Vì sao muốn giết Tưởng Thanh Thanh, có lẽ ngay chính Tô Mặc cũng không nói rõ, những ngày tháng trước khi gặp lại Tuyết Thảo, hắn tựa như người bị mắc bệnh, lòng không yên, ngủ không ngon giấc, một ngày rồi một ngày nhìn thấy bệnh mình càng trở nên nguy kịch, một ngày rồi lại một ngày thần trí không tỉnh táo.
Ngày ấy sau khi trở về, Tuyết Thảo không thường gặp mặt Tô Mặc nữa, Tô Mặc cũng không miễn cưỡng nàng, cho đến ba ngày sau, cuối cùng Tuyết Thảo nhịn không được nữa, lúc đang dùng cơm nói với Tô Mặc: “Ngươi đi đi.” Tô Mặc và nàng từ đầu đến cuối cũng không cùng một loại người, “Trước kia ngươi đã cứu ta, mang ta về Thanh Lạc Môn, lần này chỉ đơn giản là ta cứu ngươi, trả lại ngươi một ân tình, ta và ngươi không nợ gì nhau.”
Tuyết Thảo suy nghĩ, dù sao bây giờ nàng cũng đánh không lại Tô Mặc, hắn không đi, nàng cũng không có cách nào. Vì thế nàng cũng vùi đầu ăn cơm: “Tô Mặc, một ngày nào đó, ta sẽ bị ngươi hại chết.”
Tô Mặc hí mắt cười nói: “Trước lúc đó, ta sẽ cứu nàng.”
Ông trời giống như muốn Tô Mặc thực hiện lời hứa hẹn của hắn, nửa tháng sau, người truy đuổi lại tới, chỉ là lần này người dẫn đầu cư nhiên là minh chủ võ lâm Tưởng Phương. Tưởng Phương người này lòng dạ độc ác lại giỏi suy tính âm mưu, hắn đến nhất định nắm chắc mười phần có thể giết Tô Mặc.
Nhóm bọn họ có hơn mười người lập tức xông vào ngôi nhà nhỏ trên núi, đánh đổ dược liệu, lật tung mọi thứ trong nhà.
Tô Mặc mang theo Tuyết Thảo trốn trong một bụi cây ở chỗ cao, Tuyết Thảo nhìn thấy bọn họ, nắm tay nắm rất chặt.
Tô Mặc vỗ vỗ lưng của Tuyết Thảo, bỗng nhiên nói: “Tuyết Thảo, ta còn chưa muốn chết.” Hắn khẽ cười nhạt, giống như ba năm trước đây lúc đẩy Tuyết Thảo xuống vách núi, trong mắt không có nửa phần tình cảm, “Mục tiêu của bọn họ là ta, Tuyết Thảo giúp ta dẫn dụ bọn họ rời đi có được không? Cho dù chỉ dẫn dụ đi một nửa trong số bọn họ, ta cũng có thể giải quyết đám còn lại.”
Tuyết Thảo lẳng lặng nhìn Tô Mặc hồi lâu, bỗng nhiên bất đắc dĩ cười: “Điều mà lần trước ta nói, một ngày nào đó, ta sẽ bị ngươi hại chết.” Đôi mắt của nàng lạnh đi, giọng nói cũng hơi khàn, “Tô Mặc, chuyện ân hận nhất trong cuộc đời của ta chính là gặp gỡ ngươi.”
Không bỏ xuống được, không cắt đứt được, một lần rồi lại một lần bị thương tổn, nàng lại còn ngốc đâm đầu vào hắn.
Người đứng lên, Tuyết Thảo không thèm nhìn lại Tô Mặc dẫu chỉ một ánh mắt, dựa theo địa hình quen thuộc trên núi mà xoay người chạy xuống chân núi, Tô Mặc nheo mắt mỉm cười, nhìn Tuyết Thảo không hề quay đầu lại mà dần dần chạy xa, Tô Mặc nghĩ, nhưng hắn thật ra cảm thấy, cả đời này điều tốt đẹp nhất chính là gặp Tuyết Thảo, lúc mười sáu tuổi gặp nàng, nhặt nàng mang về, lúc hai mươi sáu tuổi lại gặp nàng, lần này ngược lại nàng nhặt hắn về.
Chẳng qua là..... Một lần gặp mặt, một lần tương phùng, kết cục cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Người Tuyết Thảo chà xát vào đám cây cối vang lên tiếng “sàn sạt” lập tức khiến cho bọn sát thủ chú ý.”Hắn ở bên kia!” “Đuổi theo!” Hai gã sát thủ đang muốn đuổi theo, hai cành cây bắn thẳng vào đầu gối của bọn họ.
Tô Mặc từ trong bụi cây đứng dậy, cười nhạt, trên nét mặt một mảnh xơ xác tiêu điều.
Tuyết Thảo đúng là vẫn còn rất ngốc cũng quá thiện tâm. Nàng không biết tính toán, trước kia hắn cứu nàng một lần, cũng giết nàng một lần, Tuyết Thảo cứu hắn một lần cũng nên giết hắn một lần mới đúng, nhưng hắn biết Tuyết Thảo mềm lòng, không thể xuống tay được, như vậy để hắn chủ động chấm dứt mạng sống này, lúc này mới thật sự là hai người không nợ gì nhau.
Tưởng Phương vừa nhìn thấy Tô Mặc lập tức giận dữ: “Tiểu tử nạp mạng đi!”
Tô Mặc liếc nhìn một lần nữa về nơi bóng dáng của Tuyết Thảo biến mất, quay đầu liền thi triển khinh công chạy lên núi.
Hôm nay mạng này khó bảo toàn, dứt khoát làm cho nàng hận hắn, hoàn toàn chặt đứt ý niệm nhớ nhung, nếu không có nhớ mong, cũng sẽ không đau khổ.
Xung quanh họ, thời gian giống như ngừng trôi, Tuyết Thảo ở trong lòng Tô Mặc ngây ngẩn hồi lâu, mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, một tay đẩy hắn ra, ho khan hai tiếng nói: “Ngươi vào đây trước đi.”
Đóng cửa phòng, Tuyết Thảo vừa sắp xếp lại giường vừa hỏi: “Cửa thành đóng rồi, ngươi vào bằng cách nào?”
“Ta vào trước lúc cửa thành đóng, chỉ là vì luôn đi tìm nàng.”
Hắn không biết nàng ở khách điếm nào, cho nên chỉ đành đến từng khách điếm trong thành hỏi thăm...... tay Tuyết Thảo đang sắp xếp giường hơi ngừng lại, có lẽ là do ánh nến trong phòng quá dịu dàng, có lẽ là cuối cùng không kiềm chế được hoài nghi trong lòng, Tuyết Thảo mở miệng hỏi: “Vì sao bây giờ đối xử tốt với ta như vậy? Ba năm trước đây......” Vì sao có thể nhẫn tâm đẩy nàng xuống vách núi.
Tuyết Thảo còn chưa nói rõ, nhưng Tô Mặc đã có thể hiểu được ý của nàng.
Ba năm trước đây, hắn có dã tâm mở rộng quyền lực, hi vọng cưới được con gái của minh chủ là Tưởng Thanh Thanh làm vợ, Tưởng Thanh Thanh không thích Tuyết Thảo, ép hắn tự tay đẩy Tuyết Thảo xuống vách núi. Lúc đó lòng hắn tràn đầy ham muốn quyền lực không thể bỏ xuống được, lúc hắn vứt bỏ Tuyết Thảo chỉ cho rằng chẳng qua mình chỉ vứt bỏ một quân cờ, nhưng không ngờ quân cờ này lại có thể khiến cho hắn hàng đêm hắn bừng tỉnh trong sự lạnh lẽo, làm cho hắn đau khổ.
Tô Mặc mới biết chữ “tình” là như thế nào, tương tư đến tận xương là như thế nào. Hắn sai người đi tìm, nhưng ở đâu mới có thể tìm được nàng, Tô Mặc hận không thể chặt tay mình, hận không thể xoay chuyển thời gian để giết chính mình trong quá khứ.
Nhưng tháng năm vẫn mãi trôi qua không thể xoay chuyển, hắn ân hận lúc đầu đã làm sai, cũng chỉ có thể ân hận vì đã làm sai.
Hiện tại trời xanh bỗng nhiên nhân từ, để cho hắn gặp lại Tuyết Thảo, hắn sao dám lại có nửa phần sơ suất.
“Tuyết Thảo có biết như thế nào là mất đi rồi tìm lại được.” Tô Mặc hạ tầm mắt, lẳng lặng nói, “Ta chỉ sợ mất đi lần nữa.”
Nhìn thấy nét mặt của Tô Mặc như vậy, Tuyết Thảo mở to mắt, hỏi tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì, đáp án đơn giản chính là lúc ấy không hiểu, mà bây giờ đã hiểu được mà thôi, hơn nữa trong đời người, không có nhiều chuyện có thể giải thích được rõ. Tựa như bây giờ nàng cũng không biết nàng và Tô Mặc ở cùng một chỗ rốt cuộc là sẽ ra sao......
Sáng sớm hôm sau, Tô Mặc cùng Tuyết Thảo đi mua những đồ dùng cần thiết. Sau khi ra khỏi cửa thành vừa mới lên núi, Tô Mặc lại bỗng nhiên gọi Tuyết Thảo lại: “Búi tóc của nàng bị lỏng.” Hắn nghiêng người, đưa tay lên chỉnh lại tóc cho Tuyết Thảo.
Chỉ trong nháy mắt, Tuyết Thảo chỉ cảm thấy tóc của mình quấn không chặt lắm, Tô Mặc rút cây trâm gỗ trên búi tóc nàng xuống, phóng thẳng về một hướng. Chỉ nghe một tiếng thét thảm, nam tử áo xanh đang trốn trên cây té xuống đất. Tuyết Thảo kinh ngạc sợ hãi, đảo mắt nhìn lại, giữa trán người đó cắm cây trâm gài tóc mà mới vừa rồi Tô Mặc rút khỏi tóc nàng, đã tắt thở.
Tuyết Thảo quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy Tô Mặc vẫn nhìn nàng, hí mắt cười nhạt: “Tuyết Thảo chớ sợ, chỉ là một hai sát thủ theo tới thôi.” Hắn vuốt ve mái tóc của Tuyết Thảo, “Trở về nhà ta sẽ khắc cho nàng một cây trâm cài khác.”
Hắn vẫn là môn chủ Thanh Lạc Môn tàn nhẫn kia, lúc cần giết người đáng giết thì chẳng hề nương tay. Chỉ là Tô Mặc như vậy khó tránh khỏi làm cho nàng cảm thấy có một chút sợ hãi.
Tuyết Thảo nhẹ giọng hỏi: “Võ công khôi phục từ khi nào?”
“Chưa từng mất đi.”
Lòng bàn tay Tuyết Thảo căng thẳng, lại hỏi: “Sát thủ vì sao phải đuổi giết ngươi?”.
Tô Mặc giật mình, im lặng trong chốc lát, trả lời: “Tưởng Thanh Thanh đã chết, bị ta giết.”
Tuyết Thảo ngẩng đầu nhìn hắn, không dám tin mà trừng lớn mắt, nói như thế, người đuổi giết Tô Mặc đúng là người của minh chủ, Thanh Lạc Môn bị giết có lẽ cũng là minh chủ động tay vào. Hắn cưới Tưởng Thanh Thanh, Thanh Lạc Môn lớn mạnh, rõ ràng đã sắp đứng đầu võ lâm, vì sao......
Còn muốn giết thê tử kết tóc...... của hắn?
Tô Mặc cũng không nói gì, chỉ lắc đầu, nắm lấy bàn tay của Tuyết Thảo: “Chúng ta trở về đi.”
Thời gian ở bên cạnh Tuyết Thảo cũng giống như hắn dùng tất cả hạnh phúc của kiếp sau để đổi lấy, hắn không muốn vì bất kỳ chuyện gì mà lãng phí khoảng thời gian đó.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vì sao muốn giết Tưởng Thanh Thanh, có lẽ ngay chính Tô Mặc cũng không nói rõ, những ngày tháng trước khi gặp lại Tuyết Thảo, hắn tựa như người bị mắc bệnh, lòng không yên, ngủ không ngon giấc, một ngày rồi một ngày nhìn thấy bệnh mình càng trở nên nguy kịch, một ngày rồi lại một ngày thần trí không tỉnh táo.
Ngày ấy sau khi trở về, Tuyết Thảo không thường gặp mặt Tô Mặc nữa, Tô Mặc cũng không miễn cưỡng nàng, cho đến ba ngày sau, cuối cùng Tuyết Thảo nhịn không được nữa, lúc đang dùng cơm nói với Tô Mặc: “Ngươi đi đi.” Tô Mặc và nàng từ đầu đến cuối cũng không cùng một loại người, “Trước kia ngươi đã cứu ta, mang ta về Thanh Lạc Môn, lần này chỉ đơn giản là ta cứu ngươi, trả lại ngươi một ân tình, ta và ngươi không nợ gì nhau.”
Tuyết Thảo suy nghĩ, dù sao bây giờ nàng cũng đánh không lại Tô Mặc, hắn không đi, nàng cũng không có cách nào. Vì thế nàng cũng vùi đầu ăn cơm: “Tô Mặc, một ngày nào đó, ta sẽ bị ngươi hại chết.”
Tô Mặc hí mắt cười nói: “Trước lúc đó, ta sẽ cứu nàng.”
Ông trời giống như muốn Tô Mặc thực hiện lời hứa hẹn của hắn, nửa tháng sau, người truy đuổi lại tới, chỉ là lần này người dẫn đầu cư nhiên là minh chủ võ lâm Tưởng Phương. Tưởng Phương người này lòng dạ độc ác lại giỏi suy tính âm mưu, hắn đến nhất định nắm chắc mười phần có thể giết Tô Mặc.
Nhóm bọn họ có hơn mười người lập tức xông vào ngôi nhà nhỏ trên núi, đánh đổ dược liệu, lật tung mọi thứ trong nhà.
Tô Mặc mang theo Tuyết Thảo trốn trong một bụi cây ở chỗ cao, Tuyết Thảo nhìn thấy bọn họ, nắm tay nắm rất chặt.
Tô Mặc vỗ vỗ lưng của Tuyết Thảo, bỗng nhiên nói: “Tuyết Thảo, ta còn chưa muốn chết.” Hắn khẽ cười nhạt, giống như ba năm trước đây lúc đẩy Tuyết Thảo xuống vách núi, trong mắt không có nửa phần tình cảm, “Mục tiêu của bọn họ là ta, Tuyết Thảo giúp ta dẫn dụ bọn họ rời đi có được không? Cho dù chỉ dẫn dụ đi một nửa trong số bọn họ, ta cũng có thể giải quyết đám còn lại.”
Tuyết Thảo lẳng lặng nhìn Tô Mặc hồi lâu, bỗng nhiên bất đắc dĩ cười: “Điều mà lần trước ta nói, một ngày nào đó, ta sẽ bị ngươi hại chết.” Đôi mắt của nàng lạnh đi, giọng nói cũng hơi khàn, “Tô Mặc, chuyện ân hận nhất trong cuộc đời của ta chính là gặp gỡ ngươi.”
Không bỏ xuống được, không cắt đứt được, một lần rồi lại một lần bị thương tổn, nàng lại còn ngốc đâm đầu vào hắn.
Người đứng lên, Tuyết Thảo không thèm nhìn lại Tô Mặc dẫu chỉ một ánh mắt, dựa theo địa hình quen thuộc trên núi mà xoay người chạy xuống chân núi, Tô Mặc nheo mắt mỉm cười, nhìn Tuyết Thảo không hề quay đầu lại mà dần dần chạy xa, Tô Mặc nghĩ, nhưng hắn thật ra cảm thấy, cả đời này điều tốt đẹp nhất chính là gặp Tuyết Thảo, lúc mười sáu tuổi gặp nàng, nhặt nàng mang về, lúc hai mươi sáu tuổi lại gặp nàng, lần này ngược lại nàng nhặt hắn về.
Chẳng qua là..... Một lần gặp mặt, một lần tương phùng, kết cục cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Người Tuyết Thảo chà xát vào đám cây cối vang lên tiếng “sàn sạt” lập tức khiến cho bọn sát thủ chú ý.”Hắn ở bên kia!” “Đuổi theo!” Hai gã sát thủ đang muốn đuổi theo, hai cành cây bắn thẳng vào đầu gối của bọn họ.
Tô Mặc từ trong bụi cây đứng dậy, cười nhạt, trên nét mặt một mảnh xơ xác tiêu điều.
Tuyết Thảo đúng là vẫn còn rất ngốc cũng quá thiện tâm. Nàng không biết tính toán, trước kia hắn cứu nàng một lần, cũng giết nàng một lần, Tuyết Thảo cứu hắn một lần cũng nên giết hắn một lần mới đúng, nhưng hắn biết Tuyết Thảo mềm lòng, không thể xuống tay được, như vậy để hắn chủ động chấm dứt mạng sống này, lúc này mới thật sự là hai người không nợ gì nhau.
Tưởng Phương vừa nhìn thấy Tô Mặc lập tức giận dữ: “Tiểu tử nạp mạng đi!”
Tô Mặc liếc nhìn một lần nữa về nơi bóng dáng của Tuyết Thảo biến mất, quay đầu liền thi triển khinh công chạy lên núi.
Hôm nay mạng này khó bảo toàn, dứt khoát làm cho nàng hận hắn, hoàn toàn chặt đứt ý niệm nhớ nhung, nếu không có nhớ mong, cũng sẽ không đau khổ.