Đến khi mọi người tìm đến thì hàn khí xung quanh Tiểu Nguyệt đã dày đặc đến mức không ai dám tiến lại.
– Tiểu Nguyệt…
– Tiểu Nguyệt…
Những lời kêu gào bên ngoài không hề lọt vào trong tai nàng.
Đôi mắt nàng càng lúc càng trống rỗng.
Cẩn
Hoảng loạn, một phần ký ức trong trái tim loé ra. Trong tuyết trắng, chỉ có mình nàng và đứa nhỏ, đứa nhỏ đang khóc, nàng cái gì cũng không làm được. Chỉ biết gọi tên hắn.
– Cẩn…
Trần Duy Cẩn cũng đã đến, hắn đã nghe Tiểu Nguyệt gào tên của hắn đầy đau khổ.
– Cẩn… cứu đứa nhỏ… Cẩn…
Nàng đã đau đớn, đã tuyệt vọng đến mức nào.
– Nguyệt…
– Cẩn…
Trần Duy Cẩn cắn răng định liều mình xông vào bên trọng. Một cánh tay đưa ra trước mặt hắn, ngăn hắn lại.
Lại là Lãng Nguyệt.
Chính người đàn ông này năm năm trước đã đánh hắn bị thương và dắt nàng rời đi.
– Ngươi…
Không để ý đến thái độ cay nghiến của Trần Duy Cẩn, Lãng Nguyệt vẫn một bộ dáng xuất trần. Hắn mở miệng nói:
– Tiểu Nguyệt. Đứa nhỏ vẫn chưa chết.
Chìm sâu trong bi thống, một lúc sau tiếng nói của Lãng Nguyệt mới vào tai Tiểu Nguyệt:
– Chưa… chết…
– Phải. Nó còn chưa chết. Nhưng nàng cứ giữ nó như vậy, nó sẽ chết thật.
Tiểu Nguyệt mở to mắt nhìn Lãng Nguyệt, lại cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng mình. Lúc này, môi Tiểu Quang đã tím tái, trên mi mắt thậm chí còn có băng động lại.
Nàng hoảng sợ không biết làm sao.
– Buông nó ra.
Lãng Nguyệt ra lệnh.
Tiểu Nguyệt trong thoáng chốc chưa kịp hiểu, nhưng cơ thể lại bất giác hành động buông tay. Tiểu Quang ngã xuống đất. Tiểu Nguyệt giật mình với tay muốn đỡ Tiểu Quang nhưng không dám. Nàng nhìn xung quanh tìm sự giúp đỡ nhưng lại thấy ánh mắt mọi người nhìn mình chằm chằm.
Ngày đó, nàng cũng đã bị rất nhiều người nhìn như vậy, xoi mói, dò xét, nàng càng hoảng loạn.
Tại sao? Nàng đã làm sai cái gì?
Trốn! Trốn đi!
Ý nghĩ đó loé lên trong đầu Tiểu Nguyệt, nàng liền nghe theo. Trước khi mọi người kịp hành động nàng đã bỏ trốn mất dạng.
Lãng Nguyệt liền tiến đến bắt mạch cho Tiểu Quang, hắn khó khăn nói:
– Không nguy hiểm. Ta đưa nó đi.
Nghe được lời của Lãng Nguyệt, mọi người mới trút được gánh nặng. Lập tức nhớ đến, Tiểu Nguyệt bây giờ thì sao?
Thanh Phong không nói một tiếng đã đuổi theo hướng Tiểu Nguyệt biến mất. Trần Duy Cẩn cũng theo ngay sau đó.
…
Trên đỉnh núi Tuyết sơn, ở một hốc cây rỗng nọ, Tiểu Nguyệt đang co người ở đó, hàn khí từ trong cơ thể vẫn phát ra ngùn ngụt, thân cây mục đang dần đông lại thành băng.
Nàng trước kia rất sợ lạnh, nhưng bây giờ nàng lại thu mình trong thế giới giá lạnh hiu quạnh của mình.
Mất rất nhiều thời gian và cực khổ, Trần Duy Cẩn mới leo lên được nơi này, trông thấy Tiểu Nguyệt một mình trơ trọi và lạnh lẽo như vậy, trái tim hắn lại bắt đầu đau nhói.
Tại sao?
Không phải hắn rất ghét nàng sao? Hắn không phải luôn chán ghét nàng sao? Tại sao mỗi lần nhìn thấy nàng hắn đều cảm thấy đau đớn, thấy nàng chịu đau khổ hắn càng căm hận bản thân mình, càng nhớ nàng nhiều hơn, đau nhiều hơn…
– Tiểu Nguyệt…
Trần Duy Cẩn thầm thì, hắn bắt đầu bước vào trong hàn khí do Tiểu Nguyệt phát ra. Hơi lạnh thấm vào trong da như như muốn cắt xương, cắt thịt, mỗi một bước đi tới lần một lần chịu cực hình. Nhưng, Trần Duy Cẩn vẫn tiếp tục bước tới, nỗi đau này vẫn không đau bằng nỗi đau trong tim của hắn.
– …cho ta biết… rốt cuộc ta đã quên mất chuyện gì…
Trần Duy Cẩn lại bước lên một bước.
– … tại sao? Tại sao ta lại có suy nghĩ nàng chính là…
Da thịt hắn đã không còn chịu đựng được nữa, bắt đầu nứt ra.
– Tiểu… Nguyệt…
Những tia máu phún ra, hắn bây giờ đã thành một huyết y nhân. Hắn gào lên:
-…Nguyệt… Nhi.
Tiểu Nguyệt đang co rúm người, khép mình trong sự tĩnh lặng của băng tuyết bỗng vang lên một tiếng gọi.
Nguyệt…
.. Nguyệt Nhi…
Là ai? Là ai đang gọi nàng?
Nguyệt Nhi…
Không phải là ảo giác, đúng không?
Tiểu Nguyệt chần chừ ngước mặt lên nhìn, nàng liền rơi vào một vòng tay ấm áp.
– Nguyệt Nhi.
Đến bây giờ, hắn mới dám đối mặt với trái tim mình, thừa nhận nàng chính là Nguyệt Nhi của hắn. Dù rằng hắn không nhớ gì về nàng, nhưng hắn biết nàng chính là người hắn luôn tìm kiếm.
– Nguyệt Nhi. Ta đã đến rồi.
Cuối cùng, hắn đã nói ra được câu này.
Thanh Phong đứng cách đó một đoạn nhìn thấy mọi việc đang diễn ra. Suốt năm năm, hắn một mực tìm kiếm nàng, nhưng hắn không bao giờ tìm được. Còn người đó, chỉ cần một lần đã tìm thấy nàng.
Hắn cảm thấy hơi lạnh bên ngoài bây giờ cũng không lạnh bằng trái tim của trái tim hắn.
Đây chính là số phận sao?
———————-
Tuyết Sơn Cốc.
Nhìn Tiểu Nguyệt đã ngủ say, Trần Duy Cẩn vẫn không ngờ mắt khỏi nàng, hắn cứ ngồi đó nhìn ngắm nàng như vậy.
– Tiểu Nguyệt tạm thời không sao. Ngươi phải trị thương.
Lãng Nguyệt xuất hiện buông ra một câu. Trần Duy Cẩn lại không nghe lời của hắn mà hỏi ngược:
– Ngươi nói nàng “tạm thời không sao”?
Lãng Nguyệt không trả lời.
Trần Duy Cẩn không buông tha, tiếp tục rặng hỏi:
– Ngươi nói vậy là có ý gì? Rốt cuộc nàng bị thương ra sao?
Lãng Nguyệt phớt lờ Trần Duy Cẩn mãi không được, mới lên tiếng nói thêm một câu:
– Ngươi bây giờ lấy tư cách gì để hỏi?
Trần Duy Cẩn ngây người, hắn bây giờ là gì của Tiểu Nguyệt.
– Tại sao… ta lại mất đi những ký ức về nàng? Ngươi có biết hay không?
Lãng Nguyệt trầm ngâm chốc lát lại nói:
– Ngươi trúng trùng độc. Vong tình.
Đến khi mọi người tìm đến thì hàn khí xung quanh Tiểu Nguyệt đã dày đặc đến mức không ai dám tiến lại.
– Tiểu Nguyệt…
– Tiểu Nguyệt…
Những lời kêu gào bên ngoài không hề lọt vào trong tai nàng.
Đôi mắt nàng càng lúc càng trống rỗng.
Cẩn
Hoảng loạn, một phần ký ức trong trái tim loé ra. Trong tuyết trắng, chỉ có mình nàng và đứa nhỏ, đứa nhỏ đang khóc, nàng cái gì cũng không làm được. Chỉ biết gọi tên hắn.
– Cẩn…
Trần Duy Cẩn cũng đã đến, hắn đã nghe Tiểu Nguyệt gào tên của hắn đầy đau khổ.
– Cẩn… cứu đứa nhỏ… Cẩn…
Nàng đã đau đớn, đã tuyệt vọng đến mức nào.
– Nguyệt…
– Cẩn…
Trần Duy Cẩn cắn răng định liều mình xông vào bên trọng. Một cánh tay đưa ra trước mặt hắn, ngăn hắn lại.
Lại là Lãng Nguyệt.
Chính người đàn ông này năm năm trước đã đánh hắn bị thương và dắt nàng rời đi.
– Ngươi…
Không để ý đến thái độ cay nghiến của Trần Duy Cẩn, Lãng Nguyệt vẫn một bộ dáng xuất trần. Hắn mở miệng nói:
– Tiểu Nguyệt. Đứa nhỏ vẫn chưa chết.
Chìm sâu trong bi thống, một lúc sau tiếng nói của Lãng Nguyệt mới vào tai Tiểu Nguyệt:
– Chưa… chết…
– Phải. Nó còn chưa chết. Nhưng nàng cứ giữ nó như vậy, nó sẽ chết thật.
Tiểu Nguyệt mở to mắt nhìn Lãng Nguyệt, lại cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng mình. Lúc này, môi Tiểu Quang đã tím tái, trên mi mắt thậm chí còn có băng động lại.
Nàng hoảng sợ không biết làm sao.
– Buông nó ra.
Lãng Nguyệt ra lệnh.
Tiểu Nguyệt trong thoáng chốc chưa kịp hiểu, nhưng cơ thể lại bất giác hành động buông tay. Tiểu Quang ngã xuống đất. Tiểu Nguyệt giật mình với tay muốn đỡ Tiểu Quang nhưng không dám. Nàng nhìn xung quanh tìm sự giúp đỡ nhưng lại thấy ánh mắt mọi người nhìn mình chằm chằm.
Ngày đó, nàng cũng đã bị rất nhiều người nhìn như vậy, xoi mói, dò xét, nàng càng hoảng loạn.
Tại sao? Nàng đã làm sai cái gì?
Trốn! Trốn đi!
Ý nghĩ đó loé lên trong đầu Tiểu Nguyệt, nàng liền nghe theo. Trước khi mọi người kịp hành động nàng đã bỏ trốn mất dạng.
Lãng Nguyệt liền tiến đến bắt mạch cho Tiểu Quang, hắn khó khăn nói:
– Không nguy hiểm. Ta đưa nó đi.
Nghe được lời của Lãng Nguyệt, mọi người mới trút được gánh nặng. Lập tức nhớ đến, Tiểu Nguyệt bây giờ thì sao?
Thanh Phong không nói một tiếng đã đuổi theo hướng Tiểu Nguyệt biến mất. Trần Duy Cẩn cũng theo ngay sau đó.
…
Trên đỉnh núi Tuyết sơn, ở một hốc cây rỗng nọ, Tiểu Nguyệt đang co người ở đó, hàn khí từ trong cơ thể vẫn phát ra ngùn ngụt, thân cây mục đang dần đông lại thành băng.
Nàng trước kia rất sợ lạnh, nhưng bây giờ nàng lại thu mình trong thế giới giá lạnh hiu quạnh của mình.
Mất rất nhiều thời gian và cực khổ, Trần Duy Cẩn mới leo lên được nơi này, trông thấy Tiểu Nguyệt một mình trơ trọi và lạnh lẽo như vậy, trái tim hắn lại bắt đầu đau nhói.
Tại sao?
Không phải hắn rất ghét nàng sao? Hắn không phải luôn chán ghét nàng sao? Tại sao mỗi lần nhìn thấy nàng hắn đều cảm thấy đau đớn, thấy nàng chịu đau khổ hắn càng căm hận bản thân mình, càng nhớ nàng nhiều hơn, đau nhiều hơn…
– Tiểu Nguyệt…
Trần Duy Cẩn thầm thì, hắn bắt đầu bước vào trong hàn khí do Tiểu Nguyệt phát ra. Hơi lạnh thấm vào trong da như như muốn cắt xương, cắt thịt, mỗi một bước đi tới lần một lần chịu cực hình. Nhưng, Trần Duy Cẩn vẫn tiếp tục bước tới, nỗi đau này vẫn không đau bằng nỗi đau trong tim của hắn.
– …cho ta biết… rốt cuộc ta đã quên mất chuyện gì…
Trần Duy Cẩn lại bước lên một bước.
– … tại sao? Tại sao ta lại có suy nghĩ nàng chính là…
Da thịt hắn đã không còn chịu đựng được nữa, bắt đầu nứt ra.
– Tiểu… Nguyệt…
Những tia máu phún ra, hắn bây giờ đã thành một huyết y nhân. Hắn gào lên:
-…Nguyệt… Nhi.
Tiểu Nguyệt đang co rúm người, khép mình trong sự tĩnh lặng của băng tuyết bỗng vang lên một tiếng gọi.
Nguyệt…
.. Nguyệt Nhi…
Là ai? Là ai đang gọi nàng?
Nguyệt Nhi…
Không phải là ảo giác, đúng không?
Tiểu Nguyệt chần chừ ngước mặt lên nhìn, nàng liền rơi vào một vòng tay ấm áp.
– Nguyệt Nhi.
Đến bây giờ, hắn mới dám đối mặt với trái tim mình, thừa nhận nàng chính là Nguyệt Nhi của hắn. Dù rằng hắn không nhớ gì về nàng, nhưng hắn biết nàng chính là người hắn luôn tìm kiếm.
– Nguyệt Nhi. Ta đã đến rồi.
Cuối cùng, hắn đã nói ra được câu này.
Thanh Phong đứng cách đó một đoạn nhìn thấy mọi việc đang diễn ra. Suốt năm năm, hắn một mực tìm kiếm nàng, nhưng hắn không bao giờ tìm được. Còn người đó, chỉ cần một lần đã tìm thấy nàng.
Hắn cảm thấy hơi lạnh bên ngoài bây giờ cũng không lạnh bằng trái tim của trái tim hắn.
Đây chính là số phận sao?
———————-
Tuyết Sơn Cốc.
Nhìn Tiểu Nguyệt đã ngủ say, Trần Duy Cẩn vẫn không ngờ mắt khỏi nàng, hắn cứ ngồi đó nhìn ngắm nàng như vậy.
– Tiểu Nguyệt tạm thời không sao. Ngươi phải trị thương.
Lãng Nguyệt xuất hiện buông ra một câu. Trần Duy Cẩn lại không nghe lời của hắn mà hỏi ngược:
– Ngươi nói nàng “tạm thời không sao”?
Lãng Nguyệt không trả lời.
Trần Duy Cẩn không buông tha, tiếp tục rặng hỏi:
– Ngươi nói vậy là có ý gì? Rốt cuộc nàng bị thương ra sao?
Lãng Nguyệt phớt lờ Trần Duy Cẩn mãi không được, mới lên tiếng nói thêm một câu:
– Ngươi bây giờ lấy tư cách gì để hỏi?
Trần Duy Cẩn ngây người, hắn bây giờ là gì của Tiểu Nguyệt.
– Tại sao… ta lại mất đi những ký ức về nàng? Ngươi có biết hay không?
Lãng Nguyệt trầm ngâm chốc lát lại nói:
– Ngươi trúng trùng độc. Vong tình.