“Anh nói gì?” Tần Hiểu Hiểu quay đầu, ma sát cánh môi kia.
Nhậm Thiên Dã đổi khách thành chủ hôn môi của cô, càng về sau động tác càng mạnh bạo, cuối cùng anh đưa lưỡi vào miệng cô, tiến hành nụ hôn nóng bỏng, hai cánh tay anh ôm chặc eo cô không chừa một khe hở, cho đến khi cô không thở nổi anh mới dừng lại, bốn mắt nhìn nhau, mũi đụng mũi: “Hiểu bảo bối, em xem, em có cảm giác với anh!”
Tần Hiểu Hiểu bị hôn, đôi môi đỏ lên, trên đó vẫn còn lưu lại hơi thở của anh, trái tim nhảy không ngừng, cô thừa nhận, cô có cảm giác với người đàn ông này, thậm chí cô còn cảm thấy quen thuộc với mùi hương trên người anh, nhưng cô vẫn không muốn thừa nhận sự thật này, ít nhất là bây giờ.
“Nhậm Thiên Dã, vườn rau của anh tôi đã tới, bây giờ cũng đã tham quan, đúng là rất lớn rất đẹp, tôi cũng rất thích, nhưng đáng tiếc, tôi không có ý muốn làm chủ nhân của nó.”
“Cái gì?! Em nói gì?! Lặp lại lần nữa!” Hai tay Nhậm Thiên Dã nắm chặt vai cô, dùng sức lắc.
“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, anh cũng nghe rất rõ mà không phải sao? Chẳng lẽ còn muốn tôi lặp lại lần nữa?!”
“Đúng! Anh muốn em lặp lại một lần nữa cho anh nghe!”
“Nhưng tôi nghĩ không cần thiết!”
“Nhưng đối với anh thì rất quan trọng!”
“Anh cảm thấy quan trọng thì mặc anh, tôi không muốn nói lại lần nữa!”
“Em——–!”
Hai người ương ngạnh, không ai nhường ai, Nhậm Thiên Dã nổi giận, hận không thể lập tức ăn cô vào bụng để xả giận, Tần Hiểu Hiểu lại mặt đầy vui vẻ chọc người nào đó tức điên, cho đến khi có tiếng ho nhẹ vang lên hai người mới cùng nhau quay đầu lại.
“À, xin lỗi đã quấy rầy!” Kim Thuẫn lúng túng đứng ở đối diện, trong tay cầm một chồng văn kiện.
“Có chuyện thì nói nhanh!” Nhậm Thiên Dã nổi trận lôi đình rống to, nếu Kim Thuẫn nói những chuyện nhỏ nhặt, vậy thì hắn chết chắc rồi!
Kim Thuẫn nhìn lửa giận trong mắt Nhậm Thiên Dã, hắn dùng sức nuốt nước miếng, cố gắng trấn định khó khăn nói: “Nhậm tổng, đây là tài liệu cô Tần muốn, đều có ở đây, à, vậy không có chuyện gì thì tôi đi trước.”
“Đi đi.”
Kim Thuẫn nghe được hai chữ này thì giống như nghe được lệnh đặc xá, xoay người chạy như bay! Tổng giám đốc bị lửa cháy tới mông rồi, a không phải không phải! Cô Tần, cô tự cầu phúc đi.
Nhậm Thiên Dã đứng dậy, sải bước đi tới bàn, cầm chồng văn kiện lên đưa cho Tần Hiểu Hiểu: “Em tự xem đi.”
Tần Hiểu Hiểu nhận lấy, cầm xem sơ qua mấy lần, bên trong ghi lại quá khứ của cô và Nhậm Thiên Dã, chính là người đàn ông trước mặt này! Đây, sao, sao có thể?! Nhưng trong tài liệu ghi rất cặn kẽ, thân phận lúc trước của cô, thành viên trong gia đình, bạn tốt, giống y như trong trí nhớ của cô, duy chỉ có Nhậm Thiên Dã là không có!
Tại sao? Trong lòng Tần Hiểu Hiểu xuất hiện một dấu chấm hỏi thật to, tất cả ký ý bị thiếu đều nằm đây, thời gian cũng hợp lý, nếu nói là Nhậm Thiên Dã cố ý sắp đặt, nhưng anh không thể nào sắp xếp một cách hoàn hảo như vậy, vậy thì chỉ còn một khả năng, đó chính là, tất cả đều là thật.
Thấy cô thất thần, Nhậm Thiên Dã biết cô bắt đầu tin tưởng thông tin trong tài liệu, cho nên anh cũng không vội nói chuyện mà ngồi xuống cạnh cô.
Tần Hiểu Hiểu dùng sức nắm chặt tài liệu: “Tất cả đều là thật sao?”
“Không phải em đã tin rồi sao?”
“Tôi không nhớ chuyện gì về anh cả? Không nhớ, không nhớ một chút nào hết?!”
“Không sao hết, dù em có mất trí nhớ cũng không sao hết!”
“Mất trí nhớ?” Một thứ gì đó nhanh chóng lướt qua trong đầu Tần Hiểu Hiểu: “Tôi muốn trở về Anh, lập tức!”
Cô đứng lên, chạy như bay tới hướng cửa, bất chấp tiếng thét của anh, khi cô sắp chạy đến cửa, Nhậm Thiên Dã đột nhiên bắt được cô: “Được, anh đi với em!”
Mười ngón tay đan xen vào nhau, bọn họ lái xe như bay trên đường, Nhậm Thiên Dã đeo tai nghe Bluetooth: “Đặt cho tôi hai vé máy bang sang Anh, thời gian càng sớm càng tốt.”
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Về biệt thứ lấy passport trước, sau đó tới sân bay.”
Tần Hiểu Hiểu gật đầu không nói gì nữa, bởi vì trong lòng cô cũng nghĩ vậy, bây giờ anh đã làm thay cô, cô chỉ chờ sau khi xuống máy bay rồi chạy thẳng tới lâu đài của cha mà thôi.
Xe dừng trước cửa biệt thự, hai người nhanh chóng đi xuống, chạy vào, nhưng lại gặp được một người.
“Tang, sao anh lại tới đây?”
“Hiểu bảo bối, trước hết em hãy để khách đi vào rồi nói sao.” Nhậm Thiên Dã nhắc nhở cô.
“Cám ơn Nhậm tổng.” Tang xách vali đi vào phòng khách.
“Đừng khách sáo, mời vào.”
Trong phòng khách, Nhậm Thiên Dã và Tần Hiểu Hiểu lần lượt ngồi xuống, ngồi đối diện bọn họ là Tang với vẻ mặt đầy mệt mỏi, sắc mặt hắn không tốt lắm, trong mắt đều là lo lắng.
“Tang, ngồi xuống uống ly nước đi.”
“Không vội.” Tang vội vàng lấy một phong thư từ vali ra đưa cho Tần Hiểu Hiểu: “Tiểu thư, cô mau đọc đi! Lão gia, lão gia, ngài ấy xảy ra chuyện rồi!”
Trong lòng Tần Hiểu Hiểu chấn động, ngoài mặt vẫn tỉnh bơ, cô cầm lấy phong thư rồi mỉa mai nói: “Không phải ông ấy là trùm súng ống đạn dược ở Châu Âu sao? Có ai có thể làm gì ông ấy chứ?”
“Tiểu thư, lão gia, lão gia bị người khác ám sát, hơn nữa, thái độ ông ấy đối xử với người nhà cũng không phải như cô nghĩ, cô hãy xem lá thư này rồi sẽ rõ.”
“Xem ư? Ha ha…” Tần Hiểu Hiểu cười lạnh, khi Tang còn chưa kịp phản ứng, cô đã xé lá thứ thành một đống giấy vụn.
“Đừng mà, tiểu thư!” Tang muốn cướp lá thư lại, nhưng tất cả đều đã chậm, cuối cùng hắn cũng không bắt được.
“Được rồi, thư, tôi không đọc, nhưng, anh đã tới, tôi có vài chuyện muốn hỏi anh!”
“Haizz—- cô hỏi đi, tiểu thư!” Tang thở dài điều chỉnh lại cảm xúc, nói.
“Là anh giúp tôi khôi phục trí nhớ, vậy tại sao tôi lại không có một chút ký ức nào về anh ấy?” Tần Hiểu Hiểu cầm một sấp tài liệu quăng tới trước mặt Tang.
Tang nhìn hai người đang ngồi đối diện, sau đó cầm tài liệu lên xem, xem ra tiểu thư đã biết, vậy hắn cũng không cần phải giấu nữa.
“Là như vậy….” Tang nói nguyên nhân Tần Hiểu Hiểu không có chút ký ức nào về Nhậm Thiên Dã ra, sau đó hắn tiếp tục nói: “Bây giờ tiểu thư đã biết, tôi sẽ giúp cô khôi phục đoạn ký ức này, vậy, trí nhớ của cô, sẽ hoàn chỉnh.”
“Vậy làm phiền anh.”
“Khách sáo rồi, thật ra, tôi sớm nên làm như vậy.” Tang có chút áy náy nhìn hai người.
Bắt đầu thôi miên, cũng giống như lần trước, Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng tiến vào trạng thái ngủ, Tang cũng thuận lợi đi vào phần trí nhớ về Nhậm Thiên Dã, sau mấy phút, cô mở mắt ra, ánh mắt khi nhìn Nhậm Thiên Dã lúc này đã như ánh mắt của sáu năm trước, tràn đầy tình yêu.
“Bảo bối, bảo bối của anh, lần này, em thật sự trở lại rồi.”
Nhậm Thiên Dã kích động nhào qua, ôm chặt Tần Hiểu Hiểu, không để ý sự lúng túng của Tang, Tang cuối đầu sờ mũi một cái: “Tôi thấy hoa trong sân rất đẹp, tôi đi xem một chút!”
Hai người căn bản không nghe được Tang nói gì, đợi sau khi hắn ra ngoài, Nhậm Thiên Dã lại ôm chặt người phụ nữ đang cười với anh, Tần Hiểu Hiểu cũng rất phối hợp vòng tay ôm chặt cổ anh, mắt Nhậm Thiên Dã càng thêm tối, anh run rẩy hôn lên chớp mũi cô, khóe môi, sau đó ngồi dậy, ôm cô lên lầu. (@@)
Trong phòng ngủ, xuân ý dào dạt, một hình ảnh hạn chế độ tuổi đang diễn ra, làm cho người ta mặt đỏ tim đập, rất lâu sau này khi Tần Hiểu Hiểu nằm trong ngực anh, nghĩ lại cảnh này gò má vẫn đỏ ửng, mà người đàn ông đang ôm cô thì thỏa mãn thở dài, bà xã của anh đã trở lại!!!
“Cái đó, Tang còn đợi dưới lầu.” Cô tốt tính nhắc nhở.
“Không sao, anh ta sẽ không tức giận.” Tất nhiên Nhậm Thiên Dã không muốn ngừng, một bữa tiệc lớn như vậy, vừa rồi chẳng qua chỉ là một món khai vị nhỏ thôi, bây giờ mới là bữa ăn chính.
“Ưm——-, không muốn!” Âm thanh kháng nghị của cô bị vùi lấp trong nụ hôn sâu, xem ra lần này anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.
“Được rồi, được rồi, được rồi, đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi.” Người nào đó nhịn không được kêu lên.
“Không đủ, không đủ, không đủ…..” Con sói đói vô liêm sỉ nào đó kháng nghị.
“Dừng lại, mau dừng lại, em muốn anh dừng lại!”
“Hừ! Không muốn!” Con sói đói giả vờ ngây thơ nói.
Cho đến khuya tất cả mới ngừng lại, hai người ôm nhau thiếp đi. Nhưng lại khổ cho Tang chờ dưới lầu, hắn đã uống nước quá nhiều, cũng không biết đã đi vệ sinh bao nhiêu lần, bây giờ hắn đang ngồi trên ghế salon ngủ gà ngủ gật, nếu hai người kia vẫn không xuống, hắn chỉ có thể ngủ trên ghế salon, tội thật, ôi đứa bé xui xẻo.
Tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức hai người từ mộng đẹp, Nhậm Thiên Dã cầm điện thoại lên nghe: “Tổng giám đốc, không xong rồi, lão phu nhân đã qua đời!”
Nhậm Thiên Dã đổi khách thành chủ hôn môi của cô, càng về sau động tác càng mạnh bạo, cuối cùng anh đưa lưỡi vào miệng cô, tiến hành nụ hôn nóng bỏng, hai cánh tay anh ôm chặc eo cô không chừa một khe hở, cho đến khi cô không thở nổi anh mới dừng lại, bốn mắt nhìn nhau, mũi đụng mũi: “Hiểu bảo bối, em xem, em có cảm giác với anh!”
Tần Hiểu Hiểu bị hôn, đôi môi đỏ lên, trên đó vẫn còn lưu lại hơi thở của anh, trái tim nhảy không ngừng, cô thừa nhận, cô có cảm giác với người đàn ông này, thậm chí cô còn cảm thấy quen thuộc với mùi hương trên người anh, nhưng cô vẫn không muốn thừa nhận sự thật này, ít nhất là bây giờ.
“Nhậm Thiên Dã, vườn rau của anh tôi đã tới, bây giờ cũng đã tham quan, đúng là rất lớn rất đẹp, tôi cũng rất thích, nhưng đáng tiếc, tôi không có ý muốn làm chủ nhân của nó.”
“Cái gì?! Em nói gì?! Lặp lại lần nữa!” Hai tay Nhậm Thiên Dã nắm chặt vai cô, dùng sức lắc.
“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, anh cũng nghe rất rõ mà không phải sao? Chẳng lẽ còn muốn tôi lặp lại lần nữa?!”
“Đúng! Anh muốn em lặp lại một lần nữa cho anh nghe!”
“Nhưng tôi nghĩ không cần thiết!”
“Nhưng đối với anh thì rất quan trọng!”
“Anh cảm thấy quan trọng thì mặc anh, tôi không muốn nói lại lần nữa!”
“Em——–!”
Hai người ương ngạnh, không ai nhường ai, Nhậm Thiên Dã nổi giận, hận không thể lập tức ăn cô vào bụng để xả giận, Tần Hiểu Hiểu lại mặt đầy vui vẻ chọc người nào đó tức điên, cho đến khi có tiếng ho nhẹ vang lên hai người mới cùng nhau quay đầu lại.
“À, xin lỗi đã quấy rầy!” Kim Thuẫn lúng túng đứng ở đối diện, trong tay cầm một chồng văn kiện.
“Có chuyện thì nói nhanh!” Nhậm Thiên Dã nổi trận lôi đình rống to, nếu Kim Thuẫn nói những chuyện nhỏ nhặt, vậy thì hắn chết chắc rồi!
Kim Thuẫn nhìn lửa giận trong mắt Nhậm Thiên Dã, hắn dùng sức nuốt nước miếng, cố gắng trấn định khó khăn nói: “Nhậm tổng, đây là tài liệu cô Tần muốn, đều có ở đây, à, vậy không có chuyện gì thì tôi đi trước.”
“Đi đi.”
Kim Thuẫn nghe được hai chữ này thì giống như nghe được lệnh đặc xá, xoay người chạy như bay! Tổng giám đốc bị lửa cháy tới mông rồi, a không phải không phải! Cô Tần, cô tự cầu phúc đi.
Nhậm Thiên Dã đứng dậy, sải bước đi tới bàn, cầm chồng văn kiện lên đưa cho Tần Hiểu Hiểu: “Em tự xem đi.”
Tần Hiểu Hiểu nhận lấy, cầm xem sơ qua mấy lần, bên trong ghi lại quá khứ của cô và Nhậm Thiên Dã, chính là người đàn ông trước mặt này! Đây, sao, sao có thể?! Nhưng trong tài liệu ghi rất cặn kẽ, thân phận lúc trước của cô, thành viên trong gia đình, bạn tốt, giống y như trong trí nhớ của cô, duy chỉ có Nhậm Thiên Dã là không có!
Tại sao? Trong lòng Tần Hiểu Hiểu xuất hiện một dấu chấm hỏi thật to, tất cả ký ý bị thiếu đều nằm đây, thời gian cũng hợp lý, nếu nói là Nhậm Thiên Dã cố ý sắp đặt, nhưng anh không thể nào sắp xếp một cách hoàn hảo như vậy, vậy thì chỉ còn một khả năng, đó chính là, tất cả đều là thật.
Thấy cô thất thần, Nhậm Thiên Dã biết cô bắt đầu tin tưởng thông tin trong tài liệu, cho nên anh cũng không vội nói chuyện mà ngồi xuống cạnh cô.
Tần Hiểu Hiểu dùng sức nắm chặt tài liệu: “Tất cả đều là thật sao?”
“Không phải em đã tin rồi sao?”
“Tôi không nhớ chuyện gì về anh cả? Không nhớ, không nhớ một chút nào hết?!”
“Không sao hết, dù em có mất trí nhớ cũng không sao hết!”
“Mất trí nhớ?” Một thứ gì đó nhanh chóng lướt qua trong đầu Tần Hiểu Hiểu: “Tôi muốn trở về Anh, lập tức!”
Cô đứng lên, chạy như bay tới hướng cửa, bất chấp tiếng thét của anh, khi cô sắp chạy đến cửa, Nhậm Thiên Dã đột nhiên bắt được cô: “Được, anh đi với em!”
Mười ngón tay đan xen vào nhau, bọn họ lái xe như bay trên đường, Nhậm Thiên Dã đeo tai nghe Bluetooth: “Đặt cho tôi hai vé máy bang sang Anh, thời gian càng sớm càng tốt.”
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Về biệt thứ lấy passport trước, sau đó tới sân bay.”
Tần Hiểu Hiểu gật đầu không nói gì nữa, bởi vì trong lòng cô cũng nghĩ vậy, bây giờ anh đã làm thay cô, cô chỉ chờ sau khi xuống máy bay rồi chạy thẳng tới lâu đài của cha mà thôi.
Xe dừng trước cửa biệt thự, hai người nhanh chóng đi xuống, chạy vào, nhưng lại gặp được một người.
“Tang, sao anh lại tới đây?”
“Hiểu bảo bối, trước hết em hãy để khách đi vào rồi nói sao.” Nhậm Thiên Dã nhắc nhở cô.
“Cám ơn Nhậm tổng.” Tang xách vali đi vào phòng khách.
“Đừng khách sáo, mời vào.”
Trong phòng khách, Nhậm Thiên Dã và Tần Hiểu Hiểu lần lượt ngồi xuống, ngồi đối diện bọn họ là Tang với vẻ mặt đầy mệt mỏi, sắc mặt hắn không tốt lắm, trong mắt đều là lo lắng.
“Tang, ngồi xuống uống ly nước đi.”
“Không vội.” Tang vội vàng lấy một phong thư từ vali ra đưa cho Tần Hiểu Hiểu: “Tiểu thư, cô mau đọc đi! Lão gia, lão gia, ngài ấy xảy ra chuyện rồi!”
Trong lòng Tần Hiểu Hiểu chấn động, ngoài mặt vẫn tỉnh bơ, cô cầm lấy phong thư rồi mỉa mai nói: “Không phải ông ấy là trùm súng ống đạn dược ở Châu Âu sao? Có ai có thể làm gì ông ấy chứ?”
“Tiểu thư, lão gia, lão gia bị người khác ám sát, hơn nữa, thái độ ông ấy đối xử với người nhà cũng không phải như cô nghĩ, cô hãy xem lá thư này rồi sẽ rõ.”
“Xem ư? Ha ha…” Tần Hiểu Hiểu cười lạnh, khi Tang còn chưa kịp phản ứng, cô đã xé lá thứ thành một đống giấy vụn.
“Đừng mà, tiểu thư!” Tang muốn cướp lá thư lại, nhưng tất cả đều đã chậm, cuối cùng hắn cũng không bắt được.
“Được rồi, thư, tôi không đọc, nhưng, anh đã tới, tôi có vài chuyện muốn hỏi anh!”
“Haizz—- cô hỏi đi, tiểu thư!” Tang thở dài điều chỉnh lại cảm xúc, nói.
“Là anh giúp tôi khôi phục trí nhớ, vậy tại sao tôi lại không có một chút ký ức nào về anh ấy?” Tần Hiểu Hiểu cầm một sấp tài liệu quăng tới trước mặt Tang.
Tang nhìn hai người đang ngồi đối diện, sau đó cầm tài liệu lên xem, xem ra tiểu thư đã biết, vậy hắn cũng không cần phải giấu nữa.
“Là như vậy….” Tang nói nguyên nhân Tần Hiểu Hiểu không có chút ký ức nào về Nhậm Thiên Dã ra, sau đó hắn tiếp tục nói: “Bây giờ tiểu thư đã biết, tôi sẽ giúp cô khôi phục đoạn ký ức này, vậy, trí nhớ của cô, sẽ hoàn chỉnh.”
“Vậy làm phiền anh.”
“Khách sáo rồi, thật ra, tôi sớm nên làm như vậy.” Tang có chút áy náy nhìn hai người.
Bắt đầu thôi miên, cũng giống như lần trước, Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng tiến vào trạng thái ngủ, Tang cũng thuận lợi đi vào phần trí nhớ về Nhậm Thiên Dã, sau mấy phút, cô mở mắt ra, ánh mắt khi nhìn Nhậm Thiên Dã lúc này đã như ánh mắt của sáu năm trước, tràn đầy tình yêu.
“Bảo bối, bảo bối của anh, lần này, em thật sự trở lại rồi.”
Nhậm Thiên Dã kích động nhào qua, ôm chặt Tần Hiểu Hiểu, không để ý sự lúng túng của Tang, Tang cuối đầu sờ mũi một cái: “Tôi thấy hoa trong sân rất đẹp, tôi đi xem một chút!”
Hai người căn bản không nghe được Tang nói gì, đợi sau khi hắn ra ngoài, Nhậm Thiên Dã lại ôm chặt người phụ nữ đang cười với anh, Tần Hiểu Hiểu cũng rất phối hợp vòng tay ôm chặt cổ anh, mắt Nhậm Thiên Dã càng thêm tối, anh run rẩy hôn lên chớp mũi cô, khóe môi, sau đó ngồi dậy, ôm cô lên lầu. (@@)
Trong phòng ngủ, xuân ý dào dạt, một hình ảnh hạn chế độ tuổi đang diễn ra, làm cho người ta mặt đỏ tim đập, rất lâu sau này khi Tần Hiểu Hiểu nằm trong ngực anh, nghĩ lại cảnh này gò má vẫn đỏ ửng, mà người đàn ông đang ôm cô thì thỏa mãn thở dài, bà xã của anh đã trở lại!!!
“Cái đó, Tang còn đợi dưới lầu.” Cô tốt tính nhắc nhở.
“Không sao, anh ta sẽ không tức giận.” Tất nhiên Nhậm Thiên Dã không muốn ngừng, một bữa tiệc lớn như vậy, vừa rồi chẳng qua chỉ là một món khai vị nhỏ thôi, bây giờ mới là bữa ăn chính.
“Ưm——-, không muốn!” Âm thanh kháng nghị của cô bị vùi lấp trong nụ hôn sâu, xem ra lần này anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.
“Được rồi, được rồi, được rồi, đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi.” Người nào đó nhịn không được kêu lên.
“Không đủ, không đủ, không đủ…..” Con sói đói vô liêm sỉ nào đó kháng nghị.
“Dừng lại, mau dừng lại, em muốn anh dừng lại!”
“Hừ! Không muốn!” Con sói đói giả vờ ngây thơ nói.
Cho đến khuya tất cả mới ngừng lại, hai người ôm nhau thiếp đi. Nhưng lại khổ cho Tang chờ dưới lầu, hắn đã uống nước quá nhiều, cũng không biết đã đi vệ sinh bao nhiêu lần, bây giờ hắn đang ngồi trên ghế salon ngủ gà ngủ gật, nếu hai người kia vẫn không xuống, hắn chỉ có thể ngủ trên ghế salon, tội thật, ôi đứa bé xui xẻo.
Tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức hai người từ mộng đẹp, Nhậm Thiên Dã cầm điện thoại lên nghe: “Tổng giám đốc, không xong rồi, lão phu nhân đã qua đời!”