Edit: Mặc Doanh
Lâu đài nhà họ Tần tiến vào trạng thái phòng bị, trong phòng, quản gia Đường gấp như kiến trên chảo nóng, không biết Tang có mời được tiểu thư về hay không, nếu tiểu thư không về, ông nên làm sao bây giờ, ai sẽ chủ trì đại cuộc đây?
Mặc dù ông là là quản gia, nhưng không thể chủ trì đại cuộc, trước kia là A Duy thay tiểu thư giải quyết, cho nên sáu năm trước khi tới thành phố giao dịch lão gia mới dẫn A Duy theo, nhưng nào ngờ A Duy lại là cảnh sát nằm vùng, cuối cùng lão gia bị cảnh sát bắt vào tù, cho đến lúc đó mọi người nới biết được bộ mặt thật của A Duy, mọi người đều hận không thể băm A Duy thành trăm mảnh!
Nhưng may mắn ông trời có mắt, lão gia được cứu ra, bằng không ông thật sự muốn lấy cái chết để tạ tội. Bây giờ ông chỉ mong tiểu thư có thể trở về chủ trì đại cuộc.
Đường đang suy nghĩ, lúc này cửa lâu đài từ từ được mở ra, một chiếc Lincoln chạy vào, người canh gác ở cửa báo là Nhậm Thiên Dã.
Đường lập tức vui mừng kêu người hầu chuẩn bị trà bánh, Nhậm tổng tới, chắc chắn tiểu thư cũng về, tốt quá, thật sự tốt quá! Lần này lão gia được cứu rồi!
Người giúp việc vừa đặt khay trà bánh lên bàn, cửa cũng truyền tới bước chân trầm ổn hữu lực, Đường chủ động nghênh đón: “Nhậm tổng, cậu tới rồi.”
“Ừ.” Nhậm Thiên Dã hơi ngẩng đầu đi về phía salon, Đường nhìn sau lưng Nhậm Thiên Dã, tìm mãi cũng không thấy tiểu thư, đây là sao?
“Không cần tìm, Hiểu bảo bối không có trở về.”
“Nhậm tổng, không phải cậu đang nói đùa với tôi chứ?”
Nhậm Thiên Dã không nói gì, Tang sau lưng anh cho Đường một ánh mắt, Đường lập tức hiểu, Nhậm Thiên Dã thật sự không nói đùa với mình, nhưng nếu như vậy thì làm sao để cứu lão gia đây? Ông không cho là một thương nhân như Nhậm Thiên Dã lại có năng lực này.
Nhậm Thiên Dã nhìn sự nghi ngờ trên mặt Đường, cũng không lộ vẻ không vui, chỉ nghiêm túc hỏi: “Giải quyết công việc ở chỗ nào?’
Quản gia Đường bị khí thế của Nhậm Thiên Dã làm chấn động: “Xin đi theo tôi.”
Trong thư phòng nằm ở tầng hai, Nhậm Thiên Dã vừa ngồi xuống thì lập tức nói: “Đường, chuyện lần này Tang đã nói cho tôi nghe, bây giờ chú lập tức liên lạc với Hàn gia, nói cho bọn chúng biết chúng ta đồng ý với điều kiện của bọn chúng, yêu câu bọn chúng bảo đảm lão gia được bình an.”
“Nhưng Nhậm tổng, nếu làm vậy nhà họ Tần sẽ tổn thất to lớn, chắc chắn lão gia cũng sẽ không muốn làm vậy.”
“Như vậy chú Đường cho là tôi nên làm như thế nào đây?”
“Xin lỗi, thứ cho tôi nói thẳng, cậu hẳn là nên đưa tiểu thư trở lại, cô ấy nhất định sẽ dẫn người xông vào nhà họ Hàn cứu lão gia ra.”
“Đó là biện pháp trực tiếp, nhưng chú có nghĩ tới, trong đó đám người kia cũng đã bố trí thiên la địa võng chờ các người? Bây giờ tùy tiện xông vào, chỉ là bứt dây động rừng, ảnh hưởng đến việc cứu lão gia, cho nên suy nghĩ này của chú chẳng những không cứu được lão gia mà còn hại nhà họ Tần!”
“Đây——-.” Đường nghe Nhậm Thiên Dã nói xong thì toát mồ hôi lạnh, khẩn trương lấy tay lau mồ hôi trên trán, người đàn ông này quả nhiên không thể khinh thường, lời lẽ vô cùng có đạo lý, ông chỉ muốn nhanh chóng cứu người mà quên nhà họ Hàn là một lũ hèn hạ ác độc, nếu tùy tiện xông vào, không chừng người gặp nguy chính là bọn họ!
“Được, vậy cứ làm theo lời cậu nói, tôi lập tức gọi điện thoại cho chúng!”
Nhậm Thiên Dã ngẩng đầu nói: “Nhớ lấy danh nghĩa của tiểu thư mà gọi.”
“Được, tôi biết, cậu yên tâm.”
Bên kia nghe điện thoại, Đường nói với người nhà họ Hàn đồng ý đưa công nghệ chế tạo súng ống đạn dược tăng tiến nhất cho chúng để trao đổi Tần Thiên Minh, chỉ cần bọn họ có thể đảm bảo Tần Thiên Minh được bình an.
Sau khi nhà họ Hàn nghe được tin này thì mừng như điên, Dã Mã Thượng sảng khoái đồng ý sẽ bảo đảm Tần Thiên Minh được bình an, dù sao cũng là trao đổi cũng giới hắc đạo, nếu diễn ra ban ngày sẽ bị cảnh sát để mắt tới, cho nên thời gian dao dịch sẽ diễn ra vào mười hai giờ đêm, địa điểm ở quán rượu của nhà họ Hàn, một tay giao người một tay giao hàng.
Vừa cúp điện thoại, Nhậm Thiên Dã lại thản nhiên nói: “Tối mai phái một ít người giỏi bắn tỉa mai phục ở dinh thự nhà họ Hàn, còn vụ trao đổi, tôi sẽ đích thân đi!”
“Nhậm tổng, điểu này sợ rằng không ổn, chúng ta lấy danh nghĩa của tiểu thư để gọi điện thoại, nếu tiểu thư không xuất hiện, chắc chắn bọn chúng sẽ không chịu thả lão gia ra.”
“Những chuyện này chú không cần lo lắng, tôi tự có cách, được rồi, chú đem bản vẽ và công nghệ chế tạo cùng với danh sách những người làm ăn với nhà họ Tần tới cho tôi.”
“Nhậm tổng, cậu muốn những thứ đó làm gì?” Đường biết Nhậm Thiên Dã là chồng của tiểu thư, nhưng liên quan đến việc kinh doanh và những bí mật, ông vẫn do dự.
“Đường, chủ hãy làm theo lời Nhậm tổng.” Tang đứng bên cạnh lên tiếng.
“Được, vậy tôi đi lấy.” Lần này Đường không do dự nữa mà lập tức mở cửa bí mật trong thư phòng: “Nhậm tổng, đây.”
Nhậm Thiên Dã nhận lấy bản vẽ nhìn kỹ, anh sao chép một bản, rồi sao đó vẽ thêm vài nét trên bản vẽ, về danh sách, anh cũng sao chép lại một bản, rồi dùng kéo cắt ra sao đó ghép lại, làm xong, anh lại đưa cho Tang đi in, hai phần bản vẽ và danh sách mới hoàn toàn được in ra.
“Nhậm tổng, chúng ta làm vậy nếu bọn chúng nhận ra thì sao đây?” Đường lo lắng nói, phải biết lão gia vẫn còn trong tay bọn chúng: “Bọn họ sẽ không nhìn ra được, được rồi, ngày mai trao đổi các người đi theo tôi.” Nhậm Thiên Dã nói, trong giọng nói không có một chút gì gọi là thương lương, mà chỉ có ra lệnh.
Đường vẫn còn hơi lo âu, nhưng khi nhìn thấy biểu hiện lạnh nhạt của Tang thì trái tim cũng thoáng buông xuống: “Được, Nhậm tổng, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.”
Đi khỏi thư phòng, Nhậm Thiên Dã ngồi xuống ghế sa lon ở phòng khách, Đường đã sắp xếp xong, Tang cũng đang chỉ huy, hai người đã thương lượng, một người sẽ đi theo Nhậm Thiên Dã, một người đi lo chuyện mai phục ở dinh thự nhà họ Hàn, dẫu sao đám người nhà họ Hàn rất xảo trá, bọn họ phải cẩn thận từng chút một.
Buổi tối, Nhậm Thiên Dã ngủ trong phòng dành cho khách, anh gọi điện thoại bảo Kim Thuẫn mang người của Ám Dạ đến hỗ trợ người nhà họ Tần, để phòng ngừa bên kia dùng kế điệu hổ ly sơn, sau đó anh bảo Kim Thuẫn thông báo với Tu Mục và Lãnh Diệc Thần bảo họ ngày mai tới một chuyến, sắp xếp xong, anh mới lên giường nghỉ ngơi.
Hôm sau thời tiết rất tệ, Nhậm Thiên Dã ăn sáng xong thì ngồi ở phòng khách đọc báo, không chút nhìn ra chút nào cho thấy là anh sắp đối mặt với một trận gió tanh mưa máu, ngay cả Đường cũng bội phục người đàn ông này.
Tám giờ tối, Nhậm Thiên Dã dẫn người của nhà họ Tần xuất phát, đi theo còn có Đường, Tang, Lãnh Diệc Thần, Tu Mục, về Kim Thuẫn thì được anh sắp xếp mai phục ở nhà họ Hàn, bởi vì người nhà họ Hàn không biết anh, cho nên đúng lúc anh có thể bày cuộc ở đó, chờ chúng sập bãy.
Đi cùng Nhậm Thiên Dã còn có Lãnh Diệc Thần, Tang, Tu Mục, bọn giữa tách ra ở giữa đường, mỗi người mang theo người chạy tới chỗ đã sắp xếp trước, Nhậm Thiên Dã đứng trước cửa quán rượu, những thủ hạ nhanh chóng tách ra thành hai hàng, chỉ có Nhậm Thiên Dã và Lãnh Diệc Thần đi vào cửa chính, Đường đi tới đi lui để phân tán sự chú ý, chỗ này là địa bàn của nhà họ Hàn, chỉ sợ mỗi cử động của bọn họ khi đặt chân đến đây đều đã bị giám thị.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, người đàn ông ngồi trong phòng nhìn camera theo dõi, cười đểu, đám người kia tới sớm thật, xem ra đã chuẩn bị rồi, nhưng đây là địa bàn của nhà họ Hàn, không sợ bọn chúng làm ra chuyện gì.
“Đại ca, nghe nói lần này là con gái Tần Thiên Minh đích thân tới trao đổi, bây giờ đã chín giờ năm mươi, tại sao cô ta vẫn chưa đến?”
“Cô ta sẽ đến, nếu không chúng ta sẽ——.” Hắn làm động tác cắt cổ, hai người tà ác cười to.
Khi Nhậm Thiên Dã thấy Tần Hiểu Hiểu đi tới thì mặt tối sầm xuống, vốn dĩ anh chuẩn bị tìm người thay thế cô đi trao đổi, bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đi vào phòng bao, Lãnh Diệc Thần cũng an ủi rót trà cho anh, uống trà á?! Bây giờ anh nào có hứng thú chứ! Anh giận đến mức uống một hóp trà nóng, nóng đến mức anh phun hết ra ngoài. (Bỏ ngu nhe anh)
“Dã Tử, đây là trà ngon đó cậu có biết không hả.”
“Không nói sớm, sao tớ biết.”
“Cậu, có ổn không?”
“Nếu không cậu uổng thử một hớp đi?!”
Lãnh Diệc Thần vội vàng khoát tay làm ra vẻ vô tội……
“Đại ca Hàn, tôi tới rồi đây!” Tiếng đẩy cửa vang lên, Tần Hiểu Hiểu và Đường đi vào phòng.
“Cô Tần tới thật đúng lúc!”
“Đồ các người muốn tôi đã mang tới, cha tôi đâu?”
“Dẫn tới!” Người được gọi là đại ca phất tay, một đám người áp giải một người đàn ông bị trùm vải đen trên đâu đi ra, nhìn quần áo trên người thì chính là Tần Thiên Minh không thể nghi ngờ.
Bên dinh thự của nhà họ Hàn đã bị Tu Mục và Tang bao vây, hai người ở trong tối ra dấu chuẩn bị đi vào từ phía sao, xem thử Tần Thiên Minh có bị nhốt ở đây hay không……..
“Đây là thứ anh muốn.” Tần Hiểu Hiểu đặt bn vẽ và danh sách khách hàng trước mặt đại ca Hàn, hắn vừa muốn cầm lên, Tần Hiểu Hiểu lập tức rút một cây dao găm ra cắm lên giấy: “Đại ca Hàn, thả người!”
“Bản vẽ chúng tôi còn không biết là thiệt hay giả, cô Tần quá nóng lòng rồi.” Một thằng đàn em đứng bên cạnh đại ca Hàn cướp lời.
“Cút—–! Ở đây không tới lượt mày nói chuyện!” Tần Hiểu Hiểu âm ngoan đá thằng đàn em kia lộn mèo, làm hắn đau đến mức co rúc lăn lộn.
“Được rồi, cô Tần, là tôi dạy dỗ không nghiêm, nhưng bản vẽ này của cô tôi phải xem thử mới được.” Đại ca Hàn bày ra dáng vẻ đang nói chuyện với bạn bè, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Đường, chú cầm qua cho đại ca Hàn xem.”
“Dạ, tiểu thư!”
Đường cầm bản vẽ giơ lên trước mặt đại ca Hàn, đại ca Hàn quơ tay bảo người đàn ông đeo mắt kiếng sau lưng bước tới kiểm tra, mấy phút trôi qua, người đàn ông kia lấy mắt kiếng xuống, xoa mũi, xoay người nháy mắt với đại ca Hàn, đại ca Hàn thấy vậy, để người kia lui ra, tự mình lên trước nhìn lại: “Được, rất tốt, cô Tần quả nhiên giữ lời! Thả người!”
“Đưa bản vẽ cho bọn họ!”
“Dạ, tiểu thư.”
Người đàn ông bị trùm vải đen được đẩy lên, bản vẽ cũng nằm trong tay đại ca Hàn, người đàn ông bị trùm vãi đen bị Tần Hiểu Hiểu kéo tới, cô tháo tấm vải ra——–.
Bên trong dinh thự của nhà họ Hàn, Tu Mục và Tang thuận lợi tiến vào, diện tích bên trong so với tưởng tượng của bọn họ thì lớn hơn, hai người dẫn theo thủ hạ tách ra tìm, hẹn gặp nhau ở cửa. Tang dẫn người đi tới tầng hầm, Tu Mục thì dẫn người lên lầu, có vài chỗ có đặt camera theo giõi bọn họ cũng né được.
Vải trùm đầu của người kia bị kéo xuống, khuôn mặt của Tần Thiên Minh lộ ra: “Con gái ngoan, mau cởi trói giúp cha.”
“Tiểu thư, tôi tới giúp cô.” Đường đứng bên cạnh giúp cởi trói.
Cánh tay ‘Tần Thiên Minh’ được giải phóng, lập tức kéo tay Tần Hiểu Hiểu chi ra ngoài: “Đợi đã! Mày không phải cha tao!”
“Con gái ngoan, con đang nói gì? Đi, mau đưa cha về.”
Tần Hiểu Hiểu nắm tay phải của ‘Tần Thiên Minh’ giơ lên, bàn tay không có chút sứt mẻ nào! Nhưng ngón áp út ở bàn tay phải của Tần Thiên Minh bị tật và ông đeo ngón tay bạc!
“Không tốt! Tiểu thư chạy mau!” Đường lập tức phản ứng, ông đưa tay đẩy Tần Hiểu Hiểu muốn để cô chạy khỏi phòng bao, nhưng tất cả đã chậm, đại ca Hàn đã dần người tới, họng súng đen ngòm chỉ thẳng vào bọn họ: “Đứng im hết cho tao!”
“Cô Tần rất thông mình, nhưng đáng tiếc, mày chậm một bước rồi.” Đại ca Hàn chỉ súng vào huyệt thái dương của Tần Hiểu Hiểu, cười nhạt nói.
“Bản vẽ và danh sách đều ở trên tay chúng mày, đại ca Hàn không nên nói mà không giữ lời!”
“Ha ha ha ha ha…. Ai nói với mày là bọn tao coi trọng chữ tín?”
“Mày làm ăn như vậy, không sợ truyền ra ngoài sẽ không có ai dám hợp tác với mày sao?!”
“Sợ?! Ha ha ha, tôi cũng không phải đại ca Hàn! Nói thiệt cho mày biết, cha mày không có ở đây, lần này mày tới là mất cả người lẫn của.”
“Mất cả người lẫn của, mày có ý gì?”
“Một người phụ nữ xinh đẹp, thông minh lại tàn nhẫn, Tần Hiểu Hiểu mày lại đúng là loại đó, vậy mày nói thử xem tao có ý gì đây?” Đại ca Hàn dùng súng trượt xuống cằm Tần Hiểu Hiểu, tay chạm vào vùng đồi đầy đặn của Tần Hiểu Hiểu, rồi đặt lên mép ngửi một cách dâm đãng, cười to.
Thấy vậy, Tần Hiểu Hiểu lạnh lùng nói: “Làm đại ca Hàn thất vọng rồi.”
“Ồ? Nói gnhe một chút.”
“Tao đã kết hôn rồi.”
“Cái gì?! Người đàn ông kia là ai?!” Đại ca Hàn bị tạt nước lạnh, vô cùng tức tối.
“Liên quan gì đến mày.”
“Được, mày không nói, tao cũng có thể tự điều tra, đến lúc đó tao sẽ giết nó trước mặt mày, rồi cưỡi lên mày.”
“Mày tự tìm chết!” Cửa phòng bao bị người khác đạp mạnh, Nhậm Thiên Dã dẫn theo người xông vào, nghịch chuyển tình thế trong nháy mắt, Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng đánh rớt súng trên tay đại ca Hàn, chạy tới bên cạnh Nhậm Thiên Dã.
“Chỗ này là địa bàn của tao, tụi bây một đứa cũng đừng mơ có thể đi khỏi đây!” Đại ca Hàn nắm cánh tay đau hung tợn nói, hận không thể lập tức băm Nhậm Thiên Dã ra thành trăm mãnh!
“Là địa bàn của mày thế như thế nào? Mày dám đụng vào người phụ nữ của tao thì phải chết! Mày hãy vễnh tai chó lên mà nghe cho kỹ, cả quán rượu này đã bị tao gài lựu đạn, chỉ cần ta ra lệnh mọt o tiếng, mày sẽ lập tức biến thành tro bụi, sao đây? Mày dám đánh cược một lần không?!”
“Ha ha, tao đâu phải là đứa chết nhát.”
“Được.” Nhậm Thiên Dã liếc mắt với Lãnh Diệc Thần: “Nổ lầu cuối.”
Lãnh Diệc Thần gật đầu, bấm một phím trên remos, một âm thanh vang dội phát ra, toàn bộ quán rượu bắt đầu rung chuyển,sập xuống.
“Mày có hài lòng không?”
“Phi—–.” Đại ca Hàn phun một bãi nước miếng: “Xem như mày lợi hại, hãy đợi đó! Để bọn chúng đi!”
Bọn Nhậm Thiên Dã vừa ra khỏi quan rượu thì lập tức liên lạc cho Kim Thuẫn bảo hắn mang người tới tiếp ứng, trong tầm hầm của dinh thự nhà họ Hàn Tang phát hiện có tất nhiều người nổi tiếng bên trong, hắn thả bọn họ ra, nhưng có một phòng giam bị khóa chặt, cô lập với bên ngoài.
“Sao lại xuống đây?”
“Đã tìm hết trên lầu rồi, không có thu hoạch.” Tu Mục giải thích.
“Giờ cũng chỉ còn chỗ nào chưa xét.”
Hai người nhìn nhau, nhẹ giọng đi đến hai bên cửa, ba, hai, một, ầm——, cửa sắt bị lưu đạn mini làm nổ tung, đồng thời hệ thống báo động cũng vang lên.
“Không tốt, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi, nếu đợi bọn chúng chạy tới thì nguy.”
“Được, tôi vào đó xem một chút, anh dẫn người đi ra ngoài chờ đi.”
“Cẩn thận.”
Tang làm động tác OK với Tu Mục, sau đó nhanh chóng đi vào phòng giam, bên trong quả nhiên đang nhốt một người đàn ông, nhưng quần áo của người rách rưới, tóc tai rối mù, không thể nhìn ra có phải Tần Thiên Minh hay không, Tang gấp gáp gọi một tiếng lão gia, người kia cứng lại một giây rồi chậm rãi xoay người lại.
“Tang——–.” Tần Thiên Minh đáp lại, giọng khàn khàn.
“Lão gia, thật sự là người, tốt quá, tôi lập tức cứu người ra ngoài!”
“Đại ca! Không tốt, chúng ta trúng kế điệu hổ ly sơn, bọn chúng đã xông vào dinh tự cứu người!”
“Cái gì? Mày nói cái gì? Trở về, lập tức trở về!”
Đến khi đại ca Hàn về thì đã thấy khói bốc lên từ dinh thự, hắn nhanh chóng đạp ga đến trước cửa dinh thự, dinh thự đã bị cháy đen hết, hoàn toàn biến dạng.
“A———!” Đại ca Hàn gầm lên giận giữ, hung hăn đấm vào cửa sắt, cửa sắt rung rinh, một lỗ thủng hiện ra: “Trả thù! Tao phải trả thù!”
Lâu đài nhà họ Tần tiến vào trạng thái phòng bị, trong phòng, quản gia Đường gấp như kiến trên chảo nóng, không biết Tang có mời được tiểu thư về hay không, nếu tiểu thư không về, ông nên làm sao bây giờ, ai sẽ chủ trì đại cuộc đây?
Mặc dù ông là là quản gia, nhưng không thể chủ trì đại cuộc, trước kia là A Duy thay tiểu thư giải quyết, cho nên sáu năm trước khi tới thành phố giao dịch lão gia mới dẫn A Duy theo, nhưng nào ngờ A Duy lại là cảnh sát nằm vùng, cuối cùng lão gia bị cảnh sát bắt vào tù, cho đến lúc đó mọi người nới biết được bộ mặt thật của A Duy, mọi người đều hận không thể băm A Duy thành trăm mảnh!
Nhưng may mắn ông trời có mắt, lão gia được cứu ra, bằng không ông thật sự muốn lấy cái chết để tạ tội. Bây giờ ông chỉ mong tiểu thư có thể trở về chủ trì đại cuộc.
Đường đang suy nghĩ, lúc này cửa lâu đài từ từ được mở ra, một chiếc Lincoln chạy vào, người canh gác ở cửa báo là Nhậm Thiên Dã.
Đường lập tức vui mừng kêu người hầu chuẩn bị trà bánh, Nhậm tổng tới, chắc chắn tiểu thư cũng về, tốt quá, thật sự tốt quá! Lần này lão gia được cứu rồi!
Người giúp việc vừa đặt khay trà bánh lên bàn, cửa cũng truyền tới bước chân trầm ổn hữu lực, Đường chủ động nghênh đón: “Nhậm tổng, cậu tới rồi.”
“Ừ.” Nhậm Thiên Dã hơi ngẩng đầu đi về phía salon, Đường nhìn sau lưng Nhậm Thiên Dã, tìm mãi cũng không thấy tiểu thư, đây là sao?
“Không cần tìm, Hiểu bảo bối không có trở về.”
“Nhậm tổng, không phải cậu đang nói đùa với tôi chứ?”
Nhậm Thiên Dã không nói gì, Tang sau lưng anh cho Đường một ánh mắt, Đường lập tức hiểu, Nhậm Thiên Dã thật sự không nói đùa với mình, nhưng nếu như vậy thì làm sao để cứu lão gia đây? Ông không cho là một thương nhân như Nhậm Thiên Dã lại có năng lực này.
Nhậm Thiên Dã nhìn sự nghi ngờ trên mặt Đường, cũng không lộ vẻ không vui, chỉ nghiêm túc hỏi: “Giải quyết công việc ở chỗ nào?’
Quản gia Đường bị khí thế của Nhậm Thiên Dã làm chấn động: “Xin đi theo tôi.”
Trong thư phòng nằm ở tầng hai, Nhậm Thiên Dã vừa ngồi xuống thì lập tức nói: “Đường, chuyện lần này Tang đã nói cho tôi nghe, bây giờ chú lập tức liên lạc với Hàn gia, nói cho bọn chúng biết chúng ta đồng ý với điều kiện của bọn chúng, yêu câu bọn chúng bảo đảm lão gia được bình an.”
“Nhưng Nhậm tổng, nếu làm vậy nhà họ Tần sẽ tổn thất to lớn, chắc chắn lão gia cũng sẽ không muốn làm vậy.”
“Như vậy chú Đường cho là tôi nên làm như thế nào đây?”
“Xin lỗi, thứ cho tôi nói thẳng, cậu hẳn là nên đưa tiểu thư trở lại, cô ấy nhất định sẽ dẫn người xông vào nhà họ Hàn cứu lão gia ra.”
“Đó là biện pháp trực tiếp, nhưng chú có nghĩ tới, trong đó đám người kia cũng đã bố trí thiên la địa võng chờ các người? Bây giờ tùy tiện xông vào, chỉ là bứt dây động rừng, ảnh hưởng đến việc cứu lão gia, cho nên suy nghĩ này của chú chẳng những không cứu được lão gia mà còn hại nhà họ Tần!”
“Đây——-.” Đường nghe Nhậm Thiên Dã nói xong thì toát mồ hôi lạnh, khẩn trương lấy tay lau mồ hôi trên trán, người đàn ông này quả nhiên không thể khinh thường, lời lẽ vô cùng có đạo lý, ông chỉ muốn nhanh chóng cứu người mà quên nhà họ Hàn là một lũ hèn hạ ác độc, nếu tùy tiện xông vào, không chừng người gặp nguy chính là bọn họ!
“Được, vậy cứ làm theo lời cậu nói, tôi lập tức gọi điện thoại cho chúng!”
Nhậm Thiên Dã ngẩng đầu nói: “Nhớ lấy danh nghĩa của tiểu thư mà gọi.”
“Được, tôi biết, cậu yên tâm.”
Bên kia nghe điện thoại, Đường nói với người nhà họ Hàn đồng ý đưa công nghệ chế tạo súng ống đạn dược tăng tiến nhất cho chúng để trao đổi Tần Thiên Minh, chỉ cần bọn họ có thể đảm bảo Tần Thiên Minh được bình an.
Sau khi nhà họ Hàn nghe được tin này thì mừng như điên, Dã Mã Thượng sảng khoái đồng ý sẽ bảo đảm Tần Thiên Minh được bình an, dù sao cũng là trao đổi cũng giới hắc đạo, nếu diễn ra ban ngày sẽ bị cảnh sát để mắt tới, cho nên thời gian dao dịch sẽ diễn ra vào mười hai giờ đêm, địa điểm ở quán rượu của nhà họ Hàn, một tay giao người một tay giao hàng.
Vừa cúp điện thoại, Nhậm Thiên Dã lại thản nhiên nói: “Tối mai phái một ít người giỏi bắn tỉa mai phục ở dinh thự nhà họ Hàn, còn vụ trao đổi, tôi sẽ đích thân đi!”
“Nhậm tổng, điểu này sợ rằng không ổn, chúng ta lấy danh nghĩa của tiểu thư để gọi điện thoại, nếu tiểu thư không xuất hiện, chắc chắn bọn chúng sẽ không chịu thả lão gia ra.”
“Những chuyện này chú không cần lo lắng, tôi tự có cách, được rồi, chú đem bản vẽ và công nghệ chế tạo cùng với danh sách những người làm ăn với nhà họ Tần tới cho tôi.”
“Nhậm tổng, cậu muốn những thứ đó làm gì?” Đường biết Nhậm Thiên Dã là chồng của tiểu thư, nhưng liên quan đến việc kinh doanh và những bí mật, ông vẫn do dự.
“Đường, chủ hãy làm theo lời Nhậm tổng.” Tang đứng bên cạnh lên tiếng.
“Được, vậy tôi đi lấy.” Lần này Đường không do dự nữa mà lập tức mở cửa bí mật trong thư phòng: “Nhậm tổng, đây.”
Nhậm Thiên Dã nhận lấy bản vẽ nhìn kỹ, anh sao chép một bản, rồi sao đó vẽ thêm vài nét trên bản vẽ, về danh sách, anh cũng sao chép lại một bản, rồi dùng kéo cắt ra sao đó ghép lại, làm xong, anh lại đưa cho Tang đi in, hai phần bản vẽ và danh sách mới hoàn toàn được in ra.
“Nhậm tổng, chúng ta làm vậy nếu bọn chúng nhận ra thì sao đây?” Đường lo lắng nói, phải biết lão gia vẫn còn trong tay bọn chúng: “Bọn họ sẽ không nhìn ra được, được rồi, ngày mai trao đổi các người đi theo tôi.” Nhậm Thiên Dã nói, trong giọng nói không có một chút gì gọi là thương lương, mà chỉ có ra lệnh.
Đường vẫn còn hơi lo âu, nhưng khi nhìn thấy biểu hiện lạnh nhạt của Tang thì trái tim cũng thoáng buông xuống: “Được, Nhậm tổng, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.”
Đi khỏi thư phòng, Nhậm Thiên Dã ngồi xuống ghế sa lon ở phòng khách, Đường đã sắp xếp xong, Tang cũng đang chỉ huy, hai người đã thương lượng, một người sẽ đi theo Nhậm Thiên Dã, một người đi lo chuyện mai phục ở dinh thự nhà họ Hàn, dẫu sao đám người nhà họ Hàn rất xảo trá, bọn họ phải cẩn thận từng chút một.
Buổi tối, Nhậm Thiên Dã ngủ trong phòng dành cho khách, anh gọi điện thoại bảo Kim Thuẫn mang người của Ám Dạ đến hỗ trợ người nhà họ Tần, để phòng ngừa bên kia dùng kế điệu hổ ly sơn, sau đó anh bảo Kim Thuẫn thông báo với Tu Mục và Lãnh Diệc Thần bảo họ ngày mai tới một chuyến, sắp xếp xong, anh mới lên giường nghỉ ngơi.
Hôm sau thời tiết rất tệ, Nhậm Thiên Dã ăn sáng xong thì ngồi ở phòng khách đọc báo, không chút nhìn ra chút nào cho thấy là anh sắp đối mặt với một trận gió tanh mưa máu, ngay cả Đường cũng bội phục người đàn ông này.
Tám giờ tối, Nhậm Thiên Dã dẫn người của nhà họ Tần xuất phát, đi theo còn có Đường, Tang, Lãnh Diệc Thần, Tu Mục, về Kim Thuẫn thì được anh sắp xếp mai phục ở nhà họ Hàn, bởi vì người nhà họ Hàn không biết anh, cho nên đúng lúc anh có thể bày cuộc ở đó, chờ chúng sập bãy.
Đi cùng Nhậm Thiên Dã còn có Lãnh Diệc Thần, Tang, Tu Mục, bọn giữa tách ra ở giữa đường, mỗi người mang theo người chạy tới chỗ đã sắp xếp trước, Nhậm Thiên Dã đứng trước cửa quán rượu, những thủ hạ nhanh chóng tách ra thành hai hàng, chỉ có Nhậm Thiên Dã và Lãnh Diệc Thần đi vào cửa chính, Đường đi tới đi lui để phân tán sự chú ý, chỗ này là địa bàn của nhà họ Hàn, chỉ sợ mỗi cử động của bọn họ khi đặt chân đến đây đều đã bị giám thị.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, người đàn ông ngồi trong phòng nhìn camera theo dõi, cười đểu, đám người kia tới sớm thật, xem ra đã chuẩn bị rồi, nhưng đây là địa bàn của nhà họ Hàn, không sợ bọn chúng làm ra chuyện gì.
“Đại ca, nghe nói lần này là con gái Tần Thiên Minh đích thân tới trao đổi, bây giờ đã chín giờ năm mươi, tại sao cô ta vẫn chưa đến?”
“Cô ta sẽ đến, nếu không chúng ta sẽ——.” Hắn làm động tác cắt cổ, hai người tà ác cười to.
Khi Nhậm Thiên Dã thấy Tần Hiểu Hiểu đi tới thì mặt tối sầm xuống, vốn dĩ anh chuẩn bị tìm người thay thế cô đi trao đổi, bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đi vào phòng bao, Lãnh Diệc Thần cũng an ủi rót trà cho anh, uống trà á?! Bây giờ anh nào có hứng thú chứ! Anh giận đến mức uống một hóp trà nóng, nóng đến mức anh phun hết ra ngoài. (Bỏ ngu nhe anh)
“Dã Tử, đây là trà ngon đó cậu có biết không hả.”
“Không nói sớm, sao tớ biết.”
“Cậu, có ổn không?”
“Nếu không cậu uổng thử một hớp đi?!”
Lãnh Diệc Thần vội vàng khoát tay làm ra vẻ vô tội……
“Đại ca Hàn, tôi tới rồi đây!” Tiếng đẩy cửa vang lên, Tần Hiểu Hiểu và Đường đi vào phòng.
“Cô Tần tới thật đúng lúc!”
“Đồ các người muốn tôi đã mang tới, cha tôi đâu?”
“Dẫn tới!” Người được gọi là đại ca phất tay, một đám người áp giải một người đàn ông bị trùm vải đen trên đâu đi ra, nhìn quần áo trên người thì chính là Tần Thiên Minh không thể nghi ngờ.
Bên dinh thự của nhà họ Hàn đã bị Tu Mục và Tang bao vây, hai người ở trong tối ra dấu chuẩn bị đi vào từ phía sao, xem thử Tần Thiên Minh có bị nhốt ở đây hay không……..
“Đây là thứ anh muốn.” Tần Hiểu Hiểu đặt bn vẽ và danh sách khách hàng trước mặt đại ca Hàn, hắn vừa muốn cầm lên, Tần Hiểu Hiểu lập tức rút một cây dao găm ra cắm lên giấy: “Đại ca Hàn, thả người!”
“Bản vẽ chúng tôi còn không biết là thiệt hay giả, cô Tần quá nóng lòng rồi.” Một thằng đàn em đứng bên cạnh đại ca Hàn cướp lời.
“Cút—–! Ở đây không tới lượt mày nói chuyện!” Tần Hiểu Hiểu âm ngoan đá thằng đàn em kia lộn mèo, làm hắn đau đến mức co rúc lăn lộn.
“Được rồi, cô Tần, là tôi dạy dỗ không nghiêm, nhưng bản vẽ này của cô tôi phải xem thử mới được.” Đại ca Hàn bày ra dáng vẻ đang nói chuyện với bạn bè, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Đường, chú cầm qua cho đại ca Hàn xem.”
“Dạ, tiểu thư!”
Đường cầm bản vẽ giơ lên trước mặt đại ca Hàn, đại ca Hàn quơ tay bảo người đàn ông đeo mắt kiếng sau lưng bước tới kiểm tra, mấy phút trôi qua, người đàn ông kia lấy mắt kiếng xuống, xoa mũi, xoay người nháy mắt với đại ca Hàn, đại ca Hàn thấy vậy, để người kia lui ra, tự mình lên trước nhìn lại: “Được, rất tốt, cô Tần quả nhiên giữ lời! Thả người!”
“Đưa bản vẽ cho bọn họ!”
“Dạ, tiểu thư.”
Người đàn ông bị trùm vải đen được đẩy lên, bản vẽ cũng nằm trong tay đại ca Hàn, người đàn ông bị trùm vãi đen bị Tần Hiểu Hiểu kéo tới, cô tháo tấm vải ra——–.
Bên trong dinh thự của nhà họ Hàn, Tu Mục và Tang thuận lợi tiến vào, diện tích bên trong so với tưởng tượng của bọn họ thì lớn hơn, hai người dẫn theo thủ hạ tách ra tìm, hẹn gặp nhau ở cửa. Tang dẫn người đi tới tầng hầm, Tu Mục thì dẫn người lên lầu, có vài chỗ có đặt camera theo giõi bọn họ cũng né được.
Vải trùm đầu của người kia bị kéo xuống, khuôn mặt của Tần Thiên Minh lộ ra: “Con gái ngoan, mau cởi trói giúp cha.”
“Tiểu thư, tôi tới giúp cô.” Đường đứng bên cạnh giúp cởi trói.
Cánh tay ‘Tần Thiên Minh’ được giải phóng, lập tức kéo tay Tần Hiểu Hiểu chi ra ngoài: “Đợi đã! Mày không phải cha tao!”
“Con gái ngoan, con đang nói gì? Đi, mau đưa cha về.”
Tần Hiểu Hiểu nắm tay phải của ‘Tần Thiên Minh’ giơ lên, bàn tay không có chút sứt mẻ nào! Nhưng ngón áp út ở bàn tay phải của Tần Thiên Minh bị tật và ông đeo ngón tay bạc!
“Không tốt! Tiểu thư chạy mau!” Đường lập tức phản ứng, ông đưa tay đẩy Tần Hiểu Hiểu muốn để cô chạy khỏi phòng bao, nhưng tất cả đã chậm, đại ca Hàn đã dần người tới, họng súng đen ngòm chỉ thẳng vào bọn họ: “Đứng im hết cho tao!”
“Cô Tần rất thông mình, nhưng đáng tiếc, mày chậm một bước rồi.” Đại ca Hàn chỉ súng vào huyệt thái dương của Tần Hiểu Hiểu, cười nhạt nói.
“Bản vẽ và danh sách đều ở trên tay chúng mày, đại ca Hàn không nên nói mà không giữ lời!”
“Ha ha ha ha ha…. Ai nói với mày là bọn tao coi trọng chữ tín?”
“Mày làm ăn như vậy, không sợ truyền ra ngoài sẽ không có ai dám hợp tác với mày sao?!”
“Sợ?! Ha ha ha, tôi cũng không phải đại ca Hàn! Nói thiệt cho mày biết, cha mày không có ở đây, lần này mày tới là mất cả người lẫn của.”
“Mất cả người lẫn của, mày có ý gì?”
“Một người phụ nữ xinh đẹp, thông minh lại tàn nhẫn, Tần Hiểu Hiểu mày lại đúng là loại đó, vậy mày nói thử xem tao có ý gì đây?” Đại ca Hàn dùng súng trượt xuống cằm Tần Hiểu Hiểu, tay chạm vào vùng đồi đầy đặn của Tần Hiểu Hiểu, rồi đặt lên mép ngửi một cách dâm đãng, cười to.
Thấy vậy, Tần Hiểu Hiểu lạnh lùng nói: “Làm đại ca Hàn thất vọng rồi.”
“Ồ? Nói gnhe một chút.”
“Tao đã kết hôn rồi.”
“Cái gì?! Người đàn ông kia là ai?!” Đại ca Hàn bị tạt nước lạnh, vô cùng tức tối.
“Liên quan gì đến mày.”
“Được, mày không nói, tao cũng có thể tự điều tra, đến lúc đó tao sẽ giết nó trước mặt mày, rồi cưỡi lên mày.”
“Mày tự tìm chết!” Cửa phòng bao bị người khác đạp mạnh, Nhậm Thiên Dã dẫn theo người xông vào, nghịch chuyển tình thế trong nháy mắt, Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng đánh rớt súng trên tay đại ca Hàn, chạy tới bên cạnh Nhậm Thiên Dã.
“Chỗ này là địa bàn của tao, tụi bây một đứa cũng đừng mơ có thể đi khỏi đây!” Đại ca Hàn nắm cánh tay đau hung tợn nói, hận không thể lập tức băm Nhậm Thiên Dã ra thành trăm mãnh!
“Là địa bàn của mày thế như thế nào? Mày dám đụng vào người phụ nữ của tao thì phải chết! Mày hãy vễnh tai chó lên mà nghe cho kỹ, cả quán rượu này đã bị tao gài lựu đạn, chỉ cần ta ra lệnh mọt o tiếng, mày sẽ lập tức biến thành tro bụi, sao đây? Mày dám đánh cược một lần không?!”
“Ha ha, tao đâu phải là đứa chết nhát.”
“Được.” Nhậm Thiên Dã liếc mắt với Lãnh Diệc Thần: “Nổ lầu cuối.”
Lãnh Diệc Thần gật đầu, bấm một phím trên remos, một âm thanh vang dội phát ra, toàn bộ quán rượu bắt đầu rung chuyển,sập xuống.
“Mày có hài lòng không?”
“Phi—–.” Đại ca Hàn phun một bãi nước miếng: “Xem như mày lợi hại, hãy đợi đó! Để bọn chúng đi!”
Bọn Nhậm Thiên Dã vừa ra khỏi quan rượu thì lập tức liên lạc cho Kim Thuẫn bảo hắn mang người tới tiếp ứng, trong tầm hầm của dinh thự nhà họ Hàn Tang phát hiện có tất nhiều người nổi tiếng bên trong, hắn thả bọn họ ra, nhưng có một phòng giam bị khóa chặt, cô lập với bên ngoài.
“Sao lại xuống đây?”
“Đã tìm hết trên lầu rồi, không có thu hoạch.” Tu Mục giải thích.
“Giờ cũng chỉ còn chỗ nào chưa xét.”
Hai người nhìn nhau, nhẹ giọng đi đến hai bên cửa, ba, hai, một, ầm——, cửa sắt bị lưu đạn mini làm nổ tung, đồng thời hệ thống báo động cũng vang lên.
“Không tốt, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi, nếu đợi bọn chúng chạy tới thì nguy.”
“Được, tôi vào đó xem một chút, anh dẫn người đi ra ngoài chờ đi.”
“Cẩn thận.”
Tang làm động tác OK với Tu Mục, sau đó nhanh chóng đi vào phòng giam, bên trong quả nhiên đang nhốt một người đàn ông, nhưng quần áo của người rách rưới, tóc tai rối mù, không thể nhìn ra có phải Tần Thiên Minh hay không, Tang gấp gáp gọi một tiếng lão gia, người kia cứng lại một giây rồi chậm rãi xoay người lại.
“Tang——–.” Tần Thiên Minh đáp lại, giọng khàn khàn.
“Lão gia, thật sự là người, tốt quá, tôi lập tức cứu người ra ngoài!”
“Đại ca! Không tốt, chúng ta trúng kế điệu hổ ly sơn, bọn chúng đã xông vào dinh tự cứu người!”
“Cái gì? Mày nói cái gì? Trở về, lập tức trở về!”
Đến khi đại ca Hàn về thì đã thấy khói bốc lên từ dinh thự, hắn nhanh chóng đạp ga đến trước cửa dinh thự, dinh thự đã bị cháy đen hết, hoàn toàn biến dạng.
“A———!” Đại ca Hàn gầm lên giận giữ, hung hăn đấm vào cửa sắt, cửa sắt rung rinh, một lỗ thủng hiện ra: “Trả thù! Tao phải trả thù!”