệt sắc giai nhân đột nhiên mở ra, vươn tay ôm lấy Tử Hồ đang nhảy tới, đồng tử đen láy, ánh mắt sắc bén, nhưng đối với Tử Hồ quả thật vô cùng ôn nhu, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông màu tím của nó. Bốn người dưới tàng cây say mê đứng đó, si mê nhìn bóng người nhỏ xinh trên cây, dáng người lung linh quyến rũ nhưng không có cảm giác mị hoặc, ngược lại mang theo vài phần ngây thơ tinh khiết, xiêm y màu trắng, trong veo mà lạnh lùng, tuổi còn nhỏ mà đã là tuyệt đại giai nhân. Không sai, người này chính là Tam tiểu thư Phong gia, Phong Vân Ngạo, tuổi.
Môi mỏng khẽ mở ra, “Linh, gần đây có tin tức gì không?” Hai mắt nhìn chằm chằm Tử Hồ đang làm nũng, khóe miệng giương lên nụ cười, giống như trào phúng lại như ôn nhu.
"Bẩm chủ tử, gần đây có năm đại tin tức làm cho dân chúng bàn tán say sưa.” Xiêm y màu đỏ xinh đẹp, dung mạo như oa nhi cười khẽ, người tên là Linh bẩm báo.
“Tin thứ nhất là tam đại Tài nữ tuyệt sắc, gồm Phong Vân Ngưng, Tư Đồ Nhu, và Phượng Nhã Hiên. Tin thứ hai là ngốc vương ngược nữ, tin đồn nữ tử tiến vào Vương phủ không người nào còn sống, người duy nhất còn sống sau cùng cũng thành ngốc tử. Tin thứ ba là.....ừ....vị kia.” Tay nhỏ chỉ vào một nữ tử ôn nhu mặc xiêm y xanh nhạt bên cạnh.
"Ta?" Nữ tử mặc xiêm y xanh nhạt chỉ chỉ chính mình, nở nụ cười một cái, nói: “Đừng có thừa nước đục thả câu.”
"Chính là đệ nhất danh kỹ, hiện tại là tin tức nóng hổi, khụ khụ..... Tin thứ tư là về chủ tử giống như Thần Y cũng là Độc Y xưng là ‘Dạ’, các đại thế lực đều đang nhao nhao tìm kiếm, không chỗ nào là không có dấu vết.” Linh khinh thường nói, chủ tử ở trong này làm sao bọn họ có thể tìm thấy? “Tin tức sau cùng là Quỷ môn thăng lên thành một trong tam đại thần bí."
"A.....chỉ là, Vân Linh, Vân Thanh, hai người các ngươi có thể đổi màu sắc y phục khác hay không?” Trán Phong Vân Ngạo tràn đầy hắc tuyến, một người toàn thân màu đỏ, người còn lại thì toàn thân màu lục, nàng có thể đối câu thành đỏ xứng lục sao? Khóe miệng co rút, rốt cục nhịn không được nói ra.
"Ân? Y phục này làm sao? Không phải lúc ấy chủ tử nói y phục này rất đẹp mắt sao? A.....đúng rồi, lúc ấy chủ tử đã hôn mê rồi.” Trong mắt nữ tử y phục xanh nhạt hiện lên tia trêu đùa, nhìn Phong Vân Ngạo trên cành cây nói, hơn nữa thành công thấy được tia khó xử trong mắt người nào đó, cũng không phải là thứ có thể dễ dàng nhìn đến.
Không sai, bọn họ chính là bốn huynh muội năm trước Phong Vân Ngạo xuất phủ gặp được. Toàn thân màu đỏ, dung mạo oa nhi, xinh đẹp mị hoặc là Vân Linh. Bên cạnh là nữ tử toàn thân xanh nhạt, nhu tình tựa như nước chính là Vân Thanh. Bên cạnh Vân Thanh là nam tử một thân màu đen lãnh khốc, dung mạo mất đi mấy phần khả ái, Vân Trạch. Bên cạnh Vân Linh là nam tử y phục xanh lam, giữa trán lộ ra nét đẹp mị hoặc, đôi môi mỏng hết sức gợi cảm, Vân Dạ, tuổi, là người nhỏ tuổi nhất trong số bốn người. Ba người còn lại đều là tuổi.
"Năm đó nếu không có chủ tử, bọn ta khẳng định đã xuống Âm Phủ báo danh rồi.” Vân Dạ ngẩng đầu nhìn Phong Vân Ngạo, trong mắt có cảm kích cũng có kính nể, càng nhiều hơn là kiên định.
Một màn năm trước, mấy đứa trẻ tuổi cũng chỉ có bộ dáng hài tử tuổi, liền biết bọn họ có bao nhiêu khô quắt. Bọn hắn nghe được âm thanh thanh thúy vang lên, cho rằng sẽ được cứu vớt, không ngờ lại là một hài tử so với bọn hắn còn nhỏ hơn, năm ấy Phong Vân Ngạo mới tuổi.
"Ha ha ha ha. . . . . . Các huynh đệ, các ngươi nghe được nàng nói cái gì sao?"
"Thả rắm lớn một chút! Về nhà bú sữa đi!" Một người trong đó quát, bộ mặt tùy tiện khinh thường.
"Cái gì đi về nhà, Tam ca, lớn như vậy, da dẻ lại non mềm như vậy, trưởng thành sẽ bán được giá tốt.” Một tráng hán ít tuổi nhất, giữa trán tràn đầy ý cười bỉ ổi, nhìn Phong Vân Ngạo ở đầu hẻm suy tư nói.
Phong Vân Ngạo mang theo ý cười từ từ đến gần mấy người bọn họ, không chút nào để ý, tiếp tục hỏi: “Trả lời ta, nếu ta cứu các người, các ngươi có nguyện ý đi theo ta hay không?” Âm thanh thanh thúy, băng lãnh như Địa ngục, không hề nghe ra một tia tình cảm buông xuống. Lúc này bốn tráng hán kia mới chính thức nhìn đến Phong Vân Ngạo.
"Không phải là lão yêu bà ở đâu ra chứ?” Hán tử cầm đầu nói, mắt nhìn Phong Vân Ngạo tỏ ra hoang mang.
"Cái này không thể nào, lão yêu bà làm sao có làn da non mềm như vậy. Đại ca, như thế nào lại nghi thần nghi quỷ ở đây.”
Bốn huynh muội nhìn người có khí chất như Tử thần từ trên trời buông xuống, nhìn qua lại lẫn nhau, Vân Trạch đứng phía trước lãnh khốc mở miệng, “Trừ phi ngươi có thể đánh bại bọn hắn.” Chỉ vào bốn tráng hán, trong mắt tràn đầy tia sáng sạch sẽ lóng lánh.
Khóe miệng Phong Vân Ngạo nhếch lên, nhìn dung mạo lãnh khốc của Vân Trạch, tâm cơ ngược lại không tồi, tốt, người này nàng muốn rồi. Nâng mắt nhìn bốn tráng hán kia, dung mạo hồn nhiên, ý cười mị hoặc, ánh mắt thị huyết, từng bước một đi đến chỗ bốn người.
"Tiểu tử thúi, phản rồi!" Một người trong số đó sẽ vng lên quả đấm quăng về phía Vân Trạch, ngay tại lúc quả đấm gần đụng tới mặt Vân Trạch, bóng dáng Phong Vân Ngạo chớp lóe, đột nhiên xuất hiện ngay trước quả đấm của tên tráng hán kia, khóe miệng nhếch lên, bàn tay nhỏ bắt lấy cổ tay của tên tráng hán, móng tay cấu vào trong động mạch của hắn, không đợi hắn phản ứng, trong nháy mắt trực tiếp kéo đứt gân tay của hắn. Ngay tại lúc hắn mở miệng cũng là lúc hắn buông lỏng, ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, ra sức nhảy lên, chân lấy đầu gối của hắn làm điểm tựa, tay nhỏ phủ lên cổ hắn, cũng trong nháy mắt đó ngón tay liền dùng lực, nhanh chóng kéo đứt khí quản của hắn. Toàn bộ chỉ phát sinh trong một cái nháy mắt, tất cả mọi người đều không phản ứng kịp, một tên tráng hán đã toàn thân đầy máu.
"Lão Tam!" Chờ phản ứng kịp, người đầy máu kia đã không còn sức sống, một tay bưng lấy cổ chính mình, con ngươi trừng nhìn trời không, có lẽ đến chết hắn cũng không biết tại sao lại chết trên tay một tiểu hài tử.
"Tìm chết!" Lão đại cầm đầu vung lên quả đấm, bắt lấy Phong Vân Ngạo, thân thể cường tráng nhưng cũng không hề nặng nề, ngược lại có phần nhẹ nhàng.
Hai tên còn lại vẻ mặt cũng phẫn hận nhìn Phong Vân Ngạo, đồng thời tấn công nàng, trước mắt Phong Vân Ngạo không hề sợ hãi, ngược lại có vài tia gian trá, vài tia tàn nhẫn, ánh mắt chớp lóe, sau lưng thân thể yếu đuối cầm theo một cây chủy thũ, thân thể tản ra khí tức của Địa ngục đáng sợ làm cho người ta hít thở không thông, lấy nàng làm trung tâm mở ra.
Trong thời gian nháy mắt, ba người không hề phát ra âm thanh, hai tay che lấy cổ từ từ ngã xuống đất, Phong Vân Ngạo cũng chậm rãi đáp xuống, bọn hắn nhìn thấy chỉ là một bóng dáng nho nhỏ, nhưng khi nhìn lại đã có ba thân thể ngã xuống rồi.
Ngạo nghễ, tuyệt thế, Tử Thần, thiên sứ Địa ngục, đây chính là chủ tử trong mắt bọn họ. Thiện lương, nghĩa khí, chân thành, đây chính là chủ tử trong mắt bọn họ. Không hề có mâu thuẫn, đây chính là chủ tử trong mắt bọn họ. năm sống chung, năm ma sát, cái bọn họ trả giá không chỉ có mồ hôi mà còn có máu loãng. Mỗi một lần đều là dùng sinh mạng hỗ trợ lẫn nhau, cuối cùng bọn họ còn sống, cuối cùng bọn họ đã có nhà ---- Quỷ môn. Trong mắt mọi người là Ma giáo, trong mắt bọn họ là gia đình ấm áp, ngôi nhà duy nhất thuộc về bọn họ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong lúc lơ đãng thời gian cứ thế trôi nhanh, nháy mắt đã qua 5 năm.
Giữa núi Thiên Sơn ——
Trên chạc cây to một bên thạch động, đôi mắt sáng như trăng chớp động, gió thoảng qua làm lộ ra ngọc diện xinh đẹp mị hoặc, một đôi mắt sáng của tuyệt sắc giai nhân đột nhiên mở ra, vươn tay ôm lấy Tử Hồ đang nhảy tới, đồng tử đen láy, ánh mắt sắc bén, nhưng đối với Tử Hồ quả thật vô cùng ôn nhu, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông màu tím của nó. Bốn người dưới tàng cây say mê đứng đó, si mê nhìn bóng người nhỏ xinh trên cây, dáng người lung linh quyến rũ nhưng không có cảm giác mị hoặc, ngược lại mang theo vài phần ngây thơ tinh khiết, xiêm y màu trắng, trong veo mà lạnh lùng, tuổi còn nhỏ mà đã là tuyệt đại giai nhân. Không sai, người này chính là Tam tiểu thư Phong gia, Phong Vân Ngạo, 11 tuổi.
Môi mỏng khẽ mở ra, “Linh, gần đây có tin tức gì không?” Hai mắt nhìn chằm chằm Tử Hồ đang làm nũng, khóe miệng giương lên nụ cười, giống như trào phúng lại như ôn nhu.
"Bẩm chủ tử, gần đây có năm đại tin tức làm cho dân chúng bàn tán say sưa.” Xiêm y màu đỏ xinh đẹp, dung mạo như oa nhi cười khẽ, người tên là Linh bẩm báo.
“Tin thứ nhất là tam đại Tài nữ tuyệt sắc, gồm Phong Vân Ngưng, Tư Đồ Nhu, và Phượng Nhã Hiên. Tin thứ hai là ngốc vương ngược nữ, tin đồn nữ tử tiến vào Vương phủ không người nào còn sống, người duy nhất còn sống sau cùng cũng thành ngốc tử. Tin thứ ba là.....ừ....vị kia.” Tay nhỏ chỉ vào một nữ tử ôn nhu mặc xiêm y xanh nhạt bên cạnh.
"Ta?" Nữ tử mặc xiêm y xanh nhạt chỉ chỉ chính mình, nở nụ cười một cái, nói: “Đừng có thừa nước đục thả câu.”
"Chính là đệ nhất danh kỹ, hiện tại là tin tức nóng hổi, khụ khụ..... Tin thứ tư là về chủ tử giống như Thần Y cũng là Độc Y xưng là ‘Dạ’, các đại thế lực đều đang nhao nhao tìm kiếm, không chỗ nào là không có dấu vết.” Linh khinh thường nói, chủ tử ở trong này làm sao bọn họ có thể tìm thấy? “Tin tức sau cùng là Quỷ môn thăng lên thành một trong tam đại thần bí."
"A.....chỉ là, Vân Linh, Vân Thanh, hai người các ngươi có thể đổi màu sắc y phục khác hay không?” Trán Phong Vân Ngạo tràn đầy hắc tuyến, một người toàn thân màu đỏ, người còn lại thì toàn thân màu lục, nàng có thể đối câu thành đỏ xứng lục sao? Khóe miệng co rút, rốt cục nhịn không được nói ra.
"Ân? Y phục này làm sao? Không phải lúc ấy chủ tử nói y phục này rất đẹp mắt sao? A.....đúng rồi, lúc ấy chủ tử đã hôn mê rồi.” Trong mắt nữ tử y phục xanh nhạt hiện lên tia trêu đùa, nhìn Phong Vân Ngạo trên cành cây nói, hơn nữa thành công thấy được tia khó xử trong mắt người nào đó, cũng không phải là thứ có thể dễ dàng nhìn đến.
Không sai, bọn họ chính là bốn huynh muội 5 năm trước Phong Vân Ngạo xuất phủ gặp được. Toàn thân màu đỏ, dung mạo oa nhi, xinh đẹp mị hoặc là Vân Linh. Bên cạnh là nữ tử toàn thân xanh nhạt, nhu tình tựa như nước chính là Vân Thanh. Bên cạnh Vân Thanh là nam tử một thân màu đen lãnh khốc, dung mạo mất đi mấy phần khả ái, Vân Trạch. Bên cạnh Vân Linh là nam tử y phục xanh lam, giữa trán lộ ra nét đẹp mị hoặc, đôi môi mỏng hết sức gợi cảm, Vân Dạ, 13 tuổi, là người nhỏ tuổi nhất trong số bốn người. Ba người còn lại đều là 15 tuổi.
"Năm đó nếu không có chủ tử, bọn ta khẳng định đã xuống Âm Phủ báo danh rồi.” Vân Dạ ngẩng đầu nhìn Phong Vân Ngạo, trong mắt có cảm kích cũng có kính nể, càng nhiều hơn là kiên định.
Một màn 5 năm trước, mấy đứa trẻ 10 tuổi cũng chỉ có bộ dáng hài tử 8 tuổi, liền biết bọn họ có bao nhiêu khô quắt. Bọn hắn nghe được âm thanh thanh thúy vang lên, cho rằng sẽ được cứu vớt, không ngờ lại là một hài tử so với bọn hắn còn nhỏ hơn, năm ấy Phong Vân Ngạo mới 6 tuổi.
"Ha ha ha ha. . . . . . Các huynh đệ, các ngươi nghe được nàng nói cái gì sao?"
"Thả rắm lớn một chút! Về nhà bú sữa đi!" Một người trong đó quát, bộ mặt tùy tiện khinh thường.
"Cái gì đi về nhà, Tam ca, lớn như vậy, da dẻ lại non mềm như vậy, trưởng thành sẽ bán được giá tốt.” Một tráng hán ít tuổi nhất, giữa trán tràn đầy ý cười bỉ ổi, nhìn Phong Vân Ngạo ở đầu hẻm suy tư nói.
Phong Vân Ngạo mang theo ý cười từ từ đến gần mấy người bọn họ, không chút nào để ý, tiếp tục hỏi: “Trả lời ta, nếu ta cứu các người, các ngươi có nguyện ý đi theo ta hay không?” Âm thanh thanh thúy, băng lãnh như Địa ngục, không hề nghe ra một tia tình cảm buông xuống. Lúc này bốn tráng hán kia mới chính thức nhìn đến Phong Vân Ngạo.
"Không phải là lão yêu bà ở đâu ra chứ?” Hán tử cầm đầu nói, mắt nhìn Phong Vân Ngạo tỏ ra hoang mang.
"Cái này không thể nào, lão yêu bà làm sao có làn da non mềm như vậy. Đại ca, như thế nào lại nghi thần nghi quỷ ở đây.”
Bốn huynh muội nhìn người có khí chất như Tử thần từ trên trời buông xuống, nhìn qua lại lẫn nhau, Vân Trạch đứng phía trước lãnh khốc mở miệng, “Trừ phi ngươi có thể đánh bại bọn hắn.” Chỉ vào bốn tráng hán, trong mắt tràn đầy tia sáng sạch sẽ lóng lánh.
Khóe miệng Phong Vân Ngạo nhếch lên, nhìn dung mạo lãnh khốc của Vân Trạch, tâm cơ ngược lại không tồi, tốt, người này nàng muốn rồi. Nâng mắt nhìn bốn tráng hán kia, dung mạo hồn nhiên, ý cười mị hoặc, ánh mắt thị huyết, từng bước một đi đến chỗ bốn người.
"Tiểu tử thúi, phản rồi!" Một người trong số đó sẽ vng lên quả đấm quăng về phía Vân Trạch, ngay tại lúc quả đấm gần đụng tới mặt Vân Trạch, bóng dáng Phong Vân Ngạo chớp lóe, đột nhiên xuất hiện ngay trước quả đấm của tên tráng hán kia, khóe miệng nhếch lên, bàn tay nhỏ bắt lấy cổ tay của tên tráng hán, móng tay cấu vào trong động mạch của hắn, không đợi hắn phản ứng, trong nháy mắt trực tiếp kéo đứt gân tay của hắn. Ngay tại lúc hắn mở miệng cũng là lúc hắn buông lỏng, ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, ra sức nhảy lên, chân lấy đầu gối của hắn làm điểm tựa, tay nhỏ phủ lên cổ hắn, cũng trong nháy mắt đó ngón tay liền dùng lực, nhanh chóng kéo đứt khí quản của hắn. Toàn bộ chỉ phát sinh trong một cái nháy mắt, tất cả mọi người đều không phản ứng kịp, một tên tráng hán đã toàn thân đầy máu.
"Lão Tam!" Chờ phản ứng kịp, người đầy máu kia đã không còn sức sống, một tay bưng lấy cổ chính mình, con ngươi trừng nhìn trời không, có lẽ đến chết hắn cũng không biết tại sao lại chết trên tay một tiểu hài tử.
"Tìm chết!" Lão đại cầm đầu vung lên quả đấm, bắt lấy Phong Vân Ngạo, thân thể cường tráng nhưng cũng không hề nặng nề, ngược lại có phần nhẹ nhàng.
Hai tên còn lại vẻ mặt cũng phẫn hận nhìn Phong Vân Ngạo, đồng thời tấn công nàng, trước mắt Phong Vân Ngạo không hề sợ hãi, ngược lại có vài tia gian trá, vài tia tàn nhẫn, ánh mắt chớp lóe, sau lưng thân thể yếu đuối cầm theo một cây chủy thũ, thân thể tản ra khí tức của Địa ngục đáng sợ làm cho người ta hít thở không thông, lấy nàng làm trung tâm mở ra.
Trong thời gian nháy mắt, ba người không hề phát ra âm thanh, hai tay che lấy cổ từ từ ngã xuống đất, Phong Vân Ngạo cũng chậm rãi đáp xuống, bọn hắn nhìn thấy chỉ là một bóng dáng nho nhỏ, nhưng khi nhìn lại đã có ba thân thể ngã xuống rồi.
Ngạo nghễ, tuyệt thế, Tử Thần, thiên sứ Địa ngục, đây chính là chủ tử trong mắt bọn họ. Thiện lương, nghĩa khí, chân thành, đây chính là chủ tử trong mắt bọn họ. Không hề có mâu thuẫn, đây chính là chủ tử trong mắt bọn họ. 5 năm sống chung, 5 năm ma sát, cái bọn họ trả giá không chỉ có mồ hôi mà còn có máu loãng. Mỗi một lần đều là dùng sinh mạng hỗ trợ lẫn nhau, cuối cùng bọn họ còn sống, cuối cùng bọn họ đã có nhà ---- Quỷ môn. Trong mắt mọi người là Ma giáo, trong mắt bọn họ là gia đình ấm áp, ngôi nhà duy nhất thuộc về bọn họ.