Người đàn ông ngồi trong xe nhìn Tần Hiểu Hiểu đang cố gắng rút gót giày ra, trong mắt xẹt qua chút ý cười, chỉ chợt lóe rồi biến mất.
Tần Hiểu Hiểu cảm thấy bị người khác nhẹ nhàng ôm lấy từ sau lưng, mùi thuốc lá nhàn nhạt của đàn ông thoảng quanh chóp mũi: “Đừng động đậy!”
Sống lưng Tần Hiểu Hiểu cứng đờ gật đầu một cái, đang muốn xoay người, lại bị câu tiếp theo của anh dọa sợ hết hồn.
“Cởi giày ra.”
“Cái gì?!” Tần Hiểu Hiểu quay đầu, bắt gặp một đôi mắt như ngọc thạch, “Nhậm, Nhậm tổng!”
“Còn đứng ngây đó làm gì?! Chẳng lẽ chân cô xoay được sao? Mau cởi ra!”
Đại não Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng vận chuyển, gật đầu theo bản năng, ngồi xổm xuống cởi khóa giày.
“Dừng——!”
Tần Hiểu Hiểu nghi ngờ quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi Nhậm Thiên Dã.
Nhậm Thiên Dã cũng dùng ánh mắt để đáp lại nghi ngờ của Tần Hiểu Hiểu, thuận tiện còn dùng tay chỉ xuống dưới, tới khi Tần Hiểu Hiểu hiểu ý của Nhậm Thiên Dã thì trên trán anh đã đầy mồ hôi lạnh, “Cô cởi sai giày rồi.”
Tần Hiểu Hiểu cuối đầu nhìn xuống, mới phát hiện hai tay mình đang cố gắng mở khóa bên chiếc giày không bị lọt lỗ, “À, à, đúng vậy, ha ha……” Cô cười khan hai tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì lúng túng, vội vàng thu tay, vì trọng tâm không vững mà ngã vào lòng ngực rắn chắc của ai kia.
“Hay để tôi làm cho.” Một tay vòng qua cơ thể ấm áp của cô, tay kia nhanh chóng cởi khóa giày, thuần thục y như đang cởi giày của anh.
Tư thế của hai người quá mập mờ, cô kinh ngạc đến mức không dám thở gấp, hơi thở phái nam vỡn quanh, Tần Hiểu Hiểu sợ hãi nhảy cẩn lên, may mắn nhờ Nhậm Thiên Dã đè lại kịp lúc mới không bị ngã.
“Tổng giám đốc, có cần tôi giúp một tay không?”
“Không cần, cậu lấy cho cô Tần một cái ghế ngồi.”
“Dạ.”
“Cô Tần, mời.” Tần Hiểu Hiểu ngồi lên cái ghế người đó lấy ra, mặc dù đơn sơ, nhưng ngồi rất thoải mái, nhớ lại cái ôm vừa rồi thật sự là…. Ối, ối, Tần Hiểu Hiểu trong đầu mày đang nghĩ cái gì vậy hả? Tần Hiểu Hiểu lắc đầu như trống bỏi, không chú ý có một người đang nhìn mình cười khẽ.
“Cô Tần.”
“Hả?” Tần Hiểu Hiểu tỉnh hồn phát hiện chẳng biết Nhậm Thiên Dã đã đứng trước mặt cô lúc nào.
“Đây là giày của cô.” Nhậm Thiên Dã cầm chiếc giày đắc ý quơ quơ trước mặt Tần Hiểu Hiểu.
“Cám ơn Nhậm tổng.” Tần Hiểu Hiểu đưa tay định cầm giày nhưng không ngờ Nhậm Thiên Dã lại cười khẽ cầm giày qua một bên, “Nhậm tổng, anh…?”
“Đây có tính là cô đang nợ tôi một ân tình không?” Nhậm Thiên Dã vừa nói vừa nhìn chiếc giày, dáng vẻ ‘tôi đang tập trung nghiên cứu’, size 35, xinh xắn đáng yêu, khó trách lại có thể làm cho người ta vừa cầm lên đã yêu thích không muốn buông tay, anh vừa lẩm bẩm vừa ngẩng đầu lên nhìn chóp mũi nhỏ xinh của Tần Hiểu Hiểu, đôi mắt mênh mông: “Ơn này cô phải trả tôi như thế nào đây, cô Tần?”
“Cái gì?!” Tần Hiểu Hiểu không ngờ Nhậm Thiên Dã lại đột nhiên nói vậy, làm cho cô phản ứng không kịp, đang nghĩ phải trả lời như thế nào, đã phản xạ có điều kiện nói.
“À——–, chưa nghĩ ra ư.” Nhậm Thiên Dã bày ra dáng vẻ ‘tôi đang rất tiếc, cầm chiếc giày muốn đi khỏi.
“Nhậm tổng, anh chờ một chút, anh chờ một chút———.”
“Làm gì?”
“Giày này———- là của tôi.”
“Ừ, đúng là tôi không mang vừa, nhưng tôi chưa từng giúp người khác mà không lấy thù lao.”
Thật hẹp hòi, cô oán thầm trong lòng, ấn tượng tốt với anh khi nãy đã mất sạch sẽ: “Nói đi, Nhậm tổng, anh muốn tôi trả anh bao nhiêu tiền?” Tần Hiểu Hiểu cúi đầu mở túi xách ra, nhanh chóng lấy mấy tờ tiền trong bóp ra: “Vậy, cho anh hết, có đủ không?” Tần Hiểu Hiểu giơ mấy tờ tiền ít đến đáng thương lên, muốn để vào lòng bàn tay Nhậm Thiên Dã.
“Chiếc giày này thật sự không đáng bao nhiêu tiền, vậy tôi sẽ vứt.”
“Ôi, anh——.” Tần Hiểu Hiểu gấp gáp đứng lên, muốn cướp chiếc giày từ trên tay Nhậm Thiên Dã, không ngờ lại mất trọng tâm trực tiếp ôm người đàn ông trước mặt: “Cái đó, ừ, xin lỗi Nhậm tổng…” Cô lúng túng buông anh ra, hai tay nhỏ bé không bé nên để đâu mới đúng.
“Được rồi, ngồi xuống.” Mắt Nhậm Thiên Dã trầm xuống, nâng cái chân không mang giày của cô lên, đích thân giúp cô mang giày vào, động tác dịu dàng thuần thục, làm Tần Hiểu Hiểu có cảm giác như bị điện giật, ngay sau đó anh nói: “Tôi vừa mới đến đây nên không quen lắm, muốn biết ở đây có chỗ nào vui, ngày mai cô dẫn tôi đi khắp nơi tham quan, coi như thù lao cô trả cho tôi.”
“Tần Hiểu Hiểu! Cô còn ngẩn ra đó làm gì!”
Nhậm Thiên Dã đột nhiên thay đổi làm cô sững sốt một chút, trong đầu lại xuất hiện một cái đầu heo cở big size, không cần hỏi cũng biết là ai, Tần Hiểu Hiểu sợ hết hồn, lui về sau vài bước, giám đốc Vương, không cần dọa người như vậy đâu: “Tôi đi, tôi đi…. Vậy tôi đi?” Tần Hiểu Hiểu nhìn bốn phía, người đâu, đi nhanh thật ấy. Coi như cô không đồng ý, nhưng mà nhìn giày trên chân mình, suy nghĩ một chút, coi như hết, không phải chỉ có một ngày sao, dù sao cũng tốt hơn dùng tiền.
Đưa mắt nhìn Tần Hiểu Hiểu đi khỏi, “Tách—-” Nhậm Thiên Dã ngồi trong xe, đốt một điếu thuốc, động tác ưu nhã nhẹ nhàng phà khói, vừa nãy khi cô gái kia nhào lên, lại làm cho anh sinh ra cảm giác khác thường, cảm giác này rất vi diệu, nhưng trước giờ anh luôn cách xa phụ nữ ngàn dặm, hôm nay lại có thái độ khác thường cam tâm tình nguyện giúp cô, thật sự là….
“Tổng giám đốc, anh không sao chứ.” Kim Thuẫn quan tâm hỏi.
“Không sao.” Nhậm Thiên Dã phất tay, khôi phục sự lạnh lùng trước sau như một, nheo mắt nói: “Lái xe đi.”
Tần Hiểu Hiểu cảm thấy bị người khác nhẹ nhàng ôm lấy từ sau lưng, mùi thuốc lá nhàn nhạt của đàn ông thoảng quanh chóp mũi: “Đừng động đậy!”
Sống lưng Tần Hiểu Hiểu cứng đờ gật đầu một cái, đang muốn xoay người, lại bị câu tiếp theo của anh dọa sợ hết hồn.
“Cởi giày ra.”
“Cái gì?!” Tần Hiểu Hiểu quay đầu, bắt gặp một đôi mắt như ngọc thạch, “Nhậm, Nhậm tổng!”
“Còn đứng ngây đó làm gì?! Chẳng lẽ chân cô xoay được sao? Mau cởi ra!”
Đại não Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng vận chuyển, gật đầu theo bản năng, ngồi xổm xuống cởi khóa giày.
“Dừng——!”
Tần Hiểu Hiểu nghi ngờ quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi Nhậm Thiên Dã.
Nhậm Thiên Dã cũng dùng ánh mắt để đáp lại nghi ngờ của Tần Hiểu Hiểu, thuận tiện còn dùng tay chỉ xuống dưới, tới khi Tần Hiểu Hiểu hiểu ý của Nhậm Thiên Dã thì trên trán anh đã đầy mồ hôi lạnh, “Cô cởi sai giày rồi.”
Tần Hiểu Hiểu cuối đầu nhìn xuống, mới phát hiện hai tay mình đang cố gắng mở khóa bên chiếc giày không bị lọt lỗ, “À, à, đúng vậy, ha ha……” Cô cười khan hai tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì lúng túng, vội vàng thu tay, vì trọng tâm không vững mà ngã vào lòng ngực rắn chắc của ai kia.
“Hay để tôi làm cho.” Một tay vòng qua cơ thể ấm áp của cô, tay kia nhanh chóng cởi khóa giày, thuần thục y như đang cởi giày của anh.
Tư thế của hai người quá mập mờ, cô kinh ngạc đến mức không dám thở gấp, hơi thở phái nam vỡn quanh, Tần Hiểu Hiểu sợ hãi nhảy cẩn lên, may mắn nhờ Nhậm Thiên Dã đè lại kịp lúc mới không bị ngã.
“Tổng giám đốc, có cần tôi giúp một tay không?”
“Không cần, cậu lấy cho cô Tần một cái ghế ngồi.”
“Dạ.”
“Cô Tần, mời.” Tần Hiểu Hiểu ngồi lên cái ghế người đó lấy ra, mặc dù đơn sơ, nhưng ngồi rất thoải mái, nhớ lại cái ôm vừa rồi thật sự là…. Ối, ối, Tần Hiểu Hiểu trong đầu mày đang nghĩ cái gì vậy hả? Tần Hiểu Hiểu lắc đầu như trống bỏi, không chú ý có một người đang nhìn mình cười khẽ.
“Cô Tần.”
“Hả?” Tần Hiểu Hiểu tỉnh hồn phát hiện chẳng biết Nhậm Thiên Dã đã đứng trước mặt cô lúc nào.
“Đây là giày của cô.” Nhậm Thiên Dã cầm chiếc giày đắc ý quơ quơ trước mặt Tần Hiểu Hiểu.
“Cám ơn Nhậm tổng.” Tần Hiểu Hiểu đưa tay định cầm giày nhưng không ngờ Nhậm Thiên Dã lại cười khẽ cầm giày qua một bên, “Nhậm tổng, anh…?”
“Đây có tính là cô đang nợ tôi một ân tình không?” Nhậm Thiên Dã vừa nói vừa nhìn chiếc giày, dáng vẻ ‘tôi đang tập trung nghiên cứu’, size 35, xinh xắn đáng yêu, khó trách lại có thể làm cho người ta vừa cầm lên đã yêu thích không muốn buông tay, anh vừa lẩm bẩm vừa ngẩng đầu lên nhìn chóp mũi nhỏ xinh của Tần Hiểu Hiểu, đôi mắt mênh mông: “Ơn này cô phải trả tôi như thế nào đây, cô Tần?”
“Cái gì?!” Tần Hiểu Hiểu không ngờ Nhậm Thiên Dã lại đột nhiên nói vậy, làm cho cô phản ứng không kịp, đang nghĩ phải trả lời như thế nào, đã phản xạ có điều kiện nói.
“À——–, chưa nghĩ ra ư.” Nhậm Thiên Dã bày ra dáng vẻ ‘tôi đang rất tiếc, cầm chiếc giày muốn đi khỏi.
“Nhậm tổng, anh chờ một chút, anh chờ một chút———.”
“Làm gì?”
“Giày này———- là của tôi.”
“Ừ, đúng là tôi không mang vừa, nhưng tôi chưa từng giúp người khác mà không lấy thù lao.”
Thật hẹp hòi, cô oán thầm trong lòng, ấn tượng tốt với anh khi nãy đã mất sạch sẽ: “Nói đi, Nhậm tổng, anh muốn tôi trả anh bao nhiêu tiền?” Tần Hiểu Hiểu cúi đầu mở túi xách ra, nhanh chóng lấy mấy tờ tiền trong bóp ra: “Vậy, cho anh hết, có đủ không?” Tần Hiểu Hiểu giơ mấy tờ tiền ít đến đáng thương lên, muốn để vào lòng bàn tay Nhậm Thiên Dã.
“Chiếc giày này thật sự không đáng bao nhiêu tiền, vậy tôi sẽ vứt.”
“Ôi, anh——.” Tần Hiểu Hiểu gấp gáp đứng lên, muốn cướp chiếc giày từ trên tay Nhậm Thiên Dã, không ngờ lại mất trọng tâm trực tiếp ôm người đàn ông trước mặt: “Cái đó, ừ, xin lỗi Nhậm tổng…” Cô lúng túng buông anh ra, hai tay nhỏ bé không bé nên để đâu mới đúng.
“Được rồi, ngồi xuống.” Mắt Nhậm Thiên Dã trầm xuống, nâng cái chân không mang giày của cô lên, đích thân giúp cô mang giày vào, động tác dịu dàng thuần thục, làm Tần Hiểu Hiểu có cảm giác như bị điện giật, ngay sau đó anh nói: “Tôi vừa mới đến đây nên không quen lắm, muốn biết ở đây có chỗ nào vui, ngày mai cô dẫn tôi đi khắp nơi tham quan, coi như thù lao cô trả cho tôi.”
“Tần Hiểu Hiểu! Cô còn ngẩn ra đó làm gì!”
Nhậm Thiên Dã đột nhiên thay đổi làm cô sững sốt một chút, trong đầu lại xuất hiện một cái đầu heo cở big size, không cần hỏi cũng biết là ai, Tần Hiểu Hiểu sợ hết hồn, lui về sau vài bước, giám đốc Vương, không cần dọa người như vậy đâu: “Tôi đi, tôi đi…. Vậy tôi đi?” Tần Hiểu Hiểu nhìn bốn phía, người đâu, đi nhanh thật ấy. Coi như cô không đồng ý, nhưng mà nhìn giày trên chân mình, suy nghĩ một chút, coi như hết, không phải chỉ có một ngày sao, dù sao cũng tốt hơn dùng tiền.
Đưa mắt nhìn Tần Hiểu Hiểu đi khỏi, “Tách—-” Nhậm Thiên Dã ngồi trong xe, đốt một điếu thuốc, động tác ưu nhã nhẹ nhàng phà khói, vừa nãy khi cô gái kia nhào lên, lại làm cho anh sinh ra cảm giác khác thường, cảm giác này rất vi diệu, nhưng trước giờ anh luôn cách xa phụ nữ ngàn dặm, hôm nay lại có thái độ khác thường cam tâm tình nguyện giúp cô, thật sự là….
“Tổng giám đốc, anh không sao chứ.” Kim Thuẫn quan tâm hỏi.
“Không sao.” Nhậm Thiên Dã phất tay, khôi phục sự lạnh lùng trước sau như một, nheo mắt nói: “Lái xe đi.”