Hiện giờ bốn người nhìn Phong Vân Ngạo trên cây hồi tưởng lại, trong mắt tràn đầy sùng bái, nhưng mà dung mạo lãnh khốc Vân Trạch mở miệng nói: “Đáng tiếc, sau cùng người nào đó còn không có xoay người liền, rầm.....” Cũng không dám nói tiếp bởi vì nhìn thấy Phong Vân Ngạo trên nhánh cây đã đen mặt, Phong Vân Ngạo nhìn trong mắt bốn người có ý trêu đùa, đây là nét bút hỏng trong nhân sinh của nàng mà. Chính vì nàng đói, tình trạng kiệt sức nên mới vừa đáp xuống đất, thân thể liền vô lực, trước mặt bỗng tối sầm, ngất đi mà thôi.
Ôm Tử Hồ phi thân xuống, nhìn bốn người, ánh mắt chợt lóe, mở miệng nói: "Lúc ấy các ngươi thấy có người khác không?"
"Người khác?" Vân Trạch liếc mắt nhìn ba người kia, lắc đầu một cái, "Không có!"
"Lúc ấy không có ai khác!" Vân Thanh nói, lúc đó bọn hắn nhìn thấy người chết đã bị dọa sợ, nhưng lại không thể làm cho người khác biết, nên cực kỳ cẩn thận nhìn chung quanh, không có ai.
"Như thế nào?" Vân Linh nhìn Phong Vân Ngạo hỏi.
Phong Vân Ngạo lắc đầu một cái, sau khi nàng té xỉu liền cảm giác có một ánh mắt, không có sát ý, không có một chút ác ý, ánh mắt tràn đầy thú vị nhìn nàng. Mà nàng còn nhớ lúc nàng xuống tay chỉ giết hai người nhưng ngã xuống đích thực là ba người, hẳn là nàng sẽ cảm giác không sai, lúc ấy còn có một người tại đó! (Kẹo: A? Tò mò quá nha, là ai vậy? Ko lẽ nam chính tình cờ phát hiện Phong tỷ rồi?)
Thôi, bây giờ cũng đã qua nhiều năm, nói vậy cũng sẽ không ai để ý, chỉ là Phong Vân Ngạo không nghĩ tới cái nhìn này lại chính là cả đời!
"Chủ tử, Tử Hồ không muốn xuống!" Vân Dạ nhìn Phong Vân Ngạo muốn để Tử Hồ xuống lại phát hiện móng vuốt trên tứ chi của Tử Hồ chặt chẽ níu lấy y phục của Phong Vân Ngạo, trong mắt tràn đầy bi thương, nước mắt ứa ra nơi khóe mắt, dáng vẻ ủy khuất.
Phong Vân Ngạo lắc đầu một cái, ôm lấy nó nhìn thạch động, âm thanh nhẹ nhàng vang lên “Các ngươi ở lại nơi này, ta vào cáo biệt cùng gia gia!"
Phong Vân Ngạo ôm Tử Hồ nhìn thạch động, từ từ đi lên đỉnh núi Thiên Sơn, nhìn Tử Hồ trong lòng, nó vẫn cùng gia gia. Sau khi gia gia mất nó vẫn ngồi xổm trước mộ gia gia, chỉ khi mỗi lần nàng tới nói mới đi theo nàng mà thôi, bình thường nó sẽ không đi cùng nàng, một khi nàng rời khỏi, nó sẽ tiếp tục nằm sấp trước mộ gia gia, cùng Phong Thanh Dương.
Vẫn đi bộ đến đỉnh cao nhất, bốn bề đều là liễu, chính giữa hình thành một một tòa mộ nhỏ, nhưng lại không có bài vị, cũng không thể có bài vị. Trên gò đất đã mọc đầu hoa cỏ màu xanh, một đóa hoa màu tím nhạt mọc tại phía trên, chung quanh đóa hoa màu tím là những bụi cỏ mọc lộn xộn.
"Ầm!" Phong Vân Ngạo quỳ gối ở trước mộ, nhìn hoa cỏ xanh um mọc đầy phần mộ, nhìn Tử Hồ rất nhanh chạy đến trước mộ, nằm úp sấp ở một bên gối đầu trên gò đất, trong mắt tràn đầy bi thương “Gia gia, Ngạo nhi nói 5 năm sau trả lại công đạo cho người, nghênh đón người hồi Phong gia, nhưng mà 5 năm đã tới, một chút tin tức cũng không có. Gia gia, Người có khỏe không? Ngạo nhi rất nhớ người!” Quá nhiều lời muốn nói, quá nhiều lời muốn chào hỏi, nhưng cuối cùng lại hóa thành một tiếng ‘rất nhớ người!’
Phong Vân Ngạo nhìn Tử Hồ, nhìn hoa cỏ màu xanh, khóe miệng nhếch lên, cứ như vậy đi, để cho màu xanh hoa cỏ cho gia gia một phần yên tĩnh, một phần an nhàn, chờ nàng nghênh đón ông về lại bên người cả đời ông yêu nhất, đợi nàng!
"Trạch, ngươi nói có phải chúng ta quá vô dụng hay không? Đã vài năm rồi, một chút tin tức đều không tra được.” Vân Thanh nhìn bản thân, có chút nghẹn ngào nói.
"Hàng năm vào tháng ba là một tháng chủ tử khó qua nhất, chúng ta lại không làm được cái gì, ngay cả bản lĩnh thu thập tình báo chúng ta am hiểu nhất cũng làm không được!” Vân Linh đứng một bên, chưa từng cảm thấy hận bản thân như lúc này.
"Người của ta đều là cường giả!" Bốn người quay đầu lại nhìn Phong Vân Ngạo chậm rãi đi tới, trong mắt bọn họ hiện lên ướt át, không nói gì, chỉ là liên tục gật đầu.
"Vân Thanh, ngày mai đến phiên ngươi biểu diễn, ngươi trở về Bách Hương lâu trước.” Phong Vân Ngạo đảo qua hai mắt sốt ruột của Vân Trạch, khóe miệng nhếch lên “Vân Trạch? Ân, liền cùng Vân Thanh trở về.” Thành công thấy được biểu tình khẩn trương của Vân Trạch, rốt cuộc báo được thù nhỏ lúc nảy.
Khóe miệng Vân Trạch co rút, hắn thật sự không nên đắc tội chủ tử, về sau kiên quyết không trêu chọc khuyết điểm của chủ tử!
"Vân Dạ, ngươi về Quỷ Môn, xử lý một vài sự tình gần đây. Vân Linh tạm thời theo ta hồi Phong phủ, ngày mai gặp mặt tại Bách Hương lâu.” Phong Vân Ngạo nhìn bốn người, trong mắt tràn đầy lạnh nhạt, không chút nào nhìn ra điểm thương tâm, chỉ là đây mới là thời điểm bi thương nhất, ánh mắt không chút tình cảm nào mới là thời điểm nàng đau nhất.
Trên đường hồi phủ, Phong Vân Ngạo bước đi chậm rãi, Vân Linh đi theo sau, líu ríu nói chuyện không ngừng, khóe miệng Phong Vân Ngạo co rút, có phải nàng đã làm sai cái gì hay không? Như thế nào lại quên giữ lại cái người hay nói nhảm ở lại bên người?
"Ừ!" Phong Vân Ngạo ân hai tiếng, ánh mắt nhìn về phía trước, lại có cảm giác cũng không phải đang nhìn phía trước, ocn ngươi thâm thúy, khóe miệng mỉm cười thấm vào lòng người.
Vân Linh đi ở phía sau, nháu mắt mấy cái, đột nhiên hỏi: “Chủ tử, người nói, người sẽ gả cho ai?” Nhíu mày, hồi lâu nhả ra một câu.
". . . . . ." Phong Vân Ngạo không để ý đến, nàng mới 11 tuổi, không có hứng thú đối với việc này, nàng cảm thấy hứng thú nhất chính là báo thù. Trong mắt phát ra tia sáng diêm dúa lòe loẹt, xác thực là hàn ý.
Bên trong Phong phủ.
"Nàng ta thì tính là gì?" Đôi tay Phong Vân Nhã rất nhanh, trong mắt tràn ngập hận ý, biểu tình ác độc khiến khuôn mặt thanh tú vặn vẹo, lại càng không cam lòng “Tam Tài nữ tuyệt sắc giai nhân?”
Nha hoàn tránh phía xa, thân thể run rẩy, cũng không dám ngẩng đầu lên, thật lâu sau mới run rẩy mở miệng nói: “Đại....đại....đại tiểu thư, không cần tức giận cùng những người đó, đó chỉ là danh hiệu dối trá mà thôi.” Trong âm thanh có phần sợ hãi.
"Hừ! Không phải là hơn vài danh hiệu sao? Tiện nhân!" Phong Vân Nhã hít sâu, cố gắng áp chế tức giận cùng ghen tị của bản thân, khóe miệng nhếch lên, hình như nghĩ tới cái gì “Tiểu Thất, bản tiểu thư nên đi làm tỷ tỷ có trách nhiệm rồi.”
Trong mắt mang theo tia lãnh ý, nhin Tiểu Thất đang run rẩy, biểu tình không vui, chán ghét quát “Còn không mau chỉnh chu lại cho bản tiểu thư.”
Phong Vân Ngạo cùng Vân Linh từ từ đến gần Phong phủ, hai người đi đến bên ngoài vách tường của tiểu viện, nhìn nhau, nhẹ nhàng xoay người nhảy vào bên trong tiểu viện. Vân Linh nhìn sân viện cũ nát lại có chút ấm áp, cực kỳ không vui nói: “Bọn họ sẽ hối hận!"
Phong Vân Ngạo không nói gì, hàn ý trong mắt lại không thể khinh thường, hối hận? Người hối hận tuyệt đối không chỉ có bọn họ. Kiếp này nàng sẽ khiến cho người mắc nợ nàng trả lại gấp 10 lần.
Cuối cùng chuyện xưa hí kịch cũng bắt đầu, tâm tình Phong Vân Ngạo không vui nghênh đón một vị Khổng Tước kiêu ngạo nào đó đang tìm nơi trút giận. Nhưng mà người nào đó tìm đến gây chuyện, trái lại người nào thắng, người nào khóc còn chưa biết. Dùng lời nói của Phong Vân Ngạo chính là: Con mẹ nó đều là một đám rắm chó thúi lắm, xem ai thúi chết ai!
Phong Vân Nhã đứng trước cửa nhìn còn không có vào nhà, Phong Vân ngạo đứng ở sân viện, di thế mà độc lập, cao nhã bễ nghễ, kiêu ngạo tuyệt thế, giống như toàn bộ đều ở dưới chân nàng, rõ ràng khoảng cách rất gần, lại cảm thấy cực kỳ xa xôi. Nhận thức như vậy làm cho Phong Vân Nhã chịu không nổi tức giận lập tức bạo phát, trong mắt tràn đầy ác độc, dung nhan vặn vẹo. Một màn như vậy hoàn toàn là một ở trên trời, một nơi mặt đất, chỉ là nhân tài càng ôn nhu càng nguy hiểm, mà những người hay giương nanh múa vuốt là ngu xuẩn nhất, nhưng là trong mắt chỉ tức giận mà thôi.
"Tam muội, lam sao vậy? Không chịu nổi tịch mịch nên đi ra? Cẩn thận cảm lạnh.” Trong mắt Phong Vân Nhã tràn đầy ghen tị, nè nén phẫn nộ xuống, nhìn Phong Vân Ngạo thong thả đến gần, nhỏ giọng mở miệng nói.
"Có nhiều mẫu thân tiện nhân liền có nhiều nữ nhi tiện nhân. Một ngày không đi quyến rũ nam nhân liền không nhịn được.” Tiểu Thất phía sau Phong Vân Nhã nhìn Phong Vân Ngạo lạnh nhạt nhìn không có lên tiếng, trong mắt hiện lên tia áy náy, mang theo giọng điệu khinh thường nói.
"Tiểu Thất!" Khóe miệng Phong Vân Nhã nhếch lên, mất hứng quát lớn một tiếng, xoay người đối diện với Phong Vân Ngạo, nói: “Muội muội, không cần để ý, tỷ tỷ quản giáo bất nghiêm, ngoài trời có chút lạnh, bị đông lạnh rồi.”
Vân Linh cười nhạo một tiếng, đôi chủ tớ tự biên tự diễn, trong lòng cực kỳ không cam lòng vì Phong Vân Ngạo. Mỗi ngày đều bị bọn họ tìm đến gây chuyện, thật sự tưởng rằng bọn họ là người dễ khi dễ? Đây không phải rõ ràng là nói chủ tử là người phóng đãng sao?
Hiện giờ bốn người nhìn Phong Vân Ngạo trên cây hồi tưởng lại, trong mắt tràn đầy sùng bái, nhưng mà dung mạo lãnh khốc Vân Trạch mở miệng nói: “Đáng tiếc, sau cùng người nào đó còn không có xoay người liền, rầm.....” Cũng không dám nói tiếp bởi vì nhìn thấy Phong Vân Ngạo trên nhánh cây đã đen mặt, Phong Vân Ngạo nhìn trong mắt bốn người có ý trêu đùa, đây là nét bút hỏng trong nhân sinh của nàng mà. Chính vì nàng đói, tình trạng kiệt sức nên mới vừa đáp xuống đất, thân thể liền vô lực, trước mặt bỗng tối sầm, ngất đi mà thôi.
Ôm Tử Hồ phi thân xuống, nhìn bốn người, ánh mắt chợt lóe, mở miệng nói: "Lúc ấy các ngươi thấy có người khác không?"
"Người khác?" Vân Trạch liếc mắt nhìn ba người kia, lắc đầu một cái, "Không có!"
"Lúc ấy không có ai khác!" Vân Thanh nói, lúc đó bọn hắn nhìn thấy người chết đã bị dọa sợ, nhưng lại không thể làm cho người khác biết, nên cực kỳ cẩn thận nhìn chung quanh, không có ai.
"Như thế nào?" Vân Linh nhìn Phong Vân Ngạo hỏi.
Phong Vân Ngạo lắc đầu một cái, sau khi nàng té xỉu liền cảm giác có một ánh mắt, không có sát ý, không có một chút ác ý, ánh mắt tràn đầy thú vị nhìn nàng. Mà nàng còn nhớ lúc nàng xuống tay chỉ giết hai người nhưng ngã xuống đích thực là ba người, hẳn là nàng sẽ cảm giác không sai, lúc ấy còn có một người tại đó! (Kẹo: A? Tò mò quá nha, là ai vậy? Ko lẽ nam chính tình cờ phát hiện Phong tỷ rồi?)
Thôi, bây giờ cũng đã qua nhiều năm, nói vậy cũng sẽ không ai để ý, chỉ là Phong Vân Ngạo không nghĩ tới cái nhìn này lại chính là cả đời!
"Chủ tử, Tử Hồ không muốn xuống!" Vân Dạ nhìn Phong Vân Ngạo muốn để Tử Hồ xuống lại phát hiện móng vuốt trên tứ chi của Tử Hồ chặt chẽ níu lấy y phục của Phong Vân Ngạo, trong mắt tràn đầy bi thương, nước mắt ứa ra nơi khóe mắt, dáng vẻ ủy khuất.
Phong Vân Ngạo lắc đầu một cái, ôm lấy nó nhìn thạch động, âm thanh nhẹ nhàng vang lên “Các ngươi ở lại nơi này, ta vào cáo biệt cùng gia gia!"
Phong Vân Ngạo ôm Tử Hồ nhìn thạch động, từ từ đi lên đỉnh núi Thiên Sơn, nhìn Tử Hồ trong lòng, nó vẫn cùng gia gia. Sau khi gia gia mất nó vẫn ngồi xổm trước mộ gia gia, chỉ khi mỗi lần nàng tới nói mới đi theo nàng mà thôi, bình thường nó sẽ không đi cùng nàng, một khi nàng rời khỏi, nó sẽ tiếp tục nằm sấp trước mộ gia gia, cùng Phong Thanh Dương.
Vẫn đi bộ đến đỉnh cao nhất, bốn bề đều là liễu, chính giữa hình thành một một tòa mộ nhỏ, nhưng lại không có bài vị, cũng không thể có bài vị. Trên gò đất đã mọc đầu hoa cỏ màu xanh, một đóa hoa màu tím nhạt mọc tại phía trên, chung quanh đóa hoa màu tím là những bụi cỏ mọc lộn xộn.
"Ầm!" Phong Vân Ngạo quỳ gối ở trước mộ, nhìn hoa cỏ xanh um mọc đầy phần mộ, nhìn Tử Hồ rất nhanh chạy đến trước mộ, nằm úp sấp ở một bên gối đầu trên gò đất, trong mắt tràn đầy bi thương “Gia gia, Ngạo nhi nói năm sau trả lại công đạo cho người, nghênh đón người hồi Phong gia, nhưng mà năm đã tới, một chút tin tức cũng không có. Gia gia, Người có khỏe không? Ngạo nhi rất nhớ người!” Quá nhiều lời muốn nói, quá nhiều lời muốn chào hỏi, nhưng cuối cùng lại hóa thành một tiếng ‘rất nhớ người!’
Phong Vân Ngạo nhìn Tử Hồ, nhìn hoa cỏ màu xanh, khóe miệng nhếch lên, cứ như vậy đi, để cho màu xanh hoa cỏ cho gia gia một phần yên tĩnh, một phần an nhàn, chờ nàng nghênh đón ông về lại bên người cả đời ông yêu nhất, đợi nàng!
"Trạch, ngươi nói có phải chúng ta quá vô dụng hay không? Đã vài năm rồi, một chút tin tức đều không tra được.” Vân Thanh nhìn bản thân, có chút nghẹn ngào nói.
"Hàng năm vào tháng ba là một tháng chủ tử khó qua nhất, chúng ta lại không làm được cái gì, ngay cả bản lĩnh thu thập tình báo chúng ta am hiểu nhất cũng làm không được!” Vân Linh đứng một bên, chưa từng cảm thấy hận bản thân như lúc này.
"Người của ta đều là cường giả!" Bốn người quay đầu lại nhìn Phong Vân Ngạo chậm rãi đi tới, trong mắt bọn họ hiện lên ướt át, không nói gì, chỉ là liên tục gật đầu.
"Vân Thanh, ngày mai đến phiên ngươi biểu diễn, ngươi trở về Bách Hương lâu trước.” Phong Vân Ngạo đảo qua hai mắt sốt ruột của Vân Trạch, khóe miệng nhếch lên “Vân Trạch? Ân, liền cùng Vân Thanh trở về.” Thành công thấy được biểu tình khẩn trương của Vân Trạch, rốt cuộc báo được thù nhỏ lúc nảy.
Khóe miệng Vân Trạch co rút, hắn thật sự không nên đắc tội chủ tử, về sau kiên quyết không trêu chọc khuyết điểm của chủ tử!
"Vân Dạ, ngươi về Quỷ Môn, xử lý một vài sự tình gần đây. Vân Linh tạm thời theo ta hồi Phong phủ, ngày mai gặp mặt tại Bách Hương lâu.” Phong Vân Ngạo nhìn bốn người, trong mắt tràn đầy lạnh nhạt, không chút nào nhìn ra điểm thương tâm, chỉ là đây mới là thời điểm bi thương nhất, ánh mắt không chút tình cảm nào mới là thời điểm nàng đau nhất.
Trên đường hồi phủ, Phong Vân Ngạo bước đi chậm rãi, Vân Linh đi theo sau, líu ríu nói chuyện không ngừng, khóe miệng Phong Vân Ngạo co rút, có phải nàng đã làm sai cái gì hay không? Như thế nào lại quên giữ lại cái người hay nói nhảm ở lại bên người?
"Ừ!" Phong Vân Ngạo ân hai tiếng, ánh mắt nhìn về phía trước, lại có cảm giác cũng không phải đang nhìn phía trước, ocn ngươi thâm thúy, khóe miệng mỉm cười thấm vào lòng người.
Vân Linh đi ở phía sau, nháu mắt mấy cái, đột nhiên hỏi: “Chủ tử, người nói, người sẽ gả cho ai?” Nhíu mày, hồi lâu nhả ra một câu.
". . . . . ." Phong Vân Ngạo không để ý đến, nàng mới tuổi, không có hứng thú đối với việc này, nàng cảm thấy hứng thú nhất chính là báo thù. Trong mắt phát ra tia sáng diêm dúa lòe loẹt, xác thực là hàn ý.
Bên trong Phong phủ.
"Nàng ta thì tính là gì?" Đôi tay Phong Vân Nhã rất nhanh, trong mắt tràn ngập hận ý, biểu tình ác độc khiến khuôn mặt thanh tú vặn vẹo, lại càng không cam lòng “Tam Tài nữ tuyệt sắc giai nhân?”
Nha hoàn tránh phía xa, thân thể run rẩy, cũng không dám ngẩng đầu lên, thật lâu sau mới run rẩy mở miệng nói: “Đại....đại....đại tiểu thư, không cần tức giận cùng những người đó, đó chỉ là danh hiệu dối trá mà thôi.” Trong âm thanh có phần sợ hãi.
"Hừ! Không phải là hơn vài danh hiệu sao? Tiện nhân!" Phong Vân Nhã hít sâu, cố gắng áp chế tức giận cùng ghen tị của bản thân, khóe miệng nhếch lên, hình như nghĩ tới cái gì “Tiểu Thất, bản tiểu thư nên đi làm tỷ tỷ có trách nhiệm rồi.”
Trong mắt mang theo tia lãnh ý, nhin Tiểu Thất đang run rẩy, biểu tình không vui, chán ghét quát “Còn không mau chỉnh chu lại cho bản tiểu thư.”
Phong Vân Ngạo cùng Vân Linh từ từ đến gần Phong phủ, hai người đi đến bên ngoài vách tường của tiểu viện, nhìn nhau, nhẹ nhàng xoay người nhảy vào bên trong tiểu viện. Vân Linh nhìn sân viện cũ nát lại có chút ấm áp, cực kỳ không vui nói: “Bọn họ sẽ hối hận!"
Phong Vân Ngạo không nói gì, hàn ý trong mắt lại không thể khinh thường, hối hận? Người hối hận tuyệt đối không chỉ có bọn họ. Kiếp này nàng sẽ khiến cho người mắc nợ nàng trả lại gấp lần.
Cuối cùng chuyện xưa hí kịch cũng bắt đầu, tâm tình Phong Vân Ngạo không vui nghênh đón một vị Khổng Tước kiêu ngạo nào đó đang tìm nơi trút giận. Nhưng mà người nào đó tìm đến gây chuyện, trái lại người nào thắng, người nào khóc còn chưa biết. Dùng lời nói của Phong Vân Ngạo chính là: Con mẹ nó đều là một đám rắm chó thúi lắm, xem ai thúi chết ai!
Phong Vân Nhã đứng trước cửa nhìn còn không có vào nhà, Phong Vân ngạo đứng ở sân viện, di thế mà độc lập, cao nhã bễ nghễ, kiêu ngạo tuyệt thế, giống như toàn bộ đều ở dưới chân nàng, rõ ràng khoảng cách rất gần, lại cảm thấy cực kỳ xa xôi. Nhận thức như vậy làm cho Phong Vân Nhã chịu không nổi tức giận lập tức bạo phát, trong mắt tràn đầy ác độc, dung nhan vặn vẹo. Một màn như vậy hoàn toàn là một ở trên trời, một nơi mặt đất, chỉ là nhân tài càng ôn nhu càng nguy hiểm, mà những người hay giương nanh múa vuốt là ngu xuẩn nhất, nhưng là trong mắt chỉ tức giận mà thôi.
"Tam muội, lam sao vậy? Không chịu nổi tịch mịch nên đi ra? Cẩn thận cảm lạnh.” Trong mắt Phong Vân Nhã tràn đầy ghen tị, nè nén phẫn nộ xuống, nhìn Phong Vân Ngạo thong thả đến gần, nhỏ giọng mở miệng nói.
"Có nhiều mẫu thân tiện nhân liền có nhiều nữ nhi tiện nhân. Một ngày không đi quyến rũ nam nhân liền không nhịn được.” Tiểu Thất phía sau Phong Vân Nhã nhìn Phong Vân Ngạo lạnh nhạt nhìn không có lên tiếng, trong mắt hiện lên tia áy náy, mang theo giọng điệu khinh thường nói.
"Tiểu Thất!" Khóe miệng Phong Vân Nhã nhếch lên, mất hứng quát lớn một tiếng, xoay người đối diện với Phong Vân Ngạo, nói: “Muội muội, không cần để ý, tỷ tỷ quản giáo bất nghiêm, ngoài trời có chút lạnh, bị đông lạnh rồi.”
Vân Linh cười nhạo một tiếng, đôi chủ tớ tự biên tự diễn, trong lòng cực kỳ không cam lòng vì Phong Vân Ngạo. Mỗi ngày đều bị bọn họ tìm đến gây chuyện, thật sự tưởng rằng bọn họ là người dễ khi dễ? Đây không phải rõ ràng là nói chủ tử là người phóng đãng sao?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hiện giờ bốn người nhìn Phong Vân Ngạo trên cây hồi tưởng lại, trong mắt tràn đầy sùng bái, nhưng mà dung mạo lãnh khốc Vân Trạch mở miệng nói: “Đáng tiếc, sau cùng người nào đó còn không có xoay người liền, rầm.....” Cũng không dám nói tiếp bởi vì nhìn thấy Phong Vân Ngạo trên nhánh cây đã đen mặt, Phong Vân Ngạo nhìn trong mắt bốn người có ý trêu đùa, đây là nét bút hỏng trong nhân sinh của nàng mà. Chính vì nàng đói, tình trạng kiệt sức nên mới vừa đáp xuống đất, thân thể liền vô lực, trước mặt bỗng tối sầm, ngất đi mà thôi.
Ôm Tử Hồ phi thân xuống, nhìn bốn người, ánh mắt chợt lóe, mở miệng nói: "Lúc ấy các ngươi thấy có người khác không?"
"Người khác?" Vân Trạch liếc mắt nhìn ba người kia, lắc đầu một cái, "Không có!"
"Lúc ấy không có ai khác!" Vân Thanh nói, lúc đó bọn hắn nhìn thấy người chết đã bị dọa sợ, nhưng lại không thể làm cho người khác biết, nên cực kỳ cẩn thận nhìn chung quanh, không có ai.
"Như thế nào?" Vân Linh nhìn Phong Vân Ngạo hỏi.
Phong Vân Ngạo lắc đầu một cái, sau khi nàng té xỉu liền cảm giác có một ánh mắt, không có sát ý, không có một chút ác ý, ánh mắt tràn đầy thú vị nhìn nàng. Mà nàng còn nhớ lúc nàng xuống tay chỉ giết hai người nhưng ngã xuống đích thực là ba người, hẳn là nàng sẽ cảm giác không sai, lúc ấy còn có một người tại đó! (Kẹo: A? Tò mò quá nha, là ai vậy? Ko lẽ nam chính tình cờ phát hiện Phong tỷ rồi?)
Thôi, bây giờ cũng đã qua nhiều năm, nói vậy cũng sẽ không ai để ý, chỉ là Phong Vân Ngạo không nghĩ tới cái nhìn này lại chính là cả đời!
"Chủ tử, Tử Hồ không muốn xuống!" Vân Dạ nhìn Phong Vân Ngạo muốn để Tử Hồ xuống lại phát hiện móng vuốt trên tứ chi của Tử Hồ chặt chẽ níu lấy y phục của Phong Vân Ngạo, trong mắt tràn đầy bi thương, nước mắt ứa ra nơi khóe mắt, dáng vẻ ủy khuất.
Phong Vân Ngạo lắc đầu một cái, ôm lấy nó nhìn thạch động, âm thanh nhẹ nhàng vang lên “Các ngươi ở lại nơi này, ta vào cáo biệt cùng gia gia!"
Phong Vân Ngạo ôm Tử Hồ nhìn thạch động, từ từ đi lên đỉnh núi Thiên Sơn, nhìn Tử Hồ trong lòng, nó vẫn cùng gia gia. Sau khi gia gia mất nó vẫn ngồi xổm trước mộ gia gia, chỉ khi mỗi lần nàng tới nói mới đi theo nàng mà thôi, bình thường nó sẽ không đi cùng nàng, một khi nàng rời khỏi, nó sẽ tiếp tục nằm sấp trước mộ gia gia, cùng Phong Thanh Dương.
Vẫn đi bộ đến đỉnh cao nhất, bốn bề đều là liễu, chính giữa hình thành một một tòa mộ nhỏ, nhưng lại không có bài vị, cũng không thể có bài vị. Trên gò đất đã mọc đầu hoa cỏ màu xanh, một đóa hoa màu tím nhạt mọc tại phía trên, chung quanh đóa hoa màu tím là những bụi cỏ mọc lộn xộn.
"Ầm!" Phong Vân Ngạo quỳ gối ở trước mộ, nhìn hoa cỏ xanh um mọc đầy phần mộ, nhìn Tử Hồ rất nhanh chạy đến trước mộ, nằm úp sấp ở một bên gối đầu trên gò đất, trong mắt tràn đầy bi thương “Gia gia, Ngạo nhi nói 5 năm sau trả lại công đạo cho người, nghênh đón người hồi Phong gia, nhưng mà 5 năm đã tới, một chút tin tức cũng không có. Gia gia, Người có khỏe không? Ngạo nhi rất nhớ người!” Quá nhiều lời muốn nói, quá nhiều lời muốn chào hỏi, nhưng cuối cùng lại hóa thành một tiếng ‘rất nhớ người!’
Phong Vân Ngạo nhìn Tử Hồ, nhìn hoa cỏ màu xanh, khóe miệng nhếch lên, cứ như vậy đi, để cho màu xanh hoa cỏ cho gia gia một phần yên tĩnh, một phần an nhàn, chờ nàng nghênh đón ông về lại bên người cả đời ông yêu nhất, đợi nàng!
"Trạch, ngươi nói có phải chúng ta quá vô dụng hay không? Đã vài năm rồi, một chút tin tức đều không tra được.” Vân Thanh nhìn bản thân, có chút nghẹn ngào nói.
"Hàng năm vào tháng ba là một tháng chủ tử khó qua nhất, chúng ta lại không làm được cái gì, ngay cả bản lĩnh thu thập tình báo chúng ta am hiểu nhất cũng làm không được!” Vân Linh đứng một bên, chưa từng cảm thấy hận bản thân như lúc này.
"Người của ta đều là cường giả!" Bốn người quay đầu lại nhìn Phong Vân Ngạo chậm rãi đi tới, trong mắt bọn họ hiện lên ướt át, không nói gì, chỉ là liên tục gật đầu.
"Vân Thanh, ngày mai đến phiên ngươi biểu diễn, ngươi trở về Bách Hương lâu trước.” Phong Vân Ngạo đảo qua hai mắt sốt ruột của Vân Trạch, khóe miệng nhếch lên “Vân Trạch? Ân, liền cùng Vân Thanh trở về.” Thành công thấy được biểu tình khẩn trương của Vân Trạch, rốt cuộc báo được thù nhỏ lúc nảy.
Khóe miệng Vân Trạch co rút, hắn thật sự không nên đắc tội chủ tử, về sau kiên quyết không trêu chọc khuyết điểm của chủ tử!
"Vân Dạ, ngươi về Quỷ Môn, xử lý một vài sự tình gần đây. Vân Linh tạm thời theo ta hồi Phong phủ, ngày mai gặp mặt tại Bách Hương lâu.” Phong Vân Ngạo nhìn bốn người, trong mắt tràn đầy lạnh nhạt, không chút nào nhìn ra điểm thương tâm, chỉ là đây mới là thời điểm bi thương nhất, ánh mắt không chút tình cảm nào mới là thời điểm nàng đau nhất.
Trên đường hồi phủ, Phong Vân Ngạo bước đi chậm rãi, Vân Linh đi theo sau, líu ríu nói chuyện không ngừng, khóe miệng Phong Vân Ngạo co rút, có phải nàng đã làm sai cái gì hay không? Như thế nào lại quên giữ lại cái người hay nói nhảm ở lại bên người?
"Ừ!" Phong Vân Ngạo ân hai tiếng, ánh mắt nhìn về phía trước, lại có cảm giác cũng không phải đang nhìn phía trước, ocn ngươi thâm thúy, khóe miệng mỉm cười thấm vào lòng người.
Vân Linh đi ở phía sau, nháu mắt mấy cái, đột nhiên hỏi: “Chủ tử, người nói, người sẽ gả cho ai?” Nhíu mày, hồi lâu nhả ra một câu.
". . . . . ." Phong Vân Ngạo không để ý đến, nàng mới 11 tuổi, không có hứng thú đối với việc này, nàng cảm thấy hứng thú nhất chính là báo thù. Trong mắt phát ra tia sáng diêm dúa lòe loẹt, xác thực là hàn ý.
Bên trong Phong phủ.
"Nàng ta thì tính là gì?" Đôi tay Phong Vân Nhã rất nhanh, trong mắt tràn ngập hận ý, biểu tình ác độc khiến khuôn mặt thanh tú vặn vẹo, lại càng không cam lòng “Tam Tài nữ tuyệt sắc giai nhân?”
Nha hoàn tránh phía xa, thân thể run rẩy, cũng không dám ngẩng đầu lên, thật lâu sau mới run rẩy mở miệng nói: “Đại....đại....đại tiểu thư, không cần tức giận cùng những người đó, đó chỉ là danh hiệu dối trá mà thôi.” Trong âm thanh có phần sợ hãi.
"Hừ! Không phải là hơn vài danh hiệu sao? Tiện nhân!" Phong Vân Nhã hít sâu, cố gắng áp chế tức giận cùng ghen tị của bản thân, khóe miệng nhếch lên, hình như nghĩ tới cái gì “Tiểu Thất, bản tiểu thư nên đi làm tỷ tỷ có trách nhiệm rồi.”
Trong mắt mang theo tia lãnh ý, nhin Tiểu Thất đang run rẩy, biểu tình không vui, chán ghét quát “Còn không mau chỉnh chu lại cho bản tiểu thư.”
Phong Vân Ngạo cùng Vân Linh từ từ đến gần Phong phủ, hai người đi đến bên ngoài vách tường của tiểu viện, nhìn nhau, nhẹ nhàng xoay người nhảy vào bên trong tiểu viện. Vân Linh nhìn sân viện cũ nát lại có chút ấm áp, cực kỳ không vui nói: “Bọn họ sẽ hối hận!"
Phong Vân Ngạo không nói gì, hàn ý trong mắt lại không thể khinh thường, hối hận? Người hối hận tuyệt đối không chỉ có bọn họ. Kiếp này nàng sẽ khiến cho người mắc nợ nàng trả lại gấp 10 lần.
Cuối cùng chuyện xưa hí kịch cũng bắt đầu, tâm tình Phong Vân Ngạo không vui nghênh đón một vị Khổng Tước kiêu ngạo nào đó đang tìm nơi trút giận. Nhưng mà người nào đó tìm đến gây chuyện, trái lại người nào thắng, người nào khóc còn chưa biết. Dùng lời nói của Phong Vân Ngạo chính là: Con mẹ nó đều là một đám rắm chó thúi lắm, xem ai thúi chết ai!
Phong Vân Nhã đứng trước cửa nhìn còn không có vào nhà, Phong Vân ngạo đứng ở sân viện, di thế mà độc lập, cao nhã bễ nghễ, kiêu ngạo tuyệt thế, giống như toàn bộ đều ở dưới chân nàng, rõ ràng khoảng cách rất gần, lại cảm thấy cực kỳ xa xôi. Nhận thức như vậy làm cho Phong Vân Nhã chịu không nổi tức giận lập tức bạo phát, trong mắt tràn đầy ác độc, dung nhan vặn vẹo. Một màn như vậy hoàn toàn là một ở trên trời, một nơi mặt đất, chỉ là nhân tài càng ôn nhu càng nguy hiểm, mà những người hay giương nanh múa vuốt là ngu xuẩn nhất, nhưng là trong mắt chỉ tức giận mà thôi.
"Tam muội, lam sao vậy? Không chịu nổi tịch mịch nên đi ra? Cẩn thận cảm lạnh.” Trong mắt Phong Vân Nhã tràn đầy ghen tị, nè nén phẫn nộ xuống, nhìn Phong Vân Ngạo thong thả đến gần, nhỏ giọng mở miệng nói.
"Có nhiều mẫu thân tiện nhân liền có nhiều nữ nhi tiện nhân. Một ngày không đi quyến rũ nam nhân liền không nhịn được.” Tiểu Thất phía sau Phong Vân Nhã nhìn Phong Vân Ngạo lạnh nhạt nhìn không có lên tiếng, trong mắt hiện lên tia áy náy, mang theo giọng điệu khinh thường nói.
"Tiểu Thất!" Khóe miệng Phong Vân Nhã nhếch lên, mất hứng quát lớn một tiếng, xoay người đối diện với Phong Vân Ngạo, nói: “Muội muội, không cần để ý, tỷ tỷ quản giáo bất nghiêm, ngoài trời có chút lạnh, bị đông lạnh rồi.”
Vân Linh cười nhạo một tiếng, đôi chủ tớ tự biên tự diễn, trong lòng cực kỳ không cam lòng vì Phong Vân Ngạo. Mỗi ngày đều bị bọn họ tìm đến gây chuyện, thật sự tưởng rằng bọn họ là người dễ khi dễ? Đây không phải rõ ràng là nói chủ tử là người phóng đãng sao?