Nước lạnh đến thấu xương, khiến cho người ta tuyệt vọng đến hít thở không thông, nàng chìm nổi trong làn nước xiết, thân thể bị đá vụn giữa sông cắt vào, nàng giống một tấm vải rách, bị quấn vào trong nước lũ, dòng nước tràn vào mũi và miệng của nàng, làm cho nàng sặc ho không ngừng, muốn hô hấp lại chỉ uống nước, khiến cho người ta sợ hãi nước sông.
Tô Mặc...... Tô Mặc......
Nàng cho rằng không khí lại giống như Tô Mặc, tước đoạt quyền lợi hô hấp của nàng......
Hít thở không thông, giống như sắp chết.
“Tuyết Thảo?”
Giọng nói của Tô Mặc vang lên bên tai, Tuyết Thảo kinh hoàng mở mắt ra, chỉ thấy Tô Mặc đốt một ngọn đèn ngồi ở bên giường nàng, nhíu mày, trong mắt che giấu sự lo lắng: “Mơ thấy ác mộng?” Hắn khẽ nói, giống như là sợ dọa nàng.
Ở trong đầu Tuyết Thảo cảnh trong mơ cùng sự thật đã nhập lại, nàng kinh hoảng ngồi dậy, mạnh mẽ đẩy Tô Mặc ra, sức lực mạnh đến mức suýt nữa làm cho Tô Mặc ngã sấp xuống. Tuyết Thảo che mắt, cuộn mình ở góc tường: “Đừng tới gần ta!” Giọng nói của nàng run rẩy, khó nén nỗi lo sợ, sợ hãi không yên.
Một câu liền làm cho Tô Mặc đứng thẳng bất động ở bên giường. Ánh sáng ngọn đèn hắn đốt rất yếu ớt, nhưng đã đủ để cho hắn thấy rõ vết sẹo kéo dài ngoằn ngoèo từ mu bàn chân đến cẳng chân của Tuyết Thảo. Trong lòng Tô Mặc từ từ đau, tựa như bị lưỡi dao từ từ cắt đi từng khối thịt. Hắn biết vết thương đó làm sao mà có, là thân thể ma sát vào những vật cùn mà ra, sau khi làm rách máu thịt mới có thể lưu lại vết sẹo như vậy, có lẽ hắn cũng biết những vết sẹo trên người Tuyết Thảo hình thành từ khi nào.
Tô Mặc gục đầu xuống, lòng bàn tay xiết chặt, lặng im không nói gì.
Đêm khuya, phòng trong yên tĩnh đến độ chỉ nghe tiếng côn trùng kêu vang, không biết qua bao lâu, rốt cục nghe thấy giọng buồn bực của Tuyết Thảo: “Ngươi đi ra ngoài.”
Tô Mặc chỉ có thể xoay người rời đi, bước đi hai bước, giọng của hắn khản đặc: “Tuyết Thảo...... Thực xin lỗi.”
“Bây giờ nói mấy lời đó, ngươi không cảm thấy nó giả dối đến ghê tởm sao?”
Sáng sớm ngày hôm sau, Tuyết Thảo vẫn dậy sớm như bình thường, làm xong điểm tâm thì đặt ở trên bàn, nàng cõng dược liệu khô, đang chuẩn bị ra khỏi cửa, đã thấy Tô Mặc không nói một lời đứng ở bên cạnh nàng, nhẹ giọng hỏi: “Nàng muốn đi đâu vậy?”
“Muốn đi lên trấn, ngươi giúp ta lên núi hái thuốc, không được làm biếng, trở về thì chẻ củi, giặt sạch quần áo, cơm chiều có thể giúp ta chuẩn bị thì làm giúp ta một chút, buổi trưa ta không về.” Giọng nói của nàng rất bình tĩnh, tựa như đêm qua không hề xảy ra chuyện gì.
“Ta đi với nàng.”
“Không cần.” Tuyết Thảo lập tức cự tuyệt, “Hôm này ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Tô Mặc liền gục đầu xuống im lặng. Cho đến khi Tuyết Thảo rời khỏi nhà, Tô Mặc mới cong môi mỉm cười: “Bỗng nhiên cảm thấy, kỳ thật ta là cô vợ nhỏ mà nàng nuôi dưỡng vậy...... Như vậy, cũng rất tốt.”
Tuyết Thảo liếc mắt nhìn hắn: “Chỉ tiếc, tại hạ không có phúc phận đó.”
Mỗi tháng Tuyết Thảo sẽ xuống núi một lần, trước hết nàng sẽ đi đến ngôi miếu đổ nát ở thành nam một chút, nơi đó là nơi ở của nhiều người nghèo, khinh thường thầy thuốc cũng không mua nổi thuốc, mỗi tháng Tuyết Thảo có nghĩa vụ xem bệnh cho bọn họ, sau đó đi hiệu thuốc bắc bán dược liệu trân quý chỉ có ở núi cao mới hái được, đổi lấy một ít bạc và các vị thuốc bình thường, sau đó mang về cho những người ở thành nam, nàng lại sẽ trở lên trấn mua một số vật cần dùng, sau đó về nhà.
Lần này cách lần trước xuống núi chỉ khoảng mười ngày, người trong ngôi miếu đổ nát nhìn thấy Tuyết Thảo đến đây đều vạn phần kinh ngạc vui mừng, bởi vì khoảng thời gian này thời tiết lúc lạnh lúc nóng, không ít người bị bệnh, Tuyết Thảo chẩn đoán bệnh cho bọn họ mất không ít thời gian, đi đổi lấy dược liệu cũng mất rất nhiều thời gian, thẳng đến khi khám bệnh xong, sắc trời đã tối đen, cửa thành đã đóng, Tuyết Thảo đành phải ở lại trong thành, sáng sớm hôm sau mua xong vật phẩm, mới chạy về nhà.
Tô Mặc không khóc.
Người nam nhân luôn có dụng tâm này có bao nhiêu cứng rắn tàn nhẫn, Tuyết Thảo hiểu rõ ràng hơn ai hết. Môn chủ của Thanh Lạc Môn, con rể của minh chủ võ lâm, hắn và nhạc phụ kia của hắn cùng nhau không chế cả giang hồ. Hiện tại xem ra, thế giới bên ngoài đã đảo ngược hoàn toàn.
Cũng mặc kệ Tô Mặc trở nên chật vật cỡ nào, Tuyết Thảo cũng không thể thiếu cảnh giác hắn, đợi vết thương trên người hắn tốt hơn hai ba phần, Tuyết Thảo liền lấy ra một viên thuốc màu đen, kiên quyết nhét vào miệng của Tô Mặc. Người như Tô Mặc, mặc dù có người trực tiếp đổ thức ăn vào dạ dày của hắn, hắn cũng có biện pháp ói ra, nhưng lần này, hắn ngoan ngoãn nuốt thuốc, cười nói: “Mùi vị không ngon.”
Tuyết Thảo lạnh lùng mỉa mai: “Thuốc phế đi võ công ngươi muốn ngon như thế nào?”
Nghe xong lời này của Tuyết Thảo, Tô Mặc cũng không có phản ứng gì nhiều lắm, chỉ bình tĩnh của nhìn nàng giống như lúc trước, giống như chỉ cần hơi chuyển ánh mắt, Tuyết Thảo sẽ biến mất. Chưa đầy một lát, đột nhiên mặt Tô Mặc nổi gân xanh, hô hấp của hắn có chút nặng nề hẳn lên, phảng giống như chịu đựng một nỗi đau đớn dữ dội, cuối cùng hắn nhắm mắt lại, cắn chặt răng.
Đôi mắt của Tuyết Thảo lạnh lùng nhìn hắn một lúc lâu, tay nắm chặt thành quyền, xoay người ra khỏi phòng.
Đóng cửa lại, vẫn có nghe rõ hô hấp nặng nề của người ấy ở bên trong, mặt Tuyết Thảo không chút thay đổi, mắt nhìn bàn tay tái nhợt của mình, hạ mi mắt trầm mặc.
Không có võ công, Tô Mặc không thể tự điều chỉnh nội tức, miệng vết thương khép lại rất chậm. Nhưng Tuyết Thảo giống như cũng chẳng thèm để ý tới sức khỏe của hắn, lên núi hái thuốc thì bắt Tô Mặc giúp nàng cõng gùi trúc, nhặt củi, đốn củi, đến việc đơn giản như rửa bát, tất cả đều ném cho Tô Mặc, qua một ngày, vết thương trên người Tô Mặc đều phải nứt ra vài lần.
Tuyết Thảo đang tra tấn hắn, nàng dùng tất cả biện pháp có thể nghĩ ra để tra tấn hắn, thế nhưng Tô Mặc cũng không tức giận. Trong ấn tượng của Tuyết Thảo, Tô Mặc vẫn dùng vẻ ngoài ôn nhu để che giấu nội tâm thô bạo tàn nhẫn, hắn cực kỳ chán ghét cảm giác bị người khác nắm trong tay, nhưng bây giờ......
Nhìn thấy Tô Mặc mới vừa bổ củi xong, đầu đầy mồ hôi, gương mặt lắm lem ngồi đối diện trên bàn ăn, sắc mặt Tuyết Thảo trầm xuống. Tô Mặc hạnh phúc nâng bát lên, ngay cả thức ăn cũng không gắp mà trực tiếp bới hai phần cơm to, có lẽ là rất đói bụng.
Tuyết Thảo không biết trong lòng tức giận chỗ nào, đẩy rớt đôi đũa trong tay Tô Mặc, vẻ mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm ánh mắt hơi có vẻ mờ mịt của Tô Mặc. Tuyết Thảo lạnh lùng nói: “Xem ra, ngươi rất thích ứng với những ngày bị tra tấn này.”
Tô Mặc giật mình, giống như nhìn thấu nội tâm của Tuyết Thảo, sau khi hắn im lặng một lúc lâu, mỉm cười nói: “Tuyết Thảo vẫn tính trẻ con như vậy. Nếu cuộc sống như thế gọi là tra tấn, Tuyết Thảo không ngại thì cứ tiếp tục tra tấn ta đi.” Tô Mặc dừng một chút, giống như nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng ngời, nhìn Tuyết Thảo cười híp mắt, “Ngược lại mấy ngày nay ta cảm thấy chúng ta tựa như một đôi vợ chồng bình thường......”
Tuyết Thảo lập tức đánh gảy lời của hắn: “Tô công tử cất nhắc Tuyết Thảo như thế. Tiện tì như ta làm sao có thể so sánh với thiên kim của minh chủ.”
Tô Mặc lẳng lặng nhìn Tuyết Thảo trong chốc lát, trầm giọng nói: “Có thể so sánh.”
Một khi đã như vậy, ba năm trước đây vì sao ngươi...... Tuyết Thảo nhẫn nhịn, không nói lời này ra miệng, nếu hỏi ra thì giống như nàng còn để ý đến những chuyện đó, giống như nàng chịu thua......” vợ chồng bình thường?” Tuyết Thảo thay đổi câu chuyện, châm chọc nói, “Ngươi có thấy thê tử nhà ai đối đãi với trượng phu của mình như vậy?”
Tô Mặc thở dài một tiếng, xoay người nhặt đôi đũa bị Tuyết Thảo làm rớt lên, mang theo một chút đáng thương nói: “Chưa từng thấy, cho nên, Tuyết Thảo, về sau nàng phải đối đãi tốt hơn một chút.”
“A.” Tuyết Thảo cười lạnh, “Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn có thể nói được như vậy, thực sự không biết xấu hổ.”
“Ta cần nàng là được rồi.”
Giọng nói lọt vào tai, Tuyết Thảo đứng dậy, nét mặt khó đoán: “Lời này, sao nghe vào giống như một lời châm chọc thế nào ấy.”