Hôm sau, Noãn Noãn dẫn Tiểu Nguyệt đi dạo phố, vừa ra khỏi cửa khách điếm đã nhìn thấy Thanh Phong.
– Phong thúc thúc.
Thanh Phong gật đầu xem như đáp lời Noãn Noãn. Hai mắt hắn vẫn chưa từng rời khỏi Tiểu Nguyệt, so với năm năm trước, nàng vẫn y như vậy, bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng… đôi mắt của nàng bây giờ lại không có một tia sinh khí.
– Phong thúc thúc, ngài ở đây làm gì?
Nghe Noãn Noãn hỏi, Thanh Phong cũng không biết trả lời thế nào, chẳng lẽ lại nói hắn muốn đến tìm Tiểu Nguyệt, nhưng… tìm nàng để làm gì?
– Ta… đã luôn lên Tuyết Sơn tìm nàng…
Thanh Phong khó khăn lắm mới thốt ra được câu nói đó, nhưng Tiểu Nguyệt lại không biết hắn là đang nói với nàng.
Trong năm năm, hắn gần như đã đi khắp Tuyết Sơn, nơi nào cũng có dấu chân của hắn, nhưng tại sao… hắn không gặp được nàng dù chỉ một lần?
Noãn Noãn như cảm giác được không khí ngại ngùng nên liền cười tươi lãng sang chuyện khác.
– Phong thúc thúc có muốn đi dạo phố cùng Noãn Noãn và mẫu thân không?
Thanh Phong nặng nề gật đầu.
Vậy là Noãn Noãn lôi kéo Tiểu Nguyệt cách nhau bằng một mảnh lụa đi phía trước, Thanh Phong như cái bóng theo sau bắt đầu cuộc dạo phố.
Nhìn Tiểu Nguyệt cái gì cũng không chú ý, chẳng có điều gì lọt được vào trong tầm mắt của nàng, Thanh Phong lại thầm nghĩ:
Trước kia nàng cũng như vậy, cứ ngơ ngác suốt ngày. Nhưng… chí ít, chỉ cần là việc liên quan đến người đó, nàng sẽ phản ứng lại. Còn bây giờ? Điều gì khiến nàng quan tâm đây?
Cuộc dạo phố nhanh chóng kết thúc khi Hoàn lão xuất hiện, hốt hoảng nói:
– Không thấy Tiểu Quang ở đâu cả…
Hôm qua, khi biết được Tiểu Nguyệt chính là mẫu thân của mình, Tiểu Quang đã vô cùng xúc động, nhưng mà, nàng lại không nhìn nhận hắn, làm hắn bị tổn thương. Đến giờ, Tiểu Quang mới hiểu được vì sao Phong thúc thúc luôn đi tới Tuyết sơn, dù hắn đã nhiều lần rặng hỏi, Phong thúc thúc cũng không trả lời. Hoá ra, Phong thúc thúc đến đó là để tìm mẫu thân cho hắn.
Khi biết được điều đó, từ đêm hôm, Tiểu Quang không ngủ mà lần mò đến Tuyết sơn, hắn muốn tìm mẫu thân của mình.
————–
Tiểu Nguyệt nghe Tiểu Quang mất tích, nàng bỗng nhiên rối loạn, liền nói:
– Ta đi tìm!
Lập tức bay đi mất. Noãn Noãn hốt hoảng ở bên dưới chạy theo nàng:
– Mẫu thân. Người đi đâu chứ…
Noãn Noãn chạy theo vài bước đã bất lực nhìn bóng của Tiểu Nguyệt càng lúc càng bay xa. Hoàn lão tới giờ mới ý thức được vấn đề liền tự trách:
– Ta thật là! Sao lại để Tiểu Nguyệt biết chứ?
Trong lúc Hoàn lão còn đang dậm tay dậm chân thì Thanh Phong đã đuổi theo hướng của Tiểu Nguyệt, buông lại một câu:
– Lo cho Noãn Noãn.
Tiểu Nguyệt lại theo quán tính đi theo đường về Tuyết sơn. Nàng đặt chân xuống mặt đất nhìn xung quanh. Nơi này vẫn còn ở lưng chừng núi nên không bị tuyết bao phủ, khắp nơi đều là hoa cỏ. Một cái hang động đập vào trong tầm mắt của nàng.
Tiểu Nguyệt cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy hang động đó, bước chân thụt lùi về sau. Nàng sợ cái hang đó, ở đó, có những thứ khiến nàng đau đớn.
Một số hình ảnh mờ nhạt, không thứ tự tái hiện trong trí óc của nàng. Đó chính là những mảnh vỡ ký ức của nàng.
Tiểu Nguyệt quay lưng lập tức rời khỏi nơi đó.
——————–
Tiểu Nguyệt lao đầu đi, không dám quay đầu nhìn lại, có những tiếng nói vang lên bên tai nàng. Nàng không nghe rõ nó là gì, nàng không muốn biết, nó khiến nàng cảm thấy đau khổ.
Biến mất đi!
Lúc này, Thanh Phong cũng đã đuổi đến Tuyết sơn, theo sau đó là đoàn nhân mã của Uy vương phủ. Hắn không thèm nhìn bọn người kia một cái đã phi thân lên núi.
Tiểu Quang thì đang bị lạc ở một nơi nào đó trên Tuyết sơn. Nó càng lúc càng sợ hãi, không biết làm sao. Trước mặt nó là một cái cây rất to và cao, nó lại nghĩ nếu như nó trèo lên được đó thì nó sẽ tìm ra được đường đi. Thế là, nó thu hết can đảm dần dần trèo lên cao. Nó cứ trèo, trèo mãi chưa dừng lại, nó vẫn chưa đến được đỉnh cây.
Từ trên cành cây đang đứng, Tiểu Quang đưa mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều là rừng cây và núi cao, nó lại càng không biết nơi nó phải đến là nơi nào. Cuối cùng, không chịu nổi nữa, nó bật khóc:
– Mẫu thân… mẫu thân… người không cần Tiểu Quang… hu hu hu…
Tiểu Nguyệt đang ở đó rất xa bỗng nhiên ngừng lại, nàng như nghe thấy tiếng khóc.
Tiếng khóc của một đứa nhỏ, đứa nhỏ mà nàng…
Tiểu Nguyệt đổi hướng, đi theo linh cảm mách bảo.
Đến nơi, nàng dừng chân, đưa mắt nhìn, vẫn không có nó, đứa nhỏ… của nàng.
Đứa nhỏ đó tên gọi là gì nhỉ? Nàng đã nghe người khác gọi nó.
– Tiểu… Quang…
Ở trên cây cao, Tiểu Quang mở to mắt, thấy mẫu thân của nó đang ở bên dưới, nhưng nàng lại không nhìn thấy nó. Nó liền hối hả lớn tiếng kêu:
– Mẫu thân, mẫu thân. Tiểu Quang ở đây. Mẫu thân.
Tiểu Nguyệt nhìn lên cây cao, Tiểu Quang đang đứng trên đó gọi nàng, trong mắt nàng thoáng hiện ra một chút tình cảm.
Tiểu Quang trên cây nhanh nhẩu xuống leo xuống với Tiểu Nguyệt lại bị trượt chân, nó rơi thẳng xuống. Tiểu Nguyệt thấy vậy liền hoảng hốt phi thân về trước. Ngay khi Tiểu Quang sắp rơi xuống đất, nàng đã đón được nó. Nhưng Tiểu Quang vì quá sợ hãi mà ngất đi.
Tiểu Nguyêt lại nghĩ ràng nó đã chết.
————————
Chết…
Đứa nhỏ của nàng đã mất rồi.
Đứa nhỏ của nàng và…
Một gương mặt nam nhân nhạt nhoà bỗng hiện ra.
… cũng mất rồi…
Không kiềm chế được cảm xúc của mình, hàn khí từ trong cơ thể của nàng bị mất kiểm soát ùn ục trào ra.
Không còn gì nữa.
Hôm sau, Noãn Noãn dẫn Tiểu Nguyệt đi dạo phố, vừa ra khỏi cửa khách điếm đã nhìn thấy Thanh Phong.
– Phong thúc thúc.
Thanh Phong gật đầu xem như đáp lời Noãn Noãn. Hai mắt hắn vẫn chưa từng rời khỏi Tiểu Nguyệt, so với năm năm trước, nàng vẫn y như vậy, bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng… đôi mắt của nàng bây giờ lại không có một tia sinh khí.
– Phong thúc thúc, ngài ở đây làm gì?
Nghe Noãn Noãn hỏi, Thanh Phong cũng không biết trả lời thế nào, chẳng lẽ lại nói hắn muốn đến tìm Tiểu Nguyệt, nhưng… tìm nàng để làm gì?
– Ta… đã luôn lên Tuyết Sơn tìm nàng…
Thanh Phong khó khăn lắm mới thốt ra được câu nói đó, nhưng Tiểu Nguyệt lại không biết hắn là đang nói với nàng.
Trong năm năm, hắn gần như đã đi khắp Tuyết Sơn, nơi nào cũng có dấu chân của hắn, nhưng tại sao… hắn không gặp được nàng dù chỉ một lần?
Noãn Noãn như cảm giác được không khí ngại ngùng nên liền cười tươi lãng sang chuyện khác.
– Phong thúc thúc có muốn đi dạo phố cùng Noãn Noãn và mẫu thân không?
Thanh Phong nặng nề gật đầu.
Vậy là Noãn Noãn lôi kéo Tiểu Nguyệt cách nhau bằng một mảnh lụa đi phía trước, Thanh Phong như cái bóng theo sau bắt đầu cuộc dạo phố.
Nhìn Tiểu Nguyệt cái gì cũng không chú ý, chẳng có điều gì lọt được vào trong tầm mắt của nàng, Thanh Phong lại thầm nghĩ:
Trước kia nàng cũng như vậy, cứ ngơ ngác suốt ngày. Nhưng… chí ít, chỉ cần là việc liên quan đến người đó, nàng sẽ phản ứng lại. Còn bây giờ? Điều gì khiến nàng quan tâm đây?
Cuộc dạo phố nhanh chóng kết thúc khi Hoàn lão xuất hiện, hốt hoảng nói:
– Không thấy Tiểu Quang ở đâu cả…
Hôm qua, khi biết được Tiểu Nguyệt chính là mẫu thân của mình, Tiểu Quang đã vô cùng xúc động, nhưng mà, nàng lại không nhìn nhận hắn, làm hắn bị tổn thương. Đến giờ, Tiểu Quang mới hiểu được vì sao Phong thúc thúc luôn đi tới Tuyết sơn, dù hắn đã nhiều lần rặng hỏi, Phong thúc thúc cũng không trả lời. Hoá ra, Phong thúc thúc đến đó là để tìm mẫu thân cho hắn.
Khi biết được điều đó, từ đêm hôm, Tiểu Quang không ngủ mà lần mò đến Tuyết sơn, hắn muốn tìm mẫu thân của mình.
————–
Tiểu Nguyệt nghe Tiểu Quang mất tích, nàng bỗng nhiên rối loạn, liền nói:
– Ta đi tìm!
Lập tức bay đi mất. Noãn Noãn hốt hoảng ở bên dưới chạy theo nàng:
– Mẫu thân. Người đi đâu chứ…
Noãn Noãn chạy theo vài bước đã bất lực nhìn bóng của Tiểu Nguyệt càng lúc càng bay xa. Hoàn lão tới giờ mới ý thức được vấn đề liền tự trách:
– Ta thật là! Sao lại để Tiểu Nguyệt biết chứ?
Trong lúc Hoàn lão còn đang dậm tay dậm chân thì Thanh Phong đã đuổi theo hướng của Tiểu Nguyệt, buông lại một câu:
– Lo cho Noãn Noãn.
Tiểu Nguyệt lại theo quán tính đi theo đường về Tuyết sơn. Nàng đặt chân xuống mặt đất nhìn xung quanh. Nơi này vẫn còn ở lưng chừng núi nên không bị tuyết bao phủ, khắp nơi đều là hoa cỏ. Một cái hang động đập vào trong tầm mắt của nàng.
Tiểu Nguyệt cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy hang động đó, bước chân thụt lùi về sau. Nàng sợ cái hang đó, ở đó, có những thứ khiến nàng đau đớn.
Một số hình ảnh mờ nhạt, không thứ tự tái hiện trong trí óc của nàng. Đó chính là những mảnh vỡ ký ức của nàng.
Tiểu Nguyệt quay lưng lập tức rời khỏi nơi đó.
——————–
Tiểu Nguyệt lao đầu đi, không dám quay đầu nhìn lại, có những tiếng nói vang lên bên tai nàng. Nàng không nghe rõ nó là gì, nàng không muốn biết, nó khiến nàng cảm thấy đau khổ.
Biến mất đi!
Lúc này, Thanh Phong cũng đã đuổi đến Tuyết sơn, theo sau đó là đoàn nhân mã của Uy vương phủ. Hắn không thèm nhìn bọn người kia một cái đã phi thân lên núi.
Tiểu Quang thì đang bị lạc ở một nơi nào đó trên Tuyết sơn. Nó càng lúc càng sợ hãi, không biết làm sao. Trước mặt nó là một cái cây rất to và cao, nó lại nghĩ nếu như nó trèo lên được đó thì nó sẽ tìm ra được đường đi. Thế là, nó thu hết can đảm dần dần trèo lên cao. Nó cứ trèo, trèo mãi chưa dừng lại, nó vẫn chưa đến được đỉnh cây.
Từ trên cành cây đang đứng, Tiểu Quang đưa mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều là rừng cây và núi cao, nó lại càng không biết nơi nó phải đến là nơi nào. Cuối cùng, không chịu nổi nữa, nó bật khóc:
– Mẫu thân… mẫu thân… người không cần Tiểu Quang… hu hu hu…
Tiểu Nguyệt đang ở đó rất xa bỗng nhiên ngừng lại, nàng như nghe thấy tiếng khóc.
Tiếng khóc của một đứa nhỏ, đứa nhỏ mà nàng…
Tiểu Nguyệt đổi hướng, đi theo linh cảm mách bảo.
Đến nơi, nàng dừng chân, đưa mắt nhìn, vẫn không có nó, đứa nhỏ… của nàng.
Đứa nhỏ đó tên gọi là gì nhỉ? Nàng đã nghe người khác gọi nó.
– Tiểu… Quang…
Ở trên cây cao, Tiểu Quang mở to mắt, thấy mẫu thân của nó đang ở bên dưới, nhưng nàng lại không nhìn thấy nó. Nó liền hối hả lớn tiếng kêu:
– Mẫu thân, mẫu thân. Tiểu Quang ở đây. Mẫu thân.
Tiểu Nguyệt nhìn lên cây cao, Tiểu Quang đang đứng trên đó gọi nàng, trong mắt nàng thoáng hiện ra một chút tình cảm.
Tiểu Quang trên cây nhanh nhẩu xuống leo xuống với Tiểu Nguyệt lại bị trượt chân, nó rơi thẳng xuống. Tiểu Nguyệt thấy vậy liền hoảng hốt phi thân về trước. Ngay khi Tiểu Quang sắp rơi xuống đất, nàng đã đón được nó. Nhưng Tiểu Quang vì quá sợ hãi mà ngất đi.
Tiểu Nguyêt lại nghĩ ràng nó đã chết.
————————
Chết…
Đứa nhỏ của nàng đã mất rồi.
Đứa nhỏ của nàng và…
Một gương mặt nam nhân nhạt nhoà bỗng hiện ra.
… cũng mất rồi…
Không kiềm chế được cảm xúc của mình, hàn khí từ trong cơ thể của nàng bị mất kiểm soát ùn ục trào ra.
Không còn gì nữa.